Theo linh thức tản ra từ người Mạnh Hạo, một cảm giác như hòa cùng thiên địa cũng xuất hiện trong lòng hắn. Mạnh Hạo không xa lạ với cảm giác này vì năm đó tiến hành Ngưng Khí tầng thứ mười hắn đã cảm giác được. Sau đó, khi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ mười ba, hắn cũng có cảm giác ấy nhưng mãnh liệt hơn. Tại thời khắc này, Mạnh Hạo có cảm giác như thiên địa xung khắc, không chấp nhận tu sĩ, không muốn có sự tồn tại của họ.
Bởi vì thiên địa bài xích mà từ đạo đài trong cơ thể hắn cũng xuất hiện lực lượng phản kháng lại. Cảm giác bài xích ấy, sau này, khi có cảm thụ sâu hơn, Mạnh Hạo đã tìm ra điểm mấu chốt, tìm ra nguyên nhân.
Linh lực trong trời đất bị Mạnh Hạo hấp thu vào trong thể nội mà không tản mát ra ngoài một tia nào, giống như linh lực chỉ lao vào trong cơ thể hắn mà không thể ra ngoài, không kết nối được với trời đất bên ngoài nữa nên thiên địa mới không chấp nhận hắn.
Nhưng cũng bởi vì linh lực không bị tản mát ra ngoài mà Mạnh Hạo càng cảm nhận rõ hơn từng thay đổi đôi khi vẫn còn mơ hồ. Cảm giác được hắn có thể năm bắt rõ ràng sự cường đại của tu sĩ Trúc Cơ, của bản thân hắn.
Mạnh Hạo không biết chính xác cảm giác ấy vẫn được gọi là Đạo cấm! Mỗi tu sĩ tiến hành Trúc Cơ đều có thể cảm nhận được.
Trong lúc Mạnh Hạo đang cảm nhận nó, bỗng cơ thể hắn chấn động mạnh, đạo đài trong cơ thể run rẩy, xuất hiện một khe rách. Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, sau đó như bị cưỡng bức mà thoát ra khỏi trạng thái ấy.
Lượng lớn linh khí theo cái khe xuất hiện từ đạo đài, không được Mạnh Hạo giữ lại liền tràn ra ngoài, trở lại với thiên địa. Lượng linh khí này so với lượng linh khí Mạnh Hạo đã hấp thu thì không nhiều. Cũng bởi có sự tuần hoàn liên thông này mà Mạnh Hạo có cảm giác, hắn không bị thiên địa bài xích nữa mà dã trở thành một bộ phận của nó, đã được nó tiếp nhận.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt như có thể xuyên thấu động phủ, nhìn ra bầu trời bên ngoài. Hai mắt hắn lộ ra tinh mang mà trước nay chưa từng có. Loại cảm giác kỳ lạ như thể thực lực bản thân bị suy yếu đi một tầng xuất hiện, nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ, không chỉ có bản thân hắn bị như vậy, mà cả thế giới tu chân, tất cả tu sĩ đều bị như thế.
Đây là Vô hạ Trúc Cơ. Một vết nứt Vô hạ Trúc Cơ so với rất nhiều trường hợp khác thì vẫn tốt hơn nhiều. Nếu là những tu sĩ Trúc Cơ khác, thực lực bị suy yếu sẽ còn nhiều hơn, nghiêm trọng hơn. Thậm chí như tu sĩ Toái bàn Trúc Cơ, khe hở xuất hiện rộng hơn thì thực lực sẽ suy yếu đến tận cùng.
“Chỉ có xuất hiện khe hở, không đạt tới hoàn mỹ mới có thể được thiên địa tiếp nhận…”, Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt sáng ngời.
“Vì đạo đài xuất hiện khe hở nên sau này, dù tu vi đạt tới trình độ nào cũng sẽ có vào có ra. Nhưng việc tu hành như thế, là tu hành cho bản thân mình hay là vì thiên địa mà tu hành?” Mạnh Hạo trầm ngâm. Vấn đề này đối với hắn hiện giờ nằm ngoài hiểu biết, không phải chuyện hắn có thể lý giải ngay được.
Bản thân Mạnh Hạo học tập chính là Thái Linh Kinh-Ngưng Khí Quyển, hắn nắm giữ phương pháp hoàn mỹ Trúc Cơ nên có thể đoán ra được, việc này tu sĩ phải đạt tới cảnh giới Trảm Linh mới có thể nghiên cứu, cảm ngộ được.
Thời khắc Mạnh Hạo bước vào Trúc Cơ, bên ngoài đã là đêm khuya. Bên ngoài sơn cốc có bảy tên tu sĩ bị rung động của linh khí tạo ra làm thức tỉnh, xôn xao. Tất cả cùng nhìn về sơn cốc nơi Mạnh Hạo đang trú ngụ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao toàn bộ linh khí đều tập trung về chỗ này?”
Bảy người trầm ngâm, sau đó tiến nhanh về phía trước, muốn tiến vào sơn cốc có Mạnh Hạo nhưng tới bên ngoài thì phải dừng lại. Toàn thân bọn họ run rẩy, linh lực trong cơ thể muốn nhảy loạn, cảm giác như muốn thoát ra ngoài thân thể. Bảy người hoảng sợ, vội ngừng lại, gương mặt mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối với bọn họ, cảnh giới Trúc Cơ thật sự quá xa xôi, không cách nào tưởng tượng nổi bên trong thung lũng kia lại có người đạt thành Trúc Cơ. Từng người chỉ thấp giọng suy đoán, bàn tán, cuối cùng cho rằng trong sơn cốc chắc đã xuất hiện dị biến gì đó nhưng vì không thể tới gần nên không biết sự thực ra sao.
“Ta cảm thấy bên trong thung lũng kia tỏa ra uy áp mãnh liệt, vượt xa trình độ tu vi của chúng ta.” Một lão giả thở sâu, ánh mắt co rút lại, nói.
“Đáng tiếc là chúng ta không thể tới gần xem chuyện gì xảy ra. Ta chỉ khẽ tới gần, linh lực trong cơ thể đã muốn tràn ra bên ngoài rồi…”
“Hai năm vừa rồi, nơi này thường xuất hiện những việc kỳ dị. Linh khí giảm bớt. Hôm nay, không ngờ còn xuất hiện việc kỳ lạ như thế…”
Bảy người nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều ngổn ngang suy đoán.
Lúc này, trong động phủ của Mạnh Hạo, hắn đang chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có một tia không cam chịu. Nếu không cảm nhận được hoàn mỹ Trúc Cơ thì cũng đành thôi, nhưng rõ ràng là hắn đã cảm nhận được, lại bị thiên địa mạnh mẽ tước đoạt. Chuyện này làm cho Mạnh Hạo càng muốn tìm cách để hoàn mỹ Trúc Cơ hơn.
“Hoàn mỹ Trúc Cơ….”, hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng. Hắn đứng dậy, hất tay áo. Cả người hắn chìm trong sương mù. Trước người hắn xuất hiện một lá cờ nhỏ rơi vào trong tay, sau đó há miệng phun ra một luồng linh khí bao trùm lá cờ này lại. Linh khí cuộn vòng quanh lá cờ thành một vùng sáng màu đen sau đó lại nuốt vào trong miệng.
Khi còn ở tu vi Ngưng Khí, Mạnh Hạo chỉ có thể bị động vận dụng lá cờ này. Hiện giờ đã Trúc Cơ, hắn đã có thể mang nó ra tế luyện.
Vẻ mặt hài lòng, Mạnh Hạo cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, sau đó hai mắt lóe sáng.
“Thái Linh Kinh-Ngưng Khí Quyển đối với tu sĩ Trúc Cơ khác, có thể giúp khai mở đan hồ thứ hai, sau đó lúc Trúc Cơ sẽ cùng tiến hành cải tạo bản thân. Còn đan hồ thứ hai lại không có nhiều ý nghĩa với ta, nhưng cũng nên khai mở, phòng sau này xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Mạnh Hạo lại khoanh chân ngồi xuống, trong lòng niệm Thái Linh Kinh-Ngưng Khí Quyển. Sau mấy canh giờ, hai mắt hắn chợt mở, trong cơ thể có tiếng nổ vang. Đạo đài bên trong cơ thể lại nhiều thêm một vầng hào quang màu vàng, hình thành nên một đan biển thứ hai.
Làm xong những chuyện này, tay phải Mạnh Hạo nâng lên chỉ về phía trước. Tảng đá lớn chắn trước động phủ bị nổ tung, hóa thành tro bụi. Mạnh Hạo bước ra khỏi động phủ, đứng giữa không trung.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua động phủ mình đã ở lúc trước, mỉm cười. Cái chỉ tay vừa rồi, lúc còn ở tu vi Ngưng Khí thì hắn không thể làm được. Hiện giờ, chỉ tiện tay đã có thể chấn nó nát bấy.
“Ngưng Khí và Trúc Cơ thật khác nhau như trời và đất. Lẽ ra ta đã có thể mạnh mẽ hơn, nếu không có vết rách trên đạo đài kia. Tiếc rằng, nó đã là số mệnh của tu sĩ khi Trúc Cơ, không thể đảo ngược. Nếu ta có thể hoàn mỹ Trúc Cơ thì có khả năng chữa trị cho đạo đài. Nhưng muốn luyện thành hoàn mỹ Trúc Cơ Đan, cần phải có đủ tạo nghệ (như kiểu tay nghề, trình độ) luyện đan. Chỉ là, ấn ký xuất hiện trên mu bàn tay phải sau khi ta Trúc Cơ là cái gì?” Mạnh Hạo thấp giọng tự hỏi, ánh mắt dừng trên mu bàn tay phải. Ở đó có một ấn ký đang dần mờ đi, nhìn qua giống một cái phù văn nhưng không phải được khắc trên da mà đã ngấm vào máu thịt. Thậm chí, lúc Mạnh Hạo nhìn lại, hắn có cảm giác ấn ký này đã tồn tại từ rất lâu.
Cho tới lúc ấn ký này hoàn toàn tiêu tan, Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn không phát hiện ra có gì nguy hiểm từ ấn ký này, ngược lại còn có cảm giác thân thiết. Hắn trầm ngâm thêm một lúc, quyết định cứ để nghi hoặc này trong lòng đã. Sau đó, Mạnh Hạo nhìn ra bốn phía.
Xung quanh bao phủ bởi sương mù, che lấp cả thân hình hắn ở bên trong khiến người ngoài không phát hiện ra được. Mạnh Hạo đứng giữa không trung, hiện giờ không dùng tới pháp bảo nào cả nhưng chỉ cần hắn muốn, cất bước là có thể lăng không phi hành.
“Tu sĩ Ngưng Khí không thể phi hành được bởi vì linh khí trong cơ thể quá ít, do đó chỉ có thể mượn pháp bảo mà lướt đi trong một khoảng thời gian mà thôi. Lượng linh khí trong cơ thể tu sĩ Trúc Cơ nhiều hơn gấp trăm lần. Linh khí nồng đậm trong cơ thể, hóa thành đạo đài đã khiến cho cơ thể có thể phi hành.”
Mạnh Hạo đã bỏ đi suy tư về ấn ký, hoàn toàn tập trung suy đoán những chuyện này.
“Trúc Cơ có tổng cộng chín tòa đạo đài. Ba tòa là tu vi sơ kỳ đỉnh phong, có sáu tòa là trung kỳ đỉnh phong, chín tòa thì đạt tới hậu kỳ viên mãn. Hiện giờ ta mới chỉ có một tòa…”
Mạnh Hạo cúi đầu nhìn sơn cốc đang bị sương mù bao phủ, hai mắt lóe sáng. Thân thể hắn khẽ động, toàn thân hóa thành một đạo hồng quang hướng thẳng tới sơn cốc.
“Chỗ này, năm xưa làm cho Cổ ngọc phong yêu biến hóa, lúc ấy tu vi của ta không đủ để có thể tìm kiếm, hiện giờ đã có thể nhưng vẫn phải cẩn thận.”
Mạnh Hạo bay thẳng tới màn sương mù dưới sơn cốc. Tốc độ của hắn rất nhanh. Hắn lấy ra hai thành phi kiếm. Hai thanh phi kiếm này bay vờn quang thân thể hắn, từ đó phát ra chiến ý lăng lệ/
Hai thanh kiếm gỗ này, khi đạt tới Trúc Cơ, Mạnh Hạo xuất ra đã cảm nhận được có sự khác biệt. Tuy nhiên hiện giờ hắn không có thời gian để xem kỹ. Mạnh Hạo bay thẳng vào sâu trong màn sương, muốn xem tới tận cùng.
Lúc Mạnh Hạo bay xuống ước chừng được khoảng mấy trăm trượng, phong yêu Cổ ngọc trong túi trữ vật của hắn bỗng xuất hiện hào quang. Mạnh Hạo lấy nó ra cầm trong tay, tốc độ hơi chậm lại.
Càng xuống sâu phía dưới, sương mù càng dày đặc. hàn khí khuếch tán khiến Mạnh Hạo cảm nhận được sự âm lãnh mà trước kia thân thể Ngưng Khí của hắn không thể chịu nổi. Ước chừng qua thời gian nửa nén hương nữa, hàn khí tỏa ra như đao, có thể xé rách cả kim thạch. Mạnh Hạo dần nhìn thấy điểm cuối của sơn cốc.
Nơi này không có cây xanh, chỉ tồn tại sương mù bất tận. Xuyên qua sương mù có thể dưới đáy cốc có không ít xương cốt chim thú. Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Mạnh Hạo cảnh giác, hành động cẩn thận. Hắn quan sát kỹ mọi nơi, sau đó tập trung mắt nhìn về nơi duy nhất ở đáy sơn cốc không có sương mù.
Ở đó xuất hiện một sơn động vuông rộng chừng ba trượng. Trong động có bùn đất như kết thành băng, sâu không thấy đáy. Bên trong đen kịt không nhìn rõ. Từ trong đó tỏa ra hàn khí tràn ngập, rồi hình thành nên sương mù ở phía trên.
Tại vị trí cửa động có một sợi dây màu đỏ thẫm. Càng lại gần, Cổ ngọc phong yêu càng tỏa ra hào quang rực rỡ. Trong lúc mơ hồ, Mạnh Hạo như có cảm giác Cổ ngọc đang triệu hoán mình từ sâu thẳm bên trong sơn động.
Suy nghĩ một lát, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn kỹ cửa động. Hắn nâng tay lên vỗ vào túi trữ vật. Từ trong đó bay ra một thanh phi kiếm. Mạnh Hạo cầm lấy thanh phi kiếm, thanh phi kiếm liền hóa thành kiếm quang bay thẳng tới cửa động, sau đó chui vào trong. Vẻ mặt Mạnh Hạo rất nghiêm túc. Hắn lắng nghe, phía dưới truyền tới âm thanh va chạm của sắt đá. Tâm tình Mạnh Hạo khẽ động.
“Cổ động này sâu khoảng tám trăm trượng.” Mạnh Hạo đứng gần cửa động, bộ dạng do dự. Một lát sau, hắn nhìn thấy Cổ ngọc phong yêu tỏa ra hào quang như muốn bay ra thì quyết đoán vỗ vào túi trữ vật. Tấm lưới màu đen bay ra, bên cạnh đó là hai thanh kiếm gỗ cùng bảy, tám mảnh lông vũ. Chưa hết lo lắng, Mạnh Hạo còn lấy ra lá cờ hóa thành sương mù bao phủ lấy thân thể hắn. Sau đó thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên, mang theo phần lớn pháp bảo tiến vào trong cổ động.
Bởi vì thiên địa bài xích mà từ đạo đài trong cơ thể hắn cũng xuất hiện lực lượng phản kháng lại. Cảm giác bài xích ấy, sau này, khi có cảm thụ sâu hơn, Mạnh Hạo đã tìm ra điểm mấu chốt, tìm ra nguyên nhân.
Linh lực trong trời đất bị Mạnh Hạo hấp thu vào trong thể nội mà không tản mát ra ngoài một tia nào, giống như linh lực chỉ lao vào trong cơ thể hắn mà không thể ra ngoài, không kết nối được với trời đất bên ngoài nữa nên thiên địa mới không chấp nhận hắn.
Nhưng cũng bởi vì linh lực không bị tản mát ra ngoài mà Mạnh Hạo càng cảm nhận rõ hơn từng thay đổi đôi khi vẫn còn mơ hồ. Cảm giác được hắn có thể năm bắt rõ ràng sự cường đại của tu sĩ Trúc Cơ, của bản thân hắn.
Mạnh Hạo không biết chính xác cảm giác ấy vẫn được gọi là Đạo cấm! Mỗi tu sĩ tiến hành Trúc Cơ đều có thể cảm nhận được.
Trong lúc Mạnh Hạo đang cảm nhận nó, bỗng cơ thể hắn chấn động mạnh, đạo đài trong cơ thể run rẩy, xuất hiện một khe rách. Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, sau đó như bị cưỡng bức mà thoát ra khỏi trạng thái ấy.
Lượng lớn linh khí theo cái khe xuất hiện từ đạo đài, không được Mạnh Hạo giữ lại liền tràn ra ngoài, trở lại với thiên địa. Lượng linh khí này so với lượng linh khí Mạnh Hạo đã hấp thu thì không nhiều. Cũng bởi có sự tuần hoàn liên thông này mà Mạnh Hạo có cảm giác, hắn không bị thiên địa bài xích nữa mà dã trở thành một bộ phận của nó, đã được nó tiếp nhận.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt như có thể xuyên thấu động phủ, nhìn ra bầu trời bên ngoài. Hai mắt hắn lộ ra tinh mang mà trước nay chưa từng có. Loại cảm giác kỳ lạ như thể thực lực bản thân bị suy yếu đi một tầng xuất hiện, nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ, không chỉ có bản thân hắn bị như vậy, mà cả thế giới tu chân, tất cả tu sĩ đều bị như thế.
Đây là Vô hạ Trúc Cơ. Một vết nứt Vô hạ Trúc Cơ so với rất nhiều trường hợp khác thì vẫn tốt hơn nhiều. Nếu là những tu sĩ Trúc Cơ khác, thực lực bị suy yếu sẽ còn nhiều hơn, nghiêm trọng hơn. Thậm chí như tu sĩ Toái bàn Trúc Cơ, khe hở xuất hiện rộng hơn thì thực lực sẽ suy yếu đến tận cùng.
“Chỉ có xuất hiện khe hở, không đạt tới hoàn mỹ mới có thể được thiên địa tiếp nhận…”, Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt sáng ngời.
“Vì đạo đài xuất hiện khe hở nên sau này, dù tu vi đạt tới trình độ nào cũng sẽ có vào có ra. Nhưng việc tu hành như thế, là tu hành cho bản thân mình hay là vì thiên địa mà tu hành?” Mạnh Hạo trầm ngâm. Vấn đề này đối với hắn hiện giờ nằm ngoài hiểu biết, không phải chuyện hắn có thể lý giải ngay được.
Bản thân Mạnh Hạo học tập chính là Thái Linh Kinh-Ngưng Khí Quyển, hắn nắm giữ phương pháp hoàn mỹ Trúc Cơ nên có thể đoán ra được, việc này tu sĩ phải đạt tới cảnh giới Trảm Linh mới có thể nghiên cứu, cảm ngộ được.
Thời khắc Mạnh Hạo bước vào Trúc Cơ, bên ngoài đã là đêm khuya. Bên ngoài sơn cốc có bảy tên tu sĩ bị rung động của linh khí tạo ra làm thức tỉnh, xôn xao. Tất cả cùng nhìn về sơn cốc nơi Mạnh Hạo đang trú ngụ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao toàn bộ linh khí đều tập trung về chỗ này?”
Bảy người trầm ngâm, sau đó tiến nhanh về phía trước, muốn tiến vào sơn cốc có Mạnh Hạo nhưng tới bên ngoài thì phải dừng lại. Toàn thân bọn họ run rẩy, linh lực trong cơ thể muốn nhảy loạn, cảm giác như muốn thoát ra ngoài thân thể. Bảy người hoảng sợ, vội ngừng lại, gương mặt mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối với bọn họ, cảnh giới Trúc Cơ thật sự quá xa xôi, không cách nào tưởng tượng nổi bên trong thung lũng kia lại có người đạt thành Trúc Cơ. Từng người chỉ thấp giọng suy đoán, bàn tán, cuối cùng cho rằng trong sơn cốc chắc đã xuất hiện dị biến gì đó nhưng vì không thể tới gần nên không biết sự thực ra sao.
“Ta cảm thấy bên trong thung lũng kia tỏa ra uy áp mãnh liệt, vượt xa trình độ tu vi của chúng ta.” Một lão giả thở sâu, ánh mắt co rút lại, nói.
“Đáng tiếc là chúng ta không thể tới gần xem chuyện gì xảy ra. Ta chỉ khẽ tới gần, linh lực trong cơ thể đã muốn tràn ra bên ngoài rồi…”
“Hai năm vừa rồi, nơi này thường xuất hiện những việc kỳ dị. Linh khí giảm bớt. Hôm nay, không ngờ còn xuất hiện việc kỳ lạ như thế…”
Bảy người nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều ngổn ngang suy đoán.
Lúc này, trong động phủ của Mạnh Hạo, hắn đang chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có một tia không cam chịu. Nếu không cảm nhận được hoàn mỹ Trúc Cơ thì cũng đành thôi, nhưng rõ ràng là hắn đã cảm nhận được, lại bị thiên địa mạnh mẽ tước đoạt. Chuyện này làm cho Mạnh Hạo càng muốn tìm cách để hoàn mỹ Trúc Cơ hơn.
“Hoàn mỹ Trúc Cơ….”, hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng. Hắn đứng dậy, hất tay áo. Cả người hắn chìm trong sương mù. Trước người hắn xuất hiện một lá cờ nhỏ rơi vào trong tay, sau đó há miệng phun ra một luồng linh khí bao trùm lá cờ này lại. Linh khí cuộn vòng quanh lá cờ thành một vùng sáng màu đen sau đó lại nuốt vào trong miệng.
Khi còn ở tu vi Ngưng Khí, Mạnh Hạo chỉ có thể bị động vận dụng lá cờ này. Hiện giờ đã Trúc Cơ, hắn đã có thể mang nó ra tế luyện.
Vẻ mặt hài lòng, Mạnh Hạo cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, sau đó hai mắt lóe sáng.
“Thái Linh Kinh-Ngưng Khí Quyển đối với tu sĩ Trúc Cơ khác, có thể giúp khai mở đan hồ thứ hai, sau đó lúc Trúc Cơ sẽ cùng tiến hành cải tạo bản thân. Còn đan hồ thứ hai lại không có nhiều ý nghĩa với ta, nhưng cũng nên khai mở, phòng sau này xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Mạnh Hạo lại khoanh chân ngồi xuống, trong lòng niệm Thái Linh Kinh-Ngưng Khí Quyển. Sau mấy canh giờ, hai mắt hắn chợt mở, trong cơ thể có tiếng nổ vang. Đạo đài bên trong cơ thể lại nhiều thêm một vầng hào quang màu vàng, hình thành nên một đan biển thứ hai.
Làm xong những chuyện này, tay phải Mạnh Hạo nâng lên chỉ về phía trước. Tảng đá lớn chắn trước động phủ bị nổ tung, hóa thành tro bụi. Mạnh Hạo bước ra khỏi động phủ, đứng giữa không trung.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua động phủ mình đã ở lúc trước, mỉm cười. Cái chỉ tay vừa rồi, lúc còn ở tu vi Ngưng Khí thì hắn không thể làm được. Hiện giờ, chỉ tiện tay đã có thể chấn nó nát bấy.
“Ngưng Khí và Trúc Cơ thật khác nhau như trời và đất. Lẽ ra ta đã có thể mạnh mẽ hơn, nếu không có vết rách trên đạo đài kia. Tiếc rằng, nó đã là số mệnh của tu sĩ khi Trúc Cơ, không thể đảo ngược. Nếu ta có thể hoàn mỹ Trúc Cơ thì có khả năng chữa trị cho đạo đài. Nhưng muốn luyện thành hoàn mỹ Trúc Cơ Đan, cần phải có đủ tạo nghệ (như kiểu tay nghề, trình độ) luyện đan. Chỉ là, ấn ký xuất hiện trên mu bàn tay phải sau khi ta Trúc Cơ là cái gì?” Mạnh Hạo thấp giọng tự hỏi, ánh mắt dừng trên mu bàn tay phải. Ở đó có một ấn ký đang dần mờ đi, nhìn qua giống một cái phù văn nhưng không phải được khắc trên da mà đã ngấm vào máu thịt. Thậm chí, lúc Mạnh Hạo nhìn lại, hắn có cảm giác ấn ký này đã tồn tại từ rất lâu.
Cho tới lúc ấn ký này hoàn toàn tiêu tan, Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn không phát hiện ra có gì nguy hiểm từ ấn ký này, ngược lại còn có cảm giác thân thiết. Hắn trầm ngâm thêm một lúc, quyết định cứ để nghi hoặc này trong lòng đã. Sau đó, Mạnh Hạo nhìn ra bốn phía.
Xung quanh bao phủ bởi sương mù, che lấp cả thân hình hắn ở bên trong khiến người ngoài không phát hiện ra được. Mạnh Hạo đứng giữa không trung, hiện giờ không dùng tới pháp bảo nào cả nhưng chỉ cần hắn muốn, cất bước là có thể lăng không phi hành.
“Tu sĩ Ngưng Khí không thể phi hành được bởi vì linh khí trong cơ thể quá ít, do đó chỉ có thể mượn pháp bảo mà lướt đi trong một khoảng thời gian mà thôi. Lượng linh khí trong cơ thể tu sĩ Trúc Cơ nhiều hơn gấp trăm lần. Linh khí nồng đậm trong cơ thể, hóa thành đạo đài đã khiến cho cơ thể có thể phi hành.”
Mạnh Hạo đã bỏ đi suy tư về ấn ký, hoàn toàn tập trung suy đoán những chuyện này.
“Trúc Cơ có tổng cộng chín tòa đạo đài. Ba tòa là tu vi sơ kỳ đỉnh phong, có sáu tòa là trung kỳ đỉnh phong, chín tòa thì đạt tới hậu kỳ viên mãn. Hiện giờ ta mới chỉ có một tòa…”
Mạnh Hạo cúi đầu nhìn sơn cốc đang bị sương mù bao phủ, hai mắt lóe sáng. Thân thể hắn khẽ động, toàn thân hóa thành một đạo hồng quang hướng thẳng tới sơn cốc.
“Chỗ này, năm xưa làm cho Cổ ngọc phong yêu biến hóa, lúc ấy tu vi của ta không đủ để có thể tìm kiếm, hiện giờ đã có thể nhưng vẫn phải cẩn thận.”
Mạnh Hạo bay thẳng tới màn sương mù dưới sơn cốc. Tốc độ của hắn rất nhanh. Hắn lấy ra hai thành phi kiếm. Hai thanh phi kiếm này bay vờn quang thân thể hắn, từ đó phát ra chiến ý lăng lệ/
Hai thanh kiếm gỗ này, khi đạt tới Trúc Cơ, Mạnh Hạo xuất ra đã cảm nhận được có sự khác biệt. Tuy nhiên hiện giờ hắn không có thời gian để xem kỹ. Mạnh Hạo bay thẳng vào sâu trong màn sương, muốn xem tới tận cùng.
Lúc Mạnh Hạo bay xuống ước chừng được khoảng mấy trăm trượng, phong yêu Cổ ngọc trong túi trữ vật của hắn bỗng xuất hiện hào quang. Mạnh Hạo lấy nó ra cầm trong tay, tốc độ hơi chậm lại.
Càng xuống sâu phía dưới, sương mù càng dày đặc. hàn khí khuếch tán khiến Mạnh Hạo cảm nhận được sự âm lãnh mà trước kia thân thể Ngưng Khí của hắn không thể chịu nổi. Ước chừng qua thời gian nửa nén hương nữa, hàn khí tỏa ra như đao, có thể xé rách cả kim thạch. Mạnh Hạo dần nhìn thấy điểm cuối của sơn cốc.
Nơi này không có cây xanh, chỉ tồn tại sương mù bất tận. Xuyên qua sương mù có thể dưới đáy cốc có không ít xương cốt chim thú. Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Mạnh Hạo cảnh giác, hành động cẩn thận. Hắn quan sát kỹ mọi nơi, sau đó tập trung mắt nhìn về nơi duy nhất ở đáy sơn cốc không có sương mù.
Ở đó xuất hiện một sơn động vuông rộng chừng ba trượng. Trong động có bùn đất như kết thành băng, sâu không thấy đáy. Bên trong đen kịt không nhìn rõ. Từ trong đó tỏa ra hàn khí tràn ngập, rồi hình thành nên sương mù ở phía trên.
Tại vị trí cửa động có một sợi dây màu đỏ thẫm. Càng lại gần, Cổ ngọc phong yêu càng tỏa ra hào quang rực rỡ. Trong lúc mơ hồ, Mạnh Hạo như có cảm giác Cổ ngọc đang triệu hoán mình từ sâu thẳm bên trong sơn động.
Suy nghĩ một lát, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn kỹ cửa động. Hắn nâng tay lên vỗ vào túi trữ vật. Từ trong đó bay ra một thanh phi kiếm. Mạnh Hạo cầm lấy thanh phi kiếm, thanh phi kiếm liền hóa thành kiếm quang bay thẳng tới cửa động, sau đó chui vào trong. Vẻ mặt Mạnh Hạo rất nghiêm túc. Hắn lắng nghe, phía dưới truyền tới âm thanh va chạm của sắt đá. Tâm tình Mạnh Hạo khẽ động.
“Cổ động này sâu khoảng tám trăm trượng.” Mạnh Hạo đứng gần cửa động, bộ dạng do dự. Một lát sau, hắn nhìn thấy Cổ ngọc phong yêu tỏa ra hào quang như muốn bay ra thì quyết đoán vỗ vào túi trữ vật. Tấm lưới màu đen bay ra, bên cạnh đó là hai thanh kiếm gỗ cùng bảy, tám mảnh lông vũ. Chưa hết lo lắng, Mạnh Hạo còn lấy ra lá cờ hóa thành sương mù bao phủ lấy thân thể hắn. Sau đó thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên, mang theo phần lớn pháp bảo tiến vào trong cổ động.
/391
|