“Cái này… giống túi trữ vật nhưng có vẻ ngoài thật đẹp!” Mạnh Hạo loay hoay một lúc, đưa linh lực vào trong thăm dò thì thân thể hắn run lên như bị một công kích vô hình đánh trúng. Hai mắt hắn trợn trừng, thần sắc hoảng sợ.
“Lớn quá…”. Mạnh Hạo kêu lên. Cũng là túi trữ vật nhưng không gian bên trong phải lớn như một thế giới thu nhỏ, thoạt nhìn như có sương mù mênh mông ở trong, khí thế bàng bạc làm tinh thần hắn chấn động kịch liệt.
Không gian này đủ để dung nạp cả núi sông vào trong, chỉ riêng khả năng này thôi thì túi trữ vật này cũng xứng được gọi là chí bảo rồi.
Trong miệng Mạnh Hạo đắng ngắt. Bao nhiêu linh thạch thu được làm hắn vui mừng, đan dược thu được khiến tim hắn đập loạn, pháp bảo và cuốn tranh khiến hắn thất kinh, tới tấm lưới màu đen và uy lực của nó đã khiến Mạnh Hạo rung động kịch liệt. Cuối cùng là cái túi trữ vật này, không gian nó mở ra làm đầu óc Mạnh Hạo ong ong một lúc lâu mới dần khôi phục.
“Phát tài, phát tài rồi!...” Mạnh Hạo nắm chặt cái túi năm màu, mồm lẩm bẩm không ngừng.
“Ngọn núi ấy nếu quả là nơi thí luyện của một tông môn nào đó, mà ta lại vô tình đi vào rồi lấy đi bao nhiêu là đan dược linh thạch cùng pháp bảo, những người kia chắc chắn sẽ không tha cho ta…” Trong lòng Mạnh Hạo vang lên tiếng nổ lớn, nhưng hắn hạ quyết tâm dù có chuyện gì cũng sẽ không rời bỏ những pháp bảo này.
Thu xếp lại mọi thứ thu được, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn hoàng hôn phủ xuống bên ngoài huyệt động rồi mới đi ra ngoài. Hắn nhìn về phía tòa thành, vẻ mặt trầm mặc.
“Đan dược ta có không ít, nhưng đa phần ta đều không nhận ra chúng là đan dược gì, không thể yên tâm khi nuốt vào được.” Mạnh Hạo đi về phía thành trì, vẻ mặt trầm ngâm.
Tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh, một lát sau đã đi tới trước cửa thành. Trên cửa thành có viết ba chữ: Đông Tú Thành.
Ba chữ này mang vẻ cổ xưa không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, màu chữ đã phai mang tới cảm giác tang thương.
“Thanh tú đồng tu, nơi này lại nằm về phía đông, tên của thành này cũng thật là đơn giản.” Mạnh Hạo tiến tới gần cửa thành, đám đệ tử đang tụ tập đều hướng ánh nhìn về phía hắn.
Có hai người Mạnh Hạo đã để ý từ lúc nãy, trên người họ đều mặc trường sam màu xanh lam, tu vi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba.
“Vị đạo hữu này, kính xin giao ra linh thạch để vào thành.” Một người trong đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Mạnh Hạo. Tu vi của Mạnh Hạo rõ ràng đã gây ra áp lực không nhỏ cho người này.
“Hai vị đạo hữu chắc là đệ tử của tông phái lớn, còn tại hạ chỉ vừa mới xuống núi, lại là đệ tử của một tông môn nhỏ, mong hai vị đạo hữu chỉ điểm nhiều hơn.” Vẻ ngoài của Mạnh Hạo không khác gì những thư sinh thông thường, lúc này mở miệng, lời nói mang vẻ khách khí đã giành được không ít hảo cảm của hai tu sĩ thấp giai kia. Trước khi trả lời, một trong hai tu sĩ cười lớn.
“Không dám, không dám. Tu vi của đạo hữu cao như vậy, dù mới rời tông môn lần đầu tiên thì sau này nhất định có ngày thanh danh bay xa. Nơi này là Đông Tú Thành, do ba đại tông môn của nước Triệu dựng lên, cũng là một trong hai thành lớn của nước Triệu. Muốn vào trong thành phải giao nộp một số lượng linh thạch nhất định.” Tu sĩ thanh niên thoải mái nói.
“Bình thường cần giao ra ba khối linh thạch mới được vào, nhưng đạo hữu chỉ cần nộp một khối là được rồi. Đạo hữu vào thành phải nhớ rõ, trong thành không được tranh đấu chém giết, nếu vi phạm sẽ bị nghiêm trị đó.” Nói xong, người thanh niên này lấy ra một tấm thẻ gỗ đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vội vàng tạ ơn, đưa lại một khối linh thạch, ôm quyền thi lễ rồi bước vào trong thành.
Lúc bước vào thành rồi, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi đau xót. Dù chỉ là một khối linh thạch, với hắn vẫn là một khoản tài phú cần phải vất vả mới kiếm được. Trong tay hắn còn có mảnh gương ăn linh thạch như không có đáy, bao nhiêu linh thạch đối với hắn cũng đều không tính là quá nhiều.
“Để vào một thành thị mà đã mắc tiền như vậy, nếu không phải nơi ta nhất định phải vào thì còn lâu ta mới nộp ra một khối linh thạch kia.”
Bước vào trong thành rồi, Mạnh Hạo hướng mắt nhìn ra bốn phía. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống nhưng trong thành vẫn rất náo nhiệt, người đi kẻ lại tấp nập. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, chỗ nào cũng tỏa ra quang mang làm người nhìn qua đã biết là không bình thường.
Người ra vào nơi này đều là tu sĩ. Mạnh Hạo đi suốt một quãng cũng không gặp một phàm nhân nào, có điều, tu sĩ nơi này đa phần có tu vi dừng ở Ngưng Khí, tu vi cao hơn rất ít. Hắn đảo mắt quan sát một hồi, tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ bảy như hắn cũng mới thấy có ba người, phần lớn là tu sĩ có tu vi từng tầng thứ sáu trở xuống.
Đi qua một con đường dài và hẹp, Mạnh Hạo bước vào một gian hàng bày bán đan dược. Hắn không vội mua gì, chỉ dò hỏi rồi lại rời đi. Thời gian thấm thoắt đã trôi qua ba ngày, ba ngày này, Mạnh Hạo đã đi gần hết các cửa hàng trong thành trì này.
Hiện giờ trong túi trữ vật của hắn có mấy chục loại đan dược, hắn mới chỉ tìm hiểu biết được khoảng bảy, tám loại mà thôi. Dù vậy cũng đã khiến hắn vui mừng phấn khởi vì mỗi đan dược đó đều có giá trị không nhỏ. Trong đó, có một viên Trúc Linh Đan có giá trị tương đương với năm mươi khối linh thạch, là đan dược mà tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ tám vẫn có thể dùng được.
Mạnh Hạo nhớ rõ trong túi áo của hắn, hiện có tổng cộng tám viên đan dược này.
“Đáng tiếc là còn nhiều loại đan dược mà ta không biết.” Ngày thứ ba, Mạnh Hạo bước trên đường, trong lòng thầm tiếc. Một lúc sau, hắn bước tới một lầu các cực kỳ xa hoa ở khu vực phía Tây thành.
Căn lầu các này có ba tầng, tỏa ra quang mang bốn phía, đứng từ xa cũng có thể nhận thấy rõ ràng. Điều làm Mạnh Hạo quyết định bước vào nơi này là do nơi này đa phần chỉ có tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ sáu ra vào, thậm chí hắn còn thấy có cả tu sĩ đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ tám, thứ chín. Ngoài ra, tên gọi của lầu các này cũng khiến hắn chú ý.
“Bách Trân Các”.
Trong các điêu khắc rất nhiều chi tiết bằng các loại vật liệu quý, vật phẩm trong này đa phần được tạo thành từ ngọc thạch. Vừa bước vào bên trong, Mạnh Hạo liền cảm nhận được có một cỗ uy áp đập vào mặt, bốn phía là những ô vuông tỏa ra ánh sáng muôn màu. Trong mỗi ô đều có vật phẩm trân quý, độc nhất, từ phi kiếm, đan dược cho tới bảo châu, cờ phiến…
Tu sĩ ở nơi này không nhiều lắm, không gian tương đối yên tĩnh. Hiện giờ đang có khoảng bốn, năm người đang đứng tản ra. Bên cạnh mỗi tu sĩ này đều có một người mặc váy dài màu hồng nhạt đi theo, âm thanh nhu hòa giải đáp mọi thắc mắc, nghi vấn được đưa ra.
Đa phần những thứ trong này chưa khiến Mạnh Hạo kinh ngạc, thứ khiến hắn chấn động tinh thần chính là ở bên cạnh cầu thang đi lên tầng hai có một cái lò đan lớn. Lò luyện đan này tỏa ra làn khói mờ lượn lờ, có một tu sĩ mặc trường sam màu xanh đã trung tuổi, gương mặt không biểu hiện gì khoanh chân ngồi phía trên. Hai mắt người này nhắm nghiền, giống như đang chậm rãi hít thở. Từ người này tỏa ra uy áp rất lớn, mặc dù đã được người này thu liễm lại rất nhiều.
“Tu sĩ Trúc Cơ!” Hai mắt Mạnh Hạo co rút mạnh. Từ trên thân thể của tu sĩ này, hắn cảm nhận được được khí tức giống như khí tức tỏa ra từ người Âu Dương đại trưởng lão lúc trước, liền đoán ngay ra tu vi của người này.
Cho tới bây giờ, đối với hắn, đạt tới Trúc Cơ vẫn là điều gì đó thật xa vời.
“Không biết suốt cuộc đời này, ta có thể đạt tới Trúc Cơ hay không!” Ở Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo cũng trải qua nhiều chuyện, trong lòng đã có ý muốn trở thành cường giả, hiện giờ phải cúi đầu trước người khác, nhưng chiến ý kiên định vẫn luôn bùng cháy trong lòng.
“Ta tu luyện Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển, một khi Trúc Cơ là có thể đạt thành vô hạ Trúc Cơ, là cường giả trong hàng ngũ tu sĩ Trúc Cơ rồi.” Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, sau đó lắc lắc đầu thở ra một hơi dài. Bên cạnh hắn đang đi tới một cô gái mặc váy hồng nhạt, khuôn miệng mỉm cười, dáng người rất hấp dẫn. Tới gần Mạnh Hạo thì cô gái cúi thấp người, vạt áo trễ nải rơi xuống lộ ra thềm ngực trắng ngần.
“Đạo huynh có cần tiểu muội giúp đỡ gì không?”
Khuôn mặt Mạnh Hạo ửng đỏ, ánh mắt hướng sang phía khác không dám nhìn trực tiếp. Trái tim hắn nhảy loạn một hồi. Hắn ở Kháo Sơn Tông ba năm, ngoài Hứa sư tỷ ra thì không tiếp xúc với nữ tu sĩ nào khác, hình ảnh như vừa rồi lại càng chưa từng trải qua.
“Nàng có thể giới thiệu các loại đan dược trong ngọc giản cho ta xem được không?” Mạnh Hạo ho lên một tiếng, sau đó từ tốn nói.
Nữ nhân này tuổi không lớn lắm, nhưng kinh nghiệm ứng xử thì có thừa, liếc mắt nhìn qua đã biết Mạnh Hạo là dạng tu sĩ túng quẫn nhưng vẫn thấy toát lên vẻ gì đó thú vị đáng yêu. Bao nhiêu năm qua nàng đã gặp không ít người, nhưng người như Mạnh Hạo thì không gặp thường xuyên lắm. Lúc này, nàng che miệng cười nhẹ, đôi bờ vai run run càng lộ ra vẻ phong tình. Nàng cố ý tiến gần Mạnh Hạo thêm một chút, hương khí trên người bay thẳng vào trong mũi Mạnh Hạo.
Hương thơm theo gió đưa vào mũi khiến mặt Mạnh Hạo càng thêm đỏ, nhưng ánh mắt lại không có chút nào tà ý mà rất thanh tịnh. Hắn vốn không phải là người háo sắc, chỉ là trước kia chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào như thế này, nhất thời cảm thấy xấu hổ mà thôi.
“Chuyện này không khó, mời đạo huynh theo ta.” Cô gái khẽ nháy mắt, trông dáng vẻ ngượng ngùng của Mạnh Hạo thì càng thấy đáng yêu. Nàng quay người dẫn đường, vòng eo nhỏ càng tôn thêm nét cong cong của bờ hông gợi cảm khiến tim Mạnh Hạo đập rộn ràng. Hắn cười khổ, ho khan mấy tiếng rồi vội vàng bước theo cô gái.
“Đây là ba loại đan giản giới thiệu đa số các loại đan dược có trong nước Triệu này.” Nữ tử dẫn Mạnh Hạo tới bên cạnh một ô vuông, bên trong đặt một cái khay trắng bày ba cái ngọc giản.
Nữ tử thấy Mạnh Hạo đang muốn đưa tay ra lấy thì cười bảo.
“Đạo huynh không thể nhìn, chỉ khi nào mua rồi mới được mở ra xem. Mỗi ngọc giản giá một trăm linh thạch.” Nàng mỉm cười rất đẹp, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Càng nhìn Mạnh Hạo, nàng càng thấy vị thư sinh này có nhiều nét đáng yêu.
Mạnh Hạo định khí ngưng thần, trầm ngâm nhìn ba cái ngọc giản, trong lòng thầm than quả nhiên là đắt.
“Đạo huynh có muốn xem kỹ hơn một chút không?” Sau một lúc, Mạnh Hạo mới cất tiếng hỏi. Hắn tới đây mục đích chính là để mua thứ này, nên đành cắn răng hỏi.
“Đương nhiên là có. Đạo huynh theo ta lại đây.” Nữ nhân này mở lớn hai mắt, dẫn Mạnh Hạo đi tới một ngóc ngách ở phía trong rồi chỉ vào một ngọc giản đặt trong một ô vuông khác, trên ngọc giản xuất hiện mấy vết rách mơ hồ.
“Vật ấy không phải là một khối ngọc giản bị hỏng mà chính là một khối ngọc giản cổ xưa, ghi chép lại rất nhiều loại đan dược ở tại Nam Vực, còn có cả ghi chép về các loại độc đan và cách giải độc nữa. Ngọc giản này còn có lạc ấn nhìn rất sống động, có điều nó đã bị một số vết rạn, chỉ có thể quan sát được vài lần nữa rồi sẽ tự hủy.”
Mạnh Hạo nghe nữ nhân nói, tinh thần liền chấn động. Hắn không cần thứ có thể dùng mãi, chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt mà thôi.
“Nếu đạo huynh không ngại, chỉ cần bỏ ra hai trăm linh thạch là có thể mua được. Phải biết rằng nếu ngọc giản này không bị rạn nứt thì giá trị của nó phải đạt tới cả ngàn linh thạch.” Nữ nhân này cười tươi nói, lại xích lại gần Mạnh Hạo thêm một chút, nhẹ giọng hỏi.
“Nếu như đạo huynh thực vừa mắt với vật ấy, tại hạ có thể giúp người mua được với giá rẻ, chỉ không biết ngươi làm sao mà cảm tạ ta đây?”
“Lớn quá…”. Mạnh Hạo kêu lên. Cũng là túi trữ vật nhưng không gian bên trong phải lớn như một thế giới thu nhỏ, thoạt nhìn như có sương mù mênh mông ở trong, khí thế bàng bạc làm tinh thần hắn chấn động kịch liệt.
Không gian này đủ để dung nạp cả núi sông vào trong, chỉ riêng khả năng này thôi thì túi trữ vật này cũng xứng được gọi là chí bảo rồi.
Trong miệng Mạnh Hạo đắng ngắt. Bao nhiêu linh thạch thu được làm hắn vui mừng, đan dược thu được khiến tim hắn đập loạn, pháp bảo và cuốn tranh khiến hắn thất kinh, tới tấm lưới màu đen và uy lực của nó đã khiến Mạnh Hạo rung động kịch liệt. Cuối cùng là cái túi trữ vật này, không gian nó mở ra làm đầu óc Mạnh Hạo ong ong một lúc lâu mới dần khôi phục.
“Phát tài, phát tài rồi!...” Mạnh Hạo nắm chặt cái túi năm màu, mồm lẩm bẩm không ngừng.
“Ngọn núi ấy nếu quả là nơi thí luyện của một tông môn nào đó, mà ta lại vô tình đi vào rồi lấy đi bao nhiêu là đan dược linh thạch cùng pháp bảo, những người kia chắc chắn sẽ không tha cho ta…” Trong lòng Mạnh Hạo vang lên tiếng nổ lớn, nhưng hắn hạ quyết tâm dù có chuyện gì cũng sẽ không rời bỏ những pháp bảo này.
Thu xếp lại mọi thứ thu được, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn hoàng hôn phủ xuống bên ngoài huyệt động rồi mới đi ra ngoài. Hắn nhìn về phía tòa thành, vẻ mặt trầm mặc.
“Đan dược ta có không ít, nhưng đa phần ta đều không nhận ra chúng là đan dược gì, không thể yên tâm khi nuốt vào được.” Mạnh Hạo đi về phía thành trì, vẻ mặt trầm ngâm.
Tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh, một lát sau đã đi tới trước cửa thành. Trên cửa thành có viết ba chữ: Đông Tú Thành.
Ba chữ này mang vẻ cổ xưa không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, màu chữ đã phai mang tới cảm giác tang thương.
“Thanh tú đồng tu, nơi này lại nằm về phía đông, tên của thành này cũng thật là đơn giản.” Mạnh Hạo tiến tới gần cửa thành, đám đệ tử đang tụ tập đều hướng ánh nhìn về phía hắn.
Có hai người Mạnh Hạo đã để ý từ lúc nãy, trên người họ đều mặc trường sam màu xanh lam, tu vi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba.
“Vị đạo hữu này, kính xin giao ra linh thạch để vào thành.” Một người trong đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Mạnh Hạo. Tu vi của Mạnh Hạo rõ ràng đã gây ra áp lực không nhỏ cho người này.
“Hai vị đạo hữu chắc là đệ tử của tông phái lớn, còn tại hạ chỉ vừa mới xuống núi, lại là đệ tử của một tông môn nhỏ, mong hai vị đạo hữu chỉ điểm nhiều hơn.” Vẻ ngoài của Mạnh Hạo không khác gì những thư sinh thông thường, lúc này mở miệng, lời nói mang vẻ khách khí đã giành được không ít hảo cảm của hai tu sĩ thấp giai kia. Trước khi trả lời, một trong hai tu sĩ cười lớn.
“Không dám, không dám. Tu vi của đạo hữu cao như vậy, dù mới rời tông môn lần đầu tiên thì sau này nhất định có ngày thanh danh bay xa. Nơi này là Đông Tú Thành, do ba đại tông môn của nước Triệu dựng lên, cũng là một trong hai thành lớn của nước Triệu. Muốn vào trong thành phải giao nộp một số lượng linh thạch nhất định.” Tu sĩ thanh niên thoải mái nói.
“Bình thường cần giao ra ba khối linh thạch mới được vào, nhưng đạo hữu chỉ cần nộp một khối là được rồi. Đạo hữu vào thành phải nhớ rõ, trong thành không được tranh đấu chém giết, nếu vi phạm sẽ bị nghiêm trị đó.” Nói xong, người thanh niên này lấy ra một tấm thẻ gỗ đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vội vàng tạ ơn, đưa lại một khối linh thạch, ôm quyền thi lễ rồi bước vào trong thành.
Lúc bước vào thành rồi, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi đau xót. Dù chỉ là một khối linh thạch, với hắn vẫn là một khoản tài phú cần phải vất vả mới kiếm được. Trong tay hắn còn có mảnh gương ăn linh thạch như không có đáy, bao nhiêu linh thạch đối với hắn cũng đều không tính là quá nhiều.
“Để vào một thành thị mà đã mắc tiền như vậy, nếu không phải nơi ta nhất định phải vào thì còn lâu ta mới nộp ra một khối linh thạch kia.”
Bước vào trong thành rồi, Mạnh Hạo hướng mắt nhìn ra bốn phía. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống nhưng trong thành vẫn rất náo nhiệt, người đi kẻ lại tấp nập. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, chỗ nào cũng tỏa ra quang mang làm người nhìn qua đã biết là không bình thường.
Người ra vào nơi này đều là tu sĩ. Mạnh Hạo đi suốt một quãng cũng không gặp một phàm nhân nào, có điều, tu sĩ nơi này đa phần có tu vi dừng ở Ngưng Khí, tu vi cao hơn rất ít. Hắn đảo mắt quan sát một hồi, tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ bảy như hắn cũng mới thấy có ba người, phần lớn là tu sĩ có tu vi từng tầng thứ sáu trở xuống.
Đi qua một con đường dài và hẹp, Mạnh Hạo bước vào một gian hàng bày bán đan dược. Hắn không vội mua gì, chỉ dò hỏi rồi lại rời đi. Thời gian thấm thoắt đã trôi qua ba ngày, ba ngày này, Mạnh Hạo đã đi gần hết các cửa hàng trong thành trì này.
Hiện giờ trong túi trữ vật của hắn có mấy chục loại đan dược, hắn mới chỉ tìm hiểu biết được khoảng bảy, tám loại mà thôi. Dù vậy cũng đã khiến hắn vui mừng phấn khởi vì mỗi đan dược đó đều có giá trị không nhỏ. Trong đó, có một viên Trúc Linh Đan có giá trị tương đương với năm mươi khối linh thạch, là đan dược mà tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ tám vẫn có thể dùng được.
Mạnh Hạo nhớ rõ trong túi áo của hắn, hiện có tổng cộng tám viên đan dược này.
“Đáng tiếc là còn nhiều loại đan dược mà ta không biết.” Ngày thứ ba, Mạnh Hạo bước trên đường, trong lòng thầm tiếc. Một lúc sau, hắn bước tới một lầu các cực kỳ xa hoa ở khu vực phía Tây thành.
Căn lầu các này có ba tầng, tỏa ra quang mang bốn phía, đứng từ xa cũng có thể nhận thấy rõ ràng. Điều làm Mạnh Hạo quyết định bước vào nơi này là do nơi này đa phần chỉ có tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ sáu ra vào, thậm chí hắn còn thấy có cả tu sĩ đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ tám, thứ chín. Ngoài ra, tên gọi của lầu các này cũng khiến hắn chú ý.
“Bách Trân Các”.
Trong các điêu khắc rất nhiều chi tiết bằng các loại vật liệu quý, vật phẩm trong này đa phần được tạo thành từ ngọc thạch. Vừa bước vào bên trong, Mạnh Hạo liền cảm nhận được có một cỗ uy áp đập vào mặt, bốn phía là những ô vuông tỏa ra ánh sáng muôn màu. Trong mỗi ô đều có vật phẩm trân quý, độc nhất, từ phi kiếm, đan dược cho tới bảo châu, cờ phiến…
Tu sĩ ở nơi này không nhiều lắm, không gian tương đối yên tĩnh. Hiện giờ đang có khoảng bốn, năm người đang đứng tản ra. Bên cạnh mỗi tu sĩ này đều có một người mặc váy dài màu hồng nhạt đi theo, âm thanh nhu hòa giải đáp mọi thắc mắc, nghi vấn được đưa ra.
Đa phần những thứ trong này chưa khiến Mạnh Hạo kinh ngạc, thứ khiến hắn chấn động tinh thần chính là ở bên cạnh cầu thang đi lên tầng hai có một cái lò đan lớn. Lò luyện đan này tỏa ra làn khói mờ lượn lờ, có một tu sĩ mặc trường sam màu xanh đã trung tuổi, gương mặt không biểu hiện gì khoanh chân ngồi phía trên. Hai mắt người này nhắm nghiền, giống như đang chậm rãi hít thở. Từ người này tỏa ra uy áp rất lớn, mặc dù đã được người này thu liễm lại rất nhiều.
“Tu sĩ Trúc Cơ!” Hai mắt Mạnh Hạo co rút mạnh. Từ trên thân thể của tu sĩ này, hắn cảm nhận được được khí tức giống như khí tức tỏa ra từ người Âu Dương đại trưởng lão lúc trước, liền đoán ngay ra tu vi của người này.
Cho tới bây giờ, đối với hắn, đạt tới Trúc Cơ vẫn là điều gì đó thật xa vời.
“Không biết suốt cuộc đời này, ta có thể đạt tới Trúc Cơ hay không!” Ở Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo cũng trải qua nhiều chuyện, trong lòng đã có ý muốn trở thành cường giả, hiện giờ phải cúi đầu trước người khác, nhưng chiến ý kiên định vẫn luôn bùng cháy trong lòng.
“Ta tu luyện Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển, một khi Trúc Cơ là có thể đạt thành vô hạ Trúc Cơ, là cường giả trong hàng ngũ tu sĩ Trúc Cơ rồi.” Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, sau đó lắc lắc đầu thở ra một hơi dài. Bên cạnh hắn đang đi tới một cô gái mặc váy hồng nhạt, khuôn miệng mỉm cười, dáng người rất hấp dẫn. Tới gần Mạnh Hạo thì cô gái cúi thấp người, vạt áo trễ nải rơi xuống lộ ra thềm ngực trắng ngần.
“Đạo huynh có cần tiểu muội giúp đỡ gì không?”
Khuôn mặt Mạnh Hạo ửng đỏ, ánh mắt hướng sang phía khác không dám nhìn trực tiếp. Trái tim hắn nhảy loạn một hồi. Hắn ở Kháo Sơn Tông ba năm, ngoài Hứa sư tỷ ra thì không tiếp xúc với nữ tu sĩ nào khác, hình ảnh như vừa rồi lại càng chưa từng trải qua.
“Nàng có thể giới thiệu các loại đan dược trong ngọc giản cho ta xem được không?” Mạnh Hạo ho lên một tiếng, sau đó từ tốn nói.
Nữ nhân này tuổi không lớn lắm, nhưng kinh nghiệm ứng xử thì có thừa, liếc mắt nhìn qua đã biết Mạnh Hạo là dạng tu sĩ túng quẫn nhưng vẫn thấy toát lên vẻ gì đó thú vị đáng yêu. Bao nhiêu năm qua nàng đã gặp không ít người, nhưng người như Mạnh Hạo thì không gặp thường xuyên lắm. Lúc này, nàng che miệng cười nhẹ, đôi bờ vai run run càng lộ ra vẻ phong tình. Nàng cố ý tiến gần Mạnh Hạo thêm một chút, hương khí trên người bay thẳng vào trong mũi Mạnh Hạo.
Hương thơm theo gió đưa vào mũi khiến mặt Mạnh Hạo càng thêm đỏ, nhưng ánh mắt lại không có chút nào tà ý mà rất thanh tịnh. Hắn vốn không phải là người háo sắc, chỉ là trước kia chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào như thế này, nhất thời cảm thấy xấu hổ mà thôi.
“Chuyện này không khó, mời đạo huynh theo ta.” Cô gái khẽ nháy mắt, trông dáng vẻ ngượng ngùng của Mạnh Hạo thì càng thấy đáng yêu. Nàng quay người dẫn đường, vòng eo nhỏ càng tôn thêm nét cong cong của bờ hông gợi cảm khiến tim Mạnh Hạo đập rộn ràng. Hắn cười khổ, ho khan mấy tiếng rồi vội vàng bước theo cô gái.
“Đây là ba loại đan giản giới thiệu đa số các loại đan dược có trong nước Triệu này.” Nữ tử dẫn Mạnh Hạo tới bên cạnh một ô vuông, bên trong đặt một cái khay trắng bày ba cái ngọc giản.
Nữ tử thấy Mạnh Hạo đang muốn đưa tay ra lấy thì cười bảo.
“Đạo huynh không thể nhìn, chỉ khi nào mua rồi mới được mở ra xem. Mỗi ngọc giản giá một trăm linh thạch.” Nàng mỉm cười rất đẹp, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Càng nhìn Mạnh Hạo, nàng càng thấy vị thư sinh này có nhiều nét đáng yêu.
Mạnh Hạo định khí ngưng thần, trầm ngâm nhìn ba cái ngọc giản, trong lòng thầm than quả nhiên là đắt.
“Đạo huynh có muốn xem kỹ hơn một chút không?” Sau một lúc, Mạnh Hạo mới cất tiếng hỏi. Hắn tới đây mục đích chính là để mua thứ này, nên đành cắn răng hỏi.
“Đương nhiên là có. Đạo huynh theo ta lại đây.” Nữ nhân này mở lớn hai mắt, dẫn Mạnh Hạo đi tới một ngóc ngách ở phía trong rồi chỉ vào một ngọc giản đặt trong một ô vuông khác, trên ngọc giản xuất hiện mấy vết rách mơ hồ.
“Vật ấy không phải là một khối ngọc giản bị hỏng mà chính là một khối ngọc giản cổ xưa, ghi chép lại rất nhiều loại đan dược ở tại Nam Vực, còn có cả ghi chép về các loại độc đan và cách giải độc nữa. Ngọc giản này còn có lạc ấn nhìn rất sống động, có điều nó đã bị một số vết rạn, chỉ có thể quan sát được vài lần nữa rồi sẽ tự hủy.”
Mạnh Hạo nghe nữ nhân nói, tinh thần liền chấn động. Hắn không cần thứ có thể dùng mãi, chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt mà thôi.
“Nếu đạo huynh không ngại, chỉ cần bỏ ra hai trăm linh thạch là có thể mua được. Phải biết rằng nếu ngọc giản này không bị rạn nứt thì giá trị của nó phải đạt tới cả ngàn linh thạch.” Nữ nhân này cười tươi nói, lại xích lại gần Mạnh Hạo thêm một chút, nhẹ giọng hỏi.
“Nếu như đạo huynh thực vừa mắt với vật ấy, tại hạ có thể giúp người mua được với giá rẻ, chỉ không biết ngươi làm sao mà cảm tạ ta đây?”
/391
|