Ngày mới lại đến trên mảnh đất Ai Cập hùng vĩ, cái nắng chói trang trải dải trên mặt đất.
Những đụn cát nóng bỏng đuổi bắt nhấp nhô từng làn xa tít tắp.
Nghi thức an vị cho hoàng phi được tổ chức dưới sự chứng kiến của các vị thần linh và hàng vạn con dân xứ Ai Cập.
Mọi người sửng sốt vẫn chưa dám tin.
Các nước chư hầu lân bang được dịp cợt nhả. Đây là con gái sông Nile, kẻ mà khiến các nước sục sôi đồn thổi, ai có được nàng sẽ có khả năng thâu tóm cả thiên hạ.
Dễ chết như vậy xem ra chỉ là đồ giả mà thôi.
Hoàng đế Menfuisư và nữ hoàng Asisư vì việc này mà trở mặt. Xem ra Ai Cập lần này sẽ trở thành đích bắn của các đế chế vương khác.
Ánh mặt trời gay gắt sẽ không thiên vị một người chỉ vì người đó là hoàng đế Ai Cập đâu.
Menfuisư bị cái nóng hun đốt đến rát mặt nhưng hắn hoàn toàn không để ý, hắn đứng yên bên cạnh quan tài, bất động hồi lâu, mặt trời rực lửa chiếu bóng hắn đổ dài trên quan tài tựa như cố chấp ôm siết lấy, không muốn buông rời, không muốn chia lìa.
Cảnh đấy thật tang thương đến tan nát cõi lòng.
" Bệ hạ, đã đến giờ rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa, người hãy để cho hoàng phi được ra đi thanh thản đi. "_ Thừa tướng đứng bên cạnh thấp giọng an ủi, suốt ba ngày nay, bệ hạ chưa từng rời khỏi nơi đặt quan tài của hoàng phi.
Triều thần có cầu xin thế nào người cũng không để ý.
Cứ tiếp tục như vậy, bệ hạ có thể trụ được bao lâu đây.
Ai Cập liệu có xảy ra biến cố...
Tin tức về sự ra đi của nữ thần sông Nile vẫn còn bị triều đình phong tỏa, vì thế mọi người rất bất ngờ khi nữ hoàng Asisư lại không xuất hiện chủ trì nghi thức trong ba ngày quốc tang của hoàng phi.
Tẩm cung của nữ hoàng Asisư.
" Ta muốn ra ngoài, ta muốn tới thần điện nơi làm nghi lễ an vị cho hoàng phi Carol. Các người thả ta ra. Làm ơn đi, ta xin các người. " _ Carol cố hết sức cầu xin thị vệ, suốt ba ngày nay nàng hồ nháo trong tẩm cung của Asisư mãi mà vẫn không cách nào gặp được Menfusư.
Nàng rất muốn được nhìn thấy mặt của mình lần cuối trước khi hậu táng trong hoàng lăng.
Nàng rất muốn được tự tay dâng hương, tự tay thả một bó hoa sen xuống dòng sông Nile để cầu cho nguyện cho chính bản thân, và cho linh hồn của chị Asisư sớm được siêu thoát.
Theo bản khế ước thì chị ấy đang trông coi hoàng lăng Napoleon. Vì thế nên gia đình nàng động tới lăng mộ của hoàng đế ở thời hiện đại nên mới phải chịu lời nguyền của chị ấy như vậy.
" Thần chỉ làm theo lệnh của hoàng đế. " _ Thị vệ không muốn nhiều lời với nữ hoàng mang tâm địa rắn rết này.
Trong lòng bọn họ yêu quý hoàng phi Carol rất nhiều, nữ hoàng năm lần bảy lượt muốn hãm hại hoàng phi.
Giờ thì nữ hoàng đã đạt được mục đích, nhưng ngài đừng đắc ý vội. Hoàng đế bệ hạ dân chúng Têbê, thần dân Ai Cập và các vị thần linh, chỉ có một và chỉ một hoàng phi thôi. Người ấy chính là con gái nữ thần sông Nile.
Và người ấy sẽ không bao giờ là ngài đâu.
Carol nàng mấy hôm nay đã khóc rất nhiều. Giọng khàn lạc cả đi. Thân ảnh vô cùng mệt mỏi.
Nàng im lặng nằm trên giường, mặt hướng ra cửa ban công, nơi có dòng sông Nile huyền bí.
Ánh mặt trời chiều mỏng như cánh bướm phủ nhẹ lên người nàng khiến người ta cảm thấy mong manh yếu ớt.
" Menfuisư,... "_ Carol quay đầu lại khi thấy có tiếng bước chân. Trong lòng nàng gợn sóng, hốc mắt hồng lên.
Mừng rỡ, nhớ nhung da diết dâng đầy nhưng chợt vỡ tan khi chạm vào đáy mắt hắn.
Trong đấy có sự lạnh lùng, có chán ghét cùng với sự thiếu kiên nhẫn.
Menfuisư chẳng buồn bước thêm bước nào nữa, lạnh nhạt tuyên bố.
" Nữ hoàng đang bị bệnh, cần tĩnh dưỡng. Các ngươi không được cho bất cứ ai tới đây làm phiền nữ hoàng nghỉ ngơi. Cũng đừng cho nữ hoàng đi lại nhiều, tránh tổn hại tới thân thể. Rõ cả chưa. "
Nói xong trực tiếp quay ngươi rời đi, để lại một mình Carol lòng đau xót khôn xiết và hiện lên vẻ không dám tin.
Đây thực là Menfuisư sao. Hắn chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, kể cả trước đây lúc nàng từng bị coi là nô lệ của hắn.
Lẽ nào hắn đối xử với chị Asisư luôn là như vậy.
Mà đây mới chỉ như là bắt đầu mà thôi...
/10
|