''Tách... Tách''. Trời mưa... Đã 20' trôi qua kể từ lúc trường THPT An Nam đóng cửa. Lúc đó tất cả ánh mắt đều đưa về phía 1 cô gái tỏ vẻ ái ngại, xót xa. Cô gái tầm 15 - 16 tuổi chạy dưới mưa, giày ngấm nước, bộ váy nữ sinh ướt nhẹp. Nó chạy, nó chạy như không muốn nhìn về phía sau, nó cũng không biết nên đi đâu...
Những ánh mắt ngoài kia làm sao hiểu được cái cảm giác của nó, cảm giác bị phản bội... Cái con người nhỏ bé yếu ớt sau có thể chịu được. Nó cứ chạy, cứ chạy, chạy khuất vào màn đêm mờ ảo rợn người...
''KÍT...''
Chiếc ô tô vô tâm nào đó đã đâm vào nó, bỏ chạy, thật nực cười. Để nó lại đó, 1 làn máu đỏ... Không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Nó đau, đau lắm, 2 mắt nó cứ díu lại. Trong lúc nguy kịch, nó nói đúng 1 câu cuối cùng ''Anh...'' mỉm cười rồi ngất lịm đi...
- 7h30' tại bệnh viện trung tâm thành phố -
Phòng cấp cứu đã bật sáng đèn cả đêm qua...
''Cạch'' cửa phòng mở
- Bác sĩ, bác sĩ con gái tôi sao rồi bác sĩ - Mẹ nó thất thần hỏi
Bố nó đi đến giữ vững vợ không bà có thể ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào. Tuy đã gần 40 bà vẫn giữ được nét đẹp của tuổi thanh xuân. Bố nó đã ngoài 40 nhưng ông vẫn giữ được nét uy nghi. Nhưng dù có thế nào vẫn không dấu được nét đau của 2 người.
- Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, mọi người đừng quá lo lắng. Nhưng... - Bác sĩ
Mẹ nó nghe thấy từng câu từng chữ của bác sĩ, mặt trắng bệch. Bà đang khóc...
Bố nó chẳng nói gì, trong phòng chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng nấc lên của vợ ông
- Bệnh nhân còn đang hôn mê, nhưng mọi người có thể vào thăm được rồi, tôi xin phép. - bác sĩ
Bố mẹ nó bước vào, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao, gầy guộc của con ai nấy đều đau như đứt từng khúc ruột...
* * * *
Sau khi đã thoát khỏi giấc ngủ sâu, nó mệt mỏi tỉnh giấc. Căn phòng màu trắng đập vào mắt nó. Đang ngơ ngác thì mẹ nó bước vào. Nó giật mình, chợt thấy khát khô cổ họng nó liếm môi. Mẹ nó thấy vậy, vội chạy đi lấy nước cho nó.
Người đàn bà quyền quý thế nào cũng chỉ là 1 người mẹ, sao bà có thể để cho những người hầu vô dụng chăm sóc cho nó được. Bà cẩn thận bón từng miếng nước. Nó gầy gò, xanh xao đi nhiều lắm, lại còn bị cuốn băng ở tay và ở chân, đầu tóc rũ rượi. Chông nó thật thảm.
- Con gái, con thấy thế nào ? - Mẹ nó đột nhiên hỏi
Mặt nó ngơ ra, nó còn không biết người đối diện nó là ai.
- Thôi con nghỉ đi, mẹ ra ngoài đây - Mẹ nó
Nó cũng đành tuân theo cái người xưng là mẹ đó. Nhưng nó cũng không sao ngủ được. Trong đầu nó bây giờ đang hiện lên hàng tá câu hỏi:
Mình là ai ?
Sao mình lại ở đây ?
Ngày nào cũng vậy, mẹ nó đều chăm sóc cho nó. Bố nó ít khi đến thăm nó.
Mẹ nó bảo :'' Bố con còn bận lắm, vài hôm nữa mới đến thăm được ''.
Cuối cùng nó cũng được tháo băng nhưng vẫn cần nghỉ ngơi không được đi lại. Tuy là phòng VIP nhưng cũng chẳng khác phòng thường. Ngày nào nó cũng nhìn ra cưa sổ mơ hồ nhớ về quá khứ cũ nhưng càng nhớ càng đau. Ở bệnh viện ngày nào mà nó chả ăn canh sâm, tổ yến, đông trùng hạ thảo...Mà cơ thể cũng chẳng thèm béo lên.
Sau 1 thời gian dài nằm viện, cuối cùng nó đã đi lại được.
- Con có muốn về nhà không ? - mẹ nó hỏi
Nó gật đầu.
Thủ tục xuất viện đã xong, bố nó đến đón nó về.
-HẾT CHƯƠNG 1-
Những ánh mắt ngoài kia làm sao hiểu được cái cảm giác của nó, cảm giác bị phản bội... Cái con người nhỏ bé yếu ớt sau có thể chịu được. Nó cứ chạy, cứ chạy, chạy khuất vào màn đêm mờ ảo rợn người...
''KÍT...''
Chiếc ô tô vô tâm nào đó đã đâm vào nó, bỏ chạy, thật nực cười. Để nó lại đó, 1 làn máu đỏ... Không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Nó đau, đau lắm, 2 mắt nó cứ díu lại. Trong lúc nguy kịch, nó nói đúng 1 câu cuối cùng ''Anh...'' mỉm cười rồi ngất lịm đi...
- 7h30' tại bệnh viện trung tâm thành phố -
Phòng cấp cứu đã bật sáng đèn cả đêm qua...
''Cạch'' cửa phòng mở
- Bác sĩ, bác sĩ con gái tôi sao rồi bác sĩ - Mẹ nó thất thần hỏi
Bố nó đi đến giữ vững vợ không bà có thể ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào. Tuy đã gần 40 bà vẫn giữ được nét đẹp của tuổi thanh xuân. Bố nó đã ngoài 40 nhưng ông vẫn giữ được nét uy nghi. Nhưng dù có thế nào vẫn không dấu được nét đau của 2 người.
- Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, mọi người đừng quá lo lắng. Nhưng... - Bác sĩ
Mẹ nó nghe thấy từng câu từng chữ của bác sĩ, mặt trắng bệch. Bà đang khóc...
Bố nó chẳng nói gì, trong phòng chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng nấc lên của vợ ông
- Bệnh nhân còn đang hôn mê, nhưng mọi người có thể vào thăm được rồi, tôi xin phép. - bác sĩ
Bố mẹ nó bước vào, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao, gầy guộc của con ai nấy đều đau như đứt từng khúc ruột...
* * * *
Sau khi đã thoát khỏi giấc ngủ sâu, nó mệt mỏi tỉnh giấc. Căn phòng màu trắng đập vào mắt nó. Đang ngơ ngác thì mẹ nó bước vào. Nó giật mình, chợt thấy khát khô cổ họng nó liếm môi. Mẹ nó thấy vậy, vội chạy đi lấy nước cho nó.
Người đàn bà quyền quý thế nào cũng chỉ là 1 người mẹ, sao bà có thể để cho những người hầu vô dụng chăm sóc cho nó được. Bà cẩn thận bón từng miếng nước. Nó gầy gò, xanh xao đi nhiều lắm, lại còn bị cuốn băng ở tay và ở chân, đầu tóc rũ rượi. Chông nó thật thảm.
- Con gái, con thấy thế nào ? - Mẹ nó đột nhiên hỏi
Mặt nó ngơ ra, nó còn không biết người đối diện nó là ai.
- Thôi con nghỉ đi, mẹ ra ngoài đây - Mẹ nó
Nó cũng đành tuân theo cái người xưng là mẹ đó. Nhưng nó cũng không sao ngủ được. Trong đầu nó bây giờ đang hiện lên hàng tá câu hỏi:
Mình là ai ?
Sao mình lại ở đây ?
Ngày nào cũng vậy, mẹ nó đều chăm sóc cho nó. Bố nó ít khi đến thăm nó.
Mẹ nó bảo :'' Bố con còn bận lắm, vài hôm nữa mới đến thăm được ''.
Cuối cùng nó cũng được tháo băng nhưng vẫn cần nghỉ ngơi không được đi lại. Tuy là phòng VIP nhưng cũng chẳng khác phòng thường. Ngày nào nó cũng nhìn ra cưa sổ mơ hồ nhớ về quá khứ cũ nhưng càng nhớ càng đau. Ở bệnh viện ngày nào mà nó chả ăn canh sâm, tổ yến, đông trùng hạ thảo...Mà cơ thể cũng chẳng thèm béo lên.
Sau 1 thời gian dài nằm viện, cuối cùng nó đã đi lại được.
- Con có muốn về nhà không ? - mẹ nó hỏi
Nó gật đầu.
Thủ tục xuất viện đã xong, bố nó đến đón nó về.
-HẾT CHƯƠNG 1-
/16
|