Chín là cực hạn của thiên địa, mười chính là quy tắc hoàn mỹ!
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, quả thật hắn chưa từng gặp qua điển tịch nào nhắc đến đạo đài Trúc cơ thứ mười cả, thậm chí trong các điển tịch thời thượng cổ cũng nói các tu sĩ Trúc cơ có tất cả chín tòa đạo đài mà thôi.
Cho dù đường tu hành từ Ngưng khí cảnh đã bị triệt để cắt đứt vì thiên địa đã thay đổi, nên Ngưng khí tầng thứ mười cũng đã biến mất, nhưng việc này ít ra cũng có vài dấu vết điển tịch để lần theo được, nhưng…đạo đài thứ mười, quả thực lại chưa bao giờ nghe thấy!
Nói gì thì nói, lúc này Mạnh Hạo cũng đã là Chủ lô đan sư, thân phận hắn bắt buộc phải hiểu rõ về lịch sử, như vậy mới có thể dễ dàng lần theo dấu vết các loại thượng cổ đan đạo được ghi chép trong điển tịch. Nên từ sau khi trở thành Chủ lô Đan sư thì số lượng Điển tịch trong Tử vận tông được Mạnh Hạo xem qua cũng không ít.
Nhưng hắn cũng chưa từng nhìn qua bất kì chỗ nào đề cập tới việc đạo đài của tu sĩ Trúc cơ có tòa thứ mười tồn tại.
Nhưng lúc này, rõ ràng cơ thể hắn biến hóa lại chứng minh cho Mạnh Hạo thấy…đạo đài Trúc cơ thứ mười đang khai mở ra!
Có điều, biến hóa trong cơ thể hắn cũng chỉ duy nhất hắn phát hiện được, ngoại nhân cũng không thể nào nhận ra được. Cũng như máu huyết tu sĩ Nguyên Anh lúc nãy mà Mạnh Hạo kích phát ra, ngoại nhân không thể nào nhận ra máu huyết đó là của vị tu sĩ Nguyên Anh nào, hơn nữa vì Mạnh Hạo có che dấu nên cũng không thể nào nhận ra được chân tướng sự việc.
Nhìn ở bên ngoài chỉ có thể thấy được linh khí từ Đạo tỉnh tuôn trào ra ngày càng dày đặc và liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời liên tục bao trùm lấy Mạnh Hạo. Mà bên trong, Mạnh Hạo cũng liên tục không ngừng hấp thu linh khí vào cơ thể mình.
Theo quá trình hấp thu linh khí, tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo cũng dần dần ngưng tụ lại thành hình dạng hoàn chỉnh.
Một thành, hai thành, ba thành...
Lực lượng đạo đại bên trong cơ thể của Mạnh Hạo chợt nổ vang kinh thiên, một khí tức cường đại chưa từng có trên người Mạnh Hạo chợt xuất hiến. Trong khoảnh khắc đó, trong cơ thể Mạnh Hạo như biển đổi long trời lở đất, dường như một bước đột phá lên thẳng Cửu tiêu.
Cường đại, chưa từng cường đại đến như vậy!
Linh thức của hắn cũng tăng vọt theo cấp số nhân, ngày trước chỉ có thể bao phủ trong khuôn viên ngàn trượng. Nhưng lúc này, linh thức của Mạnh Hạo nhanh chóng khuếch trương ra, hai ngàn trượng, ba ngàn trượng…
Đầu óc hắn thư thái, linh khí không ngừng tuôn trào vào bên trong não hải, khai phá ra một vùng rộng lớn xung quanh! Tựa như chỉ trong chớp mắt này, toàn bộ phiến thiên địa này đã hoàn toàn khác biệt với cảm giác của hắn trước đó, tựa như lúc này sáng sủa hơn so với trước kia, tinh xảo hơn trước kia. Cái cảm giác này khi Mạnh Hạo trở thành hoàn mỹ Trúc cơ cũng không cảm thấy rõ ràng và mạnh mẽ như lúc này.
“Đây…mới thật sự là hoàn mỹ Trúc cơ sao?” trong lòng Mạnh Hạo chợt thì thào. Tuy hắn vẫn còn trầm mình bên trong vòng xoáy linh khí đậm đặc nhìn không thấy bên ngoài ra sao, nhưng linh thức của hắn vẫn thoáng chốc có thể cảm nhận mọi chuyện đang diễn ra ở bên ngoài.
Tim Mạnh Hạo hốt nhiên chợt đập thình thịch, kèm theo đó là một sự cố chấp và kích động sâu trong lòng hắn được thể hiện ra bên ngoài. Hắn hít sâu một hơi, nhìn dòng linh khí đậm đặc đang mạnh mẽ dung nhập vào trong cơ thể, ánh mắt Mạnh Hạo đối với truy cầu cường đại lại càng thêm vô cùng kiên định.
Hắn chậm rãi đưa tay phải lên, sau đó cúi đầu xuống. Một lúc sau hắn siết chặt nắm tay lại, trong cái siết tay đó, Mạnh Hạo cảm nhận được lực lượng của chính bản thân mình!
Một lực lượng chưa từng có từ trước tới nay!
Trong chớp mắt này, máu huyết trên người hắn như chợt ngưng tụ lại thêm một lần nữa. Như là quá trình Luyện thể vậy, một lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể Mạnh Hạo chậm rãi sinh trưởng khiến tâm thần hắn không khỏi rung động.
Lực lượng kinh người này tựa hồ như Mạnh Hạo chỉ cần dùng tay không cũng có thể thừa sức xé nát pháp bảo hộ thân của hắn. Dường như sau khi cơ thể hắn sau khi bước qua giai đoạn luyện thể cảnh ngưng khí tầng mười, thì lúc này lại tẩy lễ thêm một lần nữa. Lúc này cơ thể hắn đã được lực lượng của tòa hoàn mỹ đạo đài Trúc cơ thứ mười triệt để cải biến hoàn toàn, khiến cho bản thân trở nên thích hợp tu hành hơn, mà cơ thể của hắn cũng vì vậy mà như được luyện hóa thành bảo thân!
Thậm chí Mạnh Hạo còn có cảm giác vô cùng chân thực rằng, lúc này hắn không cần dùng bất cứ thuật pháp linh lực nào, chỉ cần dùng chính thân thể này cũng có thể trực tiếp nghiền ép toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ. Cho dù đối phương có là đạo tử, hay là Trúc cơ đại viên mãn đi chăng nữa thì kết quả cũng không có gì thay đổi.
Từ khi đặt chân trên con đường tu chân này, từng chuyện một xảy ra khiến cho bản thân hắn càng ngày càng có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, mộng tưởng sẽ có ngày nào đó mà bản thân có thể đứng trên đỉnh phong tu chân. Giờ phút này, hơi thở của hắn có chút gấp gáp, hắn nắm chặt nắm tay lại, hắn biết rõ khoảnh khắc này bản thân hắn…rốt cục cũng chạm tới con đường này rồi!
Mà đầu kia của con đường này, chính là con đường cường giả, một con đường không thể quay đầu lại, một khi đặt chân lên có nghĩa là phải kiên định mà tiếp tục đi tới!
Linh khí bên trong Đạo tỉnh phun ra càng lúc càng đậm đặc, hình thành từng luồng linh khí mạnh bạo tiến vào bên trong cơ thể của Mạnh Hạo đồng thời tẩm bổ linh thức của hắn, tẩm bổ thân thể hắn, tẩm bổ tu vi hắn.
Phạm vi linh thức của hắn ngày càng được mở rộng, thân thể hắn cũng trở nên cứng cỏi hơn trước rất nhiều. Mà trong lúc tu vi của hắn được đề thăng, thì đạo đài thứ mười trong cơ thể hắn cũng ngưng thực càng hoàn chỉnh hơn!
Bốn thành, năm thành, sáu thành. . .
Lúc này mấy vạn tu sĩ Nam Vực ở đây đều đã trợn mắt há mồn kinh ngạc, hơi thở dồn dập nhìn một màn linh khí nồng nặc khó mà hình dung được từ bên trong Đạo tỉnh tràn ra, lượng linh khí này hoàn toàn vượt trội so với lượng linh khí mà Đạo tỉnh đã từng tràn ra khi những người khác cảm ngộ thành công từ trước tới nay.
Hơn nữa, mấy chục hơi thở trôi qua nhưng lượng linh khí chẳng những không có dấu hiệu giảm bớt mà còn tuôn trào ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dường như muốn đem toàn bộ lực lượng của Đạo tỉnh bạo phát hết toàn bộ trong ngày hôm nay luôn thì phải.
Vẻ mặt hai đạo tử Mặc thổ La Trùng, Từ Phỉ đầy biến hóa, hơi thở mạnh mẽ, mà biểu hiện của đám Vương Lệ Hải cũng không khác biệt cho lắm, có chăng còn kèm thêm vẻ không có cách nào tin tưởng nổi nữa mà thôi.
“Hắn…chẳng lẽ hắn muốn Kết đan ở chỗ này?”
“Không giống Kết đan, nhưng…linh khí tràn trề đậm đặc như vậy, tu sĩ bình thường Kết đan cũng không có lượng linh khí tới mức như vậy!”
Tiếng nghị luận chợt bùng lên khắp bốn phương. Mà tên tu sĩ mất đi chiếc mặt nạ xanh kia chợt trở nên khó chịu nhất. Lúc này sắc mặt lão đầy khó coi, khuôn mặt già nua đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng Mạnh Hạo đang đắm chìm bên trong màn linh kinh nồng nặc.
Cảm giác nguy cơ lại trỗi dậy bên trong lòng lão ngày càng mạnh mẽ, hắn đang nhìn thân ảnh phía bên kia, cũng nhận thức được cơn ác mộng uy hiếp tới sinh mệnh mình đang dần trưởng thành.
“Nhất định không thể để cho hắn tiếp tục như vậy nữa!” Tu sĩ mặt nạ xanh cắn răng một cái, ánh mắt lão cũng chợt lộ ra một tia cương quyết. Sau đó nhanh chóng đưa tay phải vỗ mạnh vào trán. Một tiếng Ầm vang lên, phía sau lão, đan khí lúc nãy đã tan rã mà tiêu biến đi như chợt bị thiêu đốt mà kích phát lên một lần nữa rồi ầm ầm xuất hiện lại. Bóng kiếm bên trong Đan khí cũng nhanh chóng ẩn ẩn hiện hiện trở lại. Dưới một chỉ bấm niệm kiếm quyết của tu sĩ mặt nạ xanh này, Đan khí kiếm gào thét nhắm phía Mạnh Hạo đang bị bao phủ trong đám linh khí đậm đặc kia lao thẳng tới.
Bóng kiếm lao vọt tới vô cùng nhanh, tưởng như trong thoáng chốc như đâm thẳng vào vòng xoáy linh khí phía trước, đồng thời sẽ kéo theo chấn đồng rung chuyển kinh thiên. Nhưng không ngờ kiếm lại không còn đủ lực đi vào sâu bên trong được nữa.
Cho dù lão là Tu sĩ Kết đan, nhưng dưới màn linh khí cực kì nồng đậm phun trào từ Đạo tỉnh bên dưới, kiếm ảnh của lão lại vô pháp đi vào bên trong màn linh khí đó.
Hơn nữa, lúc này bị kẹt giữa dòng linh khí, kiếm ảnh lại rung động như thể tùy thời sẽ bị dòng linh khí dao động kia cuốn vào trong dòng xoáy đi mất vậy.
Mà cũng trong lúc này, tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo cũng đã khai xuất được bảy thành!
Sắc mặt tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh đầy khó coi, lão đưa tay phải bầm niệm pháp quyết rồi điểm thẳng vào giữa trán, đồng thời hà miệng phun ra một ngụm tiên huyết ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm lơ lửng trước người.
Đan xuất hồn Sát! Tên tu sĩ mặt nạ xanh khẽ quát lên một tiếng, hai mắt lão lóe sáng, đồng thời tay trái cũng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết vung về phía trước. Đột nhiên hai mắt lão lồi ra, cả người chợt run rẩy, khuôn mặt lão cũng dần có một hư ảnh trọng điệp phía trên, nhìn kĩ thì hư ảnh này rõ ràng chính là hồn của tu sĩ mặt nạ xanh kia.
Hồn này ly thể nhanh chóng bay ra rồi dung hợp vào bên trong thanh huyết kiếm trước người lão. Huyết kiếm lóe lên ánh sáng đỏ rực rỡ.
Thanh huyết kiếm vang lên một tiếng ngân thanh thúy, mang theo một khí thế như muốn hủy diệt tất cả mà lao thẳng về phía trước, nhanh chóng trọng điệp với Đan khí kiếm đan mặc kẹt giữa dòng linh khí đậm đặc kia. Rồi dần dung hợp với nhau, thình lình…hóa thành một thanh kiếm hoàn chỉnh!
Lấy máu làm kiếm phôi, lấy hồn làm kiếm linh, đan khí làm kiếm phong mà hình thành thanh kiếm này,.… Thanh bổn mạng tuyệt kiếm của tu sĩ mặt nạ xanh nhanh chóng gào thét lao tới, trực tiếp xuyên thẳng qua vòng xoáy linh khí kia mà lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Càng đến gần Mạnh Hạo, tốc độ thanh kiếm càng chậm. Nhưng cũng không có dấu hiệu dừng lại, dường như nếu không chém giết được Mạnh Hạo, thanh kiếm này cũng sẽ không từ bỏ. Thanh kiếm từ từ tiến về phía Mạnh Hạo, ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng, năm trượng...
Hai mắt Mạnh Hạo vẫn nhắm lại, lặng yên lơ lửng giữa vòng xoáy linh khí. Trong cơ thể hắn, tòa đạo đài thứ mười đã ngưng tụ ra tám thành!
Cả người tên tu sĩ mặt nạ xanh bên kia chợt run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, sinh cơ cũng dần bị áp chế nhường chỗ cho khí tức tử vong dần dần xuất hiện. Chỉ là lão vẫn đang tập trung toàn bộ lực lượng, dùng hồn mình thúc dục bổn mạng tuyệt kiếm tiến tới gần Mạnh Hạo.
Linh hồn của tên tu sĩ mặt nạ xanh trên thân kiếm lúc này chợt phát ra tiếng gần nhẹ, mắt thấy khoảng cách giữa kiếm và Mạnh Hạo chỉ còn khoảng ba trượng. Hắn thậm chí còn có thể trông thấy Mạnh Hạo đang nhắm chặt hai mắt lại, đồng thời còn có thể cảm nhận được cảm giác dường như trong cơ thể Mạnh Hạo lúc này như có một con hung thú viễn cổ đang say ngủ, lúc này cũng đang chuẩn bị thức tỉnh.
Tràng đấu pháp này giữa hai người, ngoại nhân không được phép tham dự. Cho dù lúc này là lúc tu vi Mạnh Hạo đang đột phá vào lúc mấu chốt, mà hành vi của tên tu sĩ mặt nạ xanh lần này gần như là đánh lén, nhưng vẫn là chiến trường thuộc về riêng hai người bọn họ mà thôi.
Hai tên tu sĩ mặt nạ xanh bên phía Mặc thổ không được phép tương trợ, mà đám chúng tu Nam vực nơi này cũng không có cách nhúng tay vào trận đấu này được.
Mắt thấy thanh kiếm kia chỉ còn cách Mạnh Hạo một trượng, mũi kiếm lạnh lẽo nhanh chóng lão thẳng tới mi tâm Mạnh Hạo…
Tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng ngưng tụ ra chính thành!
Chết đi cho ta!! Hồn của tên tu sĩ mặt nạ xanh chợt thét ra tiếng chói tai, mà thanh tuyệt kiếm bổn mệnh của lão cũng đang lao vù vù về phía Mạnh Hạo, một trượng, nửa trượng, một thước…
Cho đến khi cách mi tâm của Mạnh Hạo chỉ có một tấc!!
Đúng lúc này thì trong cơ thể của Mạnh Hạo chợt nổ vang kinh thiên động địa, tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể hắn trong nháy mắt khai xuất ra đủ mười thành, rồi ngưng tụ ra một tòa đạo đài hoàn chỉnh!
Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo tay phải đưa lên, hai ngón tay phải kẹp lấy mũi kiếm trước trán, lúc này khoảng cách từ mi tâm tới mũi kiếm của thanh tuyệt kiếm bổn mệnh này không tới nửa tấc!
“Lúc này, mới thật sự là hoàn mỹ Trúc cơ!” Mạnh Hạo lặng yên thì thào, trong chớp mắt, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra lộ ra một ánh mắt lạnh như băng cùng với một sát cơ kinh thiên trong ánh mắt.
Trong mắt hắn, chỉ có lãnh khốc.
Trong mắt hắn, còn có ánh nhìn áp bức kinh thiên.
Trong ánh mắt, còn có một khí thế bá đạo khó nói bộc phát ra.
Mà cũng trong chớp mắt này, Mạnh Hạo cũng phát giác ra, trong túi trữ vật của hắn, có một vật phẩm nào đó đang hướng về phía hắn truyền đến một khát vọng được triệu hoán ra bên ngoài.
Cái khát vọng triệu hoán này, chính là từ huyết sắc mặt nạ trong túi trữ vật truyền ra, là từ một vật mà trước đây Mạnh Hạo không cách gì có thể vận dụng được chút nào…Tam Vĩ phiên!
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, quả thật hắn chưa từng gặp qua điển tịch nào nhắc đến đạo đài Trúc cơ thứ mười cả, thậm chí trong các điển tịch thời thượng cổ cũng nói các tu sĩ Trúc cơ có tất cả chín tòa đạo đài mà thôi.
Cho dù đường tu hành từ Ngưng khí cảnh đã bị triệt để cắt đứt vì thiên địa đã thay đổi, nên Ngưng khí tầng thứ mười cũng đã biến mất, nhưng việc này ít ra cũng có vài dấu vết điển tịch để lần theo được, nhưng…đạo đài thứ mười, quả thực lại chưa bao giờ nghe thấy!
Nói gì thì nói, lúc này Mạnh Hạo cũng đã là Chủ lô đan sư, thân phận hắn bắt buộc phải hiểu rõ về lịch sử, như vậy mới có thể dễ dàng lần theo dấu vết các loại thượng cổ đan đạo được ghi chép trong điển tịch. Nên từ sau khi trở thành Chủ lô Đan sư thì số lượng Điển tịch trong Tử vận tông được Mạnh Hạo xem qua cũng không ít.
Nhưng hắn cũng chưa từng nhìn qua bất kì chỗ nào đề cập tới việc đạo đài của tu sĩ Trúc cơ có tòa thứ mười tồn tại.
Nhưng lúc này, rõ ràng cơ thể hắn biến hóa lại chứng minh cho Mạnh Hạo thấy…đạo đài Trúc cơ thứ mười đang khai mở ra!
Có điều, biến hóa trong cơ thể hắn cũng chỉ duy nhất hắn phát hiện được, ngoại nhân cũng không thể nào nhận ra được. Cũng như máu huyết tu sĩ Nguyên Anh lúc nãy mà Mạnh Hạo kích phát ra, ngoại nhân không thể nào nhận ra máu huyết đó là của vị tu sĩ Nguyên Anh nào, hơn nữa vì Mạnh Hạo có che dấu nên cũng không thể nào nhận ra được chân tướng sự việc.
Nhìn ở bên ngoài chỉ có thể thấy được linh khí từ Đạo tỉnh tuôn trào ra ngày càng dày đặc và liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời liên tục bao trùm lấy Mạnh Hạo. Mà bên trong, Mạnh Hạo cũng liên tục không ngừng hấp thu linh khí vào cơ thể mình.
Theo quá trình hấp thu linh khí, tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo cũng dần dần ngưng tụ lại thành hình dạng hoàn chỉnh.
Một thành, hai thành, ba thành...
Lực lượng đạo đại bên trong cơ thể của Mạnh Hạo chợt nổ vang kinh thiên, một khí tức cường đại chưa từng có trên người Mạnh Hạo chợt xuất hiến. Trong khoảnh khắc đó, trong cơ thể Mạnh Hạo như biển đổi long trời lở đất, dường như một bước đột phá lên thẳng Cửu tiêu.
Cường đại, chưa từng cường đại đến như vậy!
Linh thức của hắn cũng tăng vọt theo cấp số nhân, ngày trước chỉ có thể bao phủ trong khuôn viên ngàn trượng. Nhưng lúc này, linh thức của Mạnh Hạo nhanh chóng khuếch trương ra, hai ngàn trượng, ba ngàn trượng…
Đầu óc hắn thư thái, linh khí không ngừng tuôn trào vào bên trong não hải, khai phá ra một vùng rộng lớn xung quanh! Tựa như chỉ trong chớp mắt này, toàn bộ phiến thiên địa này đã hoàn toàn khác biệt với cảm giác của hắn trước đó, tựa như lúc này sáng sủa hơn so với trước kia, tinh xảo hơn trước kia. Cái cảm giác này khi Mạnh Hạo trở thành hoàn mỹ Trúc cơ cũng không cảm thấy rõ ràng và mạnh mẽ như lúc này.
“Đây…mới thật sự là hoàn mỹ Trúc cơ sao?” trong lòng Mạnh Hạo chợt thì thào. Tuy hắn vẫn còn trầm mình bên trong vòng xoáy linh khí đậm đặc nhìn không thấy bên ngoài ra sao, nhưng linh thức của hắn vẫn thoáng chốc có thể cảm nhận mọi chuyện đang diễn ra ở bên ngoài.
Tim Mạnh Hạo hốt nhiên chợt đập thình thịch, kèm theo đó là một sự cố chấp và kích động sâu trong lòng hắn được thể hiện ra bên ngoài. Hắn hít sâu một hơi, nhìn dòng linh khí đậm đặc đang mạnh mẽ dung nhập vào trong cơ thể, ánh mắt Mạnh Hạo đối với truy cầu cường đại lại càng thêm vô cùng kiên định.
Hắn chậm rãi đưa tay phải lên, sau đó cúi đầu xuống. Một lúc sau hắn siết chặt nắm tay lại, trong cái siết tay đó, Mạnh Hạo cảm nhận được lực lượng của chính bản thân mình!
Một lực lượng chưa từng có từ trước tới nay!
Trong chớp mắt này, máu huyết trên người hắn như chợt ngưng tụ lại thêm một lần nữa. Như là quá trình Luyện thể vậy, một lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể Mạnh Hạo chậm rãi sinh trưởng khiến tâm thần hắn không khỏi rung động.
Lực lượng kinh người này tựa hồ như Mạnh Hạo chỉ cần dùng tay không cũng có thể thừa sức xé nát pháp bảo hộ thân của hắn. Dường như sau khi cơ thể hắn sau khi bước qua giai đoạn luyện thể cảnh ngưng khí tầng mười, thì lúc này lại tẩy lễ thêm một lần nữa. Lúc này cơ thể hắn đã được lực lượng của tòa hoàn mỹ đạo đài Trúc cơ thứ mười triệt để cải biến hoàn toàn, khiến cho bản thân trở nên thích hợp tu hành hơn, mà cơ thể của hắn cũng vì vậy mà như được luyện hóa thành bảo thân!
Thậm chí Mạnh Hạo còn có cảm giác vô cùng chân thực rằng, lúc này hắn không cần dùng bất cứ thuật pháp linh lực nào, chỉ cần dùng chính thân thể này cũng có thể trực tiếp nghiền ép toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ. Cho dù đối phương có là đạo tử, hay là Trúc cơ đại viên mãn đi chăng nữa thì kết quả cũng không có gì thay đổi.
Từ khi đặt chân trên con đường tu chân này, từng chuyện một xảy ra khiến cho bản thân hắn càng ngày càng có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, mộng tưởng sẽ có ngày nào đó mà bản thân có thể đứng trên đỉnh phong tu chân. Giờ phút này, hơi thở của hắn có chút gấp gáp, hắn nắm chặt nắm tay lại, hắn biết rõ khoảnh khắc này bản thân hắn…rốt cục cũng chạm tới con đường này rồi!
Mà đầu kia của con đường này, chính là con đường cường giả, một con đường không thể quay đầu lại, một khi đặt chân lên có nghĩa là phải kiên định mà tiếp tục đi tới!
Linh khí bên trong Đạo tỉnh phun ra càng lúc càng đậm đặc, hình thành từng luồng linh khí mạnh bạo tiến vào bên trong cơ thể của Mạnh Hạo đồng thời tẩm bổ linh thức của hắn, tẩm bổ thân thể hắn, tẩm bổ tu vi hắn.
Phạm vi linh thức của hắn ngày càng được mở rộng, thân thể hắn cũng trở nên cứng cỏi hơn trước rất nhiều. Mà trong lúc tu vi của hắn được đề thăng, thì đạo đài thứ mười trong cơ thể hắn cũng ngưng thực càng hoàn chỉnh hơn!
Bốn thành, năm thành, sáu thành. . .
Lúc này mấy vạn tu sĩ Nam Vực ở đây đều đã trợn mắt há mồn kinh ngạc, hơi thở dồn dập nhìn một màn linh khí nồng nặc khó mà hình dung được từ bên trong Đạo tỉnh tràn ra, lượng linh khí này hoàn toàn vượt trội so với lượng linh khí mà Đạo tỉnh đã từng tràn ra khi những người khác cảm ngộ thành công từ trước tới nay.
Hơn nữa, mấy chục hơi thở trôi qua nhưng lượng linh khí chẳng những không có dấu hiệu giảm bớt mà còn tuôn trào ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dường như muốn đem toàn bộ lực lượng của Đạo tỉnh bạo phát hết toàn bộ trong ngày hôm nay luôn thì phải.
Vẻ mặt hai đạo tử Mặc thổ La Trùng, Từ Phỉ đầy biến hóa, hơi thở mạnh mẽ, mà biểu hiện của đám Vương Lệ Hải cũng không khác biệt cho lắm, có chăng còn kèm thêm vẻ không có cách nào tin tưởng nổi nữa mà thôi.
“Hắn…chẳng lẽ hắn muốn Kết đan ở chỗ này?”
“Không giống Kết đan, nhưng…linh khí tràn trề đậm đặc như vậy, tu sĩ bình thường Kết đan cũng không có lượng linh khí tới mức như vậy!”
Tiếng nghị luận chợt bùng lên khắp bốn phương. Mà tên tu sĩ mất đi chiếc mặt nạ xanh kia chợt trở nên khó chịu nhất. Lúc này sắc mặt lão đầy khó coi, khuôn mặt già nua đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng Mạnh Hạo đang đắm chìm bên trong màn linh kinh nồng nặc.
Cảm giác nguy cơ lại trỗi dậy bên trong lòng lão ngày càng mạnh mẽ, hắn đang nhìn thân ảnh phía bên kia, cũng nhận thức được cơn ác mộng uy hiếp tới sinh mệnh mình đang dần trưởng thành.
“Nhất định không thể để cho hắn tiếp tục như vậy nữa!” Tu sĩ mặt nạ xanh cắn răng một cái, ánh mắt lão cũng chợt lộ ra một tia cương quyết. Sau đó nhanh chóng đưa tay phải vỗ mạnh vào trán. Một tiếng Ầm vang lên, phía sau lão, đan khí lúc nãy đã tan rã mà tiêu biến đi như chợt bị thiêu đốt mà kích phát lên một lần nữa rồi ầm ầm xuất hiện lại. Bóng kiếm bên trong Đan khí cũng nhanh chóng ẩn ẩn hiện hiện trở lại. Dưới một chỉ bấm niệm kiếm quyết của tu sĩ mặt nạ xanh này, Đan khí kiếm gào thét nhắm phía Mạnh Hạo đang bị bao phủ trong đám linh khí đậm đặc kia lao thẳng tới.
Bóng kiếm lao vọt tới vô cùng nhanh, tưởng như trong thoáng chốc như đâm thẳng vào vòng xoáy linh khí phía trước, đồng thời sẽ kéo theo chấn đồng rung chuyển kinh thiên. Nhưng không ngờ kiếm lại không còn đủ lực đi vào sâu bên trong được nữa.
Cho dù lão là Tu sĩ Kết đan, nhưng dưới màn linh khí cực kì nồng đậm phun trào từ Đạo tỉnh bên dưới, kiếm ảnh của lão lại vô pháp đi vào bên trong màn linh khí đó.
Hơn nữa, lúc này bị kẹt giữa dòng linh khí, kiếm ảnh lại rung động như thể tùy thời sẽ bị dòng linh khí dao động kia cuốn vào trong dòng xoáy đi mất vậy.
Mà cũng trong lúc này, tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo cũng đã khai xuất được bảy thành!
Sắc mặt tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh đầy khó coi, lão đưa tay phải bầm niệm pháp quyết rồi điểm thẳng vào giữa trán, đồng thời hà miệng phun ra một ngụm tiên huyết ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm lơ lửng trước người.
Đan xuất hồn Sát! Tên tu sĩ mặt nạ xanh khẽ quát lên một tiếng, hai mắt lão lóe sáng, đồng thời tay trái cũng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết vung về phía trước. Đột nhiên hai mắt lão lồi ra, cả người chợt run rẩy, khuôn mặt lão cũng dần có một hư ảnh trọng điệp phía trên, nhìn kĩ thì hư ảnh này rõ ràng chính là hồn của tu sĩ mặt nạ xanh kia.
Hồn này ly thể nhanh chóng bay ra rồi dung hợp vào bên trong thanh huyết kiếm trước người lão. Huyết kiếm lóe lên ánh sáng đỏ rực rỡ.
Thanh huyết kiếm vang lên một tiếng ngân thanh thúy, mang theo một khí thế như muốn hủy diệt tất cả mà lao thẳng về phía trước, nhanh chóng trọng điệp với Đan khí kiếm đan mặc kẹt giữa dòng linh khí đậm đặc kia. Rồi dần dung hợp với nhau, thình lình…hóa thành một thanh kiếm hoàn chỉnh!
Lấy máu làm kiếm phôi, lấy hồn làm kiếm linh, đan khí làm kiếm phong mà hình thành thanh kiếm này,.… Thanh bổn mạng tuyệt kiếm của tu sĩ mặt nạ xanh nhanh chóng gào thét lao tới, trực tiếp xuyên thẳng qua vòng xoáy linh khí kia mà lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Càng đến gần Mạnh Hạo, tốc độ thanh kiếm càng chậm. Nhưng cũng không có dấu hiệu dừng lại, dường như nếu không chém giết được Mạnh Hạo, thanh kiếm này cũng sẽ không từ bỏ. Thanh kiếm từ từ tiến về phía Mạnh Hạo, ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng, năm trượng...
Hai mắt Mạnh Hạo vẫn nhắm lại, lặng yên lơ lửng giữa vòng xoáy linh khí. Trong cơ thể hắn, tòa đạo đài thứ mười đã ngưng tụ ra tám thành!
Cả người tên tu sĩ mặt nạ xanh bên kia chợt run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, sinh cơ cũng dần bị áp chế nhường chỗ cho khí tức tử vong dần dần xuất hiện. Chỉ là lão vẫn đang tập trung toàn bộ lực lượng, dùng hồn mình thúc dục bổn mạng tuyệt kiếm tiến tới gần Mạnh Hạo.
Linh hồn của tên tu sĩ mặt nạ xanh trên thân kiếm lúc này chợt phát ra tiếng gần nhẹ, mắt thấy khoảng cách giữa kiếm và Mạnh Hạo chỉ còn khoảng ba trượng. Hắn thậm chí còn có thể trông thấy Mạnh Hạo đang nhắm chặt hai mắt lại, đồng thời còn có thể cảm nhận được cảm giác dường như trong cơ thể Mạnh Hạo lúc này như có một con hung thú viễn cổ đang say ngủ, lúc này cũng đang chuẩn bị thức tỉnh.
Tràng đấu pháp này giữa hai người, ngoại nhân không được phép tham dự. Cho dù lúc này là lúc tu vi Mạnh Hạo đang đột phá vào lúc mấu chốt, mà hành vi của tên tu sĩ mặt nạ xanh lần này gần như là đánh lén, nhưng vẫn là chiến trường thuộc về riêng hai người bọn họ mà thôi.
Hai tên tu sĩ mặt nạ xanh bên phía Mặc thổ không được phép tương trợ, mà đám chúng tu Nam vực nơi này cũng không có cách nhúng tay vào trận đấu này được.
Mắt thấy thanh kiếm kia chỉ còn cách Mạnh Hạo một trượng, mũi kiếm lạnh lẽo nhanh chóng lão thẳng tới mi tâm Mạnh Hạo…
Tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng ngưng tụ ra chính thành!
Chết đi cho ta!! Hồn của tên tu sĩ mặt nạ xanh chợt thét ra tiếng chói tai, mà thanh tuyệt kiếm bổn mệnh của lão cũng đang lao vù vù về phía Mạnh Hạo, một trượng, nửa trượng, một thước…
Cho đến khi cách mi tâm của Mạnh Hạo chỉ có một tấc!!
Đúng lúc này thì trong cơ thể của Mạnh Hạo chợt nổ vang kinh thiên động địa, tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể hắn trong nháy mắt khai xuất ra đủ mười thành, rồi ngưng tụ ra một tòa đạo đài hoàn chỉnh!
Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo tay phải đưa lên, hai ngón tay phải kẹp lấy mũi kiếm trước trán, lúc này khoảng cách từ mi tâm tới mũi kiếm của thanh tuyệt kiếm bổn mệnh này không tới nửa tấc!
“Lúc này, mới thật sự là hoàn mỹ Trúc cơ!” Mạnh Hạo lặng yên thì thào, trong chớp mắt, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra lộ ra một ánh mắt lạnh như băng cùng với một sát cơ kinh thiên trong ánh mắt.
Trong mắt hắn, chỉ có lãnh khốc.
Trong mắt hắn, còn có ánh nhìn áp bức kinh thiên.
Trong ánh mắt, còn có một khí thế bá đạo khó nói bộc phát ra.
Mà cũng trong chớp mắt này, Mạnh Hạo cũng phát giác ra, trong túi trữ vật của hắn, có một vật phẩm nào đó đang hướng về phía hắn truyền đến một khát vọng được triệu hoán ra bên ngoài.
Cái khát vọng triệu hoán này, chính là từ huyết sắc mặt nạ trong túi trữ vật truyền ra, là từ một vật mà trước đây Mạnh Hạo không cách gì có thể vận dụng được chút nào…Tam Vĩ phiên!
/391
|