-Nhi! Dậy! Dậy!Mở mắt.Á........Gương mặt điển trai của Huy đang áp sát mặt cô.
-Cái gì thế này?
-Ngủ: 13 giờ 48 phút.
Huy liếc cái đồng hồ đeo tay, xoa đầu cô. 10 giờ 42 phút SÁNG!!!!!!!!!
-Cái.............Tớ ngủ ở nhà cậu á?
-Chứ sao nữa?
-Á! Đồ cáo già! Nhà ngươi khai mau! Trong lúc bản tiểu thư ngủ, tên bựa nhân nhà ngươi có giở trò gì không?
Ai thì không biết chứ với Huy, cô sẵn sàng dùng mọi từ ngữ, mọi hành động để đập chết thằng bạn khốn nạn.(Thông báo: Từ khi Huy xuất hiện, cảnh bạo lực xảy ra nhiều vô số kể =)))
-Hứ! Nghĩ bản thiếu gia là ai?
Huy khoanh tay, vênh mặt lên.
-Tại cái tên khốn nhà ngươi mà ta muộn học mất rồi!
-Ồ vậy hả? Cúp luôn đi!
-Dễ nghe nhỉ?
-Dĩ nhiên! Bản thiếu gia luôn nói những lời dễ nghe!
Nhi ôm đầu.Chả biết kiếp trước có đi tu ăn thịt chó hay không mà giờ số nhọ, vớ phải thằng bạn thân không ra gì. ( Hà hà, thanh mai trúc mã lãng mạn chỉ có trong ngôn tình thôi, Sam viết truyện bạo lực, khửa khửa)
-À! Hay cậu về lấy đồ, qua đây ở luôn!
-Dẹp! Xàm!
-Tớ nói thật đấy! Chứ cái biệt thự to đùng thế này, ở 1 mình sợ ma!
-Nhóc mấy tuổi?
-17 nha cưng!- Huy đưa tay véo má cô.
-A...au...ờ...ó...uy...ả...à...a!( A, đau, cờ hó Huy thả bà ra! ^^)
~~~~~~~~~~~~Tôi là dải phân cách "chuẩn bị di cư"~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Tớ chở về!- Huy đứng ở bậc cửa ngó ra.
-Miễn!- Nhi liếc xéo cậu bạn, đi ra vẫy taxi.
*******Biệt thự Hạ Dương...........
-A! Phu nhân!
Nhi vừa bước vào cửa đã thấy Lâm Vy Vy ngồi ở phòng khách.
-Nhi à! Con lại đây!
-Con......- Nhi định nói về chuyện chuyển đi thì Lâm phu nhân đã cắt lời.
-Tưởng Y đã trở về!- Lâm Vy Vy nhìn cô. Nhi tròn mắt.Hạ Tưởng Y, Nhị tiểu thư nhà họ Hạ, người cô đang ngồi trên cái ghế tạm thời.
-Nhị tiểu thư........ ở đâu ạ?- Cô rụt rè hỏi.
-Cô nhi viện Lạc Thanh.Tội nghiệp con bé! Từ nhỏ đã sống thiểu thốn!
Lâm Vy Vy chép miệng. Nhi hiểu.
-Con sẽ chuyển đi ạ!
-Nhi....
-Vị trí này, địa vị này, cuộc sống này là của Nhị tiểu thư! Con chỉ là người thay thế! Hết rồi, con xin phép đi!
-Chuyện của Tưởng Y....
-Phu nhân yên tâm, con là đứa giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không hé lộ gì!
-Được rồi! Nếu con đã quyết, ta cũng không ngăn cản! Thực sự, ta không muốn con đi...
-Con biết phu nhân yêu quí con! Nhưng việc con ở lại đây, chỉ gây thêm rắc rối cho Hạ Gia thôi ạ!
-Vậy, con sẽ ở đâu?
-Nhà 1 người bạn ạ, phu nhân đừng lo cho con! Phu nhân giữ gìn sức khỏe!
Rồi cô thu dọn đồ,xách vali, ra đón taxi, đến thẳng biệt thự Dương Huy....
-Ồ! Đến thật hả?-Huy ngồi xem hoạt hình mỉm cười nói.
-Không hoan nghênh hả? Để về!- Nhi nhíu mày, định quay đi.
-Không có! Tất nhiên là hoan nghênh chứ! Để tớ xách đồ hộ cậu!
-Huy nè!
-Ừ?
-Tớ đến thế này, có làm phiền cậu không?
-Không hề, không hề!
-Thật?
-Thật. Lên đây tớ cho xem!- Huy kéo cô lên tầng 2.
-Phòng con gái?
Nhi không khỏi ngạc nhiên trước căn phòng màu hồng trước mắt.
-Cho cậu mà!- Huy nháy mắt.
-Cho tớ?
-Ừ! Vốn dĩ cậu là 1 phần của biệt thự này mà!- Huy cười cười.
-Tớ á? Tên kia, nói nhanh!
-Không! Sau này cậu sẽ biết! Giờ vẫn là bí mật.- Huy mỉm cười.Tiểu Dương Nhi ngốc, làm sao có thể nói sau này cậu sẽ là phu nhân của cái biệt thự này chứ?
-Bí mật cái con khỉ! Ưng ăn dép à?
-Cậu đi giày mà?
-Ừ nhỉ! Mà thôi, đồng chí Huy khai mau!
-Chẳng có gì mà khai. Báo cáo, hết!
-Cãi lệnh bản tiểu thư, phạt!
-Hử? Phạt gì? Tớ lại đuổi ra khỏi nhà giờ!- Huy bây giờ mới nhớ ra mình là chủ nhà.
-Dám?- Nhi nhướn mày hỏi.
-K...Không dám!
Huy nói khe khẽ.Nhi bật dậy, ngửa mặt lên trời mà cười lớn.Đột nhiên, 1 bàn tay vòng qua cổ kéo cô xuống.Ây gù, 1 cảnh tượng rất chi là....
-Này,làm gì thế? Thả bà ra!
Nhi giãy dụa, phản tác dụng.Huy càng giữ chặt cô hơn.
-Phạt cậu! Hôn tớ 1 cái!- Huy cười ranh mãnh.
-No never! Cái tên yêu nghiệt này! Thả ra!
-Vậy,......tớ đành phải hôn cậu rồi!
-Á!... Đồ biến thái! Cút ngay!
-Không đấy!
Nụ cười Mèo Xiêm luôn làm cô xiêu lòng.Cái nụ cười trẻ con vô lo vô nghĩ đó, giống như chính con người Huy.Cậu ấy như đứa trẻ không bao giờ lớn.
-Nhìn kĩ thế? Say tớ rồi phải không?- Huy nheo mắt nhìn Nhi, hỏi.
-Suýt thôi!- Cô lắc đầu.
-Thế sao mặt đỏ thế?
-Ơ hay nhỉ? Kệ tớ!
Đột nhiên Huy buông tay cô ra.Nhi thấy lạ:
-Hơ.....! À há, sợ tớ rồi phải không?
-Cậu........đỏ mặt dễ thương lắm!
Huy nói khẽ. Cứ nghĩ Nhi sẽ đỏ mặt thẹn thùng chứ...
-Tớ biết mà! Không ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp nghiêng thùng đổ thúng của tớ! Muahaha!
Nhi nhay loi choi, rồi như chợt nhớ ra gì, quay lại Huy hỏi:
-Ớ! Mà cậu ở đây 1 mình thật sao?
-Bản thiếu gia thích tự lập!- Huy hất hất mái tóc đen bóng mượt.
-Cái đầu cậu ấy! Thế cái vali hồng ở trong bếp là của ai?- Nhi chớp chớp mắt, hỏi.Huy ú ớ, chỉ nhớ là giấu rất kĩ rồi mà!
-Không gì qua mắt được" Thiên lí nhãn" của tớ hết! Cậu thích màu hường hả, không bao giờ, cậu có phải bê đê đâu!
-Tớ........
-Cậu định thuê người giúp việc, lén làm hết mọi việc trong nhà rồi về khoe với tớ là mình tự làm hết chứ gì?
-Ơ.........-Trúng phóc! Cái con nhóc này, không biết nó có anh em họ hàng gì với Tôn Ngộ Không hay không mà mình định làm gì cũng biết tỏng hết!
-Ơ cái đầu! Ngoài "Thiên lí nhã" ra, bản tiểu thư còn biết " Đọc tâm thuật" nữa!
Nhi cười đắc ý.
-Nhi này, chắc tớ phải làm mấy bát hương rồi vái cậu mới được!
-Tên kia! Mày nói vậy khác gì rủa bà chết sớm!
-A! Bà đừng giận quá! mà bà cứ giận đi, cho mau chết, để tài sản cho cháu!
-Khà khà, bà có chết cũng để lại di chúc chứ không cho may đâu con!
Nhi bật dậy, xoa xoa đầu Huy, cười ha hả.
-Này, cậu có nên cảm thấy vinh dự vì là người duy nhất có thể xoa đầu vị chủ tịch trẻ, tài năng và đẹp trai nhất thế giới đấy! Tập đoàn Ocean của tớ giờ không thua kém gì Âu Dương hay Hạ Dương đâu!
Huy không hất tay cô ra, còn vươn tay kéo Nhi ngồi xuống lòng mình.
-Này này!Bản tiểu thư được dạy nam nữ thụ thụ bất thân.....
-Tớ thích thế đấy!
-Yêu nghiệt, lại sốt hả? Thả ra để tớ đi lấy thuốc cho!
-Ừ, sốt đấy!
-Sốt thì phải uống thuốc chứ? Não cậu dừng hoạt động rồi hả?
-Cậu là thuốc đấy. Uống cậu tớ sẽ khỏi.
-Haha! Còn bắt chước tiểu thuyết cơ đấy! Nhưng mà cậu còn lâu mới bằng Cố Hải oppa của tớ!Thả ra nào! Định giở trò hả?
-Cậu nên nhận ra từ lâu rồi mới phải!
Huy cười ranh mãnh, ghé sát mặt vào mặt cô.Nhi sững người, bất giác hét to:
-Cậu đi tự tử đi!
-Yên nào!
Huy khẽ quát, đôi mắt đen sáng lấp lánh.Gương mặt hoàn hảo cúi thấp dần.Nhi nghe rõ tiếng đập của con tim mình.
Hơi thở bạc hà của Huy phả lên gương mặt cô, thơm mát.
Chết cha! Hình như mình hơi hơi rung động rồi! Gương mặt đó chỉ cách cô 1cm. Nhi nhắm mắt. Chụt! Một nụ hôn chạm vào má cô.Nhi mở choàng mắt. Huy búng nhẹ vào trán cô:
-Ngốc! Nghĩ gì vớ vẩn hả?
-Vớ....vẩn.....Không có!- Nhi phủ nhận, cố hét thật to, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua chín.
-Thế sao phải đỏ mặt? Có tật mới giật mình chứ?-Huy cười, tay vẫn giữ chặt tay cô.
-Đỏ vì........vì tức giận! Ừ đó! Tức cậu lắm rồi đó! Máu dồn lên não rồi đây!
-Có cần tớ giúp gì không?
-Có chứ! Thả tay tớ ra, máu sẽ tự động chảy về chỗ cũ!
-Vậy hả?- Huy thả tay cô ra, đồng thời hôn lên má còn lại của cô 1 cái nữa.Não Nhi như bùng nổ (Sam té đây), cơn tức giận đã lên level max, cô đứng dậy, vào tư thế " bà đây sẵn sàng CHIẾN ĐẤU", nhưng kẻ địch đâu.Tên yêu nghiệt kia đã chạy biến từ khi nào.
Đấy! Ai bảo thanh mai trúc mã là lãng mạn?Với Nhi, đó là cơn ác mộng đáng sợ nhất hệ mặt trời.
-Cái gì thế này?
-Ngủ: 13 giờ 48 phút.
Huy liếc cái đồng hồ đeo tay, xoa đầu cô. 10 giờ 42 phút SÁNG!!!!!!!!!
-Cái.............Tớ ngủ ở nhà cậu á?
-Chứ sao nữa?
-Á! Đồ cáo già! Nhà ngươi khai mau! Trong lúc bản tiểu thư ngủ, tên bựa nhân nhà ngươi có giở trò gì không?
Ai thì không biết chứ với Huy, cô sẵn sàng dùng mọi từ ngữ, mọi hành động để đập chết thằng bạn khốn nạn.(Thông báo: Từ khi Huy xuất hiện, cảnh bạo lực xảy ra nhiều vô số kể =)))
-Hứ! Nghĩ bản thiếu gia là ai?
Huy khoanh tay, vênh mặt lên.
-Tại cái tên khốn nhà ngươi mà ta muộn học mất rồi!
-Ồ vậy hả? Cúp luôn đi!
-Dễ nghe nhỉ?
-Dĩ nhiên! Bản thiếu gia luôn nói những lời dễ nghe!
Nhi ôm đầu.Chả biết kiếp trước có đi tu ăn thịt chó hay không mà giờ số nhọ, vớ phải thằng bạn thân không ra gì. ( Hà hà, thanh mai trúc mã lãng mạn chỉ có trong ngôn tình thôi, Sam viết truyện bạo lực, khửa khửa)
-À! Hay cậu về lấy đồ, qua đây ở luôn!
-Dẹp! Xàm!
-Tớ nói thật đấy! Chứ cái biệt thự to đùng thế này, ở 1 mình sợ ma!
-Nhóc mấy tuổi?
-17 nha cưng!- Huy đưa tay véo má cô.
-A...au...ờ...ó...uy...ả...à...a!( A, đau, cờ hó Huy thả bà ra! ^^)
~~~~~~~~~~~~Tôi là dải phân cách "chuẩn bị di cư"~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Tớ chở về!- Huy đứng ở bậc cửa ngó ra.
-Miễn!- Nhi liếc xéo cậu bạn, đi ra vẫy taxi.
*******Biệt thự Hạ Dương...........
-A! Phu nhân!
Nhi vừa bước vào cửa đã thấy Lâm Vy Vy ngồi ở phòng khách.
-Nhi à! Con lại đây!
-Con......- Nhi định nói về chuyện chuyển đi thì Lâm phu nhân đã cắt lời.
-Tưởng Y đã trở về!- Lâm Vy Vy nhìn cô. Nhi tròn mắt.Hạ Tưởng Y, Nhị tiểu thư nhà họ Hạ, người cô đang ngồi trên cái ghế tạm thời.
-Nhị tiểu thư........ ở đâu ạ?- Cô rụt rè hỏi.
-Cô nhi viện Lạc Thanh.Tội nghiệp con bé! Từ nhỏ đã sống thiểu thốn!
Lâm Vy Vy chép miệng. Nhi hiểu.
-Con sẽ chuyển đi ạ!
-Nhi....
-Vị trí này, địa vị này, cuộc sống này là của Nhị tiểu thư! Con chỉ là người thay thế! Hết rồi, con xin phép đi!
-Chuyện của Tưởng Y....
-Phu nhân yên tâm, con là đứa giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không hé lộ gì!
-Được rồi! Nếu con đã quyết, ta cũng không ngăn cản! Thực sự, ta không muốn con đi...
-Con biết phu nhân yêu quí con! Nhưng việc con ở lại đây, chỉ gây thêm rắc rối cho Hạ Gia thôi ạ!
-Vậy, con sẽ ở đâu?
-Nhà 1 người bạn ạ, phu nhân đừng lo cho con! Phu nhân giữ gìn sức khỏe!
Rồi cô thu dọn đồ,xách vali, ra đón taxi, đến thẳng biệt thự Dương Huy....
-Ồ! Đến thật hả?-Huy ngồi xem hoạt hình mỉm cười nói.
-Không hoan nghênh hả? Để về!- Nhi nhíu mày, định quay đi.
-Không có! Tất nhiên là hoan nghênh chứ! Để tớ xách đồ hộ cậu!
-Huy nè!
-Ừ?
-Tớ đến thế này, có làm phiền cậu không?
-Không hề, không hề!
-Thật?
-Thật. Lên đây tớ cho xem!- Huy kéo cô lên tầng 2.
-Phòng con gái?
Nhi không khỏi ngạc nhiên trước căn phòng màu hồng trước mắt.
-Cho cậu mà!- Huy nháy mắt.
-Cho tớ?
-Ừ! Vốn dĩ cậu là 1 phần của biệt thự này mà!- Huy cười cười.
-Tớ á? Tên kia, nói nhanh!
-Không! Sau này cậu sẽ biết! Giờ vẫn là bí mật.- Huy mỉm cười.Tiểu Dương Nhi ngốc, làm sao có thể nói sau này cậu sẽ là phu nhân của cái biệt thự này chứ?
-Bí mật cái con khỉ! Ưng ăn dép à?
-Cậu đi giày mà?
-Ừ nhỉ! Mà thôi, đồng chí Huy khai mau!
-Chẳng có gì mà khai. Báo cáo, hết!
-Cãi lệnh bản tiểu thư, phạt!
-Hử? Phạt gì? Tớ lại đuổi ra khỏi nhà giờ!- Huy bây giờ mới nhớ ra mình là chủ nhà.
-Dám?- Nhi nhướn mày hỏi.
-K...Không dám!
Huy nói khe khẽ.Nhi bật dậy, ngửa mặt lên trời mà cười lớn.Đột nhiên, 1 bàn tay vòng qua cổ kéo cô xuống.Ây gù, 1 cảnh tượng rất chi là....
-Này,làm gì thế? Thả bà ra!
Nhi giãy dụa, phản tác dụng.Huy càng giữ chặt cô hơn.
-Phạt cậu! Hôn tớ 1 cái!- Huy cười ranh mãnh.
-No never! Cái tên yêu nghiệt này! Thả ra!
-Vậy,......tớ đành phải hôn cậu rồi!
-Á!... Đồ biến thái! Cút ngay!
-Không đấy!
Nụ cười Mèo Xiêm luôn làm cô xiêu lòng.Cái nụ cười trẻ con vô lo vô nghĩ đó, giống như chính con người Huy.Cậu ấy như đứa trẻ không bao giờ lớn.
-Nhìn kĩ thế? Say tớ rồi phải không?- Huy nheo mắt nhìn Nhi, hỏi.
-Suýt thôi!- Cô lắc đầu.
-Thế sao mặt đỏ thế?
-Ơ hay nhỉ? Kệ tớ!
Đột nhiên Huy buông tay cô ra.Nhi thấy lạ:
-Hơ.....! À há, sợ tớ rồi phải không?
-Cậu........đỏ mặt dễ thương lắm!
Huy nói khẽ. Cứ nghĩ Nhi sẽ đỏ mặt thẹn thùng chứ...
-Tớ biết mà! Không ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp nghiêng thùng đổ thúng của tớ! Muahaha!
Nhi nhay loi choi, rồi như chợt nhớ ra gì, quay lại Huy hỏi:
-Ớ! Mà cậu ở đây 1 mình thật sao?
-Bản thiếu gia thích tự lập!- Huy hất hất mái tóc đen bóng mượt.
-Cái đầu cậu ấy! Thế cái vali hồng ở trong bếp là của ai?- Nhi chớp chớp mắt, hỏi.Huy ú ớ, chỉ nhớ là giấu rất kĩ rồi mà!
-Không gì qua mắt được" Thiên lí nhãn" của tớ hết! Cậu thích màu hường hả, không bao giờ, cậu có phải bê đê đâu!
-Tớ........
-Cậu định thuê người giúp việc, lén làm hết mọi việc trong nhà rồi về khoe với tớ là mình tự làm hết chứ gì?
-Ơ.........-Trúng phóc! Cái con nhóc này, không biết nó có anh em họ hàng gì với Tôn Ngộ Không hay không mà mình định làm gì cũng biết tỏng hết!
-Ơ cái đầu! Ngoài "Thiên lí nhã" ra, bản tiểu thư còn biết " Đọc tâm thuật" nữa!
Nhi cười đắc ý.
-Nhi này, chắc tớ phải làm mấy bát hương rồi vái cậu mới được!
-Tên kia! Mày nói vậy khác gì rủa bà chết sớm!
-A! Bà đừng giận quá! mà bà cứ giận đi, cho mau chết, để tài sản cho cháu!
-Khà khà, bà có chết cũng để lại di chúc chứ không cho may đâu con!
Nhi bật dậy, xoa xoa đầu Huy, cười ha hả.
-Này, cậu có nên cảm thấy vinh dự vì là người duy nhất có thể xoa đầu vị chủ tịch trẻ, tài năng và đẹp trai nhất thế giới đấy! Tập đoàn Ocean của tớ giờ không thua kém gì Âu Dương hay Hạ Dương đâu!
Huy không hất tay cô ra, còn vươn tay kéo Nhi ngồi xuống lòng mình.
-Này này!Bản tiểu thư được dạy nam nữ thụ thụ bất thân.....
-Tớ thích thế đấy!
-Yêu nghiệt, lại sốt hả? Thả ra để tớ đi lấy thuốc cho!
-Ừ, sốt đấy!
-Sốt thì phải uống thuốc chứ? Não cậu dừng hoạt động rồi hả?
-Cậu là thuốc đấy. Uống cậu tớ sẽ khỏi.
-Haha! Còn bắt chước tiểu thuyết cơ đấy! Nhưng mà cậu còn lâu mới bằng Cố Hải oppa của tớ!Thả ra nào! Định giở trò hả?
-Cậu nên nhận ra từ lâu rồi mới phải!
Huy cười ranh mãnh, ghé sát mặt vào mặt cô.Nhi sững người, bất giác hét to:
-Cậu đi tự tử đi!
-Yên nào!
Huy khẽ quát, đôi mắt đen sáng lấp lánh.Gương mặt hoàn hảo cúi thấp dần.Nhi nghe rõ tiếng đập của con tim mình.
Hơi thở bạc hà của Huy phả lên gương mặt cô, thơm mát.
Chết cha! Hình như mình hơi hơi rung động rồi! Gương mặt đó chỉ cách cô 1cm. Nhi nhắm mắt. Chụt! Một nụ hôn chạm vào má cô.Nhi mở choàng mắt. Huy búng nhẹ vào trán cô:
-Ngốc! Nghĩ gì vớ vẩn hả?
-Vớ....vẩn.....Không có!- Nhi phủ nhận, cố hét thật to, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua chín.
-Thế sao phải đỏ mặt? Có tật mới giật mình chứ?-Huy cười, tay vẫn giữ chặt tay cô.
-Đỏ vì........vì tức giận! Ừ đó! Tức cậu lắm rồi đó! Máu dồn lên não rồi đây!
-Có cần tớ giúp gì không?
-Có chứ! Thả tay tớ ra, máu sẽ tự động chảy về chỗ cũ!
-Vậy hả?- Huy thả tay cô ra, đồng thời hôn lên má còn lại của cô 1 cái nữa.Não Nhi như bùng nổ (Sam té đây), cơn tức giận đã lên level max, cô đứng dậy, vào tư thế " bà đây sẵn sàng CHIẾN ĐẤU", nhưng kẻ địch đâu.Tên yêu nghiệt kia đã chạy biến từ khi nào.
Đấy! Ai bảo thanh mai trúc mã là lãng mạn?Với Nhi, đó là cơn ác mộng đáng sợ nhất hệ mặt trời.
/24
|