Một lần lão có thể nhịn, hai ba lần lão cũng có thể cho qua nhưng tới lần thứ sáu thì lão thẹn quá hóa giận, không nhịn được nữa. Kiện bảo vật La Thiên Võng này là thứ lão yêu mến hơn cả, lúc thi triển ra có thể mang đối phương vây lại. Tu vi người dùng càng cao thì hiệu quả vây khốn càng mạnh. Lão rất tin tưởng vào lũ linh thú trên ngọn Bảo sơn, cũng muốn tăng thêm sự trân quý cho nó nên mới đặt kiện bảo vật này ở đây vì nghĩ nó sẽ được an toàn, không ai có thể lấy đi được. Thế rồi Mạnh Hạo xuất hiện, một hơi thu gom biết bao nhiêu bảo vật của lão khiến lão phát điên, hận không thể một trảo giết chết luôn hắn rồi lấy lại những bảo vật ấy.
Lão còn chưa kịp di chuyển thì Ngô Đinh Thu đứng ở bên cạnh cười lớn, phất tay áo ngăn cản trước người.
“Tống lão quái ngươi đã từng nói, không kể là tu sĩ từ đâu tới, chỉ cần có bổn sự là có thể tùy ý hành động trên ngọn núi này. Chẳng phải lão vẫn rất tự tin vào bố trí của mình hay sao? Tống lão quái, nếu lão thực muốn động thủ với tiểu tử này thì thân phận của lão sẽ để đi đâu? Sự việc truyền ra ngoài, lão còn mặt mũi nào?”
Sắc mặt Tống lão quái đã khó nhìn tới cực điểm, muốn nói mà không nói được. Khi bắt đầu lão đã trót rêu rao quá nhiều điều tốt đẹp về nơi này, lại khẳng định như đinh đóng cột, bây giờ không thể nuốt lời. Lão lấy ra một nắm lớn Ngưng Thần Đan bỏ vào miệng, sau một lúc mới thở ra một ngụm khí lớn, sắc mặt hòa hoãn trở lại nhưng ánh mắt lại càng âm trầm.
Lão muốn phóng thần thức điều tra thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo thì Ngô Đinh Thu ở bên cạnh lại cười vang, phất tay làm hiện ra một màn sáng ngăn cản thần thức của lão.
“Chỉ là một tiểu bối Ngưng Khí mà thôi, lão dùng thần thức để xem xét thì có mất mặt quá không?”
Ngô Đinh Thu nào có dễ dàng để cho Tống lão quái làm vậy. Tống lão quái cũng không chịu vừa, phất tay hình thành một màn sáng khác.
“Thanh thiết thương trong tay kẻ này là bảo vật không tầm thường, ngươi đã không để ta dùng thần thức tra xét thì ngơi cũng đừng hy vọng làm được điều ấy.”
Sau hai canh giờ, Mạnh Hạo đã tiến tới đỉnh núi. Hắn cầm thanh thiết thương, một đường thẳng tiến trước ánh mắt của tất cả. Lên đỉnh núi, hắn nhìn thấy một lá cờ lớn được cắm trên đó, phía dưới là một cái túi tỏa ra quang mang ngũ sắc như muốn thu lấy tinh thần của người nhìn, bốn phía xung quanh nó như có gợn sóng luân chuyển. Mạnh Hạo nhìn cái túi, hô hấp bỗng trở nên dồn dập. Hắn vươn tay nắm lấy cái túi này, tức thì lá cờ cũng theo đó đổ gục xuống.
Bên dưới ngọn núi, đám đệ tử nhìn thấy tất cả, tinh thần ai cũng chấn động kịch liệt.
Trên đường đi lên đỉnh núi, bao nhiêu linh thạch, đan dược, bảo vật đều rơi vào tay Mạnh Hạo, lá cờ trên đỉnh núi cũng đã bị hắn hạ xuống, ánh mắt đám đệ tử nhìn hắn càng thêm hâm mộ.
Thượng Quan Tu nhìn Mạnh Hạo khuất bóng nhưng không dám tiếp tục truy kích. Bí mật trên người hắn còn nhiều, không thể dễ dàng để lộ trước ánh mắt của người khác dù ý muốn giết chết Mạnh Hạo vẫn còn tràn ngập. Hắn nhớ tới thời gian để lấy cây thảo dược kia không còn nhiều, cắn răng sau đó quay người rời đi rất nhanh, dáng vẻ chật vật hơn trước nhiều. Nếu ánh mắt hắn có thể giết chết Mạnh Hạo từ xa thì không biết Mạnh Hạo đã chết bao nhiêu lần rồi.
Lúc thân ảnh Mạnh Hạo biến mất phía sau núi, trên đỉnh núi, tiếng cười của Ngô Đinh Thu vẫn còn quanh quẩn. Tống lão quái thì trợn mắt, há miệng nhìn túi càn khôn bị Mạnh Hạo lấy đi, sắc mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng hối hận. Lão không chịu được nữa, muốn lao đi đuổi theo Mạnh Hạo nhưng lại bị Ngô Đinh Thu ngăn lại.
“Ngô Đinh Thu, ngươi còn ngăn cản ta? Lá cờ đã đổ xuống, lần cá cược này ngươi không thứng, lão phu cũng chẳng thua. Lần thí luyện này của ngươi đã chấm dứt, ngươi còn ngăn cản thì đừng trách lão phu không nương tình.” Tống lão quái nhìn Ngô Đinh Thu quát lớn.
“Tống đạo hữu, không phải chúng ta đã nói trước rồi sao. Bàn cờ này đã dựng lên, không hạ xuống thì không ai có thể rời đi. Ngươi là đại tu sĩ, thanh danh hiển hách cả Nam Vực này, chẳng lẽ lại nuốt lời? Lúc trước lão phu muốn đi, ngươi cũng không cho, bây giờ sao lại vội vàng làm vậy.” Ngô Đinh Thu cười, bao nhiều lời Tống lão quái nói lúc trước đều trả lại cho lão cả, vẻ đắc ý trên mặt không che giấu. Lão làm ra bộ dáng nhất định sẽ không để Tống lão quái được như ý.
“Ngươi…”. Tống lão quái nhìn Ngô Đinh Thu chòng chọc, nửa ngày không thốt lên lời. Lão cắn răng, giậm chân khiến cả ngọn núi như muốn sụp đổ. Lão nghĩ tới thân phận của mình, nghĩ tới thanh danh xây dựng đã bao năm, lão đành phải ngồi xuống, tiếp tục chơi nốt ván cờ dang dở với Ngô Đinh Thu.
Ngô Đinh Thu vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn sắc mặt khó coi của Tống lão quái, giả bộ suy tính, hơn nửa ngày mới đi được một nước.
“Các ngươi cứ rời núi trước, đợi lão phu đánh xong ván cờ này sẽ mang các ngươi trở về tông môn. Người ở trên núi vừa rồi các ngươi cũng đã thấy, thanh thiết thương trong tay người này là thứ lão phu rất ưa thích. Đây chính là nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi. Ai có thể lấy thanh thiết thương ấy về cho lão phu, sẽ lập tức trở thành đệ tử nội tông.” Ngô Đinh Thu cười, am thanh vang vọng trong tai đám đệ tử đứng dưới núi làm thần sắc bọn họ phấn chấn hẳn lên.
“Đường đường là Tử Vận Tông uy danh ở Nam Vực, lại làm ra cái trò giết người đoạt bảo này sao?” Tống lão quái đang ảo não vì không thể giải quyết Mạnh Hạo, thấy Ngô Đinh Thu định thừa nước đục thả câu thì buông ra mấy lời châm biếm.
“Các ngươi nghe cho kỹ, không được làm khó người nọ, không được ra tay cướp đoạt, chỉ được dùng bảo vật đổi lấy. Nếu ai làm trái, sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.” Ngô Đinh Thu trừng mắt, động tác đánh cờ càng chậm rãi hơn.
Đám đệ tử ở dưới chân núi nghe rõ, sau đó tản ra rất nhanh. Có người nhằm hướng hắn rời đi mà đuổi theo, có người dùng tốc độ nhanh nhất đi trước chặn đường.
Cuộc thí luyện của bọn hắn đã chấm dứt mà không ai đoạt được ích lợi gì khiến bọn họ không cam lòng. Trong lòng bọn họ không hề oạn hận Mạnh Hạo mà ngược lại, nhiều người tỏ ra rất bội phục hắn. Bản thân bọn họ đã tận mắt được thấy Mạnh Hạo chiến đấu với yêu thú hung hãn ra sao, đổi lại là bọn họ, chưa chắc đã còn mạng để quay về.
Dù vậy, thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo bọn họ nhất định phải tìm cách đổi được. Đối phương không nguyện ý trao đổi thì không thể trách bọn họ sẽ dở ra một vài thủ đoạn không quang minh chính đại.
Ý tứ trong lời nói của Ngô Đinh Thu đã rõ, thanh thiết thương ấy nhất định phải lấy được.
Cùng lúc ấy, Mạnh Hạo cũng vội vàng đi xuống chân núi, trên đường đi hắn lại thu được không ít linh thạch và đan dược. Hắn chưa từng nhìn thấy hai người Ngô Đinh Thu và Tống lão quái, nhưng cũng đoán được nơi này nhất định đang diễn ra cuộc thí luyện của tông môn nào đó. Hắn đã xâm nhập vào dây, khẳng định sẽ khiến cho không ít người không cam lòng. Thượng Quan Tu không thấy đuổi theo nữa, nhưng Mạnh Hạo vẫn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, trong lòng phấn khích vô cùng.
Bảo vật trên người hắn rất nhiều, ngoại trừ thu hoạch lúc còn ở trong hang động trên đỉnh Hắc Sơn, lần thu hoạch này là lần thu hoạch lớn nhất của hắn. Mạnh Hạo liên tục lấy ra yêu đan bỏ vào miệng, chạy không ngừng nghỉ suốt ba ngày mới ra khỏi dãy núi. Lúc ra khỏi, thân thể hắn vô cùng mỏi mệt nhưng tinh thần thì chưa hết hưng phấn. Bảy ngày qua hắn chưa có lúc nào nghỉ ngơi để kiểm tra đống bảo vật lấy được, hiện giờ chỉ muốn tìm một chỗ để xem xét.
Đi thêm một quãng xa, Mạnh Hạo nhìn thấy hiện lên một tòa thành trì.
Thành này ở gần phía đông của nước Triệu, tỏa ra khí thế bàng bạc bất phàm, bốn phía có quang mang dìu dìu, phàm nhân không thể phát hiện ra được.
“Nơi này hẳn không phải là thành trì của phàm nhân, mà là thành trì dành cho tu sĩ?” Mạnh Hạo hơi giật mình khi nhìn thấy tòa thành này, bởi theo trí nhớ của hắn, trên bản đồ của nước Triệu rõ ràng không thấy nhắc tới. Hiện giờ hắn thấy có không ít người ra vào tòa thành, tu vi phần lớn dừng ở Ngưng Khí nên cũng đoán ra.
Hắn không đi vào thành ngay mà tìm một sơn mạch gần đó dừng tạm, lấy túi trữ vật trên người ra, bắt đầu kiểm kê bảo vật thu được.
“Đây là đan dược gì? Mùi hương dâng lên rất mạnh, hẳn phải quý hơn Hạn Linh Đan không ít. Cái bình này bên trong có ba viên đan dược, hạt nào cũng tỏa ra đan quang lóng lánh, chắc chắn là bảo đan rồi…” Mạnh Hạo liếm môi, kiểm tra hết hai túi trữ vật thì thu được tới bảy mươi tám viên đan dược các loại khiến hai tay hắn run rẩy, mất một lúc lâu mới hồi phục lại tình thần. Hắn kìm nén tâm tình kích động, tiếp tục lấy ra mấy chục túi trữ vật khác.
“Ngọn bảo sơn kia thật không tầm thường, ta chỉ tình cờ đi qua thôi mà đã nhặt được nhiều linh thạch như vậy rồi…”. Sau khi kiểm tra, hô hấp Mạnh Hạo càng dồn dập. Số lượng linh thạch mà hắn đang có đã lên tới gần chín ngàn khối.
“Phát tài, phát tài thật rồi!” Mạnh Hạo thì thầm, sau đó lần lượt lấy ra nào là phi kiếm, nào là hạt châu, còn có hai lá cờ, một cuốn tranh và một tấm lưới màu đen. Tất cả đều là pháp bảo.
Mạnh Hạo để ra từng loại, trên mặt không lúc nào ngưng mỉm cười, thần sắc hưng phấn. Nhất là cuốn tranh và tấm lưới màu đen kia đều tỏa ra hào quang sáng ngời bốn phía.
Mạnh Hạo mở cuốn tranh, trong đó hiện lên một bức vẽ sơn thủy cùng vô số các loài yêu thú khác nhau. Tuy nhìn như chúng được vẽ vào trong đó nhưng mỗi con đều mang vẻ sống động như thật, mơ hồ còn có tiếng yêu thú gào thét khiến tinh thần Mạnh Hạo chấn động, đánh rơi cuốn tranh xuống đất.
Mất một khoảng thời gian Mạnh Hạo mới định thần trở lại, ánh mắt lộ ra hào quang. Hắn nhặt cuốn tranh lên, thu vào trong túi trữ vật.
“Bảo vật! Thứ này chắc chắn là bảo vật rồi!” Mạnh Hạo hít sâu một hơi, sau đó kìm nén xúc động, hắn lấy ra tấm lưới màu đen, trầm ngâm một lúc mới đi ra ngoài huyệt động. Hắn truyền linh lực vào trong tấm lưới, sau đó vung lên.
Tấm lưới mở ra càng lúc càng lớn, nó bay lên bầu trời sau đó mở rộng như muốn bao trùm toàn bộ ngọn núi vào trong. Ngọn núi rung lên, xuất hiện từng khe hở như muốn đổ sụp, đồng thời tỏa ra uy áp cường đại làm tinh thần Mạnh Hạo chấn động mạnh, vẻ mặt hoảng sợ. Hắn vội vàng giơ tay lên, linh lực trong cơ thể tuôn ra thu tấm lưới kia lại. Tấm lưới nhỏ dần, biến thành một đạo hắc mang cho tới lúc trở thành tấm lưới màu đen như lúc đầu.
Cầm tấm lưới trong tay, miệng Mạnh Hạo đắng nghét nhưng vẻ mặt hưng phấn vô cùng.
“Hẳn là càng lên gần đỉnh núi thì pháp bảo thu được càng trân quý.” Mạnh Hạo thầm nghĩ, lấy từ trong ngực ra một vật. Vật này chính là túi trữ vật tỏa ra quang mang năm màu kia.
Lão còn chưa kịp di chuyển thì Ngô Đinh Thu đứng ở bên cạnh cười lớn, phất tay áo ngăn cản trước người.
“Tống lão quái ngươi đã từng nói, không kể là tu sĩ từ đâu tới, chỉ cần có bổn sự là có thể tùy ý hành động trên ngọn núi này. Chẳng phải lão vẫn rất tự tin vào bố trí của mình hay sao? Tống lão quái, nếu lão thực muốn động thủ với tiểu tử này thì thân phận của lão sẽ để đi đâu? Sự việc truyền ra ngoài, lão còn mặt mũi nào?”
Sắc mặt Tống lão quái đã khó nhìn tới cực điểm, muốn nói mà không nói được. Khi bắt đầu lão đã trót rêu rao quá nhiều điều tốt đẹp về nơi này, lại khẳng định như đinh đóng cột, bây giờ không thể nuốt lời. Lão lấy ra một nắm lớn Ngưng Thần Đan bỏ vào miệng, sau một lúc mới thở ra một ngụm khí lớn, sắc mặt hòa hoãn trở lại nhưng ánh mắt lại càng âm trầm.
Lão muốn phóng thần thức điều tra thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo thì Ngô Đinh Thu ở bên cạnh lại cười vang, phất tay làm hiện ra một màn sáng ngăn cản thần thức của lão.
“Chỉ là một tiểu bối Ngưng Khí mà thôi, lão dùng thần thức để xem xét thì có mất mặt quá không?”
Ngô Đinh Thu nào có dễ dàng để cho Tống lão quái làm vậy. Tống lão quái cũng không chịu vừa, phất tay hình thành một màn sáng khác.
“Thanh thiết thương trong tay kẻ này là bảo vật không tầm thường, ngươi đã không để ta dùng thần thức tra xét thì ngơi cũng đừng hy vọng làm được điều ấy.”
Sau hai canh giờ, Mạnh Hạo đã tiến tới đỉnh núi. Hắn cầm thanh thiết thương, một đường thẳng tiến trước ánh mắt của tất cả. Lên đỉnh núi, hắn nhìn thấy một lá cờ lớn được cắm trên đó, phía dưới là một cái túi tỏa ra quang mang ngũ sắc như muốn thu lấy tinh thần của người nhìn, bốn phía xung quanh nó như có gợn sóng luân chuyển. Mạnh Hạo nhìn cái túi, hô hấp bỗng trở nên dồn dập. Hắn vươn tay nắm lấy cái túi này, tức thì lá cờ cũng theo đó đổ gục xuống.
Bên dưới ngọn núi, đám đệ tử nhìn thấy tất cả, tinh thần ai cũng chấn động kịch liệt.
Trên đường đi lên đỉnh núi, bao nhiêu linh thạch, đan dược, bảo vật đều rơi vào tay Mạnh Hạo, lá cờ trên đỉnh núi cũng đã bị hắn hạ xuống, ánh mắt đám đệ tử nhìn hắn càng thêm hâm mộ.
Thượng Quan Tu nhìn Mạnh Hạo khuất bóng nhưng không dám tiếp tục truy kích. Bí mật trên người hắn còn nhiều, không thể dễ dàng để lộ trước ánh mắt của người khác dù ý muốn giết chết Mạnh Hạo vẫn còn tràn ngập. Hắn nhớ tới thời gian để lấy cây thảo dược kia không còn nhiều, cắn răng sau đó quay người rời đi rất nhanh, dáng vẻ chật vật hơn trước nhiều. Nếu ánh mắt hắn có thể giết chết Mạnh Hạo từ xa thì không biết Mạnh Hạo đã chết bao nhiêu lần rồi.
Lúc thân ảnh Mạnh Hạo biến mất phía sau núi, trên đỉnh núi, tiếng cười của Ngô Đinh Thu vẫn còn quanh quẩn. Tống lão quái thì trợn mắt, há miệng nhìn túi càn khôn bị Mạnh Hạo lấy đi, sắc mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng hối hận. Lão không chịu được nữa, muốn lao đi đuổi theo Mạnh Hạo nhưng lại bị Ngô Đinh Thu ngăn lại.
“Ngô Đinh Thu, ngươi còn ngăn cản ta? Lá cờ đã đổ xuống, lần cá cược này ngươi không thứng, lão phu cũng chẳng thua. Lần thí luyện này của ngươi đã chấm dứt, ngươi còn ngăn cản thì đừng trách lão phu không nương tình.” Tống lão quái nhìn Ngô Đinh Thu quát lớn.
“Tống đạo hữu, không phải chúng ta đã nói trước rồi sao. Bàn cờ này đã dựng lên, không hạ xuống thì không ai có thể rời đi. Ngươi là đại tu sĩ, thanh danh hiển hách cả Nam Vực này, chẳng lẽ lại nuốt lời? Lúc trước lão phu muốn đi, ngươi cũng không cho, bây giờ sao lại vội vàng làm vậy.” Ngô Đinh Thu cười, bao nhiều lời Tống lão quái nói lúc trước đều trả lại cho lão cả, vẻ đắc ý trên mặt không che giấu. Lão làm ra bộ dáng nhất định sẽ không để Tống lão quái được như ý.
“Ngươi…”. Tống lão quái nhìn Ngô Đinh Thu chòng chọc, nửa ngày không thốt lên lời. Lão cắn răng, giậm chân khiến cả ngọn núi như muốn sụp đổ. Lão nghĩ tới thân phận của mình, nghĩ tới thanh danh xây dựng đã bao năm, lão đành phải ngồi xuống, tiếp tục chơi nốt ván cờ dang dở với Ngô Đinh Thu.
Ngô Đinh Thu vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn sắc mặt khó coi của Tống lão quái, giả bộ suy tính, hơn nửa ngày mới đi được một nước.
“Các ngươi cứ rời núi trước, đợi lão phu đánh xong ván cờ này sẽ mang các ngươi trở về tông môn. Người ở trên núi vừa rồi các ngươi cũng đã thấy, thanh thiết thương trong tay người này là thứ lão phu rất ưa thích. Đây chính là nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi. Ai có thể lấy thanh thiết thương ấy về cho lão phu, sẽ lập tức trở thành đệ tử nội tông.” Ngô Đinh Thu cười, am thanh vang vọng trong tai đám đệ tử đứng dưới núi làm thần sắc bọn họ phấn chấn hẳn lên.
“Đường đường là Tử Vận Tông uy danh ở Nam Vực, lại làm ra cái trò giết người đoạt bảo này sao?” Tống lão quái đang ảo não vì không thể giải quyết Mạnh Hạo, thấy Ngô Đinh Thu định thừa nước đục thả câu thì buông ra mấy lời châm biếm.
“Các ngươi nghe cho kỹ, không được làm khó người nọ, không được ra tay cướp đoạt, chỉ được dùng bảo vật đổi lấy. Nếu ai làm trái, sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.” Ngô Đinh Thu trừng mắt, động tác đánh cờ càng chậm rãi hơn.
Đám đệ tử ở dưới chân núi nghe rõ, sau đó tản ra rất nhanh. Có người nhằm hướng hắn rời đi mà đuổi theo, có người dùng tốc độ nhanh nhất đi trước chặn đường.
Cuộc thí luyện của bọn hắn đã chấm dứt mà không ai đoạt được ích lợi gì khiến bọn họ không cam lòng. Trong lòng bọn họ không hề oạn hận Mạnh Hạo mà ngược lại, nhiều người tỏ ra rất bội phục hắn. Bản thân bọn họ đã tận mắt được thấy Mạnh Hạo chiến đấu với yêu thú hung hãn ra sao, đổi lại là bọn họ, chưa chắc đã còn mạng để quay về.
Dù vậy, thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo bọn họ nhất định phải tìm cách đổi được. Đối phương không nguyện ý trao đổi thì không thể trách bọn họ sẽ dở ra một vài thủ đoạn không quang minh chính đại.
Ý tứ trong lời nói của Ngô Đinh Thu đã rõ, thanh thiết thương ấy nhất định phải lấy được.
Cùng lúc ấy, Mạnh Hạo cũng vội vàng đi xuống chân núi, trên đường đi hắn lại thu được không ít linh thạch và đan dược. Hắn chưa từng nhìn thấy hai người Ngô Đinh Thu và Tống lão quái, nhưng cũng đoán được nơi này nhất định đang diễn ra cuộc thí luyện của tông môn nào đó. Hắn đã xâm nhập vào dây, khẳng định sẽ khiến cho không ít người không cam lòng. Thượng Quan Tu không thấy đuổi theo nữa, nhưng Mạnh Hạo vẫn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, trong lòng phấn khích vô cùng.
Bảo vật trên người hắn rất nhiều, ngoại trừ thu hoạch lúc còn ở trong hang động trên đỉnh Hắc Sơn, lần thu hoạch này là lần thu hoạch lớn nhất của hắn. Mạnh Hạo liên tục lấy ra yêu đan bỏ vào miệng, chạy không ngừng nghỉ suốt ba ngày mới ra khỏi dãy núi. Lúc ra khỏi, thân thể hắn vô cùng mỏi mệt nhưng tinh thần thì chưa hết hưng phấn. Bảy ngày qua hắn chưa có lúc nào nghỉ ngơi để kiểm tra đống bảo vật lấy được, hiện giờ chỉ muốn tìm một chỗ để xem xét.
Đi thêm một quãng xa, Mạnh Hạo nhìn thấy hiện lên một tòa thành trì.
Thành này ở gần phía đông của nước Triệu, tỏa ra khí thế bàng bạc bất phàm, bốn phía có quang mang dìu dìu, phàm nhân không thể phát hiện ra được.
“Nơi này hẳn không phải là thành trì của phàm nhân, mà là thành trì dành cho tu sĩ?” Mạnh Hạo hơi giật mình khi nhìn thấy tòa thành này, bởi theo trí nhớ của hắn, trên bản đồ của nước Triệu rõ ràng không thấy nhắc tới. Hiện giờ hắn thấy có không ít người ra vào tòa thành, tu vi phần lớn dừng ở Ngưng Khí nên cũng đoán ra.
Hắn không đi vào thành ngay mà tìm một sơn mạch gần đó dừng tạm, lấy túi trữ vật trên người ra, bắt đầu kiểm kê bảo vật thu được.
“Đây là đan dược gì? Mùi hương dâng lên rất mạnh, hẳn phải quý hơn Hạn Linh Đan không ít. Cái bình này bên trong có ba viên đan dược, hạt nào cũng tỏa ra đan quang lóng lánh, chắc chắn là bảo đan rồi…” Mạnh Hạo liếm môi, kiểm tra hết hai túi trữ vật thì thu được tới bảy mươi tám viên đan dược các loại khiến hai tay hắn run rẩy, mất một lúc lâu mới hồi phục lại tình thần. Hắn kìm nén tâm tình kích động, tiếp tục lấy ra mấy chục túi trữ vật khác.
“Ngọn bảo sơn kia thật không tầm thường, ta chỉ tình cờ đi qua thôi mà đã nhặt được nhiều linh thạch như vậy rồi…”. Sau khi kiểm tra, hô hấp Mạnh Hạo càng dồn dập. Số lượng linh thạch mà hắn đang có đã lên tới gần chín ngàn khối.
“Phát tài, phát tài thật rồi!” Mạnh Hạo thì thầm, sau đó lần lượt lấy ra nào là phi kiếm, nào là hạt châu, còn có hai lá cờ, một cuốn tranh và một tấm lưới màu đen. Tất cả đều là pháp bảo.
Mạnh Hạo để ra từng loại, trên mặt không lúc nào ngưng mỉm cười, thần sắc hưng phấn. Nhất là cuốn tranh và tấm lưới màu đen kia đều tỏa ra hào quang sáng ngời bốn phía.
Mạnh Hạo mở cuốn tranh, trong đó hiện lên một bức vẽ sơn thủy cùng vô số các loài yêu thú khác nhau. Tuy nhìn như chúng được vẽ vào trong đó nhưng mỗi con đều mang vẻ sống động như thật, mơ hồ còn có tiếng yêu thú gào thét khiến tinh thần Mạnh Hạo chấn động, đánh rơi cuốn tranh xuống đất.
Mất một khoảng thời gian Mạnh Hạo mới định thần trở lại, ánh mắt lộ ra hào quang. Hắn nhặt cuốn tranh lên, thu vào trong túi trữ vật.
“Bảo vật! Thứ này chắc chắn là bảo vật rồi!” Mạnh Hạo hít sâu một hơi, sau đó kìm nén xúc động, hắn lấy ra tấm lưới màu đen, trầm ngâm một lúc mới đi ra ngoài huyệt động. Hắn truyền linh lực vào trong tấm lưới, sau đó vung lên.
Tấm lưới mở ra càng lúc càng lớn, nó bay lên bầu trời sau đó mở rộng như muốn bao trùm toàn bộ ngọn núi vào trong. Ngọn núi rung lên, xuất hiện từng khe hở như muốn đổ sụp, đồng thời tỏa ra uy áp cường đại làm tinh thần Mạnh Hạo chấn động mạnh, vẻ mặt hoảng sợ. Hắn vội vàng giơ tay lên, linh lực trong cơ thể tuôn ra thu tấm lưới kia lại. Tấm lưới nhỏ dần, biến thành một đạo hắc mang cho tới lúc trở thành tấm lưới màu đen như lúc đầu.
Cầm tấm lưới trong tay, miệng Mạnh Hạo đắng nghét nhưng vẻ mặt hưng phấn vô cùng.
“Hẳn là càng lên gần đỉnh núi thì pháp bảo thu được càng trân quý.” Mạnh Hạo thầm nghĩ, lấy từ trong ngực ra một vật. Vật này chính là túi trữ vật tỏa ra quang mang năm màu kia.
/391
|