Mạnh Hạo ! Hai mắt Vương Đằng Phi cũng lóe ra tia sáng khó tin. Ngón trỏ trên tay phải y bất giác truyền ra một cơn đau đớn. Ngón tay kia đã đen kịt lại, lúc này nhìn kỹ còn có thể thấy một vài tia hắc khí tràn ra bên ngoài lan tới toàn bộ tay phải của y.
Gặp lại Mạnh Hạo tại đây là chuyện mà Vương Đằng Phi ngàn lần cũng không tính toán tới. Chỉ là cho dù nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần liếc sơ qua y vẫn dễ dàng nhận ra tên tiểu tu nước Triệu năm đó hư hư thực thực cướp đoạt truyền thừa của mình, còn cướp đoạt tất cả công sức tính toán của y năm đó.
Nhìn thấy Mạnh Hạo, hơi thở của Vương Đằng Phi thoáng chốc trở nên dồn dập gấp gáp hơn. Trước đây y vốn tưởng Mạnh Hạo cũng đã biến mất cùng với nước Triệu kia. Không nghĩ tới lúc này có thể gặp lại đối phương, hơn nữa còn phát hiện Mạnh Hạo lại ở trong đám người Nhất Kiếm tông. Chỉ là sau vài hơi thở, y cũng nhanh chóng khôi phục lại như cũ đồng thời thu lại ánh nhìn của mình.
“Nếu đã gặp tại nơi này, vậy thì tìm cơ hội lấy hắn đến tế độc chỉ của ta vậy.” Thần sắc Vương Đằng Phi bình tĩnh lại, đồng thời hiển lộ ra một ngạo khí vốn có của y. Cũng giống như việc y phớt lờ Mạnh Hạo năm đó, dường như y vốn dĩ luôn là cao cao tại thượng, cho dù là tại nước Triệu hay tại Nam Vực này, thậm chí cho dù trước đó cùng với Mạnh Hạo xảy ra một số chuyện ngoài ý gì, thì y vĩnh viễn là người của Vương gia, là Vương gia thiên kiêu. Tại đây, địa vị của y chính là cao cao tại thượng, mà Mạnh Hạo kia cho dù có quan hệ gì với Nhất Kiếm tông thì trong mắt Vương Đằng Phi cũng chỉ là con sâu cái kiến nhỏ bé yếu ớt mà thôi.
Vẻ ngoài hoàn mỹ, khí chất hoàn mỹ, chỉ cần Vương Đằng Phi đứng đó, liền thu hút ánh mắt của vạn người. Y dứt khoát mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt, càng thêm coi nhẹ Mạnh Hạo, rồi hóa thành sự khinh miệt trong lòng, càng thêm đề cao bản thân mình. Cho đến cuối cùng, khi y ngẩng đầu lên thì đã đem Mạnh Hạo bên kia không để vào trong mắt, một kẻ ti tiện mà y có thể dùng một tay bóp nát.
Lúc này, Vương Tích Phạm ở bên cạnh cũng có chút nhíu mày nhìn về phía Mạnh Hạo. Trên mặt thoáng qua một tia u mang, nhưng khóe miệng gã cũng nhanh chóng nở ra một nụ cười lạnh. Nụ cười đó cũng tương tự với tâm tư của Vương Đằng Phi lúc này vậy, đều là coi thường, khinh miệt Mạnh Hạo mà thôi.
Hiển nhiên, gã cũng nhớ tới khoảng thời gian trước tại Đông phong Kháo Sơn tông, nếu không có sự ngăn cản của Từ Lạc Hoa thì con sâu cái kiến kia đã bị gã dùng một chỉ mà diệt sát hoàn toàn rồi.
Có ý tứ. Vương Tích Phạm cười cười, mang theo nụ cười phớt lờ, lời nói này của gã cũng không lớn, chỉ có gã và Vương Đằng Phi có thể loáng thoáng nghe được mà thôi.
“Gặp lại tên tiểu bối lỗ mãng năm đó. Đằng Phi, Hắn xuất hiện vừa lúc giúp ngươi chặt đứt toàn bộ khúc mắc trong lòng a. Giết hắn đi. Đồng thời nghiệm chứng lời của lão phu nói với ngươi lúc trước, ngươi là thiên kiêu, mà hắn chỉ là con sâu cái kiến bé nhỏ mà thôi.” Vương Tích Phạm mở miệng cười .
Vương Đằng Phi cũng nở ra một nụ cười tươi trên mặt.
“Chuyện năm đó ta cũng sớm quên rồi, bất quá chém giết người này cũng là thuận theo sự tình.” Vương Đằng Phi lạnh nhạt nói, ánh mắt y cũng không nhìn qua Mạnh Hạo nữa, tựa như Mạnh Hạo cũng như trong lời nói vừa rồi của y, giết dễ như trở bàn tay mà thôi. Lúc này y không để tâm tới Mạnh Hạo mà nhìn về phía xa xa, sắc mặt lộ vẻ trầm tư suy nghĩ như trước, hiển nhiên mớ suy nghĩ này đã vương vấn y từ trước khi tới nơi này rồi a.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi phải tin tưởng vào Sở Ngọc Yên.” Vương Tích Phạm nhíu mày, thấp giọng nói.
“Nếu như ta biết được người kia là ai, ta nhất định phải đem hắn ta bằm thây vạn đoạn!” Vương Đằng Phi nghe nói vậy, liền lặng im trong chốc lát rồi mới đáp lời, chỉ là ánh mắt y đầy vẻ tàn khốc và lạnh lẽo. Ngay lúc đang uất nghẹn, sát ý cũng hừng hực, lại gặp Mạnh Hạo phía trước, khiến cho y không cách nào kềm chế được tâm tình, không thể xem nhẹ sự việc, cũng khó lòng mà bỏ qua khúc mắc trong lòng.
Ánh mắt Mạnh Hạo lúc này đầy bình tĩnh, hắn cũng thu lại ánh nhìn về phía Vương Đằng Phi. Dù sao thì gặp lại Vương Đằng Phi ở đây cũng không phải là điều bất ngờ gì đối với hắn, nên cũng không khiến hắn chấn động tâm thần như Vương Đằng Phi được.
Thật ra, đối với Mạnh Hạo, chuyện ân oán giữa hắn và Vương Đằng Phi năm đó cũng không phải là một sự tình to tát. Qua nhiều năm, thỉnh thoảng hắn cũng cảm thấy lúc đó bản thân tuổi trẻ bồng bột, cũng có một vài điểm không đúng.
Hơn nữa Mạnh Hạo cũng đã có tu vi Trúc Cơ trung kì, chiến lực có thể tranh phong cùng với đạo tử các đại tông môn gia tộc. Chỉ là số người biết thực lực của hắn cũng không nhiều, mà Vương Đằng Phi bên kia, lúc trước hắn có tu vi Ngưng khí kì cũng có thể chiến thắng, thì hôm nay trong mắt hắn cũng không cần phải cân nhắc nhiều nữa.
Lúc này, việc chiêu rể của Tống gia là chuyện mà hắn để tầm nhiều hơn. Theo như lời Tống lão quái thì Tứ Phương châu kia có tác dụng giải thiên hạ kỳ độc, khiến cho Mạnh Hạo nghe xong cũng cảm thấy tim đập liên hồi.
Hắn không khẳng định được Tứ Phương châu có thể giải được độc của Tam Sắc Bỉ Ngạn hoa hay không, nhưng dù sao thì hạt châu cũng do Tống gia xuất ra dùng làm phần thưởng trong tràng cảnh này thì chắc chắn cũng không thể là phàm vật được.
“Có lẽ cũng có hi vọng giải độc được a…nếu như có thể giải được độc này, cũng không cần phải tìm cách trà trộn vào trong Tử Vận tông nữa, lúc đó lưu lại Nhất Kiếm tông cũng là một lựa chọn không tệ.” Nghĩ đến đây bỗng nhiên tim hắn đập liên hồi. Hắn tự biết nếu như bản thân vẫn kiên trì là một tán tu, thì rất khó vượt qua được cửa ải Kết Đan trước mặt, chỉ có thể bái nhập vào một tông môn cường đại nào đó mới có chút hi vọng mà thôi.
Trầm ngâm suy nghĩ một chút, thì bản thân Mạnh Hạo cũng có quyết định.
Trên không trung lúc này, Tống lão quái, lão giả họ Phàn cùng với vị tu sĩ Nguyên anh Vương gia kia đã hóa thành ba đạo cầu vồng bay thẳng tới phía thế giới đêm đen cùa Tống gia bên kia.
Mà dưới mặt đất, hai người Tống gia đi theo Tống lão quái lúc nãy cũng tiến đến phía Nhất Kiếm tông cùng với Vương gia.
“Các vị đạo hữu Nhất Kiếm tông cùng với đạo hữu Vương gia, kính xin các vị theo sau chúng ta cùng tiến vào sơn thành của Tống gia.” Hai người này nhanh chóng chắp tay hướng về phía đám người tươi cười chào đón.
Nghe vậy, mọi người lúc này cũng nhanh chóng bay lên, trong đó đại bộ phận đệ tử Nhất Kiếm tông cùng với Vương gia cũng có chút quen biết với nhau, nên cũng không còn đi riêng lẻ nữa mà nhanh chóng hòa nhập lại với nhau chuyện trò, cùng theo sau tộc nhân Tống gia tiến vào thành.
Mạnh Hạo cùng với Trần Phàm lúc này cũng không tiến tới đám tộc nhân Vương gia mà chỉ ở ngoài rìa. Vương Đằng Phi thần sắc lãnh đạm, đang cau mày suy nghĩ, cũng không có thời gian để ý đến Mạnh Hạo.
Đoàn người nhanh chóng từ ngoại giới đầy nắng mà tiến vào bên trong phiến không gian đêm đen của Tống gia. Ngay khi vừa bước chân vào, nội tâm Mạnh Hạo chợt giật nảy người chấn động, hắn phát hiện ra bản thân mình đối với linh khí bên trong bầu trời đêm đen này của Tống gia vậy mà…lại có thể hấp thu được!!
Sự việc đột ngột này khiến cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động, chỉ là nhiều năm tu hành đến nay đã luyện cho hắn có được sự thành thạo trong việc không biểu lộ tâm tư ra bên ngoài. Nên mặc dù nội tâm hắn lúc này rất rung động, nhưng trên mặt của hắn vẫn không chút biến đổi.
“Nơi này…vậy mà ta có thể hấp thu được linh khí, như vậy đối với ta mà nói đây quả là một nơi tu hành vô cùng thích hợp!” Phát hiện được sự kinh hỉ vượt quá tưởng tượng của bản thân. Lúc này hắn bước nhanh về phía trước, đang định vận chuyển tu vi hấp thu linh khí xung quanh thì bỗng nhiên Mạnh Hạo hơi động trong lòng, cảm thấy mọi việc không thể nào đơn giản như vậy được.
Dù sao một đường tu hành từ trước tới giờ cũng nhờ có tính cẩn thận mà Mạnh Hạo mới có thể nhẹ nhàng vượt qua vô số bẫy rập hung hung hiểm hiểm. Lúc này hắn cũng theo đúng thói quen như cũ nhìn ngó xung quanh một lượt.
“Quả nhiên nơi này không thể hấp thu được chút linh khí nào…Trước kia ta cũng có nghe nói qua mấy chuyện kì dị ở Tống gia. Chỉ có tộc nhân Tống gia mới có thể thổ nạp hấp thu linh khí ở nơi này mà thôi, còn những tông môn gia tộc khác tuy cũng không phải bị ngăn cách hoàn toàn nhưng cũng không cách nào hấp thụ được linh khí nơi này.” Trần Phàm lúc này hướng về Mạnh Hạo nói nhỏ.
Không lâu sau thì đoàn người đã được dẫn vào bên trong tòa chủ thành của Tống gia. Một đường đi qua mấy chục tòa thành nhỏ của Tống gia, nhìn qua dãy tường thành chạy dài dưới chân dãy núi này, Mạnh Hạo cảm thấy Tống gia càng lúc càng thần bí.
Lúc này, tại quảng trường rộng lớn của tòa chủ thành Tống gia cũng đã có rất nhiều ngoại nhân tu sĩ tụ tập. Ngoại trừ Nhất Kiếm tông và Vương gia, thì Kim Hàn tông và Huyết Yêu tông cũng đã sớm có mặt tại đây rồi.
Nơi này cũng đầy âm thanh rộn ràng nhốn nháo.
“Việc này ngàn vạn lần chính xác, Chu Đại Nha ta chính mắt nhìn thấy a, ngày đó trang phục của Sở Ngọc Yên đang mặc trên người hoàn toàn không phải của nàng ta, mà rõ ràng là trang phục nam tử, hơn nữa thái độ của nàng ta lại vô cùng thân mật với nam tử kia nữa, các ngươi không tin? Chu Đại Nha ta thề, nếu có một câu bịa đặt, các ngươi có thể tùy ý tới móc mắt của ta đi!” Không đợi Nhất Kiếm tông cùng với Vương gia tới gần đã nghe loáng thoáng từng tràng âm thanh ầm ĩ truyền tới.
Thanh âm đó là từ một tu sĩ thanh niên đang đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe đang hướng về phía tộc nhân Tống gia kể lể đầy hào hứng, khoa chân mua tay nhìn về đám người Tống gia đang trợn mắt há mồm nghe không phát ra được bất kì âm thanh nào khác.
Huyết Yêu tông bên kia thì lại vô cùng yên tĩnh, nổi bật trong đám là Lý Thi Kỳ toàn thân bạch y đang khoanh chân ngồi đó!
Bên cạnh Lý Thi Kỳ là hai người Mạnh Hạo cũng quen mặt, một người là sư huynh của Tang La, còn người kia chính là Vương Hữu Tài!
Lúc này Vương Hữu Tài cũng đang yên lặng ngồi nhìn phía Kim Hàn tông bên kia, cái thân hình mập mạp được vây quanh bởi một đám người tựa như chúng tinh củng nguyệt vậy. Người này trên mặt vẫn có một vài vết rỗ nhỏ, nhìn qua vẫn còn vẻ trẻ con, gương mặt đầy vẻ đắc ý nhìn về phía Chu Đại Nha đang luyên thuyên kể chuyện, chính là Lý Phú Quý!
Lúc nãy hai người có gặp nhau, Lý Phú Quý vô cùng ngạc nhiên bèn tiến tới thăm hỏi, nhưng hắn cũng dùng lời lẽ lãnh đạm gạt đi, hiện giờ trong lòng hắn cũng đầy phức tạp, còn có thêm vài phần mờ mịt.
“Các ngươi tuyệt đối không thể nào có thể tưởng tượng ra được biểu lộ của Sở Ngọc Yên khi đó như thế nào đâu, thật sự rất là đặc sắc a! Còn tên nam nhân tu sĩ kia, bộ dáng cũng tính là tuấn lãng phi phàm, coi như là nhân trung chi long. Thật sự, ta nói hai người đó đứng cùng nhau khi đó, lời nói ngọt ngào, tay chân sờ soạng, hô hấp dồn dập…” Chu Đại Nha càng nói càng hưng phấn, thấy vậy Lý Phú Quý vội ho lên một tiếng tiếp lời.
“Việc này ta có thể làm chứng, lúc đó ta cũng có mặt tại đấy, ai, vốn dĩ cũng định đến khuyên bảo một hai. Dù sao các ngươi cũng biết, Sở Ngọc Yên đạo hữu thế nhưng cũng coi như là hôn thê của Vương Đằng Phi đạo hữu, mà ta cùng với Vương Đằng Phi đạo hữu lại có giao tình hợp ý a.” Giọng nói của Lý Phú Quý cũng khá lớn, truyền vang ra xung quanh, bất quá sau khi lọt vào tai đám người Tống gia thì thần sắc cả đám đều lộ ra một vẻ cổ quái.
Bọn hắn tất nhiên là đều nhận ra Tiểu Bàn Tử, là vị Lý Phú Quý tại Kim Hàn tông có địa vị cực cao, bối phận cực lớn, không ai dám trêu chọc đến. Có thể nói vị này chính là bảo bối của Kim Hàn tông, nếu có người nào dám cả gan đắc tội hắn, coi như chính là chọc vào nghịch lân của Kim Hàn tông, khi đó sẽ phải gánh chịu toàn bộ lửa giận của cả Kim Hàn tông.
Hết thảy nguyên nhân chỉ vì trong Kim Hàn tông tồn tại một đại trận trấn tông uẩn hàm từ thời cổ xưa, được kết hợp từ mười tám mạch truyền thừa trong tông, trận này nếu được triển khai thì có đủ năng lực trảm tiên!
Chỉ là trải qua bao nhiêu năm dài, Kim Hàn tông cũng chỉ duy trì được mười bảy mạch truyền thừa, mạch truyền thừa cuối cùng kia cho dù Kim Hàn tông nỗ lực tìm kiếm cũng không tìm được nhân tuyển kế thừa. Trận pháp Kim Hàn tông bao nhiêu năm đó cũng không cách nào phát huy hoàn toàn lực lượng được. Chỉ đến khi Lý Phú Quý xuất hiện, mà hắn cũng hoàn toàn phù hợp với điều kiện truyền thừa của mạch thứ mười tám kia nên khiến cho toàn bộ trên dưới Kim Hàn tông đều xem hắn như trân bảo. Chưởng giáo Kim Hàn tông ngày thường đều đối với hắn một dạng vô cùng hòa ái, công khai che chở, khiến cho địa vị của hắn tại Kim Hàn tông cũng được đông đảo chúng nhân ủng hộ.
Bởi vì…không thể không ủng hộ a, đến ngay cả việc Tiểu Bàn Tử không thích tu hành, tức thì hắn có ngay một hộ đạo giả chuyên môn chỉ dẫn, hướng dẫn riêng cho hắn.
Mỗi lần ra ngoài, cũng có một đám chúng nhân đệ tử Kim Hàn tông đi theo bảo hộ cho hắn vì sợ hắn gặp phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Khoa trương hơn, có một lần Lý Phú Quý gặp phải kẻ nào đó to gan trêu chọc hắn, chưởng giáo Kim Hàn tông còn đích thân ra tay diệt ngay tông môn đó. Sau đó còn tuyên cáo toàn bộ Nam Vực, nếu còn bất kì ai có ý đồ với Lý Phú Quý, thì sẽ phải chuẩn bị tâm lý mà đón nhận lửa giận điên cuồng của Kim Hàn tông.
Gặp lại Mạnh Hạo tại đây là chuyện mà Vương Đằng Phi ngàn lần cũng không tính toán tới. Chỉ là cho dù nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần liếc sơ qua y vẫn dễ dàng nhận ra tên tiểu tu nước Triệu năm đó hư hư thực thực cướp đoạt truyền thừa của mình, còn cướp đoạt tất cả công sức tính toán của y năm đó.
Nhìn thấy Mạnh Hạo, hơi thở của Vương Đằng Phi thoáng chốc trở nên dồn dập gấp gáp hơn. Trước đây y vốn tưởng Mạnh Hạo cũng đã biến mất cùng với nước Triệu kia. Không nghĩ tới lúc này có thể gặp lại đối phương, hơn nữa còn phát hiện Mạnh Hạo lại ở trong đám người Nhất Kiếm tông. Chỉ là sau vài hơi thở, y cũng nhanh chóng khôi phục lại như cũ đồng thời thu lại ánh nhìn của mình.
“Nếu đã gặp tại nơi này, vậy thì tìm cơ hội lấy hắn đến tế độc chỉ của ta vậy.” Thần sắc Vương Đằng Phi bình tĩnh lại, đồng thời hiển lộ ra một ngạo khí vốn có của y. Cũng giống như việc y phớt lờ Mạnh Hạo năm đó, dường như y vốn dĩ luôn là cao cao tại thượng, cho dù là tại nước Triệu hay tại Nam Vực này, thậm chí cho dù trước đó cùng với Mạnh Hạo xảy ra một số chuyện ngoài ý gì, thì y vĩnh viễn là người của Vương gia, là Vương gia thiên kiêu. Tại đây, địa vị của y chính là cao cao tại thượng, mà Mạnh Hạo kia cho dù có quan hệ gì với Nhất Kiếm tông thì trong mắt Vương Đằng Phi cũng chỉ là con sâu cái kiến nhỏ bé yếu ớt mà thôi.
Vẻ ngoài hoàn mỹ, khí chất hoàn mỹ, chỉ cần Vương Đằng Phi đứng đó, liền thu hút ánh mắt của vạn người. Y dứt khoát mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt, càng thêm coi nhẹ Mạnh Hạo, rồi hóa thành sự khinh miệt trong lòng, càng thêm đề cao bản thân mình. Cho đến cuối cùng, khi y ngẩng đầu lên thì đã đem Mạnh Hạo bên kia không để vào trong mắt, một kẻ ti tiện mà y có thể dùng một tay bóp nát.
Lúc này, Vương Tích Phạm ở bên cạnh cũng có chút nhíu mày nhìn về phía Mạnh Hạo. Trên mặt thoáng qua một tia u mang, nhưng khóe miệng gã cũng nhanh chóng nở ra một nụ cười lạnh. Nụ cười đó cũng tương tự với tâm tư của Vương Đằng Phi lúc này vậy, đều là coi thường, khinh miệt Mạnh Hạo mà thôi.
Hiển nhiên, gã cũng nhớ tới khoảng thời gian trước tại Đông phong Kháo Sơn tông, nếu không có sự ngăn cản của Từ Lạc Hoa thì con sâu cái kiến kia đã bị gã dùng một chỉ mà diệt sát hoàn toàn rồi.
Có ý tứ. Vương Tích Phạm cười cười, mang theo nụ cười phớt lờ, lời nói này của gã cũng không lớn, chỉ có gã và Vương Đằng Phi có thể loáng thoáng nghe được mà thôi.
“Gặp lại tên tiểu bối lỗ mãng năm đó. Đằng Phi, Hắn xuất hiện vừa lúc giúp ngươi chặt đứt toàn bộ khúc mắc trong lòng a. Giết hắn đi. Đồng thời nghiệm chứng lời của lão phu nói với ngươi lúc trước, ngươi là thiên kiêu, mà hắn chỉ là con sâu cái kiến bé nhỏ mà thôi.” Vương Tích Phạm mở miệng cười .
Vương Đằng Phi cũng nở ra một nụ cười tươi trên mặt.
“Chuyện năm đó ta cũng sớm quên rồi, bất quá chém giết người này cũng là thuận theo sự tình.” Vương Đằng Phi lạnh nhạt nói, ánh mắt y cũng không nhìn qua Mạnh Hạo nữa, tựa như Mạnh Hạo cũng như trong lời nói vừa rồi của y, giết dễ như trở bàn tay mà thôi. Lúc này y không để tâm tới Mạnh Hạo mà nhìn về phía xa xa, sắc mặt lộ vẻ trầm tư suy nghĩ như trước, hiển nhiên mớ suy nghĩ này đã vương vấn y từ trước khi tới nơi này rồi a.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi phải tin tưởng vào Sở Ngọc Yên.” Vương Tích Phạm nhíu mày, thấp giọng nói.
“Nếu như ta biết được người kia là ai, ta nhất định phải đem hắn ta bằm thây vạn đoạn!” Vương Đằng Phi nghe nói vậy, liền lặng im trong chốc lát rồi mới đáp lời, chỉ là ánh mắt y đầy vẻ tàn khốc và lạnh lẽo. Ngay lúc đang uất nghẹn, sát ý cũng hừng hực, lại gặp Mạnh Hạo phía trước, khiến cho y không cách nào kềm chế được tâm tình, không thể xem nhẹ sự việc, cũng khó lòng mà bỏ qua khúc mắc trong lòng.
Ánh mắt Mạnh Hạo lúc này đầy bình tĩnh, hắn cũng thu lại ánh nhìn về phía Vương Đằng Phi. Dù sao thì gặp lại Vương Đằng Phi ở đây cũng không phải là điều bất ngờ gì đối với hắn, nên cũng không khiến hắn chấn động tâm thần như Vương Đằng Phi được.
Thật ra, đối với Mạnh Hạo, chuyện ân oán giữa hắn và Vương Đằng Phi năm đó cũng không phải là một sự tình to tát. Qua nhiều năm, thỉnh thoảng hắn cũng cảm thấy lúc đó bản thân tuổi trẻ bồng bột, cũng có một vài điểm không đúng.
Hơn nữa Mạnh Hạo cũng đã có tu vi Trúc Cơ trung kì, chiến lực có thể tranh phong cùng với đạo tử các đại tông môn gia tộc. Chỉ là số người biết thực lực của hắn cũng không nhiều, mà Vương Đằng Phi bên kia, lúc trước hắn có tu vi Ngưng khí kì cũng có thể chiến thắng, thì hôm nay trong mắt hắn cũng không cần phải cân nhắc nhiều nữa.
Lúc này, việc chiêu rể của Tống gia là chuyện mà hắn để tầm nhiều hơn. Theo như lời Tống lão quái thì Tứ Phương châu kia có tác dụng giải thiên hạ kỳ độc, khiến cho Mạnh Hạo nghe xong cũng cảm thấy tim đập liên hồi.
Hắn không khẳng định được Tứ Phương châu có thể giải được độc của Tam Sắc Bỉ Ngạn hoa hay không, nhưng dù sao thì hạt châu cũng do Tống gia xuất ra dùng làm phần thưởng trong tràng cảnh này thì chắc chắn cũng không thể là phàm vật được.
“Có lẽ cũng có hi vọng giải độc được a…nếu như có thể giải được độc này, cũng không cần phải tìm cách trà trộn vào trong Tử Vận tông nữa, lúc đó lưu lại Nhất Kiếm tông cũng là một lựa chọn không tệ.” Nghĩ đến đây bỗng nhiên tim hắn đập liên hồi. Hắn tự biết nếu như bản thân vẫn kiên trì là một tán tu, thì rất khó vượt qua được cửa ải Kết Đan trước mặt, chỉ có thể bái nhập vào một tông môn cường đại nào đó mới có chút hi vọng mà thôi.
Trầm ngâm suy nghĩ một chút, thì bản thân Mạnh Hạo cũng có quyết định.
Trên không trung lúc này, Tống lão quái, lão giả họ Phàn cùng với vị tu sĩ Nguyên anh Vương gia kia đã hóa thành ba đạo cầu vồng bay thẳng tới phía thế giới đêm đen cùa Tống gia bên kia.
Mà dưới mặt đất, hai người Tống gia đi theo Tống lão quái lúc nãy cũng tiến đến phía Nhất Kiếm tông cùng với Vương gia.
“Các vị đạo hữu Nhất Kiếm tông cùng với đạo hữu Vương gia, kính xin các vị theo sau chúng ta cùng tiến vào sơn thành của Tống gia.” Hai người này nhanh chóng chắp tay hướng về phía đám người tươi cười chào đón.
Nghe vậy, mọi người lúc này cũng nhanh chóng bay lên, trong đó đại bộ phận đệ tử Nhất Kiếm tông cùng với Vương gia cũng có chút quen biết với nhau, nên cũng không còn đi riêng lẻ nữa mà nhanh chóng hòa nhập lại với nhau chuyện trò, cùng theo sau tộc nhân Tống gia tiến vào thành.
Mạnh Hạo cùng với Trần Phàm lúc này cũng không tiến tới đám tộc nhân Vương gia mà chỉ ở ngoài rìa. Vương Đằng Phi thần sắc lãnh đạm, đang cau mày suy nghĩ, cũng không có thời gian để ý đến Mạnh Hạo.
Đoàn người nhanh chóng từ ngoại giới đầy nắng mà tiến vào bên trong phiến không gian đêm đen của Tống gia. Ngay khi vừa bước chân vào, nội tâm Mạnh Hạo chợt giật nảy người chấn động, hắn phát hiện ra bản thân mình đối với linh khí bên trong bầu trời đêm đen này của Tống gia vậy mà…lại có thể hấp thu được!!
Sự việc đột ngột này khiến cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động, chỉ là nhiều năm tu hành đến nay đã luyện cho hắn có được sự thành thạo trong việc không biểu lộ tâm tư ra bên ngoài. Nên mặc dù nội tâm hắn lúc này rất rung động, nhưng trên mặt của hắn vẫn không chút biến đổi.
“Nơi này…vậy mà ta có thể hấp thu được linh khí, như vậy đối với ta mà nói đây quả là một nơi tu hành vô cùng thích hợp!” Phát hiện được sự kinh hỉ vượt quá tưởng tượng của bản thân. Lúc này hắn bước nhanh về phía trước, đang định vận chuyển tu vi hấp thu linh khí xung quanh thì bỗng nhiên Mạnh Hạo hơi động trong lòng, cảm thấy mọi việc không thể nào đơn giản như vậy được.
Dù sao một đường tu hành từ trước tới giờ cũng nhờ có tính cẩn thận mà Mạnh Hạo mới có thể nhẹ nhàng vượt qua vô số bẫy rập hung hung hiểm hiểm. Lúc này hắn cũng theo đúng thói quen như cũ nhìn ngó xung quanh một lượt.
“Quả nhiên nơi này không thể hấp thu được chút linh khí nào…Trước kia ta cũng có nghe nói qua mấy chuyện kì dị ở Tống gia. Chỉ có tộc nhân Tống gia mới có thể thổ nạp hấp thu linh khí ở nơi này mà thôi, còn những tông môn gia tộc khác tuy cũng không phải bị ngăn cách hoàn toàn nhưng cũng không cách nào hấp thụ được linh khí nơi này.” Trần Phàm lúc này hướng về Mạnh Hạo nói nhỏ.
Không lâu sau thì đoàn người đã được dẫn vào bên trong tòa chủ thành của Tống gia. Một đường đi qua mấy chục tòa thành nhỏ của Tống gia, nhìn qua dãy tường thành chạy dài dưới chân dãy núi này, Mạnh Hạo cảm thấy Tống gia càng lúc càng thần bí.
Lúc này, tại quảng trường rộng lớn của tòa chủ thành Tống gia cũng đã có rất nhiều ngoại nhân tu sĩ tụ tập. Ngoại trừ Nhất Kiếm tông và Vương gia, thì Kim Hàn tông và Huyết Yêu tông cũng đã sớm có mặt tại đây rồi.
Nơi này cũng đầy âm thanh rộn ràng nhốn nháo.
“Việc này ngàn vạn lần chính xác, Chu Đại Nha ta chính mắt nhìn thấy a, ngày đó trang phục của Sở Ngọc Yên đang mặc trên người hoàn toàn không phải của nàng ta, mà rõ ràng là trang phục nam tử, hơn nữa thái độ của nàng ta lại vô cùng thân mật với nam tử kia nữa, các ngươi không tin? Chu Đại Nha ta thề, nếu có một câu bịa đặt, các ngươi có thể tùy ý tới móc mắt của ta đi!” Không đợi Nhất Kiếm tông cùng với Vương gia tới gần đã nghe loáng thoáng từng tràng âm thanh ầm ĩ truyền tới.
Thanh âm đó là từ một tu sĩ thanh niên đang đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe đang hướng về phía tộc nhân Tống gia kể lể đầy hào hứng, khoa chân mua tay nhìn về đám người Tống gia đang trợn mắt há mồm nghe không phát ra được bất kì âm thanh nào khác.
Huyết Yêu tông bên kia thì lại vô cùng yên tĩnh, nổi bật trong đám là Lý Thi Kỳ toàn thân bạch y đang khoanh chân ngồi đó!
Bên cạnh Lý Thi Kỳ là hai người Mạnh Hạo cũng quen mặt, một người là sư huynh của Tang La, còn người kia chính là Vương Hữu Tài!
Lúc này Vương Hữu Tài cũng đang yên lặng ngồi nhìn phía Kim Hàn tông bên kia, cái thân hình mập mạp được vây quanh bởi một đám người tựa như chúng tinh củng nguyệt vậy. Người này trên mặt vẫn có một vài vết rỗ nhỏ, nhìn qua vẫn còn vẻ trẻ con, gương mặt đầy vẻ đắc ý nhìn về phía Chu Đại Nha đang luyên thuyên kể chuyện, chính là Lý Phú Quý!
Lúc nãy hai người có gặp nhau, Lý Phú Quý vô cùng ngạc nhiên bèn tiến tới thăm hỏi, nhưng hắn cũng dùng lời lẽ lãnh đạm gạt đi, hiện giờ trong lòng hắn cũng đầy phức tạp, còn có thêm vài phần mờ mịt.
“Các ngươi tuyệt đối không thể nào có thể tưởng tượng ra được biểu lộ của Sở Ngọc Yên khi đó như thế nào đâu, thật sự rất là đặc sắc a! Còn tên nam nhân tu sĩ kia, bộ dáng cũng tính là tuấn lãng phi phàm, coi như là nhân trung chi long. Thật sự, ta nói hai người đó đứng cùng nhau khi đó, lời nói ngọt ngào, tay chân sờ soạng, hô hấp dồn dập…” Chu Đại Nha càng nói càng hưng phấn, thấy vậy Lý Phú Quý vội ho lên một tiếng tiếp lời.
“Việc này ta có thể làm chứng, lúc đó ta cũng có mặt tại đấy, ai, vốn dĩ cũng định đến khuyên bảo một hai. Dù sao các ngươi cũng biết, Sở Ngọc Yên đạo hữu thế nhưng cũng coi như là hôn thê của Vương Đằng Phi đạo hữu, mà ta cùng với Vương Đằng Phi đạo hữu lại có giao tình hợp ý a.” Giọng nói của Lý Phú Quý cũng khá lớn, truyền vang ra xung quanh, bất quá sau khi lọt vào tai đám người Tống gia thì thần sắc cả đám đều lộ ra một vẻ cổ quái.
Bọn hắn tất nhiên là đều nhận ra Tiểu Bàn Tử, là vị Lý Phú Quý tại Kim Hàn tông có địa vị cực cao, bối phận cực lớn, không ai dám trêu chọc đến. Có thể nói vị này chính là bảo bối của Kim Hàn tông, nếu có người nào dám cả gan đắc tội hắn, coi như chính là chọc vào nghịch lân của Kim Hàn tông, khi đó sẽ phải gánh chịu toàn bộ lửa giận của cả Kim Hàn tông.
Hết thảy nguyên nhân chỉ vì trong Kim Hàn tông tồn tại một đại trận trấn tông uẩn hàm từ thời cổ xưa, được kết hợp từ mười tám mạch truyền thừa trong tông, trận này nếu được triển khai thì có đủ năng lực trảm tiên!
Chỉ là trải qua bao nhiêu năm dài, Kim Hàn tông cũng chỉ duy trì được mười bảy mạch truyền thừa, mạch truyền thừa cuối cùng kia cho dù Kim Hàn tông nỗ lực tìm kiếm cũng không tìm được nhân tuyển kế thừa. Trận pháp Kim Hàn tông bao nhiêu năm đó cũng không cách nào phát huy hoàn toàn lực lượng được. Chỉ đến khi Lý Phú Quý xuất hiện, mà hắn cũng hoàn toàn phù hợp với điều kiện truyền thừa của mạch thứ mười tám kia nên khiến cho toàn bộ trên dưới Kim Hàn tông đều xem hắn như trân bảo. Chưởng giáo Kim Hàn tông ngày thường đều đối với hắn một dạng vô cùng hòa ái, công khai che chở, khiến cho địa vị của hắn tại Kim Hàn tông cũng được đông đảo chúng nhân ủng hộ.
Bởi vì…không thể không ủng hộ a, đến ngay cả việc Tiểu Bàn Tử không thích tu hành, tức thì hắn có ngay một hộ đạo giả chuyên môn chỉ dẫn, hướng dẫn riêng cho hắn.
Mỗi lần ra ngoài, cũng có một đám chúng nhân đệ tử Kim Hàn tông đi theo bảo hộ cho hắn vì sợ hắn gặp phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Khoa trương hơn, có một lần Lý Phú Quý gặp phải kẻ nào đó to gan trêu chọc hắn, chưởng giáo Kim Hàn tông còn đích thân ra tay diệt ngay tông môn đó. Sau đó còn tuyên cáo toàn bộ Nam Vực, nếu còn bất kì ai có ý đồ với Lý Phú Quý, thì sẽ phải chuẩn bị tâm lý mà đón nhận lửa giận điên cuồng của Kim Hàn tông.
/391
|