Mấy năm nay, đi khắp nơi trên thế giới, tôn trọng lãng mạn và tự do, đi theo tiếng gọi tình yêu cùng người tình, chưa từng hỏi tới tình hình của con gái, mỗi lần liên lạc với anh cả, đều bị hỏi có phải nên trở về tìm con gái rồi không, nhưng dù sao bọn họ vẫn—— có nhiều người chăm sóc cô như vậy, lại áo cơm không ngại, nên không có gì đáng lo lắng .
Ngay cả lần trở về Đài Loan này, cũng không muốn qua gặp con gái, cũng tại đêm đó bọn Quý Yến lỡ nói ra, nên Ấu Tần mới biết.
Trước đó một chút, lúc vợ chồng còn chưa ly hôn thì đã vì không có cảm tình, mà không ai muốn về nhà, đều tự tại phát triển ở bên ngoài, cuộc sống của Ấu Tần trở nên rất lúng túng, thời gian ở cùng người vú còn nhiều hơn thời gian nhìn thấy ba mẹ.
Có một lần còn khoa trương hơn, người vú xin nghỉ, người ba cho rằng vợ sẽ chăm sóc cho đứa trẻ, nhưng mẹ nó lại về nhà mẹ đẻ, vì cho rằng đứa trẻ họ Dương, nên nó là trách nhiệm của nhà họ Dương, sau đó quỷ thần khiến xui, lại có thể ném đứa trẻ vào trong nhà tới một ngày một đêm, đói bụng đến chờ không được người tới.
Anh cả làm thẩm phán của ông biết được, giận đến nói: Nếu cậu không phải là em tôi, tôi thật sự sẽ tố cáo cậu!
Còn có một lần, Ấu Tần nhỏ bé bị sốt, không người để ý, cuối cùng phải vào bệnh viện, nhưng em trai vẫn còn có tâm tình náo loạn đòi ly hôn, ở bên cạnh giường sờ sờ đầu của cô nói rõ cô phải ngoan ngoãn nghe lời của bác hai, song ngay cả nhắc con gái phải mau khỏi bệnh cũng không thèm nói, đã xoay người rời đi.
Khi đó, tuổi của Quý Yến rất nhỏ nên không hề kiên kỵ, không tâm cơ nói: Ấu Tần thật đáng thương đó, papa và ma ma không cần chị nữa, vậy em sẽ đối xử với chị tốt hơn mới được.
Ấu Tần mở mắt thật to không dám khóc, nắm chặt tay của bác hai, không để ông đi đánh ba, nhỏ giọng cầu xin: Làm ơn. . . . . . Đừng mắng papa. . . . . .
Bọn họ hỏi: Tại sao?
Mắng. . . . . . Ông ấy sẽ không trở lại nữa.
Người lớn nghe, thiếu chút nữa rơi nước mắt tại chỗ.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, đã cảm giác mình là một gánh nặng dư thừa, lại không dám tạo thêm nhiều phiền toái cho ba, bị uất ức lớn như vậy cũng không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ không được hại ba bị mắng, nếu không cô sẽ bị vứt bỏ.
Tại lĩnh vực khác, có lẽ người đàn ông này rất thành công, nhưng mà đối với thân phận là ba của Dương Ấu Tần mà nói, từ đầu đến đuôi ông đều là một tên khốn kiếp vô liêm sỉ.
Mọi người đau lòng cho Ấu Tần, luôn bao dung và cưng chiều cô nhiều hơn bất cứ người nào, nhưng có nhiều hơn nữa, cũng không thể bù đắp được tổn thương lúc nhỏ của cô, cô sẽ cảm thấy, đó là đồng tình và thương hại.
Cá tính của đứa nhỏ này rất quật cường, luôn giả bộ kiên cường, không muốn Quý Yến hoặc người nào dùng giọng điệu đồng tình đó nói chuyện với cô, về sau dù có đau đến đâu, cũng sẽ giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, nói với mọi người cô rất tốt, không có chút nào khổ sở, nói một cách thẳng thừng, chỉ là không muốn lại sắm vai nhân vật đáng thương bị vứt bỏ kia nữa.
Vừa mới bắt đầu, cô khéo léo đến không thể tưởng tượng nỗi, không ầm ĩ, không dám
Ngay cả lần trở về Đài Loan này, cũng không muốn qua gặp con gái, cũng tại đêm đó bọn Quý Yến lỡ nói ra, nên Ấu Tần mới biết.
Trước đó một chút, lúc vợ chồng còn chưa ly hôn thì đã vì không có cảm tình, mà không ai muốn về nhà, đều tự tại phát triển ở bên ngoài, cuộc sống của Ấu Tần trở nên rất lúng túng, thời gian ở cùng người vú còn nhiều hơn thời gian nhìn thấy ba mẹ.
Có một lần còn khoa trương hơn, người vú xin nghỉ, người ba cho rằng vợ sẽ chăm sóc cho đứa trẻ, nhưng mẹ nó lại về nhà mẹ đẻ, vì cho rằng đứa trẻ họ Dương, nên nó là trách nhiệm của nhà họ Dương, sau đó quỷ thần khiến xui, lại có thể ném đứa trẻ vào trong nhà tới một ngày một đêm, đói bụng đến chờ không được người tới.
Anh cả làm thẩm phán của ông biết được, giận đến nói: Nếu cậu không phải là em tôi, tôi thật sự sẽ tố cáo cậu!
Còn có một lần, Ấu Tần nhỏ bé bị sốt, không người để ý, cuối cùng phải vào bệnh viện, nhưng em trai vẫn còn có tâm tình náo loạn đòi ly hôn, ở bên cạnh giường sờ sờ đầu của cô nói rõ cô phải ngoan ngoãn nghe lời của bác hai, song ngay cả nhắc con gái phải mau khỏi bệnh cũng không thèm nói, đã xoay người rời đi.
Khi đó, tuổi của Quý Yến rất nhỏ nên không hề kiên kỵ, không tâm cơ nói: Ấu Tần thật đáng thương đó, papa và ma ma không cần chị nữa, vậy em sẽ đối xử với chị tốt hơn mới được.
Ấu Tần mở mắt thật to không dám khóc, nắm chặt tay của bác hai, không để ông đi đánh ba, nhỏ giọng cầu xin: Làm ơn. . . . . . Đừng mắng papa. . . . . .
Bọn họ hỏi: Tại sao?
Mắng. . . . . . Ông ấy sẽ không trở lại nữa.
Người lớn nghe, thiếu chút nữa rơi nước mắt tại chỗ.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, đã cảm giác mình là một gánh nặng dư thừa, lại không dám tạo thêm nhiều phiền toái cho ba, bị uất ức lớn như vậy cũng không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ không được hại ba bị mắng, nếu không cô sẽ bị vứt bỏ.
Tại lĩnh vực khác, có lẽ người đàn ông này rất thành công, nhưng mà đối với thân phận là ba của Dương Ấu Tần mà nói, từ đầu đến đuôi ông đều là một tên khốn kiếp vô liêm sỉ.
Mọi người đau lòng cho Ấu Tần, luôn bao dung và cưng chiều cô nhiều hơn bất cứ người nào, nhưng có nhiều hơn nữa, cũng không thể bù đắp được tổn thương lúc nhỏ của cô, cô sẽ cảm thấy, đó là đồng tình và thương hại.
Cá tính của đứa nhỏ này rất quật cường, luôn giả bộ kiên cường, không muốn Quý Yến hoặc người nào dùng giọng điệu đồng tình đó nói chuyện với cô, về sau dù có đau đến đâu, cũng sẽ giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, nói với mọi người cô rất tốt, không có chút nào khổ sở, nói một cách thẳng thừng, chỉ là không muốn lại sắm vai nhân vật đáng thương bị vứt bỏ kia nữa.
Vừa mới bắt đầu, cô khéo léo đến không thể tưởng tượng nỗi, không ầm ĩ, không dám
/18
|