Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, Mạnh Hạo nhíu mày, đưa mắt nhìn sang động sâu. Hắn lập tức nhìn thấy ở đó lúc này không còn một nam tử tóc trắng, mà thình lình xuất hiện bảy, tám thân ảnh như vậy ở bốn phía. Bọn hắn không hề kêu gào, mà trôi nổi ở chỗ đó, dùng hai mắt như hai lỗ máu chăm chú nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không nhìn rõ ánh mắt của bọn hắn, nhưng toàn thân hắn vẫn nổi da gà. Chỗ này quá quỷ dị, khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác không muốn ở lâu.
Một lát sau, Mạnh Hạo nhìn qua Cổ Ngọc ở trong tay. Hắn suy nghĩ một chút, trong mắt lộ ra quyết đoán. Hắn cắn nát đầu ngón tay rồi đem một giọt máu tươi rơi lên trên Cổ Ngọc.
Giọt máu tươi của hắn nhỏ lên trên Cổ Ngọc lập tức khiến khối Cổ Ngọc này chấn động mãnh liệt rồi hóa thành một đám khí màu xám tro ở ngay trước mắt Mạnh Hạo. Trong chớp mắt, đám khí này chui thẳng vào mi tâm của Mạnh Hạo, khiến trong đầu hắn oanh lên một tiếng. Cùng lúc đó, âm thanh tang thương kia, lại một lần nữa hiện ra trong đầu Mạnh Hạo, rất rõ ràng, như ngay cạnh bên tai.
“Lão phu ban đầu vốn không phải người của phong yêu nhất mạch. Ta ở bên ngoài đệ lục sơn cảm ngộ được chấp niệm lúc tử vong của Đại Phong Yêu đạo tôn đời thứ bảy, rồi tự nguyện từ bỏ tu vi lúc trước, nghịch chuyển đạo quả, đem truyền thừa nhận được trở thành đạo niệm hành tẩu thiên hạ, luyện hóa một nửa mảnh biển bên ngoài Đệ Lục Sơn, tạo ra Phong Yêu ngọc cần đời đời phong yêu nhất mạch tự mình luyện hóa.
Phong Yêu chu toàn, truyền xuống đệ thất cấm. Nghe nói phong yêu nhất mạch từ xưa mỗi một đời lại có một cấm, nên ta tự nghĩ ra Phong Yêu đệ bát cấm. Truy cầu suốt cuộc đời này của ta, là tìm kiếm được bảy cấm đã thất lạc. Nhưng cho đến khi ta độ kiếp nạn của cửu Sơn Hải mới tìm được ba cấm. Thực đáng tiếc, đáng tiếc!
Hậu nhân nếu có cơ duyên, có thể ngưng tụ phong yêu bát cấm, có thể sáng chế ra đệ cửu cấm thành tựu đạo thiên chi pháp của phong yêu nhất mạch ta.
Phong yêu nhất mạch, tìm kiếm đại yêu trong thiên địa, dẫn khí tức thủy nguyên của vạn vật trong thiên địa, đoạt yêu mệnh, luyện yêu huyết, để cho ta sử dụng…nhất niệm phong yêu, nhất niệm trúc yêu, nhất niệm thành yêu…
Không biết ngươi là phong yêu sư đời thứ mấy sau lão phu, nếu là đời thứ chín, thì đó là may mắn, cũng là bất hạnh của ngươi. Cửu là cực hạn, là nghịch thiên. Một khi bước vào con đường này…. thì một đời có vô tận biến số.
Cỗ phân thân này chỉ có phong yêu đệ bát cấm, ta đem nó truyền cho ngươi, cấm này dùng thiên địa yêu khí là chủ yếu, tên gọi là phong…Phong thân thể, phong linh hồn, phong Tiên, phong Thần, phong thiên địa tạo hóa, phong thiên địa vạn vật!” Âm thanh vang vọng trong óc Mạnh Hạo, càng lúc càng vang dội. Đến cuối cùng thì nổ vang, hóa thành một lạc ấn ở trong đầu của Mạnh Hạo. Lạc ấn kia là một văn tự rất cổ xưa, tên là Phong!
Âm thanh nổ vang quanh quẩn, thật lâu không biến mất. Mạnh Hạo hoàn toàn không còn để ý đến thời gian, mà đã hoàn toàn đắm chìm trong lạc ấn ở trong đầu.
Ở bên ngoài đã trôi qua mười ngày. Lúc này đang là nửa đêm, lại là đêm trăng tròn. Bên ngoài sơn cốc, ánh trăng xuyên qua sương mù, khiến cho sương mù nơi đây dần dần quay cuồng, giống như đã trở thành biển. Bảy người thiềm thừ lão giả lại đến nơi này một lần nữa. Lần này người có tu vi ngưng khí tầng chín, ngoài thiềm thừ lão giả và linh xà tu sĩ thì còn có thêm một người nữa.
Người này hiển nhiên là vừa mới đột phá bước vào ngưng khí tầng chín. Nhưng gã đột phá lại khiến cho nhóm người bọn họ lần này có lòng tin mười phần.
“Tôn huynh tu vi đột phá, lần này chúng ta nhất định sẽ kéo ra được năm trăm trượng!”
“Không sai, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi. Nếu có thể kéo ra được năm trăm trượng, một khi tổ linh thức tỉnh, tu vi bọn ta liền có thể tăng lên một cái cảnh giới, thậm chí còn có thể đạt được cơ duyên Trúc Cơ!”
“Chỉ là không biết có bao nhiêu phần tỉ lệ đạt được cơ duyên Trúc Cơ. Nhưng trong sách cổ tổ tiên chúng ta đã để lại có ghi chép, một khi kéo ra được năm trăm trượng thì chắc chắn sẽ đạt được cơ duyên.” Bảy người nhìn nhau, hai mắt cùng lộ ra tia sáng, lúc này là lúc ánh trăng sáng tỏ nhất, rất thích hợp để cho bọn họ thi pháp. Về phần Mạnh Hạo ở nơi đó, bọn hắn đã sớm quên rồi, trong lòng cho là đối phương đã chết.
Bọn hắn phun ra máu tươi. Khi từng mảnh vỡ của mỗi người ngưng tụ thành một thanh hắc đao, thì vùng xoáy sương mù này lập tức dừng lại. Sợi dây đỏ xuất hiện theo vòng xoáy bị thiềm thừ lão giả nắm trong tay. Lão gầm nhẹ một tiếng, kéo mạnh về phía bên ngoài.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Sợi dây đỏ bị kéo động trực tiếp truyền đến hang cổ dưới sơn cốc, truyền đến vị trí của Mạnh Hạo, đang ở chỗ cấm chế trong động sâu.
Dây đỏ bị kéo, lập tức khiến bảy tám thân ảnh tóc trắng ở trong động sâu lộ ra vẻ hoảng sợ, rối rít tản ra. Cùng lúc đó, còn xuất hiện rất nhiều thân ảnh giống như hài đồng bảy tám tuổi. bọn chúng phát ra từng trận gào thét bén nhọn, nhưng tiếng gào thét này không truyền ra bên ngoài động.
Cái dây đỏ kia cực kỳ quỷ dị, nó bị kéo khiến lượng lớn hàn khí nổi lên, càng có mùi tanh nồng nặc. Thậm chí còn có thể khiến cho màn sáng cấm chế run rẩy, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cái dây đỏ đã bị bảy người bên ngoài kéo ra hơn năm mươi trượng. Tiếng sấm càng mãnh liệt, hàn khí cũng càng nhiều... mùi tanh lại càng nồng nặc hơn gấp mấy lần.
Thậm chí...vào giây phút này, dường như còn có một tiếng thở dốc ở trong động sâu mơ hồ truyền ra. Tiếng thở dốc kia giống như một sinh mệnh nào đó đang giãy dụa. Âm thanh này vừa mới xuất hiện, lập tức khiến những thân ảnh bên trong động sâu phát ra những tiếng gào thét chói tai, liều mạng trùng kích màn sáng cấm chế âm u kia.
Cấm chế này lung lay mãnh liệt, chỗ ngoài cùng đã xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.
Cũng trong giây phút này, đôi mắt mờ mịt của Mạnh Hạo dần thanh minh trở lại. Sau đó thân hình của hắn khẽ rung. Hắn thở sâu, khi ánh mắt trở nên bình thường thì hắn cũng nhìn thấy cái dây đỏ đang bị người ta kéo lên, cũng chú ý tới màn sáng cấm chế âm u lúc này đã có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Hắn cũng không kịp nghĩ nhiều. Mạnh Hạo cúi đầu ôm quyền hướng bộ hài cốt kia, rồi không chút chậm trễ bay thẳng lên trên. Nhưng khi hắn bay lên được mười trượng thì màn sáng cấm chế phía dưới bỗng nhiên sụp đổ. Hơn mười thân ảnh gầy yếu cùng với bảy tám thân ảnh nam tử tóc trắng đồng loạt gào thét, bay thẳng về phía Mạnh Hạo.
Phía sau lưng bọn hắn lại có từng làn khói đen bay ra từ trong động sâu, trông giống như là tóc dài đang không ngừng tràn ra phía ngoài. Trong lúc đó, âm thanh thở dốc bên trong động sâu lại truyền ra càng rõ ràng hơn.
Giống như là đang giãy dụa tới mức cực hạn, giống như muốn phá tan cái động sâu này.
Sắc mặt Mạnh Hạo trắng bệch, nhưng hai mắt hắn lại lóe lên tia sáng. Đạo đài Trúc Cơ trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, đem tu vi chạy khắp thân thể, khiến tốc độ của hắn nhanh hơn không ít, lập tức đã bay ra được thêm tầm mười trượng. Nhưng những quỷ ảnh gầy yếu trông như trẻ con sau lưng hắn lại nhanh hơn, nháy mắt đã đuổi theo, không ngừng phóng tới lôi vụ bốn phía Mạnh Hạo.
Tiếng sấm vang lên quanh quẩn, có chút ít lôi vụ xung quanh Mạnh Hạo đã tiêu tán. Những quỷ ảnh kia dường như không biết đau đớn là gì, dù có bị tia chớp đánh văng ra, nhưng rất nhanh lại lao lên một lần nữa, khiến bốn phía Mạnh Hạo thoạt nhìn đã bị rất nhiều quỷ ảnh vây quanh.
Kiếm quang gào thét. Hai thanh kiếm gỗ vào lúc này tỏa ra kiếm khí, nhanh chóng xoay tròn xung quanh Mạnh Hạo. Còn có cả lông vũ đã hóa thành từng làn gió đang không ngừng cuốn lên bốn phía, khiến cho thân hình Mạnh Hạo vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ.
Nhưng vào lúc này, bảy tám tên nam tử tóc trắng cũng chầm chậm nhích tới gần, thậm chí ở bên trên Mạnh Hạo cũng đã có bảy, tám quỷ ảnh giống trẻ em xuất hiện, muốn chặn đường đi của Mạnh Hạo. Một cỗ nguy cơ mãnh liệt hiện ra trong lòng Mạnh Hạo, hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật, lập tức hơn một trăm thanh phi kiếm toàn bộ bay ra hóa thành kiếm vũ lao thẳng lên phía trên.
“Bạo!” Khi Mạnh Hạo quát khẽ một tiếng thì hơn một trăm thanh phi kiếm đồng thời nổ tung, hóa thành một cỗ lực trùng kích lan rộng, khiến bảy, tám tên quỷ ảnh lập tức bị cuốn lui về phía sau. Mạnh Hạo thở sâu một hơi, lao mạnh ra, nháy mắt lướt qua bảy, tám tên quỷ ảnh này. Lúc này hắn chỉ còn cách cửa động năm trăm trượng.
Nhưng phía sau hắn, tiếng gào rú càng mãnh liệt, còn có cả những sợi tóc màu đen đang tràn ra từ bên dưới, cách Mạnh Hạo không đến trăm trượng!
Mạnh Hạo cũng không kịp đi nhìn thử, lúc này hai mắt hắn như điện. Hắn biết rằng nếu tốc độ của mình chỉ cần chậm lại một chút, thậm chí chỉ cần một phản ứng không đủ nhanh, cũng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Cầu phú quý trong hung hiểm. Có thể thu được Phong Yêu đệ bát cấm, thì tất cả cũng đáng giá. Chỉ có điều lúc này ta vẫn không cách nào hoàn toàn hiểu ra đệ bát cấm, không thể lập tức thi triển.” Mạnh Hạo thở sâu, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi. Chỉ trong mấy hơi thở, khoảng cách năm trăm trượng đã chỉ còn bốn trăm.
Nhưng vào lúc này, một nam tử tóc trắng ở phía sau hắn giơ lên tay phải hướng về Mạnh Hạo chỉ một cái.
Cái chỉ tay này khiến toàn thân Mạnh Hạo phát lạnh. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn không chậm trễ chút nào bấm niệm pháp quyết hướng về phía sau mà ấn, lập tức vài mảnh lông vũ ở xung quanh hắn toàn bộ bay về phía sau, đồng loạt nổ tung. Cũng ngay lúc đó, lại một lần nữa hơn một trăm thanh phi kiếm bay ra từ túi trữ vật của Mạnh Hạo lập tức cũng nổ tung.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Cái động này cũng không lớn, do đó lực trùng kích lập tức hướng về cả bên trên và bên dưới mà khuếch tán, khiến một chỉ của nam tử áo trắng kia suy yếu đi một ít, nhưng vẫn lao về phía thân hình Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo biến sắc, sương mù xung quanh thân hình của hắn lập tức quay cuồng rồi nổ vang, nhưng vẫn bị oanh mở một lỗ hổng, khiến thân hình của Mạnh Hạo trong nháy mắt rét run. Một ngụm máu tươi phun ra, máu tươi kia trực tiếp hóa thành một khối băng. Chỉ trong chớp mắt mà tu vi của hắn dường như đã mất đi hơn phân nửa. Nhưng trong lúc nguy cơ sinh tử này, Mạnh Hạo lại tóm được sợi dây đỏ ở bên cạnh, hắn dùng sức kéo mạnh xuống dưới, mượn lực để thân hình bay lên.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài sơn cốc, bảy người kia đang thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn răng kéo sợi dây đỏ, không ngừng lôi kéo. Ở phía sau bọn họ, còn có hơn mười con độc thú cũng đang hì hục kéo sợi dây này.
“Chết tiệt, sao tự nhiên lại nặng thế này!!”
“Đây là tại sao, lúc này mới được hơn một trăm trượng mà thôi, không thể như thế a.” Bảy người này lập tức kinh ngạc, thần sắc lộ ra vẻ khẩn trương. Thân hình của bọn hắn lập tức bị sợi dây này kéo ngược về phía trước mấy trượng. Cũng may là cái lực kéo ngược này cũng rất nhanh biến mất. Nhưng khi bon hắn cắn răng lùi lại phía sau thì cái lực kéo ngược kia lại một lần nữa xuất hiện.
Cũng chính là bọn họ vô hình tương trợ. Mạnh Hạo ở chỗ đó kéo một cái, thân hình lập tức nhảy lên. Hắn lại một lần nữa phun ra máu tươi. Sau khi đem đan dược nhanh chóng nuốt vào, thì cũng không lãng phí chút thời gian nào mà toàn lực bay nhanh.
Sắc mặt của hắn âm trầm. Lúc này lôi vụ bốn phía càng lúc càng mỏng manh. Vừa rồi một chỉ của nam tử áo trắng kia, nếu không phải là Mạnh Hạo phản ứng nhanh, lại có lôi vụ này ngăn cản, thì chỉ sợ dưới một kích kia, cũng có thể khiến hắn rơi xuống dưới.
Mạnh Hạo không nhìn rõ ánh mắt của bọn hắn, nhưng toàn thân hắn vẫn nổi da gà. Chỗ này quá quỷ dị, khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác không muốn ở lâu.
Một lát sau, Mạnh Hạo nhìn qua Cổ Ngọc ở trong tay. Hắn suy nghĩ một chút, trong mắt lộ ra quyết đoán. Hắn cắn nát đầu ngón tay rồi đem một giọt máu tươi rơi lên trên Cổ Ngọc.
Giọt máu tươi của hắn nhỏ lên trên Cổ Ngọc lập tức khiến khối Cổ Ngọc này chấn động mãnh liệt rồi hóa thành một đám khí màu xám tro ở ngay trước mắt Mạnh Hạo. Trong chớp mắt, đám khí này chui thẳng vào mi tâm của Mạnh Hạo, khiến trong đầu hắn oanh lên một tiếng. Cùng lúc đó, âm thanh tang thương kia, lại một lần nữa hiện ra trong đầu Mạnh Hạo, rất rõ ràng, như ngay cạnh bên tai.
“Lão phu ban đầu vốn không phải người của phong yêu nhất mạch. Ta ở bên ngoài đệ lục sơn cảm ngộ được chấp niệm lúc tử vong của Đại Phong Yêu đạo tôn đời thứ bảy, rồi tự nguyện từ bỏ tu vi lúc trước, nghịch chuyển đạo quả, đem truyền thừa nhận được trở thành đạo niệm hành tẩu thiên hạ, luyện hóa một nửa mảnh biển bên ngoài Đệ Lục Sơn, tạo ra Phong Yêu ngọc cần đời đời phong yêu nhất mạch tự mình luyện hóa.
Phong Yêu chu toàn, truyền xuống đệ thất cấm. Nghe nói phong yêu nhất mạch từ xưa mỗi một đời lại có một cấm, nên ta tự nghĩ ra Phong Yêu đệ bát cấm. Truy cầu suốt cuộc đời này của ta, là tìm kiếm được bảy cấm đã thất lạc. Nhưng cho đến khi ta độ kiếp nạn của cửu Sơn Hải mới tìm được ba cấm. Thực đáng tiếc, đáng tiếc!
Hậu nhân nếu có cơ duyên, có thể ngưng tụ phong yêu bát cấm, có thể sáng chế ra đệ cửu cấm thành tựu đạo thiên chi pháp của phong yêu nhất mạch ta.
Phong yêu nhất mạch, tìm kiếm đại yêu trong thiên địa, dẫn khí tức thủy nguyên của vạn vật trong thiên địa, đoạt yêu mệnh, luyện yêu huyết, để cho ta sử dụng…nhất niệm phong yêu, nhất niệm trúc yêu, nhất niệm thành yêu…
Không biết ngươi là phong yêu sư đời thứ mấy sau lão phu, nếu là đời thứ chín, thì đó là may mắn, cũng là bất hạnh của ngươi. Cửu là cực hạn, là nghịch thiên. Một khi bước vào con đường này…. thì một đời có vô tận biến số.
Cỗ phân thân này chỉ có phong yêu đệ bát cấm, ta đem nó truyền cho ngươi, cấm này dùng thiên địa yêu khí là chủ yếu, tên gọi là phong…Phong thân thể, phong linh hồn, phong Tiên, phong Thần, phong thiên địa tạo hóa, phong thiên địa vạn vật!” Âm thanh vang vọng trong óc Mạnh Hạo, càng lúc càng vang dội. Đến cuối cùng thì nổ vang, hóa thành một lạc ấn ở trong đầu của Mạnh Hạo. Lạc ấn kia là một văn tự rất cổ xưa, tên là Phong!
Âm thanh nổ vang quanh quẩn, thật lâu không biến mất. Mạnh Hạo hoàn toàn không còn để ý đến thời gian, mà đã hoàn toàn đắm chìm trong lạc ấn ở trong đầu.
Ở bên ngoài đã trôi qua mười ngày. Lúc này đang là nửa đêm, lại là đêm trăng tròn. Bên ngoài sơn cốc, ánh trăng xuyên qua sương mù, khiến cho sương mù nơi đây dần dần quay cuồng, giống như đã trở thành biển. Bảy người thiềm thừ lão giả lại đến nơi này một lần nữa. Lần này người có tu vi ngưng khí tầng chín, ngoài thiềm thừ lão giả và linh xà tu sĩ thì còn có thêm một người nữa.
Người này hiển nhiên là vừa mới đột phá bước vào ngưng khí tầng chín. Nhưng gã đột phá lại khiến cho nhóm người bọn họ lần này có lòng tin mười phần.
“Tôn huynh tu vi đột phá, lần này chúng ta nhất định sẽ kéo ra được năm trăm trượng!”
“Không sai, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi. Nếu có thể kéo ra được năm trăm trượng, một khi tổ linh thức tỉnh, tu vi bọn ta liền có thể tăng lên một cái cảnh giới, thậm chí còn có thể đạt được cơ duyên Trúc Cơ!”
“Chỉ là không biết có bao nhiêu phần tỉ lệ đạt được cơ duyên Trúc Cơ. Nhưng trong sách cổ tổ tiên chúng ta đã để lại có ghi chép, một khi kéo ra được năm trăm trượng thì chắc chắn sẽ đạt được cơ duyên.” Bảy người nhìn nhau, hai mắt cùng lộ ra tia sáng, lúc này là lúc ánh trăng sáng tỏ nhất, rất thích hợp để cho bọn họ thi pháp. Về phần Mạnh Hạo ở nơi đó, bọn hắn đã sớm quên rồi, trong lòng cho là đối phương đã chết.
Bọn hắn phun ra máu tươi. Khi từng mảnh vỡ của mỗi người ngưng tụ thành một thanh hắc đao, thì vùng xoáy sương mù này lập tức dừng lại. Sợi dây đỏ xuất hiện theo vòng xoáy bị thiềm thừ lão giả nắm trong tay. Lão gầm nhẹ một tiếng, kéo mạnh về phía bên ngoài.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Sợi dây đỏ bị kéo động trực tiếp truyền đến hang cổ dưới sơn cốc, truyền đến vị trí của Mạnh Hạo, đang ở chỗ cấm chế trong động sâu.
Dây đỏ bị kéo, lập tức khiến bảy tám thân ảnh tóc trắng ở trong động sâu lộ ra vẻ hoảng sợ, rối rít tản ra. Cùng lúc đó, còn xuất hiện rất nhiều thân ảnh giống như hài đồng bảy tám tuổi. bọn chúng phát ra từng trận gào thét bén nhọn, nhưng tiếng gào thét này không truyền ra bên ngoài động.
Cái dây đỏ kia cực kỳ quỷ dị, nó bị kéo khiến lượng lớn hàn khí nổi lên, càng có mùi tanh nồng nặc. Thậm chí còn có thể khiến cho màn sáng cấm chế run rẩy, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cái dây đỏ đã bị bảy người bên ngoài kéo ra hơn năm mươi trượng. Tiếng sấm càng mãnh liệt, hàn khí cũng càng nhiều... mùi tanh lại càng nồng nặc hơn gấp mấy lần.
Thậm chí...vào giây phút này, dường như còn có một tiếng thở dốc ở trong động sâu mơ hồ truyền ra. Tiếng thở dốc kia giống như một sinh mệnh nào đó đang giãy dụa. Âm thanh này vừa mới xuất hiện, lập tức khiến những thân ảnh bên trong động sâu phát ra những tiếng gào thét chói tai, liều mạng trùng kích màn sáng cấm chế âm u kia.
Cấm chế này lung lay mãnh liệt, chỗ ngoài cùng đã xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.
Cũng trong giây phút này, đôi mắt mờ mịt của Mạnh Hạo dần thanh minh trở lại. Sau đó thân hình của hắn khẽ rung. Hắn thở sâu, khi ánh mắt trở nên bình thường thì hắn cũng nhìn thấy cái dây đỏ đang bị người ta kéo lên, cũng chú ý tới màn sáng cấm chế âm u lúc này đã có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Hắn cũng không kịp nghĩ nhiều. Mạnh Hạo cúi đầu ôm quyền hướng bộ hài cốt kia, rồi không chút chậm trễ bay thẳng lên trên. Nhưng khi hắn bay lên được mười trượng thì màn sáng cấm chế phía dưới bỗng nhiên sụp đổ. Hơn mười thân ảnh gầy yếu cùng với bảy tám thân ảnh nam tử tóc trắng đồng loạt gào thét, bay thẳng về phía Mạnh Hạo.
Phía sau lưng bọn hắn lại có từng làn khói đen bay ra từ trong động sâu, trông giống như là tóc dài đang không ngừng tràn ra phía ngoài. Trong lúc đó, âm thanh thở dốc bên trong động sâu lại truyền ra càng rõ ràng hơn.
Giống như là đang giãy dụa tới mức cực hạn, giống như muốn phá tan cái động sâu này.
Sắc mặt Mạnh Hạo trắng bệch, nhưng hai mắt hắn lại lóe lên tia sáng. Đạo đài Trúc Cơ trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, đem tu vi chạy khắp thân thể, khiến tốc độ của hắn nhanh hơn không ít, lập tức đã bay ra được thêm tầm mười trượng. Nhưng những quỷ ảnh gầy yếu trông như trẻ con sau lưng hắn lại nhanh hơn, nháy mắt đã đuổi theo, không ngừng phóng tới lôi vụ bốn phía Mạnh Hạo.
Tiếng sấm vang lên quanh quẩn, có chút ít lôi vụ xung quanh Mạnh Hạo đã tiêu tán. Những quỷ ảnh kia dường như không biết đau đớn là gì, dù có bị tia chớp đánh văng ra, nhưng rất nhanh lại lao lên một lần nữa, khiến bốn phía Mạnh Hạo thoạt nhìn đã bị rất nhiều quỷ ảnh vây quanh.
Kiếm quang gào thét. Hai thanh kiếm gỗ vào lúc này tỏa ra kiếm khí, nhanh chóng xoay tròn xung quanh Mạnh Hạo. Còn có cả lông vũ đã hóa thành từng làn gió đang không ngừng cuốn lên bốn phía, khiến cho thân hình Mạnh Hạo vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ.
Nhưng vào lúc này, bảy tám tên nam tử tóc trắng cũng chầm chậm nhích tới gần, thậm chí ở bên trên Mạnh Hạo cũng đã có bảy, tám quỷ ảnh giống trẻ em xuất hiện, muốn chặn đường đi của Mạnh Hạo. Một cỗ nguy cơ mãnh liệt hiện ra trong lòng Mạnh Hạo, hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật, lập tức hơn một trăm thanh phi kiếm toàn bộ bay ra hóa thành kiếm vũ lao thẳng lên phía trên.
“Bạo!” Khi Mạnh Hạo quát khẽ một tiếng thì hơn một trăm thanh phi kiếm đồng thời nổ tung, hóa thành một cỗ lực trùng kích lan rộng, khiến bảy, tám tên quỷ ảnh lập tức bị cuốn lui về phía sau. Mạnh Hạo thở sâu một hơi, lao mạnh ra, nháy mắt lướt qua bảy, tám tên quỷ ảnh này. Lúc này hắn chỉ còn cách cửa động năm trăm trượng.
Nhưng phía sau hắn, tiếng gào rú càng mãnh liệt, còn có cả những sợi tóc màu đen đang tràn ra từ bên dưới, cách Mạnh Hạo không đến trăm trượng!
Mạnh Hạo cũng không kịp đi nhìn thử, lúc này hai mắt hắn như điện. Hắn biết rằng nếu tốc độ của mình chỉ cần chậm lại một chút, thậm chí chỉ cần một phản ứng không đủ nhanh, cũng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Cầu phú quý trong hung hiểm. Có thể thu được Phong Yêu đệ bát cấm, thì tất cả cũng đáng giá. Chỉ có điều lúc này ta vẫn không cách nào hoàn toàn hiểu ra đệ bát cấm, không thể lập tức thi triển.” Mạnh Hạo thở sâu, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi. Chỉ trong mấy hơi thở, khoảng cách năm trăm trượng đã chỉ còn bốn trăm.
Nhưng vào lúc này, một nam tử tóc trắng ở phía sau hắn giơ lên tay phải hướng về Mạnh Hạo chỉ một cái.
Cái chỉ tay này khiến toàn thân Mạnh Hạo phát lạnh. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn không chậm trễ chút nào bấm niệm pháp quyết hướng về phía sau mà ấn, lập tức vài mảnh lông vũ ở xung quanh hắn toàn bộ bay về phía sau, đồng loạt nổ tung. Cũng ngay lúc đó, lại một lần nữa hơn một trăm thanh phi kiếm bay ra từ túi trữ vật của Mạnh Hạo lập tức cũng nổ tung.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Cái động này cũng không lớn, do đó lực trùng kích lập tức hướng về cả bên trên và bên dưới mà khuếch tán, khiến một chỉ của nam tử áo trắng kia suy yếu đi một ít, nhưng vẫn lao về phía thân hình Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo biến sắc, sương mù xung quanh thân hình của hắn lập tức quay cuồng rồi nổ vang, nhưng vẫn bị oanh mở một lỗ hổng, khiến thân hình của Mạnh Hạo trong nháy mắt rét run. Một ngụm máu tươi phun ra, máu tươi kia trực tiếp hóa thành một khối băng. Chỉ trong chớp mắt mà tu vi của hắn dường như đã mất đi hơn phân nửa. Nhưng trong lúc nguy cơ sinh tử này, Mạnh Hạo lại tóm được sợi dây đỏ ở bên cạnh, hắn dùng sức kéo mạnh xuống dưới, mượn lực để thân hình bay lên.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài sơn cốc, bảy người kia đang thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn răng kéo sợi dây đỏ, không ngừng lôi kéo. Ở phía sau bọn họ, còn có hơn mười con độc thú cũng đang hì hục kéo sợi dây này.
“Chết tiệt, sao tự nhiên lại nặng thế này!!”
“Đây là tại sao, lúc này mới được hơn một trăm trượng mà thôi, không thể như thế a.” Bảy người này lập tức kinh ngạc, thần sắc lộ ra vẻ khẩn trương. Thân hình của bọn hắn lập tức bị sợi dây này kéo ngược về phía trước mấy trượng. Cũng may là cái lực kéo ngược này cũng rất nhanh biến mất. Nhưng khi bon hắn cắn răng lùi lại phía sau thì cái lực kéo ngược kia lại một lần nữa xuất hiện.
Cũng chính là bọn họ vô hình tương trợ. Mạnh Hạo ở chỗ đó kéo một cái, thân hình lập tức nhảy lên. Hắn lại một lần nữa phun ra máu tươi. Sau khi đem đan dược nhanh chóng nuốt vào, thì cũng không lãng phí chút thời gian nào mà toàn lực bay nhanh.
Sắc mặt của hắn âm trầm. Lúc này lôi vụ bốn phía càng lúc càng mỏng manh. Vừa rồi một chỉ của nam tử áo trắng kia, nếu không phải là Mạnh Hạo phản ứng nhanh, lại có lôi vụ này ngăn cản, thì chỉ sợ dưới một kích kia, cũng có thể khiến hắn rơi xuống dưới.
/391
|