Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 367 - Mạnh Tiểu Nhi, Ngươi Có Dám Chiến Hay Không!

/391


Ba tháng thoáng chốc cũng trôi qua, Thánh Tuyết Thành lúc này đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị một tràng chiến đấu. Thời gian này Mặc Thổ cũng đã xảy ra một vài chuyện đại sự, như việc Cửu Minh chỉ còn lại trên danh nghĩa, thực tế ngoại trừ còn Thánh Tuyết Thành thì chỉ còn lại Đa La Thành mà thôi.

Đa La Thành vẫn còn tồn tại là vì trong gia tộc còn có một vị Trảm Linh lão tổ, hơn nữa còn chiếm cứ địa lợi, hơn nữa nhân số cũng gần một vạn tu sĩ. Chính bởi vì Đa La Thành cường đại như vậy, toàn bộ lực lượng của Mặc Thổ Cung đã bị hấp dẫn qua bên đó, nên Thánh Tuyết Thành mới có thể gắng gượng mà chống cự đến bây giờ.

Đương nhiên vị trị địa lý của Thánh Tuyết Thành cũng có liên quan rất lớn, nơi đây vắng vẻ, quanh năm gió tuyết bao phủ.

Từng là Cửu Minh hiển hách, vậy mà lúc này ngoại trừ Thánh Tuyết Thành và Đa La Thành, tất cả các gia tộc khác đều đã bị diệt vong, nếu không thì cũng di chuyển đi. Toàn bộ Mặc Thổ lúc này đã có hơn một nửa lãnh thổ nằm trong tay của Mặc Thổ Cung.

Nhưng vẫn còn có một khu vực, đã trở thành khu vực thứ ba trong toàn bộ Mặc Thổ này khiến cho Mặc Thổ Cung dừng lại, là nơi đã từng là Đông Lạc Thành, hôm nay là Kim Quang Giáo.

Trong ba tháng này, uy danh của Kim Quang Giáo đã truyền ra khắp toàn Mặc Thổ. Năm nghìn chúng giáo tạo thành một trận pháp kinh người, thành công khiến Mặc Thổ Cung tạm thời không thể không né tránh đi, để mặc cho Kim Quang Giáo cứ vậy mà tồn tại.

Còn thêm vị Kim Quang lão tổ đầy thần bí khó lường, danh chấn Mặc Thổ, truyền thuyết vô số kể.

Ngay trong thờ khắc thế cục Mặc Thổ đang biến hóa vi diệu, thì bên ngoài Thánh Tuyết Thành đã lần nữa xuất hiện đại quân tu sĩ Mặc Thổ Cung, trong đó cũng không thiếu tu sĩ Tây Mạc, hợp thành quy mô chừng mấy ngàn người cùng với hơn ba vạn hung thú. Tất cả lại xuất hiện bên ngoài Thánh Tuyết Thành thêm lần nữa.

Lúc này không còn là thăm dò, mà là chân chính khai chiến. Trên mặt đất, từng chiến xa đầy cổ xưa dưới sự thúc đẩy của pháp lực mà ầm ầm lao đến, trên chiến xa đầy những gai nhọn dữ tợn phát ra u quang, nhìn qua như có thể bộc phát ra được thần thông thuật pháp vô cùng kinh người.

Hơn ba vạn hung thú, có trên mặt đất gào rú, có dữ tợn đầy trời, phô thiên cái địa vờn quanh tám hướng.

Trong đám người, tu vi yếu nhất cũng đã là tu sĩ Trúc cơ, trong mấy ngàn dặm người đó cũng có không dưới năm trăm tu sĩ Kết Đan bên trong.

Một đám thế lực khổng lồ như vậy có thể chấn nhiếp hết thảy các thể lực tại Mặc thổ. Thế nhưng trong đám người còn xuất hiện thêm tu sĩ Nguyên Anh, không phải một người mà là bốn người tất cả!

Hiển nhiên chính là nhằm vào tứ đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc, đối chiến nhắm vào từng người một. Trong đó có hai tu sĩ Nguyên Anh là đến từ Mặc Thổ Cung, mang theo mặt nạ bạc trên mặt, còn hai người kia là tu sĩ Tây Mạc.

Toàn bộ Thánh Tuyết Thành đều đã sớm xuất hiện trận pháp tạo thành một màn Phong Tuyết gào thét lượn lờ bốn phía, còn có thêm mấy chục ngôi sao năm cánh lơ lửng trên bầu trời, chậm rãi chuyển động tỏa ra từng tạo tơ sáng.

Bên trong thành trì, nếu tính thêm cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc thì cũng chỉ có hơn một ngàn tu sĩ, nhân số quá chênh lệch so với số lượng bên ngoài. Lúc này, tất cả mọi người đều bị chia thành từng nhóm đóng tại bốn phía trên tường thành.

Sắc mặt của tất cả tu sĩ bên trong Thánh Tuyết Thành đều vô cùng khẩn trương, trong lòng đầy thấp thỏm, chỉ là bọn họ hoàn toàn đã không còn đường lùi.Tứ đại trưởng lão cũng có mặt tại mấy phương hướng khác nhau, sắc mặt bốn người đầy khó coi.

Mạnh Hạo cũng từ trong trạch viện của hắn bước ra sân, xuất hiện trên tường thành nhìn qua một mảnh đông nghịt phía dưới. Trước kia hắn cũng đã từng ở bên trong chiến trường kia, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đứng tại vị trí này mà nhìn toàn bộ chiến trường.

Trong đại chiến tu sĩ như thế này, thực lực cá nhân tuy vẫn là trọng điểm như cũ, nhưng chỉ trừ phi đạt tới Trảm Linh, còn không thì rất khó có thể ảnh hưởng đến thắng bại của cả trận chiến tranh.

Chiến tranh, hết sức căng thẳng!

Đúng lúc này, một tiếng kèn ông vang xuất hiện, âm thanh này vừa phát ra, tất cả hung thú đang vòng vòng bay lượn ngoài thành, tất cả dị yêu trên mặt đất đều đồng loạt gầm rú, mãnh liệt lao ra.

Mấy ngàn tu sĩ, rồi từng chiếc chiến xa trong tích tắc này cũng đồng loạt hướng về Thánh Tuyết Thành triển khai ra những công kích mạnh mẽ nhất.

“Lôi hải đan!” Trong tiếng nổ vang đầy kinh thiên động địa, mặt đất rung chuyển, bầu trời biến sắc, phòng hộ Phong bạo của Thánh Tuyết Thành như bị xe rách ra trong nháy mắt kia, thanh âm của Đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc vang lên truyền khắp cả thành trì.

Giọng nói này vừa ra thì có bốn viên đan dược lập tức được người từ bên trong thành trì ném ra. Trong đó, có một viên đan dược vừa mới còn đang ở trên không trung đã bị một con Giao Long bay tới nuốt vào. Cả người Giao Long chợt rung chuyển mãnh liệt rồi ầm một tiếng nổ tung, thân thể đầy máu huyết của nó nhanh chóng biến mất, từng đạo Lôi điện từ bên trong máu thịt vỡ nát kia mạnh mẽ lan tỏa ra bên ngoài.

Ngay giữa không trung đó, một mảnh Lôi hải lớn chừng hơn một trăm trượng được hình thành!

Bên trong phạm vi Lôi hải, tất cả hung thú trên không trung đều đồng loạt kêu lên thảm thiết, trong chớp mắt thân thể chúng nó cũng bị tia chớp xé rách toạc!

Dưới mặt đất, ba viên Lôi Hải đan bị rơi xuống liền nổ vang, âm thanh chấn động kinh thiên. Trong sự rung chuyển của đại địa, ba phiến Lôi hải chừng hơn trăm trượng nhanh chóng xuất hiện rồi lan rộng ra. Chỉ cần tồn tại trong phạm vi Lôi hải, là tu sĩ hay hung thú cũng đều chìm trong tiếng kêu thảm thiết, còn thân thể thì bị tia chớp oanh kích xé rách toàn bộ.

Ở thời điểm này, trên bầu trời lại xuất hiện từng đám mây đen đột nhiên kéo đến, từng đợt sấm sét ầm ầm lao xuống mặt đất, như đốt lên chiến hỏa, khiến cho cả thiên địa như biến sắc.

Bốn viên Lôi Hải đan có thể mang đến hiệu quả kinh người như vậy vẫn vượt quá dự liệu của Mạnh Hạo đấy. Bốn viên đan dược này do chính bản thân hắn luyện chế ra trong ba tháng vừa qua rồi giao lại cho Hàn Tuyết gia tộc.

Trong thâm tâm, hắn cũng chỉ nghĩ đan dược của mình hẳn có thể tạo ra được một mảnh Lôi hải hơn mười trượng mà thôi, tuyệt đối không có khả năng hình thành nên một phạm vi trăm trượng như vừa rồi. Nhưng Mạnh Hạo cũng nhanh chóng biết được một vài khả năng, tỷ như nơi này xảy ra phong tuyết mấy ngày liền, mặt đất vừa có phong bạo, vừa có băng tuyết, thậm chí còn có cả những trận pháp đặc biệt của Thánh Tuyết Thành khiến cho uy lực Lôi Hải đan của Mạnh Hạo bạo phát lên gấp mười lần so với hiệu quả thông thường.

“Loại hình tăng cường hiệu quả này hẳn là không phải không có giới hạn. Nếu như dùng quá nhiều hẳn là không cần chờ đám người bên ngoài công phá, trận pháp cũng sẽ tự động vỡ vụn ra mất.” Mạnh Hạo có chút suy tư. Nhưng bên trong thành trì lúc này, tiếng hoan hô nổi lên ầm ĩ.

Mạnh đại sư uy vũ! !

“Mạnh đại sư luyên chế ra pháp đan này, uy lực Kinh thiên động địa, trước đó chưa từng có.”

“Mạnh đại sư!!!” Thanh âm trong thanh đầy vang vọng. Cùng lúc đó, từng thân ảnh tu sĩ trên tường thành nhanh chóng lao ra ngoài, khỏa ngôi sao năm cánh trên bầu trời lúc này cũng đồng thời tách ra rồi vờn quanh đám người, phối hợp tiến hành triển khai chém giết cùng với đám người Mặc Thổ bên kia.

Mặt đất rung chuyển, chém giết trên chiến trường động trời, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng nổ điếc tai, rồi từng tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, máu tuôn như mưa. Mạnh Hạo đang đứng trên tường thành, nhìn từng tràng cảnh diễn ra, trong lòng không tránh khỏi chấn động.

Những cỗ chiến xa bên ngoài thành lúc này đang lập lóe phát ra từng đạo u quang, khiến cho thành trì trở nên lung lay muốn sụp đổ, băng tuyết trên mặt đất nứt vỡ, bầu trời như bị xé rách ra.

Đúng lúc này thì đột nhiên xuất hiện một tu sĩ Kết đan hậu kì Tây Mạc, trên người có ba Đồ Đằng hình Giao Long, hình Sơn Quỷ và hình Giang hà. Gã bay người lên đứng lơ lửng giữa bầu trời, tay phải còn cầm theo một cái đầu lâu vẫn còn nhỏ máu tươi ròng ròng, mặt ngửa lên trời cười to.

“Mạnh đại sư chó má Thánh Tuyết Thành, ngươi có dám đánh với ta một trận!!!” Vừa nói, thân ảnh Giao Long được huyễn hóa phía sau lưng cũng ngửa mặt nhìn trời, bên cạnh nó là một thân ảnh Sơn Quỷ cực lớn đầy dữ tợn cũng nhìn chằm chằm về phía thành trì, mà dưới chân gã tu sĩ Tây Mạc này cũng chợt hiện ra một con sông to lớn, khí thế kinh thiên động địa.

“Tu sĩ chi phụ của bộ lạc Tam đồ Tháp La, khiêu chiến Thánh Tuyết Thành Mạnh đại sư. Ngươi có dám chiến hay không? Chẳng lẽ ngoại trừ thành tựu luyện đan thì ngươi không còn gì nữa sao?” Thanh âm của tên tu sĩ Tây Mạc này truyền vang khắp chiến trường. Ngay lập tức, từng thanh âm của đám Mặc Thổ Cung cùng với đám tu sĩ Tây mạc cũng theo đó mà truyền ra đầy kiêu ngạo.

“Mạnh tiểu nhi, ngươi có dám chiến hay không!”

“Đại sư cái trò trống gì chứ? Ngoại trừ âm thầm luyện đan ra thì ngươi có dám ở ngay tại đây, đường đường chính chính chiến một trận!”

Trong thành, thần sắc Mạnh Hạo đầy bình tĩnh giữa đủ loại ngôn từ ở bên ngoài truyền đến, hắn đưa mắt nhìn lên Đồ Đằng trên người của tên tu sĩ đang kêu gào rầm rĩ kia.

“Sơn Quỷ Đồ Đằng, là Sơn và Quỷ sao, loại Đồ đằng này cần nên nghiên cứu thêm.” Trong mắt Mạnh Hạo chợt lộ ra một vẻ sáng ngời đầy hứng thú, bỗng nhiên hắn nhìn lên bầu trời, sắc mặt khẽ động.

Chỉ là bà lão trong Tứ đại trưởng lão bên cạnh hắn, chợt nhíu mày lại.

“Người này cố tình khiêu khích tất có quỷ kế, Mạnh đại sư ngươi…” Không đợi bà lão nói xong, cả người Mạnh Hạo cũng nhoáng cái bước ra, bay thẳng từ trên tường thành xuống.

Bà lão biến sắc, đang định lao ra theo thì bên trong Mặc Thổ Cung, một tên tu sĩ Nguyên Anh đeo mặt nạ bạc cũng cười hặc hặc rồi nhoáng người biến mất. Khi gã xuất hiện lại thì đã đứng trước mặt, cản đường đi của bà lão kia.

Trên chiến trường, tên tu sĩ Tây Mạc đang cầm theo đầu lâu kia nhìn thấy Mạnh Hạo vọt tới thì bật cười ha hả. Gã đưa tay phải cầm cái đầu lâu tung lên, đầu lâu vỡ tung ra, máu tươi bắn đầy lên người càng tăng thêm vẻ dữ tợn, đồng thời vọt tới thẳng phía Mạnh Hạo.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tốc độ cũng rất nhanh, không tránh khỏi sự chú ý của tu sĩ hai bên. Đám người trong Thánh Tuyết Thành đầy khẩn trường, ba người Đại trưởng lão cũng lao ra nhưng lại bị đám tu sĩ Nguyên Anh bên kia ngăn cản lại.

“Mạnh tiểu nhi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tu sĩ Tây Mặc giết người như thế nào!” Tu vi toàn thân của tên đại hán Tây Mạc kia bộc phát với khí thế Kết Đan hậu kì động trời. Mà phía sau gã, Giao Long gào rú, Sơn Quỷ đầy dữ tợn, Sông lớn gào thét mang theo khí thế kinh người.

Gã nắm chắc có thể đánh chết được đối phương, chỉ là không thể thành công trong thời gian ngắn nên gã đành phải quấn lấy đối phương. Chỉ cần bị hắn dây dưa, vị Mạnh đại sư này hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

“Ngay thời khắc hắn bước ra đã định là hắn phải chết!” Đại hán Tây Mạc nhe răng cười. Ngay khi nhìn thấy khoảng cách với đối phương chỉ còn khoảng mười trượng, sắc mặt Mạnh Hạo vẫn đạm mạc như trước, nhưng cả người lại tràn ra Huyết quang rồi thân thể hắn cũng chợt biến mất. Một đạo huyết băng chợt hiện ra, xuất hiện lại thì đã ở trước mặt gã đại hán vẫn còn đang nhe răng cười cười rồi.

Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện khiến cho gã đại hán này sững sờ, theo bản năng liền lùi người lại. Nhưng Mạnh Hạo nhanh chư chớp mà đưa tay chụp lấy y phục của gã, rồi nâng thẳng lên trên không trung, động tác cực kỳ thuần thục tựa như hắn đã làm vô số lần rồi.

Động tác quỷ dị này của hắn khiến cho đám người bốn phía đang theo dõi chợt sững sờ.

Ngay lúc này, khi Mạnh Hạo vừa mới nhấc người tên tu sĩ Tây Mạc cũng còn đang sửng sốt mà giơ lên, thì một tia chớp hoàn toàn khác hẳn với mấy tia chớp lúc nãy, từ trên bầu trời, nổ vang đánh thẳng xuống.

Đây không phải là tia chớp bình thường, mà là Thiên kiếp lôi đình!

Đám người xung quanh còn không kịp có cơ hội phản ứng, Thiên kiếp này đã đánh thẳng lên người gã đại hán Tây mạc bị giơ lên kia. Chốc lát đấy, Giao Long nát bấy đầy thê lương, hư ảnh Sơn Quỷ vỡ vụn, Sông lớn nổ vang, còn vị tu sĩ Tây Mạc kia không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết nào đã bị Thiên Kiếp bổ thẳng vào người, cả thân thể gã trong chớp mắt này…trực tiếp bị cháy đen thành một mảng.

Tuyệt khí bỏ mình! !

Vì rất nhiều nguyên do mà Mạnh Hạo mới có thể chống cự lại được loại Thiên Lôi ở trình độ này, còn gã thì không phải là Mạnh Hạo, vị tu sĩ Tây Mạc này chưa chuẩn bị thực lực để đối phó với trường hợp như vậy. Lúc này gã đã hồn phi phách tán.

“Đáng tiếc cho cái Đồ đằng Sơn Quỷ.” Mạnh Hạo lắc lắc đầu, buông thi thể trong tay ra. Ngay khi đám người bốn phía còn đang ngập chìm trong rung động, cả người Mạnh Hạo lại chợt hiện ra một đạo huyết băng rồi dùng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã rút lui thẳng về phía trên tường thành.


/391

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status