Dương Ấu Tần nói muốn đến xem triển lãm tranh, hoạ sĩ tên là Calvert, là một họa sĩ du lịch nổi tiếng, mà anh cũng có chút ấn tượng với cái tên này, trước đây anh có nhận một Case, ông chủ của dự án vô cùng thích bức họa của người này, yêu cầu treo một bức ở phòng khách, anh phí rất nhiều thời gian, vận dụng không ít mối quan hệ mới có được, một bức họa với giá tiền tới bảy con số.
Anh một mặt suy tư sao cô lại chấp nhất như thế, không thể không tới, một mặt bắt đầu lật xem giới thiệu vắn tắt, mới hậu tri hậu giác lưu ý đến phần thông tin giới thiệu vắn tắt của hoại sĩ kia——Yang. (= Dương)
Ông ấy cũng họ Dương?
Anh không tin đây là trùng hợp, Yang tiên sinh này, có quan hệ gì với Ấu Tần đây?
Rất đẹp, có đúng hay không? Ánh mắt cô dừng lại trước một bức họa, tìm kiếm sự tán thành của anh. Giống như đặt mình vào trong non sông tươi đẹp kia, ăn cơm dã ngoại trên thuyền nhỏ xanh hóa, tất cả trong đáy mắt, đều là kính yêu và sùng bái, không thể nào dời tầm mắt đi được.
Thích à, vậy hôm nay chúng ta sẽ dẫn Dữu Dữu đi ăn cơn dã ngoại. Mặc dù biểu lộ khao khát trong mắt cô, tám phần không phải là vì cái này, mà là vì người vẽ tranh.
Ăn cơm dã ngoại, ăn cơm dã ngoại! Tiểu Dữu Dữu hưng phấn vỗ vỗ tay: Dì à, đi ăn cơm dã ngoại!
Rốt cuộc cô cũng dời tầm mắt, cúi đầu nhìn gương mặt non mềm đang làm nũng lôi kéo tay của cô, đôi mắt hiện lên một chút ấm áp, ngồi chồm hổm xuống ôm lại, để ôm ấp lấy sự trống rỗng của thân hình nhỏ xinh kia, cũng như lấp đầy sự trống rỗng của trái tim.
Không quan hệ, mặc dù cô vĩnh viễn đều không cách nào trở thành cảnh trí trong bức tranh, nhưng cô vẫn còn có một hạnh phúc nho nhỏ ở trong ngực.
Tiểu thư thích bức họa này sao?
Có người đi tới, dừng ở trước mặt cô. Cô vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn lại, trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Người đàn ông trung niên nhìn cô, trên mặt lộ ra chút hoang mang, nhưng cô thì biết rõ, ông không nhận ra được.
Đối với chuyện này, hình như ông không để ý lắm, chợt cười trừ: Đây không phải là đồ bán, lúc tôi và vợ kết hôn tròn 10 năm, thì đã vẽ nó ở Scotland, nên nó có rất nhiều ý nghĩa với chúng tôi.
Cô há miệng, nhiều lần, cũng không phát ra được tiếng nào.
Cuối cùng, dùng hết toàn bộ hơi sức, nặn ra một nụ cười hoàn mĩ nhất nói: Không có, không sao. Tôi chỉ….nhìn một chút mà thôi.
Dư Quán Chỉ nhìn, đột nhiên rất muốn vun ra một quả đấm, nhưng lại càng muốn dùng sức ôm cô vào trong ngực hơn, nụ cười thoáng qua này ở trong mắt anh, chua xót đến tận xương.
Người này lại có thể hoàn toàn không phát hiện, mà chỉ biết sống trong thế giới của mình, thẳng bàn luận viễn vông: Đúng vậy, cảnh trí đẹp như vậy, thật khiến người lưu luyến quên về, đi qua một lần liền không quên được. . . . . .
Câm miệng!
Anh thật muốn đánh người!
Vâng, phải không? Tôi. . . . . .
Cánh môi khẽ run và gương mặt đáng thương kia, khiến Dư Quán Chỉ vừa đau lại thương, một cảm xúc tức giận dâng trào,
Anh một mặt suy tư sao cô lại chấp nhất như thế, không thể không tới, một mặt bắt đầu lật xem giới thiệu vắn tắt, mới hậu tri hậu giác lưu ý đến phần thông tin giới thiệu vắn tắt của hoại sĩ kia——Yang. (= Dương)
Ông ấy cũng họ Dương?
Anh không tin đây là trùng hợp, Yang tiên sinh này, có quan hệ gì với Ấu Tần đây?
Rất đẹp, có đúng hay không? Ánh mắt cô dừng lại trước một bức họa, tìm kiếm sự tán thành của anh. Giống như đặt mình vào trong non sông tươi đẹp kia, ăn cơm dã ngoại trên thuyền nhỏ xanh hóa, tất cả trong đáy mắt, đều là kính yêu và sùng bái, không thể nào dời tầm mắt đi được.
Thích à, vậy hôm nay chúng ta sẽ dẫn Dữu Dữu đi ăn cơn dã ngoại. Mặc dù biểu lộ khao khát trong mắt cô, tám phần không phải là vì cái này, mà là vì người vẽ tranh.
Ăn cơm dã ngoại, ăn cơm dã ngoại! Tiểu Dữu Dữu hưng phấn vỗ vỗ tay: Dì à, đi ăn cơm dã ngoại!
Rốt cuộc cô cũng dời tầm mắt, cúi đầu nhìn gương mặt non mềm đang làm nũng lôi kéo tay của cô, đôi mắt hiện lên một chút ấm áp, ngồi chồm hổm xuống ôm lại, để ôm ấp lấy sự trống rỗng của thân hình nhỏ xinh kia, cũng như lấp đầy sự trống rỗng của trái tim.
Không quan hệ, mặc dù cô vĩnh viễn đều không cách nào trở thành cảnh trí trong bức tranh, nhưng cô vẫn còn có một hạnh phúc nho nhỏ ở trong ngực.
Tiểu thư thích bức họa này sao?
Có người đi tới, dừng ở trước mặt cô. Cô vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn lại, trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Người đàn ông trung niên nhìn cô, trên mặt lộ ra chút hoang mang, nhưng cô thì biết rõ, ông không nhận ra được.
Đối với chuyện này, hình như ông không để ý lắm, chợt cười trừ: Đây không phải là đồ bán, lúc tôi và vợ kết hôn tròn 10 năm, thì đã vẽ nó ở Scotland, nên nó có rất nhiều ý nghĩa với chúng tôi.
Cô há miệng, nhiều lần, cũng không phát ra được tiếng nào.
Cuối cùng, dùng hết toàn bộ hơi sức, nặn ra một nụ cười hoàn mĩ nhất nói: Không có, không sao. Tôi chỉ….nhìn một chút mà thôi.
Dư Quán Chỉ nhìn, đột nhiên rất muốn vun ra một quả đấm, nhưng lại càng muốn dùng sức ôm cô vào trong ngực hơn, nụ cười thoáng qua này ở trong mắt anh, chua xót đến tận xương.
Người này lại có thể hoàn toàn không phát hiện, mà chỉ biết sống trong thế giới của mình, thẳng bàn luận viễn vông: Đúng vậy, cảnh trí đẹp như vậy, thật khiến người lưu luyến quên về, đi qua một lần liền không quên được. . . . . .
Câm miệng!
Anh thật muốn đánh người!
Vâng, phải không? Tôi. . . . . .
Cánh môi khẽ run và gương mặt đáng thương kia, khiến Dư Quán Chỉ vừa đau lại thương, một cảm xúc tức giận dâng trào,
/18
|