“Nếu vì có nguy hiểm mà không thử đi dò xét, mà sau này chắc chắn sẽ còn có thêm nhưng sự tình như thế này. Hôm nay đã không dám mạo hiểm thì sau này cũng không dám. Tâm tính như vậy không thích hợp với con đường tu hành mạnh ăn thịt yếu. Mà khối Phong Yêu Cổ Ngọc này đến từ Kháo Sơn lão tổ thì hiển nhiên là vật của Phong Yêu Tông, mà ta... nói thế nào đi nữa, cũng có thể coi là đệ tử nội môn của Phong Yêu Tông. Khối ngọc này nhất định phải tìm hiểu đến tận cùng!” Thân hình của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hai mắt lộ ra tia sáng. Hắn nghĩ tới yêu thuật của Thượng Quan Tu, nghĩ tới yêu pháp của Kháo Sơn lão tổ thì trong lòng càng thêm chấp nhất. Thân hình của hắn nhanh chóng chui vào bên trong hang cổ, đi thẳng xuống phía dưới.
“Tuy nói là như thế, nhưng vẫn tuyệt đối phải cẩn thận. Một khi phát hiện ra dấu hiệu nguy hiểm không thể chống lại thì phải lập tức rời đi, không được tham tiếc.” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán. Phía trước bốn phía có sương mù lượn lờ, có tia chớp hình vòng cung chạy qua chạy lại. Mạnh Hạo để hai thanh kiếm gỗ ở bên ngoài thân thể, lông vũ xoay ở xung quanh làm thành một tầng phòng hộ. Thần sắc của hắn cực kỳ cảnh giác, linh thức khuếch tán ra xung quanh. Nếu có chút gió thổi cỏ lay gì, hắn sẽ lập tức phát hiện ra được.
Đây là chỗ cường đại của tu sĩ Trúc Cơ, ngoại trừ tu vi và thân thể cường hãn thì phi hành cùng với linh thức lại càng là thủ đoạn bảo mệnh của tu sĩ Trúc Cơ, khiến bọn họ có thể sống càng lâu hơn, kể từ đó lại càng có thêm cơ hội cầu phú quý trong hung hiểm.
Nếu như Mạnh Hạo lúc này chỉ có tu vi ngưng khí, thì cho dù hắn hữu dũng hữu mưu, cũng không dám bước vào cái hang cổ này.
Bên trong hang cổ là một mảnh đen nhánh, lại có khí lạnh từ phía dưới không ngừng tràn ra. Cho dù bốn phía xung quanh Mạnh Hạo hiện giờ đang có sương mù tràn ngập nhưng hắn vẫn cảm nhận được từng đợt rét lạnh run người.
Bên trong hơi lạnh lại càng ẩn chứa từng đạo khí tức huyết tinh. Mạnh Hạo càng đi sâu xuống thì khí tức này lại càng đậm. Mạnh Hạo càng thêm cảnh giác, hắn âm thầm nhẩm tính, khi xuống sâu khoảng một trăm trượng thì bỗng nhiên dừng lại, đi đến gần thành động. Hai mắt của hắn chớp động, dùng hai thanh kiếm gỗ nhanh chóng đâm vào. Sau khi đào ra một lỗ hổng, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái phù lục thả vào bên trong.
Phù lục này là bảo vật của Vương Đằng Phi ngày đó.
Sau đó Mạnh Hạo tiếp tục trầm xuống. Khi đến độ sâu hai trăm trượng thì Mạnh Hạo lại dừng lại một lần nữa, hắn đem hơn mười thanh phi kiếm chôn vào thành động bốn phía xung quanh. Từ đó về sau, cứ cách một trăm trượng Mạnh Hạo lại làm như thế. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì lúc ra ngoài hắn lại đem từng cái lấy ra. Còn nếu có xảy ra bất trắc, thì đây chính là thủ đoạn bảo mệnh của hắn.
Đến khi Mạnh Hạo trầm xuống bốn trăm trượng thì sương mù bốn phía bỗng nhiên quay cuồng, từng đợt âm thanh giống như tiếng sấm nổ vang. Sắc mặt Mạnh Hạo ngưng trọng, thân hình cũng lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn xung quanh. Một lúc lâu sau hắn lại cúi đầu nhìn xuống dưới cổ động, tiếp tục trầm xuống theo sợi dây đỏ.
Rất nhanh đã được năm trăm trượng. Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai từ sâu trong cổ động bộng nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó, lại có một tiếng nổ điếc tai vang lên. Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy trong màn sương có vô số tia chớp chạy thẳng về một phía rồi mạnh mẽ ngưng tụ thành một cái lôi cầu. Oanh một tiếng, dường như có một thân ảnh bị cường hoành bắn ra, chợt lóe lên rồi biến mất ở phía dưới.
Mạnh Hạo thở sâu. Hằn biết cái lôi kỳ của mình có uy lực rất mạnh, có thể so với một kích của tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng một kích này cũng không thể nào diệt sát được thân ảnh mơ hồ kia. Như vậy có thể thấy thân ảnh kia cường đại như thế nào. Điều này khiến đáy lòng Mạnh Hạo trầm xuống. Lúc hắn cúi đầu nhìn xuống, suy nghĩ một chút. Nhưng sau khi chạm vào Phong Yêu Cổ Ngọc thì hắn lại cắn răng một cái, tiếp tục chìm xuống.
Mạnh Hạo trực tiếp trầm xuống hai trăm trượng. Lúc này thân hình của hắn đã ở vị trí hơn bảy trăm trượng của hang sâu này. Hàn khí ở chỗ này nhiều đến mức làm cho thân thể Mạnh Hạo run run, khí tức máu tanh đập vào mặt khiến mỗi lần hít thở đều giống như hút vào vô tận huyết tinh. Do đó mà làn da của hắn đã trở thành màu đỏ sậm, thậm chí hai mắt của hắn cũng dần xuất hiện hồng mang.
Nhưng điều khiến Mạnh Hạo rung động nhất, là trong lòng mình không cách nào đè nén được bực bội. Cỗ bực bội này ngày càng đậm, dường như sắp hóa thành sát khí, khiến hắn nảy sinh ra xúc động muốn diệt sát tất cả sinh linh.
“Hơn bảy trăm trượng rồi, cách đáy chỉ còn không đến một trăm trượng...” Hai mắt Mạnh Hạo càng đỏ lên. Giờ phút này, tính cách kiên nghị của hắn hiện ra, không đạt được mục đích thì quyết không bỏ cuộc. Hắn cúi đầu, tu vi Trúc Cơ toàn bộ bộc phát, đạo đài ở trong cơ thể nổ vang, linh khí mênh mông hiển hiện bên ngoài thân thể, khiến cho tốc độ của hắn tăng lên không ít, nhanh chóng đi xuống dưới.
Sau thời gian mấy hơi thở, Mạnh Hạo đã mơ hồ nhìn thấy chỗ cuối cùng của cổ động, thấy loáng thoáng thanh phi kiếm mà lúc trước hắn ném ra để thăm dò độ sâu.
Thậm chí hắn đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Hắn vốn tưởng cái động này chỉ sâu tám trăm trượng, nhưng thực tế lại không phải là như thế. Mà ở vị trí tám trăm trượng lại tồn tại một vòng bình đài, ở chính giữa bình đài còn có một cái động sâu lớn chừng hai trượng!
Cái dây đỏ dính vô tận máu tươi kia, chui sâu vào trong động. Dường như cái động kia không có đáy, thì cái dây đỏ này cũng không biết điểm cuối.
Mà phi kiếm của Mạnh Hạo thì rơi vào mép rìa của bình đài. Do đó mà lúc trước Mạnh Hạo đoán nơi đây chỉ sâu tám trăm trượng. Nhìn thấy rõ ràng như vậy khiến cho Mạnh Hạo chấn động tâm thần. Nhưng rất nhanh, hai mắt của hắn bỗng nhiên co rút lại. Bởi vì Phong Yêu Cổ Ngọc trong tay hắn giờ phút này đang tỏa ra hào quang mãnh liệt. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy ở trongcùng của bình đài, có một cỗ hài cốt đang khoanh chân ngồi!
Trong tay hài cốt kia có một khối Cổ Ngọc. Khối Cổ Ngọc này đang tỏa ra ánh sáng âm u, giống như đang hô ứng với Cổ Ngọc trong tay Mạnh Hạo.
Nhưng Mạnh Hạo còn chưa kịp đi tới gần để quan sát, thì một tiếng gào thét bén nhọn bỗng nhiên truyền đến. Một tiếng nổ vang lên, một đạo thân ảnh mơ hồ hướng thẳng về Mạnh Hạo mà đến. Tuy rằng bị sương mù ngăn cản tầm nhìn, nhưng Mạnh Hạo vẫn nhìn thấy rõ ràng có một bàn tay sáu ngón đè ép sương mù mà đến, khi đến trước người mình khoảng nửa trượng thì bị vô số lôi điện phá nát.
Bàn tay kia mang theo hàn khí âm u, nhìn thoáng qua thì không giống bàn tay người lớn, mà giống như bàn tay của trẻ con.
Oanh!
Thân hình Mạnh Hạo lùi lại, hai mắt như điện. Tay phải của hắn nâng lên chỉ về phía trước. Lập tức hai thanh kiếm gỗ lập tức hướng về thân ảnh mơ hồ kia mà bay đi. Tốc độ của phi kiếm tuy nhanh, nhưng thân ảnh kia còn nhanh hơn. Nó lắc mình một cái đã chìm xuống dưới, rơi vào mép rìa của bình đài. Nhờ có ánh sáng của Cổ Ngọc, mà Mạnh Hạo có thể nhìn rõ hình dáng của đối phương.
Đó là một thân ảnh gầy yếu, nhìn giống như dã thú. Nhưng khi nhìn kỹ thì lại thấy đó là một hài đồng bảy, tám tuổi đang ngồi xổm. Hai mắt của nó đỏ bừng, mở to nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, há miệng để lộ ra hàm răng màu đen, phát ra âm thanh gào rú.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, nhưng hai mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo. Hai thanh kiếm gỗ tỏa ra kiếm quang, vờn quanh Mạnh Hạo. Nhưng vào lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại. Hắn nhìn thấy ở trong động sâu ở phía dưới bình đài kia, giờ phút này lại hiện ra hơn mười đạo ánh sáng âm u. Ngay sau đó, hiện lên hơn mười thân ảnh giống hệt với đứa bé kia. Cả đám đều nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo lộ ra vẻ hung ác.
Nếu chỉ có như thế thì cũng thôi. Sau khi mười thân ảnh kia xuất hiện. Nhờ có ánh sáng của Cổ Ngọc mà Mạnh Hạo còn mơ hồ nhìn thấy một nam tử tóc trắng đang phiêu phù ở nơi đó.
Nam tử này mặt không có chút máu, toàn thân áo trắng, mái tóc bạc trắng bay bay. hai mắt nhắm hờ. Y có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ mi tâm đến tận cằm, da thịt mở ra, lộ ra xương trắng vỡ vụn ở bên trong. Mười thân ảnh kia vờn quanh người y. Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, trong chớp mắt truyền ra từ nam tử kia.
Mạnh Hạo tê cả da đầu, thân hình từ từ lùi lại. Nhưng hắn còn lùi chưa được ba bước, thì bỗng nhiên từng đợt âm thanh gào rú truyền ra. Hơn mười thân ảnh kia từ trong động sâu, nhanh như thiểm điện gào thét lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Nhưng vào lúc này, Phong Yêu Cổ Ngọc trong tay Mạnh Hạo không bị khống chế tự động bay đi. Khi Cổ Ngọc bay ra, ánh sáng âm u lập tức đại phóng. Cùng lúc đó khối Cổ Ngọc trong tay cỗ hài cốt ở trên bình đài cũng lập tức bay lên.
“Cổ đạo, chấp phong Thiên chi niệm, cứu giúp muôn dân trăm họ, cửu sơn hải đại kiếp đến, mệnh ta vô lượng tại.” Âm thanh tang thương đồng thời từ hai khối Cổ Ngọc truyền ra. Âm thanh này vừa xuất hiện, lập tức vang vọng toàn bộ hang động, khiến hơn mười thân ảnh kia phát ra tiếng kêu gào thê lương. Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn tận mắt nhìn thấy những thân ảnh kia trong nháy mắt hóa thành từng đợt khói xanh.
Mà nam tử tóc trắng kia, thì bỗng nhiên mở ra hai mắt.
Ở sâu trong đôi mắt kia, lại... Không có con mắt, mà chỉ có một lỗ đen màu máu, giống như không biết bao nhiêu năm về trước đã bị người khác mạnh mẽ lấy ra!
Khi y mở mắt ra thì đồng thời hai khối Cổ Ngọc cùng phát ra ánh sáng âm u, đan vào nhau tạo thành một mảnh phù văn cấm chế lao mạnh xuống phía dưới. Nam tử mặc áo trắng đang muốn lao ra thì thân hình bỗng nhiên run rẩy, lại càng không có cách nào lao ra khỏi động sâu.
Nam tử mặc áo trắng kia chậm rãi nâng tay phải lên, hướng về phía phù văn cấm chế đang đè xuống mà vô thanh vô tức nhấn một cái, khiến cho toàn bộ cổ động đều run rẩy.
Việc này xảy ra quá sức đột ngột. Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, cúi đầu nhìn hai khối Cổ Ngọc. Hắn nâng tay phải lên nắm một cái vào hư không. Lập tức hai khối Cổ Ngọc bay đến, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Bên trên một khối Cổ Ngọc có viết một văn tự phù lục. Lúc Mạnh Hạo ở Kháo Sơn Tông đã từng nhìn thấy loại văn tự này ở bên trong pháp các, nó có nghĩa là bát!
Khi vừa chạm vào khối Cổ Ngọc này, tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động. Một âm thanh tang thương bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Âm thanh rất cổ xưa, tựa như từ trong vô tận năm tháng truyền về. Nó quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo, khiến cho hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tuế nguyệt tang thương ẩn chứa trong đó.
“Phong Yêu nhất mạch, đều có đạo truyền thừa cho đến bây giờ, lão phu là đại Phong Yêu đời thứ tám, muốn phá kiếp nạn cửu Sơn Hải, lần này đi cửu tử nhất sinh, ta lưu lại một cỗ chấp niệm phân thân ở đây, kết thúc một đoạn nghiệt duyên cùng với Đát Kỷ... Lão phu chém xuống rồi đem nó phong ấn sâu trăm vạn trượng, trấn áp ở phân mạch của Thiên Hà Hải, chôn cất khí tức ở đây. Thiên địa vốn bi ai, ta mặc dù là Phong Yêu đạo tôn, cũng không thể có ý niệm riêng... Chỉ có thể để lại phân thân ẩn chứa tấm lòng của lão phu, vẫn luôn bầu bạn ở nơi đây, hóa giải oán niệm của nàng.
Hậu nhân nếu là người của phong yêu nhất mạch thì nhỏ máu để xác nhận, còn nếu không phải thì hãy lập tức rời đi. Nếu cố tình mang ngọc này đi thì sẽ gặp phải nguyền rủa, huyết mạch ba đời không thấy trăng, táng thân thành đất.” Giọng nói dần dần tiêu tán, hào quang của Cổ Ngọc cũng chậm rãi tản đi. Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, trầm ngâm. Hắn đang phân vân không biết có nên nhỏ máu lên Cổ Ngọc hay không. Nhưng nếu không nhỏ xuống, thì hiển nhiên không thể mang khối Cổ Ngọc này mà rời đi. Những lời mà thanh âm tang thương kia lúc trước đã cảnh cáo, Mạnh Hạo cũng không hoàn toàn tin, nhưng hắn không thể không tin.
“Tuy nói là như thế, nhưng vẫn tuyệt đối phải cẩn thận. Một khi phát hiện ra dấu hiệu nguy hiểm không thể chống lại thì phải lập tức rời đi, không được tham tiếc.” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán. Phía trước bốn phía có sương mù lượn lờ, có tia chớp hình vòng cung chạy qua chạy lại. Mạnh Hạo để hai thanh kiếm gỗ ở bên ngoài thân thể, lông vũ xoay ở xung quanh làm thành một tầng phòng hộ. Thần sắc của hắn cực kỳ cảnh giác, linh thức khuếch tán ra xung quanh. Nếu có chút gió thổi cỏ lay gì, hắn sẽ lập tức phát hiện ra được.
Đây là chỗ cường đại của tu sĩ Trúc Cơ, ngoại trừ tu vi và thân thể cường hãn thì phi hành cùng với linh thức lại càng là thủ đoạn bảo mệnh của tu sĩ Trúc Cơ, khiến bọn họ có thể sống càng lâu hơn, kể từ đó lại càng có thêm cơ hội cầu phú quý trong hung hiểm.
Nếu như Mạnh Hạo lúc này chỉ có tu vi ngưng khí, thì cho dù hắn hữu dũng hữu mưu, cũng không dám bước vào cái hang cổ này.
Bên trong hang cổ là một mảnh đen nhánh, lại có khí lạnh từ phía dưới không ngừng tràn ra. Cho dù bốn phía xung quanh Mạnh Hạo hiện giờ đang có sương mù tràn ngập nhưng hắn vẫn cảm nhận được từng đợt rét lạnh run người.
Bên trong hơi lạnh lại càng ẩn chứa từng đạo khí tức huyết tinh. Mạnh Hạo càng đi sâu xuống thì khí tức này lại càng đậm. Mạnh Hạo càng thêm cảnh giác, hắn âm thầm nhẩm tính, khi xuống sâu khoảng một trăm trượng thì bỗng nhiên dừng lại, đi đến gần thành động. Hai mắt của hắn chớp động, dùng hai thanh kiếm gỗ nhanh chóng đâm vào. Sau khi đào ra một lỗ hổng, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái phù lục thả vào bên trong.
Phù lục này là bảo vật của Vương Đằng Phi ngày đó.
Sau đó Mạnh Hạo tiếp tục trầm xuống. Khi đến độ sâu hai trăm trượng thì Mạnh Hạo lại dừng lại một lần nữa, hắn đem hơn mười thanh phi kiếm chôn vào thành động bốn phía xung quanh. Từ đó về sau, cứ cách một trăm trượng Mạnh Hạo lại làm như thế. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì lúc ra ngoài hắn lại đem từng cái lấy ra. Còn nếu có xảy ra bất trắc, thì đây chính là thủ đoạn bảo mệnh của hắn.
Đến khi Mạnh Hạo trầm xuống bốn trăm trượng thì sương mù bốn phía bỗng nhiên quay cuồng, từng đợt âm thanh giống như tiếng sấm nổ vang. Sắc mặt Mạnh Hạo ngưng trọng, thân hình cũng lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn xung quanh. Một lúc lâu sau hắn lại cúi đầu nhìn xuống dưới cổ động, tiếp tục trầm xuống theo sợi dây đỏ.
Rất nhanh đã được năm trăm trượng. Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai từ sâu trong cổ động bộng nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó, lại có một tiếng nổ điếc tai vang lên. Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy trong màn sương có vô số tia chớp chạy thẳng về một phía rồi mạnh mẽ ngưng tụ thành một cái lôi cầu. Oanh một tiếng, dường như có một thân ảnh bị cường hoành bắn ra, chợt lóe lên rồi biến mất ở phía dưới.
Mạnh Hạo thở sâu. Hằn biết cái lôi kỳ của mình có uy lực rất mạnh, có thể so với một kích của tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng một kích này cũng không thể nào diệt sát được thân ảnh mơ hồ kia. Như vậy có thể thấy thân ảnh kia cường đại như thế nào. Điều này khiến đáy lòng Mạnh Hạo trầm xuống. Lúc hắn cúi đầu nhìn xuống, suy nghĩ một chút. Nhưng sau khi chạm vào Phong Yêu Cổ Ngọc thì hắn lại cắn răng một cái, tiếp tục chìm xuống.
Mạnh Hạo trực tiếp trầm xuống hai trăm trượng. Lúc này thân hình của hắn đã ở vị trí hơn bảy trăm trượng của hang sâu này. Hàn khí ở chỗ này nhiều đến mức làm cho thân thể Mạnh Hạo run run, khí tức máu tanh đập vào mặt khiến mỗi lần hít thở đều giống như hút vào vô tận huyết tinh. Do đó mà làn da của hắn đã trở thành màu đỏ sậm, thậm chí hai mắt của hắn cũng dần xuất hiện hồng mang.
Nhưng điều khiến Mạnh Hạo rung động nhất, là trong lòng mình không cách nào đè nén được bực bội. Cỗ bực bội này ngày càng đậm, dường như sắp hóa thành sát khí, khiến hắn nảy sinh ra xúc động muốn diệt sát tất cả sinh linh.
“Hơn bảy trăm trượng rồi, cách đáy chỉ còn không đến một trăm trượng...” Hai mắt Mạnh Hạo càng đỏ lên. Giờ phút này, tính cách kiên nghị của hắn hiện ra, không đạt được mục đích thì quyết không bỏ cuộc. Hắn cúi đầu, tu vi Trúc Cơ toàn bộ bộc phát, đạo đài ở trong cơ thể nổ vang, linh khí mênh mông hiển hiện bên ngoài thân thể, khiến cho tốc độ của hắn tăng lên không ít, nhanh chóng đi xuống dưới.
Sau thời gian mấy hơi thở, Mạnh Hạo đã mơ hồ nhìn thấy chỗ cuối cùng của cổ động, thấy loáng thoáng thanh phi kiếm mà lúc trước hắn ném ra để thăm dò độ sâu.
Thậm chí hắn đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Hắn vốn tưởng cái động này chỉ sâu tám trăm trượng, nhưng thực tế lại không phải là như thế. Mà ở vị trí tám trăm trượng lại tồn tại một vòng bình đài, ở chính giữa bình đài còn có một cái động sâu lớn chừng hai trượng!
Cái dây đỏ dính vô tận máu tươi kia, chui sâu vào trong động. Dường như cái động kia không có đáy, thì cái dây đỏ này cũng không biết điểm cuối.
Mà phi kiếm của Mạnh Hạo thì rơi vào mép rìa của bình đài. Do đó mà lúc trước Mạnh Hạo đoán nơi đây chỉ sâu tám trăm trượng. Nhìn thấy rõ ràng như vậy khiến cho Mạnh Hạo chấn động tâm thần. Nhưng rất nhanh, hai mắt của hắn bỗng nhiên co rút lại. Bởi vì Phong Yêu Cổ Ngọc trong tay hắn giờ phút này đang tỏa ra hào quang mãnh liệt. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy ở trongcùng của bình đài, có một cỗ hài cốt đang khoanh chân ngồi!
Trong tay hài cốt kia có một khối Cổ Ngọc. Khối Cổ Ngọc này đang tỏa ra ánh sáng âm u, giống như đang hô ứng với Cổ Ngọc trong tay Mạnh Hạo.
Nhưng Mạnh Hạo còn chưa kịp đi tới gần để quan sát, thì một tiếng gào thét bén nhọn bỗng nhiên truyền đến. Một tiếng nổ vang lên, một đạo thân ảnh mơ hồ hướng thẳng về Mạnh Hạo mà đến. Tuy rằng bị sương mù ngăn cản tầm nhìn, nhưng Mạnh Hạo vẫn nhìn thấy rõ ràng có một bàn tay sáu ngón đè ép sương mù mà đến, khi đến trước người mình khoảng nửa trượng thì bị vô số lôi điện phá nát.
Bàn tay kia mang theo hàn khí âm u, nhìn thoáng qua thì không giống bàn tay người lớn, mà giống như bàn tay của trẻ con.
Oanh!
Thân hình Mạnh Hạo lùi lại, hai mắt như điện. Tay phải của hắn nâng lên chỉ về phía trước. Lập tức hai thanh kiếm gỗ lập tức hướng về thân ảnh mơ hồ kia mà bay đi. Tốc độ của phi kiếm tuy nhanh, nhưng thân ảnh kia còn nhanh hơn. Nó lắc mình một cái đã chìm xuống dưới, rơi vào mép rìa của bình đài. Nhờ có ánh sáng của Cổ Ngọc, mà Mạnh Hạo có thể nhìn rõ hình dáng của đối phương.
Đó là một thân ảnh gầy yếu, nhìn giống như dã thú. Nhưng khi nhìn kỹ thì lại thấy đó là một hài đồng bảy, tám tuổi đang ngồi xổm. Hai mắt của nó đỏ bừng, mở to nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, há miệng để lộ ra hàm răng màu đen, phát ra âm thanh gào rú.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, nhưng hai mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo. Hai thanh kiếm gỗ tỏa ra kiếm quang, vờn quanh Mạnh Hạo. Nhưng vào lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại. Hắn nhìn thấy ở trong động sâu ở phía dưới bình đài kia, giờ phút này lại hiện ra hơn mười đạo ánh sáng âm u. Ngay sau đó, hiện lên hơn mười thân ảnh giống hệt với đứa bé kia. Cả đám đều nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo lộ ra vẻ hung ác.
Nếu chỉ có như thế thì cũng thôi. Sau khi mười thân ảnh kia xuất hiện. Nhờ có ánh sáng của Cổ Ngọc mà Mạnh Hạo còn mơ hồ nhìn thấy một nam tử tóc trắng đang phiêu phù ở nơi đó.
Nam tử này mặt không có chút máu, toàn thân áo trắng, mái tóc bạc trắng bay bay. hai mắt nhắm hờ. Y có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ mi tâm đến tận cằm, da thịt mở ra, lộ ra xương trắng vỡ vụn ở bên trong. Mười thân ảnh kia vờn quanh người y. Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, trong chớp mắt truyền ra từ nam tử kia.
Mạnh Hạo tê cả da đầu, thân hình từ từ lùi lại. Nhưng hắn còn lùi chưa được ba bước, thì bỗng nhiên từng đợt âm thanh gào rú truyền ra. Hơn mười thân ảnh kia từ trong động sâu, nhanh như thiểm điện gào thét lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Nhưng vào lúc này, Phong Yêu Cổ Ngọc trong tay Mạnh Hạo không bị khống chế tự động bay đi. Khi Cổ Ngọc bay ra, ánh sáng âm u lập tức đại phóng. Cùng lúc đó khối Cổ Ngọc trong tay cỗ hài cốt ở trên bình đài cũng lập tức bay lên.
“Cổ đạo, chấp phong Thiên chi niệm, cứu giúp muôn dân trăm họ, cửu sơn hải đại kiếp đến, mệnh ta vô lượng tại.” Âm thanh tang thương đồng thời từ hai khối Cổ Ngọc truyền ra. Âm thanh này vừa xuất hiện, lập tức vang vọng toàn bộ hang động, khiến hơn mười thân ảnh kia phát ra tiếng kêu gào thê lương. Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn tận mắt nhìn thấy những thân ảnh kia trong nháy mắt hóa thành từng đợt khói xanh.
Mà nam tử tóc trắng kia, thì bỗng nhiên mở ra hai mắt.
Ở sâu trong đôi mắt kia, lại... Không có con mắt, mà chỉ có một lỗ đen màu máu, giống như không biết bao nhiêu năm về trước đã bị người khác mạnh mẽ lấy ra!
Khi y mở mắt ra thì đồng thời hai khối Cổ Ngọc cùng phát ra ánh sáng âm u, đan vào nhau tạo thành một mảnh phù văn cấm chế lao mạnh xuống phía dưới. Nam tử mặc áo trắng đang muốn lao ra thì thân hình bỗng nhiên run rẩy, lại càng không có cách nào lao ra khỏi động sâu.
Nam tử mặc áo trắng kia chậm rãi nâng tay phải lên, hướng về phía phù văn cấm chế đang đè xuống mà vô thanh vô tức nhấn một cái, khiến cho toàn bộ cổ động đều run rẩy.
Việc này xảy ra quá sức đột ngột. Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, cúi đầu nhìn hai khối Cổ Ngọc. Hắn nâng tay phải lên nắm một cái vào hư không. Lập tức hai khối Cổ Ngọc bay đến, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Bên trên một khối Cổ Ngọc có viết một văn tự phù lục. Lúc Mạnh Hạo ở Kháo Sơn Tông đã từng nhìn thấy loại văn tự này ở bên trong pháp các, nó có nghĩa là bát!
Khi vừa chạm vào khối Cổ Ngọc này, tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động. Một âm thanh tang thương bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Âm thanh rất cổ xưa, tựa như từ trong vô tận năm tháng truyền về. Nó quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo, khiến cho hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tuế nguyệt tang thương ẩn chứa trong đó.
“Phong Yêu nhất mạch, đều có đạo truyền thừa cho đến bây giờ, lão phu là đại Phong Yêu đời thứ tám, muốn phá kiếp nạn cửu Sơn Hải, lần này đi cửu tử nhất sinh, ta lưu lại một cỗ chấp niệm phân thân ở đây, kết thúc một đoạn nghiệt duyên cùng với Đát Kỷ... Lão phu chém xuống rồi đem nó phong ấn sâu trăm vạn trượng, trấn áp ở phân mạch của Thiên Hà Hải, chôn cất khí tức ở đây. Thiên địa vốn bi ai, ta mặc dù là Phong Yêu đạo tôn, cũng không thể có ý niệm riêng... Chỉ có thể để lại phân thân ẩn chứa tấm lòng của lão phu, vẫn luôn bầu bạn ở nơi đây, hóa giải oán niệm của nàng.
Hậu nhân nếu là người của phong yêu nhất mạch thì nhỏ máu để xác nhận, còn nếu không phải thì hãy lập tức rời đi. Nếu cố tình mang ngọc này đi thì sẽ gặp phải nguyền rủa, huyết mạch ba đời không thấy trăng, táng thân thành đất.” Giọng nói dần dần tiêu tán, hào quang của Cổ Ngọc cũng chậm rãi tản đi. Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, trầm ngâm. Hắn đang phân vân không biết có nên nhỏ máu lên Cổ Ngọc hay không. Nhưng nếu không nhỏ xuống, thì hiển nhiên không thể mang khối Cổ Ngọc này mà rời đi. Những lời mà thanh âm tang thương kia lúc trước đã cảnh cáo, Mạnh Hạo cũng không hoàn toàn tin, nhưng hắn không thể không tin.
/391
|