“Mạnh Hạo...” Kháo Sơn lão tổ nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng lão cực kỳ ủy khuất, lại càng có hối hận mãnh liệt. Nếu lão sớm biết như vậy thì lúc trước nói thế nào cũng phải an ủi Mạnh Hạo cho thật tốt.
Nhưng lão cũng không thể nào nghĩ tới Mạnh Hạo lại rõ ràng ác đến vậy. Hung ác thì cũng thôi, thậm chí có cả túi càn khôn thì cũng thôi, nhưng hắn rõ ràng còn có thể bước vào ngưng khí tầng mười để cướp đoạt linh khí cùng với mình.
Việc này khiến Kháo Sơn lão tổ khóc không ra nước mắt. Lúc này lão cắn răng, trong lòng càng xuất hiện cảm giác bất an hiếm thấy. Lão nhớ đến yêu cầu của cái Phong Yêu Cổ Ngọc kia, không phải ngưng khí tầng thứ mười ba thì không thể chạm. Năm đó, lúc mấy lão bất tử kia nói ra chuyện đó, trong lòng lão rất là khinh bỉ, cho rằng Phong Yêu Tông đã tự đoạn truyền thừa của chính mình. Nhưng hôm nay lão thấy Mạnh Hạo ở nơi này đang muốn bước vào ngưng khí tầng thứ mười một, lập tức khiến lão càng cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nhưng bây giờ lão cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục hấp thu linh khí, đây là điều duy nhất lão có thể làm. Lão muốn hấp thu nhiều hơn, nhanh hơn Mạnh Hạo, tranh thủ khiến la bàn trong tay mình nhanh chóng hồi phục, lại khiến cho Mạnh Hạo ở chỗ đó không cách nào tiếp tục tăng lên được nữa.
Linh khí kia xuyên qua mặt đất, khi chui vào trong la bàn thì trở thành màu đỏ. Dường như khi linh khí chui vào còn mang theo cả loại vật chất nào đó ở trên mặt đất.
“Mạnh Hạo chết tiệt, lão tổ ta không phải là chỉ không giải độc cho ngươi sao, không phải là chỉ cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch sao, đâu có gì là quá đáng. Nói thế nào ta cũng là lão tổ của ngươi a.” Kháo Sơn lão tổ trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Giờ phút này, trong cơ thể vang lên những tiếng nổ ngập trời. Hai thành linh khí tiến vào, khiến cơ thể của hắn run lên, nhưng hắn lại càng cảm nhận được thân thể biến hóa mãnh liệt. Biến hóa, là dh của hắn. Dh của hắn càng thêm tràn đầy, khiến kinh mạch trong thân thể của hắn trong chớp mắt rõ ràng lớn thêm không ít. Cho đến khi trong đầu hắn oanh lên một tiếng, thì hắn đã cảm giác được, chính mình hình như đã đột phá một cái cảnh giới nào đó.
Ngưng khí tầng thứ mười một!
Đan Hải của hắn lớn hơn, gần như khuếch tán khắp toàn thân. Loại Đan Hải này, căn bản là không có khả năng xuất hiện ở tu vi ngưng khí, mà mức độ tràn đầy của Đan Hải cũng quyết định đến sự phát triển sau này cùng với chiến lực của tu sĩ.
Có thể nói, nếu như Mạnh Hạo dùng Đan Hải như vậy để Trúc Cơ thì độ khó cũng sẽ đồng dạng lớn hơn. Nhưng một khi thành công, thì chiến lực bản thân hắn sẽ vượt qua những người cùng cảnh giới gần như gấp đôi.
Ngưng khí tầng thứ mười một không còn là luyện thể mà là mở rộng Đan Hải!
Đan Hải mở rộng khiến toàn thân Mạnh Hạo nổ vang, linh khí mênh mông giống như là biển hiện ra khiến cho Đan Hải của hắn phát ra gợn sóng ngập trời, lan ra xa vô tận.
Cho đến lúc Mạnh Hạo mở mắt ra. Hắn thở sâu, tiếng hô hấp giống như tiếng sấm rền quanh quẩn. Hắn đứng lên, hai mắt lóe sáng mang theo cố chấp, một lần nữa bước về phía trước một bước, hai bước, ba bước!
Cho đến khi hắn đã đứng ở bên cạnh bảy ngọn Yêu Đăng, đã có thể chạm tay vào. Lúc này linh khí hắn có thể hấp thu đã lên đến ba thành.
Ba thành, nhìn thì không nhiều, nhưng Mạnh Hạo đang cùng Kháo Sơn lão tổ cướp đoạt, nếu không phải ngưng khí tầng mười một không được thiên địa tán thành, khiến cho cảnh giới này có thể cướp đoạt thiên địa tạo hóa, chỉ dùng tu vi của hắn thì không thể nào làm được.
“Mạnh Hạo, ngươi đã xong chưa...” Kháo Sơn lão tổ thấy Mạnh Hạo lập tức bước thêm ba bước thì trong lòng càng thêm khẩn trương. Bởi vì một khi Mạnh Hạo đạt đến ngưng khí tầng mười hai thì khoảng cách đến tư cách mà Phong Yêu Cổ Ngọc yêu cầu chỉ còn một bước!
“Đa tạ lão tổ thành toàn, ta sắp xong rồi.” Mạnh Hạo bình tĩnh nói. Hai mắt hắn lại nhắm nghiền, tiếp tục hấp thu. Linh khí rót vào trong cơ thể, theo một tiếng nổ vang, tu vi của hắn từ ngưng khí tầng mười một trực tiếp bước vào ngưng khí tầng mười hai.
Kể từ sau thời viễn cổ, chưa từng có bất kỳ người nào, bước vào... ngưng khí tầng thứ mười hai!
Nháy mắt khi hắn bước vào ngưng khí tầng mười hai, lập tức trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện một trận đau đớn trước nay chưa từng có. Trong cơn đau, linh thức của hắn không có chút biến hóa nhưng trong đầu hắn trong khoảnh khắc này lại giống như bị xé nứt, giống như đang mở ra một dòng suối nhỏ!
Đó là... thức hải!!
Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ, mới có thể có được thức hải!
Sau thời viễn cổ, tu sĩ từ ngưng khí bước vào Trúc Cơ sẽ từ không sinh có mà mở ra thức hải. Dựa vào tư chất bất đồng cùng với công pháp tu luyện khác nhau mà thức hải lớn nhỏ khác nhau. Thức hải càng lớn thì tiềm lực càng lớn, thậm chí là linh thức lại càng mênh mông.
ở thời xa xưa, tuy tu sĩ tu luyện đến ngưng khí tầng chín là có thể Trúc Cơ. Nhưng đa phần đều có khát vọng khi đến ngưng khí tầng mười hai mới Trúc Cơ. Bởi vì ngưng khí tầng mười hai có thể bước đầu mở ra thức hải. Do đó tiến hành Trúc Cơ ở cấp độ này sẽ khiến cho thức hải sau khi đạt được Trúc Cơ vượt xa người khác!
Tu chân giới ngày nay, có thể nói Mạnh Hạo là người đầu tiên bước vào ngưng khí tầng mười hai. Nếu việc này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ oanh động toàn bộ Tu chân giới.
Nhưng lúc này, hắn cũng đã khiến Kháo Sơn lão tổ rung động. Lão ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, chứng kiến toàn bộ quá trình Mạnh Hạo từ ngưng khí tầng chín bước vào ngưng khí tầng mười hai, đã hoàn toàn câm nín.
“Theo truyền thuyết từ xa xưa, ngưng khí đại viên man là tầng thứ mười ba. Nhưng dù ở thời viễn cổ, cũng hiếm người có thể đạt tới. Nghe nói ngưng khí tầng mười ba có quan hệ đến tạo hóa. Có thể đem tư chất của tu sĩ... cải biến! Tuy thay đổi không quá nhiều, nhưng tư chất là do thiên địa sinh ra, cho dù chỉ là cải biến một chút, cũng đã là nghịch thiên!” Kháo Sơn lão tổ khẽ thì thào.
“Không nhớ rõ bao nhiêu năm trước, lão bất tử Phong Yêu Tông kia đã khen ta có số mệnh tốt... Nhưng so sánh với tiểu tử này... Hắn mới là có số mệnh tốt, tiểu tử này mệnh quá vượng. Chết tiệt, ta sao lại trêu chọc phải cái thứ này!”
Ngay lúc Kháo Sơn lão tổ còn đang thì thào, Mạnh Hạo lại một lần nữa mở hai mắt. Trong mắt hắn lộ ra thâm sâu. Đầu hắn vẫn còn rất đau, nhưng trong đau đớn, Mạnh Hạo lại có cảm giác thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Dường như thế giới trong mắt hắn đã có chỗ khác biệt. Nhưng rốt cuộc là không giống ở chỗ nào thì Mạnh Hạo lại không hình dung ra. Hắn chỉ cảm giác được toàn bộ cái thiên địa nay, dường như đã nhiều thêm một sắc thái nào đó mà trước kia không có.
Cùng lúc đó, lực hút khổng lồ trong cơ thể hắn lúc này cũng đã xuất hiện dấu hiệu sắp tiêu tán. Dường như lúc này cơ thể của Mạnh Hạo có thể thừa nhận linh khí đã đến cực hạn do đó tự động đình chỉ hấp thu.
Linh khí từ bảy ngọn Yêu Đăng đã từ ba thành chậm rãi biến thành hai thành, rồi một thành.
Việc này khiến cho Mạnh Hạo cau mày. Hắn cảm nhận được một cách rõ ràng tu vi vẫn chưa đạt đến đỉnh phong của ngưng khí. Hình như... vẫn còn một tầng ngăn cách, phá tan được tầng ngăn cách này mới là ngưng khí đại viên mãn.
Cảm giác này rất mãnh liệt. Nhưng lúc này lực hút trong cơ thể đã sắp biến mất, dường như cái tầng ngăn cách này sẽ vĩnh viễn tồn tại, không thể nào đột phá.
“Ha ha, ta đã nói rồi, cái ngưng khí tầng mười ba này ngay cả thời viễn cổ cũng rất ít người có thể đạt tới. Thậm chí nghe đồn ngưng khí cảnh thật ra không có tầng này, ngưng khí tầng mười hai đã là cực hạn. Mạnh Hạo, không cần phải thử, mau lùi ra phía sau, đừng có trì hoãn đại kế của lão tổ. Chờ khi ta đi ra ngoài, xem ta làm thế nào thu thập ngươi... ngươi tiểu vương bát đản này phải bị ăn đòn!” Kháo Sơn lão tổ bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn. Lão mở miệng cười to, thầm nghĩ tuy linh khí bị Mạnh Hạo hút đi mất một ít, nhưng thực ra cũng không phải quá nhiều, vẫn còn có thể miễn cưỡng chèo chống được cho kế hoạch của mình. Mà chỉ cần Mạnh Hạo không đạt được ngưng khí tầng mười ba thì cũng không có tư cách đạt được Phong Yêu Cổ Ngọc.
“Xem ra tên tiểu tử này cũng chỉ là có số mệnh tốt một chút mà thôi.” Kháo Sơn lão tổcàng lúc càng thấy đắc ý. Nhưng vào lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng lóe lên, tính cách của hắn vô cùng cố chấp, bây giờ đã là ngưng khí tầng mười hai, cũng thấy được tầng ngăn cách, hắn phải nghĩ tất cả mọi cách để cho mình có thể đột phá.
“Lực hút trong cơ thể giảm đi... Làm thế nào để nó có thể tiếp tục gia tăng...” Trong đầu Mạnh Hạo có muôn ngàn ý niệm đang vận chuyển. Bỗng hai mắt hắn lóe lên, tai phải vỗ túi trữ vật, lập tức hai thanh kiếm gỗ gào thét bay ra.
Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào kiếm gỗ rồi mạnh mẽ cắn răng một cái. Lập tức một thanh bay đến chỗ Mạnh Hạo. Trong lúc Kháo Sơn lão tổ còn đang sững sờ thì lão đã thấy thanh kiếm gỗ kia rạch ra trên người Mạnh Hạo hơn mười vết thương, mà vẫn còn chưa dừng lại.
Mạnh Hạo cẳn răng chịu đựng để cho kiếm gỗ cắt qua thân thể. Hai mắt hắn lộ ra vẻ cố chấp. Từng vết thương hiện ra kèm theo máu tươi, nhưng Mạnh Hạo cũng lập tức phát hiện linh lực trong cơ thể đang không ngừng thoát ra từ miệng vết thương.
Hắn muốn, chính là cái này!
Linh lực tiêu tán, lập tức khiến lực hút trong cơ thể lúc này sắp biến mất đột nhiên dừng lại, sau đó lại mạnh dần lên. Một màn này, khiến trong lòng Mạnh Hạo càng thêm kiên định, hắn lại điều khiển thanh kiếm gỗ còn lại, dùng cả hai thanh kiếm gỗ không ngừng vạch ra một đạo rồi lại một đạo vết thương. Trong nháy mắt, trên người hắn đã xuất hiện gần một trăm vết kiếm!
Thương thế như vậy khiến linh lực trong cơ thể Mạnh Hạo thoát ra một lượng lớn, nhưng cũng theo đó mà lực hút trong cơ thể hắn cũng càng mạnh.
Kháo Sơn lão tổ trợn mắt há mồm, lão không ngờ Mạnh Hạo lại có cách này. Giờ phút này, cho dù là lão, khi nhìn thấy vết thương chằng chịt cùng với máu tươi khắp thân hình Mạnh Hạo, thấy được vẻ chấp nhất trong mắt đối phương, lão đã cảm nhận được càng rõ ràng tính cách của Mạnh Hạo rất ẩn nhẫn, không dễ dàng biểu hiện hung ác. Càng đối với mình hung ác, thì mới có thể ác độc với người khác!
Khi vết thương càng nhiều, lực hút trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm nổ vang, khiến linh khí trong bảy ngọn Yêu Đăng từ một thành lại một lần nữa biến thành ba thành, thậm chí còn mơ hồ đạt được bốn thành. Linh khí không ngừng rót vào trong cơ thể Mạnh Hạo, nhưng vẫn không cách nào phá tan được tầng ngăn cách kia.
Một lát sau, Mạnh Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười lạnh như băng. Tay phải hắn nâng lên, lập tức một thanh kiếm gỗ gào thét bay đến, đâm mạnh vào ngực Mạnh Hạo. Kiếm gỗ lóe lên hàn mang, trực tiếp xuyên qua ngực của Mạnh Hạo, khiến một mảng máu tươi xuất hiện. Khóe miệng Mạnh Hạo cũng tràn máu, trong cơ thể hắn linh lực bỗng chốc thoát ra nhanh gấp mấy lần, cũng lập tức khiến cho lực hút trong cơ thể của hắn cũng lớn lên gấp bội.
Giờ phút này linh khí từ bảy ngọn Yêu Đăng đã có năm thành hướng về phía Mạnh Hạo.
Một tiếng nổ vang lên. Mạnh Hạo mượn nhờ cỗ linh khí mênh mông này để tiến hành trùng kích tầng ngăn cách kia. Tầng ngăn cách chấn động khiến khóe miệng Mạnh Hạo phun ra máu tươi. Kiếm gỗ lại một lần nữa lao tới, xuyên qua thân thể của hắn. Linh khí tới từ bảy ngọn Yêu Đăng một lần nữa tăng vọt, lúc này đã đạt đến bảy thành!
Mạnh Hạo lại bắt đầu lần thứ hai trùng kích ngưng khí tầng thứ mười ba!
Thời gian chậm rãi trôi qua, vết thương ngày càng nhiều... hắn ra tay tàn nhẫn với chính mình, khiến thân thể hắn đã dần run rẩy, hai mắt đã bắt đầu mơ hồ. Linh khí từ bảy ngọn Yêu Đăng vào lúc này đã có chín thành hướng về phía hắn, khiến thân thể của hắn như đắm chìm trong linh khí nồng nặc.
“Thật không muốn sống mà...” Chứng kiến cảnh tượng này khiến Kháo Sơn lão tổ cả người ngây ngẩn, hô hấp dồn dập. Nhưng đồng thời cũng rung động trước vẻ chấp nhất của Mạnh Hạo.
“Ta phải cường đại hơn, không vì cái gì, chỉ là ta muốn cường đại hơn!” Ý thức của Mạnh Hạo đã mơ hồ, nhưng suy nghĩ cố chấp trong đầu khiến hắn lúc này dù đã có bộ dạng như thế nhưng vẫn không có chút nào muốn buông bỏ, giống như lời hắn thì thào, hắn, muốn cường đại hơn!
Ngưng khí tầng mười ba, Mạnh Hạo hắn nhất định phải đột phá!
“Đây là đạo của hắn...” Kháo Sơn lão tổ thở dài, lão đã hiểu.
Nhưng lão cũng không thể nào nghĩ tới Mạnh Hạo lại rõ ràng ác đến vậy. Hung ác thì cũng thôi, thậm chí có cả túi càn khôn thì cũng thôi, nhưng hắn rõ ràng còn có thể bước vào ngưng khí tầng mười để cướp đoạt linh khí cùng với mình.
Việc này khiến Kháo Sơn lão tổ khóc không ra nước mắt. Lúc này lão cắn răng, trong lòng càng xuất hiện cảm giác bất an hiếm thấy. Lão nhớ đến yêu cầu của cái Phong Yêu Cổ Ngọc kia, không phải ngưng khí tầng thứ mười ba thì không thể chạm. Năm đó, lúc mấy lão bất tử kia nói ra chuyện đó, trong lòng lão rất là khinh bỉ, cho rằng Phong Yêu Tông đã tự đoạn truyền thừa của chính mình. Nhưng hôm nay lão thấy Mạnh Hạo ở nơi này đang muốn bước vào ngưng khí tầng thứ mười một, lập tức khiến lão càng cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nhưng bây giờ lão cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục hấp thu linh khí, đây là điều duy nhất lão có thể làm. Lão muốn hấp thu nhiều hơn, nhanh hơn Mạnh Hạo, tranh thủ khiến la bàn trong tay mình nhanh chóng hồi phục, lại khiến cho Mạnh Hạo ở chỗ đó không cách nào tiếp tục tăng lên được nữa.
Linh khí kia xuyên qua mặt đất, khi chui vào trong la bàn thì trở thành màu đỏ. Dường như khi linh khí chui vào còn mang theo cả loại vật chất nào đó ở trên mặt đất.
“Mạnh Hạo chết tiệt, lão tổ ta không phải là chỉ không giải độc cho ngươi sao, không phải là chỉ cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch sao, đâu có gì là quá đáng. Nói thế nào ta cũng là lão tổ của ngươi a.” Kháo Sơn lão tổ trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Giờ phút này, trong cơ thể vang lên những tiếng nổ ngập trời. Hai thành linh khí tiến vào, khiến cơ thể của hắn run lên, nhưng hắn lại càng cảm nhận được thân thể biến hóa mãnh liệt. Biến hóa, là dh của hắn. Dh của hắn càng thêm tràn đầy, khiến kinh mạch trong thân thể của hắn trong chớp mắt rõ ràng lớn thêm không ít. Cho đến khi trong đầu hắn oanh lên một tiếng, thì hắn đã cảm giác được, chính mình hình như đã đột phá một cái cảnh giới nào đó.
Ngưng khí tầng thứ mười một!
Đan Hải của hắn lớn hơn, gần như khuếch tán khắp toàn thân. Loại Đan Hải này, căn bản là không có khả năng xuất hiện ở tu vi ngưng khí, mà mức độ tràn đầy của Đan Hải cũng quyết định đến sự phát triển sau này cùng với chiến lực của tu sĩ.
Có thể nói, nếu như Mạnh Hạo dùng Đan Hải như vậy để Trúc Cơ thì độ khó cũng sẽ đồng dạng lớn hơn. Nhưng một khi thành công, thì chiến lực bản thân hắn sẽ vượt qua những người cùng cảnh giới gần như gấp đôi.
Ngưng khí tầng thứ mười một không còn là luyện thể mà là mở rộng Đan Hải!
Đan Hải mở rộng khiến toàn thân Mạnh Hạo nổ vang, linh khí mênh mông giống như là biển hiện ra khiến cho Đan Hải của hắn phát ra gợn sóng ngập trời, lan ra xa vô tận.
Cho đến lúc Mạnh Hạo mở mắt ra. Hắn thở sâu, tiếng hô hấp giống như tiếng sấm rền quanh quẩn. Hắn đứng lên, hai mắt lóe sáng mang theo cố chấp, một lần nữa bước về phía trước một bước, hai bước, ba bước!
Cho đến khi hắn đã đứng ở bên cạnh bảy ngọn Yêu Đăng, đã có thể chạm tay vào. Lúc này linh khí hắn có thể hấp thu đã lên đến ba thành.
Ba thành, nhìn thì không nhiều, nhưng Mạnh Hạo đang cùng Kháo Sơn lão tổ cướp đoạt, nếu không phải ngưng khí tầng mười một không được thiên địa tán thành, khiến cho cảnh giới này có thể cướp đoạt thiên địa tạo hóa, chỉ dùng tu vi của hắn thì không thể nào làm được.
“Mạnh Hạo, ngươi đã xong chưa...” Kháo Sơn lão tổ thấy Mạnh Hạo lập tức bước thêm ba bước thì trong lòng càng thêm khẩn trương. Bởi vì một khi Mạnh Hạo đạt đến ngưng khí tầng mười hai thì khoảng cách đến tư cách mà Phong Yêu Cổ Ngọc yêu cầu chỉ còn một bước!
“Đa tạ lão tổ thành toàn, ta sắp xong rồi.” Mạnh Hạo bình tĩnh nói. Hai mắt hắn lại nhắm nghiền, tiếp tục hấp thu. Linh khí rót vào trong cơ thể, theo một tiếng nổ vang, tu vi của hắn từ ngưng khí tầng mười một trực tiếp bước vào ngưng khí tầng mười hai.
Kể từ sau thời viễn cổ, chưa từng có bất kỳ người nào, bước vào... ngưng khí tầng thứ mười hai!
Nháy mắt khi hắn bước vào ngưng khí tầng mười hai, lập tức trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện một trận đau đớn trước nay chưa từng có. Trong cơn đau, linh thức của hắn không có chút biến hóa nhưng trong đầu hắn trong khoảnh khắc này lại giống như bị xé nứt, giống như đang mở ra một dòng suối nhỏ!
Đó là... thức hải!!
Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ, mới có thể có được thức hải!
Sau thời viễn cổ, tu sĩ từ ngưng khí bước vào Trúc Cơ sẽ từ không sinh có mà mở ra thức hải. Dựa vào tư chất bất đồng cùng với công pháp tu luyện khác nhau mà thức hải lớn nhỏ khác nhau. Thức hải càng lớn thì tiềm lực càng lớn, thậm chí là linh thức lại càng mênh mông.
ở thời xa xưa, tuy tu sĩ tu luyện đến ngưng khí tầng chín là có thể Trúc Cơ. Nhưng đa phần đều có khát vọng khi đến ngưng khí tầng mười hai mới Trúc Cơ. Bởi vì ngưng khí tầng mười hai có thể bước đầu mở ra thức hải. Do đó tiến hành Trúc Cơ ở cấp độ này sẽ khiến cho thức hải sau khi đạt được Trúc Cơ vượt xa người khác!
Tu chân giới ngày nay, có thể nói Mạnh Hạo là người đầu tiên bước vào ngưng khí tầng mười hai. Nếu việc này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ oanh động toàn bộ Tu chân giới.
Nhưng lúc này, hắn cũng đã khiến Kháo Sơn lão tổ rung động. Lão ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, chứng kiến toàn bộ quá trình Mạnh Hạo từ ngưng khí tầng chín bước vào ngưng khí tầng mười hai, đã hoàn toàn câm nín.
“Theo truyền thuyết từ xa xưa, ngưng khí đại viên man là tầng thứ mười ba. Nhưng dù ở thời viễn cổ, cũng hiếm người có thể đạt tới. Nghe nói ngưng khí tầng mười ba có quan hệ đến tạo hóa. Có thể đem tư chất của tu sĩ... cải biến! Tuy thay đổi không quá nhiều, nhưng tư chất là do thiên địa sinh ra, cho dù chỉ là cải biến một chút, cũng đã là nghịch thiên!” Kháo Sơn lão tổ khẽ thì thào.
“Không nhớ rõ bao nhiêu năm trước, lão bất tử Phong Yêu Tông kia đã khen ta có số mệnh tốt... Nhưng so sánh với tiểu tử này... Hắn mới là có số mệnh tốt, tiểu tử này mệnh quá vượng. Chết tiệt, ta sao lại trêu chọc phải cái thứ này!”
Ngay lúc Kháo Sơn lão tổ còn đang thì thào, Mạnh Hạo lại một lần nữa mở hai mắt. Trong mắt hắn lộ ra thâm sâu. Đầu hắn vẫn còn rất đau, nhưng trong đau đớn, Mạnh Hạo lại có cảm giác thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Dường như thế giới trong mắt hắn đã có chỗ khác biệt. Nhưng rốt cuộc là không giống ở chỗ nào thì Mạnh Hạo lại không hình dung ra. Hắn chỉ cảm giác được toàn bộ cái thiên địa nay, dường như đã nhiều thêm một sắc thái nào đó mà trước kia không có.
Cùng lúc đó, lực hút khổng lồ trong cơ thể hắn lúc này cũng đã xuất hiện dấu hiệu sắp tiêu tán. Dường như lúc này cơ thể của Mạnh Hạo có thể thừa nhận linh khí đã đến cực hạn do đó tự động đình chỉ hấp thu.
Linh khí từ bảy ngọn Yêu Đăng đã từ ba thành chậm rãi biến thành hai thành, rồi một thành.
Việc này khiến cho Mạnh Hạo cau mày. Hắn cảm nhận được một cách rõ ràng tu vi vẫn chưa đạt đến đỉnh phong của ngưng khí. Hình như... vẫn còn một tầng ngăn cách, phá tan được tầng ngăn cách này mới là ngưng khí đại viên mãn.
Cảm giác này rất mãnh liệt. Nhưng lúc này lực hút trong cơ thể đã sắp biến mất, dường như cái tầng ngăn cách này sẽ vĩnh viễn tồn tại, không thể nào đột phá.
“Ha ha, ta đã nói rồi, cái ngưng khí tầng mười ba này ngay cả thời viễn cổ cũng rất ít người có thể đạt tới. Thậm chí nghe đồn ngưng khí cảnh thật ra không có tầng này, ngưng khí tầng mười hai đã là cực hạn. Mạnh Hạo, không cần phải thử, mau lùi ra phía sau, đừng có trì hoãn đại kế của lão tổ. Chờ khi ta đi ra ngoài, xem ta làm thế nào thu thập ngươi... ngươi tiểu vương bát đản này phải bị ăn đòn!” Kháo Sơn lão tổ bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn. Lão mở miệng cười to, thầm nghĩ tuy linh khí bị Mạnh Hạo hút đi mất một ít, nhưng thực ra cũng không phải quá nhiều, vẫn còn có thể miễn cưỡng chèo chống được cho kế hoạch của mình. Mà chỉ cần Mạnh Hạo không đạt được ngưng khí tầng mười ba thì cũng không có tư cách đạt được Phong Yêu Cổ Ngọc.
“Xem ra tên tiểu tử này cũng chỉ là có số mệnh tốt một chút mà thôi.” Kháo Sơn lão tổcàng lúc càng thấy đắc ý. Nhưng vào lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng lóe lên, tính cách của hắn vô cùng cố chấp, bây giờ đã là ngưng khí tầng mười hai, cũng thấy được tầng ngăn cách, hắn phải nghĩ tất cả mọi cách để cho mình có thể đột phá.
“Lực hút trong cơ thể giảm đi... Làm thế nào để nó có thể tiếp tục gia tăng...” Trong đầu Mạnh Hạo có muôn ngàn ý niệm đang vận chuyển. Bỗng hai mắt hắn lóe lên, tai phải vỗ túi trữ vật, lập tức hai thanh kiếm gỗ gào thét bay ra.
Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào kiếm gỗ rồi mạnh mẽ cắn răng một cái. Lập tức một thanh bay đến chỗ Mạnh Hạo. Trong lúc Kháo Sơn lão tổ còn đang sững sờ thì lão đã thấy thanh kiếm gỗ kia rạch ra trên người Mạnh Hạo hơn mười vết thương, mà vẫn còn chưa dừng lại.
Mạnh Hạo cẳn răng chịu đựng để cho kiếm gỗ cắt qua thân thể. Hai mắt hắn lộ ra vẻ cố chấp. Từng vết thương hiện ra kèm theo máu tươi, nhưng Mạnh Hạo cũng lập tức phát hiện linh lực trong cơ thể đang không ngừng thoát ra từ miệng vết thương.
Hắn muốn, chính là cái này!
Linh lực tiêu tán, lập tức khiến lực hút trong cơ thể lúc này sắp biến mất đột nhiên dừng lại, sau đó lại mạnh dần lên. Một màn này, khiến trong lòng Mạnh Hạo càng thêm kiên định, hắn lại điều khiển thanh kiếm gỗ còn lại, dùng cả hai thanh kiếm gỗ không ngừng vạch ra một đạo rồi lại một đạo vết thương. Trong nháy mắt, trên người hắn đã xuất hiện gần một trăm vết kiếm!
Thương thế như vậy khiến linh lực trong cơ thể Mạnh Hạo thoát ra một lượng lớn, nhưng cũng theo đó mà lực hút trong cơ thể hắn cũng càng mạnh.
Kháo Sơn lão tổ trợn mắt há mồm, lão không ngờ Mạnh Hạo lại có cách này. Giờ phút này, cho dù là lão, khi nhìn thấy vết thương chằng chịt cùng với máu tươi khắp thân hình Mạnh Hạo, thấy được vẻ chấp nhất trong mắt đối phương, lão đã cảm nhận được càng rõ ràng tính cách của Mạnh Hạo rất ẩn nhẫn, không dễ dàng biểu hiện hung ác. Càng đối với mình hung ác, thì mới có thể ác độc với người khác!
Khi vết thương càng nhiều, lực hút trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm nổ vang, khiến linh khí trong bảy ngọn Yêu Đăng từ một thành lại một lần nữa biến thành ba thành, thậm chí còn mơ hồ đạt được bốn thành. Linh khí không ngừng rót vào trong cơ thể Mạnh Hạo, nhưng vẫn không cách nào phá tan được tầng ngăn cách kia.
Một lát sau, Mạnh Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười lạnh như băng. Tay phải hắn nâng lên, lập tức một thanh kiếm gỗ gào thét bay đến, đâm mạnh vào ngực Mạnh Hạo. Kiếm gỗ lóe lên hàn mang, trực tiếp xuyên qua ngực của Mạnh Hạo, khiến một mảng máu tươi xuất hiện. Khóe miệng Mạnh Hạo cũng tràn máu, trong cơ thể hắn linh lực bỗng chốc thoát ra nhanh gấp mấy lần, cũng lập tức khiến cho lực hút trong cơ thể của hắn cũng lớn lên gấp bội.
Giờ phút này linh khí từ bảy ngọn Yêu Đăng đã có năm thành hướng về phía Mạnh Hạo.
Một tiếng nổ vang lên. Mạnh Hạo mượn nhờ cỗ linh khí mênh mông này để tiến hành trùng kích tầng ngăn cách kia. Tầng ngăn cách chấn động khiến khóe miệng Mạnh Hạo phun ra máu tươi. Kiếm gỗ lại một lần nữa lao tới, xuyên qua thân thể của hắn. Linh khí tới từ bảy ngọn Yêu Đăng một lần nữa tăng vọt, lúc này đã đạt đến bảy thành!
Mạnh Hạo lại bắt đầu lần thứ hai trùng kích ngưng khí tầng thứ mười ba!
Thời gian chậm rãi trôi qua, vết thương ngày càng nhiều... hắn ra tay tàn nhẫn với chính mình, khiến thân thể hắn đã dần run rẩy, hai mắt đã bắt đầu mơ hồ. Linh khí từ bảy ngọn Yêu Đăng vào lúc này đã có chín thành hướng về phía hắn, khiến thân thể của hắn như đắm chìm trong linh khí nồng nặc.
“Thật không muốn sống mà...” Chứng kiến cảnh tượng này khiến Kháo Sơn lão tổ cả người ngây ngẩn, hô hấp dồn dập. Nhưng đồng thời cũng rung động trước vẻ chấp nhất của Mạnh Hạo.
“Ta phải cường đại hơn, không vì cái gì, chỉ là ta muốn cường đại hơn!” Ý thức của Mạnh Hạo đã mơ hồ, nhưng suy nghĩ cố chấp trong đầu khiến hắn lúc này dù đã có bộ dạng như thế nhưng vẫn không có chút nào muốn buông bỏ, giống như lời hắn thì thào, hắn, muốn cường đại hơn!
Ngưng khí tầng mười ba, Mạnh Hạo hắn nhất định phải đột phá!
“Đây là đạo của hắn...” Kháo Sơn lão tổ thở dài, lão đã hiểu.
/391
|