Phi kiếm của Mạnh Hạo và thuật pháp của Đằng Phi đều khiến cho đám tu sĩ đứng dưới quảng trường chấn động tinh thần. Lúc trước, hầu hết mọi người đều có ý xem thường Mạnh Hạo, nhưng vô số pháp bảo hắn xuất ra đã khiến cả đám sững sờ. Không chỉ đám tu sĩ ấy, ngay cả Thượng Quan Tu và Âu Dương đại trưởng lão, chưởng môn Hà Lạc Hoa cũng đều hết sức ngạc nhiên.
Vương Đằng Phi mạnh thực sự, tu sĩ cùng giai với hắn không có ai xứng làm đối thủ. Điều này mọi người đều rõ cả, nhưng mắt thấy thực lực Mạnh Hạo cường hãn như thế, có thể cùng Vương Đằng Phi chiến đấu suốt từ đầu tới giờ làm đám tu sĩ bốn phía không ngừng xôn xao.
Lúc này, gần bốn mươi thanh phi kiếm hóa thành kiếm vân làm dậy lên khí tức trấn áp bốn phương tám hướng, gào thét trước người Mạnh Hạo rồi mở hết tốc lực xông thẳng về phía Vương Đằng Phi. Đòn công kích này của hắn, tu sĩ tầng thứ sáu đỉnh phong thông thường cũng khó lòng ngạnh kháng.
Bản thân Mạnh Hạo phải không ngừng nuốt vào yêu đan, khóe miệng trào ra máu tươi mới miễn cưỡng điều khiển được.
Tiếng nổ vang vọng, bốn mươi thanh phi kiếm của Mạnh Hạo tới trước người Vương Đằng Phi thì nổ mạnh, hơn một nửa lập tức vỡ vụn, nửa còn lại bay ngược trở ra nhưng chỉ thứ hai của Vương Đằng Phi cũng không gây ra thương tổn gì lớn tới hắn, có điều hắn vẫn phun ra một ngụm máu tươi.
Đổi lại là bất cứ đối thủ nào khác, tới giờ phút này nhất định sẽ phải thay đổi thái độ và đánh giá về Mạnh Hạo, nhưng Vương Đằng Phi lại vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt như trước, bước thêm một bước rồi điểm ra chỉ thứ ba.
Linh khí trong cơ thể Mạnh Hạo đã gần như khô kiệt, may là hắn có nhiều yêu đan nên không ngừng nuốt vào để bổ sung linh khí mới có thể giữ được tu vi ở trình độ như hiện tại. Chỉ thứ ba của Vương Đằng Phi điểm ra, trong đầu Mạnh Hạo lại nhớ tới pháp bảo bị đoạt lại lần trước khiến tinh thần hắn sôi trào, sát cơ hiện lên càng nồng đậm. Hắn không chịu lùi bước, hai tay nâng lên niệm pháp quyết rồi vung về phía trước. Ba bốn túi trữ vật trên người hắn đều rung lên, từng đạo kiếm quang hiện ra khắp xung quanh khiến đám tu sĩ nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há mồm.
Theo cánh tay hắn vung lên, từng đợt, từng đợt phi kiếm bay ra khiến mọi người hoa mắt. Cuối cùng, có tới bảy mươi thanh phi kiếm xuất hiện chia làm bốn lớp mang theo kiếm quang như muốn xuyên thấu bầu trời, tuần tự lao về phía Vương Đằng Phi. Khóe miệng Mạnh Hạo không ngừng trào máu, cũng không ngừng nuốt vào đan được để bổ sung linh lực. Hai tròng mắt hắn đỏ rực, sát cơ chưa từng có hiện lên mang theo quyết tâm sắt đá. Trận chiến này, dù có khô kiệt linh lực cũng không tiếc hết thảy!
Vương Đằng Phi hừ lạnh. Bốn phía đều có tu sĩ theo dõi trận chiến này, hắn không thể trốn tránh để mà mất mặt nhưng phi kiếm trước mắt quá nhiều, mới nhìn qua thì đòn công kích này không có gì đặc biệt, nhưng những ẩn dấu phía sau gây cho hắn cảm giác mọi con đường tránh né đều đã bị bịt kín.
Lần đầu tiên hai mắt Vương Đằng Phi lộ ra tinh mang. Chỉ thứ ba vừa rơi xuống đã liên tiếp xuất ra chỉ thứ tư. Khoảng không phía trước hắn như nổi sóng, từng gợn sóng khuếch tán ngược trở lại phía Mạnh Hạo.
Hai bàn tay Mạnh Hạo không ngừng bấm pháp quyết, sau đó thu về trước ngực rồi đột ngột phóng ra.
“Phong Ngưng Kiếm!”
Vừa dứt lời, bảy mươi thanh phi kiếm ngưng tụ lại thành một khối, hóa thành một thanh phi kiếm khổng lồ. Thanh phi kiếm này do bảy mươi thanh phi kiếm nhỏ tạo thành, tỏa ra quang mang khiến đám tu sĩ bốn xung quanh vô cùng hoảng sợ. Nếu cẩn thận quan sát có thể nhận thấy lớp phi kiếm thứ tư tốc độ đột nhiên nhanh hơn, xuyên thẳng qua lớp thứ ba, phá tan lớp thứ hai rồi chạm tới lớp phi kiếm thứ nhất hoá thành hình một thanh phi kiếm duy nhất. Bốn phía xuất hiện những làn gió vô hình, chính là thuật phụ trợ phong nhận của Mạnh Hạo, từ đó sáng tạo ra trận pháp phi kiếm. Từ sau khi trở về từ ngọn Hắc Sơn, hắn đã nghiên cứu ra đồn công kích này, bây giờ mới có dịp thi triển. Phi kiếm mang theo thế như chẻ tre va chạm trực tiếp với từng đợt gợn sóng trước người Vương Đằng Phi khiến hắn không tủ chủ được phải lui về sau một bước.
“Có thể làm ra lui về sau một bước, ngươi có quyền kiêu ngạo rồi.” Đây là câu nói đầu tiên của Vương Đằng Phi từ lúc bắt đầu trận chiến, sau đó hắn vỗ tay vào túi trữ vật, từ đó xuất hiện một pho tượng sống động điêu khắc một con ngựa.
Cả không gian bỗng vang lên tiếng ngựa hí từ bức tượng sống động như thật. Bức tượng rời khỏi lòng bàn tay Vương Đằng Phi phóng tới thanh phi kiếm lớn ngưng tụ từ bảy mươi thanh phi kiếm của Mạnh Hạo. Va chạm tạo ra những tiếng nổ vang liên tục, mũi của thanh đại kiếm bắt đầu sụp đổ, từng lớp vỡ vụn còn pho tượng hình con ngựa vẫn vô cùng vững chắc.
Trong một thời gian ngắn, phi kiếm tạo thành nên thanh đại kiếm đã vỡ nát không ít, một số bị cuốn ngược trở lại, bay ra tứ phía. Thanh đại kiếm chỉ còn lại một cái chuôi kiếm khiến cho đám người có mặt tinh thần chấn động.
Nhưng vừa lúc đó, từ trong đám phi kiếm tạo thành phần chuôi của thanh đại kiếm xuất hiện một thanh kiếm gỗ, lao thẳng vào bức tượng ngựa. Cả hai vật va chạm tạo nên một tiếng nổ vang, âm thanh vang vọng không dứt.
Thanh kiếm gỗ này là thanh kiếm duy nhất Mạnh Hạo còn điều khiển, tất cả những thanh phi kiếm khác chỉ xuất hiện với một mục đích duy nhất là che dấu thanh kiếm gỗ này, vì hắn muốn xuất kỳ bất ý, tạo nên đòn đánh bất ngờ dành cho đối phương.
Thanh kiếm này vốn có thể thuộc về Vương Đằng Phi, hiện giờ lại lọt vào tay Mạnh Hạo. Đối với Vương Đằng Phi, thanh phi kiếm này chẳng khác nào một kiện chí bảo, nhưng Mạnh Hạo hắn có thể nhờ mảnh gương đồng phục chế thêm một thanh nữa giống hệt nên giá trị trong mắt hắn có phần giảm bớt. Nhưng tình huống hiện giờ không cho hắn lựa chọn nào khác, nhất định phải dùng tới thanh phi kiếm này.
Sau âm thanh nổ vang, bức tượng ngựa run lên bần bật, trên thân xuất hiện nhiều khe hở chằng chịt sau đó nổ tung.
Sắc mặt Vương Đằng Phi đại biến. Thanh kiếm gỗ mang theo quán tính nhằm thẳng Vương Đằng Phi lao tới. Tay phải Vương Đằng Phi nâng lên, ngưng tụ linh lực phóng về phía trước khiến tất cả phi kiếm xung quanh đều bị cuốn bay ngoại trừ thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm này xuyên qua công kích rồi đâm thẳng vào ngón tay chỏ của hắn khiến nó nổ tung, huyết nhục lẫn lộn. Sau đó, thanh kiếm gỗ mới thôi công kích, bay ngược trở lại bên người Mạnh Hạo.
“Ngón tay này hôm đó khi nhục ta, hôm nay đã bị phế bỏ.” Dưới lực phản chấn, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tưới, thân thể lảo đảo lui về sau vài bước. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, cất giọng khàn khàn.
Vương Đằng Phi lui lại liên tục mấy bước mới dừng lại, không để ý tới nỗi đau nhức nơi ngón tay mà hai mắt nhìn chòng chọc vào thanh kiếm gỗ bên người Mạnh Hạo, vẻ mặt khó tin. Hắn nhận ra thanh phi kiếm này!
Cùng lúc ngón tay Vương Đằng Phi bị phi kiếm chấn nát bấy, đám tu sĩ có mặt tại quảng trường biến sắc, âm thanh bàn luận vang lên sôi nổi.
“Mạnh Hạo có thể phá hủy ngón tay của sư huynh sao? Chuyện này…, chuyện này không thể xảy ra được!”
“Vương sư huynh bị thương rồi sao? Tên Mạnh Hạo này…”
“Phi kiếm của hắn khiến người ta kinh ngạc, nhất là uy lực của bảy mươi thanh phi kiếm kia, thật khiến người ta hoảng sợ mà.”
Thượng Quan Tu đứng lẫn trong đám người cũng há mồm trợn mắt, hắn không thể tin những điều vừa nhìn thấy. Không chỉ có hắn, cả Âu Dương đại trưởng lão cũng nhất thời đứng dậy, chăm chủ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc và tán thưởng, chờ mong.
Hà Lạc Hoa, chưởng môn của Kháo Sơn Tông cũng tập trung hai mắt theo dõi trận chiến không rời. Tiếng nghị luận vang lên trong tai Vương Đằng Phi nhưng giờ phút này, hắn không có tâm trí mà để ý tới chúng nữa. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo rồi lại nhìn về thanh phi kiếm.
“Thì ra là ngươi!” Hắn phẫn nộ kêu lên. Chính mắt nhìn thấy bảo vật mình chờ đợi nhiều năm tưởng đã rơi vào tay bị người khác lấy mất, trong lòng hắn lửa giận điên cuồng thiêu đốt, nỗi hận Mạnh Hạo khắc ghi vào xương tủy.
Mỗi đêm, nghe tiếng gào rú thê lương từ núi hoang vọng ra, hắn thường tỉnh dậy, trong lòng như muốn nhỏ máu. Lửa giận trong lòng chưa khi nào nguôi ngoai lại bùng cháy. Chí bảo hắn ngày đêm mơ tưởng lại đang nằm trong tay Mạnh Hạo!
“Thì ra là ngươi!” Giờ phút này, hai mắt Vương Đằng Phi đã lộ ra sát cơ trước nay chưa từng có. Mong muốn giết chết Mạnh Hạo khiến sát khí tràn ngập thân thể, khí tức lộ ra hoàn toàn bất đồng với phong thái ôn hòa thường ngày. Đám tu sĩ ngạc nhiên, quay nhìn nhau không hiểu. Không khí đang nhốn nháo bỗng yên tĩnh lạ thường.
“Chính là ngươi đã cướp chí bảo của ta!” Vương Đằng Phi vẫn chăm chú nhìn về phía thanh phi kiếm. Hắn muốn mang Mạnh Hạo ra mà chém thành từng mảnh nhỏ.
Mạnh Hạo cất tiếng cười ha hả.
“Mạnh mỗ không biết Vương sư huynh nói vậy là có ý gì? Thanh kiếm nào là của ngươi? Ngươi không nhìn nhầm chứ?” Vừa lau máu tưới trên miệng, hắn vừa lấy ra yêu đan rồi nuốt thẳng vào người.
“Vì thanh kiếm này, ta đã mất nhiều năm tìm kiếm. Đây chính là thanh kiếm độc nhất vô nhị Trảm Linh Kiếm, ở trên đời chỉ có một thanh, trên nó có một sợi tơ vàng, ta không thể nhận nhầm được.”
Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười ẩn hàm một tia băng lãnh khiến cho nhiệt độ xung quanh chợt giảm mạnh.
Vương Đằng Phi mạnh thực sự, tu sĩ cùng giai với hắn không có ai xứng làm đối thủ. Điều này mọi người đều rõ cả, nhưng mắt thấy thực lực Mạnh Hạo cường hãn như thế, có thể cùng Vương Đằng Phi chiến đấu suốt từ đầu tới giờ làm đám tu sĩ bốn phía không ngừng xôn xao.
Lúc này, gần bốn mươi thanh phi kiếm hóa thành kiếm vân làm dậy lên khí tức trấn áp bốn phương tám hướng, gào thét trước người Mạnh Hạo rồi mở hết tốc lực xông thẳng về phía Vương Đằng Phi. Đòn công kích này của hắn, tu sĩ tầng thứ sáu đỉnh phong thông thường cũng khó lòng ngạnh kháng.
Bản thân Mạnh Hạo phải không ngừng nuốt vào yêu đan, khóe miệng trào ra máu tươi mới miễn cưỡng điều khiển được.
Tiếng nổ vang vọng, bốn mươi thanh phi kiếm của Mạnh Hạo tới trước người Vương Đằng Phi thì nổ mạnh, hơn một nửa lập tức vỡ vụn, nửa còn lại bay ngược trở ra nhưng chỉ thứ hai của Vương Đằng Phi cũng không gây ra thương tổn gì lớn tới hắn, có điều hắn vẫn phun ra một ngụm máu tươi.
Đổi lại là bất cứ đối thủ nào khác, tới giờ phút này nhất định sẽ phải thay đổi thái độ và đánh giá về Mạnh Hạo, nhưng Vương Đằng Phi lại vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt như trước, bước thêm một bước rồi điểm ra chỉ thứ ba.
Linh khí trong cơ thể Mạnh Hạo đã gần như khô kiệt, may là hắn có nhiều yêu đan nên không ngừng nuốt vào để bổ sung linh khí mới có thể giữ được tu vi ở trình độ như hiện tại. Chỉ thứ ba của Vương Đằng Phi điểm ra, trong đầu Mạnh Hạo lại nhớ tới pháp bảo bị đoạt lại lần trước khiến tinh thần hắn sôi trào, sát cơ hiện lên càng nồng đậm. Hắn không chịu lùi bước, hai tay nâng lên niệm pháp quyết rồi vung về phía trước. Ba bốn túi trữ vật trên người hắn đều rung lên, từng đạo kiếm quang hiện ra khắp xung quanh khiến đám tu sĩ nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há mồm.
Theo cánh tay hắn vung lên, từng đợt, từng đợt phi kiếm bay ra khiến mọi người hoa mắt. Cuối cùng, có tới bảy mươi thanh phi kiếm xuất hiện chia làm bốn lớp mang theo kiếm quang như muốn xuyên thấu bầu trời, tuần tự lao về phía Vương Đằng Phi. Khóe miệng Mạnh Hạo không ngừng trào máu, cũng không ngừng nuốt vào đan được để bổ sung linh lực. Hai tròng mắt hắn đỏ rực, sát cơ chưa từng có hiện lên mang theo quyết tâm sắt đá. Trận chiến này, dù có khô kiệt linh lực cũng không tiếc hết thảy!
Vương Đằng Phi hừ lạnh. Bốn phía đều có tu sĩ theo dõi trận chiến này, hắn không thể trốn tránh để mà mất mặt nhưng phi kiếm trước mắt quá nhiều, mới nhìn qua thì đòn công kích này không có gì đặc biệt, nhưng những ẩn dấu phía sau gây cho hắn cảm giác mọi con đường tránh né đều đã bị bịt kín.
Lần đầu tiên hai mắt Vương Đằng Phi lộ ra tinh mang. Chỉ thứ ba vừa rơi xuống đã liên tiếp xuất ra chỉ thứ tư. Khoảng không phía trước hắn như nổi sóng, từng gợn sóng khuếch tán ngược trở lại phía Mạnh Hạo.
Hai bàn tay Mạnh Hạo không ngừng bấm pháp quyết, sau đó thu về trước ngực rồi đột ngột phóng ra.
“Phong Ngưng Kiếm!”
Vừa dứt lời, bảy mươi thanh phi kiếm ngưng tụ lại thành một khối, hóa thành một thanh phi kiếm khổng lồ. Thanh phi kiếm này do bảy mươi thanh phi kiếm nhỏ tạo thành, tỏa ra quang mang khiến đám tu sĩ bốn xung quanh vô cùng hoảng sợ. Nếu cẩn thận quan sát có thể nhận thấy lớp phi kiếm thứ tư tốc độ đột nhiên nhanh hơn, xuyên thẳng qua lớp thứ ba, phá tan lớp thứ hai rồi chạm tới lớp phi kiếm thứ nhất hoá thành hình một thanh phi kiếm duy nhất. Bốn phía xuất hiện những làn gió vô hình, chính là thuật phụ trợ phong nhận của Mạnh Hạo, từ đó sáng tạo ra trận pháp phi kiếm. Từ sau khi trở về từ ngọn Hắc Sơn, hắn đã nghiên cứu ra đồn công kích này, bây giờ mới có dịp thi triển. Phi kiếm mang theo thế như chẻ tre va chạm trực tiếp với từng đợt gợn sóng trước người Vương Đằng Phi khiến hắn không tủ chủ được phải lui về sau một bước.
“Có thể làm ra lui về sau một bước, ngươi có quyền kiêu ngạo rồi.” Đây là câu nói đầu tiên của Vương Đằng Phi từ lúc bắt đầu trận chiến, sau đó hắn vỗ tay vào túi trữ vật, từ đó xuất hiện một pho tượng sống động điêu khắc một con ngựa.
Cả không gian bỗng vang lên tiếng ngựa hí từ bức tượng sống động như thật. Bức tượng rời khỏi lòng bàn tay Vương Đằng Phi phóng tới thanh phi kiếm lớn ngưng tụ từ bảy mươi thanh phi kiếm của Mạnh Hạo. Va chạm tạo ra những tiếng nổ vang liên tục, mũi của thanh đại kiếm bắt đầu sụp đổ, từng lớp vỡ vụn còn pho tượng hình con ngựa vẫn vô cùng vững chắc.
Trong một thời gian ngắn, phi kiếm tạo thành nên thanh đại kiếm đã vỡ nát không ít, một số bị cuốn ngược trở lại, bay ra tứ phía. Thanh đại kiếm chỉ còn lại một cái chuôi kiếm khiến cho đám người có mặt tinh thần chấn động.
Nhưng vừa lúc đó, từ trong đám phi kiếm tạo thành phần chuôi của thanh đại kiếm xuất hiện một thanh kiếm gỗ, lao thẳng vào bức tượng ngựa. Cả hai vật va chạm tạo nên một tiếng nổ vang, âm thanh vang vọng không dứt.
Thanh kiếm gỗ này là thanh kiếm duy nhất Mạnh Hạo còn điều khiển, tất cả những thanh phi kiếm khác chỉ xuất hiện với một mục đích duy nhất là che dấu thanh kiếm gỗ này, vì hắn muốn xuất kỳ bất ý, tạo nên đòn đánh bất ngờ dành cho đối phương.
Thanh kiếm này vốn có thể thuộc về Vương Đằng Phi, hiện giờ lại lọt vào tay Mạnh Hạo. Đối với Vương Đằng Phi, thanh phi kiếm này chẳng khác nào một kiện chí bảo, nhưng Mạnh Hạo hắn có thể nhờ mảnh gương đồng phục chế thêm một thanh nữa giống hệt nên giá trị trong mắt hắn có phần giảm bớt. Nhưng tình huống hiện giờ không cho hắn lựa chọn nào khác, nhất định phải dùng tới thanh phi kiếm này.
Sau âm thanh nổ vang, bức tượng ngựa run lên bần bật, trên thân xuất hiện nhiều khe hở chằng chịt sau đó nổ tung.
Sắc mặt Vương Đằng Phi đại biến. Thanh kiếm gỗ mang theo quán tính nhằm thẳng Vương Đằng Phi lao tới. Tay phải Vương Đằng Phi nâng lên, ngưng tụ linh lực phóng về phía trước khiến tất cả phi kiếm xung quanh đều bị cuốn bay ngoại trừ thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm này xuyên qua công kích rồi đâm thẳng vào ngón tay chỏ của hắn khiến nó nổ tung, huyết nhục lẫn lộn. Sau đó, thanh kiếm gỗ mới thôi công kích, bay ngược trở lại bên người Mạnh Hạo.
“Ngón tay này hôm đó khi nhục ta, hôm nay đã bị phế bỏ.” Dưới lực phản chấn, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tưới, thân thể lảo đảo lui về sau vài bước. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, cất giọng khàn khàn.
Vương Đằng Phi lui lại liên tục mấy bước mới dừng lại, không để ý tới nỗi đau nhức nơi ngón tay mà hai mắt nhìn chòng chọc vào thanh kiếm gỗ bên người Mạnh Hạo, vẻ mặt khó tin. Hắn nhận ra thanh phi kiếm này!
Cùng lúc ngón tay Vương Đằng Phi bị phi kiếm chấn nát bấy, đám tu sĩ có mặt tại quảng trường biến sắc, âm thanh bàn luận vang lên sôi nổi.
“Mạnh Hạo có thể phá hủy ngón tay của sư huynh sao? Chuyện này…, chuyện này không thể xảy ra được!”
“Vương sư huynh bị thương rồi sao? Tên Mạnh Hạo này…”
“Phi kiếm của hắn khiến người ta kinh ngạc, nhất là uy lực của bảy mươi thanh phi kiếm kia, thật khiến người ta hoảng sợ mà.”
Thượng Quan Tu đứng lẫn trong đám người cũng há mồm trợn mắt, hắn không thể tin những điều vừa nhìn thấy. Không chỉ có hắn, cả Âu Dương đại trưởng lão cũng nhất thời đứng dậy, chăm chủ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc và tán thưởng, chờ mong.
Hà Lạc Hoa, chưởng môn của Kháo Sơn Tông cũng tập trung hai mắt theo dõi trận chiến không rời. Tiếng nghị luận vang lên trong tai Vương Đằng Phi nhưng giờ phút này, hắn không có tâm trí mà để ý tới chúng nữa. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo rồi lại nhìn về thanh phi kiếm.
“Thì ra là ngươi!” Hắn phẫn nộ kêu lên. Chính mắt nhìn thấy bảo vật mình chờ đợi nhiều năm tưởng đã rơi vào tay bị người khác lấy mất, trong lòng hắn lửa giận điên cuồng thiêu đốt, nỗi hận Mạnh Hạo khắc ghi vào xương tủy.
Mỗi đêm, nghe tiếng gào rú thê lương từ núi hoang vọng ra, hắn thường tỉnh dậy, trong lòng như muốn nhỏ máu. Lửa giận trong lòng chưa khi nào nguôi ngoai lại bùng cháy. Chí bảo hắn ngày đêm mơ tưởng lại đang nằm trong tay Mạnh Hạo!
“Thì ra là ngươi!” Giờ phút này, hai mắt Vương Đằng Phi đã lộ ra sát cơ trước nay chưa từng có. Mong muốn giết chết Mạnh Hạo khiến sát khí tràn ngập thân thể, khí tức lộ ra hoàn toàn bất đồng với phong thái ôn hòa thường ngày. Đám tu sĩ ngạc nhiên, quay nhìn nhau không hiểu. Không khí đang nhốn nháo bỗng yên tĩnh lạ thường.
“Chính là ngươi đã cướp chí bảo của ta!” Vương Đằng Phi vẫn chăm chú nhìn về phía thanh phi kiếm. Hắn muốn mang Mạnh Hạo ra mà chém thành từng mảnh nhỏ.
Mạnh Hạo cất tiếng cười ha hả.
“Mạnh mỗ không biết Vương sư huynh nói vậy là có ý gì? Thanh kiếm nào là của ngươi? Ngươi không nhìn nhầm chứ?” Vừa lau máu tưới trên miệng, hắn vừa lấy ra yêu đan rồi nuốt thẳng vào người.
“Vì thanh kiếm này, ta đã mất nhiều năm tìm kiếm. Đây chính là thanh kiếm độc nhất vô nhị Trảm Linh Kiếm, ở trên đời chỉ có một thanh, trên nó có một sợi tơ vàng, ta không thể nhận nhầm được.”
Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười ẩn hàm một tia băng lãnh khiến cho nhiệt độ xung quanh chợt giảm mạnh.
/391
|