Quý Hồng Đông vừa nói xong, vô số tàn hồn và Phượng hoàng do hắc khí hình thành tới gần hắn, cách chừng bảy, tám trượng thì chợt run rẩy.
Đám tàn hồn đang dữ tợn biến thành sợ hãi như gặp phải khắc tinh. Con Phượng hoàng màu đen càng run rẩy hơn như không dám tới gần. Cái đầu nó cúi thấp như đang cùng bái người thanh niên mang huyết mạch Quý gia này.
Sự việc diễn ra khiến sắc mặt Hứa Thanh đại biến, thân thể nàng run rẩy, ánh mắt không thể tin nổi. Nàng không thể lường được, đám tàn hồn như mặt trời ban trưa trong Thanh La Tông lại run rẩy trước mặt một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.
“Huyết mạch của hắn…” Hứa Thanh thầm nghĩ, chợt nhớ tới những lời đối phương vừa nói.
Đúng lúc ấy, Quý Hồng Đông hừ lạnh.
“Tất cả tàn hồn trên thế gian này đứng trước huyết mạch Quý gia đều chỉ như chó cúi đầu, chỉ như con sâu cái kiến mà thôi. Vì khi còn sống, bọn chúng chết dưới tay Quý gia chúng ta.”
Quý Hồng Đông lạnh nhạt nói, thần sắc ngạo nghễ trong khi bước chân vẫn không ngừng đi tới. Đám tàn hồn kêu thảm, nhốn nháo lui về sau, vẻ mặt thành khẩn.
Con Phượng hoàng màu đen càng run sợ. Lúc Quý Hồng Đông đi tới, khuôn mặt con Phượng hoàng này chợt biến đổi hóa thành khuôn mặt của Phượng tổ. Nàng từ từ nhắm mắt, thần sắc vừa sợ hãi vừa cầu khẩn như muốn giải thích điều gì mà không mở miệng nói được. Trong lúc mơ hồ, khuôn mặt nàng hiện lên một ấn ký màu đỏ như đã bị phong ấn.
Quý Hồng Đông nhìn ấn ký này thì nở nụ cười, thần sắc cổ quái.
“Hay lắm! Ta chỉ nghe thần hồn đoạt thể, chứ chưa từng nghe thần hồn bị chủ ký sinh đoạt ngược lại. Tên nàng là gì? Là người của tông môn nào?” Quý Hồng Đông lộ nụ cười đầy ý vị, hướng Lý Đạo Nhất hỏi.
“Thanh La Tông, Hứa Thanh.” Lý Đạo Nhất đáp ngắn gọn.
“Hứa Thanh, có ý tứ lắm. Không biết ngươi dùng biện pháp gì lừa gạt được Thanh La Tông, lại lừa gạt cả tàn hòn làm cho người lầm tưởng ngươi chính là tàn hồn. Ngươi nói xem, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ngươi sẽ nhận kết cục gì?” Nụ cười trên mặt Quý Hồng Đông mang theo một tia tà ác. Hắn bước về phía trước, tay phải tùy ý vung lên. Tất cả tàn hồn đều rút lui, cả đám vẫn không ngừng run rẩy. Phượng tổ hóa thành Phượng hoàng màu đen cũng lui về sau, không dám tới gần.
Không phải bọn chúng sợ hãi người thanh niên trước mặt này, mà là sợ hãi huyết mạch Quý gia trong người hắn.
Sắc mặt Hứa Thanh càng thêm biến hóa. Nàng đã hiểu, một khi việc này truyền ra ngoài, dù nàng có trốn ra khỏi chỗ này cũng khó tránh được cái chết. Thứ mà nàng đối mặt không chỉ là Thanh La Tông mà còn là những tàn hồn kinh khủng khác thôn phệ.
Toàn bộ Thanh La Tông, dù là tu sĩ hay tàn hồn đều sẽ không buông tha cho nàng. Toàn bộ Nam Vực sẽ không để cho nàng được yên. Thậm chí mọi căn cơ trong tông môn của nàng đều sẽ bị tiêu trừ. Nàng không thể dung thân tại Nam Vực này nữa. Mà việc dung hợp Phượng tổ lại bắt buộc phải tiến hành ở Thanh La Tông. Chỉ có tại đó mới có thể kéo dài việc dung hợp cho tới lúc nàng hoàn toàn thôn phệ nó. Nếu rời khỏi rồi, không những việc dung hợp bị đình lại mà tu vi của nàng sẽ giảm xuống. Việc này chẳng khác nào tai họa ập lên đầu nàng.
“Còn cái ấn ký này…”, Quý Hồng Đông thấy Hứa Thanh biến sắc thì nở nụ cười, vẻ mặt giễu cợt. Hắn thích nhìn người khác rơi vào trạng thái như vậy. Trạng thái khiến hắn có cảm giác mình trở thành chúa tể.
“Cái ấn ký này càng thú vị, có thể giúp ngươi chiếm lấy tàn hồn. Mấy lão tổ trong tộc kia chắc chắn sẽ rất hứng thú với nó.” Quý Hồng Đông cười lớn, bước lại gần Hứa Thanh với vẻ mặt trào phùng lộ rõ. Mọi chuyện đang hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Sắc mặt Hứa Thanh đã trắng bệch, hiện giờ nàng đang tạm thời mất đi quyền điều khiển với đám tàn hồn. Không có lực lượng của Phượng tổ, nàng chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi, tu vi Kết Đan cũng khó mà phát huy được.
Nhưng nàng không lui về sau bởi vì trong chớp mắt, nàng cảm nhận được có một lực lượng trói buộc mang thân thể của nàng hoàn toàn phong ấn lại, cố định một chỗ.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Quý Hồng Đông lên tiếng. Tay phải hắn nâng lên, hướng về Mạnh Hạo vỗ một cái. Nhưng đúng thời điểm đó, hai mắt Mạnh Hạo mở ra, một cỗ tu vi kinh khủng ầm ầm bộc phát từ trên người hắn.
Lực lượng tràn ra tạo thành gió lốc gầm thét bốn phía. Sắc mặt Quý Hồng Đông đại biến, thân thể nhanh chóng lui về sau hơn mười trượng. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, hai mắt co rút mãnh liệt.
Lý Đạo Nhất đứng đó cũng hoảng sợ, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn nhìn chòng chọc vào thân ảnh Mạnh Hạo hiện ra trong gió lốc, ánh mắt oán độc không tưởng tượng nổi.
“Ngươi…, ngươi không phải là Phương Mộc. Ngươi là… Mạnh Hạo!” Âm thanh của hắn vang lên bén nhọn, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn không thể ngờ người bị hắn âm thầm tìm kiếm năm nào hiện đang xuất hiện trước mặt mình.
Không gian xung quanh Mạnh Hạo nổ vang, chấn động bốn phía. Trong gió lốc, thân ảnh Mạnh Hạo sừng sững giữa đất trời, lực lượng khủng khiếp khuếch tán từ trên thân thể hắn. Gương mặt hắn đã biến đổi, không còn là gương mặt của Phương Mộc nữa. Khí tức cường đại đi kèm với khuôn mặt đang dần dần lộ rõ.
Đó chính là gương mặt của Mạnh Hạo!
Lý Đạo Nhất tái mét mặt mày, đầu óc nổ vang như sấm. Hắn đã rõ, Phương Mộc chính là Mạnh Hạo!
“Đệ tử truyền thừa Tử Vận Tông, Đan Đỉnh đại sư Phương Mộc chính là Mạnh Hạo!” Thân thể Lý Đạo Nhất lảo đảo lùi ra sau. Hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay phải của mình đau rát. Dù nó đã hồi phục nhưng cừu hận từ Huyết tiên truyền thừa năm đó vẫn là một nỗi sĩ nhục lớn với hắn.
Mạnh Hạo hiện ra giữa màn sáng màu tím, ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia lạnh lẽo. Trong thể nội hắn, Tử Đan lớn chừng nắm tay con nít đã thay thế vị trí của đan hải đang chậm rãi phiêu phù, mỗi chuyển động đều khuếch tán lượng lớn sợi tơ mỏng màu tím dung nhập vào mỗi vị trí trong thể nội hắn. Những sợi tơ này giống như kinh mạch, mỗi lần lóe lên đều phát ra khí tức vượt xa tu vi Trúc Cơ. Đó là khí tức Kết Đan, là tu vi Kết Đan!
Thậm chí, khí tức này không giống người vừa mới bước vào cảnh giới mà nhanh chóng bộc phát lực lượng của Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.
Từng luồng gió màu tím gào thét lưu chuyển khắp nơi, mái tóc dài của Mạnh Hạo cũng đã chuyển thành màu tím phiêu diêu. Bên cạnh hắn, Hứa Thanh thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng chợt nhớ tới điều gì thì biến sắc, muốn mở miệng.
“Mọi việc đã có ta.” Mạnh Hạo ngắt lời, con người màu tím liếc nhìn Quý Hồng Đông.
“Phương Mộc? Mạnh Hạo? Xem ra ngươi có không ít thân phận nhỉ? Nhanh như thế đã bước vào Kết Đan cảnh đủ thấy giá trị của tiên linh khí lớn thế nào. Ta càng thấy hứng thú đó.” Thần sắc Quý Hồng Đông đã khôi phục lại như thường. Hắn tươi cười, tay phải nhấc lên, sau lưng hắn chợt hình thành một vùng sao trời.
Màn tinh không này bao trùm bốn phương, tạo thành uy áp trùm xuống Mạnh Hạo. Mảnh tinh không này chính là bầu trời đêm của Nam Thiềm đại địa đã bao hàm Tây Mạc, Bắc Mạc, bao hàm cả Đông Thổ, Nam Vực nên cực kỳ mênh mông. Nó phủ xuống khiến người khác có cảm giác mình không còn bất cứ nơi nào để trốn.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, thần sắc có chút mờ mịt giống như đang trầm mặc, như hắn không hề để ý tới mảnh tinh không đang sụp xuống đầu mình. Một lát sau, lúc mảnh tinh không đã sắp chạm tới, vẻ mờ mịt ấy liền biến mất, thay bằng tia nhìn kiên định và quyết đoán.
Hắn đã hạ quyết tâm.
Tay phải hắn nầng lên thành nắm đấm, màn sáng trên người Mạnh Hạo chợt tản ra. Chính là Huyết sát giới! Huyết sắc chi mang nhanh chóng va chạm cùng với mảnh tinh không kia.
Sấm nổ vang vọng, thân thể Mạnh Hạo như diều đứt dây bị cuốn sang một bên.
“Ngu xuẩn!” Quý Hồng Đông cười lạnh, vẻ mặt khinh miệt. Nhưng hắn vừa dứt lời thì đã biến sắc. Thân ảnh Mạnh Hạo đang bay bỗng đổi phương hướng, dùng tốc độ mà hắn không thể hình dung ra xuất hiện trước người Lý Đạo Nhất.
Ngay từ đầu, mục tiêu trước tiên của hắn chính là tên Lý Đạo Nhất này, bởi vậy hắn không muốn để đối phương kịp phòng bị.
Hai mắt Lý Đạo Nhất co rút, đang muốn lùi lại thì tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên chỉ vào trán đối phương. Uỳnh một tiếng vang lên. Một cỗ lực lượng mang sức mạnh hủy diệt tràn vào thân thể Lý Đạo Nhất, chạy ra toàn thân hắn. Thân thể Lý Đạo Nhất nhanh chóng nổ tung, hóa thành một đống máu thịt hòa lẫn.
“Nhớ kỹ hình dáng của người sẽ giết ngươi đi.” Mạnh Hạo đảo mắt qua thân thể Lý Đạo Nhất giờ chỉ còn là một đống bầy nhầy, sau đó xoay người nhìn Quý Hồng Đông.
Mạnh Hạo thở nhẹ, tay phải nâng lên vỗ vào túi trữ vật. Hắn lấy ra lệnh bài Tử Lô của Đan Đông nhất mạch, cúi đầu thật sâu sau đó bóp chặt. Lệnh bài vỡ vụn, thân thể Mạnh Hạo cũng biến đổi. Mặc trên người hắn là một bộ thanh sam, không còn là trường bào của một vị đan sư nữa.
Từ giờ phút này, hắn không còn là đệ tử Phương Mộc của Đan Đông nhất mạch. Hắn là Mạnh Hạo tới từ Đại Thanh Sơn của Triệu quốc!
Đám tàn hồn đang dữ tợn biến thành sợ hãi như gặp phải khắc tinh. Con Phượng hoàng màu đen càng run rẩy hơn như không dám tới gần. Cái đầu nó cúi thấp như đang cùng bái người thanh niên mang huyết mạch Quý gia này.
Sự việc diễn ra khiến sắc mặt Hứa Thanh đại biến, thân thể nàng run rẩy, ánh mắt không thể tin nổi. Nàng không thể lường được, đám tàn hồn như mặt trời ban trưa trong Thanh La Tông lại run rẩy trước mặt một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.
“Huyết mạch của hắn…” Hứa Thanh thầm nghĩ, chợt nhớ tới những lời đối phương vừa nói.
Đúng lúc ấy, Quý Hồng Đông hừ lạnh.
“Tất cả tàn hồn trên thế gian này đứng trước huyết mạch Quý gia đều chỉ như chó cúi đầu, chỉ như con sâu cái kiến mà thôi. Vì khi còn sống, bọn chúng chết dưới tay Quý gia chúng ta.”
Quý Hồng Đông lạnh nhạt nói, thần sắc ngạo nghễ trong khi bước chân vẫn không ngừng đi tới. Đám tàn hồn kêu thảm, nhốn nháo lui về sau, vẻ mặt thành khẩn.
Con Phượng hoàng màu đen càng run sợ. Lúc Quý Hồng Đông đi tới, khuôn mặt con Phượng hoàng này chợt biến đổi hóa thành khuôn mặt của Phượng tổ. Nàng từ từ nhắm mắt, thần sắc vừa sợ hãi vừa cầu khẩn như muốn giải thích điều gì mà không mở miệng nói được. Trong lúc mơ hồ, khuôn mặt nàng hiện lên một ấn ký màu đỏ như đã bị phong ấn.
Quý Hồng Đông nhìn ấn ký này thì nở nụ cười, thần sắc cổ quái.
“Hay lắm! Ta chỉ nghe thần hồn đoạt thể, chứ chưa từng nghe thần hồn bị chủ ký sinh đoạt ngược lại. Tên nàng là gì? Là người của tông môn nào?” Quý Hồng Đông lộ nụ cười đầy ý vị, hướng Lý Đạo Nhất hỏi.
“Thanh La Tông, Hứa Thanh.” Lý Đạo Nhất đáp ngắn gọn.
“Hứa Thanh, có ý tứ lắm. Không biết ngươi dùng biện pháp gì lừa gạt được Thanh La Tông, lại lừa gạt cả tàn hòn làm cho người lầm tưởng ngươi chính là tàn hồn. Ngươi nói xem, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ngươi sẽ nhận kết cục gì?” Nụ cười trên mặt Quý Hồng Đông mang theo một tia tà ác. Hắn bước về phía trước, tay phải tùy ý vung lên. Tất cả tàn hồn đều rút lui, cả đám vẫn không ngừng run rẩy. Phượng tổ hóa thành Phượng hoàng màu đen cũng lui về sau, không dám tới gần.
Không phải bọn chúng sợ hãi người thanh niên trước mặt này, mà là sợ hãi huyết mạch Quý gia trong người hắn.
Sắc mặt Hứa Thanh càng thêm biến hóa. Nàng đã hiểu, một khi việc này truyền ra ngoài, dù nàng có trốn ra khỏi chỗ này cũng khó tránh được cái chết. Thứ mà nàng đối mặt không chỉ là Thanh La Tông mà còn là những tàn hồn kinh khủng khác thôn phệ.
Toàn bộ Thanh La Tông, dù là tu sĩ hay tàn hồn đều sẽ không buông tha cho nàng. Toàn bộ Nam Vực sẽ không để cho nàng được yên. Thậm chí mọi căn cơ trong tông môn của nàng đều sẽ bị tiêu trừ. Nàng không thể dung thân tại Nam Vực này nữa. Mà việc dung hợp Phượng tổ lại bắt buộc phải tiến hành ở Thanh La Tông. Chỉ có tại đó mới có thể kéo dài việc dung hợp cho tới lúc nàng hoàn toàn thôn phệ nó. Nếu rời khỏi rồi, không những việc dung hợp bị đình lại mà tu vi của nàng sẽ giảm xuống. Việc này chẳng khác nào tai họa ập lên đầu nàng.
“Còn cái ấn ký này…”, Quý Hồng Đông thấy Hứa Thanh biến sắc thì nở nụ cười, vẻ mặt giễu cợt. Hắn thích nhìn người khác rơi vào trạng thái như vậy. Trạng thái khiến hắn có cảm giác mình trở thành chúa tể.
“Cái ấn ký này càng thú vị, có thể giúp ngươi chiếm lấy tàn hồn. Mấy lão tổ trong tộc kia chắc chắn sẽ rất hứng thú với nó.” Quý Hồng Đông cười lớn, bước lại gần Hứa Thanh với vẻ mặt trào phùng lộ rõ. Mọi chuyện đang hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Sắc mặt Hứa Thanh đã trắng bệch, hiện giờ nàng đang tạm thời mất đi quyền điều khiển với đám tàn hồn. Không có lực lượng của Phượng tổ, nàng chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi, tu vi Kết Đan cũng khó mà phát huy được.
Nhưng nàng không lui về sau bởi vì trong chớp mắt, nàng cảm nhận được có một lực lượng trói buộc mang thân thể của nàng hoàn toàn phong ấn lại, cố định một chỗ.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Quý Hồng Đông lên tiếng. Tay phải hắn nâng lên, hướng về Mạnh Hạo vỗ một cái. Nhưng đúng thời điểm đó, hai mắt Mạnh Hạo mở ra, một cỗ tu vi kinh khủng ầm ầm bộc phát từ trên người hắn.
Lực lượng tràn ra tạo thành gió lốc gầm thét bốn phía. Sắc mặt Quý Hồng Đông đại biến, thân thể nhanh chóng lui về sau hơn mười trượng. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, hai mắt co rút mãnh liệt.
Lý Đạo Nhất đứng đó cũng hoảng sợ, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn nhìn chòng chọc vào thân ảnh Mạnh Hạo hiện ra trong gió lốc, ánh mắt oán độc không tưởng tượng nổi.
“Ngươi…, ngươi không phải là Phương Mộc. Ngươi là… Mạnh Hạo!” Âm thanh của hắn vang lên bén nhọn, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn không thể ngờ người bị hắn âm thầm tìm kiếm năm nào hiện đang xuất hiện trước mặt mình.
Không gian xung quanh Mạnh Hạo nổ vang, chấn động bốn phía. Trong gió lốc, thân ảnh Mạnh Hạo sừng sững giữa đất trời, lực lượng khủng khiếp khuếch tán từ trên thân thể hắn. Gương mặt hắn đã biến đổi, không còn là gương mặt của Phương Mộc nữa. Khí tức cường đại đi kèm với khuôn mặt đang dần dần lộ rõ.
Đó chính là gương mặt của Mạnh Hạo!
Lý Đạo Nhất tái mét mặt mày, đầu óc nổ vang như sấm. Hắn đã rõ, Phương Mộc chính là Mạnh Hạo!
“Đệ tử truyền thừa Tử Vận Tông, Đan Đỉnh đại sư Phương Mộc chính là Mạnh Hạo!” Thân thể Lý Đạo Nhất lảo đảo lùi ra sau. Hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay phải của mình đau rát. Dù nó đã hồi phục nhưng cừu hận từ Huyết tiên truyền thừa năm đó vẫn là một nỗi sĩ nhục lớn với hắn.
Mạnh Hạo hiện ra giữa màn sáng màu tím, ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia lạnh lẽo. Trong thể nội hắn, Tử Đan lớn chừng nắm tay con nít đã thay thế vị trí của đan hải đang chậm rãi phiêu phù, mỗi chuyển động đều khuếch tán lượng lớn sợi tơ mỏng màu tím dung nhập vào mỗi vị trí trong thể nội hắn. Những sợi tơ này giống như kinh mạch, mỗi lần lóe lên đều phát ra khí tức vượt xa tu vi Trúc Cơ. Đó là khí tức Kết Đan, là tu vi Kết Đan!
Thậm chí, khí tức này không giống người vừa mới bước vào cảnh giới mà nhanh chóng bộc phát lực lượng của Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.
Từng luồng gió màu tím gào thét lưu chuyển khắp nơi, mái tóc dài của Mạnh Hạo cũng đã chuyển thành màu tím phiêu diêu. Bên cạnh hắn, Hứa Thanh thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng chợt nhớ tới điều gì thì biến sắc, muốn mở miệng.
“Mọi việc đã có ta.” Mạnh Hạo ngắt lời, con người màu tím liếc nhìn Quý Hồng Đông.
“Phương Mộc? Mạnh Hạo? Xem ra ngươi có không ít thân phận nhỉ? Nhanh như thế đã bước vào Kết Đan cảnh đủ thấy giá trị của tiên linh khí lớn thế nào. Ta càng thấy hứng thú đó.” Thần sắc Quý Hồng Đông đã khôi phục lại như thường. Hắn tươi cười, tay phải nhấc lên, sau lưng hắn chợt hình thành một vùng sao trời.
Màn tinh không này bao trùm bốn phương, tạo thành uy áp trùm xuống Mạnh Hạo. Mảnh tinh không này chính là bầu trời đêm của Nam Thiềm đại địa đã bao hàm Tây Mạc, Bắc Mạc, bao hàm cả Đông Thổ, Nam Vực nên cực kỳ mênh mông. Nó phủ xuống khiến người khác có cảm giác mình không còn bất cứ nơi nào để trốn.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, thần sắc có chút mờ mịt giống như đang trầm mặc, như hắn không hề để ý tới mảnh tinh không đang sụp xuống đầu mình. Một lát sau, lúc mảnh tinh không đã sắp chạm tới, vẻ mờ mịt ấy liền biến mất, thay bằng tia nhìn kiên định và quyết đoán.
Hắn đã hạ quyết tâm.
Tay phải hắn nầng lên thành nắm đấm, màn sáng trên người Mạnh Hạo chợt tản ra. Chính là Huyết sát giới! Huyết sắc chi mang nhanh chóng va chạm cùng với mảnh tinh không kia.
Sấm nổ vang vọng, thân thể Mạnh Hạo như diều đứt dây bị cuốn sang một bên.
“Ngu xuẩn!” Quý Hồng Đông cười lạnh, vẻ mặt khinh miệt. Nhưng hắn vừa dứt lời thì đã biến sắc. Thân ảnh Mạnh Hạo đang bay bỗng đổi phương hướng, dùng tốc độ mà hắn không thể hình dung ra xuất hiện trước người Lý Đạo Nhất.
Ngay từ đầu, mục tiêu trước tiên của hắn chính là tên Lý Đạo Nhất này, bởi vậy hắn không muốn để đối phương kịp phòng bị.
Hai mắt Lý Đạo Nhất co rút, đang muốn lùi lại thì tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên chỉ vào trán đối phương. Uỳnh một tiếng vang lên. Một cỗ lực lượng mang sức mạnh hủy diệt tràn vào thân thể Lý Đạo Nhất, chạy ra toàn thân hắn. Thân thể Lý Đạo Nhất nhanh chóng nổ tung, hóa thành một đống máu thịt hòa lẫn.
“Nhớ kỹ hình dáng của người sẽ giết ngươi đi.” Mạnh Hạo đảo mắt qua thân thể Lý Đạo Nhất giờ chỉ còn là một đống bầy nhầy, sau đó xoay người nhìn Quý Hồng Đông.
Mạnh Hạo thở nhẹ, tay phải nâng lên vỗ vào túi trữ vật. Hắn lấy ra lệnh bài Tử Lô của Đan Đông nhất mạch, cúi đầu thật sâu sau đó bóp chặt. Lệnh bài vỡ vụn, thân thể Mạnh Hạo cũng biến đổi. Mặc trên người hắn là một bộ thanh sam, không còn là trường bào của một vị đan sư nữa.
Từ giờ phút này, hắn không còn là đệ tử Phương Mộc của Đan Đông nhất mạch. Hắn là Mạnh Hạo tới từ Đại Thanh Sơn của Triệu quốc!
/391
|