Một lúc sau, khi màn sáng bên ngoài Đạo Tỉnh đã hoàn toàn biến mất, tu sĩ xung quanh cũng lần lượt rời đi thì Mạnh Hạo vẫn còn khoanh chân ngồi ở đó, vẻ mặt trầm tư.
Hai ngày sau khi màn sáng xuất hiện.
Lúc ban ngày thì Mạnh Hạo nhắm mắt, tới đêm khuya mới lại đi ra nơi này. Trong lúc đó, nào là những bậc thiên tài, vương gia đạo tử khắp cả Tây Bộ đều đang tập hợp ở một ngọn núi cách Đạo Tỉnh không xa.
Đêm hôm ấy, sẽ là một đêm không yên bình.
Trăng sáng lên cao, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện ở bên ngoài ngọn núi này, hướng mắt nhìn những lá cờ Vương gia đang phiêu giật trong gió rồi tiếng thẳng đến đỉnh núi.
“Kẻ nào dám xông vào đất của Vương gia?”
“Nơi này đã cắm cờ của Vương gia chúng ta, mời các hạ lập tức dừng lại!”
Mấy tiếng quát hỏi vang lên, theo sau là bảy, tám thân ảnh hướng Mạnh Hạo bay tới. người chưa tới, kiếm khí đã gào thét dồn ép Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, tay phải nâng lên vung khẽ. Lực lượng của tòa đạo đài hoàn mỹ thứ tám ầm ầm bộc phát, nhìn chỉ như thuận tay phất ra nhưng lại mang theo lực lượng mạnh mẽ tạo thành cuồng phong quét ngang.
Tiếng sấm vang lên quanh quẩn. Bảy, tám đạo kiếm quang theo đó sụp đổ. Sắc mặt đám tu sĩ đại biến, miệng phun máu tươi, thân thể không tự chủ được mà lui lại phía sau.
Mạnh Hạo không gặp ngăn trở nào, bước nhanh qua đám tu sĩ đang tán loạn hướng tới đỉnh núi. Đúng lúc ấy, từ trên ngọn núi xuất hiện hơn mười đạo cầu vồng gào thét lao tới Mạnh Hạo. Theo sau những đạo cầu vồng này là gần trăm thân ảnh tạo thành một mảnh đen kịt giữa không trung.
“Dám xông vào đất của Vương gia, dù ngươi tới từ tông môn nào cũng đừng hòng rời khỏi đây hôm nay.”
“Không cần nhiều lời, giết không tha!”
Hơn trăm thân ảnh phá không mà tới. Quang mang tỏa ra từ đám pháp bảo xuyên phá bầu trời. Dù nhìn từ xa cũng khiến cho tu sĩ bình thường phải chấn động, kinh ngạc.
Mạnh Hạo lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nâng tay phải lên, đầu ngón tay hóa thành chỉ thúc dục lực lượng của tám tào đạo đài cùng với thế giới huyết sắc khiến trời đất nổ vang như có một con huyết long xuất hiện, vừa gầm rống vừa tức giận lao về phía trước. Nơi nó đi qua, đám tu sĩ của Vương gia biến sắc, khóe miệng trào máu, thân thể bị đẩy vọt về sau.
Đám đông bị đánh bay lộ ra một con đường đi tới đỉnh núi. Theo dọc con đường này, có huyết long mở lối, Mạnh Hạo cất bước theo sau. Thời gian khoảng hơn mười tức sau hắn đã đi tới đỉnh núi.
Phía sau Mạnh Hạo, đám thiên tài của Vương gia hầu hết đều chảy máu nơi khóe miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thân ảnh đang bước đi mà không ai có thể ngăn cản được.
“Người thần bí mặc áo bào xanh!”
Từ trong đám người thốt lên tiếng kêu làm hơn trăm người có mặt đều tập trung hết ánh mắt lên người Mạnh Hạo. Phía trước Mạnh Hạo là một tu sĩ khoảng hơn ba mươi tuổi, ánh mắt thâm thúy đang nhìn Mạnh Hạo. Người này chính là đạo tử Vương Lệ Hải của Vương gia.
Tu vi người này thiếu nửa bước nửa là bước vào Kết Đan kỳ. Hắn đứng đó, khí thế trầm ổn, mạnh mẽ vững chãi như một ngọn núi.
“Tại hạ tới đây là muốn đánh một trận với đạo tử của Vương gia.”
Mạnh Hạo lạnh lùng nói, âm thanh vang lên như chuông.
“Ngươi muốn chiến? Vậy chiến đi.” Vương Lệ Hải cau mày, hai mắt lóe quang mang. Hắn bước về trước một bước, tay phải nhấc lên. Từ sau lưng hắn xuất hiện một ảo ảnh như có một dòng sông ngân hà, ngón tay hắn hóa thành chỉ hướng thẳng về phía Mạnh Hạo.
Chỉ đầu tiên như vận chuyển sinh tử, kéo tử vong tới gần.
Chỉ thứ hai như Hoàng Tuyền chuyển thế, sát ý ngập trời.
Chỉ thứ ba khiến cho đại địa bao la trở nên mờ mịt.
Hắn xuất cùng lúc ba chỉ, chính là thuật pháp Chu Tước Tam Chỉ của Vương gia.
Vương Lệ Hải biết người bí ẩn này thâm bất khả trắc cho nên ra tay không chút nương tình, ngay lập tức sử dụng thuật pháp mạnh nhất của hắn.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia lạnh lẽo. Hắn bước ra một bước, tay phải cũng nâng lên dùng một chỉ trong huyết tiên tam thuật đánh tới.
Trong tiếng sấm nổ vang, thân ảnh Mạnh hạo hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên trời. Ở dưới đỉnh núi, mọi ánh mắt đều tập trung hướng lên người Vương Lệ Hải.
Vương Lệ Hải chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo đã bay đi xa, một lúc sau mới phun ra một ngụm máu lớn. Hắn đã bị trọng thương, lảo đảo bước lùi mấy bước. Ngón trỏ tay phải của hắn run rẩy, không điều khiển được nữa.
“Ta thua rồi.”
Hắn thì thào thốt lên. Lời vừa truyền ra như tiếng sấm nổ vang bên tai đám người thuộc Vương gia. Trong một đêm này, bại trận không chỉ có Vương Lệ Hải, còn có đạo tử Tống Vân Thư của Tống gia và một vị đạo tử của Kim Hàn Tông.
Bên trên bầu trời của Tống gia, Mạnh Hạo rời đi để lại Tống Vân Thư gắng gượng vịn tay vào vách tường, máu tươi nhỏ giọt nơi khóe miệng. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt hằn tia máu nhìn chằm chằm thao thân ảnh đã khuất ở nơi xa với vẻ không cam lòng.
Bên ngoài sơn cốc của Kim Hàn Tông, trời vừa tảng sáng chợt có tiếng nổ vang, rất nhanh rồi biến mất. Sau khi tiếng nổ tan đi, đạo tử của Kim Hàn Tông thông báo lập tức bế quan. Có một số ít người tận mắt chứng kiến cuộc chiến vừa xảy ra, trên mặt từng người vẫn còn nguyên nét hoảng sợ.
Thanh danh của người bí ẩn mặc áo bào xanh như gió lớn quét ngang Tây Bộ Nam Vực, không có ai là không biết. Hắn liên tiếp đánh bại các bậc thiên tài của các tông gia. Đạo tử Hàn Sơn tông đại bại, đạo tử Vương gia Vương Lệ Hải đại bại, đạo tử Tống gia Tống Vân Thư và đạo tử của Kim Hàn Tông cũng chịu chung kết cục.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà người bí ẩn mặc áo xanh ấy đã vang danh khắp Nam Vực. Đã có không ít người xếp hắn ngang hàng với những người thành công đột phá tu vi như Chu Kiệt, Lý Thi Kỳ và Lý Đạo Nhất.
Có rất nhiều người cho rằng, người áo xanh thần bí này sẽ còn tiếp tục khiêu chiến tất cả các đạo tử thiên tài của các tông môn rồi sẽ chính thức đi khiêu chiến đám người Lý Thi Kỳ nhưng điều không ai ngờ tới là sau những trận chiến ấy, người bí ẩn này biệt tích liền mấy ngày tiếp theo.
Trong lúc đó, người bí ẩn mặc áo bào xanh này đang khoanh chân ngồi bên ngoài Đạo Tỉnh nhìn thân ảnh hiện ra bên trong màn sáng như có điều suy nghĩ.
Mạnh Hạo cảm nhận được sợi khí trong thân ảnh kia cho nên mới làm ra chuyện một đêm khiêu chiến liền ba người. Đáng tiếc, những người này không đủ chiến lực để giúp hắn thu hoạch được ích lợi nào. Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu hắn có thể hiểu rõ sợi khí tỏa ra từ bên trong thân ảnh kia, hắn sẽ mở ra tòa đạo đài thứ chín.
Sợi khí ấy là cái gì? Mạnh Hạo không biết. Nhưng vào lúc thân ảnh ấy biến mất thì hắn kinh ngạc nhận ra, bên trong cơ thể mình hình như cũng xuất hiện sợi khí này.
Theo quan sát của Mạnh Hạo, sợi khí này liên tục luân chuyển bên trong cơ thể hắn cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Mạnh Hạo đứng dậy rời đi.
Hai ngày sau đó, Mạnh Hạo không tìm được đối thủ thích hợp. Cả Lý Thi Kỳ, Chu Kiệt và Lý Đạo Nhất đều biến mất không để lại tung tích gì.
Mạnh Hạo đành trở lại bên ngoài Đạo Tỉnh, quan sát màn sáng xuất hiện. Hắn nhắm mắt, trong đầu dần hiện lên hình ảnh từng tên đạo tử thiên tài đã thua trong tay mình. Dần dần, từ trên thân ảnh của đám người này, Mạnh Hạo cảm nhận được có một sợi khí có đậm, có nhạt tồn tại. Cho tới sáng ngày hôm sau, Mạnh Hạo mở mắt nhìn mấy vạn người đang tập trung xung quanh Đạo Tỉnh như mình. Hắn nhận ra, trong người mỗi người này đều tồn tại sợi khí bí ẩn kia.
Giống như, bất cứ ai xem qua thân ảnh hiện lên trong màn sáng này đều sẽ xuất hiện một sợi khí!
Mạnh Hạo trầm mặc nhíu mày. Cho tới lúc màn sáng tiêu tan, hắn đã hạ quyết tâm, đứng lên đi khỏi.
Liên tiếp nửa tháng sau đó, danh khí người bí ẩn mặc áo bào xanh ngày một vang xa, lan truyền khắp bốn phương tám hướng. Danh khí ấy khiến người người nghe thấy thì biến sắc, bởi vì hình như chỉ cần nhìn thấy tu sĩ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, người này đều sẽ khiêu chiến, không cần biết là ai.
Từ đầu tới giừ chưa có ai tử vong trong tay hắn nhưng tất cả đều đại bại trong tay hắn chỉ bởi một chiêu. Không ai có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Toàn bộ đệ tử thiên tài của Nhất Kiếm Tông đi tới Tây Bộ Nam Vực đều đã thất bại. Đám đạo tử Kim Hàn Tông nhìn thấy người bí ẩn này là biến sắc. Đám đạo tử của Vương gia, Tống gia, Lý gia cứ gặp hắn là thất bại. Cả Tây Bộ Nam Vực này như bị một trận cuồng phong màu xanh san phẳng.
Nửa tháng sau, màn sáng bên ngoài Đạo Tỉnh dần ít xuất hiện. Theo điển tịch ghi chép lại thì hiện tượng như vậy chứng tỏ Đạo TỈnh sắp khô kiệt, thân ảnh sẽ hoàn toàn biến mất.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ không rời khỏi khu vực ấy nữa. Cùng thời gian ấy, sự việc chấn động gây ra bởi người bí ẩn mặc áo bào xanh mới lắng xuống.
Mạnh Hạo quay lại khoanh chân ngồi bên ngoài Đạo Tỉnh, tập trung nhìn thân ảnh xuất hiện trong màn sáng, hào quang sáng ngời hai mắt. Nửa tháng qua, mỗi lần hắn khiêu chiến giành thắng lợi là một lần sợi khí trong cơ thể hắn lại đậm hơn một chút.
Tới thời điểm này, sợi khí vận chuyển bên trong cơ thể Mạnh Hạo đã gần cùng tần suất với sợi khí bên trong thân ảnh kia. Tốc độ vận chuyển khí tức trong thể nội hắn ngày một nhanh, đến một lúc, nó như hóa thành một cỗ lực lượng trùng kích muốn bộc phát toàn bộ lực lượng bị đè ép.
Sau vài ngày, tinh thần Mạnh Hạo chợt chấn động.
“Là do ta liên tục chiến đấu, tu ra một đám chiến khí có tác dụng đột phá bình cảnh, đột phá tu vi, tạo nên cái gọi là Thượng cổ Sát Chiến Quyết!” Mạnh Hạo hít thở thật sau, lập tức vận chuyển sợi khí trong cơ thể trùng kích tòa đạo đài hoàn mỹ thứ chín nhưng dường như vẫn còn thiếu một chút nữa, không cách nào thành công.
Thời gian trôi qua, cách thời điểm màn sáng bộc phát còn hai ngày thì giữa lúc hoàng hôn, trên bầu trời có mấy đạo cầu vồng gào thét lao tới. Bên trong mấy đạo cầu vồng này là những thân ảnh mặt áo đen, mang mặt nạ trên mặt, trong đó có ba người mang mặt nạ màu xanh, những người còn lại mang mặt nạ màu trắng.
Có hai người đi phía trước, một nam, một nữ là mang mặt nạ màu vàng óng.
Hơn mười người này dùng tốc độ cực nhanh hướng thẳng tới Đạo Tỉnh, thu hút ánh mắt của mấy vạn tu sĩ có mặt quanh đây.
“Mặc Thổ chi tu!” Có người nhận ra lai lịch những người đang tới này, vội hét lên.
Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu liếc nhìn ba người mang mặt nạ xanh, trong đó có một người gầy gò phía bên phải khiến hắn vừa nhìn thấy, hai mắt liền lộ ra tinh mang.
Hai ngày sau khi màn sáng xuất hiện.
Lúc ban ngày thì Mạnh Hạo nhắm mắt, tới đêm khuya mới lại đi ra nơi này. Trong lúc đó, nào là những bậc thiên tài, vương gia đạo tử khắp cả Tây Bộ đều đang tập hợp ở một ngọn núi cách Đạo Tỉnh không xa.
Đêm hôm ấy, sẽ là một đêm không yên bình.
Trăng sáng lên cao, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện ở bên ngoài ngọn núi này, hướng mắt nhìn những lá cờ Vương gia đang phiêu giật trong gió rồi tiếng thẳng đến đỉnh núi.
“Kẻ nào dám xông vào đất của Vương gia?”
“Nơi này đã cắm cờ của Vương gia chúng ta, mời các hạ lập tức dừng lại!”
Mấy tiếng quát hỏi vang lên, theo sau là bảy, tám thân ảnh hướng Mạnh Hạo bay tới. người chưa tới, kiếm khí đã gào thét dồn ép Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, tay phải nâng lên vung khẽ. Lực lượng của tòa đạo đài hoàn mỹ thứ tám ầm ầm bộc phát, nhìn chỉ như thuận tay phất ra nhưng lại mang theo lực lượng mạnh mẽ tạo thành cuồng phong quét ngang.
Tiếng sấm vang lên quanh quẩn. Bảy, tám đạo kiếm quang theo đó sụp đổ. Sắc mặt đám tu sĩ đại biến, miệng phun máu tươi, thân thể không tự chủ được mà lui lại phía sau.
Mạnh Hạo không gặp ngăn trở nào, bước nhanh qua đám tu sĩ đang tán loạn hướng tới đỉnh núi. Đúng lúc ấy, từ trên ngọn núi xuất hiện hơn mười đạo cầu vồng gào thét lao tới Mạnh Hạo. Theo sau những đạo cầu vồng này là gần trăm thân ảnh tạo thành một mảnh đen kịt giữa không trung.
“Dám xông vào đất của Vương gia, dù ngươi tới từ tông môn nào cũng đừng hòng rời khỏi đây hôm nay.”
“Không cần nhiều lời, giết không tha!”
Hơn trăm thân ảnh phá không mà tới. Quang mang tỏa ra từ đám pháp bảo xuyên phá bầu trời. Dù nhìn từ xa cũng khiến cho tu sĩ bình thường phải chấn động, kinh ngạc.
Mạnh Hạo lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nâng tay phải lên, đầu ngón tay hóa thành chỉ thúc dục lực lượng của tám tào đạo đài cùng với thế giới huyết sắc khiến trời đất nổ vang như có một con huyết long xuất hiện, vừa gầm rống vừa tức giận lao về phía trước. Nơi nó đi qua, đám tu sĩ của Vương gia biến sắc, khóe miệng trào máu, thân thể bị đẩy vọt về sau.
Đám đông bị đánh bay lộ ra một con đường đi tới đỉnh núi. Theo dọc con đường này, có huyết long mở lối, Mạnh Hạo cất bước theo sau. Thời gian khoảng hơn mười tức sau hắn đã đi tới đỉnh núi.
Phía sau Mạnh Hạo, đám thiên tài của Vương gia hầu hết đều chảy máu nơi khóe miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thân ảnh đang bước đi mà không ai có thể ngăn cản được.
“Người thần bí mặc áo bào xanh!”
Từ trong đám người thốt lên tiếng kêu làm hơn trăm người có mặt đều tập trung hết ánh mắt lên người Mạnh Hạo. Phía trước Mạnh Hạo là một tu sĩ khoảng hơn ba mươi tuổi, ánh mắt thâm thúy đang nhìn Mạnh Hạo. Người này chính là đạo tử Vương Lệ Hải của Vương gia.
Tu vi người này thiếu nửa bước nửa là bước vào Kết Đan kỳ. Hắn đứng đó, khí thế trầm ổn, mạnh mẽ vững chãi như một ngọn núi.
“Tại hạ tới đây là muốn đánh một trận với đạo tử của Vương gia.”
Mạnh Hạo lạnh lùng nói, âm thanh vang lên như chuông.
“Ngươi muốn chiến? Vậy chiến đi.” Vương Lệ Hải cau mày, hai mắt lóe quang mang. Hắn bước về trước một bước, tay phải nhấc lên. Từ sau lưng hắn xuất hiện một ảo ảnh như có một dòng sông ngân hà, ngón tay hắn hóa thành chỉ hướng thẳng về phía Mạnh Hạo.
Chỉ đầu tiên như vận chuyển sinh tử, kéo tử vong tới gần.
Chỉ thứ hai như Hoàng Tuyền chuyển thế, sát ý ngập trời.
Chỉ thứ ba khiến cho đại địa bao la trở nên mờ mịt.
Hắn xuất cùng lúc ba chỉ, chính là thuật pháp Chu Tước Tam Chỉ của Vương gia.
Vương Lệ Hải biết người bí ẩn này thâm bất khả trắc cho nên ra tay không chút nương tình, ngay lập tức sử dụng thuật pháp mạnh nhất của hắn.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia lạnh lẽo. Hắn bước ra một bước, tay phải cũng nâng lên dùng một chỉ trong huyết tiên tam thuật đánh tới.
Trong tiếng sấm nổ vang, thân ảnh Mạnh hạo hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên trời. Ở dưới đỉnh núi, mọi ánh mắt đều tập trung hướng lên người Vương Lệ Hải.
Vương Lệ Hải chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo đã bay đi xa, một lúc sau mới phun ra một ngụm máu lớn. Hắn đã bị trọng thương, lảo đảo bước lùi mấy bước. Ngón trỏ tay phải của hắn run rẩy, không điều khiển được nữa.
“Ta thua rồi.”
Hắn thì thào thốt lên. Lời vừa truyền ra như tiếng sấm nổ vang bên tai đám người thuộc Vương gia. Trong một đêm này, bại trận không chỉ có Vương Lệ Hải, còn có đạo tử Tống Vân Thư của Tống gia và một vị đạo tử của Kim Hàn Tông.
Bên trên bầu trời của Tống gia, Mạnh Hạo rời đi để lại Tống Vân Thư gắng gượng vịn tay vào vách tường, máu tươi nhỏ giọt nơi khóe miệng. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt hằn tia máu nhìn chằm chằm thao thân ảnh đã khuất ở nơi xa với vẻ không cam lòng.
Bên ngoài sơn cốc của Kim Hàn Tông, trời vừa tảng sáng chợt có tiếng nổ vang, rất nhanh rồi biến mất. Sau khi tiếng nổ tan đi, đạo tử của Kim Hàn Tông thông báo lập tức bế quan. Có một số ít người tận mắt chứng kiến cuộc chiến vừa xảy ra, trên mặt từng người vẫn còn nguyên nét hoảng sợ.
Thanh danh của người bí ẩn mặc áo bào xanh như gió lớn quét ngang Tây Bộ Nam Vực, không có ai là không biết. Hắn liên tiếp đánh bại các bậc thiên tài của các tông gia. Đạo tử Hàn Sơn tông đại bại, đạo tử Vương gia Vương Lệ Hải đại bại, đạo tử Tống gia Tống Vân Thư và đạo tử của Kim Hàn Tông cũng chịu chung kết cục.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà người bí ẩn mặc áo xanh ấy đã vang danh khắp Nam Vực. Đã có không ít người xếp hắn ngang hàng với những người thành công đột phá tu vi như Chu Kiệt, Lý Thi Kỳ và Lý Đạo Nhất.
Có rất nhiều người cho rằng, người áo xanh thần bí này sẽ còn tiếp tục khiêu chiến tất cả các đạo tử thiên tài của các tông môn rồi sẽ chính thức đi khiêu chiến đám người Lý Thi Kỳ nhưng điều không ai ngờ tới là sau những trận chiến ấy, người bí ẩn này biệt tích liền mấy ngày tiếp theo.
Trong lúc đó, người bí ẩn mặc áo bào xanh này đang khoanh chân ngồi bên ngoài Đạo Tỉnh nhìn thân ảnh hiện ra bên trong màn sáng như có điều suy nghĩ.
Mạnh Hạo cảm nhận được sợi khí trong thân ảnh kia cho nên mới làm ra chuyện một đêm khiêu chiến liền ba người. Đáng tiếc, những người này không đủ chiến lực để giúp hắn thu hoạch được ích lợi nào. Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu hắn có thể hiểu rõ sợi khí tỏa ra từ bên trong thân ảnh kia, hắn sẽ mở ra tòa đạo đài thứ chín.
Sợi khí ấy là cái gì? Mạnh Hạo không biết. Nhưng vào lúc thân ảnh ấy biến mất thì hắn kinh ngạc nhận ra, bên trong cơ thể mình hình như cũng xuất hiện sợi khí này.
Theo quan sát của Mạnh Hạo, sợi khí này liên tục luân chuyển bên trong cơ thể hắn cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Mạnh Hạo đứng dậy rời đi.
Hai ngày sau đó, Mạnh Hạo không tìm được đối thủ thích hợp. Cả Lý Thi Kỳ, Chu Kiệt và Lý Đạo Nhất đều biến mất không để lại tung tích gì.
Mạnh Hạo đành trở lại bên ngoài Đạo Tỉnh, quan sát màn sáng xuất hiện. Hắn nhắm mắt, trong đầu dần hiện lên hình ảnh từng tên đạo tử thiên tài đã thua trong tay mình. Dần dần, từ trên thân ảnh của đám người này, Mạnh Hạo cảm nhận được có một sợi khí có đậm, có nhạt tồn tại. Cho tới sáng ngày hôm sau, Mạnh Hạo mở mắt nhìn mấy vạn người đang tập trung xung quanh Đạo Tỉnh như mình. Hắn nhận ra, trong người mỗi người này đều tồn tại sợi khí bí ẩn kia.
Giống như, bất cứ ai xem qua thân ảnh hiện lên trong màn sáng này đều sẽ xuất hiện một sợi khí!
Mạnh Hạo trầm mặc nhíu mày. Cho tới lúc màn sáng tiêu tan, hắn đã hạ quyết tâm, đứng lên đi khỏi.
Liên tiếp nửa tháng sau đó, danh khí người bí ẩn mặc áo bào xanh ngày một vang xa, lan truyền khắp bốn phương tám hướng. Danh khí ấy khiến người người nghe thấy thì biến sắc, bởi vì hình như chỉ cần nhìn thấy tu sĩ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, người này đều sẽ khiêu chiến, không cần biết là ai.
Từ đầu tới giừ chưa có ai tử vong trong tay hắn nhưng tất cả đều đại bại trong tay hắn chỉ bởi một chiêu. Không ai có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Toàn bộ đệ tử thiên tài của Nhất Kiếm Tông đi tới Tây Bộ Nam Vực đều đã thất bại. Đám đạo tử Kim Hàn Tông nhìn thấy người bí ẩn này là biến sắc. Đám đạo tử của Vương gia, Tống gia, Lý gia cứ gặp hắn là thất bại. Cả Tây Bộ Nam Vực này như bị một trận cuồng phong màu xanh san phẳng.
Nửa tháng sau, màn sáng bên ngoài Đạo Tỉnh dần ít xuất hiện. Theo điển tịch ghi chép lại thì hiện tượng như vậy chứng tỏ Đạo TỈnh sắp khô kiệt, thân ảnh sẽ hoàn toàn biến mất.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ không rời khỏi khu vực ấy nữa. Cùng thời gian ấy, sự việc chấn động gây ra bởi người bí ẩn mặc áo bào xanh mới lắng xuống.
Mạnh Hạo quay lại khoanh chân ngồi bên ngoài Đạo Tỉnh, tập trung nhìn thân ảnh xuất hiện trong màn sáng, hào quang sáng ngời hai mắt. Nửa tháng qua, mỗi lần hắn khiêu chiến giành thắng lợi là một lần sợi khí trong cơ thể hắn lại đậm hơn một chút.
Tới thời điểm này, sợi khí vận chuyển bên trong cơ thể Mạnh Hạo đã gần cùng tần suất với sợi khí bên trong thân ảnh kia. Tốc độ vận chuyển khí tức trong thể nội hắn ngày một nhanh, đến một lúc, nó như hóa thành một cỗ lực lượng trùng kích muốn bộc phát toàn bộ lực lượng bị đè ép.
Sau vài ngày, tinh thần Mạnh Hạo chợt chấn động.
“Là do ta liên tục chiến đấu, tu ra một đám chiến khí có tác dụng đột phá bình cảnh, đột phá tu vi, tạo nên cái gọi là Thượng cổ Sát Chiến Quyết!” Mạnh Hạo hít thở thật sau, lập tức vận chuyển sợi khí trong cơ thể trùng kích tòa đạo đài hoàn mỹ thứ chín nhưng dường như vẫn còn thiếu một chút nữa, không cách nào thành công.
Thời gian trôi qua, cách thời điểm màn sáng bộc phát còn hai ngày thì giữa lúc hoàng hôn, trên bầu trời có mấy đạo cầu vồng gào thét lao tới. Bên trong mấy đạo cầu vồng này là những thân ảnh mặt áo đen, mang mặt nạ trên mặt, trong đó có ba người mang mặt nạ màu xanh, những người còn lại mang mặt nạ màu trắng.
Có hai người đi phía trước, một nam, một nữ là mang mặt nạ màu vàng óng.
Hơn mười người này dùng tốc độ cực nhanh hướng thẳng tới Đạo Tỉnh, thu hút ánh mắt của mấy vạn tu sĩ có mặt quanh đây.
“Mặc Thổ chi tu!” Có người nhận ra lai lịch những người đang tới này, vội hét lên.
Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu liếc nhìn ba người mang mặt nạ xanh, trong đó có một người gầy gò phía bên phải khiến hắn vừa nhìn thấy, hai mắt liền lộ ra tinh mang.
/391
|