Tống gia, một trong tam đại gia tộc Nam Vực, cát cứ một phương, truyền thừa hơn vạn năm, tọa lạc thâm căn cố đế tại Nam Vực trên một mảnh bình nguyên rộng lớn, tuy vùng này cũng có nhiều đồi núi, nhưng khó mà tìm được những ngọn núi cao chót vót như một số vùng khác.
Phía đông nam khu vực này, có một con sông chảy dài vắt qua một dãy núi, dãy núi này có tên là Thiên Lĩnh. Từ trên không trung nhìn lướt xuống, có thể thấy hình dáng của dãy núi như một thiếu nữ đang gối đầu trên cánh tay ngủ, nhìn qua như đang phập phồng thở, dáng vẻ nàng thướt tha mềm mại.
Tống gia tọa lạc trên dãy Thiên Lĩnh này. Khác với các tông môn gia tộc khác, Tống gia sơn môn chỉ là một tòa thành cổ xưa, thậm chí có thể nói toàn bộ xung quanh dãy núi này đều là dãy tường thành uốn lượn vô cùng đồ sộ.
Nhất là tòa chủ thành, nhìn qua như một hung thú đen nhánh đang ngồi trấn giữ cả dãy núi, tỏa ra một uy thế hung tợn khó mà miêu tả được. Khiến cho bất kì người nào lần đầu tiên đặt chân tới đây đều bị choáng ngợp, kinh hãi không ngớt, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác Tống gia là không thể trêu chọc vào.
Ngoài chủ thành ra, theo từng nhịp núi non chập trùng của dãy Thiên Lĩnh, còn có thêm tám mươi mốt thành, trấn giữ những thành này cũng chính là tộc nhân Tống gia đảm nhận.
Bầu trời bao la của Tống gia cũng tồn tại mặt trăng và mặt trời hoàn toàn riêng biệt với bên ngoài. Nếu như bên ngoài là ánh trăng sáng ngời trải rộng, thì bên trong Tống gia sẽ là ánh mắt trời chói chang, ngược lại nếu bên ngoài là nắng sáng rực rỡ, thì trong này sẽ là ánh trăng trải đều.
Mặt trăng mặt trời khác biệt này, chính là chí bảo của Tống gia!
Lại nói qua, những đại tông môn, đại gia tộc nơi này đều có chí bảo riêng, như vậy mới có thể khiến cho tông môn tồn tại lâu dài, mới có thể duy trì được sự hiện hữu huy hoàng của mình.
Như lư hương của Thanh La tông, Thanh đại kiếm của Nhất Kiếm Tông, cũng đều là chí bảo cấp bậc như vậy. Mà chí bảo của Tống gia chính là Nhật nguyệt trên bầu trời, đem toàn bộ Tống gia bao phủ vào bên trong cách biệt hoàn toàn với ngoại giới.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà trong vô số năm qua, Tống gia cùng với các tông môn ở ngoại giới có rất ít xung đột với nhau. Toàn gia tộc hùng cứ một phương, không trêu chọc ngoại nhân, cũng không có bất kì ai dám gây phiền hà gì đến bọn họ.
Tống gia, không có sự bá đạo của Nhất Kiếm tông, không thần bí như Huyết Yêu tông, không xa hoa như Tử Vận tông, không nhiều pháp như Kim Hàn tông, mà cũng không thâm sâu như Thanh La tông.
Thậm chí trong tam đại gia tộc, danh tiếng của Tống gia cũng không phổ biến cho lắm, đạo tử của họ của không có vẻ quá mức yếu kém, cũng không có huy hoàng trong các cuộc tranh đoạt. Tựa hồ cũng chỉ ngày càng trầm mặc, cùng với năm tháng trôi qua, thì nội tình cũng càng thêm thâm hậu mà thôi.
Không gây sự với người ta, nhưng chắc chắn cũng không có ai dám trêu chọc!
Cũng giống như là dãy sơn mạch của bọn họ ở nơi này mang tới cho người ta một cảm giác uy thế sừng sững, giống như cho dù một ngày nào đó Nam vực này có xảy ra những biến động kinh thiên, khiến cho tất cả các tông môn, gia tộc khác bị diệt vong, thì Tống gia vẫn là một trong những gia tộc có thể tồn tại sau cùng nhất vậy.
Bởi vì danh tiếng bọn họ không phổ biến rộng rãi, lại càng ít xuất hiện khiến cho người ta nhìn không thấu, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ cảm nhận trình độ khủng bố của bọn họ mà thôi.
Mấy trăm năm nay, Tống gia chỉ đi ra một nhân vật duy nhất là Tống lão quái có chút tiếng tăm thu hút nhiều sự chú ý ở bên ngoài mà thôi. Tình tính người này cổ quái, lại thích sưu tầm hung thú quý hiếm nên thường xuyên ra ngoài, các tông môn khác cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với lão hơn một chút.
Lúc này bên trong Tống gia, đèn đuốc được thắp sáng choang, các tộc nhân đều vội vàng bận rộn chuẩn bị cho một tập tục cổ xưa của Tống gia.
Nhi nữ Tống gia, không thể gả ra ngoài, chỉ chiêu rể. Mà rể của Tống gia, cũng chính là tu sĩ hạch tâm của đại gia tộc này.
Từ xưa tới này, lợi dụng tập tục kì quái này của Tống gia mà có không ít tông môn dùng phương pháp này trộn lẫn vào trong gia tộc này. Chỉ là nhiều năm qua đi, cũng có không ít những tông môn kia dần tiêu tán mà Tống gia…vẫn tồn tại vững chãi.
Hết thảy mọi chuyện, cũng đã nói rõ vấn đề.
Tống Giai đang trầm mặc dựa bên cửa sổ nhìn ra màn đêm bên ngoài, cũng là lúc mà ngoại giới là một khung cảnh đầy ánh sáng mặt trời rực rỡ. Nàng lặng yên cảm nhận làn gió nhẹ thổi tới làm làn tóc tung bay, để lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ nhưng lúc này vương đầy cảm giác phiền muộn, còn có chút gì đó thấp thỏm vương vấn bên trong tâm hồn nàng.
Thấp thỏm trong lòng chính là vì vận mệnh của nữ tử Tống gia, phiền muộn chính là vì dưới cái vận mệnh này, nàng vô lực giãy dụa phản kháng lại, hết thảy vì đây là quy định của tổ tiên, cũng chính là tộc quy của Tống gia.
“Bản thân là nữ tử trong gia tộc, cũng có thân phận khác biệt với các tông môn khác. Chuyện của bản thân mình, con không có quyền định đoạt. Điều này con không thể làm khác được, mà ta cũng không thể nào thay đổi được.” Một âm thanh nhu hòa phía sau Tống Giai truyền tới của nữ tử trung niên đang nhìn Tống Giai, ánh mắt đầy yêu thương.
Tống Giai trầm mặc.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ gật đầu, trong đầu hiện lên lại là một màn trong Huyết Tiên truyền thừa, chính mắt nhìn Huyết Phượng tử vong. Lúc đó nàng cũng chỉ dâng đầy cảm giác vô lực, nước mắt yên lặng tuôn rơi nhìn Huyết Phượng dần tiêu tan đi.
“Có lẽ đây là số mệnh rồi.” Khuôn mặt Tống Giai lộ ra đầy vẻ mỏi mệt, nhưng chẳng ảnh hưởng đến dung nhan của nàng chút nào, thậm chí còn khiến cho nàng tăng thêm vẻ đẹp yếu đuối của một người con gái cần được che chở mà thôi.
“Đây quả thật là mệnh, nhưng không phải vận mệnh, mà là sứ mệnh, là sứ mệnh của Tống gia ta tại Nam Vực này.” Người nữ tử trung niên kia dường như cảm nhận được nội tâm của Tống Giai bây giờ, bèn bước nhẹ lên vuốt nhẹ lấy mái tóc của nàng, nhẹ nhàng nói.
“Nam Vực diệt vong, tập bách gia chi họ, dung huyết mạch nhiều tộc, tránh thiên khuyết…” Tống Giai nhẹ giọng thì thầm một đoạn văn mà từ nhỏ nàng thường được nghe đến.
“Có điều phụ thân cũng từng nói, cả vùng trời này không thể có bất kì lực lượng nào có thể hủy diệt toàn bộ Nam Vực được, cho dù là Đông thổ cũng không làm được đâu.” Tống Giai ngẩng đầu nhìn lên nữ tử trung niên trước mặt mình.
“Việc này vốn dĩ đã được lưu truyền tư xưa, chính mẫu thân cũng không có được đáp án.”
Trong lúc hai mẹ con nàng đang lặng yên suy tư thì bên ngoài thiên địa Tống gia, bỗng nhiên xuất hiện một vùng ánh sáng mạnh mẽ chói mắt ngay giữa ban ngày nắng chói, ánh sáng này lóe lên khoảng hơn mười hơi thở thì dần tan biến mất, chỉ còn lại là hơn mười người xuất hiện nơi bình nguyên rộng lớn này.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khẽ đưa tay phải lên di di trán. Cho dù hắn đã trải qua loại truyền tống như thế này không ít, nhưng vẫn cảm thấy cả người vẫn không khỏe hơn chút nào. Lúc này hắn đưa mắt nhìn ra bốn phía xa xa, bỗng thấy một thế giới đen kịt phía trước, thậm chí bên trong thế giới ẩn hiện một dãy núi trập trùng còn có …một vành trăng sáng đang nhô cao.
Một tràng quỷ dị trước mắt không khỏi khiến Mạnh Hạo sửng sốt một trận.
“Đây là địa phận Tống gia, tuy ta chưa từng đến nhưng cũng từng nghe người khác nói qua về sự kỳ dị của nơi này.” Trần Phàm ở bên cạnh thốt ra một câu cảm khái.
Mà lão già đang cầm hồ lô rượu kia cũng không làm ra chút phản ứng đặc biệt nào, chỉ đưa bầu rượu lên hớp một ngụm, sau khi nuốt xuống còn kèm thêm cả một tiếng nấc lên, rồi chợt cất tiếng cười sang sảng. Bên thế giới Tống gia đen kịt phía trước, bất ngờ có mấy đạo cầu vồng gào thét bay tới.
“Mũi cà chua à, không ngờ hôm nay bên phía Nhất Kiếm tông các ngươi tới đây lại là ngươi a? Cách xa đến như vậy vẫn còn nồng nặc đầy mùi rượu thối của ngươi!” Một âm thanh bất mãn vang lên từ trong mấy đạo cầu vồng đang bay về phía này truyền ra, chốc lát vang vọng bốn phía.
“Cái tên Tống lão quái kia, vì cái gì ta không thể tới đây được, lão đạo ta lần này tới đây nói thế nào thì cũng phải uống đủ mới trở về!” Lão già Nhất Kiếm tông lúc này bỗng nhiên trừng mắt, sau đó nhanh chóng vọt thẳng lên bầu trời.
Mạnh Hạo hít vào một hơi dài, ba chữ Tống lão quái đối với hắn mang lại một ấn tượng phải nói là khủng bố, lúc này hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Ngay khi nhìn thấy mấy cái bóng dáng của người bên phía Tống gia trong từng đạo cầu vồng tiến đến, ánh mắt hắn đã đặt ngay lên người một lão già. Tuy rằng hắn hoàn toàn lạ lẫm với hình dáng lão nhưng bằng trực giác, hắn tin lão già này chính là Tống lão quái tại nước Triệu trước kia.
“Vừa tới đây thì đã gặp lão gia hỏa này rồi, xem ra không thể ở lại nơi này được…Nếu như Tống lão quái kia biết ta đang ở đây thì hậu quả thật sự đáng sợ a…” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ trầm tư, đang muốn lặng yên lui dần về phía sau thì bỗng nhiên bị Trần Phàm cầm tay kéo lại.
“Tiểu sư đệ, nhìn thấy rồi chứ, danh tự của vị tiền bối kia là gì thì ta không biết được, chỉ nghe ngươi ta có nói sơ qua danh xưng là Tống lão quái mà thôi. Mà nghe đồn tính cách vị tiền bối này cực kì cổ quái, lại có vô số hung thú đếm không xuể, thường hay chơi trò đánh cuộc với một số tông môn khác…”
Mạnh Hạo cười gượng, vội vàng cắt ngang lời Trần Phàm, mở miệng nói nhỏ.
“Sư huynh, ta thật sự không cách nào đi vào nơi này a, ta đây muốn…” Mạnh Hạo còn chưa dứt lời, thì trên không trung, lão giả Nhất Kiếm tông cũng với Tống lão quái kia không biết vì chuyện gì gì mà bắt đầu cự cãi qua lại ồn ào lên.
“Tống gia các ngươi cũng quá keo kiệt đi, bên trên Vạn Thụ sơn vậy mà chỉ có một hạt châu? Hạt châu này có tác dụng cái rắm gì chứ? Chỉ bằng thế này mà muốn cho đám trẻ Nhất Kiếm tông ta tham gia chém chém giết giết tranh giành đạo lữ hay sao, không có khả năng.”
“Đó là Tứ Phương châu, có thể giải thiên hạ kỳ độc, là bảo bối được luyện hóa từ Nhật Nguyệt chí bảo của Tống gia ta. Cũng chỉ cấp cho con rể, không phải cho ngươi, hơn nữa làm gì có chí bảo nào có thể sánh đước với nữ nhi Tống gia ta, con bà nó chứ, Nhất Kiếm tông các ngươi đến đây là vì bảo bối hay là vì chiêu rể của Tống gia ta?”
Nghe thấy vậy, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên sáng lên, mà Trần Phàm bên cạnh hắn thì lại nhíu mày lại.
“Tiểu sư đệ, chuyện này ngươi nên suy nghĩ kĩ lại đi, lần này tới đây cũng có thể kết giao thêm không ít bằng hữu a. Hơn nữa Lý Phú Quý cũng tới, dù sao thì cũng nhiều năm rồi mà các ngươi chưa gặp mặt nhau à nha. Bất quá nếu ngươi thật sự muốn đi thì sư huynh cũng không ngăn cản.” Trần Phàm nghiêm túc hướng về Mạnh Hạo nói.
Mạnh Hạo cúi đầu trầm tư. Lúc ngầng đầu thì chợt cười tươi.
“Mà thôi, đã đến đây rồi, đi tham quan một vòng cũng được.”
Trần Phàm nghe vậy khẽ cười, vỗ vỗ vai Mạnh Hạo, hắn đang tính nói thêm thì bỗng nhiên một đạo ánh sáng chói mắt phía xa bỗng nhiên xuất hiện. Tia sáng lan rộng ra xung quanh khiến cả Tống lão quái cùng với vì lão giả Nhất Kiếm tông đều quay người nhìn lại.
Tia sáng cũng dần tiêu tán đi, để lại hơn mười đạo thân ảnh. Khi nhìn thấy bóng dáng những người này rõ ràng, thì mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, Trần Phàm cũng bất giác cau mày.
Hơn mười người vừa tới, quả nhiên là Vương gia.
Lúc này vừa xuất hiện, một đám nam có, nữ có nhìn quanh bốn phía, ánh mắt mọi người bất giác đều rơi vào màn bầu trời đêm của Tống gia bên trên dãy núi kia.
Một ông lão thần sắc ung dung tự tại đi đầu đám người này không nhanh không chậm cất bước đi ra, ngẩng đầu nhìn lên Tống lão quái và lão giả Nhất Kiếm tông trên bầu trời.
“Phàn đạo hữu đã tới rồi à, chẳng lẽ là vì ngửi được hơi rượu từ Tống gia mà tới đây nhanh như vậy a.” Lão giả Vương gia lạnh nhạt hỏi.
“Vốn dĩ Phàn mỗ chạy cũng không nhanh, không dám so sánh với tốc độ Vương đạo hữu ở bên ngoài Vãng Sinh động a, cái tư thái cùng với phong độ chạy trối chết kia nhìn qua vô cùng mỹ diệu đi à.” Phàn trưởng lão cười ha ha, đồng thời đưa bầu rượu lên hớp một ngụm.
Lão giả Vương gia kia chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía Tống lão quái chắp tay cúi chào.
Trong đám người Vương gia phía sau lão, bỗng nhiên cũng có thấp thoáng bóng dáng Vương Đằng Phi bên trong, toàn thân bạch y, thần thái lạnh lùng, lúc này y đang cau mày như có tâm sự, sắc mặt cũng đầy âm trầm. Y đứng bên trong đám người, vẻ ngoài tuấn lãng, khí chất hoàn mỹ vô cùng nổi bật. Mà hơn hết, lúc này nhìn qua, y cũng đã là Trúc cơ.
Đứng bên cạnh y vẫn là nam tử trung niên Vương Tích Phạm với thần sắc cao ngạo, ánh mắt gã nhìn về phía màn đêm của Tống gia sau đó lướt qua đám người Nhất Kiếm tông. Bỗng nhiên hắn hơi nheo mắt lại, chợt dừng mắt lại trên người Mạnh Hạo.
Có chút quen mắt ... Ánh mắt của Vương Tích Phạm cũng nhanh chóng rời đi, chỉ là gã có thể không nhớ Mạnh Hạo là ai, nhưng hai mắt Vương Đằng Phi đã mang theo ánh nhìn đầy kinh ngạc, lấp lánh đâu đó một tia khó tin tưởng được mà nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cũng nhìn thẳng về phía Vương Đằng Phi, hai người cách xa mấy trăm trượng bên trong hai đám người, vậy mà cùng nhìn chằm chằm thẳng về nhau.
Giống như tại năm đó, bên trong Kháo Sơn tông!
Phía đông nam khu vực này, có một con sông chảy dài vắt qua một dãy núi, dãy núi này có tên là Thiên Lĩnh. Từ trên không trung nhìn lướt xuống, có thể thấy hình dáng của dãy núi như một thiếu nữ đang gối đầu trên cánh tay ngủ, nhìn qua như đang phập phồng thở, dáng vẻ nàng thướt tha mềm mại.
Tống gia tọa lạc trên dãy Thiên Lĩnh này. Khác với các tông môn gia tộc khác, Tống gia sơn môn chỉ là một tòa thành cổ xưa, thậm chí có thể nói toàn bộ xung quanh dãy núi này đều là dãy tường thành uốn lượn vô cùng đồ sộ.
Nhất là tòa chủ thành, nhìn qua như một hung thú đen nhánh đang ngồi trấn giữ cả dãy núi, tỏa ra một uy thế hung tợn khó mà miêu tả được. Khiến cho bất kì người nào lần đầu tiên đặt chân tới đây đều bị choáng ngợp, kinh hãi không ngớt, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác Tống gia là không thể trêu chọc vào.
Ngoài chủ thành ra, theo từng nhịp núi non chập trùng của dãy Thiên Lĩnh, còn có thêm tám mươi mốt thành, trấn giữ những thành này cũng chính là tộc nhân Tống gia đảm nhận.
Bầu trời bao la của Tống gia cũng tồn tại mặt trăng và mặt trời hoàn toàn riêng biệt với bên ngoài. Nếu như bên ngoài là ánh trăng sáng ngời trải rộng, thì bên trong Tống gia sẽ là ánh mắt trời chói chang, ngược lại nếu bên ngoài là nắng sáng rực rỡ, thì trong này sẽ là ánh trăng trải đều.
Mặt trăng mặt trời khác biệt này, chính là chí bảo của Tống gia!
Lại nói qua, những đại tông môn, đại gia tộc nơi này đều có chí bảo riêng, như vậy mới có thể khiến cho tông môn tồn tại lâu dài, mới có thể duy trì được sự hiện hữu huy hoàng của mình.
Như lư hương của Thanh La tông, Thanh đại kiếm của Nhất Kiếm Tông, cũng đều là chí bảo cấp bậc như vậy. Mà chí bảo của Tống gia chính là Nhật nguyệt trên bầu trời, đem toàn bộ Tống gia bao phủ vào bên trong cách biệt hoàn toàn với ngoại giới.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà trong vô số năm qua, Tống gia cùng với các tông môn ở ngoại giới có rất ít xung đột với nhau. Toàn gia tộc hùng cứ một phương, không trêu chọc ngoại nhân, cũng không có bất kì ai dám gây phiền hà gì đến bọn họ.
Tống gia, không có sự bá đạo của Nhất Kiếm tông, không thần bí như Huyết Yêu tông, không xa hoa như Tử Vận tông, không nhiều pháp như Kim Hàn tông, mà cũng không thâm sâu như Thanh La tông.
Thậm chí trong tam đại gia tộc, danh tiếng của Tống gia cũng không phổ biến cho lắm, đạo tử của họ của không có vẻ quá mức yếu kém, cũng không có huy hoàng trong các cuộc tranh đoạt. Tựa hồ cũng chỉ ngày càng trầm mặc, cùng với năm tháng trôi qua, thì nội tình cũng càng thêm thâm hậu mà thôi.
Không gây sự với người ta, nhưng chắc chắn cũng không có ai dám trêu chọc!
Cũng giống như là dãy sơn mạch của bọn họ ở nơi này mang tới cho người ta một cảm giác uy thế sừng sững, giống như cho dù một ngày nào đó Nam vực này có xảy ra những biến động kinh thiên, khiến cho tất cả các tông môn, gia tộc khác bị diệt vong, thì Tống gia vẫn là một trong những gia tộc có thể tồn tại sau cùng nhất vậy.
Bởi vì danh tiếng bọn họ không phổ biến rộng rãi, lại càng ít xuất hiện khiến cho người ta nhìn không thấu, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ cảm nhận trình độ khủng bố của bọn họ mà thôi.
Mấy trăm năm nay, Tống gia chỉ đi ra một nhân vật duy nhất là Tống lão quái có chút tiếng tăm thu hút nhiều sự chú ý ở bên ngoài mà thôi. Tình tính người này cổ quái, lại thích sưu tầm hung thú quý hiếm nên thường xuyên ra ngoài, các tông môn khác cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với lão hơn một chút.
Lúc này bên trong Tống gia, đèn đuốc được thắp sáng choang, các tộc nhân đều vội vàng bận rộn chuẩn bị cho một tập tục cổ xưa của Tống gia.
Nhi nữ Tống gia, không thể gả ra ngoài, chỉ chiêu rể. Mà rể của Tống gia, cũng chính là tu sĩ hạch tâm của đại gia tộc này.
Từ xưa tới này, lợi dụng tập tục kì quái này của Tống gia mà có không ít tông môn dùng phương pháp này trộn lẫn vào trong gia tộc này. Chỉ là nhiều năm qua đi, cũng có không ít những tông môn kia dần tiêu tán mà Tống gia…vẫn tồn tại vững chãi.
Hết thảy mọi chuyện, cũng đã nói rõ vấn đề.
Tống Giai đang trầm mặc dựa bên cửa sổ nhìn ra màn đêm bên ngoài, cũng là lúc mà ngoại giới là một khung cảnh đầy ánh sáng mặt trời rực rỡ. Nàng lặng yên cảm nhận làn gió nhẹ thổi tới làm làn tóc tung bay, để lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ nhưng lúc này vương đầy cảm giác phiền muộn, còn có chút gì đó thấp thỏm vương vấn bên trong tâm hồn nàng.
Thấp thỏm trong lòng chính là vì vận mệnh của nữ tử Tống gia, phiền muộn chính là vì dưới cái vận mệnh này, nàng vô lực giãy dụa phản kháng lại, hết thảy vì đây là quy định của tổ tiên, cũng chính là tộc quy của Tống gia.
“Bản thân là nữ tử trong gia tộc, cũng có thân phận khác biệt với các tông môn khác. Chuyện của bản thân mình, con không có quyền định đoạt. Điều này con không thể làm khác được, mà ta cũng không thể nào thay đổi được.” Một âm thanh nhu hòa phía sau Tống Giai truyền tới của nữ tử trung niên đang nhìn Tống Giai, ánh mắt đầy yêu thương.
Tống Giai trầm mặc.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ gật đầu, trong đầu hiện lên lại là một màn trong Huyết Tiên truyền thừa, chính mắt nhìn Huyết Phượng tử vong. Lúc đó nàng cũng chỉ dâng đầy cảm giác vô lực, nước mắt yên lặng tuôn rơi nhìn Huyết Phượng dần tiêu tan đi.
“Có lẽ đây là số mệnh rồi.” Khuôn mặt Tống Giai lộ ra đầy vẻ mỏi mệt, nhưng chẳng ảnh hưởng đến dung nhan của nàng chút nào, thậm chí còn khiến cho nàng tăng thêm vẻ đẹp yếu đuối của một người con gái cần được che chở mà thôi.
“Đây quả thật là mệnh, nhưng không phải vận mệnh, mà là sứ mệnh, là sứ mệnh của Tống gia ta tại Nam Vực này.” Người nữ tử trung niên kia dường như cảm nhận được nội tâm của Tống Giai bây giờ, bèn bước nhẹ lên vuốt nhẹ lấy mái tóc của nàng, nhẹ nhàng nói.
“Nam Vực diệt vong, tập bách gia chi họ, dung huyết mạch nhiều tộc, tránh thiên khuyết…” Tống Giai nhẹ giọng thì thầm một đoạn văn mà từ nhỏ nàng thường được nghe đến.
“Có điều phụ thân cũng từng nói, cả vùng trời này không thể có bất kì lực lượng nào có thể hủy diệt toàn bộ Nam Vực được, cho dù là Đông thổ cũng không làm được đâu.” Tống Giai ngẩng đầu nhìn lên nữ tử trung niên trước mặt mình.
“Việc này vốn dĩ đã được lưu truyền tư xưa, chính mẫu thân cũng không có được đáp án.”
Trong lúc hai mẹ con nàng đang lặng yên suy tư thì bên ngoài thiên địa Tống gia, bỗng nhiên xuất hiện một vùng ánh sáng mạnh mẽ chói mắt ngay giữa ban ngày nắng chói, ánh sáng này lóe lên khoảng hơn mười hơi thở thì dần tan biến mất, chỉ còn lại là hơn mười người xuất hiện nơi bình nguyên rộng lớn này.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khẽ đưa tay phải lên di di trán. Cho dù hắn đã trải qua loại truyền tống như thế này không ít, nhưng vẫn cảm thấy cả người vẫn không khỏe hơn chút nào. Lúc này hắn đưa mắt nhìn ra bốn phía xa xa, bỗng thấy một thế giới đen kịt phía trước, thậm chí bên trong thế giới ẩn hiện một dãy núi trập trùng còn có …một vành trăng sáng đang nhô cao.
Một tràng quỷ dị trước mắt không khỏi khiến Mạnh Hạo sửng sốt một trận.
“Đây là địa phận Tống gia, tuy ta chưa từng đến nhưng cũng từng nghe người khác nói qua về sự kỳ dị của nơi này.” Trần Phàm ở bên cạnh thốt ra một câu cảm khái.
Mà lão già đang cầm hồ lô rượu kia cũng không làm ra chút phản ứng đặc biệt nào, chỉ đưa bầu rượu lên hớp một ngụm, sau khi nuốt xuống còn kèm thêm cả một tiếng nấc lên, rồi chợt cất tiếng cười sang sảng. Bên thế giới Tống gia đen kịt phía trước, bất ngờ có mấy đạo cầu vồng gào thét bay tới.
“Mũi cà chua à, không ngờ hôm nay bên phía Nhất Kiếm tông các ngươi tới đây lại là ngươi a? Cách xa đến như vậy vẫn còn nồng nặc đầy mùi rượu thối của ngươi!” Một âm thanh bất mãn vang lên từ trong mấy đạo cầu vồng đang bay về phía này truyền ra, chốc lát vang vọng bốn phía.
“Cái tên Tống lão quái kia, vì cái gì ta không thể tới đây được, lão đạo ta lần này tới đây nói thế nào thì cũng phải uống đủ mới trở về!” Lão già Nhất Kiếm tông lúc này bỗng nhiên trừng mắt, sau đó nhanh chóng vọt thẳng lên bầu trời.
Mạnh Hạo hít vào một hơi dài, ba chữ Tống lão quái đối với hắn mang lại một ấn tượng phải nói là khủng bố, lúc này hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Ngay khi nhìn thấy mấy cái bóng dáng của người bên phía Tống gia trong từng đạo cầu vồng tiến đến, ánh mắt hắn đã đặt ngay lên người một lão già. Tuy rằng hắn hoàn toàn lạ lẫm với hình dáng lão nhưng bằng trực giác, hắn tin lão già này chính là Tống lão quái tại nước Triệu trước kia.
“Vừa tới đây thì đã gặp lão gia hỏa này rồi, xem ra không thể ở lại nơi này được…Nếu như Tống lão quái kia biết ta đang ở đây thì hậu quả thật sự đáng sợ a…” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ trầm tư, đang muốn lặng yên lui dần về phía sau thì bỗng nhiên bị Trần Phàm cầm tay kéo lại.
“Tiểu sư đệ, nhìn thấy rồi chứ, danh tự của vị tiền bối kia là gì thì ta không biết được, chỉ nghe ngươi ta có nói sơ qua danh xưng là Tống lão quái mà thôi. Mà nghe đồn tính cách vị tiền bối này cực kì cổ quái, lại có vô số hung thú đếm không xuể, thường hay chơi trò đánh cuộc với một số tông môn khác…”
Mạnh Hạo cười gượng, vội vàng cắt ngang lời Trần Phàm, mở miệng nói nhỏ.
“Sư huynh, ta thật sự không cách nào đi vào nơi này a, ta đây muốn…” Mạnh Hạo còn chưa dứt lời, thì trên không trung, lão giả Nhất Kiếm tông cũng với Tống lão quái kia không biết vì chuyện gì gì mà bắt đầu cự cãi qua lại ồn ào lên.
“Tống gia các ngươi cũng quá keo kiệt đi, bên trên Vạn Thụ sơn vậy mà chỉ có một hạt châu? Hạt châu này có tác dụng cái rắm gì chứ? Chỉ bằng thế này mà muốn cho đám trẻ Nhất Kiếm tông ta tham gia chém chém giết giết tranh giành đạo lữ hay sao, không có khả năng.”
“Đó là Tứ Phương châu, có thể giải thiên hạ kỳ độc, là bảo bối được luyện hóa từ Nhật Nguyệt chí bảo của Tống gia ta. Cũng chỉ cấp cho con rể, không phải cho ngươi, hơn nữa làm gì có chí bảo nào có thể sánh đước với nữ nhi Tống gia ta, con bà nó chứ, Nhất Kiếm tông các ngươi đến đây là vì bảo bối hay là vì chiêu rể của Tống gia ta?”
Nghe thấy vậy, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên sáng lên, mà Trần Phàm bên cạnh hắn thì lại nhíu mày lại.
“Tiểu sư đệ, chuyện này ngươi nên suy nghĩ kĩ lại đi, lần này tới đây cũng có thể kết giao thêm không ít bằng hữu a. Hơn nữa Lý Phú Quý cũng tới, dù sao thì cũng nhiều năm rồi mà các ngươi chưa gặp mặt nhau à nha. Bất quá nếu ngươi thật sự muốn đi thì sư huynh cũng không ngăn cản.” Trần Phàm nghiêm túc hướng về Mạnh Hạo nói.
Mạnh Hạo cúi đầu trầm tư. Lúc ngầng đầu thì chợt cười tươi.
“Mà thôi, đã đến đây rồi, đi tham quan một vòng cũng được.”
Trần Phàm nghe vậy khẽ cười, vỗ vỗ vai Mạnh Hạo, hắn đang tính nói thêm thì bỗng nhiên một đạo ánh sáng chói mắt phía xa bỗng nhiên xuất hiện. Tia sáng lan rộng ra xung quanh khiến cả Tống lão quái cùng với vì lão giả Nhất Kiếm tông đều quay người nhìn lại.
Tia sáng cũng dần tiêu tán đi, để lại hơn mười đạo thân ảnh. Khi nhìn thấy bóng dáng những người này rõ ràng, thì mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, Trần Phàm cũng bất giác cau mày.
Hơn mười người vừa tới, quả nhiên là Vương gia.
Lúc này vừa xuất hiện, một đám nam có, nữ có nhìn quanh bốn phía, ánh mắt mọi người bất giác đều rơi vào màn bầu trời đêm của Tống gia bên trên dãy núi kia.
Một ông lão thần sắc ung dung tự tại đi đầu đám người này không nhanh không chậm cất bước đi ra, ngẩng đầu nhìn lên Tống lão quái và lão giả Nhất Kiếm tông trên bầu trời.
“Phàn đạo hữu đã tới rồi à, chẳng lẽ là vì ngửi được hơi rượu từ Tống gia mà tới đây nhanh như vậy a.” Lão giả Vương gia lạnh nhạt hỏi.
“Vốn dĩ Phàn mỗ chạy cũng không nhanh, không dám so sánh với tốc độ Vương đạo hữu ở bên ngoài Vãng Sinh động a, cái tư thái cùng với phong độ chạy trối chết kia nhìn qua vô cùng mỹ diệu đi à.” Phàn trưởng lão cười ha ha, đồng thời đưa bầu rượu lên hớp một ngụm.
Lão giả Vương gia kia chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía Tống lão quái chắp tay cúi chào.
Trong đám người Vương gia phía sau lão, bỗng nhiên cũng có thấp thoáng bóng dáng Vương Đằng Phi bên trong, toàn thân bạch y, thần thái lạnh lùng, lúc này y đang cau mày như có tâm sự, sắc mặt cũng đầy âm trầm. Y đứng bên trong đám người, vẻ ngoài tuấn lãng, khí chất hoàn mỹ vô cùng nổi bật. Mà hơn hết, lúc này nhìn qua, y cũng đã là Trúc cơ.
Đứng bên cạnh y vẫn là nam tử trung niên Vương Tích Phạm với thần sắc cao ngạo, ánh mắt gã nhìn về phía màn đêm của Tống gia sau đó lướt qua đám người Nhất Kiếm tông. Bỗng nhiên hắn hơi nheo mắt lại, chợt dừng mắt lại trên người Mạnh Hạo.
Có chút quen mắt ... Ánh mắt của Vương Tích Phạm cũng nhanh chóng rời đi, chỉ là gã có thể không nhớ Mạnh Hạo là ai, nhưng hai mắt Vương Đằng Phi đã mang theo ánh nhìn đầy kinh ngạc, lấp lánh đâu đó một tia khó tin tưởng được mà nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cũng nhìn thẳng về phía Vương Đằng Phi, hai người cách xa mấy trăm trượng bên trong hai đám người, vậy mà cùng nhìn chằm chằm thẳng về nhau.
Giống như tại năm đó, bên trong Kháo Sơn tông!
/391
|