Phập!
Hai thanh kiếm gỗ cùng lúc đâm xuyên qua người Mạnh Hạo, máu bắn ra ngoài tung tóe, đồng thời sinh mệnh chi hỏa của hắn cũng nhanh chóng trở nên tối đi trông thấy. Nhưng ngược lại lực hút linh khí trong cơ thể lại tăng vọt lên một mức độ chưa từng có, dữ dội và mạnh mẽ đến mức có thể cắn nuốt hết cả thiên địa trước mắt. Như thể tất cả trở ngại và hung hiểm trước mắt cũng không cách gì ngăn cản bước tiến trên con đường trở thành cường giả của hắn.
Lực hút này dường như chịu ảnh hưởng từ quyết tâm của Mạnh Hạo trong lúc đầu óc hắn gần như mơ hồ, đột nhiên tăng lên mạnh mẽ đến đỉnh điểm!
“Đây mới thật sự…là cướp đoạt tạo hóa của Thiên địa!” Kháo Sơn lão tổ nhìn Mạnh Hạo thì thầm trong lòng.
Đúng như lời Kháo Sơn lão tổ nói, dường như chấp niệm trở nên mạnh mẽ và tu vi của hắn hiện giờ đang dung hợp lẫn nhau, rồi dần hình thành nên một luồng khí tức cố chấp mà cướp đoạt tạo hóa trời đất, nghịch thiên cải mệnh của Ngưng khí kì tầng mười ba.
Tiếng rầm rĩ vang vọng xung quanh, lúc này toàn bộ linh khí từ bảy chén đèn dầu đều bị hút về phía Mạnh Hạo. Sau đó chui vào trong thân thể hắn, trở thành lực lượng giúp Mạnh Hạo tiến hành đột phá bình cảnh tầng mười ba này.
Có thể coi như hắn đang dùng toàn bộ lực lượng của sáu vị tu sĩ Kết đan và một vị tu sĩ Nguyên Anh để đột phá bình cảnh tầng này. Đáng nói hơn, lực lượng này cũng chỉ là lực phụ trợ mà thôi, lực lượng quan trọng nhất giúp hắn đột phá thành công chính là chấp niệm phải trở nên mạnh mẽ của bản thân hắn. Sự cố chấp này cũng có nét giống với sự tồn tại không được thiên địa thừa nhận của Ngưng khí kì tầng mười ba, do đó mà nhận được sự tán thành của ý chí của thiên địa thời Viễn cổ đã tiêu tán, mới dần hình thành nên Ngưng khí Kì tầng mười ba ở Mạnh Hạo!
Tiếng nổ ầm vang, tầng bình cảnh kia liền sụp đổ vỡ vụn ra. Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Hạo như được chìm đắm trong biển linh khí vô cùng to lớn, tu vi của hắn nhanh chóng từ tầng mười hai tăng vọt lên tầng mười ba, trở thành người duy nhất đạt đến Ngưng khí kì đại viên mãn từ sau thời kì Viễn Cổ đến nay!
Thời khắc Mạnh Hạo chính thức đạt tới Ngưng khí đại viên mãn, tư chất tu hành của hắn bỗng nhiên có sự cải biến. Loại thay đổi này diễn ra lặng lẽ đến nỗi chính hắn cũng chỉ có thể nhận ra một cách mơ hồ. Nhưng nếu có người ngoài nào đó tra xét lại tư chất của Mạnh Hạo lúc này nhất định sẽ phát hiện ra được tư chất tu hành của hắn không còn bình thường như lúc trước nữa, tuy vẫn chưa thể gọi là Thiên kiêu nhưng chắc chắn tư chất của hắn đã được đề thăng một tầng cao hơn rất nhiều!
Nên biết rằng từ sau thời kì viễn cổ đến nay, cho dù có thiên tài địa bảo đi chăng nữa cũng không ai có thể cải biến được tư chất tu hành của một người. Nhưng hôm nay trên người Mạnh Hạo lại xuất hiện sự cải biến này!
Từ sau thời kì viễn cổ tới nay, hắn là người duy nhất chính thức đạt Ngưng khí kì đại viên mãn, cũng là người duy nhất cải biến được tư chất tu hành! Tất cả mọi chuyện như đánh dấu bước khởi đầu cho con đường một vị cường giả quật khởi!
Đạt tới Ngưng khí đại viên mãn, tư chất thay đổi, trong chớp mắt toàn bộ vết thương trên thân thể Mạnh Hạo đã lành lặn lại. Cả người hắn còn chìm ngập trong linh khí, thoải mái như vừa được sinh ra thêm lần nữa!
Hoặc cũng có thể đối với Mạnh Hạo mà nói, đây chính là thời khắc bắt đầu một cuộc đời mới của hắn!
Sau một nén nhang, Mạnh Hạo mở mắt ra, toàn bộ linh khí lại tràn xuống mặt đất lại. Lúc này hắn đã đến Ngưng khí cảnh viên mãn, lực hút trong cơ thể cũng tự động tiêu tán đi.
Kháo Sơn lão tổ chính mắt thấy tường tận quá trình lột xác của Mạnh Hạo, lão chỉ còn biết câm nín mà thôi.
Càng làm cho lão nghẹn lời chính là việc đầu tiên tên tiểu bối này mở mắt ra, liền nâng tay phải lên chộp lấy cái chén đèn dầu thứ bảy chứa Nguyên Anh của Thiên Cơ thượng nhân bên trong. Cả người nhanh chóng lui về phía sau, sau đó cũng không chần chờ mà hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến lối ra ở vùng nước xoáy.
“Ngươi, ngươi, ngươi…. ngươi cũng không sợ mình bị thiêu chết sao!” Kháo Sơn lão tổ sững ngươi, sau đó tỉnh lại bèn lập tức mắng to, trơ mắt nhìn thân hình Mạnh Hạo chui vào lối ra ở vùng nước xoáy rồi dần dần biến mất.
“Tên tiểu bối khốn kiếp nhà ngươi, tên vô sỉ nhà ngươi, không,…là quá vô sỉ nhà ngươi, Phong Yêu tông các ngươi đều là một đám khốn kiếp, đều là một đám vô sỉ đến cực điểm!!!” Kháo Sơn lão tổ đi tới đi lui trong lòng đất, không ngừng gáo thét phẫn nộ.
Trong lúc Mạnh Hạo bước ra khỏi vòng xoáy nước, động phủ không còn ở trạng thái bị phong kín làm cho khe hở tràn khí tức tử vong ra ngoài, nhưng sau đó cũng nhanh chóng khép lại.
Tại Nam Vực, bên ngoài lãnh thổ nước Triệu. Có một quốc gia khác tên là Thiên Cơ được dựng trên một vùng núi non trùng điệp, giáp ranh với nước Triệu. Nhìn chung, hai nước so ra cũng không có nhiều điểm khác biệt, chỉ là dân chúng nơi này hung hãn hơn nhiều.
Dù sao thì nước Triệu thần phục Đông thổ, mà nước Thiên Cơ thì không. Hơn nữa dân chúng nước này cũng không cúi đầu trước Đại Đường, chỉ cúi đầu trước thiên cơ. Cũng có thể nói tất cả các tông môn trong nước Thiên Cơ này đều là chi nhánh của Thiên Cơ tông.
Tại phía Đông của vùng núi non bao quanh nước Thiên Cơ này, có ba dãy núi lớn hình rồng uốn lượn vờn quanh đều hướng về một ngọn núi cao ở trung tâm. Ngọn núi này là ngọn cao nhất nước Thiên Cơ, quanh năm mây mù vờn quanh che mù đỉnh núi. Trên đỉnh có đặt một cái chuông lớn, một năm chỉ gióng lên một hồi chuông vang vọng tới tận trời xanh.
Bên dưới chuông là lầu các chạm trổ cầu kì san sát trùng điệp với nhau. Nơi này…. chính là Đệ nhất tông môn của nước Thiên cơ, Thiên Cơ tông!
Trên sơn môn Thiên Cơ tông, một tu sĩ già nua, mình mặc thanh sam, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang khoanh chân ngồi. Trong trí nhớ của hầu hết các đệ tử Thiên Cơ tông, thì vị tu sĩ này đã khoanh chân ngồi phía dưới chuông này từ rất rất lâu rồi, cho dù bao nhiêu năm tháng gió mưa vùi giập, thì vị này vẫn như tượng đá ngồi bất động mãi mãi như vậy.
Chúng đệ tử cũng không ai biết rõ thân phận của vị này, âm thầm suy đoán chỉ có trưởng bối tông môn thì mới có thể khoanh chân ngồi phía dưới Thiên Cơ chung. Chỉ khi đám cường giả Thiên Cơ tông lúc hướng về lão giả thanh sam mới lộ ra thần sắc cung kính từ tận sâu trong ánh mắt.
Giờ phút này, bên trong Thiên Cơ tông truyền ra từng tràng âm thanh tụng niệm kinh văn của chúng đệ tử. Âm thanh liên tục vang lên, dần dần phảng phất như được biến đổi thành một lực lượng vô hình vòng quanh bốn phía sau đó lại bị cuốn lên, ngưng tụ tại đỉnh núi. Dường như ở chỗ này có một vòng xoáy vô hình đem toàn bộ tiếng tụng niệm cắn nuốt hết.
Chỉ có một số người có tu vi cao thâm mới có thể nhìn thấy được, toàn bộ tiếng tụng niệm kinh văn của chúng đệ tử Thiên Cơ tông đều là bị Thiên Cơ chung cắn nuốt hấp thu toàn bộ. Thậm chí chuông này không chỉ cắn nuốt tiếng tụng niệm của tu sĩ, mà còn bao gồm cả tiếng tụng niệm của toàn bộ dân chúng nước Thiên Cơ này.
Lúc này, vị lão nhân mặc thanh sam vẫn khoanh chân ngồi phía chuông gần như chưa từng nhúc nhích bỗng nhiên cả người run lên, phun ra một ngụm máu tươi. Ngay lúc lão phun ra máu tươi, Thiên Cơ chung bỗng nhiên vang lên một hồi chuông, âm thanh ngân nga vang vọng truyền khắp cả Thiên Cơ tông, truyền tới mọi ngóc ngách của nước Thiên Cơ.
Tiếng chuông vang lên làm chấn động tâm thần toàn bộ chúng đệ tử, đồng thời khiến cho toàn bộ cường giả Thiên Cơ tông đang tĩnh tọa đều bừng tỉnh dậy, tất cả hóa thành cầu vồng hướng đến chỗ Thiên Cơ chung mà bay tới.
Đến nơi, bọn hắn lập tức thấy được lão nhân mặc thanh sam khoanh chân ngồi ở đây từ từ mở mắt ra.
“Bái kiến lão tổ.”
Lão tổ an khang! Âm thanh của hơn mười tu sĩ đang chắp tay cúi đầu chào vang vọng cả nơi này.
Hai mắt của Lão nhân mặc thanh sam khẽ mở, trong mắt như có tia chớp lóe lên. Tuy nhiên, đồng tử bên mắt trái của lão như mặt trời gay gắt, phát ra ánh sáng chói mắt, trong khi đó bên mắt phải của lão lại tối tăm sâu thăm thẳm, đồng tử mắt phải thì lại như mảnh trăng rằm, hai bên mắt hoàn toàn khác biệt khiến cho bất kì người nào lần đầu tiên gặp lão giả này đều khó mà quên được.
Đặc biệt là ngay lúc lão chớp mắt, giữa trán lão cũng bất chợt xuất hiện một vết nứt. Phảng phất như trong vết nứt đó cũng còn một con mắt mà người ngoài không thể nhìn rõ được, chỉ nhìn thấy được một mảnh màu máu đỏ sẫm, làm cho khí huyết nhộn nhạo, tâm thần điên đảo quay cuồng không thể khống chế bản thân được.
“Kháo Sơn lão tổ, ngươi dám hủy đi phân thân của lão phu, lại cự tuyệt ý tốt của lão phu, chuyện này…ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! Lão phu cũng tò mò, một Trảm Linh nho nhỏ như ngươi đến tột cùng có chỗ dựa gì mà dám từ chối lời mời chào của Lê tiên!” Sắc mặt lão giả mặc thanh sam âm trầm, giơ tay phải vỗ xuống mặt đất, lập tức ngọn núi này ầm ầm rung chuyển tạo thành một đợt chấn động mạnh mẽ đẩy cả đám tu sĩ đang hoảng loạn phải lùi về phía sau.
Cùng thời điểm cả ngọn núi rung chuyển, chiếc Thiên Cơ chung trên đỉnh núi vẫn còn đang điểm hồi chuông ngân nga bỗng nhiên bay lên không trung. Xung quanh Thiên Cơ chung ẩn hiện vô số phù văn bay lượn, tỏa ra vạn trượng ánh sáng xanh, ánh sáng chói lóa tản mát ra khắp toàn bộ đất nước Thiên Cơ.
“Yêu ma xuất hiện, năm đó sư tổ quả nhiên tính toán không sai. Đại kiếp nạn thiên địa này chính là thời điểm một mạch Thiên cơ ta quật khởi! Lão phu phải đi lấy lại phân thân Nguyên Anh, tiện thể cũng xem xem Kháo Sơn lão tổ này thực lực tới đâu mà dám lớn lối cuồng vọng đến như vậy!” Lão giả áo xanh này chính là Thiên Cơ thượng nhân. Phân thân của lão đã bị Kháo Sơn lão tổ cắn nuốt, còn tại đây chính là bản tôn của lão. Vừa nói xong lão liền đứng dậy cất bước thẳng lên không trung. Đồng thời nâng tay phải nhấc chiếc Thiên Cơ chung to lớn kia lên, hóa thành cầu vồng mang theo sát cơ thẳng tiến tới nước Triệu.
Lúc này tại một tòa từ đường của Phong Hàn tông bên trong nước Triệu xuất hiện âm thanh vỡ nát truyền ra ngoài. Đệ tử canh giữ từ đường vội vàng đẩy cửa bước vào xem xét, thì thấy được cảnh tượng khiến cả người y run rẩy, sắc mặt tái nhợt kinh hoàng chưa từng có
Bên trong từ đường đặt tất cả mệnh giản của tu sĩ trong tông, mà mệnh giản của chưởng giáo Kết đan và Thái thượng trưởng lão lại bị vỡ nát!
Điều này có nghĩa là chưởng giáo Kết đan và thái thượng trưởng lão đều đã vẫn lạc!
Ngoài ra, mệnh giản của Trưởng lão Trúc cơ cũng vỡ nát ra. Một màn này diễn ra khiến cho vị đệ tử canh giữ từ đường này không dám tin vào hai mắt mình, cả người nhũn ra run rẩy liên hồi.
Cũng may lúc Chưởng giáo kết đan Phong hàn tông dẫn người ra ngoài có để lại một vị trưởng lão Trúc cơ trông coi tông môn. Sau khi vị trưởng lão Trúc cơ này biết được mọi chuyện, sắc mặt y tái mét, lập tức truyền lệnh phong tỏa mọi tin tức truyền ra. Hơn ai hết, y hiểu rõ việc một vị Kết đan trong tông môn tử vong, chắc chắn sẽ dẫn tới một màn kiếp nạn to lớn đối với tông môn, gần như địa vị của tông môn sẽ ngay lập tức suy sụp. Mà đằng này lại còn thêm việc toàn bộ trưởng lão Trúc cơ còn lại cũng vẫn lạc, khiến cho nguy cơ mà tông môn đối mặt càng nhiều hơn, mà tông môn cũng có thể nói là rơi xuống dốc không phanh.
“Đến cùng thì xảy ra chuyện gì ở chỗ Kháo Sơn lão tổ bế quan vậy!” Vị trưởng lão Trúc Cơ của Phong Hàn tông này chỉ còn cách phái một lượng lớn đệ tử Ngưng khí tiến về Kháo Sơn tông tìm hiểu mọi chuyện.
Sau đó, y đè nén lại nỗi hoảng loạn trong lòng, cắn răng thổi lên chiếc kèn hiệu lệnh của tông môn mấy trăm năm nay chưa phải đụng đến.
Kèn hiệu nổi danh này có tên là Đạo giác.
Đạo giác nổi lên, có thể huy động toàn bộ lực lượng ẩn dấu của tông môn!
Bất kì một gia tộc hay tông môn nào cũng đều có một lực lượng ẩn dấu riêng. Đối với ba đại tông môn, lực lượng ẩn dấu của bọn họ phần lớn là những vị lão tổ Giả Anh trong tông môn từng đột phá lên Nguyên anh bị thất bại, bèn lâm vào trạng thái ngủ say để trì hoãn tử vong. Chỉ có bọn họ lúc này mới có khả năng trấn áp được trường hạo kiếp sắp tới của tông môn mà thôi.
Âm thanh của kèn hiệu truyền khắp toàn bộ tông môn, tới một động phủ tuyệt mật phía sau núi, chỗ đó có một vị lão giả khô quắt đang khoanh chân ngồi. Vị này cả người héo rũ như một bộ hài cốt, cả người phảng phất như đã tử vong từ lâu, nhưng nghe tới thanh âm của kèn truyền tới, mi mắt của vị này bỗng nhiên giật giật.
Cùng lúc đó là một luồng linh thức khổng lồ đột nhiên bùng lên bao phủ toàn bộ Phong hàn tông, tập trung lên người tu sĩ Trúc cơ vừa thổi lên kèn lệnh. Cả người tu sĩ Trúc cơ này run lên bần bật, sắc mặt lộ rõ sự đau đớn. Y biết luồng linh thức vô cùng mạnh mẽ đến mức có thể diệt sát mình chỉ trong một ý niệm này đang lục lọi trí nhớ của y.
Một lúc lâu sau luồng linh thức này mới rời khỏi, cả người tên tu sĩ Trúc cơ đều xụi lơ trên mặt đất, hơi thở mệt nhọc, mặt mày tái nhợt. Y hiểu, vừa rồi nếu tu vi bản thân không phải tới Trúc Cơ thì một màn lục lọi trí óc vừa rồi hẳn y phải chết không nghi ngờ gì.
“Cầm Ngọc hàn này của lão phu đem phong tỏa toàn bộ sơn môn Kháo Sơn tông, không cho phép bất kì kẻ nào lọt ra ngoài. Lão phu cần mấy canh giờ nữa mới hoàn toàn thức tỉnh, trong lúc đó các ngươi tranh thủ thu thập toàn bộ dấu vết để lại cho ta.” Âm thanh tang thương vang vọng toàn bộ Phong hàn tông khiến cho tên tu sĩ Trúc cơ kia vội vã đứng lên chắp tay cúi thấp đầu.
Sau đó từ ngọn núi phía sau của Phong Hàn tông bay ra một miếng băng ngọc màu lam, rơi thẳng vào tay vị tu sĩ Trúc Cơ kia.
Sự việc tương tự như vậy cũng xảy ra tại Khúc Thủy tông và Phương Dạ tông, bọn họ đều phát hiện ra toàn bộ mệnh giản của Chưởng giáo và các trưởng lão đều vỡ vụn. Bèn hoảng loạn rối rít phát động toàn bộ lực lượng ẩn dấu của tông môn!
Giờ khắc này, toàn bộ giới tu chân nước Triệu lại bắt đầu một tràng phong ba mới.
Hai thanh kiếm gỗ cùng lúc đâm xuyên qua người Mạnh Hạo, máu bắn ra ngoài tung tóe, đồng thời sinh mệnh chi hỏa của hắn cũng nhanh chóng trở nên tối đi trông thấy. Nhưng ngược lại lực hút linh khí trong cơ thể lại tăng vọt lên một mức độ chưa từng có, dữ dội và mạnh mẽ đến mức có thể cắn nuốt hết cả thiên địa trước mắt. Như thể tất cả trở ngại và hung hiểm trước mắt cũng không cách gì ngăn cản bước tiến trên con đường trở thành cường giả của hắn.
Lực hút này dường như chịu ảnh hưởng từ quyết tâm của Mạnh Hạo trong lúc đầu óc hắn gần như mơ hồ, đột nhiên tăng lên mạnh mẽ đến đỉnh điểm!
“Đây mới thật sự…là cướp đoạt tạo hóa của Thiên địa!” Kháo Sơn lão tổ nhìn Mạnh Hạo thì thầm trong lòng.
Đúng như lời Kháo Sơn lão tổ nói, dường như chấp niệm trở nên mạnh mẽ và tu vi của hắn hiện giờ đang dung hợp lẫn nhau, rồi dần hình thành nên một luồng khí tức cố chấp mà cướp đoạt tạo hóa trời đất, nghịch thiên cải mệnh của Ngưng khí kì tầng mười ba.
Tiếng rầm rĩ vang vọng xung quanh, lúc này toàn bộ linh khí từ bảy chén đèn dầu đều bị hút về phía Mạnh Hạo. Sau đó chui vào trong thân thể hắn, trở thành lực lượng giúp Mạnh Hạo tiến hành đột phá bình cảnh tầng mười ba này.
Có thể coi như hắn đang dùng toàn bộ lực lượng của sáu vị tu sĩ Kết đan và một vị tu sĩ Nguyên Anh để đột phá bình cảnh tầng này. Đáng nói hơn, lực lượng này cũng chỉ là lực phụ trợ mà thôi, lực lượng quan trọng nhất giúp hắn đột phá thành công chính là chấp niệm phải trở nên mạnh mẽ của bản thân hắn. Sự cố chấp này cũng có nét giống với sự tồn tại không được thiên địa thừa nhận của Ngưng khí kì tầng mười ba, do đó mà nhận được sự tán thành của ý chí của thiên địa thời Viễn cổ đã tiêu tán, mới dần hình thành nên Ngưng khí Kì tầng mười ba ở Mạnh Hạo!
Tiếng nổ ầm vang, tầng bình cảnh kia liền sụp đổ vỡ vụn ra. Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Hạo như được chìm đắm trong biển linh khí vô cùng to lớn, tu vi của hắn nhanh chóng từ tầng mười hai tăng vọt lên tầng mười ba, trở thành người duy nhất đạt đến Ngưng khí kì đại viên mãn từ sau thời kì Viễn Cổ đến nay!
Thời khắc Mạnh Hạo chính thức đạt tới Ngưng khí đại viên mãn, tư chất tu hành của hắn bỗng nhiên có sự cải biến. Loại thay đổi này diễn ra lặng lẽ đến nỗi chính hắn cũng chỉ có thể nhận ra một cách mơ hồ. Nhưng nếu có người ngoài nào đó tra xét lại tư chất của Mạnh Hạo lúc này nhất định sẽ phát hiện ra được tư chất tu hành của hắn không còn bình thường như lúc trước nữa, tuy vẫn chưa thể gọi là Thiên kiêu nhưng chắc chắn tư chất của hắn đã được đề thăng một tầng cao hơn rất nhiều!
Nên biết rằng từ sau thời kì viễn cổ đến nay, cho dù có thiên tài địa bảo đi chăng nữa cũng không ai có thể cải biến được tư chất tu hành của một người. Nhưng hôm nay trên người Mạnh Hạo lại xuất hiện sự cải biến này!
Từ sau thời kì viễn cổ tới nay, hắn là người duy nhất chính thức đạt Ngưng khí kì đại viên mãn, cũng là người duy nhất cải biến được tư chất tu hành! Tất cả mọi chuyện như đánh dấu bước khởi đầu cho con đường một vị cường giả quật khởi!
Đạt tới Ngưng khí đại viên mãn, tư chất thay đổi, trong chớp mắt toàn bộ vết thương trên thân thể Mạnh Hạo đã lành lặn lại. Cả người hắn còn chìm ngập trong linh khí, thoải mái như vừa được sinh ra thêm lần nữa!
Hoặc cũng có thể đối với Mạnh Hạo mà nói, đây chính là thời khắc bắt đầu một cuộc đời mới của hắn!
Sau một nén nhang, Mạnh Hạo mở mắt ra, toàn bộ linh khí lại tràn xuống mặt đất lại. Lúc này hắn đã đến Ngưng khí cảnh viên mãn, lực hút trong cơ thể cũng tự động tiêu tán đi.
Kháo Sơn lão tổ chính mắt thấy tường tận quá trình lột xác của Mạnh Hạo, lão chỉ còn biết câm nín mà thôi.
Càng làm cho lão nghẹn lời chính là việc đầu tiên tên tiểu bối này mở mắt ra, liền nâng tay phải lên chộp lấy cái chén đèn dầu thứ bảy chứa Nguyên Anh của Thiên Cơ thượng nhân bên trong. Cả người nhanh chóng lui về phía sau, sau đó cũng không chần chờ mà hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến lối ra ở vùng nước xoáy.
“Ngươi, ngươi, ngươi…. ngươi cũng không sợ mình bị thiêu chết sao!” Kháo Sơn lão tổ sững ngươi, sau đó tỉnh lại bèn lập tức mắng to, trơ mắt nhìn thân hình Mạnh Hạo chui vào lối ra ở vùng nước xoáy rồi dần dần biến mất.
“Tên tiểu bối khốn kiếp nhà ngươi, tên vô sỉ nhà ngươi, không,…là quá vô sỉ nhà ngươi, Phong Yêu tông các ngươi đều là một đám khốn kiếp, đều là một đám vô sỉ đến cực điểm!!!” Kháo Sơn lão tổ đi tới đi lui trong lòng đất, không ngừng gáo thét phẫn nộ.
Trong lúc Mạnh Hạo bước ra khỏi vòng xoáy nước, động phủ không còn ở trạng thái bị phong kín làm cho khe hở tràn khí tức tử vong ra ngoài, nhưng sau đó cũng nhanh chóng khép lại.
Tại Nam Vực, bên ngoài lãnh thổ nước Triệu. Có một quốc gia khác tên là Thiên Cơ được dựng trên một vùng núi non trùng điệp, giáp ranh với nước Triệu. Nhìn chung, hai nước so ra cũng không có nhiều điểm khác biệt, chỉ là dân chúng nơi này hung hãn hơn nhiều.
Dù sao thì nước Triệu thần phục Đông thổ, mà nước Thiên Cơ thì không. Hơn nữa dân chúng nước này cũng không cúi đầu trước Đại Đường, chỉ cúi đầu trước thiên cơ. Cũng có thể nói tất cả các tông môn trong nước Thiên Cơ này đều là chi nhánh của Thiên Cơ tông.
Tại phía Đông của vùng núi non bao quanh nước Thiên Cơ này, có ba dãy núi lớn hình rồng uốn lượn vờn quanh đều hướng về một ngọn núi cao ở trung tâm. Ngọn núi này là ngọn cao nhất nước Thiên Cơ, quanh năm mây mù vờn quanh che mù đỉnh núi. Trên đỉnh có đặt một cái chuông lớn, một năm chỉ gióng lên một hồi chuông vang vọng tới tận trời xanh.
Bên dưới chuông là lầu các chạm trổ cầu kì san sát trùng điệp với nhau. Nơi này…. chính là Đệ nhất tông môn của nước Thiên cơ, Thiên Cơ tông!
Trên sơn môn Thiên Cơ tông, một tu sĩ già nua, mình mặc thanh sam, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang khoanh chân ngồi. Trong trí nhớ của hầu hết các đệ tử Thiên Cơ tông, thì vị tu sĩ này đã khoanh chân ngồi phía dưới chuông này từ rất rất lâu rồi, cho dù bao nhiêu năm tháng gió mưa vùi giập, thì vị này vẫn như tượng đá ngồi bất động mãi mãi như vậy.
Chúng đệ tử cũng không ai biết rõ thân phận của vị này, âm thầm suy đoán chỉ có trưởng bối tông môn thì mới có thể khoanh chân ngồi phía dưới Thiên Cơ chung. Chỉ khi đám cường giả Thiên Cơ tông lúc hướng về lão giả thanh sam mới lộ ra thần sắc cung kính từ tận sâu trong ánh mắt.
Giờ phút này, bên trong Thiên Cơ tông truyền ra từng tràng âm thanh tụng niệm kinh văn của chúng đệ tử. Âm thanh liên tục vang lên, dần dần phảng phất như được biến đổi thành một lực lượng vô hình vòng quanh bốn phía sau đó lại bị cuốn lên, ngưng tụ tại đỉnh núi. Dường như ở chỗ này có một vòng xoáy vô hình đem toàn bộ tiếng tụng niệm cắn nuốt hết.
Chỉ có một số người có tu vi cao thâm mới có thể nhìn thấy được, toàn bộ tiếng tụng niệm kinh văn của chúng đệ tử Thiên Cơ tông đều là bị Thiên Cơ chung cắn nuốt hấp thu toàn bộ. Thậm chí chuông này không chỉ cắn nuốt tiếng tụng niệm của tu sĩ, mà còn bao gồm cả tiếng tụng niệm của toàn bộ dân chúng nước Thiên Cơ này.
Lúc này, vị lão nhân mặc thanh sam vẫn khoanh chân ngồi phía chuông gần như chưa từng nhúc nhích bỗng nhiên cả người run lên, phun ra một ngụm máu tươi. Ngay lúc lão phun ra máu tươi, Thiên Cơ chung bỗng nhiên vang lên một hồi chuông, âm thanh ngân nga vang vọng truyền khắp cả Thiên Cơ tông, truyền tới mọi ngóc ngách của nước Thiên Cơ.
Tiếng chuông vang lên làm chấn động tâm thần toàn bộ chúng đệ tử, đồng thời khiến cho toàn bộ cường giả Thiên Cơ tông đang tĩnh tọa đều bừng tỉnh dậy, tất cả hóa thành cầu vồng hướng đến chỗ Thiên Cơ chung mà bay tới.
Đến nơi, bọn hắn lập tức thấy được lão nhân mặc thanh sam khoanh chân ngồi ở đây từ từ mở mắt ra.
“Bái kiến lão tổ.”
Lão tổ an khang! Âm thanh của hơn mười tu sĩ đang chắp tay cúi đầu chào vang vọng cả nơi này.
Hai mắt của Lão nhân mặc thanh sam khẽ mở, trong mắt như có tia chớp lóe lên. Tuy nhiên, đồng tử bên mắt trái của lão như mặt trời gay gắt, phát ra ánh sáng chói mắt, trong khi đó bên mắt phải của lão lại tối tăm sâu thăm thẳm, đồng tử mắt phải thì lại như mảnh trăng rằm, hai bên mắt hoàn toàn khác biệt khiến cho bất kì người nào lần đầu tiên gặp lão giả này đều khó mà quên được.
Đặc biệt là ngay lúc lão chớp mắt, giữa trán lão cũng bất chợt xuất hiện một vết nứt. Phảng phất như trong vết nứt đó cũng còn một con mắt mà người ngoài không thể nhìn rõ được, chỉ nhìn thấy được một mảnh màu máu đỏ sẫm, làm cho khí huyết nhộn nhạo, tâm thần điên đảo quay cuồng không thể khống chế bản thân được.
“Kháo Sơn lão tổ, ngươi dám hủy đi phân thân của lão phu, lại cự tuyệt ý tốt của lão phu, chuyện này…ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! Lão phu cũng tò mò, một Trảm Linh nho nhỏ như ngươi đến tột cùng có chỗ dựa gì mà dám từ chối lời mời chào của Lê tiên!” Sắc mặt lão giả mặc thanh sam âm trầm, giơ tay phải vỗ xuống mặt đất, lập tức ngọn núi này ầm ầm rung chuyển tạo thành một đợt chấn động mạnh mẽ đẩy cả đám tu sĩ đang hoảng loạn phải lùi về phía sau.
Cùng thời điểm cả ngọn núi rung chuyển, chiếc Thiên Cơ chung trên đỉnh núi vẫn còn đang điểm hồi chuông ngân nga bỗng nhiên bay lên không trung. Xung quanh Thiên Cơ chung ẩn hiện vô số phù văn bay lượn, tỏa ra vạn trượng ánh sáng xanh, ánh sáng chói lóa tản mát ra khắp toàn bộ đất nước Thiên Cơ.
“Yêu ma xuất hiện, năm đó sư tổ quả nhiên tính toán không sai. Đại kiếp nạn thiên địa này chính là thời điểm một mạch Thiên cơ ta quật khởi! Lão phu phải đi lấy lại phân thân Nguyên Anh, tiện thể cũng xem xem Kháo Sơn lão tổ này thực lực tới đâu mà dám lớn lối cuồng vọng đến như vậy!” Lão giả áo xanh này chính là Thiên Cơ thượng nhân. Phân thân của lão đã bị Kháo Sơn lão tổ cắn nuốt, còn tại đây chính là bản tôn của lão. Vừa nói xong lão liền đứng dậy cất bước thẳng lên không trung. Đồng thời nâng tay phải nhấc chiếc Thiên Cơ chung to lớn kia lên, hóa thành cầu vồng mang theo sát cơ thẳng tiến tới nước Triệu.
Lúc này tại một tòa từ đường của Phong Hàn tông bên trong nước Triệu xuất hiện âm thanh vỡ nát truyền ra ngoài. Đệ tử canh giữ từ đường vội vàng đẩy cửa bước vào xem xét, thì thấy được cảnh tượng khiến cả người y run rẩy, sắc mặt tái nhợt kinh hoàng chưa từng có
Bên trong từ đường đặt tất cả mệnh giản của tu sĩ trong tông, mà mệnh giản của chưởng giáo Kết đan và Thái thượng trưởng lão lại bị vỡ nát!
Điều này có nghĩa là chưởng giáo Kết đan và thái thượng trưởng lão đều đã vẫn lạc!
Ngoài ra, mệnh giản của Trưởng lão Trúc cơ cũng vỡ nát ra. Một màn này diễn ra khiến cho vị đệ tử canh giữ từ đường này không dám tin vào hai mắt mình, cả người nhũn ra run rẩy liên hồi.
Cũng may lúc Chưởng giáo kết đan Phong hàn tông dẫn người ra ngoài có để lại một vị trưởng lão Trúc cơ trông coi tông môn. Sau khi vị trưởng lão Trúc cơ này biết được mọi chuyện, sắc mặt y tái mét, lập tức truyền lệnh phong tỏa mọi tin tức truyền ra. Hơn ai hết, y hiểu rõ việc một vị Kết đan trong tông môn tử vong, chắc chắn sẽ dẫn tới một màn kiếp nạn to lớn đối với tông môn, gần như địa vị của tông môn sẽ ngay lập tức suy sụp. Mà đằng này lại còn thêm việc toàn bộ trưởng lão Trúc cơ còn lại cũng vẫn lạc, khiến cho nguy cơ mà tông môn đối mặt càng nhiều hơn, mà tông môn cũng có thể nói là rơi xuống dốc không phanh.
“Đến cùng thì xảy ra chuyện gì ở chỗ Kháo Sơn lão tổ bế quan vậy!” Vị trưởng lão Trúc Cơ của Phong Hàn tông này chỉ còn cách phái một lượng lớn đệ tử Ngưng khí tiến về Kháo Sơn tông tìm hiểu mọi chuyện.
Sau đó, y đè nén lại nỗi hoảng loạn trong lòng, cắn răng thổi lên chiếc kèn hiệu lệnh của tông môn mấy trăm năm nay chưa phải đụng đến.
Kèn hiệu nổi danh này có tên là Đạo giác.
Đạo giác nổi lên, có thể huy động toàn bộ lực lượng ẩn dấu của tông môn!
Bất kì một gia tộc hay tông môn nào cũng đều có một lực lượng ẩn dấu riêng. Đối với ba đại tông môn, lực lượng ẩn dấu của bọn họ phần lớn là những vị lão tổ Giả Anh trong tông môn từng đột phá lên Nguyên anh bị thất bại, bèn lâm vào trạng thái ngủ say để trì hoãn tử vong. Chỉ có bọn họ lúc này mới có khả năng trấn áp được trường hạo kiếp sắp tới của tông môn mà thôi.
Âm thanh của kèn hiệu truyền khắp toàn bộ tông môn, tới một động phủ tuyệt mật phía sau núi, chỗ đó có một vị lão giả khô quắt đang khoanh chân ngồi. Vị này cả người héo rũ như một bộ hài cốt, cả người phảng phất như đã tử vong từ lâu, nhưng nghe tới thanh âm của kèn truyền tới, mi mắt của vị này bỗng nhiên giật giật.
Cùng lúc đó là một luồng linh thức khổng lồ đột nhiên bùng lên bao phủ toàn bộ Phong hàn tông, tập trung lên người tu sĩ Trúc cơ vừa thổi lên kèn lệnh. Cả người tu sĩ Trúc cơ này run lên bần bật, sắc mặt lộ rõ sự đau đớn. Y biết luồng linh thức vô cùng mạnh mẽ đến mức có thể diệt sát mình chỉ trong một ý niệm này đang lục lọi trí nhớ của y.
Một lúc lâu sau luồng linh thức này mới rời khỏi, cả người tên tu sĩ Trúc cơ đều xụi lơ trên mặt đất, hơi thở mệt nhọc, mặt mày tái nhợt. Y hiểu, vừa rồi nếu tu vi bản thân không phải tới Trúc Cơ thì một màn lục lọi trí óc vừa rồi hẳn y phải chết không nghi ngờ gì.
“Cầm Ngọc hàn này của lão phu đem phong tỏa toàn bộ sơn môn Kháo Sơn tông, không cho phép bất kì kẻ nào lọt ra ngoài. Lão phu cần mấy canh giờ nữa mới hoàn toàn thức tỉnh, trong lúc đó các ngươi tranh thủ thu thập toàn bộ dấu vết để lại cho ta.” Âm thanh tang thương vang vọng toàn bộ Phong hàn tông khiến cho tên tu sĩ Trúc cơ kia vội vã đứng lên chắp tay cúi thấp đầu.
Sau đó từ ngọn núi phía sau của Phong Hàn tông bay ra một miếng băng ngọc màu lam, rơi thẳng vào tay vị tu sĩ Trúc Cơ kia.
Sự việc tương tự như vậy cũng xảy ra tại Khúc Thủy tông và Phương Dạ tông, bọn họ đều phát hiện ra toàn bộ mệnh giản của Chưởng giáo và các trưởng lão đều vỡ vụn. Bèn hoảng loạn rối rít phát động toàn bộ lực lượng ẩn dấu của tông môn!
Giờ khắc này, toàn bộ giới tu chân nước Triệu lại bắt đầu một tràng phong ba mới.
/391
|