Này Nhóc Dễ Yêu... Anh Thích Em
Chương 22 - Lễ Hội Cossordela Lavande - Digneles Baines Moutains
/23
|
Lễ hội Cossodela Lavande tháng 7..
Một buổi sáng đẹp trời ,nắng nhẹ và có gió. Thời tiết thật tốt cho những tín đồ du lịch!
Nó thức dậy sang dãy phòng bên canh đạp cửa
-“Này cậu chủ,dậy đi”.
Hắn vẫn còn ngái ngủ cuộn tròn trong chăn,cào cào mớ tóc rối tung,hỏi :
-“Gì thế?Mới sáng ra định làm loạn đấy à?Hôm nay không đi đâu hết”.
Nó phụng phịu tiến đến lôi chăn ra
-“Cậu chủ à,dậy ra xem đi kìa,trời hôm nay quá là đẹp luôn,phượng gáy chim hót hồng nở kia kìa”. -“Cô thì hôm nào chẳng đẹp như hôm nào?”.
Sau một hồi năn nỉ hết hơi hắn vẫn không chịu dậy,nó đành ra ngoài một mình.
Hôm nay chỗ sảnh khách sạn rất đông người,hầu hết cầm theo một đống hành lí lỉnh kỉnh lũ lượt gửi đồ rồi mau chóng đi ra ngoài. Nó chắc hẳn hôm nay có vụ gì mới mới đây,nhìn lại chỗ hành lang lên phòng ngủ một chút,nó mạnh dạn bước ra ngoài.
-“Cô ơi ở đây có dịp gì mà đông vậy ạ?”.
Nó đến một quán ăn nhẹ lề đường hỏi bà chủ,bà đáp lại bằng tiếng anh
-“Hôm nay ở núi Digne-les-Baines có diễn ra lễ hội hoa oải hương đấy,lễ hội truyền thống nên nhiều người đi lắm,cô gái nên đi với người yêu thì tốt hơn”.
-“Cách đây có xa không cô?Diễn ra bao nhiêu ngày vậy?”.
-“Cũng khá xa đấy,đi tàu điện 4km sau đó đi bộ một chút là đến vùng núi ấy,nói là núi thôi nhưng nó cũng bằng phẳng lắm’.
-“Ga nào chở đến đó vậy ạ?’.
-“Cô gái nên đi ga X tới tỉnh Alpes-de-Haute-Provence nhé”.
-“Cảm ơn bác”.
Nó muốn đi ra ga nhanh chóng nhất có thể để loăng quăng thăm thú nơi đó một chút rồi tới lễ hội,thế nhưng chợt nghĩ đến hắn,nó nhấc điện thoại lên,gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng ngái ngủ
-“Gì thế?”.
Nó hắng giọng trả lời
-“Tôi sẽ đến núi Digne-les-Baines chơi,cậu có thể ở nhà cũng được”.
Bỗng nó nghe bên kia như có tiếng rơi vỡ
-“Gì vậy,có gì rơi hả”.
-“Không..không có gì,giờ cô đang ở đâu?Tôi sẽ đến”.
-“Tôi đang ở ga X,giờ có nhiều người ở đây lắm
Nó bịt điện thoại vào nhìn xung quanh rồi nói tiếp
-“Mau đến đi nhé,không tôi sẽ đi trước”.
-“Đứng đó đi”.
Trong lúc chờ nó đi loanh quanh cho đỡ khó chịu,phía bên cạnh ga tàu là một công viên giải trí,mà nó thì cực kì thích trò chơi cảm giác mạnh.
-“Làm gì bây giờ,không chơi thì bực bội,mà chơi thì sẽ mải mê đến lỡ tàu mất’.
Cuối cùng,nó chẳng thoát khỏi sự cám dỗ của trò chơi hấp dẫn bên kia,nó chơi vui đến mức quên luôn cả tàu đã chạy.
-----
Hắn đang ngủ ngon lành thì nó gọi đến
-“Gì thế” Hắn hỏi.
Anh cảm thấy vui vẻ vì nghe thấy chất giọng lanh lảnh đáng yêu của nó.
-“Tôi sẽ đến núi Digne-les-Baines chơi,cậu có thể đi hoặc ở nhà”.
Hắn lăn một vòng từ trên giường xuống đất,đã nhanh như vậy rồi sao,vốn dĩ hắn định để đây là phát đòn cuối cùng cho chuyến đi này,hắn đã phải lên mạng tra cứu,truy lùng mãi mới lòi ra lễ hội Cossodela Lavande này,thế mà nó hồn nhiên phá hỏng kế hoạch mất rồi.
Hắn càng muốn đập nát điện thoại ra khi nó hỏi
-“Có chuyện gì thế?Có gì vỡ đấy à?”.
Hắn vừa mặc quần vừa trả lời
-“Không…không,cô đang ở đâu,tôi sẽ đến”.
-“Tôi đang ở ga X,giờ có nhiều người ở đây lắm”.
-“Đứng yên đó đi’.
Hắn bước ra cửa khách sạn với tâm trạng bực bội,đi qua một cửa hàng bán đồ thường ngày,hắn chợt nhìn thấy hai túi hoa oải hương ép khô kiểu dáng khá đơn giản nhưng rất xinh xắn. Hắn tiến vào cửa hàng
-“Cái này là đồ đôi sao?”.
Hắn hỏi bà chủ cửa hàng.
-“Đúng đấy,hãy mua làm đồ lưu niệm,loài hoa này vừa thơm vừa mang lại sự chung thủy và hòa hợp,người cùng mua nó sẽ yêu nhau đến hết đời,dù có bao nhiêu sự chờ đợi,hoài nghi’.
Hắn vân vê hai chiếc túi dễ thương đó trong tay,trong đầu mường tượng nụ cười lộ lúm đồng tiền xinh xắn khi nhìn thấy chiếc túi này,hắn nâng nhẹ hai chiếc túi lên mũi,khẽ hưởng thụ mùi hương ngọt ngào.
-“Tính tiền cho tôi”.
Khi đến ga tàu,tàu đã sắp chạy,ga vắng dần. Hắn tưởng rằng nó đã đi lên tàu rồi,liền mau chóng leo lên mà không chú ý tiếng hét như con voi trưởng thành ở công viên phía bên kia.
-“Có thấy một cô gái như thế này ở gần đây không”.
Nó giơ ảnh của nó lên và hỏi từng người hành khách một và nhận những câu trả lời đáng thất vọng giống hệt nhau
-“Không”.
Hắn gọi cho nó thì chỉ nhận những tiếng tút tút dài.
-“Chết tiệt,cô ta đi đâu rồi chứ?
Một buổi sáng đẹp trời ,nắng nhẹ và có gió. Thời tiết thật tốt cho những tín đồ du lịch!
Nó thức dậy sang dãy phòng bên canh đạp cửa
-“Này cậu chủ,dậy đi”.
Hắn vẫn còn ngái ngủ cuộn tròn trong chăn,cào cào mớ tóc rối tung,hỏi :
-“Gì thế?Mới sáng ra định làm loạn đấy à?Hôm nay không đi đâu hết”.
Nó phụng phịu tiến đến lôi chăn ra
-“Cậu chủ à,dậy ra xem đi kìa,trời hôm nay quá là đẹp luôn,phượng gáy chim hót hồng nở kia kìa”. -“Cô thì hôm nào chẳng đẹp như hôm nào?”.
Sau một hồi năn nỉ hết hơi hắn vẫn không chịu dậy,nó đành ra ngoài một mình.
Hôm nay chỗ sảnh khách sạn rất đông người,hầu hết cầm theo một đống hành lí lỉnh kỉnh lũ lượt gửi đồ rồi mau chóng đi ra ngoài. Nó chắc hẳn hôm nay có vụ gì mới mới đây,nhìn lại chỗ hành lang lên phòng ngủ một chút,nó mạnh dạn bước ra ngoài.
-“Cô ơi ở đây có dịp gì mà đông vậy ạ?”.
Nó đến một quán ăn nhẹ lề đường hỏi bà chủ,bà đáp lại bằng tiếng anh
-“Hôm nay ở núi Digne-les-Baines có diễn ra lễ hội hoa oải hương đấy,lễ hội truyền thống nên nhiều người đi lắm,cô gái nên đi với người yêu thì tốt hơn”.
-“Cách đây có xa không cô?Diễn ra bao nhiêu ngày vậy?”.
-“Cũng khá xa đấy,đi tàu điện 4km sau đó đi bộ một chút là đến vùng núi ấy,nói là núi thôi nhưng nó cũng bằng phẳng lắm’.
-“Ga nào chở đến đó vậy ạ?’.
-“Cô gái nên đi ga X tới tỉnh Alpes-de-Haute-Provence nhé”.
-“Cảm ơn bác”.
Nó muốn đi ra ga nhanh chóng nhất có thể để loăng quăng thăm thú nơi đó một chút rồi tới lễ hội,thế nhưng chợt nghĩ đến hắn,nó nhấc điện thoại lên,gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng ngái ngủ
-“Gì thế?”.
Nó hắng giọng trả lời
-“Tôi sẽ đến núi Digne-les-Baines chơi,cậu có thể ở nhà cũng được”.
Bỗng nó nghe bên kia như có tiếng rơi vỡ
-“Gì vậy,có gì rơi hả”.
-“Không..không có gì,giờ cô đang ở đâu?Tôi sẽ đến”.
-“Tôi đang ở ga X,giờ có nhiều người ở đây lắm
Nó bịt điện thoại vào nhìn xung quanh rồi nói tiếp
-“Mau đến đi nhé,không tôi sẽ đi trước”.
-“Đứng đó đi”.
Trong lúc chờ nó đi loanh quanh cho đỡ khó chịu,phía bên cạnh ga tàu là một công viên giải trí,mà nó thì cực kì thích trò chơi cảm giác mạnh.
-“Làm gì bây giờ,không chơi thì bực bội,mà chơi thì sẽ mải mê đến lỡ tàu mất’.
Cuối cùng,nó chẳng thoát khỏi sự cám dỗ của trò chơi hấp dẫn bên kia,nó chơi vui đến mức quên luôn cả tàu đã chạy.
-----
Hắn đang ngủ ngon lành thì nó gọi đến
-“Gì thế” Hắn hỏi.
Anh cảm thấy vui vẻ vì nghe thấy chất giọng lanh lảnh đáng yêu của nó.
-“Tôi sẽ đến núi Digne-les-Baines chơi,cậu có thể đi hoặc ở nhà”.
Hắn lăn một vòng từ trên giường xuống đất,đã nhanh như vậy rồi sao,vốn dĩ hắn định để đây là phát đòn cuối cùng cho chuyến đi này,hắn đã phải lên mạng tra cứu,truy lùng mãi mới lòi ra lễ hội Cossodela Lavande này,thế mà nó hồn nhiên phá hỏng kế hoạch mất rồi.
Hắn càng muốn đập nát điện thoại ra khi nó hỏi
-“Có chuyện gì thế?Có gì vỡ đấy à?”.
Hắn vừa mặc quần vừa trả lời
-“Không…không,cô đang ở đâu,tôi sẽ đến”.
-“Tôi đang ở ga X,giờ có nhiều người ở đây lắm”.
-“Đứng yên đó đi’.
Hắn bước ra cửa khách sạn với tâm trạng bực bội,đi qua một cửa hàng bán đồ thường ngày,hắn chợt nhìn thấy hai túi hoa oải hương ép khô kiểu dáng khá đơn giản nhưng rất xinh xắn. Hắn tiến vào cửa hàng
-“Cái này là đồ đôi sao?”.
Hắn hỏi bà chủ cửa hàng.
-“Đúng đấy,hãy mua làm đồ lưu niệm,loài hoa này vừa thơm vừa mang lại sự chung thủy và hòa hợp,người cùng mua nó sẽ yêu nhau đến hết đời,dù có bao nhiêu sự chờ đợi,hoài nghi’.
Hắn vân vê hai chiếc túi dễ thương đó trong tay,trong đầu mường tượng nụ cười lộ lúm đồng tiền xinh xắn khi nhìn thấy chiếc túi này,hắn nâng nhẹ hai chiếc túi lên mũi,khẽ hưởng thụ mùi hương ngọt ngào.
-“Tính tiền cho tôi”.
Khi đến ga tàu,tàu đã sắp chạy,ga vắng dần. Hắn tưởng rằng nó đã đi lên tàu rồi,liền mau chóng leo lên mà không chú ý tiếng hét như con voi trưởng thành ở công viên phía bên kia.
-“Có thấy một cô gái như thế này ở gần đây không”.
Nó giơ ảnh của nó lên và hỏi từng người hành khách một và nhận những câu trả lời đáng thất vọng giống hệt nhau
-“Không”.
Hắn gọi cho nó thì chỉ nhận những tiếng tút tút dài.
-“Chết tiệt,cô ta đi đâu rồi chứ?
/23
|