Khi Mạnh Hạo vừa bóp nát lệnh bài Chủ lô, trong phút chốc Tử lô bào trên người hắn cũng tiêu biến đi. Mà ở Đông Lai quốc, tại Tử Vận tông, trên ngọn núi thấp tại Đan Đông nhất mạch mà Đan Quỷ vẫn hay ngồi đó.
Trong một căn phòng nhỏ, bên trên có treo ba hàng ngọc bài.
Trên hàng thứ ba, có chín ngọc giản khắc danh tự, nhìn qua thì có tên của đám Tử lô Đan sư Tử Vận tông An Tại Hải, Diệp Phi Mục , tất cả đều là đám đệ tử kí danh của Đan Quỷ.
Hàng thứ hai chỉ treo một miếng ngọc giản, trên đó ghi Sở Ngọc Yên. Nàng là đệ tử thân truyền
Mà hàng đầu tiên, cũng chỉ treo một miếng ngọc giản duy nhất, trên đó ghi hai chữ, Phương Mộc!
Truyền thừa đệ tử, địa vị tôn cao, điều này cũng đại biểu cho thân phận trọng yếu của Mạnh Hạo đối với Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông. Nhưng lúc này bỗng nhiên ngọc giản của Phương Mộc chợt run rẩy rồi truyền ra âm thanh răng rắc sau đó nhanh chóng vỡ nát tan trong không trung, rồi…chợt nổ tung một tiếng thành tro bụi hoàn toàn.
Ngay khi ngọc giản vừa bể nát, thì cả người Đan Quỷ trong trường bào màu trắng đang khoanh chân trên đỉnh núi nhìn về phía xa xăm chợt chấn động cả người. Sau đó lão lặng yên quay đầu thoáng nhìn về phía căn phòng treo ngọc giản kia, lão nhìn thật lâu. Trên gương mặt vương đầy năm tháng tang thương này tựa như thoáng cái chợt già nua thêm, nếp nhăn cũng chợt nhiều hơn.
Cùng lúc đó, một địa phương trung tâm của Nam Vực, nơi tọa lạc của Lý gia, cảnh sắc như tiên cảnh. Đột nhiên có một tiếng gào thét kinh thiên động địa, đồng thời một thân ảnh mang đầy lửa giận ngập trời lao ra ngoài.
Thân ảnh kia lao ra, phía sau cũng có bảy tám đạo cầu vồng nhanh chóng bay theo sau. Trong đó có một người, trên tay vẫn còn cầm một miếng ngọc giản vỡ vụn, trên miếng tàn ngọc này còn phát ra ánh sáng nhu hòa. Ánh sáng trên đó hiện ra một gương mặt, gương mặt này …chính là Mạnh Hạo!
Là hình ảnh cuối cùng trong mắt Lý Đạo Nhất trước khi y chết đi, gương mặt Mạnh Hạo.
Đạo Nhất !! lão giả kia vừa ngẩng đầu hô lên, sắc mặt cực kì thê lương. Một đạo tử gia tộc vậy mà hôm nay đã bị giết, năm xưa cho dù chỉ là lời đồn xuất hiện ở Vương gia nhưng cũng đã đủ khiến cho Nam Vực rung chuyển, vậy mà hôm này sự tình này lại phát sinh ở Lý gia, cũng tuyệt đối không phải chuyện giả tạo, mà thât sự là một đạo tử đã tử vong!
“Dám giết đạo tử Lý gia ta, không cần biết người kia là ai, cũng không quản hắn đến từ tông môn gia tộc nào cũng đều phải chết!” âm thanh gào rú điên cuồng truyền ra, đồng thời bảy tám thân ảnh kia cũng nhanh chóng hướng về phía xa gào thét mà bay đi. Phía sau bọn họ, cũng lần lượt có thêm từng tốp người, mỗi tốp hơn mười tộc nhân theo sau, như muốn xé rách cả bầu trời hướng về Vãng Sinh động mà nhanh chóng đuổi theo.
Cũng trong lúc này, Vương gia Nam Vực, ở một dãy sơn mạch trùng điệp kia, bên trong động dung nham nơi ở Vương gia đệ thập tổ, nắp của chiếc quan tài trong dung nham chợt ầm ầm vỡ nát ra, Vương gia đệ thập tổ cũng từ bên trong quan tài chậm rãi đứng dậy.
Khi lão đi qua, dung nham nóng chảy là vậy nhưng chợt như muốn dập tắt đi, từng đợt sáng tối luân phiên ẩn hiện trong động đá này.
“Tương truyền vị lão tổ trong truyền thuyết của Vương gia ta đã từng nói, chúng sinh đều có nguyên nhân, nên cũng có kết quả, có sống nên cũng có chết…Hôm nay ta giúp ngươi một lần thì coi như chuyện này cũng kết thúc, bởi vì ngày sau ta nuốt ngươi chính là quả mà ngươi phải trả cho ta.
Hôm nay ngươi không chết cũng có nghĩa là vào một lúc nào đó trong tương lai, ngươi phải đáp ứng ta.” Vương gia lão tổ cười khàn, cả người chợt tỏa ra ánh sáng đỏ bất giác bao phủ toàn thân lão.
“Đã lâu rồi không đi ra ngoài…lão nhẹ giọng thì thào, sau đó chợt biến mất không còn thấy tông tích.
Bên ngoài Vãng Sinh động, trong mê cung thế giới ý thức của thi thể tiên nhân kia, Mạnh Hạo đang thở dài, đứng cạnh thi thể của Lý Đạo Nhất,.
Ngay khi hình ảnh của hắn bị lộ ra, thì Mạnh Hạo cũng đã suy nghĩ rất rất nhiều. Lý Đạo Nhất nhất định phải chết, từ lúc y nghe được mấy lời mà Quý Hồng Đông vừa nói thì cũng đã chú định y phải chết.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật!
Đây là bí mật của Hứa Thanh, cũng là bí mật của Mạnh Hạo, môt khi bị lan truyền ra, thì Hứa Thanh chắc chắn phải đối mặt với nguy cơ sinh tử khó mà tưởng tượng được…mà cơ bản thì chắc chắn phải chết!
Cho nên Lý Đạo Nhất phải chết!
Nhưng chết trong tay Mạnh Hạo và chết trong tay Phương Mộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mạnh Hạo không còn là thiếu niên ngây thơ vừa mới chân ướt chân ráo bước chân vào thế giới Tu chân. Trong những năm còn sinh hoạt ở Tử Vận tông, hắn có lý giải với chuyện tình tu chân giới vô cùng rõ ràng, sao có thể không biết được chuyện một đạo tử của một tông môn bị giết, tông môn gia tộc kia chắc chắn sẽ biết đầu tiên.
Thậm chí là bọn họ còn có chút thủ đoạn có thể biết rõ khí tức, hình dáng của kẻ giết người, hay chuyện bọn họ phán đoán vị trí người kia cũng rất dễ dàng. Có thể Bì Đống có cách che dấu tai mắt của Lý gia, nhưng Quý gia…Mạnh Hạo không nắm chắc có thể làm được, cũng không thể đặt cược như vậy được.
Vì Mạnh Hạo biết rõ những chuyện này, cho nên…hắn không thể dùng thân phận Phương Mộc mà giết người!
Cho dù…thân phận này Mạnh Hạo đã lựa chọn buông bỏ.
Tên Quý Hồng Đông trước mặt chính là một người có tên nằm trong danh sách của một gia tộc vào hàng đệ nhất của Nam thiên này, nên nếu y tử vong, Mạnh Hạo cũng có thể tưởng tượng được thái độ của Quý gia như thế nào. Dù sao thì với một gia tộc cường đại đến mức độ khủng bố như vậy, đối với việc tộc nhân bị giết chắc chắn sẽ tiến hành xử lý nghiêm túc, đây cũng chính là thủ đoạn đối phó với ngoại giới để có thể bảo trì uy nghiêm của gia tộc mình.
Giết Quý Hồng Đông thì cũng không khác nào giết một vị hoàng tử trong chính quốc gia của mình, cho dù quốc gia đó có bao nhiêu vị hoàng tử đi nữa. Nhưng chuyện này xảy ra vẫn sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu, cùng với mối phiền toái vô cùng tận.
Lý gia, Tử Vận tông cũng có thể đối kháng lại, nhưng Quý gia…thông qua lời nói của An Tại Hải, mà bản thân Mạnh Hạo cũng tự hiểu. Hắn thừa biết tại Nam Vực này, Tử Vận tông có thể là một đại tông môn, nhưng so sánh với Quý gia kia, chỉ nhỏ bé như thể phù du mà thôi.
Cho nên nếu đệ tử Tử Vận tông giết chết tộc nhân Quý gia, cái chết cũng không chỉ đổ xuống đầu hung thủ, mà vô cùng có khả năng là cả tông môn đều phải đứng trên bờ diệt vong.
Ngay lúc Mạnh Hạo bóp nát lệnh bài Tử lô đan sư, hắn chợt nghĩ tới sư tôn, nghĩ tới những Tử lô đan sư, nhớ tới cảnh sắc non xanh nước biếc bên trong Tử Vận tông, nghĩ tới từng sự kiện đã trải qua trong bảy năm của bản thân.
Nhưng mà…Quý Hồng Đông phải chết!
Nếu người này không chết, nguy cơ trên người Hứa Thanh vẫn còn đó. Mà một khi Quý gia biết được sự tồn tại của Phong yêu sư, trong thâm tâm Mạnh Hạo chợt có cảm giác được một mối nguy hiểm khôn cùng đến dựng cả tóc gáy.
Cho nên Quý Hồng Đông phải chết. Chỉ khi y chết đi, Hứa Thanh sẽ an toàn, có thể hàng ngày an tĩnh ở Thanh La tông chờ ngày dung hợp hoàn toàn với Phượng tổ mà không ai có thể nghi ngờ nàng.
Cho nên Mạnh Hạo mới bóp nát lệnh bài Tử lô, điều này thể hiện cho việc hắn đã trực tiếp cắt đứt mối liên hệ với Tử Vận tông, không còn…một chút liên quan nào nữa. Bởi vì dù sao hắn vốn là Mạnh Hạo, Phương Mộc chỉ là một cái tên giả mà thôi. Một khi mọi chuyện được tra ra, thì Tử Vận tông cũng có thể giải thích một cách chính đáng được mọi chuyện.
Quan trọng nhất là, lệnh bài bị vỡ nát, đại biểu cho việc phản bội lại tông môn, hoặc cũng có thể đại biểu, Phương Mộc đã chết.
Điều phiền toái duy nhất đó chính là ngày sau, cuộc sống của Mạnh Hạo sẽ gắn liền với sự đuổi giết của Quý gia. Trời đất bao la đấy, nhưng hắn không còn cách nào có thể lưu lại Nam Vực này, hắn phải rời khỏi nơi này, hoàn toàn biến mất khỏi Nam Vực.
Nhưng ngay trước khi biến mất, hắn nhất định phải chuẩn bị thật kĩ cho trận cuồng phong phẫn nộ đang sắp giáng xuống!
Những việc này, từ khi Quý Hồng Đông nhìn ra thân phận của Hứa Thanh, nhìn ra được câu trả lời kia, Mạnh Hạo đang đột phá tu vi thì nghe được hết tất cả mọi chuyện, trong khoảnh khắc đấu tranh đó thì hắn đã có quyết đoán của mình.
“Sư tôn, đệ tử bất hiếu…coi như Phương Mộc…đã chết!” Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, hướng về phía Tử Vận tông mà nhìn thật lâu. Sau đó hai mắt lóe sáng, quay đầu nhìn về phía Quý Hồng Đông, sát cơ trong ánh mắt chợt nổi lên mạnh mẽ. Nói ra thì dài dòng, nhưng thực ra trong đầu Mạnh Hạo hiện lên đủ loại suy nghĩ cũng chỉ như lóe lên mà thôi, sau đó, sát khí trong ánh mắt đã chợt trào dâng đến cực hạn.
Sát cơ này khiến cho tâm thần Quý Hồng Đông chợt chấn động. Đã nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy sát cơ trong mắt người ngoài đối với y như vậy. Trước kia cho dù y có tới nơi nào, cho dù có gặp bất cứ địch nhân nào, cho dù đối phương có xuống tay đối phó với y nhưng cũng chưa bao giờ có sát cơ mãnh liệt như vậy với mình.
Bởi vì y họ Quý, máu huyết trong người y chảy xuống chính là huyết mạch của Quý gia. Tại Nam Thiên tinh này, trên mảnh Nam Thiên đại địa này, không có bao nhiêu người dám trêu chọc Quý gia!
“Muốn giết ta? Ngươi dám sao!” Hàn quang trong mắt Quý Hồng Đông lóe lên, tay phải y đưa lên bấm pháp quyết chỉ thẳng về phía trước. Đan khí trên đỉnh đầu y lập tức tản ra ầm ầm bốn phía hóa thành một khoảng Tinh không. Bên trong khoảng tinh không này phủ đầy những vì sao lấp lánh, so với vừa rồi còn mênh mông hơn nhiều. Sau khi xuất hiện cũng nhanh chóng bao phủ toàn bộ phía bên trên, sau đó ầm ầm lao xuống Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó, bên trong Tinh không do Đan khí của y biến ảo ra, từng vì sao lấp lánh kia như bị điều khiển mà hóa thành từng vệt tinh quang lao xuống như định xuyên thấu qua người Mạnh Hạo.
Sát cơ trong ánh mắt Mạnh Hạo vẫn như cũ, ngay khi những vệt tinh quang cùng với bầu trời sao này phủ xuống, Mạnh Hạo nâng tay phải lên hướng về phía mặt đất mà nhấn một cái. Năm đầu ngón tay của hắn đều tứa đầy máu huyết, mặt đất lúc này chấn động ầm ầm, bốn phía dưới chân hắn chợt hiện lên một Huyết thủ ấn vô cùng lớn.
Ấn này không ngừng lan rộng ra như trở thành một Huyết sát giới. Bên trong Huyết sát giới, huyết thân của Mạnh Hạo cũng đồng loạt xuất hiện, đồng thời tỏa ra bốn phía, hướng về đám tinh quang, hướng về Tinh không đang phủ xuống gắt gao đối kháng lấy.
Huyết thủ ấn càng ngày càng hướng lên phía trên như một bàn tay của người khổng lồ, quật khởi từ mặt đất đánh thẳng lên bầu trời.
Tiếng lôi đình ầm vang bát phương, toàn thân Mạnh Hạo chấn động mạnh mẽ mà tràn ra máu tươi. Vùng tinh không bên ngoài kia sụp đổ tan nát hoàn toàn, nhưng Huyết sát giới của Mạnh Hạo cũng trong thời khắc này mà vỡ nát toái diệt.
Lúc này Mạnh Hạo còn chưa tu ra Đan khí, cho dù phải đối mặt với Quý Hồng Đông đã tu thành Đan khí, có tu vi còn cao hơn cả gả tu sĩ Mặc thổ mặt nạ xanh năm đó nhưng hắn đã không còn có cảm giác muốn chạy trốn nữa. Lúc này thực lực song phương gần như ngang nhau.
Sắc mặt Quý Hồng Đông chợt biến đổi, khóe miệng y cũng tràn ra một dòng máu tươi, cả người bị đẩy lùi về phía sau vài bước. Trên mặt y lúc này đầy lệ khí, đồng thời y nâng tay phải lên.
“Ngoại trừ tên điên Phương gia …. yêu nghiệt bao lực chết tiệt kia, ngươi là người đầu tiên làm ta bị thương, ngươi đáng chết! Tù Thiên chi lao, hóa thân chi ngục ! Vừa nói xong, tay phải của Quý Hồng Đông chợt bấm niệm pháp quyết rồi điểm một chỉ về phía Mạnh Hạo xa xa bên kia. Ngay đó, một vệt sáng xanh bay ra, trong chớp mắt bao trùm toàn bộ bầu trời phía trên, rồi huyễn hóa thành một màu xanh da trời, có mây trắng, có trời xanh. Đột nhiên…vậy mà hóa thành một phiến không trung!
Quỷ dị là, phiến không trung này chỉ bao phủ Mạnh Hạo vào bên trong, còn những nơi khác mọi chuyện vẫn như bình thường.
“Đông linh vang lên, cửu trọng diệt. Lấy thiên ý diệt thân, lấy thiên khung chi mục trừng phạt thần, lấy huyết mạch Quý tộc ta, giáng thiên kiếp phạt người này!” hai mắt Quý Hồng Đông lúc này đỏ vằn đầy tơ máu, tay phải liên tục bấm niệm pháp quyết điểm chỉ. Mà phiến thương khung màu xanh phía trên Mạnh Hạo chợt nổi lên mây đen cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm, bên trong còn có vô số tia chớp lóe lên kinh người.
“Muốn giết ta? Ngươi cũng xứng?” Tay trái của Quý Hồng Đông vỗ lên túi trữ vật, trong tay chợt xuất hiện một chiếc chuông bạc nhỏ. Bàn tay y rung lên, tiếng chuông chợt ngân lên khắp bốn phía.
“Dung huyết mạch Quý tộc, lấy Đông linh dẫn dắt, Thiên ý phán xử, không dung người này!”
“Chết đi cho ta!” Sắc mặt Quý Hồng Đông vặn vẹo mà gầm lên một tiếng.
Trong một căn phòng nhỏ, bên trên có treo ba hàng ngọc bài.
Trên hàng thứ ba, có chín ngọc giản khắc danh tự, nhìn qua thì có tên của đám Tử lô Đan sư Tử Vận tông An Tại Hải, Diệp Phi Mục , tất cả đều là đám đệ tử kí danh của Đan Quỷ.
Hàng thứ hai chỉ treo một miếng ngọc giản, trên đó ghi Sở Ngọc Yên. Nàng là đệ tử thân truyền
Mà hàng đầu tiên, cũng chỉ treo một miếng ngọc giản duy nhất, trên đó ghi hai chữ, Phương Mộc!
Truyền thừa đệ tử, địa vị tôn cao, điều này cũng đại biểu cho thân phận trọng yếu của Mạnh Hạo đối với Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông. Nhưng lúc này bỗng nhiên ngọc giản của Phương Mộc chợt run rẩy rồi truyền ra âm thanh răng rắc sau đó nhanh chóng vỡ nát tan trong không trung, rồi…chợt nổ tung một tiếng thành tro bụi hoàn toàn.
Ngay khi ngọc giản vừa bể nát, thì cả người Đan Quỷ trong trường bào màu trắng đang khoanh chân trên đỉnh núi nhìn về phía xa xăm chợt chấn động cả người. Sau đó lão lặng yên quay đầu thoáng nhìn về phía căn phòng treo ngọc giản kia, lão nhìn thật lâu. Trên gương mặt vương đầy năm tháng tang thương này tựa như thoáng cái chợt già nua thêm, nếp nhăn cũng chợt nhiều hơn.
Cùng lúc đó, một địa phương trung tâm của Nam Vực, nơi tọa lạc của Lý gia, cảnh sắc như tiên cảnh. Đột nhiên có một tiếng gào thét kinh thiên động địa, đồng thời một thân ảnh mang đầy lửa giận ngập trời lao ra ngoài.
Thân ảnh kia lao ra, phía sau cũng có bảy tám đạo cầu vồng nhanh chóng bay theo sau. Trong đó có một người, trên tay vẫn còn cầm một miếng ngọc giản vỡ vụn, trên miếng tàn ngọc này còn phát ra ánh sáng nhu hòa. Ánh sáng trên đó hiện ra một gương mặt, gương mặt này …chính là Mạnh Hạo!
Là hình ảnh cuối cùng trong mắt Lý Đạo Nhất trước khi y chết đi, gương mặt Mạnh Hạo.
Đạo Nhất !! lão giả kia vừa ngẩng đầu hô lên, sắc mặt cực kì thê lương. Một đạo tử gia tộc vậy mà hôm nay đã bị giết, năm xưa cho dù chỉ là lời đồn xuất hiện ở Vương gia nhưng cũng đã đủ khiến cho Nam Vực rung chuyển, vậy mà hôm này sự tình này lại phát sinh ở Lý gia, cũng tuyệt đối không phải chuyện giả tạo, mà thât sự là một đạo tử đã tử vong!
“Dám giết đạo tử Lý gia ta, không cần biết người kia là ai, cũng không quản hắn đến từ tông môn gia tộc nào cũng đều phải chết!” âm thanh gào rú điên cuồng truyền ra, đồng thời bảy tám thân ảnh kia cũng nhanh chóng hướng về phía xa gào thét mà bay đi. Phía sau bọn họ, cũng lần lượt có thêm từng tốp người, mỗi tốp hơn mười tộc nhân theo sau, như muốn xé rách cả bầu trời hướng về Vãng Sinh động mà nhanh chóng đuổi theo.
Cũng trong lúc này, Vương gia Nam Vực, ở một dãy sơn mạch trùng điệp kia, bên trong động dung nham nơi ở Vương gia đệ thập tổ, nắp của chiếc quan tài trong dung nham chợt ầm ầm vỡ nát ra, Vương gia đệ thập tổ cũng từ bên trong quan tài chậm rãi đứng dậy.
Khi lão đi qua, dung nham nóng chảy là vậy nhưng chợt như muốn dập tắt đi, từng đợt sáng tối luân phiên ẩn hiện trong động đá này.
“Tương truyền vị lão tổ trong truyền thuyết của Vương gia ta đã từng nói, chúng sinh đều có nguyên nhân, nên cũng có kết quả, có sống nên cũng có chết…Hôm nay ta giúp ngươi một lần thì coi như chuyện này cũng kết thúc, bởi vì ngày sau ta nuốt ngươi chính là quả mà ngươi phải trả cho ta.
Hôm nay ngươi không chết cũng có nghĩa là vào một lúc nào đó trong tương lai, ngươi phải đáp ứng ta.” Vương gia lão tổ cười khàn, cả người chợt tỏa ra ánh sáng đỏ bất giác bao phủ toàn thân lão.
“Đã lâu rồi không đi ra ngoài…lão nhẹ giọng thì thào, sau đó chợt biến mất không còn thấy tông tích.
Bên ngoài Vãng Sinh động, trong mê cung thế giới ý thức của thi thể tiên nhân kia, Mạnh Hạo đang thở dài, đứng cạnh thi thể của Lý Đạo Nhất,.
Ngay khi hình ảnh của hắn bị lộ ra, thì Mạnh Hạo cũng đã suy nghĩ rất rất nhiều. Lý Đạo Nhất nhất định phải chết, từ lúc y nghe được mấy lời mà Quý Hồng Đông vừa nói thì cũng đã chú định y phải chết.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật!
Đây là bí mật của Hứa Thanh, cũng là bí mật của Mạnh Hạo, môt khi bị lan truyền ra, thì Hứa Thanh chắc chắn phải đối mặt với nguy cơ sinh tử khó mà tưởng tượng được…mà cơ bản thì chắc chắn phải chết!
Cho nên Lý Đạo Nhất phải chết!
Nhưng chết trong tay Mạnh Hạo và chết trong tay Phương Mộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mạnh Hạo không còn là thiếu niên ngây thơ vừa mới chân ướt chân ráo bước chân vào thế giới Tu chân. Trong những năm còn sinh hoạt ở Tử Vận tông, hắn có lý giải với chuyện tình tu chân giới vô cùng rõ ràng, sao có thể không biết được chuyện một đạo tử của một tông môn bị giết, tông môn gia tộc kia chắc chắn sẽ biết đầu tiên.
Thậm chí là bọn họ còn có chút thủ đoạn có thể biết rõ khí tức, hình dáng của kẻ giết người, hay chuyện bọn họ phán đoán vị trí người kia cũng rất dễ dàng. Có thể Bì Đống có cách che dấu tai mắt của Lý gia, nhưng Quý gia…Mạnh Hạo không nắm chắc có thể làm được, cũng không thể đặt cược như vậy được.
Vì Mạnh Hạo biết rõ những chuyện này, cho nên…hắn không thể dùng thân phận Phương Mộc mà giết người!
Cho dù…thân phận này Mạnh Hạo đã lựa chọn buông bỏ.
Tên Quý Hồng Đông trước mặt chính là một người có tên nằm trong danh sách của một gia tộc vào hàng đệ nhất của Nam thiên này, nên nếu y tử vong, Mạnh Hạo cũng có thể tưởng tượng được thái độ của Quý gia như thế nào. Dù sao thì với một gia tộc cường đại đến mức độ khủng bố như vậy, đối với việc tộc nhân bị giết chắc chắn sẽ tiến hành xử lý nghiêm túc, đây cũng chính là thủ đoạn đối phó với ngoại giới để có thể bảo trì uy nghiêm của gia tộc mình.
Giết Quý Hồng Đông thì cũng không khác nào giết một vị hoàng tử trong chính quốc gia của mình, cho dù quốc gia đó có bao nhiêu vị hoàng tử đi nữa. Nhưng chuyện này xảy ra vẫn sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu, cùng với mối phiền toái vô cùng tận.
Lý gia, Tử Vận tông cũng có thể đối kháng lại, nhưng Quý gia…thông qua lời nói của An Tại Hải, mà bản thân Mạnh Hạo cũng tự hiểu. Hắn thừa biết tại Nam Vực này, Tử Vận tông có thể là một đại tông môn, nhưng so sánh với Quý gia kia, chỉ nhỏ bé như thể phù du mà thôi.
Cho nên nếu đệ tử Tử Vận tông giết chết tộc nhân Quý gia, cái chết cũng không chỉ đổ xuống đầu hung thủ, mà vô cùng có khả năng là cả tông môn đều phải đứng trên bờ diệt vong.
Ngay lúc Mạnh Hạo bóp nát lệnh bài Tử lô đan sư, hắn chợt nghĩ tới sư tôn, nghĩ tới những Tử lô đan sư, nhớ tới cảnh sắc non xanh nước biếc bên trong Tử Vận tông, nghĩ tới từng sự kiện đã trải qua trong bảy năm của bản thân.
Nhưng mà…Quý Hồng Đông phải chết!
Nếu người này không chết, nguy cơ trên người Hứa Thanh vẫn còn đó. Mà một khi Quý gia biết được sự tồn tại của Phong yêu sư, trong thâm tâm Mạnh Hạo chợt có cảm giác được một mối nguy hiểm khôn cùng đến dựng cả tóc gáy.
Cho nên Quý Hồng Đông phải chết. Chỉ khi y chết đi, Hứa Thanh sẽ an toàn, có thể hàng ngày an tĩnh ở Thanh La tông chờ ngày dung hợp hoàn toàn với Phượng tổ mà không ai có thể nghi ngờ nàng.
Cho nên Mạnh Hạo mới bóp nát lệnh bài Tử lô, điều này thể hiện cho việc hắn đã trực tiếp cắt đứt mối liên hệ với Tử Vận tông, không còn…một chút liên quan nào nữa. Bởi vì dù sao hắn vốn là Mạnh Hạo, Phương Mộc chỉ là một cái tên giả mà thôi. Một khi mọi chuyện được tra ra, thì Tử Vận tông cũng có thể giải thích một cách chính đáng được mọi chuyện.
Quan trọng nhất là, lệnh bài bị vỡ nát, đại biểu cho việc phản bội lại tông môn, hoặc cũng có thể đại biểu, Phương Mộc đã chết.
Điều phiền toái duy nhất đó chính là ngày sau, cuộc sống của Mạnh Hạo sẽ gắn liền với sự đuổi giết của Quý gia. Trời đất bao la đấy, nhưng hắn không còn cách nào có thể lưu lại Nam Vực này, hắn phải rời khỏi nơi này, hoàn toàn biến mất khỏi Nam Vực.
Nhưng ngay trước khi biến mất, hắn nhất định phải chuẩn bị thật kĩ cho trận cuồng phong phẫn nộ đang sắp giáng xuống!
Những việc này, từ khi Quý Hồng Đông nhìn ra thân phận của Hứa Thanh, nhìn ra được câu trả lời kia, Mạnh Hạo đang đột phá tu vi thì nghe được hết tất cả mọi chuyện, trong khoảnh khắc đấu tranh đó thì hắn đã có quyết đoán của mình.
“Sư tôn, đệ tử bất hiếu…coi như Phương Mộc…đã chết!” Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, hướng về phía Tử Vận tông mà nhìn thật lâu. Sau đó hai mắt lóe sáng, quay đầu nhìn về phía Quý Hồng Đông, sát cơ trong ánh mắt chợt nổi lên mạnh mẽ. Nói ra thì dài dòng, nhưng thực ra trong đầu Mạnh Hạo hiện lên đủ loại suy nghĩ cũng chỉ như lóe lên mà thôi, sau đó, sát khí trong ánh mắt đã chợt trào dâng đến cực hạn.
Sát cơ này khiến cho tâm thần Quý Hồng Đông chợt chấn động. Đã nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy sát cơ trong mắt người ngoài đối với y như vậy. Trước kia cho dù y có tới nơi nào, cho dù có gặp bất cứ địch nhân nào, cho dù đối phương có xuống tay đối phó với y nhưng cũng chưa bao giờ có sát cơ mãnh liệt như vậy với mình.
Bởi vì y họ Quý, máu huyết trong người y chảy xuống chính là huyết mạch của Quý gia. Tại Nam Thiên tinh này, trên mảnh Nam Thiên đại địa này, không có bao nhiêu người dám trêu chọc Quý gia!
“Muốn giết ta? Ngươi dám sao!” Hàn quang trong mắt Quý Hồng Đông lóe lên, tay phải y đưa lên bấm pháp quyết chỉ thẳng về phía trước. Đan khí trên đỉnh đầu y lập tức tản ra ầm ầm bốn phía hóa thành một khoảng Tinh không. Bên trong khoảng tinh không này phủ đầy những vì sao lấp lánh, so với vừa rồi còn mênh mông hơn nhiều. Sau khi xuất hiện cũng nhanh chóng bao phủ toàn bộ phía bên trên, sau đó ầm ầm lao xuống Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó, bên trong Tinh không do Đan khí của y biến ảo ra, từng vì sao lấp lánh kia như bị điều khiển mà hóa thành từng vệt tinh quang lao xuống như định xuyên thấu qua người Mạnh Hạo.
Sát cơ trong ánh mắt Mạnh Hạo vẫn như cũ, ngay khi những vệt tinh quang cùng với bầu trời sao này phủ xuống, Mạnh Hạo nâng tay phải lên hướng về phía mặt đất mà nhấn một cái. Năm đầu ngón tay của hắn đều tứa đầy máu huyết, mặt đất lúc này chấn động ầm ầm, bốn phía dưới chân hắn chợt hiện lên một Huyết thủ ấn vô cùng lớn.
Ấn này không ngừng lan rộng ra như trở thành một Huyết sát giới. Bên trong Huyết sát giới, huyết thân của Mạnh Hạo cũng đồng loạt xuất hiện, đồng thời tỏa ra bốn phía, hướng về đám tinh quang, hướng về Tinh không đang phủ xuống gắt gao đối kháng lấy.
Huyết thủ ấn càng ngày càng hướng lên phía trên như một bàn tay của người khổng lồ, quật khởi từ mặt đất đánh thẳng lên bầu trời.
Tiếng lôi đình ầm vang bát phương, toàn thân Mạnh Hạo chấn động mạnh mẽ mà tràn ra máu tươi. Vùng tinh không bên ngoài kia sụp đổ tan nát hoàn toàn, nhưng Huyết sát giới của Mạnh Hạo cũng trong thời khắc này mà vỡ nát toái diệt.
Lúc này Mạnh Hạo còn chưa tu ra Đan khí, cho dù phải đối mặt với Quý Hồng Đông đã tu thành Đan khí, có tu vi còn cao hơn cả gả tu sĩ Mặc thổ mặt nạ xanh năm đó nhưng hắn đã không còn có cảm giác muốn chạy trốn nữa. Lúc này thực lực song phương gần như ngang nhau.
Sắc mặt Quý Hồng Đông chợt biến đổi, khóe miệng y cũng tràn ra một dòng máu tươi, cả người bị đẩy lùi về phía sau vài bước. Trên mặt y lúc này đầy lệ khí, đồng thời y nâng tay phải lên.
“Ngoại trừ tên điên Phương gia …. yêu nghiệt bao lực chết tiệt kia, ngươi là người đầu tiên làm ta bị thương, ngươi đáng chết! Tù Thiên chi lao, hóa thân chi ngục ! Vừa nói xong, tay phải của Quý Hồng Đông chợt bấm niệm pháp quyết rồi điểm một chỉ về phía Mạnh Hạo xa xa bên kia. Ngay đó, một vệt sáng xanh bay ra, trong chớp mắt bao trùm toàn bộ bầu trời phía trên, rồi huyễn hóa thành một màu xanh da trời, có mây trắng, có trời xanh. Đột nhiên…vậy mà hóa thành một phiến không trung!
Quỷ dị là, phiến không trung này chỉ bao phủ Mạnh Hạo vào bên trong, còn những nơi khác mọi chuyện vẫn như bình thường.
“Đông linh vang lên, cửu trọng diệt. Lấy thiên ý diệt thân, lấy thiên khung chi mục trừng phạt thần, lấy huyết mạch Quý tộc ta, giáng thiên kiếp phạt người này!” hai mắt Quý Hồng Đông lúc này đỏ vằn đầy tơ máu, tay phải liên tục bấm niệm pháp quyết điểm chỉ. Mà phiến thương khung màu xanh phía trên Mạnh Hạo chợt nổi lên mây đen cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm, bên trong còn có vô số tia chớp lóe lên kinh người.
“Muốn giết ta? Ngươi cũng xứng?” Tay trái của Quý Hồng Đông vỗ lên túi trữ vật, trong tay chợt xuất hiện một chiếc chuông bạc nhỏ. Bàn tay y rung lên, tiếng chuông chợt ngân lên khắp bốn phía.
“Dung huyết mạch Quý tộc, lấy Đông linh dẫn dắt, Thiên ý phán xử, không dung người này!”
“Chết đi cho ta!” Sắc mặt Quý Hồng Đông vặn vẹo mà gầm lên một tiếng.
/391
|