Trời nhanh chóng sập tối, mặt trời đi ngủ nhường bước cho mặt trăng ngự trị. Trên trời, vạn vạn ngôi sao tỏa sáng lung linh.
Bên dưới, màn đêm bao lấy khu rừng, không khỏi khiến con người ta cảm thấy sợ sệt vì độ u ám của nó.
Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn ở nhà, đa phần là đồ nướng, có thiếu gì thì qua khách sạn ẩn dưới lớp vỏ nhà sàn mua.
Sau khi ăn tối và dọn dẹp, các chàng trai đi gom củi khô về để đốt lửa trại, còn các nàng muốn đi cũng được, không đi cũng chẳng ai bắt bẻ, dù sao trong mắt của mọi người, thì một cô gái sẽ sợ cảnh rừng rú và đêm đen.
Tôi không đi chẳng qua tôi không thuận nhãn được Âu Dương Duy Phong và Hà Thiên My thôi, chứ rừng vắng và đêm đen, tôi còn lạ ư.
Rừng vắng và đêm đen, phút chốc làm tôi nhớ đến đêm hôm đó.
Đêm lúc tôi mười bốn tuổi, lúc mà sau khi tạm biệt chàng trai Lavender ngày ấy – Âu Dương Duy Phong bây giờ, tôi bị bắt cóc, cả chiếc xe rơi từ trên cao xuống, lại là một khu rừng.
Tôi đã nhảy khỏi xe trước khi nó phát nổ, nhưng do lăn từ trên xuống va chạm mạnh khiến tôi bất tỉnh nhân sự. Tới khi tỉnh lại thì đã hơn 11h đêm.
Sau khi phát hiện ra bọn bắt cóc truy sát tôi đang ở bìa rừng, tôi bất chấp xương chân bị nứt, máu chảy loan ở trán và cả chục về thương lớn nhỏ ở khắp thân thể do lăn từ trên cao xuống, và bất chấp cả nỗi sợ hãi mà chạy sâu vào trong rừng.
Đêm hôm đó không có trăng sáng sao thanh, chỉ là màn đêm đen đặc, mưa giăng kín lối. khu rừng đen không lấy một tia sáng, chỉ có tiếng gió, sấm, và tiếng côn trùng, nghe như khúc ca cho một kẻ sắp tuyệt mệnh như tôi.
Tôi một thân một mình lết sâu vào rừng, quần áo ướt đẫm do mưa và máu, lạnh đến thấu xương, chỉ cần ngất đi là có nước xuống điểm mặt diêm vương. Để chống lại cảm giác buồn ngủ mơ hồ, tôi đã phải cắn răng mà dùng móng tay bấm vào da thịt, thật sự rất đau. Nghĩ lại đêm đó, tôi chỉ biết thở dài cái thượt, Lavender – Âu Dương Duy Phong. Ngày đó quả thật hắn cũng có tình cảm với tôi, nhưng lúc đó chỉ là tình cảm trẻ con, thời gian hai năm có lẽ cũng đã quên mất.
Còn tôi, bao lần tôi đã tự hỏi, lúc đó tôi có thích hắn không nhỉ? Nhưng cho dù có thì đó chỉ là tình cảm thoáng qua, tôi đã quên từ lâu. Năm đó sở dĩ tôi tìm hắn chỉ để xem hắn có bị luyên lụy bởi những tên truy sát tôi mà thôi.
Còn bây giờ, tôi có thích hắn không?
Tôi lại thở dài.
“Thở dài bao nhiêu lần rồi đây?” một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi, khỏi cần quay lại cũng biết đó là Âu Dương Duy Khánh.
Tôi không buồn quay lại nhìn anh ta, vẫn dửng dưng ngồi tựa lưng vào một góc cây, mắt nhìn thẳng về phía dòng suối nhỏ đang chảy róc rách.
Giữa tháng, gió đêm cũng không biết là mát hay lạnh, trăng tròn vành vạch, bóng nguyệt chan chứa, soi xuống mặt nước trong vắt một bóng trăng vàng, lồng qua tán cây cổ thụ chiếu xuống mắt đất như ngàn bông hoa, một cơn gió xào xạc thoảng qua, hàng ngàn bông hoa dưới đất ấy đung đưa như nhảy múa.
Âu Dương Duy Khánh tiến lại ngồi ngang với tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn lên ánh trăng, rồi lại nhìn xuống dòng suối, cuối cùng lại nhìn tôi: “Có gì hay?”.
Tôi nhìn Âu Dương Duy Khánh, chỉ lên ánh trăng, đùa: “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”.
Anh ta liền bật cười.
Cũng chẳng biết tôi nghĩ gì, quay sang nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Duy Khánh, đôi mắt đen dịu dàng, ấm áp như tiết xuân: “Tại sao hai người lại khác xa nhau vậy?”.
Tôi hỏi đâu có sai, Âu Dương Duy Khánh – Âu Dương Duy Phong, hai con người này vẻ ngoài giống hết nhau, không sai một nấc, nhưng tính cách lại trên trời dưới biển.
Âu Dương Duy Phong cười nhẹ, chỉ trả lời qua loa: “Mỗi người mỗi hoàn cảnh sống” rồi lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Vết thương của em sao rồi?”.
Tôi đưa bắp tay trái ra cho anh ta xem, thấy vết thương không chảy máu nữa, anh ta mới yên tâm gật đầu, nói: “Lửa trại đốt xong rồi, vào dạ tiệc hoang dã với mọi người nào”.
Thật không ngờ Âu Dương Duy Khánh là người đầu tiên phát hiện ra vết thương của tôi, hoặc có thể anh ta là người lo lắng nhất khi tôi bị thương.
Từ nhỏ tôi đã không được người ta quan tâm lo lắng nhiều, việc Âu Dương Duy Khánh quan tâm tôi vậy, không khỏi khiến tôi phút chốc hơi rung động.
Âu Dương Duy Khánh đứng dậy, lịch thiệp đưa tay xuống ý kéo tôi dậy, tôi cũng không muốn làm anh ta cụt hứng, với lại ban chiều anh ta đã dành cả nữa tiếng để băng vết thương giúp tôi, nên không do dự đặt tay phải lên cho Âu Dương Duy Khánh, ghì chặt rồi đứng lên.
Tôi vừa đứng lên thì bắt gặp Âu Dương Duy Phong, có lẽ đã chứng kiến hết cảnh vừa nãy, hắn đứng sau đống lửa, gương mặt nữa sáng nữa tối mờ ảo, khiến tim tôi hơi nhói, lập tức rụt tay khỏi Âu Dương Duy Khánh, nhưng chỉ trong giây lát, đã không thấy Âu Dương Duy Phong đâu nữa, nơi đó chỉ là một khoảng đất trống.
Rất trống.
Tôi cuối mặt thở dài, rồi mĩm cười cùng bước vào trong với Âu Dương Duy Khánh.
Mỗi khối có bốn trăm học sinh, xếp thành hai vòng tròn lớn, lấy hai đống lữa cao gần ba mét làm tâm. Mọi người ai nấy đều vui vẻ, mà thấy vậy trong lòng tôi cũng có chút gì đó gọi là vui vẻ theo.
Tiểu đội một chúng tôi ngồi sát nhau, cạnh tôi là Âu Dương Duy Khánh và Chi.
Nếu ban ngày các cô gái đã diện, thì bây giờ còn diện gấp bội, dường như cứ hai mươi nữ sinh thì hết mười chín người mặc váy, bao gồm cả tôi, thậm chí nhiều nữ sinh còn không ngại mặc cả váy chấm đất, số còn lại là quần short năng động.
Tôi mặc một chiếc váy hoa màu màu trắng ngà cổ vuông dài nữa đùi kiểu tay chuông phủ Voan, từng đóa mẫu đơn màu cam kết chùm nở rộ trên thân áo, tóc do chưa khô hẳn nên xõa xuống, trên cổ từ lâu đã được thay bằng một sợi dây chuyền khác, không phải sợi mà Âu Dương Duy Phong đã tặng.
Chúng tôi chơi các trò sinh hoạt vòng tròn bình thường, cũng khá vui nhộn. Nhưng nghĩ lại, đối với tôi là khá vui, thì chắc chắn với người khác là cực kì vui nhộn, bởi khả năng làm tôi vui cao hơn mọi người, với lại tôi thấy ai nấy đều rất vui vẻ cười toét cả miệng.
Đốm lửa bây giờ chỉ còn khoảng một mét, chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của các tiểu thư, cậu chủ. Ai cũng có mặt đầy đủ, chỉ có Âu Dương Duy Phong là không có mặt, hắn viện cớ mệt mỏi gì đó rồi chui vào lều không thèm chơi chung.
Tới cuối chương trình đêm trại hôm nay, ai đó đã khởi sướng tiết mục khiêu vũ, khiến mọi các cặp mắt của các chàng trai láo liếc ngó qua các nữ sinh và ngược lại.
Âm nhạc vang lên, dường như ai đó đã mang nhạc cụ theo, tiếng guitar, tiếng violin và cả tiếng sáo v…v hòa làm một, tạo nên một bản nhạc du dương giữa đêm núi rừng hoang vắng.
Bắt gặp vài cặp mắt dán vào người tôi, bất giác tôi nổi da gà.
Boss Quân cũng ngó sang tôi, ý cầu cứu.
Nhưng quả thật tôi không biết làm sao mới tách được cặp anh em này ra nữa, trong khi Chi không ngừng bám miết lấy Boss Quân. Ngay từ lúc Chi rủ Boss Quân đi anh đã nhờ tôi phải tách hai người họ ra, nhưng thật sự rất khó, phải làm sao cho Chi và cả tình bạn của tôi và nhỏ không bị tổn thương. Chuyện này thật sự tôi không biết phải làm sao, đành mang kể cho Âu Dương Duy Khánh, hi vọng anh ta có thể giúp, thêm nữa anh ta tuyệt đối không phải là người nhiều chuyện.
Tôi thấy Chi chuẩn bị mời Boss Quân khiêu vũ thì ngay lập tức nháy mắt với Âu Dương Duy Khánh, anh ta đắn đo một hồi rồi cũng mời Chi nhảy. Âu Dương Duy Khánh là đại thiếu gia, anh ta mời, Chi không thể không nhảy.
Boss Quân thở phào nhẹ nhỏm, hình như toan mời tôi nhảy nhưng lại thôi, chìa tay ra mời Tạ Tiểu Tình nhảy, Tạ Tiểu Tình cười lại quay sang nhìn Nhiếp Thông, thấy anh không có biểu cảm gì, mới cùng nắm tay Boss Quân tiến vào trong vòng tròn nhảy.
Nhiếp Trường nhìn Nhiếp Thông cười tươi rói, rồi tiến lại mời Hà Thiên My nhảy, có lẽ tên ‘mặt thần dạ quỷ’ đó muốn tôi khiêu vũ với Nhiếp Thông đây mà.
Vòng tròn rã ra, ai nấy đều có cặp, nhiều chàng trai tôi không quen thấy tôi đứng một mình hình như đang rảo bước về phía tôi.
Ôi mẹ ơi, tôi không thích đâu nha.
Lập tức tôi quay sang Nhiếp Thông, dùng ánh mắt đáng thương nhất của mình nhìn anh ta, Nhiếp Thông hơi ngẩn người, đuôi mắt có tia cười, ánh mắt xanh dưới ánh lửa lại càng long lanh, cuối cùng đợi khi những chàng trai kia cách tôi những năm bước chân mới đi nhanh lại chìa tay ra mời tôi nhảy.
Tôi tức phát điên trước thái độ của anh ta, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cao ngạo ngụ ý “nếu không thích có thể kiếm người khác nhảy” của Nhiếp Thông, tôi đành cuối mắt ngoan ngoãn cuối mặt xuống, nắm tay anh ta cùng khiêu vũ. Khiến những chàng trai kia ít nhiều cũng cụt hứng.
Nhiếp Thông rất giống tôi, điều đó càng được chứng minh khi tôi đối diện với cậu ta ở khoảng cách gần như thế này, nhất là đôi mắt, thật sự rất giống. Nếu ai đó không biết, có thể sẽ nhận nhầm ngay chúng tôi là anh em ruột.
Ai đó đã nói rằng, có những con người gặp cả một đời cũng không thể trở nên thân thiết, nhưng có những người chỉ gặp trong tích tắc đã trở thành tri kỉ trăm năm. Dường như nó không sai, nhất là tôi và anh chàng Edward, vừa gặp đã thân, tựa như đã từng quen muôn kiếp trước vậy. Nhiếp Thông cũng có thể áp dụng câu đó, không hiểu sao tôi lại có cảm giác thân thương, quen thuộc với anh ta như vậy.
Đột nhiên tôi bật cười, trong lòng lâng lâng cảm giác gì đó, nhìn vào đôi mắt của Nhiếp Thông, tôi nói: “Chúng ta rất giống nhau”.
Nhiếp Thông hơi cười, không phủ nhận: “Phải! Rất giống”.
Tôi cười tít mắt: “Anh có nghĩ chúng ta là anh em?” rồi lại đùa: “Anh trai tôi đã mất, không chừng anh là kiếp sau của anh ấy”.
Không biết tôi nói gì sai, bàn tay Nhiếp Thông đang cầm hờ tay tôi bỗng nhiên siết chặt lại, đôi mày cậu ấy hơi cau lại, tuy không dữ tợn nhưng rất lạnh lùng.
Có lẽ bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tôi, Nhiếp Thông nhanh chóng khôi phục lại thần thái, con người này còn biết cách che giấu hơn cả Âu Dương Duy Phong.
Bên dưới, màn đêm bao lấy khu rừng, không khỏi khiến con người ta cảm thấy sợ sệt vì độ u ám của nó.
Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn ở nhà, đa phần là đồ nướng, có thiếu gì thì qua khách sạn ẩn dưới lớp vỏ nhà sàn mua.
Sau khi ăn tối và dọn dẹp, các chàng trai đi gom củi khô về để đốt lửa trại, còn các nàng muốn đi cũng được, không đi cũng chẳng ai bắt bẻ, dù sao trong mắt của mọi người, thì một cô gái sẽ sợ cảnh rừng rú và đêm đen.
Tôi không đi chẳng qua tôi không thuận nhãn được Âu Dương Duy Phong và Hà Thiên My thôi, chứ rừng vắng và đêm đen, tôi còn lạ ư.
Rừng vắng và đêm đen, phút chốc làm tôi nhớ đến đêm hôm đó.
Đêm lúc tôi mười bốn tuổi, lúc mà sau khi tạm biệt chàng trai Lavender ngày ấy – Âu Dương Duy Phong bây giờ, tôi bị bắt cóc, cả chiếc xe rơi từ trên cao xuống, lại là một khu rừng.
Tôi đã nhảy khỏi xe trước khi nó phát nổ, nhưng do lăn từ trên xuống va chạm mạnh khiến tôi bất tỉnh nhân sự. Tới khi tỉnh lại thì đã hơn 11h đêm.
Sau khi phát hiện ra bọn bắt cóc truy sát tôi đang ở bìa rừng, tôi bất chấp xương chân bị nứt, máu chảy loan ở trán và cả chục về thương lớn nhỏ ở khắp thân thể do lăn từ trên cao xuống, và bất chấp cả nỗi sợ hãi mà chạy sâu vào trong rừng.
Đêm hôm đó không có trăng sáng sao thanh, chỉ là màn đêm đen đặc, mưa giăng kín lối. khu rừng đen không lấy một tia sáng, chỉ có tiếng gió, sấm, và tiếng côn trùng, nghe như khúc ca cho một kẻ sắp tuyệt mệnh như tôi.
Tôi một thân một mình lết sâu vào rừng, quần áo ướt đẫm do mưa và máu, lạnh đến thấu xương, chỉ cần ngất đi là có nước xuống điểm mặt diêm vương. Để chống lại cảm giác buồn ngủ mơ hồ, tôi đã phải cắn răng mà dùng móng tay bấm vào da thịt, thật sự rất đau. Nghĩ lại đêm đó, tôi chỉ biết thở dài cái thượt, Lavender – Âu Dương Duy Phong. Ngày đó quả thật hắn cũng có tình cảm với tôi, nhưng lúc đó chỉ là tình cảm trẻ con, thời gian hai năm có lẽ cũng đã quên mất.
Còn tôi, bao lần tôi đã tự hỏi, lúc đó tôi có thích hắn không nhỉ? Nhưng cho dù có thì đó chỉ là tình cảm thoáng qua, tôi đã quên từ lâu. Năm đó sở dĩ tôi tìm hắn chỉ để xem hắn có bị luyên lụy bởi những tên truy sát tôi mà thôi.
Còn bây giờ, tôi có thích hắn không?
Tôi lại thở dài.
“Thở dài bao nhiêu lần rồi đây?” một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi, khỏi cần quay lại cũng biết đó là Âu Dương Duy Khánh.
Tôi không buồn quay lại nhìn anh ta, vẫn dửng dưng ngồi tựa lưng vào một góc cây, mắt nhìn thẳng về phía dòng suối nhỏ đang chảy róc rách.
Giữa tháng, gió đêm cũng không biết là mát hay lạnh, trăng tròn vành vạch, bóng nguyệt chan chứa, soi xuống mặt nước trong vắt một bóng trăng vàng, lồng qua tán cây cổ thụ chiếu xuống mắt đất như ngàn bông hoa, một cơn gió xào xạc thoảng qua, hàng ngàn bông hoa dưới đất ấy đung đưa như nhảy múa.
Âu Dương Duy Khánh tiến lại ngồi ngang với tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn lên ánh trăng, rồi lại nhìn xuống dòng suối, cuối cùng lại nhìn tôi: “Có gì hay?”.
Tôi nhìn Âu Dương Duy Khánh, chỉ lên ánh trăng, đùa: “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”.
Anh ta liền bật cười.
Cũng chẳng biết tôi nghĩ gì, quay sang nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Duy Khánh, đôi mắt đen dịu dàng, ấm áp như tiết xuân: “Tại sao hai người lại khác xa nhau vậy?”.
Tôi hỏi đâu có sai, Âu Dương Duy Khánh – Âu Dương Duy Phong, hai con người này vẻ ngoài giống hết nhau, không sai một nấc, nhưng tính cách lại trên trời dưới biển.
Âu Dương Duy Phong cười nhẹ, chỉ trả lời qua loa: “Mỗi người mỗi hoàn cảnh sống” rồi lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Vết thương của em sao rồi?”.
Tôi đưa bắp tay trái ra cho anh ta xem, thấy vết thương không chảy máu nữa, anh ta mới yên tâm gật đầu, nói: “Lửa trại đốt xong rồi, vào dạ tiệc hoang dã với mọi người nào”.
Thật không ngờ Âu Dương Duy Khánh là người đầu tiên phát hiện ra vết thương của tôi, hoặc có thể anh ta là người lo lắng nhất khi tôi bị thương.
Từ nhỏ tôi đã không được người ta quan tâm lo lắng nhiều, việc Âu Dương Duy Khánh quan tâm tôi vậy, không khỏi khiến tôi phút chốc hơi rung động.
Âu Dương Duy Khánh đứng dậy, lịch thiệp đưa tay xuống ý kéo tôi dậy, tôi cũng không muốn làm anh ta cụt hứng, với lại ban chiều anh ta đã dành cả nữa tiếng để băng vết thương giúp tôi, nên không do dự đặt tay phải lên cho Âu Dương Duy Khánh, ghì chặt rồi đứng lên.
Tôi vừa đứng lên thì bắt gặp Âu Dương Duy Phong, có lẽ đã chứng kiến hết cảnh vừa nãy, hắn đứng sau đống lửa, gương mặt nữa sáng nữa tối mờ ảo, khiến tim tôi hơi nhói, lập tức rụt tay khỏi Âu Dương Duy Khánh, nhưng chỉ trong giây lát, đã không thấy Âu Dương Duy Phong đâu nữa, nơi đó chỉ là một khoảng đất trống.
Rất trống.
Tôi cuối mặt thở dài, rồi mĩm cười cùng bước vào trong với Âu Dương Duy Khánh.
Mỗi khối có bốn trăm học sinh, xếp thành hai vòng tròn lớn, lấy hai đống lữa cao gần ba mét làm tâm. Mọi người ai nấy đều vui vẻ, mà thấy vậy trong lòng tôi cũng có chút gì đó gọi là vui vẻ theo.
Tiểu đội một chúng tôi ngồi sát nhau, cạnh tôi là Âu Dương Duy Khánh và Chi.
Nếu ban ngày các cô gái đã diện, thì bây giờ còn diện gấp bội, dường như cứ hai mươi nữ sinh thì hết mười chín người mặc váy, bao gồm cả tôi, thậm chí nhiều nữ sinh còn không ngại mặc cả váy chấm đất, số còn lại là quần short năng động.
Tôi mặc một chiếc váy hoa màu màu trắng ngà cổ vuông dài nữa đùi kiểu tay chuông phủ Voan, từng đóa mẫu đơn màu cam kết chùm nở rộ trên thân áo, tóc do chưa khô hẳn nên xõa xuống, trên cổ từ lâu đã được thay bằng một sợi dây chuyền khác, không phải sợi mà Âu Dương Duy Phong đã tặng.
Chúng tôi chơi các trò sinh hoạt vòng tròn bình thường, cũng khá vui nhộn. Nhưng nghĩ lại, đối với tôi là khá vui, thì chắc chắn với người khác là cực kì vui nhộn, bởi khả năng làm tôi vui cao hơn mọi người, với lại tôi thấy ai nấy đều rất vui vẻ cười toét cả miệng.
Đốm lửa bây giờ chỉ còn khoảng một mét, chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của các tiểu thư, cậu chủ. Ai cũng có mặt đầy đủ, chỉ có Âu Dương Duy Phong là không có mặt, hắn viện cớ mệt mỏi gì đó rồi chui vào lều không thèm chơi chung.
Tới cuối chương trình đêm trại hôm nay, ai đó đã khởi sướng tiết mục khiêu vũ, khiến mọi các cặp mắt của các chàng trai láo liếc ngó qua các nữ sinh và ngược lại.
Âm nhạc vang lên, dường như ai đó đã mang nhạc cụ theo, tiếng guitar, tiếng violin và cả tiếng sáo v…v hòa làm một, tạo nên một bản nhạc du dương giữa đêm núi rừng hoang vắng.
Bắt gặp vài cặp mắt dán vào người tôi, bất giác tôi nổi da gà.
Boss Quân cũng ngó sang tôi, ý cầu cứu.
Nhưng quả thật tôi không biết làm sao mới tách được cặp anh em này ra nữa, trong khi Chi không ngừng bám miết lấy Boss Quân. Ngay từ lúc Chi rủ Boss Quân đi anh đã nhờ tôi phải tách hai người họ ra, nhưng thật sự rất khó, phải làm sao cho Chi và cả tình bạn của tôi và nhỏ không bị tổn thương. Chuyện này thật sự tôi không biết phải làm sao, đành mang kể cho Âu Dương Duy Khánh, hi vọng anh ta có thể giúp, thêm nữa anh ta tuyệt đối không phải là người nhiều chuyện.
Tôi thấy Chi chuẩn bị mời Boss Quân khiêu vũ thì ngay lập tức nháy mắt với Âu Dương Duy Khánh, anh ta đắn đo một hồi rồi cũng mời Chi nhảy. Âu Dương Duy Khánh là đại thiếu gia, anh ta mời, Chi không thể không nhảy.
Boss Quân thở phào nhẹ nhỏm, hình như toan mời tôi nhảy nhưng lại thôi, chìa tay ra mời Tạ Tiểu Tình nhảy, Tạ Tiểu Tình cười lại quay sang nhìn Nhiếp Thông, thấy anh không có biểu cảm gì, mới cùng nắm tay Boss Quân tiến vào trong vòng tròn nhảy.
Nhiếp Trường nhìn Nhiếp Thông cười tươi rói, rồi tiến lại mời Hà Thiên My nhảy, có lẽ tên ‘mặt thần dạ quỷ’ đó muốn tôi khiêu vũ với Nhiếp Thông đây mà.
Vòng tròn rã ra, ai nấy đều có cặp, nhiều chàng trai tôi không quen thấy tôi đứng một mình hình như đang rảo bước về phía tôi.
Ôi mẹ ơi, tôi không thích đâu nha.
Lập tức tôi quay sang Nhiếp Thông, dùng ánh mắt đáng thương nhất của mình nhìn anh ta, Nhiếp Thông hơi ngẩn người, đuôi mắt có tia cười, ánh mắt xanh dưới ánh lửa lại càng long lanh, cuối cùng đợi khi những chàng trai kia cách tôi những năm bước chân mới đi nhanh lại chìa tay ra mời tôi nhảy.
Tôi tức phát điên trước thái độ của anh ta, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cao ngạo ngụ ý “nếu không thích có thể kiếm người khác nhảy” của Nhiếp Thông, tôi đành cuối mắt ngoan ngoãn cuối mặt xuống, nắm tay anh ta cùng khiêu vũ. Khiến những chàng trai kia ít nhiều cũng cụt hứng.
Nhiếp Thông rất giống tôi, điều đó càng được chứng minh khi tôi đối diện với cậu ta ở khoảng cách gần như thế này, nhất là đôi mắt, thật sự rất giống. Nếu ai đó không biết, có thể sẽ nhận nhầm ngay chúng tôi là anh em ruột.
Ai đó đã nói rằng, có những con người gặp cả một đời cũng không thể trở nên thân thiết, nhưng có những người chỉ gặp trong tích tắc đã trở thành tri kỉ trăm năm. Dường như nó không sai, nhất là tôi và anh chàng Edward, vừa gặp đã thân, tựa như đã từng quen muôn kiếp trước vậy. Nhiếp Thông cũng có thể áp dụng câu đó, không hiểu sao tôi lại có cảm giác thân thương, quen thuộc với anh ta như vậy.
Đột nhiên tôi bật cười, trong lòng lâng lâng cảm giác gì đó, nhìn vào đôi mắt của Nhiếp Thông, tôi nói: “Chúng ta rất giống nhau”.
Nhiếp Thông hơi cười, không phủ nhận: “Phải! Rất giống”.
Tôi cười tít mắt: “Anh có nghĩ chúng ta là anh em?” rồi lại đùa: “Anh trai tôi đã mất, không chừng anh là kiếp sau của anh ấy”.
Không biết tôi nói gì sai, bàn tay Nhiếp Thông đang cầm hờ tay tôi bỗng nhiên siết chặt lại, đôi mày cậu ấy hơi cau lại, tuy không dữ tợn nhưng rất lạnh lùng.
Có lẽ bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tôi, Nhiếp Thông nhanh chóng khôi phục lại thần thái, con người này còn biết cách che giấu hơn cả Âu Dương Duy Phong.
/73
|