- Nín đi! Bây giờ em không còn cô đơn nữa! Đã có anh ở đây rồi!
Cậu nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho nó.
Cậu nâng mặt nó lên. Ghé sát trán mình vào trán nó.
- Nghe đây, em nín đi, không nghe là anh đánh em đó! Ngoan nào! Ngoan nào!
Ngốc thật, dỗ con gái mà như vậy sao, dọa đánh người ta thế hả? Nhưng, trong từng lời nói, hành động của cậu đều rất dịu dàng trầm ấm!
Nó bất giác đẩy cậu ra, đỏ hết cả mặt, sự ngượng ngùng bối rối, nhìn nó đáng yêu chết đi được!
- Nhìn em khóc xấu lắm, cười lên đi! - Cậu véo miệng nó
Nó gật gật đầu.
- Em nín rồi, xích ra xa 1 chút được không? - nó ngượng ngùng nói
Bây giờ cậu mới phát hiện ra, cậu với nó ở quá gần nhau, tưởng trừng ranh giới rất mong manh nhưng khó có thể với tới!
Tự nhiên cậu đỏ mặt, cách xa nó một chút.
- E hèm! À... Ừ... Anh chỉ muốn... an ủi em một chút thôi mà! Đừng có nghĩ... bậy nha!
Cậu búng đầu nó.
- Au! Đau quá! - nó kêu
Cậu mỉm cười, cúi người hôn lên trán nó, nụ hôn thoáng qua, nhưng cảm giác nong nóng trên trán nó vẫn còn ở đấy, nụ hôn khiến người khác mê người.
Nó bất giác đơ người, bỡ ngỡ, ngại ngùng, lúng túng. Ngại quá à! Bị người ta hôn lên trán rồi!
Cậu cảm nhận được sự ngại ngùng của nó, đơn giản vì cậu cũng đang rất lúng túng!
- À! Coi như đó là bồi thường cho phát búng đầu vừa nãy!
Nó như từ ngoài hành tình lao trở về trái đất.
- Bồi... Bồi thường cái đầu anh ý! - nó lấy cái gối đập cậu
- Ay da! Em bạo lực thế này, mai sau chắc chỉ có anh muốn lấy thôi!
Mặt nó đỏ hết cả lên.
- Cái gì! Cái tên ngốc biến thái này! Biến đi! - nó ném cái gối về phía cậu
Cậu chạy ra ngoài cửa, ngoái đầu lại.
- Tối rồi! Anh về đây! Em nghỉ đi nha! Tạm biệt!
- Nghỉ nghỉ cái đầu anh ý!
Cậu ra về, xa mãi rồi lẫn vào màn đêm.
- Đồ ngốc!
- Đồ đại ngốc!
- Ngốc! Ngốc! Ngốc!
- Lại bỏ em lại một mình!
- Ngốc! Ngốc! Ngốc!
Tại sao không ở lại thêm một chút nữa, tại sao em không thể đủ can đảm để giữ anh! Tại sao lại vậy chứ! Cái cảm giác bồi hồi xao xuyến này là sao! Cái cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực này là sao! Em không thể nào hiểu nổi mình đang nghĩ gì! Chẳng lẽ... hình như... em... yêu anh mất rồi!
TÍT... TÍT
Nó vội vàng cầm điện thoại lên, chưa bao giờ nó lại mong ngóng cậu như vậy cả!
Bao giờ xong việc anh sẽ quay lại thăm em nha! Người anh yêu, ngủ ngon!
Mặt nó lại 1 phen đỏ ửng!
Nó nằm xuống giường, tay nhè nhẹ sờ lên trán rồi tủm tỉm cười! Ánh trăng hôm nay sáng tỏ, rất phù hợp với tâm trạng người ngắm trăng! Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, phớt phơ qua mái tóc nó! Cảm giác yêu 1 người... nó thế nào ta!
Thiệt tình, nó yêu người ta mất rồi!
Lặng lẽ thiết đi vào giấc ngủ!
...................................
Cùng lúc đó, cậu lao xe như 1 thằng điên đến quán hẹn (cậu hẹn ả ở quán XX). Cơn nóng giận lên đến tột đỉnh. Cậu không phải là người dịu dàng khi ở bên cạnh nó nữa!
~ Vào trong quán ~
- Anh... - AA vẫy
Đáp trả lại cô là 1 ánh mắt lạnh tanh, vô cảm.
Cậu lao đến.
BỐP
Một phát tát giáng xuống mặt cô khiến cô ta ngã sõng soài trên mặt sàn.
Làn da tráng mịn mềm mại của cô in hằn bàn tay cậu. Ánh mắt cô vẫn kiên cường như mình không phải người sai!
Cậu vẫn nhìn AA với ánh mắt lạnh tanh.
Mọi người trong quán soch nặng.
- Anh điên rồi à! - AA nói
- Người điên mới là cô! - Cậu trừng mắt
- Thật là! Anh biết cái quái gì mà nói tôi như vậy hả?
- Còn có lần sau! Coi trừng tôi lấy mạng cô luôn đấy! - Cậu quay người
AA đứng dậy, chặn cậu lại.
- Anh có giỏi thì anh giết tôi luôn đi! - AA hét, 2 hàng nước mắt rơi lã chã - Tại sao anh chỉ nghĩ đến cô ta chứ!
BỐP
Cậu lại tát AA 1 phát nữa.
- Đấy! Anh thích thì anh đánh đi!
- Nể tình Linh, tôi sẽ tha cho cô lần này! Tôi nói lại, nếu có lần sau, tôi với cô chẳng còn quan hệ gì hết!
- Linh! Linh! Linh! Lại là Linh! Từ bé đến lớn anh theo cô ta, anh bảo vệ cô ta, cô ta nào biết. Tại sao người anh chọn lại là cô ta! Chẳng lẽ trong ký ức của anh, em không được xuất hiện dù chỉ 1 lần sao? Em luôn lặng lẽ quan sát anh từ phía sau, yêu đơn phương 1 người anh tưởng dễ chịu lắm sao? Ừ, cô ấy giỏi, cô ấy nổi bật, nhưng em cũng là bạn anh mà, chẳng bao giờ dù chỉ 1 lần anh để ý đến em. Thế mà em đây, em luôn nhớ những khoảnh khắc được ở cùng cô ta và anh. Tại sao em lại là người dư thừa chứ! Em ước gì cô ta chưa từng tồn tại!
- Linh nó mà nghe thấy những câu này của cô thì chắc nó thất vọng lắm nhề! Linh nó thật sai lầm khi coi cô là bạn!
Cậu quay người bỏ đi, để lại AA ở đó.
Cô tay trùng chân, rồi ngã xuống đất, 2 hàng nước mắt cứ tuôn rơi, đau sót tận đáy lòng.
- Tại sao chứ! Tại sao! Tại sao!
.................................
Cậu đập tay vào xe, rũ mắt xuống.
- Thiệt tình! Con nhóc này chẳng trưởng thành tý nào cả!
Rốt cuộc, kí ức của nó gồm những gì? Tại sao cậu lại bảo AA là bạn nó! Tất cả mọi chuyện sẽ được hé lộ ở những chương tiếp theo! Hãy đón đọc nhé!
- HẾT CHƯƠNG 12 -
Cậu nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho nó.
Cậu nâng mặt nó lên. Ghé sát trán mình vào trán nó.
- Nghe đây, em nín đi, không nghe là anh đánh em đó! Ngoan nào! Ngoan nào!
Ngốc thật, dỗ con gái mà như vậy sao, dọa đánh người ta thế hả? Nhưng, trong từng lời nói, hành động của cậu đều rất dịu dàng trầm ấm!
Nó bất giác đẩy cậu ra, đỏ hết cả mặt, sự ngượng ngùng bối rối, nhìn nó đáng yêu chết đi được!
- Nhìn em khóc xấu lắm, cười lên đi! - Cậu véo miệng nó
Nó gật gật đầu.
- Em nín rồi, xích ra xa 1 chút được không? - nó ngượng ngùng nói
Bây giờ cậu mới phát hiện ra, cậu với nó ở quá gần nhau, tưởng trừng ranh giới rất mong manh nhưng khó có thể với tới!
Tự nhiên cậu đỏ mặt, cách xa nó một chút.
- E hèm! À... Ừ... Anh chỉ muốn... an ủi em một chút thôi mà! Đừng có nghĩ... bậy nha!
Cậu búng đầu nó.
- Au! Đau quá! - nó kêu
Cậu mỉm cười, cúi người hôn lên trán nó, nụ hôn thoáng qua, nhưng cảm giác nong nóng trên trán nó vẫn còn ở đấy, nụ hôn khiến người khác mê người.
Nó bất giác đơ người, bỡ ngỡ, ngại ngùng, lúng túng. Ngại quá à! Bị người ta hôn lên trán rồi!
Cậu cảm nhận được sự ngại ngùng của nó, đơn giản vì cậu cũng đang rất lúng túng!
- À! Coi như đó là bồi thường cho phát búng đầu vừa nãy!
Nó như từ ngoài hành tình lao trở về trái đất.
- Bồi... Bồi thường cái đầu anh ý! - nó lấy cái gối đập cậu
- Ay da! Em bạo lực thế này, mai sau chắc chỉ có anh muốn lấy thôi!
Mặt nó đỏ hết cả lên.
- Cái gì! Cái tên ngốc biến thái này! Biến đi! - nó ném cái gối về phía cậu
Cậu chạy ra ngoài cửa, ngoái đầu lại.
- Tối rồi! Anh về đây! Em nghỉ đi nha! Tạm biệt!
- Nghỉ nghỉ cái đầu anh ý!
Cậu ra về, xa mãi rồi lẫn vào màn đêm.
- Đồ ngốc!
- Đồ đại ngốc!
- Ngốc! Ngốc! Ngốc!
- Lại bỏ em lại một mình!
- Ngốc! Ngốc! Ngốc!
Tại sao không ở lại thêm một chút nữa, tại sao em không thể đủ can đảm để giữ anh! Tại sao lại vậy chứ! Cái cảm giác bồi hồi xao xuyến này là sao! Cái cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực này là sao! Em không thể nào hiểu nổi mình đang nghĩ gì! Chẳng lẽ... hình như... em... yêu anh mất rồi!
TÍT... TÍT
Nó vội vàng cầm điện thoại lên, chưa bao giờ nó lại mong ngóng cậu như vậy cả!
Bao giờ xong việc anh sẽ quay lại thăm em nha! Người anh yêu, ngủ ngon!
Mặt nó lại 1 phen đỏ ửng!
Nó nằm xuống giường, tay nhè nhẹ sờ lên trán rồi tủm tỉm cười! Ánh trăng hôm nay sáng tỏ, rất phù hợp với tâm trạng người ngắm trăng! Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, phớt phơ qua mái tóc nó! Cảm giác yêu 1 người... nó thế nào ta!
Thiệt tình, nó yêu người ta mất rồi!
Lặng lẽ thiết đi vào giấc ngủ!
...................................
Cùng lúc đó, cậu lao xe như 1 thằng điên đến quán hẹn (cậu hẹn ả ở quán XX). Cơn nóng giận lên đến tột đỉnh. Cậu không phải là người dịu dàng khi ở bên cạnh nó nữa!
~ Vào trong quán ~
- Anh... - AA vẫy
Đáp trả lại cô là 1 ánh mắt lạnh tanh, vô cảm.
Cậu lao đến.
BỐP
Một phát tát giáng xuống mặt cô khiến cô ta ngã sõng soài trên mặt sàn.
Làn da tráng mịn mềm mại của cô in hằn bàn tay cậu. Ánh mắt cô vẫn kiên cường như mình không phải người sai!
Cậu vẫn nhìn AA với ánh mắt lạnh tanh.
Mọi người trong quán soch nặng.
- Anh điên rồi à! - AA nói
- Người điên mới là cô! - Cậu trừng mắt
- Thật là! Anh biết cái quái gì mà nói tôi như vậy hả?
- Còn có lần sau! Coi trừng tôi lấy mạng cô luôn đấy! - Cậu quay người
AA đứng dậy, chặn cậu lại.
- Anh có giỏi thì anh giết tôi luôn đi! - AA hét, 2 hàng nước mắt rơi lã chã - Tại sao anh chỉ nghĩ đến cô ta chứ!
BỐP
Cậu lại tát AA 1 phát nữa.
- Đấy! Anh thích thì anh đánh đi!
- Nể tình Linh, tôi sẽ tha cho cô lần này! Tôi nói lại, nếu có lần sau, tôi với cô chẳng còn quan hệ gì hết!
- Linh! Linh! Linh! Lại là Linh! Từ bé đến lớn anh theo cô ta, anh bảo vệ cô ta, cô ta nào biết. Tại sao người anh chọn lại là cô ta! Chẳng lẽ trong ký ức của anh, em không được xuất hiện dù chỉ 1 lần sao? Em luôn lặng lẽ quan sát anh từ phía sau, yêu đơn phương 1 người anh tưởng dễ chịu lắm sao? Ừ, cô ấy giỏi, cô ấy nổi bật, nhưng em cũng là bạn anh mà, chẳng bao giờ dù chỉ 1 lần anh để ý đến em. Thế mà em đây, em luôn nhớ những khoảnh khắc được ở cùng cô ta và anh. Tại sao em lại là người dư thừa chứ! Em ước gì cô ta chưa từng tồn tại!
- Linh nó mà nghe thấy những câu này của cô thì chắc nó thất vọng lắm nhề! Linh nó thật sai lầm khi coi cô là bạn!
Cậu quay người bỏ đi, để lại AA ở đó.
Cô tay trùng chân, rồi ngã xuống đất, 2 hàng nước mắt cứ tuôn rơi, đau sót tận đáy lòng.
- Tại sao chứ! Tại sao! Tại sao!
.................................
Cậu đập tay vào xe, rũ mắt xuống.
- Thiệt tình! Con nhóc này chẳng trưởng thành tý nào cả!
Rốt cuộc, kí ức của nó gồm những gì? Tại sao cậu lại bảo AA là bạn nó! Tất cả mọi chuyện sẽ được hé lộ ở những chương tiếp theo! Hãy đón đọc nhé!
- HẾT CHƯƠNG 12 -
/16
|