“Trận chiến cuối cùng, Mạnh Hạo và Vương Đằng Phi. Người chiến thắng sẽ được tấn thăng làm đệ tử nội tông.” Âu Dương đại trưởng lão nhìn Mạnh Hạo có ý cổ vũ rồi thong thả nói.
Lúc Mạnh Hạo vừa đứng lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Theo thân ảnh hắn nhảy lên đài cao, hai mắt Vương Đằng Phi cũng mở ra, lạnh nhạt bước lên võ đài. Toàn bộ đệ tử có mặt trên quảng trường nhất loạt thở gấp.
“Hắn dám lên đài kìa! Tên Mạnh Hạo này tu vi không kém, hắn có thể giết chết Hàn Tông nhưng muốn khiêu chiến Vương sư huynh thì thật không biết lượng sức.”
“Cưởng giả xuất hiện sẽ có cường giả khác cao hơn. Tên Mạnh Hạo này nhất định sẽ bị Vương sư huynh giẫm đạp mà thôi.”
“Ta còn nhớ lúc hắn cướp pháp bảo Vương sư huynh tặng cho Lục Hồng, ở trước mặt tất cả mọi người liền bị Vương sư huynh dễ dàng thu hồi lại. Lúc ấy, ở trước mặt Vương sư huynh, hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến.”
Tiếng bàn tán nghị luận vang lên xôn xao khắp quảng trường. Không phải tất cả đều vì mọi người có cừu hận oán ghét Mạnh Hạo hắn, mà đa phần là vì hình ảnh của vị Vương sư huynh này đã in đậm trong trái tim và suy nghĩ của mọi người.
“Hắn mà chết trong tay của Vương Đằng Phi thì sẽ không dễ dàng để ta lấy được túi trữ vật của hắn mất.” Thượng Quan Tu nhíu mày nhìn Mạnh Hạo, trầm ngâm suy nghĩ.
Tiếng bàn tán của mọi người trên quảng trường, thái độ trào phúng dành cho hắn lại khiến hắn cảm nhận được bản thân mình như tách rời khỏi thế giới này. Nhưng đột nhiên vang lên âm thanh sắc nhọn.
“Mạnh Hạo tất thắng! Mạnh Hạo tất thắng! Người được tấn thăng đệ tử nội tông nhất định là Mạnh Hạo!” Tiểu bàn tử đứng giữa quảng trường không ngừng hét lên.
Bỏ ngoài tai những lộn xộn ở xung quanh, từ lúc Mạnh Hạo bước lên võ đài hắn đã thu liễm tâm tình, lạnh lùng nhìn Vương Đằng Phi đang đứng ở đối diện. Mạnh Hạo hiểu rõ, từ lúc bước chân lên con đường tu hành tới nay, trận chiến này sẽ là trận chiến gian nan nhất, đổi thủ này sẽ là đối thủ cường đại nhất. Nhưng hắn sẽ không lùi bước. Hắn muốn chiến đấu, muốn được khẳng định mình. Có một số việc nhất định phải làm dù có phải mất mạng.
Từng hình ảnh lúc trước hiện lên trong óc. Mạnh Hạo nhẹ nhàng lần sờ vào túi trữ vật, nơi cất giữ những chiếc móng tay thấm máu đã khô.
Vương Đằng Phi đứng đó, nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh ẩn chứa nét tự cao của người có địa vị cao cao tại thượng nhìn xuống đám sâu kiến không đáng để trong mắt. Tay phải hắn vung lên như đang xua đuổi ruồi muỗi, từ trước người hắn hình thành một trận gió lốc cao hơn đầu người vòng quanh bao phủ lấy thân hình hắn, sau đó xông thẳng về phía Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo ánh lên tinh mang. Hắn không có nhiều lời để nói, tất cả đều đặt lên thân kiếm đầu quyền. Hắn bước ra trước một bước, tay phải nâng lên. Một đạo phong nhận hình thành trong nháy mắt cùng cơn gió lốc va chạm kịch liệt tạo thành từng tiếng nổ vang.
Trận chiến đã bắt đầu!
Mạnh Hạo lại vỗ vào túi trữ vật, hai mươi thanh phi kiếm đồng loạt xuất hiện tỏa ra kiếm quang sáng ngời. Tay phải hắn chỉ về phía trước, lập tức hai mươi thanh phi kiếm nà hóa thành một dải sáng hồng lao vút về phía Vương Đằng Phi.
Kiếm quang như mưa tỏa ra quang mang màu huyết hồng chói mắt, trong nháy mắt đã tới trước người Vương Đằng Phi, va chạm vào luồng gió lốc. Tiếng ì ùng như sấm vang lên, cơn gió lốc bị xé toang nhưng hai mươi thanh phi kiếm cũng bị ảnh hưởng đánh mất phương hướng ban đầu mà dâng lên theo vòng xoáy. Cơn gió xoáy cũng ngày càng yếu nhược rồi tan biến hẳn.
Thần sắc Vương Đằng Phi không chút biến hóa, vẻ mặt vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trước. Hắn bước tới một bước, bàn chân vừa chạm đất thì tu vi Ngưng Khí tầng thứ sáu đỉnh phong bạo phát tạo ra từng đợt uy áp phủ xuống. Tay phải hắn bấm pháp quyết, một dòng hơi nước hình thành lên một sợi tơ óng ánh xuất hiện, lao về phía Mạnh Hạo. Đây không phải là thuật pháp của Kháo Sơn Tông mà chính là thuật pháp gia truyền của Vương Đằng Phi.
Ánh mắt Mạnh Hạo trở nên tập trung hơn, không chút do dự lấy ra một viên yêu đan rồi nuốt vào. Tay trái hắn chỉ hướng những phi kiếm bị gió lốc cuốn lên, đám phi kiếm đang xiêu vẹo liền bay trở về bên người hắn, đồng thời hắn nâng tay phải bấm thành một đạo pháp quyết. Một hỏa mãng dài mấy trượng ngưng tụ xông tới sợi tơ nước. Va chạm lại một lần nữa vang lên.
“Thủy phong, trảm!”
Vương Đằng Phi lạnh lùng hô lên, trong mắt không còn ý khinh thị mà rất bình tĩnh, tràn đầy tự tin. Theo lời hô của hắn, sợi tơ nước óng ánh như một thanh trường côn theo gió di động bổ thẳng về phía Mạnh Hạo.
Hai mươi thanh phi kiếm liền bay tới ngăn cản trường côn tạo thành một tiếng nổ vang. Đám phi kiếm bị chấn bay tán loạn, một sô phi kiếm lập tức vỡ vụn. Thân thể Mạnh Hạo bị đẩy lui về sau tới tận rìa võ đài. Trước người hắn xuất hiện một dấu vết bàn tay to lớn chừng ba trượng in hằn trên nền võ đài khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Từ mi tâm Mạnh Hạo xuất hiện một vệt máu. Máu tươi chảy xuống mũi hắn rồi rỏ xuống mặt đất khiến khuôn mặt hắn lúc này nhìn càng dữ tợn.
Hai mươi thanh phi kiếm có thể áp đảo Hàn Tông, nhưng đối mặt với Vương Đằng Phi lại không thể khiến người này phải xuất ra pháp bảo. Mạnh Hạo đã bị thương, suýt chút nữa đã chết ngay tại chỗ. Tu vi của hắn nếu chỉ đạt tới tầng thứ năm thì nhất định không thể nào tránh được một chiêu vừa rồi.
“Vương Đằng Phi rất mạnh, lại am hiểu không ít thuật pháp có uy lực to lớn. Đệ tử đạt tới tầng thứ bảy gặp hắn cũng phải đau đầu không ít. Trận chiến này, Mạnh Hạo nhất định sẽ thua cuộc.” Chân mày Thượng Quan Tu ngày càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo hiện lên sát cơ nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ tìm cách lấy được túi trữ vật của hắn sau khi trận chiến này kết thúc.
Thấy Mạnh Hạo tránh thoát một trảm vừa rồi, Vương Đằng Phi vẫn không thay đổi sắc mặt. Một kích vừa rồi chỉ như một lần tùy ý ra tay công kích mà thôi. Lần thứ nhất đối phương có thể may mắn tránh thoát, tới lần thứ hai, thứ ba nhất định sẽ bị chà đạp. Hắn cười nhạt một tiếng, tiến về trước một bước. Tay phải tạo thành chỉ điểm về phía Mạnh Hạo.
Một chỉ này xuất hiện, Mạnh Hạo liền cảm thấy bốn phía xung quanh truyền tới từng âm thanh vù vù. Hắn nhớ tới lúc trước cũng trên quảng trường, Vương Đằng Phi đã dùng chỉ này để trói buộc thân thể hắn không chỉ để lấy đi một miếng ngọc bội mà còn muốn phế bỏ tu vi và hai chi của mình. Ánh mắt Mạnh Hạo càng lộ ra chiến ý mãnh liệt!
Ngày đó hắn phải cúi đầu chịu khuất nhục, nhờ Âu Dương đại trưởng lão ra tay cứu giúp mới toàn mạng trở về. Ngày hôm nay, tu vi của hắn đã không còn như trước nữa rồi. Dù bất đắc dĩ phải chạy tới đây ghi danh tham gia thí luyện thăng tiến nội tông nhưng hơn một tháng qua hắn đã có sự chuẩn bị, khả năng điều khiến phi kiếm và số lượng phi kiếm cũng tăng lên đáng kể.
Vừa lúc Vương Đằng Phi hạ đầu ngón tay xuống, Mạnh Hạo liền vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra yêu đan nuốt vào miệng đồng thời hai bàn tay hướng ra phía trước bấm pháp quyết. Nhưng phi kiếm đang tán loạn trên quảng trường chấn động, kiếm ngân vang lên khiến đất trời chao đảo. Hơn mười thanh phi kiếm điên cuồng gào rú, tốc độ của chúng bạo tăng, hóa thanh kiếm vũ bay về phía Mạnh Hạo, vờn quanh thân thể hắn rồi lao thẳng về phía Vương Đằng Phi.
Đồng thời, từ trong túi trữ vật của hắn lại bay ra thêm mấy thanh phi kiếm, ngưng tụ lại một điểm. Đây đã là số lượng phi kiếm cực hạn mà Mạnh Hạo có thể điều khiển lúc này. Khí thế phi kiếm như muốn đâm rách tường thành, phô thiên cái địa oanh kích một chỉ kia của Vương Đằng Phi.
Uỳnh!!!
Tiếng nổ mạnh chấn động cả khu vực ngoại tông. Hai mươi thanh phi kiếm còn cách ngón trỏ của Vương Đằng Phi nửa trượng đã nổ vang. Từng thanh phi kiếm theo đó vỡ vụn, không ngừng lao tới cản trở một chỉ này của đối phương.
Khóe miệng Mạnh Hạo trào ra máu tươi, hắn vội lấy ra một viên yêu đan rồi nuốt vào. Con ngươi đã ngập tràn tơ máu, sát cơ nồng đậm tới cực điểm. Hắn vẫn im lặng không thốt ra lời nào. Tính cách của hắn vốn là như thế, càng phẫn nộ, càng muốn giết người thì càng trầm mặc.
Vương Đằng Phi đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh không hề lay chuyển, cảm giác như trận chiến này hắn không thèm để ý tới. Hắn lại nhấc chân lên, điểm ra chỉ thứ hai.
Máu tươi trong cơ thể muốn trào ra bị Mạnh Hạo nuốt ngược trở lại. Hắn không ngừng bấm pháp quyết, những phi kiếm bị chấn tán loạn lúc trước lại lao ra một lần nữa, xông thẳng tới Vương Đằng Phi. Mạnh Hạo phất tay, những thanh phi kiếm này được gia cường quán tính dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước. Đồng thời lúc đó, Mạnh Hạo lại vỗ vào túi trữ vật, từ đó xuất hiện hơn hai mươi thanh phi kiếm. Đây đã là đợt phi kiếm lớn thứ hai mà hắn xuất ra, hình thành một mảng kiếm vũ điên cuồng gào thét, số lượng lên tới gần bốn mươi thanh.
Mạnh Hạo tự biết chiến thuật của hắn còn có sơ hở, phi kiếm không có linh trí, chỉ dựa vào tốc độ và sự sắc bén để công kích đối phương, cho nên tuy có gây chật vật nhưng đối phương muốn tránh né cũng không quá khó khăn. Nhưng hắn lại cũng biết, đối phương là người kiêu ngạo, đối mặt với phi kiếm nhất định sẽ không né tránh. Nếu có tránh né, hắn cũng đã sớm nghĩ ra cách đối phó.
Cuộc chiến giữa hai tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ sáu này diễn ra, suốt lịch sử mấy trăm năm qua ở Triệu quốc cũng chưa từng có trận chiến nào kinh người như thế. Mạnh Hạo không thiếu phi kiếm, sau trận chiến đấu ở ngọn Hắc Sơn cũng đã suy nghĩ qua đấu pháp hắn phải dùng chính là dựa vào phong thuật yểm trợ cho phi kiếm. Hắn có thể điều khiển một lượng phi kiếm lớn nhưng linh lực hao phí cũng thật kinh người. Bình thường hắn chỉ có thể khống chế được hai mươi thanh, muốn điều khiển những phi kiếm này một cách hoàn mỹ lại càng khó. Cho nên hắn điều khiến phần lớn phi kiếm bằng cách ném ra, sau đó dùng linh lực dẫn hướng để phi kiếm leo về phía trước.
Vương Đằng Phi cũng không thi triển thuật pháp của Kháo Sơn Tông. Hắn xem thường Kháo Sơn Tông, tất nhiên cũng không tha thiết với thuật pháp của tông môn này. Pháp thuật hắn thi triển ra chính là thuật pháp của gia tộc. Gia tộc hắn có thế lực to lớn, thuật pháp phát ra uy lực càng không thể tầm thường.
Lúc Mạnh Hạo vừa đứng lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Theo thân ảnh hắn nhảy lên đài cao, hai mắt Vương Đằng Phi cũng mở ra, lạnh nhạt bước lên võ đài. Toàn bộ đệ tử có mặt trên quảng trường nhất loạt thở gấp.
“Hắn dám lên đài kìa! Tên Mạnh Hạo này tu vi không kém, hắn có thể giết chết Hàn Tông nhưng muốn khiêu chiến Vương sư huynh thì thật không biết lượng sức.”
“Cưởng giả xuất hiện sẽ có cường giả khác cao hơn. Tên Mạnh Hạo này nhất định sẽ bị Vương sư huynh giẫm đạp mà thôi.”
“Ta còn nhớ lúc hắn cướp pháp bảo Vương sư huynh tặng cho Lục Hồng, ở trước mặt tất cả mọi người liền bị Vương sư huynh dễ dàng thu hồi lại. Lúc ấy, ở trước mặt Vương sư huynh, hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến.”
Tiếng bàn tán nghị luận vang lên xôn xao khắp quảng trường. Không phải tất cả đều vì mọi người có cừu hận oán ghét Mạnh Hạo hắn, mà đa phần là vì hình ảnh của vị Vương sư huynh này đã in đậm trong trái tim và suy nghĩ của mọi người.
“Hắn mà chết trong tay của Vương Đằng Phi thì sẽ không dễ dàng để ta lấy được túi trữ vật của hắn mất.” Thượng Quan Tu nhíu mày nhìn Mạnh Hạo, trầm ngâm suy nghĩ.
Tiếng bàn tán của mọi người trên quảng trường, thái độ trào phúng dành cho hắn lại khiến hắn cảm nhận được bản thân mình như tách rời khỏi thế giới này. Nhưng đột nhiên vang lên âm thanh sắc nhọn.
“Mạnh Hạo tất thắng! Mạnh Hạo tất thắng! Người được tấn thăng đệ tử nội tông nhất định là Mạnh Hạo!” Tiểu bàn tử đứng giữa quảng trường không ngừng hét lên.
Bỏ ngoài tai những lộn xộn ở xung quanh, từ lúc Mạnh Hạo bước lên võ đài hắn đã thu liễm tâm tình, lạnh lùng nhìn Vương Đằng Phi đang đứng ở đối diện. Mạnh Hạo hiểu rõ, từ lúc bước chân lên con đường tu hành tới nay, trận chiến này sẽ là trận chiến gian nan nhất, đổi thủ này sẽ là đối thủ cường đại nhất. Nhưng hắn sẽ không lùi bước. Hắn muốn chiến đấu, muốn được khẳng định mình. Có một số việc nhất định phải làm dù có phải mất mạng.
Từng hình ảnh lúc trước hiện lên trong óc. Mạnh Hạo nhẹ nhàng lần sờ vào túi trữ vật, nơi cất giữ những chiếc móng tay thấm máu đã khô.
Vương Đằng Phi đứng đó, nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh ẩn chứa nét tự cao của người có địa vị cao cao tại thượng nhìn xuống đám sâu kiến không đáng để trong mắt. Tay phải hắn vung lên như đang xua đuổi ruồi muỗi, từ trước người hắn hình thành một trận gió lốc cao hơn đầu người vòng quanh bao phủ lấy thân hình hắn, sau đó xông thẳng về phía Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo ánh lên tinh mang. Hắn không có nhiều lời để nói, tất cả đều đặt lên thân kiếm đầu quyền. Hắn bước ra trước một bước, tay phải nâng lên. Một đạo phong nhận hình thành trong nháy mắt cùng cơn gió lốc va chạm kịch liệt tạo thành từng tiếng nổ vang.
Trận chiến đã bắt đầu!
Mạnh Hạo lại vỗ vào túi trữ vật, hai mươi thanh phi kiếm đồng loạt xuất hiện tỏa ra kiếm quang sáng ngời. Tay phải hắn chỉ về phía trước, lập tức hai mươi thanh phi kiếm nà hóa thành một dải sáng hồng lao vút về phía Vương Đằng Phi.
Kiếm quang như mưa tỏa ra quang mang màu huyết hồng chói mắt, trong nháy mắt đã tới trước người Vương Đằng Phi, va chạm vào luồng gió lốc. Tiếng ì ùng như sấm vang lên, cơn gió lốc bị xé toang nhưng hai mươi thanh phi kiếm cũng bị ảnh hưởng đánh mất phương hướng ban đầu mà dâng lên theo vòng xoáy. Cơn gió xoáy cũng ngày càng yếu nhược rồi tan biến hẳn.
Thần sắc Vương Đằng Phi không chút biến hóa, vẻ mặt vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trước. Hắn bước tới một bước, bàn chân vừa chạm đất thì tu vi Ngưng Khí tầng thứ sáu đỉnh phong bạo phát tạo ra từng đợt uy áp phủ xuống. Tay phải hắn bấm pháp quyết, một dòng hơi nước hình thành lên một sợi tơ óng ánh xuất hiện, lao về phía Mạnh Hạo. Đây không phải là thuật pháp của Kháo Sơn Tông mà chính là thuật pháp gia truyền của Vương Đằng Phi.
Ánh mắt Mạnh Hạo trở nên tập trung hơn, không chút do dự lấy ra một viên yêu đan rồi nuốt vào. Tay trái hắn chỉ hướng những phi kiếm bị gió lốc cuốn lên, đám phi kiếm đang xiêu vẹo liền bay trở về bên người hắn, đồng thời hắn nâng tay phải bấm thành một đạo pháp quyết. Một hỏa mãng dài mấy trượng ngưng tụ xông tới sợi tơ nước. Va chạm lại một lần nữa vang lên.
“Thủy phong, trảm!”
Vương Đằng Phi lạnh lùng hô lên, trong mắt không còn ý khinh thị mà rất bình tĩnh, tràn đầy tự tin. Theo lời hô của hắn, sợi tơ nước óng ánh như một thanh trường côn theo gió di động bổ thẳng về phía Mạnh Hạo.
Hai mươi thanh phi kiếm liền bay tới ngăn cản trường côn tạo thành một tiếng nổ vang. Đám phi kiếm bị chấn bay tán loạn, một sô phi kiếm lập tức vỡ vụn. Thân thể Mạnh Hạo bị đẩy lui về sau tới tận rìa võ đài. Trước người hắn xuất hiện một dấu vết bàn tay to lớn chừng ba trượng in hằn trên nền võ đài khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Từ mi tâm Mạnh Hạo xuất hiện một vệt máu. Máu tươi chảy xuống mũi hắn rồi rỏ xuống mặt đất khiến khuôn mặt hắn lúc này nhìn càng dữ tợn.
Hai mươi thanh phi kiếm có thể áp đảo Hàn Tông, nhưng đối mặt với Vương Đằng Phi lại không thể khiến người này phải xuất ra pháp bảo. Mạnh Hạo đã bị thương, suýt chút nữa đã chết ngay tại chỗ. Tu vi của hắn nếu chỉ đạt tới tầng thứ năm thì nhất định không thể nào tránh được một chiêu vừa rồi.
“Vương Đằng Phi rất mạnh, lại am hiểu không ít thuật pháp có uy lực to lớn. Đệ tử đạt tới tầng thứ bảy gặp hắn cũng phải đau đầu không ít. Trận chiến này, Mạnh Hạo nhất định sẽ thua cuộc.” Chân mày Thượng Quan Tu ngày càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo hiện lên sát cơ nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ tìm cách lấy được túi trữ vật của hắn sau khi trận chiến này kết thúc.
Thấy Mạnh Hạo tránh thoát một trảm vừa rồi, Vương Đằng Phi vẫn không thay đổi sắc mặt. Một kích vừa rồi chỉ như một lần tùy ý ra tay công kích mà thôi. Lần thứ nhất đối phương có thể may mắn tránh thoát, tới lần thứ hai, thứ ba nhất định sẽ bị chà đạp. Hắn cười nhạt một tiếng, tiến về trước một bước. Tay phải tạo thành chỉ điểm về phía Mạnh Hạo.
Một chỉ này xuất hiện, Mạnh Hạo liền cảm thấy bốn phía xung quanh truyền tới từng âm thanh vù vù. Hắn nhớ tới lúc trước cũng trên quảng trường, Vương Đằng Phi đã dùng chỉ này để trói buộc thân thể hắn không chỉ để lấy đi một miếng ngọc bội mà còn muốn phế bỏ tu vi và hai chi của mình. Ánh mắt Mạnh Hạo càng lộ ra chiến ý mãnh liệt!
Ngày đó hắn phải cúi đầu chịu khuất nhục, nhờ Âu Dương đại trưởng lão ra tay cứu giúp mới toàn mạng trở về. Ngày hôm nay, tu vi của hắn đã không còn như trước nữa rồi. Dù bất đắc dĩ phải chạy tới đây ghi danh tham gia thí luyện thăng tiến nội tông nhưng hơn một tháng qua hắn đã có sự chuẩn bị, khả năng điều khiến phi kiếm và số lượng phi kiếm cũng tăng lên đáng kể.
Vừa lúc Vương Đằng Phi hạ đầu ngón tay xuống, Mạnh Hạo liền vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra yêu đan nuốt vào miệng đồng thời hai bàn tay hướng ra phía trước bấm pháp quyết. Nhưng phi kiếm đang tán loạn trên quảng trường chấn động, kiếm ngân vang lên khiến đất trời chao đảo. Hơn mười thanh phi kiếm điên cuồng gào rú, tốc độ của chúng bạo tăng, hóa thanh kiếm vũ bay về phía Mạnh Hạo, vờn quanh thân thể hắn rồi lao thẳng về phía Vương Đằng Phi.
Đồng thời, từ trong túi trữ vật của hắn lại bay ra thêm mấy thanh phi kiếm, ngưng tụ lại một điểm. Đây đã là số lượng phi kiếm cực hạn mà Mạnh Hạo có thể điều khiển lúc này. Khí thế phi kiếm như muốn đâm rách tường thành, phô thiên cái địa oanh kích một chỉ kia của Vương Đằng Phi.
Uỳnh!!!
Tiếng nổ mạnh chấn động cả khu vực ngoại tông. Hai mươi thanh phi kiếm còn cách ngón trỏ của Vương Đằng Phi nửa trượng đã nổ vang. Từng thanh phi kiếm theo đó vỡ vụn, không ngừng lao tới cản trở một chỉ này của đối phương.
Khóe miệng Mạnh Hạo trào ra máu tươi, hắn vội lấy ra một viên yêu đan rồi nuốt vào. Con ngươi đã ngập tràn tơ máu, sát cơ nồng đậm tới cực điểm. Hắn vẫn im lặng không thốt ra lời nào. Tính cách của hắn vốn là như thế, càng phẫn nộ, càng muốn giết người thì càng trầm mặc.
Vương Đằng Phi đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh không hề lay chuyển, cảm giác như trận chiến này hắn không thèm để ý tới. Hắn lại nhấc chân lên, điểm ra chỉ thứ hai.
Máu tươi trong cơ thể muốn trào ra bị Mạnh Hạo nuốt ngược trở lại. Hắn không ngừng bấm pháp quyết, những phi kiếm bị chấn tán loạn lúc trước lại lao ra một lần nữa, xông thẳng tới Vương Đằng Phi. Mạnh Hạo phất tay, những thanh phi kiếm này được gia cường quán tính dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước. Đồng thời lúc đó, Mạnh Hạo lại vỗ vào túi trữ vật, từ đó xuất hiện hơn hai mươi thanh phi kiếm. Đây đã là đợt phi kiếm lớn thứ hai mà hắn xuất ra, hình thành một mảng kiếm vũ điên cuồng gào thét, số lượng lên tới gần bốn mươi thanh.
Mạnh Hạo tự biết chiến thuật của hắn còn có sơ hở, phi kiếm không có linh trí, chỉ dựa vào tốc độ và sự sắc bén để công kích đối phương, cho nên tuy có gây chật vật nhưng đối phương muốn tránh né cũng không quá khó khăn. Nhưng hắn lại cũng biết, đối phương là người kiêu ngạo, đối mặt với phi kiếm nhất định sẽ không né tránh. Nếu có tránh né, hắn cũng đã sớm nghĩ ra cách đối phó.
Cuộc chiến giữa hai tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ sáu này diễn ra, suốt lịch sử mấy trăm năm qua ở Triệu quốc cũng chưa từng có trận chiến nào kinh người như thế. Mạnh Hạo không thiếu phi kiếm, sau trận chiến đấu ở ngọn Hắc Sơn cũng đã suy nghĩ qua đấu pháp hắn phải dùng chính là dựa vào phong thuật yểm trợ cho phi kiếm. Hắn có thể điều khiển một lượng phi kiếm lớn nhưng linh lực hao phí cũng thật kinh người. Bình thường hắn chỉ có thể khống chế được hai mươi thanh, muốn điều khiển những phi kiếm này một cách hoàn mỹ lại càng khó. Cho nên hắn điều khiến phần lớn phi kiếm bằng cách ném ra, sau đó dùng linh lực dẫn hướng để phi kiếm leo về phía trước.
Vương Đằng Phi cũng không thi triển thuật pháp của Kháo Sơn Tông. Hắn xem thường Kháo Sơn Tông, tất nhiên cũng không tha thiết với thuật pháp của tông môn này. Pháp thuật hắn thi triển ra chính là thuật pháp của gia tộc. Gia tộc hắn có thế lực to lớn, thuật pháp phát ra uy lực càng không thể tầm thường.
/391
|