Huy đứng trước mặt cô. Là cậu ấy.Nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Gương mặt trắng sứ với những đường nét hoàn hảo.Đôi mắt đen láy nhìn cô âu yếm. Mái tóc đen buông rũ đến lông mày rậm.-Lâu quá rồi! Cậu cũng không thay đổi gì!
Huy mỉm cười, Ánh sáng từ đèn chiếu xen lẫn, gương mặt cậu sáng lên.
-Trần-Gia-Huy! Cậu là đồ ngốc! Cậu có biết bao lâu nay tôi chờ cậu không? Huy, cậu có biết không hả?
Nhi bước tới, đưa tay đấm liên tục vào ngực Huy. Cô nói, đủ nhỏ chỉ cả 2 nghe thấy.Nước mắt rơi ra từ đôi mắt nâu long lanh....
-Tôi từng không tin vào thiên thần............
Huy thì thầm, bất ngờ ôm chầm lấy cô, mặc kệ cô khóc ướt chiếc áo sơ mi trắng của mình. Nhi áp mặt vào người cậu:
-Nhưng kể từ khi gặp cậu, tôi biết rằng thiên thần có thật.............
Huy vẫn cười, hôn nhẹ lên mái tóc cô. Thiên thần của cậu, cậu đã được gặp lại cô ấy.
~~~~~~~~~~~~~ Tôi là dải phân cách "thiên thần"~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Khổ quá! Khóc cho lắm vào! Xem cái mặt kìa!
Tử Hàn búng nhẹ vào cái mũi đỏ của cô. Nhi vẫn im lặng.Cô tập trung mọi ánh nhìn về phía Huy. Cậu ấy ngồi trên sopha, nghiêng đầu nhìn ra bầu trời đầy sao, ngây thơ như 1 đứa trẻ. Cô nhìn cậu, một cách say sưa, Peter Pan của cô...... Cậu giống Peter Pan đến kì lạ.......Cho đến lúc 10 tuổi, cô vẫn không phân biệt được...
-Peter Pan!- Cô bé xinh xắn thốt lên.
-Tớ là Pax!- Cậu bé mặc áo sơ mi trắng nhíu mày, gõ cây sáo vào đầu cô bạn.- Lại nữa rồi!
-Cậu... Đáng ghét!- Cô bé ôm đầu, phụng phịu.
-Ngốc! Tớ là Trần Gia Huy, tên tiếng anh là Pax nhá! Không có Peter nào hết!
Cậu bé ngồi xuống cạnh cô bạn , khẽ nhéo cái má phúng phính dễ thương.
-Nào! Cậu xấu lắm! Peter của tớ tốt hơn cậu nhiều! Hứ!
Cô bé giận dỗi, đứng dậy chạy đi. Cậu bé nhướn người nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn, bất giác cười.....
------------------------------------
-Mẹ nói gì ạ? Peter Pan đi du học?
Cô bé hỏi lớn. Cái gật đầu của người mẹ sao lại khiến cô bé khó chịu vậy chứ. Cậu cần đi gặp ba mẹ mình, nhưng cậu không kịp chào tạm biệt cô. Vào ngày cậu bay, cô không ra tiễn.Cậu đã đi đến một nơi rất xa, cách Trung Quốc nửa vòng trái đất.Và cô, sống trong chờ đợi 7 năm, cuối cùng cũng gặp được cậu....
-Tôi ra ngoài trước nhé!
Tử Hàn thì thầm nói, đứng dậy đẩy cửa đi ra. Im ắng. Cô muốn hỏi cậu, hỏi rất nhiều.Nhưng cô lại im lặng,ánh mắt không rời khỏi cậu thiếu niên có vẻ đẹp tựa thiên sứ kia.
-Cậu.............Nhớ tớ đến vậy sao?
Đột nhiên Huy quay sang cô mỉm cười.Nụ cười ngây thơ như trẻ con đó vẫn còn lưu giữ rất rõ trong hồi ức của cô.Nhi nắm chặt tay, cố không để cho nước mắt trào ra lần nữa.
-Xin lỗi, Nhi! Để cậu chờ lâu quá rồi!
Giọng nói trầm ấm đó như 1 thứ gì đó , trái tim cô vỡ òa. Những giọt nước mắt không nghe lời thi nhau rơi xuống gương mặt cô gái.
-Cậu đừng khóc, làm ơn đừng khóc Nhi à!
Huy bối rối đi tới, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt long lanh.Có biết không Nhi, khi cậu khóc, tớ rất lo lắng, thật sự rất lo lắng...
-Tại sao ngày đó.........- Nhi ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn cậu.
-Suỵt! Đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé! Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa, không để cậu phải chờ nữa đâu!
Huy nhẹ nhàng nói, vòng tay ôm chầm lấy cô bạn bé nhỏ.
-Cậu hứa nhé?
-Tớ hứa! Hứa 1 cách chắc chắn!
Peter Pan của cô đã hứa, cậu ấy sẽ ở bên cô, ít nhất là mãi mãi........
-Được rồi! Bản tiểu thư tạm thời tha thứ!-Nhi nhoẻn miệng cười, gương mặt tươi tắn trở lại.- Và cảm ơn cậu!
-Vì cái gì?-Huy mỉm cười nhìn cô.
-Vì...........Đã trở về bên tớ!
Huy mỉm cười, Ánh sáng từ đèn chiếu xen lẫn, gương mặt cậu sáng lên.
-Trần-Gia-Huy! Cậu là đồ ngốc! Cậu có biết bao lâu nay tôi chờ cậu không? Huy, cậu có biết không hả?
Nhi bước tới, đưa tay đấm liên tục vào ngực Huy. Cô nói, đủ nhỏ chỉ cả 2 nghe thấy.Nước mắt rơi ra từ đôi mắt nâu long lanh....
-Tôi từng không tin vào thiên thần............
Huy thì thầm, bất ngờ ôm chầm lấy cô, mặc kệ cô khóc ướt chiếc áo sơ mi trắng của mình. Nhi áp mặt vào người cậu:
-Nhưng kể từ khi gặp cậu, tôi biết rằng thiên thần có thật.............
Huy vẫn cười, hôn nhẹ lên mái tóc cô. Thiên thần của cậu, cậu đã được gặp lại cô ấy.
~~~~~~~~~~~~~ Tôi là dải phân cách "thiên thần"~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Khổ quá! Khóc cho lắm vào! Xem cái mặt kìa!
Tử Hàn búng nhẹ vào cái mũi đỏ của cô. Nhi vẫn im lặng.Cô tập trung mọi ánh nhìn về phía Huy. Cậu ấy ngồi trên sopha, nghiêng đầu nhìn ra bầu trời đầy sao, ngây thơ như 1 đứa trẻ. Cô nhìn cậu, một cách say sưa, Peter Pan của cô...... Cậu giống Peter Pan đến kì lạ.......Cho đến lúc 10 tuổi, cô vẫn không phân biệt được...
-Peter Pan!- Cô bé xinh xắn thốt lên.
-Tớ là Pax!- Cậu bé mặc áo sơ mi trắng nhíu mày, gõ cây sáo vào đầu cô bạn.- Lại nữa rồi!
-Cậu... Đáng ghét!- Cô bé ôm đầu, phụng phịu.
-Ngốc! Tớ là Trần Gia Huy, tên tiếng anh là Pax nhá! Không có Peter nào hết!
Cậu bé ngồi xuống cạnh cô bạn , khẽ nhéo cái má phúng phính dễ thương.
-Nào! Cậu xấu lắm! Peter của tớ tốt hơn cậu nhiều! Hứ!
Cô bé giận dỗi, đứng dậy chạy đi. Cậu bé nhướn người nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn, bất giác cười.....
------------------------------------
-Mẹ nói gì ạ? Peter Pan đi du học?
Cô bé hỏi lớn. Cái gật đầu của người mẹ sao lại khiến cô bé khó chịu vậy chứ. Cậu cần đi gặp ba mẹ mình, nhưng cậu không kịp chào tạm biệt cô. Vào ngày cậu bay, cô không ra tiễn.Cậu đã đi đến một nơi rất xa, cách Trung Quốc nửa vòng trái đất.Và cô, sống trong chờ đợi 7 năm, cuối cùng cũng gặp được cậu....
-Tôi ra ngoài trước nhé!
Tử Hàn thì thầm nói, đứng dậy đẩy cửa đi ra. Im ắng. Cô muốn hỏi cậu, hỏi rất nhiều.Nhưng cô lại im lặng,ánh mắt không rời khỏi cậu thiếu niên có vẻ đẹp tựa thiên sứ kia.
-Cậu.............Nhớ tớ đến vậy sao?
Đột nhiên Huy quay sang cô mỉm cười.Nụ cười ngây thơ như trẻ con đó vẫn còn lưu giữ rất rõ trong hồi ức của cô.Nhi nắm chặt tay, cố không để cho nước mắt trào ra lần nữa.
-Xin lỗi, Nhi! Để cậu chờ lâu quá rồi!
Giọng nói trầm ấm đó như 1 thứ gì đó , trái tim cô vỡ òa. Những giọt nước mắt không nghe lời thi nhau rơi xuống gương mặt cô gái.
-Cậu đừng khóc, làm ơn đừng khóc Nhi à!
Huy bối rối đi tới, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt long lanh.Có biết không Nhi, khi cậu khóc, tớ rất lo lắng, thật sự rất lo lắng...
-Tại sao ngày đó.........- Nhi ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn cậu.
-Suỵt! Đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé! Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa, không để cậu phải chờ nữa đâu!
Huy nhẹ nhàng nói, vòng tay ôm chầm lấy cô bạn bé nhỏ.
-Cậu hứa nhé?
-Tớ hứa! Hứa 1 cách chắc chắn!
Peter Pan của cô đã hứa, cậu ấy sẽ ở bên cô, ít nhất là mãi mãi........
-Được rồi! Bản tiểu thư tạm thời tha thứ!-Nhi nhoẻn miệng cười, gương mặt tươi tắn trở lại.- Và cảm ơn cậu!
-Vì cái gì?-Huy mỉm cười nhìn cô.
-Vì...........Đã trở về bên tớ!
/24
|