Khi mà mặt đất bình ổn trở lại, chấn động trong lòng đất truyền ra cũng dần biến mất, toàn bộ Thánh Tuyết Thành cũng chìm trong một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn lên bầu trời, nơi mà đám người Chu Đức Khôn biến mất, tâm tình mỗi người đều sa sút, trầm mặc.
Chu đại sư, đệ nhất Đan sư của Thánh Tuyết Thành , thậm chí là của cả Mặc thổ, cứ như vậy bị mang đi.
Vĩnh viễn rời khỏi Thánh Tuyết Thành nơi đang tưởng nhớ tới lão, rồi có lẽ sẽ có một địa phương nào đó, nơi lão tiếp tục thanh danh đại sư hiển hách…
Sự tình đột ngột xảy ra khiến cho rất nhiều người nơi này không chút dự đoán được.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt đầy suy tư. Nghĩ đến trận đan đấu vừa rồi, nếu như chính mình hơn Chu Đức Khôn, hoặc giả Chu Đức Khôn không biểu hiện ra dáng vẻ cao thâm mạt trắc thì có lẽ người đang đứng đây hẳn vẫn là Chu Đức Khôn, mà bị bắt mang đi…
Chính là mình.
Mạnh Hạo trầm mặc.
Mấy trăm tu sĩ xung quanh cũng trầm mặc. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ cũng cần phải có thời gian thích ứng.
Ngay trong không gian đầy yên tĩnh này, Mạnh Hạo lắc đầu rồi quay người nhìn thoáng qua Hàn Tuyết San vốn còn đang mờ mịt bên kia. Sau đó hắn lại hướng về phía bà lão trong bốn đại trưởng lão, chắp tay cúi chào rồi quay người. Trong không gian như là một thế giới đang đứng yên này, hắn chậm rãi hướng về phía xa xa mà đi.
Hắn vừa rời đi, thì cả đám tu sĩ xung quanh cũng như chợt khôi phục lại, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.
Bốn đại trưởng lão trong nháy mắt đó cũng nhìn về phía Mạnh Hạo, Nhị trưởng lão đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Tứ trưởng lão cũng bước lên vài bước rồi lại có chút chần chờ, chỉ duy nhất bà lão kia lại không nói một lời.
Đại trưởng lão, một vị có dáng khá lùn, lúc này chợt mỉm cười, vội vàng bước ra hướng về Mạnh Hạo vội cao giọng hỏi lớn.
“Đại sư, ngài là đang định đi đâu?”
“Ta họ Mạnh.” Bước chân của Mạnh Hạo chợt dừng lại, rồi quay đầu nhìn Đại trưởng lão.
“Lúc nãy, có người nói nơi này không chào đón ta, cho nên tất nhiên Mạnh mỗ định rời khỏi Thánh Tuyết Thành này rồi.” Mạnh Hạo thở dài, lắc đầu đáp lời. Rồi quay người tiếp tục đi tiếp.
Mạnh Hạo vừa nói ra mấy câu này, thì tâm thần cả đám tu sĩ xung quanh chợt cả kinh, tựa như lúc này mới kịp phản ứng. Nếu như lúc trước có Chu Đức Khôn tọa trấn tại đây, bọn họ dĩ nhiên sẽ cảm thấy Mạnh Hạo chướng mắt, nhưng mà lúc này Chu Đức Khôn đã trở thành quá khứ rồi. Do vậy mà địa vị của Mạnh Hạo gần như bất chợt kéo thẳng lên đến vô hạn.
Nếu như đã không còn Chu Đức Khôn, mà vị đan sư trước mặt này cũng không ở đây nữa, thì đối với Thánh Tuyết Thành mà nói, tổn thất quá lớn!
Đại trưởng lão quay đầu hung hăng liếc nhìn Nhị trưởng lão một cái rồi nhanh chóng bước đến trước mặt Mạnh Hạo, cười ha ha.
“Mạnh đại sư, chuyện lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, cũng không nên nhắc lại làm gì. Là Hàn Tuyết gia tộc ta đãi khách không chu toàn, đại sư ngàn vạn lần không nên để bụng.”
“Đúng vậy a, Mạnh đạo sư đan đạo đỉnh phong. Hà tất cùng chúng ta chấp nhặt những chuyện này, nơi này cũng chính là nhà của Mạnh đại sư a.”
“Mạnh đại sư, lưu lại đây a, nếu như ngài rời đi trong loạn thế thế này cũng mai một đi tài năng, không bằng ở lại nơi này, nhất định thanh danh hiển hách a!”
“Mạnh đại sư, chúng ta khẩn cầu ngài ở lại nơi này.” Lúc này đám tu sĩ bốn phía đều vội vàng nói, thanh âm ồn ào sôi nổi của mấy trăm người vang vọng khắp bốn phía. Thanh âm ấy đầy chân thành, đầy thành khẩn khiến Mạnh Hạo nghe được, trong mắt cũng đầy vẻ cảm động, bước chân hắn cũng dừng lại mà quay đầu hướng về phía các tu sĩ kia, cúi đầu thật thấp xuống.
“Được chư vị đạo hữu ưu ái thế này, Mạnh mỗ vốn dĩ không thể từ chối. Chỉ là…nơi này có người không thích tại hạ, nên không thể không rời đi a.” lời Mạnh Hạo vừa rời khỏi miệng, sắc mặt vị Nhị trưởng lão kia cũng chợt biến đổi. Lão phát hiện thấy không ít ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía mình bèn cắn răng một cái, nhanh chóng tiến lên phía trước, chắp tay cúi đầu hướng về phía Mạnh Hạo.
“Mạnh đại sư thứ lỗi, lúc trước là lão hủ nói lung tung, kính xin đại sư bỏ qua cho. Trong lòng lão phu, đại sư chính là đan đạo đỉnh phong, còn không hiềm vì Hàn Tuyết gia tộc gặp khó khăn, không ngại cực khổ, không ngại nguy hiểm mà ra tay tương trợ. Loại ân tình này suốt đời lão phu cũng khó quên!
Đại trưởng lão, ta đề nghị chúng ta nên đưa tặng đại sư một con Hàn Tuyết tằm, chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt hết cảm kích của Hàn Tuyết gia tộc chúng ta.” Nhị trưởng lão nghiêm túc đề nghị.
“Một con còn chưa đủ, gia tộc ta có hai ấu thể Hàn Tuyết tằm, chi bằng đưa toàn bộ cho Đại sư mới tốt. Kính xin đại trưởng lão đồng ý, có như vậy mới có thể biểu đạt sự cảm ơn của Hàn Tuyết gia tộc ta. Về phần ấu thể, chỉ cần gia tộc ta vẫn còn thì vẫn có thể tiếp tục bồi dưỡng ra được đấy.”
Trong lòng đại trưởng lão có chút đau xót, nhưng khi nhìn nhìn qua Mạnh Hạo, lại nghĩ đến không còn Chu Đức Khôn ở đây nữa, chỉ còn vị đan sư duy nhất này bèn cắn răng một cái.
“Vốn nên như vậy! Mạnh đại sư yên tâm, trong vòng một năm, ấu thể Hàn Tuyết Tằm nhất định sẽ được đưa tới tay đại sư!”
Trong lòng Mạnh Hạo đầy hưng phấn, thế nhưng hắn lại tỏ vẻ chần chừ do dự. Cái bản lĩnh này là hắn học được từ Chu Đức Khôn lúc trước kia đấy.
Thái độ chần chừ của hắn như vậy càng khiến mấy trăm tu sĩ đồng loạt cầu khẩn lưu lại. Lần cầu khẩn đầu tiên, Mạnh Hạo có chút do dự, nhưng sau một lúc vẫn là lựa chọn lắc đầu. Lần cầu khẩn thứ hai của đám tu sĩ lại khiến sắc mặt Mạnh Hạo rốt cuộc cũng đầy vẻ dao động.
“Không phải Mạnh mỗ không muốn ở lại nơi đây, nhưng nơi đây lại nguy hiểm như vậy, tu vi tại hạ lại yếu ớt sợ là không có lực lượng bảo vệ bản thân…Huống hồ ta cũng chỉ có thể lưu lại nơi này chừng nửa năm mà thôi. Thật sự hoàn toàn không cách nào có thể chờ đợi một năm được.” Mạnh Hạo thở dài.
Đám người Đại trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng thì bà lão kia đành mở miệng, lúc bà lão nhìn sang Mạnh Hạo, vẻ mặt cũng đầy vẻ cổ quái.
“Bốn người chúng ta tự mình ra tay luyện hóa có thể tiết kiệm được một nửa thời gian. Nửa năm có thể được thêm một con Hàn Tuyết Tằm.”
“Sau khi lấy được Hàn Tuyết Tằm thì Mạnh đại sư có thể tùy ý rời khỏi nơi này, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.” Đại trưởng lão ở một bên, trầm giọng tiếp lời.
Lại có thêm không ít tu sĩ xung quanh tiếp lời, liên tục khẩn cầu Mạnh Hạo lưu lại với thái độ cực kì long trọng, lúc này Mạnh Hạo mới miễn cưỡng đồng ý. Hắn vừa gật đầu đồng ý, thì xung quanh bốn phía cũng truyền ra từng tràng thanh âm đầy cung kính.
Cứ như vậy, Mạnh Hạo lưu lại Thánh Tuyết Thành. Trong khoảng thời gian rất ngắn này, thanh danh của Mạnh Hạo đã được lan truyền khắp toàn bộ thành trì, vô luận là tu sĩ bên ngoài hay tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều cảm nhận được ba chữ Mạnh đại sư như sấm rền bên tai vậy.
Nếu như trước kia không có Chu Đức Khôn tại nơi này, thì Mạnh Hạo hẳn cũng sẽ không được những người nơi này tiếp nhận dễ dàng như thế, càng không nói tới việc thái độ của bọn họ cực kỳ trọng thị và lưu tâm đến như vậy.
Có điều lúc trước Chu Đức Khôn tại nơi này đã xây dựng nên một cơ sở vững chắc, lão đã thành công khiến tất cả mọi người trong thành trì này có một sự sùng kính vô cùng đối với đan đạo, có sự cuồng nhiệt vô cùng đối với Đan sư. Ngay cả Hàn Tuyết gia tộc cũng đầy khách khí mà tiếp đón hắn.
Dưới tình huống như vậy, sau khi Mạnh Hạo đồng ý lưu lại thì cũng thuận lý thành chương đem toàn bộ cơ sở vững chắc mà Chu Đức Khôn xây dựng lúc trước hướng về bản thân hết thảy.
Nếu như lúc này Chu Đức Khôn đáng thương biết mọi chuyện thành ra như vậy, chắc hẳn cũng phải phun ra mấy ngụm máu huyết, hối hận thở dài không thôi. Thậm chí không khéo lão còn tự nhủ làm người nhất định không nên lúc nào cũng giả bộ như vậy, tâm huyết mấy năm trời giả bộ của lão vậy mà lúc này tất cả lại thành toàn hết cho Mạnh Hạo.
Chỉ là nếu như Mạnh Hạo biết được cũng sẽ cảm thấy bản thân rất oan ức, việc này hắn cũng không chủ tâm làm ra. Là do cơ duyên xảo hợp mà đột nhiên rớt xuống trước mặt, thậm chí hết lần này tới lần khác hắn cũng không tránh né được mà bị cường ngạnh nện thẳng vào người đấy.
Mấy ngày này, tiếng bàn luận về Chu đại sư bỗng nhiên cũng ít hẳn, thậm chí lúc này tuyệt đại đa số chuyện cũng chuyển qua liên quan đến Mạnh đại sư mà thôi. Chỗ ở của Mạnh Hạo lúc này lại được bảo vệ vô cùng cẩn mật, thậm chí còn có cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc chuyên thủ hộ tại nơi này.
Mấy ngày này, cũng có không ít cường giả tới thăm viếng, cả đám đều rất khách khí đối với hắn, mà bản thân Mạnh Hạo cũng có tâm đắc không ít trong việc ứng phó mấy chuyện này. Thậm chí còn trái ngược hẳn với Chu Đức Khôn lúc nào cũng cao thâm thần bí, Mạnh Hạo luôn mỉm cười, thỉnh thoảng còn nói ra vài câu về tạo nghệ đan đạo chân chính khiến cho đám tu sĩ đôi khi phải lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Sau nửa tháng, Mạnh Hạo đã hoàn toàn xây dựng được chỗ đứng vững chắc của bản thân tại Thánh Tuyết Thành, thanh danh của hắn lan truyền ra khắp trong ngoài thành đầy hiển hách.
Gã Man Cự Nhân cao hơn ba mươi trượng kia lúc này bị nhìn thành tọa kỵ của Mạnh Hạo, còn tên Ti Long Tây Mạc kia thì cũng được nhận định là nô bộc của Mạnh Hạo.
Khi đám tu sĩ đến thỉnh cầu đan dược biết được Mạnh Hạo ưa thích Hoa sen, thì bọn họ cũng bắt đầu không tiếc trả giá lớn mà sưu tập không ít Hoa sen từ các nơi đưa đến cho hắn. Lúc này trạch viện của Mạnh Hạo, Tuyết liên khắp mọi nơi, hương hoa lan tỏa bốn phía.
Về phần Mặc thổ cung xâm lấn, thì đúng như Hàn Tuyết Tung đã nói, trong vòng ba tháng tới sẽ không có thêm bất kì cuộc tấn công nào nữa. Việc này khiến cho Hàn Tuyết gia tộc có được một khoảng thời gian hòa hoãn, do vậy mà trong suốt ba tháng qua, quanh thành cũng dần tràn ngập các loại trận pháp. Tu sĩ trong thành cũng được điều động xuất phát, phối hợp với tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc tiến hành củng cố tất cả các khu vực.
Lúc này Mạnh Hạo lại trở thành người nhàn nhã nhất nơi này. Ngày lại ngày hắn bèn ngồi nhìn hoa sen, thỉnh thoảng lấy Tiên thổ Phù văn ra cảm ngộ, đôi khi thì lại gọi Cổ Lạp đến nghiên cứu ấn kỳ Đồ Đằng.
Về phần Thiên lôi cứ vài ngày lại xuất hiện, thì đã trở thành thói quen của Mạnh Hạo rồi. Hắn đã bồi dưỡng nên một loại trực giác đầy đáng sợ đối với sấm sét, tuy mỗi lần Lý gia lão tổ đều nguyền rủa la hét thê lương thảm thiết, nhưng thời gian dần qua, trên hồn thể của Lý gia lão tổ cũng đã xuất hiện lực đề kháng với Sấm sét.
Dựa theo phân tích của Mạnh Hạo, thì Lý gia lão tổ cũng dần chuyển biến tới hình thái Lôi hồn rồi.
Tuy nhiên, trong tất cả thì Mạnh Hạo đạt được thu hoạch lớn nhất lại trên tấm Tiên Thổ phù kia. Hắn vẫn luôn nghiên cứu đám đất Mặc thổ chứa Tiên Thổ phù, cho đến một ngày này, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra một chút manh mối.
“Tiên Thổ phù này, lại cực kì tương đồng với Đồ Đằng. Ta có tám phần nắm chắc có thể kết luận, cái gọi là Tiên Phù…chính là một hình thức Đồ Đằng cổ xưa nhất!” Hơi thở Mạnh Hạo trở nên dồn dập nhìn mảnh Tiên Phù này, ánh mắt lóe sáng ngời.
“Tất cả mọi nghiên cứu cho đến lúc này, đều chỉ về hướng Đồ Đằng!” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, hắn nhắm mắt lại một lúc sau đó mạnh mẽ mở mắt ra.
“Sở dĩ ta có hứng thú cực kì đối với Đồ Đằng, là bởi vì khi Thiên Kiếp qua đi, nan đề lớn nhất bày ra trước mắt ta chính là làm thế nào để trở thành hoàn mỹ Nguyên Anh!”
“Nguyên Anh phân Ngũ hành, có đủ Ngũ sắc. Tứ sắc vô hạ, Ngũ sắc hẳn vừa vặn là hoàn mỹ…Trừ phi ta có thể tìm được Quá Linh kinh Kim đan quyển, bên trong có bức vẽ phương pháp bước vào Tứ sắc Nguyên Anh, sau đó ta cần phải luyện chế được đan dược hoàn mỹ Nguyên Anh mới có thể thành công được. Có điều Kim đan quyển này vốn đã thất truyền từ lâu…” Hai mắt Mạnh Hạo càng thêm lóe ra ánh sáng chói lọi.
“Cảnh giới Nguyên Anh cũng không thể giống như mấy cảnh giới kia, muốn đạt tới Tứ sắc…quá khó khăn. Ta không có công pháp, nhưng là ta có thể dựa vào Đồ Đằng Tây Mạc, cùng với phương pháp luyện Ngũ Hành đan của vị Đông Thổ Nghiêm Tung kia, xác định được một phương hướng cho mình.
Phương hướng kia có được hay không cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Ta cũng cần thêm nhiều tu sĩ Tây Mạc, nghiên cứu Đồ Đằng của bọn họ mới có thể có xác nhận cuối cùng được!” Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt cũng chợt lạnh lẽo.
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn lên bầu trời, nơi mà đám người Chu Đức Khôn biến mất, tâm tình mỗi người đều sa sút, trầm mặc.
Chu đại sư, đệ nhất Đan sư của Thánh Tuyết Thành , thậm chí là của cả Mặc thổ, cứ như vậy bị mang đi.
Vĩnh viễn rời khỏi Thánh Tuyết Thành nơi đang tưởng nhớ tới lão, rồi có lẽ sẽ có một địa phương nào đó, nơi lão tiếp tục thanh danh đại sư hiển hách…
Sự tình đột ngột xảy ra khiến cho rất nhiều người nơi này không chút dự đoán được.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt đầy suy tư. Nghĩ đến trận đan đấu vừa rồi, nếu như chính mình hơn Chu Đức Khôn, hoặc giả Chu Đức Khôn không biểu hiện ra dáng vẻ cao thâm mạt trắc thì có lẽ người đang đứng đây hẳn vẫn là Chu Đức Khôn, mà bị bắt mang đi…
Chính là mình.
Mạnh Hạo trầm mặc.
Mấy trăm tu sĩ xung quanh cũng trầm mặc. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ cũng cần phải có thời gian thích ứng.
Ngay trong không gian đầy yên tĩnh này, Mạnh Hạo lắc đầu rồi quay người nhìn thoáng qua Hàn Tuyết San vốn còn đang mờ mịt bên kia. Sau đó hắn lại hướng về phía bà lão trong bốn đại trưởng lão, chắp tay cúi chào rồi quay người. Trong không gian như là một thế giới đang đứng yên này, hắn chậm rãi hướng về phía xa xa mà đi.
Hắn vừa rời đi, thì cả đám tu sĩ xung quanh cũng như chợt khôi phục lại, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.
Bốn đại trưởng lão trong nháy mắt đó cũng nhìn về phía Mạnh Hạo, Nhị trưởng lão đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Tứ trưởng lão cũng bước lên vài bước rồi lại có chút chần chờ, chỉ duy nhất bà lão kia lại không nói một lời.
Đại trưởng lão, một vị có dáng khá lùn, lúc này chợt mỉm cười, vội vàng bước ra hướng về Mạnh Hạo vội cao giọng hỏi lớn.
“Đại sư, ngài là đang định đi đâu?”
“Ta họ Mạnh.” Bước chân của Mạnh Hạo chợt dừng lại, rồi quay đầu nhìn Đại trưởng lão.
“Lúc nãy, có người nói nơi này không chào đón ta, cho nên tất nhiên Mạnh mỗ định rời khỏi Thánh Tuyết Thành này rồi.” Mạnh Hạo thở dài, lắc đầu đáp lời. Rồi quay người tiếp tục đi tiếp.
Mạnh Hạo vừa nói ra mấy câu này, thì tâm thần cả đám tu sĩ xung quanh chợt cả kinh, tựa như lúc này mới kịp phản ứng. Nếu như lúc trước có Chu Đức Khôn tọa trấn tại đây, bọn họ dĩ nhiên sẽ cảm thấy Mạnh Hạo chướng mắt, nhưng mà lúc này Chu Đức Khôn đã trở thành quá khứ rồi. Do vậy mà địa vị của Mạnh Hạo gần như bất chợt kéo thẳng lên đến vô hạn.
Nếu như đã không còn Chu Đức Khôn, mà vị đan sư trước mặt này cũng không ở đây nữa, thì đối với Thánh Tuyết Thành mà nói, tổn thất quá lớn!
Đại trưởng lão quay đầu hung hăng liếc nhìn Nhị trưởng lão một cái rồi nhanh chóng bước đến trước mặt Mạnh Hạo, cười ha ha.
“Mạnh đại sư, chuyện lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, cũng không nên nhắc lại làm gì. Là Hàn Tuyết gia tộc ta đãi khách không chu toàn, đại sư ngàn vạn lần không nên để bụng.”
“Đúng vậy a, Mạnh đạo sư đan đạo đỉnh phong. Hà tất cùng chúng ta chấp nhặt những chuyện này, nơi này cũng chính là nhà của Mạnh đại sư a.”
“Mạnh đại sư, lưu lại đây a, nếu như ngài rời đi trong loạn thế thế này cũng mai một đi tài năng, không bằng ở lại nơi này, nhất định thanh danh hiển hách a!”
“Mạnh đại sư, chúng ta khẩn cầu ngài ở lại nơi này.” Lúc này đám tu sĩ bốn phía đều vội vàng nói, thanh âm ồn ào sôi nổi của mấy trăm người vang vọng khắp bốn phía. Thanh âm ấy đầy chân thành, đầy thành khẩn khiến Mạnh Hạo nghe được, trong mắt cũng đầy vẻ cảm động, bước chân hắn cũng dừng lại mà quay đầu hướng về phía các tu sĩ kia, cúi đầu thật thấp xuống.
“Được chư vị đạo hữu ưu ái thế này, Mạnh mỗ vốn dĩ không thể từ chối. Chỉ là…nơi này có người không thích tại hạ, nên không thể không rời đi a.” lời Mạnh Hạo vừa rời khỏi miệng, sắc mặt vị Nhị trưởng lão kia cũng chợt biến đổi. Lão phát hiện thấy không ít ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía mình bèn cắn răng một cái, nhanh chóng tiến lên phía trước, chắp tay cúi đầu hướng về phía Mạnh Hạo.
“Mạnh đại sư thứ lỗi, lúc trước là lão hủ nói lung tung, kính xin đại sư bỏ qua cho. Trong lòng lão phu, đại sư chính là đan đạo đỉnh phong, còn không hiềm vì Hàn Tuyết gia tộc gặp khó khăn, không ngại cực khổ, không ngại nguy hiểm mà ra tay tương trợ. Loại ân tình này suốt đời lão phu cũng khó quên!
Đại trưởng lão, ta đề nghị chúng ta nên đưa tặng đại sư một con Hàn Tuyết tằm, chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt hết cảm kích của Hàn Tuyết gia tộc chúng ta.” Nhị trưởng lão nghiêm túc đề nghị.
“Một con còn chưa đủ, gia tộc ta có hai ấu thể Hàn Tuyết tằm, chi bằng đưa toàn bộ cho Đại sư mới tốt. Kính xin đại trưởng lão đồng ý, có như vậy mới có thể biểu đạt sự cảm ơn của Hàn Tuyết gia tộc ta. Về phần ấu thể, chỉ cần gia tộc ta vẫn còn thì vẫn có thể tiếp tục bồi dưỡng ra được đấy.”
Trong lòng đại trưởng lão có chút đau xót, nhưng khi nhìn nhìn qua Mạnh Hạo, lại nghĩ đến không còn Chu Đức Khôn ở đây nữa, chỉ còn vị đan sư duy nhất này bèn cắn răng một cái.
“Vốn nên như vậy! Mạnh đại sư yên tâm, trong vòng một năm, ấu thể Hàn Tuyết Tằm nhất định sẽ được đưa tới tay đại sư!”
Trong lòng Mạnh Hạo đầy hưng phấn, thế nhưng hắn lại tỏ vẻ chần chừ do dự. Cái bản lĩnh này là hắn học được từ Chu Đức Khôn lúc trước kia đấy.
Thái độ chần chừ của hắn như vậy càng khiến mấy trăm tu sĩ đồng loạt cầu khẩn lưu lại. Lần cầu khẩn đầu tiên, Mạnh Hạo có chút do dự, nhưng sau một lúc vẫn là lựa chọn lắc đầu. Lần cầu khẩn thứ hai của đám tu sĩ lại khiến sắc mặt Mạnh Hạo rốt cuộc cũng đầy vẻ dao động.
“Không phải Mạnh mỗ không muốn ở lại nơi đây, nhưng nơi đây lại nguy hiểm như vậy, tu vi tại hạ lại yếu ớt sợ là không có lực lượng bảo vệ bản thân…Huống hồ ta cũng chỉ có thể lưu lại nơi này chừng nửa năm mà thôi. Thật sự hoàn toàn không cách nào có thể chờ đợi một năm được.” Mạnh Hạo thở dài.
Đám người Đại trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng thì bà lão kia đành mở miệng, lúc bà lão nhìn sang Mạnh Hạo, vẻ mặt cũng đầy vẻ cổ quái.
“Bốn người chúng ta tự mình ra tay luyện hóa có thể tiết kiệm được một nửa thời gian. Nửa năm có thể được thêm một con Hàn Tuyết Tằm.”
“Sau khi lấy được Hàn Tuyết Tằm thì Mạnh đại sư có thể tùy ý rời khỏi nơi này, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.” Đại trưởng lão ở một bên, trầm giọng tiếp lời.
Lại có thêm không ít tu sĩ xung quanh tiếp lời, liên tục khẩn cầu Mạnh Hạo lưu lại với thái độ cực kì long trọng, lúc này Mạnh Hạo mới miễn cưỡng đồng ý. Hắn vừa gật đầu đồng ý, thì xung quanh bốn phía cũng truyền ra từng tràng thanh âm đầy cung kính.
Cứ như vậy, Mạnh Hạo lưu lại Thánh Tuyết Thành. Trong khoảng thời gian rất ngắn này, thanh danh của Mạnh Hạo đã được lan truyền khắp toàn bộ thành trì, vô luận là tu sĩ bên ngoài hay tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều cảm nhận được ba chữ Mạnh đại sư như sấm rền bên tai vậy.
Nếu như trước kia không có Chu Đức Khôn tại nơi này, thì Mạnh Hạo hẳn cũng sẽ không được những người nơi này tiếp nhận dễ dàng như thế, càng không nói tới việc thái độ của bọn họ cực kỳ trọng thị và lưu tâm đến như vậy.
Có điều lúc trước Chu Đức Khôn tại nơi này đã xây dựng nên một cơ sở vững chắc, lão đã thành công khiến tất cả mọi người trong thành trì này có một sự sùng kính vô cùng đối với đan đạo, có sự cuồng nhiệt vô cùng đối với Đan sư. Ngay cả Hàn Tuyết gia tộc cũng đầy khách khí mà tiếp đón hắn.
Dưới tình huống như vậy, sau khi Mạnh Hạo đồng ý lưu lại thì cũng thuận lý thành chương đem toàn bộ cơ sở vững chắc mà Chu Đức Khôn xây dựng lúc trước hướng về bản thân hết thảy.
Nếu như lúc này Chu Đức Khôn đáng thương biết mọi chuyện thành ra như vậy, chắc hẳn cũng phải phun ra mấy ngụm máu huyết, hối hận thở dài không thôi. Thậm chí không khéo lão còn tự nhủ làm người nhất định không nên lúc nào cũng giả bộ như vậy, tâm huyết mấy năm trời giả bộ của lão vậy mà lúc này tất cả lại thành toàn hết cho Mạnh Hạo.
Chỉ là nếu như Mạnh Hạo biết được cũng sẽ cảm thấy bản thân rất oan ức, việc này hắn cũng không chủ tâm làm ra. Là do cơ duyên xảo hợp mà đột nhiên rớt xuống trước mặt, thậm chí hết lần này tới lần khác hắn cũng không tránh né được mà bị cường ngạnh nện thẳng vào người đấy.
Mấy ngày này, tiếng bàn luận về Chu đại sư bỗng nhiên cũng ít hẳn, thậm chí lúc này tuyệt đại đa số chuyện cũng chuyển qua liên quan đến Mạnh đại sư mà thôi. Chỗ ở của Mạnh Hạo lúc này lại được bảo vệ vô cùng cẩn mật, thậm chí còn có cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc chuyên thủ hộ tại nơi này.
Mấy ngày này, cũng có không ít cường giả tới thăm viếng, cả đám đều rất khách khí đối với hắn, mà bản thân Mạnh Hạo cũng có tâm đắc không ít trong việc ứng phó mấy chuyện này. Thậm chí còn trái ngược hẳn với Chu Đức Khôn lúc nào cũng cao thâm thần bí, Mạnh Hạo luôn mỉm cười, thỉnh thoảng còn nói ra vài câu về tạo nghệ đan đạo chân chính khiến cho đám tu sĩ đôi khi phải lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Sau nửa tháng, Mạnh Hạo đã hoàn toàn xây dựng được chỗ đứng vững chắc của bản thân tại Thánh Tuyết Thành, thanh danh của hắn lan truyền ra khắp trong ngoài thành đầy hiển hách.
Gã Man Cự Nhân cao hơn ba mươi trượng kia lúc này bị nhìn thành tọa kỵ của Mạnh Hạo, còn tên Ti Long Tây Mạc kia thì cũng được nhận định là nô bộc của Mạnh Hạo.
Khi đám tu sĩ đến thỉnh cầu đan dược biết được Mạnh Hạo ưa thích Hoa sen, thì bọn họ cũng bắt đầu không tiếc trả giá lớn mà sưu tập không ít Hoa sen từ các nơi đưa đến cho hắn. Lúc này trạch viện của Mạnh Hạo, Tuyết liên khắp mọi nơi, hương hoa lan tỏa bốn phía.
Về phần Mặc thổ cung xâm lấn, thì đúng như Hàn Tuyết Tung đã nói, trong vòng ba tháng tới sẽ không có thêm bất kì cuộc tấn công nào nữa. Việc này khiến cho Hàn Tuyết gia tộc có được một khoảng thời gian hòa hoãn, do vậy mà trong suốt ba tháng qua, quanh thành cũng dần tràn ngập các loại trận pháp. Tu sĩ trong thành cũng được điều động xuất phát, phối hợp với tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc tiến hành củng cố tất cả các khu vực.
Lúc này Mạnh Hạo lại trở thành người nhàn nhã nhất nơi này. Ngày lại ngày hắn bèn ngồi nhìn hoa sen, thỉnh thoảng lấy Tiên thổ Phù văn ra cảm ngộ, đôi khi thì lại gọi Cổ Lạp đến nghiên cứu ấn kỳ Đồ Đằng.
Về phần Thiên lôi cứ vài ngày lại xuất hiện, thì đã trở thành thói quen của Mạnh Hạo rồi. Hắn đã bồi dưỡng nên một loại trực giác đầy đáng sợ đối với sấm sét, tuy mỗi lần Lý gia lão tổ đều nguyền rủa la hét thê lương thảm thiết, nhưng thời gian dần qua, trên hồn thể của Lý gia lão tổ cũng đã xuất hiện lực đề kháng với Sấm sét.
Dựa theo phân tích của Mạnh Hạo, thì Lý gia lão tổ cũng dần chuyển biến tới hình thái Lôi hồn rồi.
Tuy nhiên, trong tất cả thì Mạnh Hạo đạt được thu hoạch lớn nhất lại trên tấm Tiên Thổ phù kia. Hắn vẫn luôn nghiên cứu đám đất Mặc thổ chứa Tiên Thổ phù, cho đến một ngày này, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra một chút manh mối.
“Tiên Thổ phù này, lại cực kì tương đồng với Đồ Đằng. Ta có tám phần nắm chắc có thể kết luận, cái gọi là Tiên Phù…chính là một hình thức Đồ Đằng cổ xưa nhất!” Hơi thở Mạnh Hạo trở nên dồn dập nhìn mảnh Tiên Phù này, ánh mắt lóe sáng ngời.
“Tất cả mọi nghiên cứu cho đến lúc này, đều chỉ về hướng Đồ Đằng!” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, hắn nhắm mắt lại một lúc sau đó mạnh mẽ mở mắt ra.
“Sở dĩ ta có hứng thú cực kì đối với Đồ Đằng, là bởi vì khi Thiên Kiếp qua đi, nan đề lớn nhất bày ra trước mắt ta chính là làm thế nào để trở thành hoàn mỹ Nguyên Anh!”
“Nguyên Anh phân Ngũ hành, có đủ Ngũ sắc. Tứ sắc vô hạ, Ngũ sắc hẳn vừa vặn là hoàn mỹ…Trừ phi ta có thể tìm được Quá Linh kinh Kim đan quyển, bên trong có bức vẽ phương pháp bước vào Tứ sắc Nguyên Anh, sau đó ta cần phải luyện chế được đan dược hoàn mỹ Nguyên Anh mới có thể thành công được. Có điều Kim đan quyển này vốn đã thất truyền từ lâu…” Hai mắt Mạnh Hạo càng thêm lóe ra ánh sáng chói lọi.
“Cảnh giới Nguyên Anh cũng không thể giống như mấy cảnh giới kia, muốn đạt tới Tứ sắc…quá khó khăn. Ta không có công pháp, nhưng là ta có thể dựa vào Đồ Đằng Tây Mạc, cùng với phương pháp luyện Ngũ Hành đan của vị Đông Thổ Nghiêm Tung kia, xác định được một phương hướng cho mình.
Phương hướng kia có được hay không cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Ta cũng cần thêm nhiều tu sĩ Tây Mạc, nghiên cứu Đồ Đằng của bọn họ mới có thể có xác nhận cuối cùng được!” Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt cũng chợt lạnh lẽo.
/391
|