☆ CHƯƠNG 2: THÂN PHẬN MỚI, CUỘC SỐNG MỚI. ☆
Cả nước Ai Cập hiện đang cực kỳ rối loạn. Liên tiếp hoàng phi Carol và nữ hoàng Asisư đều xảy ra chuyện.
Binh lính Ai Cập đang dốc hết sức để tìm ra nữ hoàng.
" Sao? một ngư dân báo đã tìm ra nữ hoàng. "
" Mọi người nhanh lên, nữ hoàng đang bị thương nặng lắm. "
" Truyền thái y ".
Carol sau khi rơi xuống vách đá liền chìm hẳn xuống đáy sông, hôn mê bất tỉnh. Mẹ sông Nile đã mang đứa con của mình đi suốt bảy ngày bảy đêm. Một ngư dân đánh bắt cá sáng sớm đã nhìn thấy.
Menfusư, Menfuisư... chàng đừng đi... đừng đi.
Không đi, ta sẽ ở lại vì nàng,... vì nàng...
Carol tỉnh lại sau cơn hôn mê, nàng thất thần nhìn quanh.
Tử thần, ta thắng rồi. Cuối cùng tình yêu của ta vẫn kiên cường hơn cả cái chết.
Carol vùi đầu vào chăn khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc.
Eri vừa bước vào phòng thấy Carol tỉnh thì vui mừng, hốc mắt hồng lên. Lệnh bà, cuối cùng người cũng bình an trở về, ngài đã phải chịu khổ nhiều rồi.
" Mau, gọi thái y vào đây, báo cho cả bệ hạ nữa, mau lên "._ Eri phân phó nô tỳ đi chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Carol lúc trước cũng đã nghĩ qua, nếu nàng thật sự có thể sống sót. Để khiến cho Menfuisư hồi tâm chuyển ý, nàng sẽ biến bản thân thành một tờ giấy trắng, tẩy sạch hết những chuyện mà Asisư đã làm trước đây.
Cách tốt nhất chính là giả vờ mất trí nhớ...
......
Trong cung điện của Menfuisư, hạ nhân cấp báo rằng nữ hoàng đã tỉnh lại.
Hắn hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, đặt tấu chương trên tay xuống.
" Được, ta đi thăm nữ hoàng "_ Khi Menfuisư mở mắt ra, thần sắc hắn lạnh xuống.
Chị Asisư bị mất tích bảy ngày, khi được đưa về cung, sắc mặt chị ấy trắng bệch, tay chân tím tái, cả người đầy vết thương, thái y chuyên tâm sắc thuốc nhưng vẫn hôn mê, sốt cao liên tục suốt ba ngày ba đêm.
Nhìn chị Asisư cuộn người lại trên giường, nhỏ bé đáng thương. Không còn có dáng vẻ Asisư xinh đẹp lộng lẫy, cao quý uy quyền nữa.
" Chị nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao chị lại bị rơi xuống sông Nile. "
" ... Sông Nile. "_ Carol khẽ lẩm bẩm " Không biết, tôi không biết, không biết"_ Menfuisư, em sẽ quay về bên chàng theo cách của mình, sẽ sớm thôi, đợi em nhé.
Menfuisư nhíu mày.
" Chị có biết tôi là ai không? Có biết bản thân là ai không? "
" Không, tôi thực sự không nhớ. "_ Carol nói khẽ.
" Tốt "_ Menfuisư bước tới gần Carol, cúi đầu vuốt nhẹ tóc cô.
Bàn tay Menfuisư lướt qua má cô, cảm xúc nhồn nhột thoáng lướt qua khiến hơi thở của Carol bất giác cứng lại. Cố gắng đè nén ham muốn vươn tay ôm lấy Menfuisư, nhào vào lòng hắn. Chưa bao giờ cô nghĩ việc được khóc trong vòng tay hắn lại trở thành giấc mơ xa vời đến vậy.
Nàng hít một hơi thật sâu, thân thể nàng run nhẹ lên vì kích động. Đôi mắt hơi mơ màng. Chính là mùi hương này, mùi hương chỉ thuộc về hắn, mùi hương quen thuộc của người mà ngày đêm cô mong nhớ.
Hắn đang ở rất gần cô, chuyện này thực tốt.
Menfuisư nhếch mép nở nụ cười lạnh, quả báo, hắn không cần phải ra tay chị ấy vẫn phải chịu sự trừng phạt của các vị thần.
" Thân phận của chị chính là nô tỳ hầu hạ ở trong cung điện hoàng đế Menfuisư. "
Mọi người đang vui mừng vì bệ hạ đã chịu làm lành với nữ hoàng thì chớp mắt, bệ hạ đã bỏ đi tước vị của nữ hoàng. Bệ hạ làm vậy trong khi nữ hoàng đang bệnh, thực sự là gây chấn động mạnh.
Trên mặt của Carol vẫn không có biểu tình gì khác lạ.
Thân phận mới này, nàng nhận.
Chúng ta lại quay về thời điểm mới bắt đầu...
Khi chàng là bậc đế vương quyền quý cao ngạo...
.... Còn em chỉ là một cô nhóc nô lệ đến từ tương lai...
Carol nở một nụ cười nhẹ.
" Nô tỳ đã biết, thưa bệ hạ. "
.....
Cả nước Ai Cập hiện đang cực kỳ rối loạn. Liên tiếp hoàng phi Carol và nữ hoàng Asisư đều xảy ra chuyện.
Binh lính Ai Cập đang dốc hết sức để tìm ra nữ hoàng.
" Sao? một ngư dân báo đã tìm ra nữ hoàng. "
" Mọi người nhanh lên, nữ hoàng đang bị thương nặng lắm. "
" Truyền thái y ".
Carol sau khi rơi xuống vách đá liền chìm hẳn xuống đáy sông, hôn mê bất tỉnh. Mẹ sông Nile đã mang đứa con của mình đi suốt bảy ngày bảy đêm. Một ngư dân đánh bắt cá sáng sớm đã nhìn thấy.
Menfusư, Menfuisư... chàng đừng đi... đừng đi.
Không đi, ta sẽ ở lại vì nàng,... vì nàng...
Carol tỉnh lại sau cơn hôn mê, nàng thất thần nhìn quanh.
Tử thần, ta thắng rồi. Cuối cùng tình yêu của ta vẫn kiên cường hơn cả cái chết.
Carol vùi đầu vào chăn khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc.
Eri vừa bước vào phòng thấy Carol tỉnh thì vui mừng, hốc mắt hồng lên. Lệnh bà, cuối cùng người cũng bình an trở về, ngài đã phải chịu khổ nhiều rồi.
" Mau, gọi thái y vào đây, báo cho cả bệ hạ nữa, mau lên "._ Eri phân phó nô tỳ đi chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Carol lúc trước cũng đã nghĩ qua, nếu nàng thật sự có thể sống sót. Để khiến cho Menfuisư hồi tâm chuyển ý, nàng sẽ biến bản thân thành một tờ giấy trắng, tẩy sạch hết những chuyện mà Asisư đã làm trước đây.
Cách tốt nhất chính là giả vờ mất trí nhớ...
......
Trong cung điện của Menfuisư, hạ nhân cấp báo rằng nữ hoàng đã tỉnh lại.
Hắn hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, đặt tấu chương trên tay xuống.
" Được, ta đi thăm nữ hoàng "_ Khi Menfuisư mở mắt ra, thần sắc hắn lạnh xuống.
Chị Asisư bị mất tích bảy ngày, khi được đưa về cung, sắc mặt chị ấy trắng bệch, tay chân tím tái, cả người đầy vết thương, thái y chuyên tâm sắc thuốc nhưng vẫn hôn mê, sốt cao liên tục suốt ba ngày ba đêm.
Nhìn chị Asisư cuộn người lại trên giường, nhỏ bé đáng thương. Không còn có dáng vẻ Asisư xinh đẹp lộng lẫy, cao quý uy quyền nữa.
" Chị nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao chị lại bị rơi xuống sông Nile. "
" ... Sông Nile. "_ Carol khẽ lẩm bẩm " Không biết, tôi không biết, không biết"_ Menfuisư, em sẽ quay về bên chàng theo cách của mình, sẽ sớm thôi, đợi em nhé.
Menfuisư nhíu mày.
" Chị có biết tôi là ai không? Có biết bản thân là ai không? "
" Không, tôi thực sự không nhớ. "_ Carol nói khẽ.
" Tốt "_ Menfuisư bước tới gần Carol, cúi đầu vuốt nhẹ tóc cô.
Bàn tay Menfuisư lướt qua má cô, cảm xúc nhồn nhột thoáng lướt qua khiến hơi thở của Carol bất giác cứng lại. Cố gắng đè nén ham muốn vươn tay ôm lấy Menfuisư, nhào vào lòng hắn. Chưa bao giờ cô nghĩ việc được khóc trong vòng tay hắn lại trở thành giấc mơ xa vời đến vậy.
Nàng hít một hơi thật sâu, thân thể nàng run nhẹ lên vì kích động. Đôi mắt hơi mơ màng. Chính là mùi hương này, mùi hương chỉ thuộc về hắn, mùi hương quen thuộc của người mà ngày đêm cô mong nhớ.
Hắn đang ở rất gần cô, chuyện này thực tốt.
Menfuisư nhếch mép nở nụ cười lạnh, quả báo, hắn không cần phải ra tay chị ấy vẫn phải chịu sự trừng phạt của các vị thần.
" Thân phận của chị chính là nô tỳ hầu hạ ở trong cung điện hoàng đế Menfuisư. "
Mọi người đang vui mừng vì bệ hạ đã chịu làm lành với nữ hoàng thì chớp mắt, bệ hạ đã bỏ đi tước vị của nữ hoàng. Bệ hạ làm vậy trong khi nữ hoàng đang bệnh, thực sự là gây chấn động mạnh.
Trên mặt của Carol vẫn không có biểu tình gì khác lạ.
Thân phận mới này, nàng nhận.
Chúng ta lại quay về thời điểm mới bắt đầu...
Khi chàng là bậc đế vương quyền quý cao ngạo...
.... Còn em chỉ là một cô nhóc nô lệ đến từ tương lai...
Carol nở một nụ cười nhẹ.
" Nô tỳ đã biết, thưa bệ hạ. "
.....
/10
|