Nếu Tớ Là Hoàng Tử Thì Tiểu Nha Đầu Cậu Là Công Chúa
Chương 21 - Hãy Nhớ Là, Nếu Cậu Đau Một, Tớ Đau Gấp 10 Lần Đấy!
/24
|
Trong 1 căn phòng lớn, không gian rộng rãi nhưng nhìn rất âm u, mơ hồ. Chút ánh nắng vàng nhỏ bé len qua song cửa gỗ, mang ánh sáng xinh đẹp thoáng qua gương mặt cô gái. Cô thật xinh đẹp, vẻ đẹp của sự kiêu sa, sắc sảo nhưng rất thần bí, mang chút gì đó khiến người khác hoang mang. Trong bóng tối, đôi mắt đen huyền như ngọc sáng lấp lánh, nhìn chăm chú vào bức ảnh trên bàn. Đó là bức ảnh chụp 1 chàng trai có gương mặt đẹp lạnh lùng và mang thần khí của 1 nam thần.Khóe môi mỏng nhếch lên 1 đường cong tuyệt mỹ, hôn khẽ lên tấm ảnh, lưu lại trên đó mùi hương thơm đến ngây ngất. Cô cầm ly rượu lên, lắc khẽ trên bàn tay thon dài, mắt vẫn không rồi tấm ảnh.- Meow...
Con mèo đen nhảy phóc lên vai chủ nhân nó, dụi đầu nịnh nọt.
- Rose ngoan! Không lâu nữa đâu! Anh ấy sắp là của chúng ta rồi!
- Meow...
Căn phòng vang lên tiếng cười trong trẻo đén lạnh gáy.
~~~ Tôi là dải phân cách Hôn ước ~~~~
- Hôn ước?
Hạo Nguyên nhíu mày, đặt tập tài liệu trên tay xuống. Anh vừa xuất viện, hiện đang ngập trong những bản hợp đầu của Âu Dương.
- Vâng! - Trình Ảnh cúi đầu đáp.
- Với Nhị Tiểu thư của Hạ Gia? - Đôi chân mày của anh nhíu chặt lại hơn nữa.
- Theo ý nguyện của Cố Phu nhân, thưa thiếu gia!
- Hủy đi.- Anh lạnh lùng quay mặt đi hướng khác.
- Xin thiếu gia hãy nghĩ đến Cố Phu nhân.
-...
- Tối thứ tư sẽ là buổi gặp mặt.- Trình Ảnh giở quyển sổ, nói.
- Vậy... Tiểu Mạt?
Hạo Nguyên ngước lên hỏi,nén lại cảm giác trái tim đang nhói lên trong lồng ngực. Đau, rất đau.
- Tôi...xin lỗi.
Trình Ảnh khẽ thở dài. Làm việc ở Dương Gia bao nhiêu năm, tình cảm của 2 vị thiếu gia đối với tiểu thư, bà là người rõ hơn ai hết. Chính bản thân bà cũng từng hi vọng, thiếu gia và tiểu thư có thể đến với nhau. Nhưng giữa họ luôn có 1 khoảng cách, 1 khoảng cách vô hình không thể vượt qua... Họ là anh em nuôi...
~~~ Thứ tư...
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ có 1 bài thực hành nấu ăn. Giám khảo sẽ trực tiếp xem và đánh giá kết quả của các em.
Giọng cô giáo Công Nghệ hồ hởi nói.
- Giám khảo?- Cả lớp thắc mắc hỏi.
- Ừ. Đó là...- Cô giáo mỉm cười nhìn ra cửa.
- Hoàng tử!!!!
Cả lớp học 11A2 lập tức bùng nổ. Nữ sinh vội vàng sửa váy áo, mắt dán chặt vào Hạo Nguyên. Nam sinh chăm chú nhìn những món đồ anh mặc trên người rồi trầm trồ khen ngợi. Duy chỉ có 1 người vẫn tỉnh bơ. Ờ, đó là Dương Nhi nhà mình.
Cô mặc cái tạp dề màu trắng, mở to đôi mắt nhìn anh. Hạo Nguyên đón nhận ánh mắt đó, mỉm cười nhìn cô, nhìn cho đến khi Nhi ngượng ngùng quay mặt đi. Thấy vậy, anh bật cười, nói:
- Em có thể ra đề không, thưa cô?
- Ồ, tất nhiên!- Cô giáo Công Nghệ đỏ mặt, nói vẻ ngại ngùng. ( Đùa à? Bà cô đã là U30 rồi đó!==)
- Làm bánh caramen hoa quả.
Giọng anh đều đều, không lạnh lùng cũng chẳng ấm áp.
Lớp học lập tức lao xao. Làm bánh ư? Thật không dễ. Người duy nhất im lặng vẫn là Dương Nhi. Cô đang ngạc nhiên đến nỗi quên không chớp mắt. Caramen hoa quả là món duy nhất cô làm được. Anh đang giúp cô.
- Bắt đầu!
Nghe xong hiệu lệnh, Nhi nhanh chóng chọn nguyên liệu, chạy ngược xuôi. Hạo Nguyên ngồi phía trên, mỉm cười khi cô đánh trứng, quét kem lem nhem cả mặt hay vẻ mặt loay hoay khó chịu của cô khi cho nguyên liệu quá tay. Từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn về phía cô, cho đến công đoạn cuối cùng. Nhi cẩn thận cắt từng miếng hoa quả. Rồi... Cô thả cái dao, ôm chặt lấy bàn tay.
Hạo Nguyên vội bước tới, nâng bàn tay cô lẻn. Một vết cắt sâu ở ngón tay cái, máu đã chảy xuống cổ tay trắng nõn nà
- Em... không sao mà! Không đau!
Nhi vội lắc đầu, cười yếu ớt. Nhưng gương mặt tái mét đã tố cáo cô.
Ánh mắt Hạo Nguyên như chứa hàn khí, quét qua đám học sinh.
- Bước ra!- Âm vực giọng nói của anh đã hạ xuống mức âm độ, lạnh thấu tim.
Không ai nhúc nhích. Tất cả như bị đóng băng trước giọng nói đầy quyền lực.
- Đừng để tôi phải nêu tên cô.
Lần thứ 2, âm vực lại hạ xuống thêm 1 chút nữa.
Ánh Ngọc bước ra từ chỗ nữ sinh, run run nói:
- Nhi...Nhi à... Tớ...Tớ không cố ý... Tớ..xin ...
Chưa để cô ta nói hết câu, Hạo Nguyên đã nhấc bổng Nhi lên, bước đi.
~~~Phòng y tế...
- Á!- Nhi khẽ kêu lên khi Hạo Nguyên chấm thuốc vào vết thương.
- Vậy mà còn nói không sao?- Hạo Nguyên thở hắt, băng tay lại cho cô.
- Em xin lỗi.- Nhi nói lí nhí
- Trước khi xin lỗi anh, em hãy xin lỗi bản thân mình đi. Có chủ nhân ngốc như em, tay chân cũng khổ.
Hạo Nguyên cốc nhẹ vào đầu cô, rồi nói tiếp:
- Có lẽ anh phải cho vệ sĩ bảo vệ em.
- Không, không cần đâu. Em có võ mà!
Nhi vội vàng xua tay.
- Ừ, như lúc nãy, có võ thì làm được gì?
Hạo Nguyên cầm lấy tay cô, nói. Rõ rangf anh đang lo lắng cho cô, sao cô bảo không cần chứ?
Nhi cắn mội, im lặng. Cô thật sự không biết nói gì.
- Thôi được rồi. Em nghỉ đi, anh còn 1 số việc cần giải quyết.
Hạo Nguyên thở dài, xoa đầu cô rồi bước ra ngoài. Anh mở điện thoại, chọn 1 dãy số:
- Mark, điều tra giúp tôi chuyện này...
~~~ Sân thượng...
- Hừ.. Tức chết mất! Đã cẩn thận vậy rồi mà vẫn bị phát hiện!
Ánh Ngọc giận dữ đá mạnh vào thành lan can.
- Do cô quá ngốc!
Một giọng nói vang lên. Ánh Ngọc vội quay lại, đôi mắt mở to:
- Cô...
- Nào, có muốn hợp tác không?- Giọng cô gái kia như đang cười.
- Chuyện gì?- Ánh Ngọc ngờ vực hỏi.
- Vì Hạo Nguyên.- Chất giọng cô gái kia cực cuốn hút.
- Được.- Do dự 1 chút, Ánh Ngọc đã đặt bàn tay của mình vào tay cô gái kia
~~~ Ra về...
- Nhi!- Huy quay sang nhìn cô.
- Ừ?- Nhi ép ra 1 nụ cười tươi tắn, bàn tay bị băng giấu chặt trong túi áo.
- Tay cậu...- Huy bất ngờ hạ giọng.
- Không sao hết cả á! Đừng bận tâm!- Nhi cười trừ.
- Đưa đây!- Bây giờ là ra lệnh đấy.
- Gì?- Nhi ngơ ngác.
- Tay cậu. Cái tay bị thương ấy.
- Sao cậu biết?- Nhi trố mắt.
- Cậu nghĩ chuyện cậu bị thương chỉ có mỗi cậu và Ray biết thôi sao? Lớp cậu có 50 người đấy!
Huy nghiêm giọng nói.
Nhi khóc thầm. Giờ thì cô đã hiểu thế nào là miệng lưỡi thiên hạ rồi. Cô dè dặt đưa tay ra. Cứ nghĩ là bị Huy mắng cho 1 trận, ai ngờ, cậu chỉ khẽ nắm lấy tay cô, xoa nhẹ rồi nói:
- Đừng để bị thương nữa, nghe chưa?
- Hử?
- Hãy nhớ là, nếu cậu đau một, tớ đau gấp 10 lần đấy!- Huy nói nhẹ bẫng, rất mực dịu dàng.
Nhi mở to mắt. Cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô đang cảm động suýt rơi nước mắt thì Huy nói tiếp:
- Còn nữa, đừng để bị Ray hớp hồn!
À há! Ghen vẫn hoàn ghen!==!
*** Trời ơi, hóng bình luận quá nè! Mọi người comment vài câu cho Sam vui đi! * mặt nịnh nọt*
Con mèo đen nhảy phóc lên vai chủ nhân nó, dụi đầu nịnh nọt.
- Rose ngoan! Không lâu nữa đâu! Anh ấy sắp là của chúng ta rồi!
- Meow...
Căn phòng vang lên tiếng cười trong trẻo đén lạnh gáy.
~~~ Tôi là dải phân cách Hôn ước ~~~~
- Hôn ước?
Hạo Nguyên nhíu mày, đặt tập tài liệu trên tay xuống. Anh vừa xuất viện, hiện đang ngập trong những bản hợp đầu của Âu Dương.
- Vâng! - Trình Ảnh cúi đầu đáp.
- Với Nhị Tiểu thư của Hạ Gia? - Đôi chân mày của anh nhíu chặt lại hơn nữa.
- Theo ý nguyện của Cố Phu nhân, thưa thiếu gia!
- Hủy đi.- Anh lạnh lùng quay mặt đi hướng khác.
- Xin thiếu gia hãy nghĩ đến Cố Phu nhân.
-...
- Tối thứ tư sẽ là buổi gặp mặt.- Trình Ảnh giở quyển sổ, nói.
- Vậy... Tiểu Mạt?
Hạo Nguyên ngước lên hỏi,nén lại cảm giác trái tim đang nhói lên trong lồng ngực. Đau, rất đau.
- Tôi...xin lỗi.
Trình Ảnh khẽ thở dài. Làm việc ở Dương Gia bao nhiêu năm, tình cảm của 2 vị thiếu gia đối với tiểu thư, bà là người rõ hơn ai hết. Chính bản thân bà cũng từng hi vọng, thiếu gia và tiểu thư có thể đến với nhau. Nhưng giữa họ luôn có 1 khoảng cách, 1 khoảng cách vô hình không thể vượt qua... Họ là anh em nuôi...
~~~ Thứ tư...
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ có 1 bài thực hành nấu ăn. Giám khảo sẽ trực tiếp xem và đánh giá kết quả của các em.
Giọng cô giáo Công Nghệ hồ hởi nói.
- Giám khảo?- Cả lớp thắc mắc hỏi.
- Ừ. Đó là...- Cô giáo mỉm cười nhìn ra cửa.
- Hoàng tử!!!!
Cả lớp học 11A2 lập tức bùng nổ. Nữ sinh vội vàng sửa váy áo, mắt dán chặt vào Hạo Nguyên. Nam sinh chăm chú nhìn những món đồ anh mặc trên người rồi trầm trồ khen ngợi. Duy chỉ có 1 người vẫn tỉnh bơ. Ờ, đó là Dương Nhi nhà mình.
Cô mặc cái tạp dề màu trắng, mở to đôi mắt nhìn anh. Hạo Nguyên đón nhận ánh mắt đó, mỉm cười nhìn cô, nhìn cho đến khi Nhi ngượng ngùng quay mặt đi. Thấy vậy, anh bật cười, nói:
- Em có thể ra đề không, thưa cô?
- Ồ, tất nhiên!- Cô giáo Công Nghệ đỏ mặt, nói vẻ ngại ngùng. ( Đùa à? Bà cô đã là U30 rồi đó!==)
- Làm bánh caramen hoa quả.
Giọng anh đều đều, không lạnh lùng cũng chẳng ấm áp.
Lớp học lập tức lao xao. Làm bánh ư? Thật không dễ. Người duy nhất im lặng vẫn là Dương Nhi. Cô đang ngạc nhiên đến nỗi quên không chớp mắt. Caramen hoa quả là món duy nhất cô làm được. Anh đang giúp cô.
- Bắt đầu!
Nghe xong hiệu lệnh, Nhi nhanh chóng chọn nguyên liệu, chạy ngược xuôi. Hạo Nguyên ngồi phía trên, mỉm cười khi cô đánh trứng, quét kem lem nhem cả mặt hay vẻ mặt loay hoay khó chịu của cô khi cho nguyên liệu quá tay. Từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn về phía cô, cho đến công đoạn cuối cùng. Nhi cẩn thận cắt từng miếng hoa quả. Rồi... Cô thả cái dao, ôm chặt lấy bàn tay.
Hạo Nguyên vội bước tới, nâng bàn tay cô lẻn. Một vết cắt sâu ở ngón tay cái, máu đã chảy xuống cổ tay trắng nõn nà
- Em... không sao mà! Không đau!
Nhi vội lắc đầu, cười yếu ớt. Nhưng gương mặt tái mét đã tố cáo cô.
Ánh mắt Hạo Nguyên như chứa hàn khí, quét qua đám học sinh.
- Bước ra!- Âm vực giọng nói của anh đã hạ xuống mức âm độ, lạnh thấu tim.
Không ai nhúc nhích. Tất cả như bị đóng băng trước giọng nói đầy quyền lực.
- Đừng để tôi phải nêu tên cô.
Lần thứ 2, âm vực lại hạ xuống thêm 1 chút nữa.
Ánh Ngọc bước ra từ chỗ nữ sinh, run run nói:
- Nhi...Nhi à... Tớ...Tớ không cố ý... Tớ..xin ...
Chưa để cô ta nói hết câu, Hạo Nguyên đã nhấc bổng Nhi lên, bước đi.
~~~Phòng y tế...
- Á!- Nhi khẽ kêu lên khi Hạo Nguyên chấm thuốc vào vết thương.
- Vậy mà còn nói không sao?- Hạo Nguyên thở hắt, băng tay lại cho cô.
- Em xin lỗi.- Nhi nói lí nhí
- Trước khi xin lỗi anh, em hãy xin lỗi bản thân mình đi. Có chủ nhân ngốc như em, tay chân cũng khổ.
Hạo Nguyên cốc nhẹ vào đầu cô, rồi nói tiếp:
- Có lẽ anh phải cho vệ sĩ bảo vệ em.
- Không, không cần đâu. Em có võ mà!
Nhi vội vàng xua tay.
- Ừ, như lúc nãy, có võ thì làm được gì?
Hạo Nguyên cầm lấy tay cô, nói. Rõ rangf anh đang lo lắng cho cô, sao cô bảo không cần chứ?
Nhi cắn mội, im lặng. Cô thật sự không biết nói gì.
- Thôi được rồi. Em nghỉ đi, anh còn 1 số việc cần giải quyết.
Hạo Nguyên thở dài, xoa đầu cô rồi bước ra ngoài. Anh mở điện thoại, chọn 1 dãy số:
- Mark, điều tra giúp tôi chuyện này...
~~~ Sân thượng...
- Hừ.. Tức chết mất! Đã cẩn thận vậy rồi mà vẫn bị phát hiện!
Ánh Ngọc giận dữ đá mạnh vào thành lan can.
- Do cô quá ngốc!
Một giọng nói vang lên. Ánh Ngọc vội quay lại, đôi mắt mở to:
- Cô...
- Nào, có muốn hợp tác không?- Giọng cô gái kia như đang cười.
- Chuyện gì?- Ánh Ngọc ngờ vực hỏi.
- Vì Hạo Nguyên.- Chất giọng cô gái kia cực cuốn hút.
- Được.- Do dự 1 chút, Ánh Ngọc đã đặt bàn tay của mình vào tay cô gái kia
~~~ Ra về...
- Nhi!- Huy quay sang nhìn cô.
- Ừ?- Nhi ép ra 1 nụ cười tươi tắn, bàn tay bị băng giấu chặt trong túi áo.
- Tay cậu...- Huy bất ngờ hạ giọng.
- Không sao hết cả á! Đừng bận tâm!- Nhi cười trừ.
- Đưa đây!- Bây giờ là ra lệnh đấy.
- Gì?- Nhi ngơ ngác.
- Tay cậu. Cái tay bị thương ấy.
- Sao cậu biết?- Nhi trố mắt.
- Cậu nghĩ chuyện cậu bị thương chỉ có mỗi cậu và Ray biết thôi sao? Lớp cậu có 50 người đấy!
Huy nghiêm giọng nói.
Nhi khóc thầm. Giờ thì cô đã hiểu thế nào là miệng lưỡi thiên hạ rồi. Cô dè dặt đưa tay ra. Cứ nghĩ là bị Huy mắng cho 1 trận, ai ngờ, cậu chỉ khẽ nắm lấy tay cô, xoa nhẹ rồi nói:
- Đừng để bị thương nữa, nghe chưa?
- Hử?
- Hãy nhớ là, nếu cậu đau một, tớ đau gấp 10 lần đấy!- Huy nói nhẹ bẫng, rất mực dịu dàng.
Nhi mở to mắt. Cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô đang cảm động suýt rơi nước mắt thì Huy nói tiếp:
- Còn nữa, đừng để bị Ray hớp hồn!
À há! Ghen vẫn hoàn ghen!==!
*** Trời ơi, hóng bình luận quá nè! Mọi người comment vài câu cho Sam vui đi! * mặt nịnh nọt*
/24
|