Nếu Tớ Là Hoàng Tử Thì Tiểu Nha Đầu Cậu Là Công Chúa
Chương 20 - Em Còn Không Hiểu Sao? Anh Đang Ghen!
/24
|
Tâm trạng của Huy đặc biệt tốt kể từ khi Nhi xóa cái game đó đi, ngoan ngoãn nghe lời cậu như con mèo nhỏ. Phải chăng đây là dấu hiệu tốt? Hà hà! Khá lắm! Tiểu Dương Nhi nhà mình ngày càng hiểu chuyện.
-Này!
Tử Hàn vỗ vai Huy đang thơ thẩn tự sướng, cắt đứt dòng ảo mộng của cậu.
- Hửm?
Huy quay lại. Tử Hàn là bạn thân của Nhi nên Huy cũng ít nhiều có hảo cảm, không hề xa cách như đối với các nữ sinh khác.
- Cậu có thích Nhi thật lòng không? Hay là cậu chỉ muốn bắt nạt cô ấy? Nói trước nhé, Dương Nhi mà bị gì thì cậu khó sống với tớ đấy! Ít nhất cũng phải bị tẩn mấy trận ra trò!
Tử Hàn nheo nheo mắt. Cô nàng này bình thường khùng khùng điên điên nhưng một khi đã nghiêm túc thì đếch ai dám đùa!==!( Sam:Nói chung cũng thuộc dạng nguy hiểm, không thể không cẩn thận!* thì thầm*/ Tử Hàn: Hèm... Có gì nói lớn lên cho chị nghe với cưng. * mỉm cười cực thân thiện*/ Sam: Ờ... Thôi, em té trước!)
Huy nhíu mày rồi bật cười lớn:
- Cậu nghĩ tớ là loại người gì chứ? Trên thế gian này tìm được người vừa đẹp trai vừa tài năng vừa chung tình như tớ thì hơi bị khó đấy!
- Về soi gương đi rồi nói tiếp!- Tử Hàm lạnh nhạt tuôn ra 1 câu.
- Ờ thì tớ nghiêm túc này! Tớ thích Nhi, à không đúng, tớ yêu Nhi từ khi chúng tớ còn bé xíu kìa. Tình cảm ấy từ thích thú, đến cảm tình, đến quý mến,đến thích và bây giờ là yêu. 14 năm rồi, tớ làm sao nhẫn tâm lừa gạt 1 người con gái có tâm hồn trong sáng như pha lê trong 1 thời gian dài như vậy chứ? Ừm... Cũng có lúc tớ nghĩ, mình thích nha đầu ngốc đó ở điểm nào? Chỉ là, ấn tượng đầu tiên về 1 con thỏ bông trắng mịn dễ thương, vừa gặp đã muốn véo cho mấy cái của Nhi đã khiến tớ rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Càng lớn lên bên nhau, tình cảm càng sâu đậm, cho đến bây giờ, tớ không thể dành 1 chút tình cảm gì cho 1 người con gái khác. Tất cả tình yêu của tớ đều bị cậu ấy lấy đi, một cách dễ dàng như ăn kẹo vậy. Tớ quyết không bao giờ rời bỏ Nhi, cho dù thế nào đi chăng nữa!
Đây coi như là những lời chân thực nhất của Huy từ trước tới giờ, đến hôm nay mới có dịp bộc lộ.
Tử Hàn im lặng lắng nghe, sau đó mới nhè nhẹ thở ra:
- Nhi không còn ba mẹ, tớ và cậu ấy coi nhau như chị em... Này, em rể, chăm sóc em gái ta cho tốt nghe chưa?
- Biết rồi biết rồi! Không cần cậu nhắc tớ cũng nhớ mà!
- Còn gọi là cậu nữa hả?
- Hở?
- Chị vợ!!!
- À, chị vợ!
Huy gật gật đầu, tự nhớ cái người hung dữ trước mặt mình là chị vợ, không được phép vô lễ!
- Vậy Nhi đâu?
Tử Hàn vỗ nhẹ vai cậu.
- Tưởng cậu ấy đi cùng cậu?- Huy cau mày.
- Không có!- Tử Hàn ngó nhìn lung tung, gắt lên.
- Các cậu tìm Nhi hả? Lúc nãy tớ thấy cậu ấy đi cùng anh Tử Thiên ở lớp 12A1 đó!
Mã Diên Diên đang trực nhật, nghe vậy thò đầu ra nói. Đùng! Triệu Tử Thiên! Tử Hàn và Huy không hẹn mà cùng nhìn nhau, rồi lập tức hạy với vận tốc... ừm...có lẽ là hơn vận tốc ánh sáng một chút thôi. (Đây là ví dụ minh họa!* chíu chíu*)
~~~ Tôi là dải phân cách Tử Thiên tỏ tình ~~~~~
Trên đường phố đầy những ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều tà, một cậu thiếu niên có gương mặt đẹp tuyệt mỹ đang bước đi bên cạnh cô gái xinh xắn với viên pha lê lấp lánh trên cổ.
- Đi cùng anh thế này, chắc em thấy ngại lắm hả?
Tử Thiên nghiêng đầu nhìn cô bé thua mình 1 cái đầu
- Ờ...Cũng có!
Nhi thật thà nói. Nghe thấy câu nói đầy tự nhiên của Nhi, Tử Thiên nén đau đớn, bật cười nói:
- Tiểu Mạt, em biết không? Ngày bé, anh rất ghen tỵ với Pax!
Nhi giật mình quay lại nhìn nam nhân đang bình thản nhìn lên trời xanh. Ánh mắt cô long lanh chờ đợi lời giải thích. Tử Thiên không nhìn cô, chầm chậm nói tiếp:
- Vì cậu ấy hay cãi nhau với em, hay nói chuyện với em. Cậu ấy là người duy nhất em nói xấu, là người duy nhất em không hề khách sáo mà đánh, mà mắng, là người duy nhất được chơi đùa thỏa thích với em, là người duy nhất em làm bẩn áo rồi lén đem đi giặt sạch. Trong 4 người tụi anh, Pax là người thân thiết với em nhất.
- Anh nói với em những chuyện này làm gì?
Nhi khẽ hỏi. Linh cảm của con gái mách bảo, chuyện này có liên quan đến cô.
Tử Thiên mỉm cười quay lại, nhìn sâu vào đôi mắt nâu trong veo của cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Em còn không hiểu sao? Anh đang ghen!
Hở??? Này Triệu Tử Thiên, em không thích câu nói đùa này của anh chút nào đâu! ==
- Tiểu Mạt ngốc đã hiểu chưa? Anh thích em, thích em đã 14 năm rồi!
Choáng!!!! Tử Thiên, anh đừng kể chuyện cười nữa được không? Em nổi hết cả da gà rồi đấy!
- Ha ha!!! Sao em có vẻ kinh ngạc thế? Chẳng phải Pax, Ray và Reay cũng đã nói những lời này với em rồi hay sao?
Ờ, mấy người đó đã khiến em sốc lắm rồi, lại còn thêm cả anh làm em kích động thêm nữa! Thật là...khiến bản tiểu thư tổn thọ mất mấy năm. ==!!
- Nhìn vẻ mặt em.... chắc là anh lại sắp bị từ chối đúng không?
Tử Thiên cười buồn, gương mặt đẹp thấp thoáng những ánh nắng yếu ớt trong buổi chiều hoàng hôn.
- Tử Thiên à....Ừm...Em...không thể thích anh!
Nhi ngước lên nhìn anh, nói vẻ quả quyết nhưng cũng đầy áy náy.
- Ừ! Em thích Pax rồi mà!
Tử Thiên vẫn cười, như thể anh không buồn, như thể anh không thất vọng....
Nhưng tâm trạng người ta lại khác...
Nhi im lặng. Cô không hiểu. Nếu như bình thường, cô sẽ tức khác phản đối kịch liệt. Nhưng lần này cô không nói gì, chẳng lẽ là... thừa nhận? Sau lần ở vườn oải hương, như đã chấp nhận tình cảm của Huy thật rồi sao? Vậy.... Không! Không được! Mình nhất định không được nói ra, lỡ kẻ nọ đắc ý lại lật lọng. Thế gian bây giờ đày quân lừa đảo, tuyệt đối phải cảnh giác!
Nghĩ rồi Nhi nói vẻ dứt khoát:
- Không có mà!
- Thật hả?- Tử Thiên nheo nheo mắt.
* Gật gật *
- Vậy... anh vẫn còn hi vọng!- Tử Thiên mỉm cười.
- Ờ...Chắc thế!- Nhi cười gượng gạo.
- Ừ. Mà thôi, cũng muộn rồi! Anh nghĩ em nên về nhà! Giờ này chắc Pax đang tìm em đấy!
Tử Thiên nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói.
- Óa! Vậy em về đây! Tạm biệt anh!
Nói rồi cô chạy vội đi.
Triệu Tử Thiên nhìn cái bóng trắng nhỏ nhắn đang chạy đi, lắc đầu thở dài. Tiểu Mạt, mặc dù em phủ nhận nhưng ở 1 số câu hỏi, vẻ mặt em đã cho biết câu trả lời! Pax à, không ngờ đến 1 ngày, Mark tớ đây lại thua cậu, thua 1 cú đau đớn!
Cách đó không xa, có 2 con người lạnh lẽ rời đi, mang theo cùng 1 tâm trạng.
Ngốc quá!
-Này!
Tử Hàn vỗ vai Huy đang thơ thẩn tự sướng, cắt đứt dòng ảo mộng của cậu.
- Hửm?
Huy quay lại. Tử Hàn là bạn thân của Nhi nên Huy cũng ít nhiều có hảo cảm, không hề xa cách như đối với các nữ sinh khác.
- Cậu có thích Nhi thật lòng không? Hay là cậu chỉ muốn bắt nạt cô ấy? Nói trước nhé, Dương Nhi mà bị gì thì cậu khó sống với tớ đấy! Ít nhất cũng phải bị tẩn mấy trận ra trò!
Tử Hàn nheo nheo mắt. Cô nàng này bình thường khùng khùng điên điên nhưng một khi đã nghiêm túc thì đếch ai dám đùa!==!( Sam:Nói chung cũng thuộc dạng nguy hiểm, không thể không cẩn thận!* thì thầm*/ Tử Hàn: Hèm... Có gì nói lớn lên cho chị nghe với cưng. * mỉm cười cực thân thiện*/ Sam: Ờ... Thôi, em té trước!)
Huy nhíu mày rồi bật cười lớn:
- Cậu nghĩ tớ là loại người gì chứ? Trên thế gian này tìm được người vừa đẹp trai vừa tài năng vừa chung tình như tớ thì hơi bị khó đấy!
- Về soi gương đi rồi nói tiếp!- Tử Hàm lạnh nhạt tuôn ra 1 câu.
- Ờ thì tớ nghiêm túc này! Tớ thích Nhi, à không đúng, tớ yêu Nhi từ khi chúng tớ còn bé xíu kìa. Tình cảm ấy từ thích thú, đến cảm tình, đến quý mến,đến thích và bây giờ là yêu. 14 năm rồi, tớ làm sao nhẫn tâm lừa gạt 1 người con gái có tâm hồn trong sáng như pha lê trong 1 thời gian dài như vậy chứ? Ừm... Cũng có lúc tớ nghĩ, mình thích nha đầu ngốc đó ở điểm nào? Chỉ là, ấn tượng đầu tiên về 1 con thỏ bông trắng mịn dễ thương, vừa gặp đã muốn véo cho mấy cái của Nhi đã khiến tớ rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Càng lớn lên bên nhau, tình cảm càng sâu đậm, cho đến bây giờ, tớ không thể dành 1 chút tình cảm gì cho 1 người con gái khác. Tất cả tình yêu của tớ đều bị cậu ấy lấy đi, một cách dễ dàng như ăn kẹo vậy. Tớ quyết không bao giờ rời bỏ Nhi, cho dù thế nào đi chăng nữa!
Đây coi như là những lời chân thực nhất của Huy từ trước tới giờ, đến hôm nay mới có dịp bộc lộ.
Tử Hàn im lặng lắng nghe, sau đó mới nhè nhẹ thở ra:
- Nhi không còn ba mẹ, tớ và cậu ấy coi nhau như chị em... Này, em rể, chăm sóc em gái ta cho tốt nghe chưa?
- Biết rồi biết rồi! Không cần cậu nhắc tớ cũng nhớ mà!
- Còn gọi là cậu nữa hả?
- Hở?
- Chị vợ!!!
- À, chị vợ!
Huy gật gật đầu, tự nhớ cái người hung dữ trước mặt mình là chị vợ, không được phép vô lễ!
- Vậy Nhi đâu?
Tử Hàn vỗ nhẹ vai cậu.
- Tưởng cậu ấy đi cùng cậu?- Huy cau mày.
- Không có!- Tử Hàn ngó nhìn lung tung, gắt lên.
- Các cậu tìm Nhi hả? Lúc nãy tớ thấy cậu ấy đi cùng anh Tử Thiên ở lớp 12A1 đó!
Mã Diên Diên đang trực nhật, nghe vậy thò đầu ra nói. Đùng! Triệu Tử Thiên! Tử Hàn và Huy không hẹn mà cùng nhìn nhau, rồi lập tức hạy với vận tốc... ừm...có lẽ là hơn vận tốc ánh sáng một chút thôi. (Đây là ví dụ minh họa!* chíu chíu*)
~~~ Tôi là dải phân cách Tử Thiên tỏ tình ~~~~~
Trên đường phố đầy những ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều tà, một cậu thiếu niên có gương mặt đẹp tuyệt mỹ đang bước đi bên cạnh cô gái xinh xắn với viên pha lê lấp lánh trên cổ.
- Đi cùng anh thế này, chắc em thấy ngại lắm hả?
Tử Thiên nghiêng đầu nhìn cô bé thua mình 1 cái đầu
- Ờ...Cũng có!
Nhi thật thà nói. Nghe thấy câu nói đầy tự nhiên của Nhi, Tử Thiên nén đau đớn, bật cười nói:
- Tiểu Mạt, em biết không? Ngày bé, anh rất ghen tỵ với Pax!
Nhi giật mình quay lại nhìn nam nhân đang bình thản nhìn lên trời xanh. Ánh mắt cô long lanh chờ đợi lời giải thích. Tử Thiên không nhìn cô, chầm chậm nói tiếp:
- Vì cậu ấy hay cãi nhau với em, hay nói chuyện với em. Cậu ấy là người duy nhất em nói xấu, là người duy nhất em không hề khách sáo mà đánh, mà mắng, là người duy nhất được chơi đùa thỏa thích với em, là người duy nhất em làm bẩn áo rồi lén đem đi giặt sạch. Trong 4 người tụi anh, Pax là người thân thiết với em nhất.
- Anh nói với em những chuyện này làm gì?
Nhi khẽ hỏi. Linh cảm của con gái mách bảo, chuyện này có liên quan đến cô.
Tử Thiên mỉm cười quay lại, nhìn sâu vào đôi mắt nâu trong veo của cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Em còn không hiểu sao? Anh đang ghen!
Hở??? Này Triệu Tử Thiên, em không thích câu nói đùa này của anh chút nào đâu! ==
- Tiểu Mạt ngốc đã hiểu chưa? Anh thích em, thích em đã 14 năm rồi!
Choáng!!!! Tử Thiên, anh đừng kể chuyện cười nữa được không? Em nổi hết cả da gà rồi đấy!
- Ha ha!!! Sao em có vẻ kinh ngạc thế? Chẳng phải Pax, Ray và Reay cũng đã nói những lời này với em rồi hay sao?
Ờ, mấy người đó đã khiến em sốc lắm rồi, lại còn thêm cả anh làm em kích động thêm nữa! Thật là...khiến bản tiểu thư tổn thọ mất mấy năm. ==!!
- Nhìn vẻ mặt em.... chắc là anh lại sắp bị từ chối đúng không?
Tử Thiên cười buồn, gương mặt đẹp thấp thoáng những ánh nắng yếu ớt trong buổi chiều hoàng hôn.
- Tử Thiên à....Ừm...Em...không thể thích anh!
Nhi ngước lên nhìn anh, nói vẻ quả quyết nhưng cũng đầy áy náy.
- Ừ! Em thích Pax rồi mà!
Tử Thiên vẫn cười, như thể anh không buồn, như thể anh không thất vọng....
Nhưng tâm trạng người ta lại khác...
Nhi im lặng. Cô không hiểu. Nếu như bình thường, cô sẽ tức khác phản đối kịch liệt. Nhưng lần này cô không nói gì, chẳng lẽ là... thừa nhận? Sau lần ở vườn oải hương, như đã chấp nhận tình cảm của Huy thật rồi sao? Vậy.... Không! Không được! Mình nhất định không được nói ra, lỡ kẻ nọ đắc ý lại lật lọng. Thế gian bây giờ đày quân lừa đảo, tuyệt đối phải cảnh giác!
Nghĩ rồi Nhi nói vẻ dứt khoát:
- Không có mà!
- Thật hả?- Tử Thiên nheo nheo mắt.
* Gật gật *
- Vậy... anh vẫn còn hi vọng!- Tử Thiên mỉm cười.
- Ờ...Chắc thế!- Nhi cười gượng gạo.
- Ừ. Mà thôi, cũng muộn rồi! Anh nghĩ em nên về nhà! Giờ này chắc Pax đang tìm em đấy!
Tử Thiên nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói.
- Óa! Vậy em về đây! Tạm biệt anh!
Nói rồi cô chạy vội đi.
Triệu Tử Thiên nhìn cái bóng trắng nhỏ nhắn đang chạy đi, lắc đầu thở dài. Tiểu Mạt, mặc dù em phủ nhận nhưng ở 1 số câu hỏi, vẻ mặt em đã cho biết câu trả lời! Pax à, không ngờ đến 1 ngày, Mark tớ đây lại thua cậu, thua 1 cú đau đớn!
Cách đó không xa, có 2 con người lạnh lẽ rời đi, mang theo cùng 1 tâm trạng.
Ngốc quá!
/24
|