~ kí túc xá nữ ~
- Linh! Bà làm cái quái gì thế, đi ăn tối thôi - BB gọi
- Bọn này ra lấy chỗ trước đây, nhanh lên nhá - DD
- Ừ... - Nó cầm điện thoại xem, 7h50'
* * * * * *
Nó hẹn AA tại 1 quán nước. Trong quán có nhõn nó và AA ( Đơn giản thôi, nó bao cả quán mà ).
- Cô gọi tôi ra đây có việc gì, Đại Tiểu Thư - AA
- Cứ ngồi xuống đi...
- Chà, ngày nào cô cũng lang thang ở ngoài đường muộn như thế này sao? - AA
- Thôi đi đừng có giả bộ nghiêm túc nữa, mới có 6h thôi - Nó - Đi thẳng vào vấn đề đi
- Có chuyện gì? - AA hững hờ hỏi
- Kí ức của tôi - nó - cô biết những gì?
AA im lặng hồi lâu rồi phá lên cười - ahaha, cô đang đe dọa hay cầu xin tôi hả, tiểu thư?
- Không gì cả...
- Ồ vậy sao, thế mấy con chuột ngoài kia cô giải thích thế nào? - AA ngước mắt ra ngoài
- Hả! - nó kinh ngạc - Chắc họ là người của bố mẹ tôi. Tôi không liên quan.
- Thật? - AA nhìn nó cười - Vì 1 thằng con trai có đáng không?
- Sao?
- Tôi quên mất là cô...
- Được rồi, nó đang là cả 1 vấn đề - nó
AA nhếch mép cười, điệu cười thật kinh tởm.
- Tỏ ra đáng thương cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Cô đã có tất cả vậy mà... - AA ngập ngừng
- Cô có thể nói rõ được không?
- Cái đấy cô tự đi mà tìm hiểu... - AA bỏ về
Nó thắc mắc, 1 con người như AA mà lại còn thế. Thật sự kí ức của mình chứa những gì.
* * * * *
- Linh... - DD gọi kéo nó tự thiên đình xuống hạ giới ( thế thì đầu thai rồi rồi chứ nhỉ? ) - bà sao vậy, thức ăn không ngon hả?
- Hả... à... không - nó giật mình
Ăn xong... 3 người đang định trở về phòng
Á tiếng hét của ai đó ở góc lớp. Và ai đó chính là AA.
- Cái gì vậy? - BB
- A... anh ấy... về... nước... rồi - AA run run
- SAO? - cả đám nữ sinh ùa vào hỏi. Trong khi đó nó, BB, DD vẫn còn đang ngu người ( đờ người ra )
DD ngó vào điện thoại trong tay AA. Đọc to - Xem nào... Vương Dương Thụy về nước sau trận thắng kinh điển ở nước ngoài...
- Vương Dương Thụy à... tên nghe quen quen - BB
AA đứng bật dậy ca 1 tràng về cậu ta. - anh ý thế này... anh ý thế kia
Đám nữ sinh bên dưới sụt sịt hoài. Trong khi đo, BB nghịch điện thoại, DD ngáp, nó về phòng ngủ luôn.
... 1 lúc sau ...
- Linh... - BB từ ngoài bước vào
- Gì vậy? - nó ngạc nhiên
- Bà về mà chả gọi tụi tui gì cả... oáp - DD vừa nói vừa ngáp
- Tôi mà ở đấy nghe bà ta ca thì chắc tối tôi mơ ác mộng quá - nó
- Thui 2 bà ngủ ngon mơ đẹp nha - BB trèo lên giường chùm chăn
- Ừ, ngủ ngon...
... và lại 1 lúc sau ...
- Á... - Nó hét
- Gì vậy - DD dụi mắt
- Mưa... mưa rồi - nó chỉ ra cửa sổ
- Hả - DD nhảy xuống, lay BB - ê BB, bà cất quần áo chưa?
- Quần áo... hả tui chưa cất - BB ròng rã nước mắt
- Bây giờ mới tỉnh hả...
3 Đứa lon ton, ý nhầm, gấp rút chạy ra thu quần áo.
( Cạn lời mấy mẹ luôn, có cái quần áo mà cũng quên không cất lạy, lạy, lạy )
........................... tại nhà nó, bây giờ ........................
- Bà chủ, bà chủ - gv gọi
- Có chuyện gì mà la ầm lên vậy - mẹ nó
- Dạ, cậu ta vẫn đứng ở ngoài bà chủ ạ - gv
- Kệ cậu ta
- Nhưng trời đang mưa, tội cậu ta quá - gv ( tội gì, có mà thấy người ta zai quá nên mê ý gì, bít thừa)
- Được rồi, mở cửa ra
cạch người đứng ngoài không ai khác, hắn
- cậu về đi, tôi không muốn đây dưa đến nhà cậu - mẹ nó
- Bác, Linh đâu rồi hả bác. Em ấy nghỉ học bao nhiêu lâu rồi đó. Cho cháu gặp em ý được không. Bác... - Hắn
- cậu làm ơn quên nó đi, nó quá khổ rồi đó, buông tha nó đi - mẹ nó
- Bác...
- Cậu về đi, từ bây giờ đừng đến đây nữa. Cái Linh nó sẽ không biết cậu là ai đâu, kể cả mẹ nó đây này...
Hắn sock, quay người bỏ về. Đi 1 đoạn thì gặp ả.
- Anh, về thôi - Ả
- Về, về đâu cơ - hắn ngẩng mặt lên trời mưa, cười nhạt
- Anh...
Ả khóc, thật nực cười, ả đang khóc...
- HẾT CHƯƠNG 5-
- Linh! Bà làm cái quái gì thế, đi ăn tối thôi - BB gọi
- Bọn này ra lấy chỗ trước đây, nhanh lên nhá - DD
- Ừ... - Nó cầm điện thoại xem, 7h50'
* * * * * *
Nó hẹn AA tại 1 quán nước. Trong quán có nhõn nó và AA ( Đơn giản thôi, nó bao cả quán mà ).
- Cô gọi tôi ra đây có việc gì, Đại Tiểu Thư - AA
- Cứ ngồi xuống đi...
- Chà, ngày nào cô cũng lang thang ở ngoài đường muộn như thế này sao? - AA
- Thôi đi đừng có giả bộ nghiêm túc nữa, mới có 6h thôi - Nó - Đi thẳng vào vấn đề đi
- Có chuyện gì? - AA hững hờ hỏi
- Kí ức của tôi - nó - cô biết những gì?
AA im lặng hồi lâu rồi phá lên cười - ahaha, cô đang đe dọa hay cầu xin tôi hả, tiểu thư?
- Không gì cả...
- Ồ vậy sao, thế mấy con chuột ngoài kia cô giải thích thế nào? - AA ngước mắt ra ngoài
- Hả! - nó kinh ngạc - Chắc họ là người của bố mẹ tôi. Tôi không liên quan.
- Thật? - AA nhìn nó cười - Vì 1 thằng con trai có đáng không?
- Sao?
- Tôi quên mất là cô...
- Được rồi, nó đang là cả 1 vấn đề - nó
AA nhếch mép cười, điệu cười thật kinh tởm.
- Tỏ ra đáng thương cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Cô đã có tất cả vậy mà... - AA ngập ngừng
- Cô có thể nói rõ được không?
- Cái đấy cô tự đi mà tìm hiểu... - AA bỏ về
Nó thắc mắc, 1 con người như AA mà lại còn thế. Thật sự kí ức của mình chứa những gì.
* * * * *
- Linh... - DD gọi kéo nó tự thiên đình xuống hạ giới ( thế thì đầu thai rồi rồi chứ nhỉ? ) - bà sao vậy, thức ăn không ngon hả?
- Hả... à... không - nó giật mình
Ăn xong... 3 người đang định trở về phòng
Á tiếng hét của ai đó ở góc lớp. Và ai đó chính là AA.
- Cái gì vậy? - BB
- A... anh ấy... về... nước... rồi - AA run run
- SAO? - cả đám nữ sinh ùa vào hỏi. Trong khi đó nó, BB, DD vẫn còn đang ngu người ( đờ người ra )
DD ngó vào điện thoại trong tay AA. Đọc to - Xem nào... Vương Dương Thụy về nước sau trận thắng kinh điển ở nước ngoài...
- Vương Dương Thụy à... tên nghe quen quen - BB
AA đứng bật dậy ca 1 tràng về cậu ta. - anh ý thế này... anh ý thế kia
Đám nữ sinh bên dưới sụt sịt hoài. Trong khi đo, BB nghịch điện thoại, DD ngáp, nó về phòng ngủ luôn.
... 1 lúc sau ...
- Linh... - BB từ ngoài bước vào
- Gì vậy? - nó ngạc nhiên
- Bà về mà chả gọi tụi tui gì cả... oáp - DD vừa nói vừa ngáp
- Tôi mà ở đấy nghe bà ta ca thì chắc tối tôi mơ ác mộng quá - nó
- Thui 2 bà ngủ ngon mơ đẹp nha - BB trèo lên giường chùm chăn
- Ừ, ngủ ngon...
... và lại 1 lúc sau ...
- Á... - Nó hét
- Gì vậy - DD dụi mắt
- Mưa... mưa rồi - nó chỉ ra cửa sổ
- Hả - DD nhảy xuống, lay BB - ê BB, bà cất quần áo chưa?
- Quần áo... hả tui chưa cất - BB ròng rã nước mắt
- Bây giờ mới tỉnh hả...
3 Đứa lon ton, ý nhầm, gấp rút chạy ra thu quần áo.
( Cạn lời mấy mẹ luôn, có cái quần áo mà cũng quên không cất lạy, lạy, lạy )
........................... tại nhà nó, bây giờ ........................
- Bà chủ, bà chủ - gv gọi
- Có chuyện gì mà la ầm lên vậy - mẹ nó
- Dạ, cậu ta vẫn đứng ở ngoài bà chủ ạ - gv
- Kệ cậu ta
- Nhưng trời đang mưa, tội cậu ta quá - gv ( tội gì, có mà thấy người ta zai quá nên mê ý gì, bít thừa)
- Được rồi, mở cửa ra
cạch người đứng ngoài không ai khác, hắn
- cậu về đi, tôi không muốn đây dưa đến nhà cậu - mẹ nó
- Bác, Linh đâu rồi hả bác. Em ấy nghỉ học bao nhiêu lâu rồi đó. Cho cháu gặp em ý được không. Bác... - Hắn
- cậu làm ơn quên nó đi, nó quá khổ rồi đó, buông tha nó đi - mẹ nó
- Bác...
- Cậu về đi, từ bây giờ đừng đến đây nữa. Cái Linh nó sẽ không biết cậu là ai đâu, kể cả mẹ nó đây này...
Hắn sock, quay người bỏ về. Đi 1 đoạn thì gặp ả.
- Anh, về thôi - Ả
- Về, về đâu cơ - hắn ngẩng mặt lên trời mưa, cười nhạt
- Anh...
Ả khóc, thật nực cười, ả đang khóc...
- HẾT CHƯƠNG 5-
/16
|