Lang Dã Tiên thầm kêu khổ, chỉ vội triệu tập quân đội, đẫn quân ra ngoài thành nghênh địch. Tuy quân Khuyển Nhung dũng mãnh dị thường, lại qua huấn luyện, nhưng do quân tâm vừa loạn, lại vội vàng nghênh chiến, tất nhiên không có cách nào chống cự, cuối cùng bại trận lui vào trong thành, cố thủ không ra. Do Hạp Sơn thành hết sức kiên cố, quân chủ lực Khuyển Nhung không thương tổn bao nhiêu, quân Thương tuy thắng, nhưng nếu muốn một trận công phá thành trì thì xem ra rất khó. Mà Trương Tử Tinh không muốn đại quân thương vong quá lớn, nên không cố công.
Còn Băng Tuyết với khả năng biến hóa của mình, muốn thoát ra ngoài thành Hạp Sơn, thực dễ như trở bàn tay.
Tuy trận dạ chiến này coi như toàn thắng, nhưng tâm tình Trương Tử Tinh càng thêm trầm trọng, chính vì tin tình báo Băng Tuyết truyền lại: thánh nhân, sắp tới rồi!
Thánh nhân tuyệt không thể địch nổi, nhưng với tình thế bây giờ, không thể không địch, biết lấy ai ra đánh với thánh nhân bây giờ? Chỉ có thánh nhân mà thôi.
Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ cả đêm, cuối cùng làm ra quyết định.
Ngày hôm sau, Lang Dã Tiên đang tăng cường giới bị trong Hạp Sơn thành, bỗng nhận được một tin tức bất ngờ: địch quân đêm qua thắng trận lại không hề tới công thành hay khiêu chiến, toàn bộ ngược lại rút lui về thành Tây Kỳ.
Lang Dã Tiên và Bất Động đạo nhân đều thấy bất ngờ, nhưng bất kể thế nào, nguy cơ của thành Hạp Sơn cũng tạm thời được giải trừ.
Trong hành cung nơi Tây Kỳ, Đát Kỷ vẫn như cũ đang ngủ, còn Trương Tử Tinh đang ở trong chánh điện cùng Khổng Tuyên, Viên Hồng khẩn trương thương nghị, bố trị sự vụ, bỗng có nội thị vào báo: "ngoài có một nữ đạo, tự xưng là Kim ngao đảo Hạm Chi Tiên, muốn Bệ hạ cho quốc sư ra gặp". "Hạm Chi Tiên tại sao lại tới?", Trương Tử Tinh ngạc nhiên, nhìn Viên Hồng đang cười trộm, lập tức trừng mắt nhìn hắn, Viên Hồng cười hắc hắc, biết ý kéo Khổng Tuyên tránh đi.
Trương Tử Tinh chuẩn bị một lát, cho nội thị gọi Hạm Chi Tiên vào điện.
Hạm Chi Tiên bước vào đại điện, trông thấy Thiên tử tựa hồ đứng ở một chỗ mông lung, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra thân ảnh, không thể nhìn rõ diện mạo, tưởng đây là pháp bảo phòng thích khách gì đó, cũng không để ý, đứng từ xa chắp tay thi lễ: "bần đạo tham kiến Bệ hạ".
Trương Tử Tinh đã lâu không gặp mặt Hạm Chi Tiên, tuy đều có thư đi tin lại, nhưng nay gặp lại khuôn mặt kiều diễm kia, trong lòng khó tránh chút kích động, nói: "đạo nhân là tiên nữ Kim ngao đảo, lần này sao lại tới đây?"
Hạm Chi Tiên đáp: "Bần đạo cùng Quốc sư Tiêu Dao tử là chỗ quen biết, biết quốc sư theo Bệ ha chinh Tây, đặc biệt tới tương trợ, xin hỏi quốc sư giờ ở đâu? Bần đạo muốn gặp hắn một phen".
Thì ra Hạm Chi Tiên là lo lắng "Tiêu Dao tử" này chinh Tây có nguy hiểm, cố ý tới giúp hắn. Trương Tử Tinh trong lòng nổi một vùng ấm áp, hạ lệnh tả hữu lui xuống, đóng chặt cửa điện.
Hạm Chi Tiên nhíu mày, thấy hành động lui người đóng cửa này thầm cảnh giác: nghe nói Thiên tử sủng ái Đát Kỷ, dần hoang phế triều chính, đam mê nữ sắc, chẳng nhẽ nổi ý tà với mình? Hừ, bổn tiên tử cũng không phải loại phàm tục nữ tử mặc ngươi bày bãi, nếu dám có tà tâm, cho dù Thiên tử cũng phải cho ngươi biết tay.
Tại lúc Hạm Chi Tiên ngầm vận lực lượng, chuẩn bị ra tay thì thanh âm Thiên tử bỗng trở nên hết sức quen tai: "Từ lúc chưa tay, lúc nào cũng muốn tương phùng, từ khi trở lại, trong mộng cũng nỡ nàng…, không phải bảo nàng ở lại Kim ngao đảo chờ ta sao? Vì sao tới đấy này làm gì?"
Hạm Chi Tiên chỉ thấy trong đầu "oanh" một tiếng, gần như không thể tin nổi tai mình. Lúc này liền thấy Thiên tử từ trong mông lung bước ra, đi tới bên người mình, lực lượng vốn đang đề tụ sớm đã triệt tiêu từ lúc nào, vì câu đầu tiên đó, chính là câu trong thơ Tiêu Dao tử gửi cho mình trước lúc Tây chinh.
Đúng thế, chính là khuôn mặt đầy chí khí anh vũ này!, tuy lúc trước trên Kim ngao đảo chỉ thấy qua một lần, song lại khiến nàng nhớ kỹ trong tim, khó trách hắn nói có rất nhiều bí mật cùng nỗi khổ riêng, thì ra hắn lại chính là…
"Có phải định đập vỡ cái mặt ta không?", Trương Tử Tinh thấy nàng ngây ra không nói, khởi động Siêu Não, đầu đội ma khải, khuôn mặt lại biến thành gã nam tử bình phàm có vết sẹo kia, cười khổ nói: "Hạm Chi, khuôn mặt này xem không vừa mắt sao?"
Hạm Chi Tiên ngẩng đầu, lộ vẻ u oán: "Bệ hạ, người có cả thiên hạ trong tay, hậu cung phi tần vô số, sao còn phải khổ muốn người thô lậu nơi hải ngoại như ta? Ta liền trở lại Kim ngao đảo, không gặp gỡ ngươi nữa!". Bạn đang đọc truyện tại
Còn Băng Tuyết với khả năng biến hóa của mình, muốn thoát ra ngoài thành Hạp Sơn, thực dễ như trở bàn tay.
Tuy trận dạ chiến này coi như toàn thắng, nhưng tâm tình Trương Tử Tinh càng thêm trầm trọng, chính vì tin tình báo Băng Tuyết truyền lại: thánh nhân, sắp tới rồi!
Thánh nhân tuyệt không thể địch nổi, nhưng với tình thế bây giờ, không thể không địch, biết lấy ai ra đánh với thánh nhân bây giờ? Chỉ có thánh nhân mà thôi.
Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ cả đêm, cuối cùng làm ra quyết định.
Ngày hôm sau, Lang Dã Tiên đang tăng cường giới bị trong Hạp Sơn thành, bỗng nhận được một tin tức bất ngờ: địch quân đêm qua thắng trận lại không hề tới công thành hay khiêu chiến, toàn bộ ngược lại rút lui về thành Tây Kỳ.
Lang Dã Tiên và Bất Động đạo nhân đều thấy bất ngờ, nhưng bất kể thế nào, nguy cơ của thành Hạp Sơn cũng tạm thời được giải trừ.
Trong hành cung nơi Tây Kỳ, Đát Kỷ vẫn như cũ đang ngủ, còn Trương Tử Tinh đang ở trong chánh điện cùng Khổng Tuyên, Viên Hồng khẩn trương thương nghị, bố trị sự vụ, bỗng có nội thị vào báo: "ngoài có một nữ đạo, tự xưng là Kim ngao đảo Hạm Chi Tiên, muốn Bệ hạ cho quốc sư ra gặp". "Hạm Chi Tiên tại sao lại tới?", Trương Tử Tinh ngạc nhiên, nhìn Viên Hồng đang cười trộm, lập tức trừng mắt nhìn hắn, Viên Hồng cười hắc hắc, biết ý kéo Khổng Tuyên tránh đi.
Trương Tử Tinh chuẩn bị một lát, cho nội thị gọi Hạm Chi Tiên vào điện.
Hạm Chi Tiên bước vào đại điện, trông thấy Thiên tử tựa hồ đứng ở một chỗ mông lung, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra thân ảnh, không thể nhìn rõ diện mạo, tưởng đây là pháp bảo phòng thích khách gì đó, cũng không để ý, đứng từ xa chắp tay thi lễ: "bần đạo tham kiến Bệ hạ".
Trương Tử Tinh đã lâu không gặp mặt Hạm Chi Tiên, tuy đều có thư đi tin lại, nhưng nay gặp lại khuôn mặt kiều diễm kia, trong lòng khó tránh chút kích động, nói: "đạo nhân là tiên nữ Kim ngao đảo, lần này sao lại tới đây?"
Hạm Chi Tiên đáp: "Bần đạo cùng Quốc sư Tiêu Dao tử là chỗ quen biết, biết quốc sư theo Bệ ha chinh Tây, đặc biệt tới tương trợ, xin hỏi quốc sư giờ ở đâu? Bần đạo muốn gặp hắn một phen".
Thì ra Hạm Chi Tiên là lo lắng "Tiêu Dao tử" này chinh Tây có nguy hiểm, cố ý tới giúp hắn. Trương Tử Tinh trong lòng nổi một vùng ấm áp, hạ lệnh tả hữu lui xuống, đóng chặt cửa điện.
Hạm Chi Tiên nhíu mày, thấy hành động lui người đóng cửa này thầm cảnh giác: nghe nói Thiên tử sủng ái Đát Kỷ, dần hoang phế triều chính, đam mê nữ sắc, chẳng nhẽ nổi ý tà với mình? Hừ, bổn tiên tử cũng không phải loại phàm tục nữ tử mặc ngươi bày bãi, nếu dám có tà tâm, cho dù Thiên tử cũng phải cho ngươi biết tay.
Tại lúc Hạm Chi Tiên ngầm vận lực lượng, chuẩn bị ra tay thì thanh âm Thiên tử bỗng trở nên hết sức quen tai: "Từ lúc chưa tay, lúc nào cũng muốn tương phùng, từ khi trở lại, trong mộng cũng nỡ nàng…, không phải bảo nàng ở lại Kim ngao đảo chờ ta sao? Vì sao tới đấy này làm gì?"
Hạm Chi Tiên chỉ thấy trong đầu "oanh" một tiếng, gần như không thể tin nổi tai mình. Lúc này liền thấy Thiên tử từ trong mông lung bước ra, đi tới bên người mình, lực lượng vốn đang đề tụ sớm đã triệt tiêu từ lúc nào, vì câu đầu tiên đó, chính là câu trong thơ Tiêu Dao tử gửi cho mình trước lúc Tây chinh.
Đúng thế, chính là khuôn mặt đầy chí khí anh vũ này!, tuy lúc trước trên Kim ngao đảo chỉ thấy qua một lần, song lại khiến nàng nhớ kỹ trong tim, khó trách hắn nói có rất nhiều bí mật cùng nỗi khổ riêng, thì ra hắn lại chính là…
"Có phải định đập vỡ cái mặt ta không?", Trương Tử Tinh thấy nàng ngây ra không nói, khởi động Siêu Não, đầu đội ma khải, khuôn mặt lại biến thành gã nam tử bình phàm có vết sẹo kia, cười khổ nói: "Hạm Chi, khuôn mặt này xem không vừa mắt sao?"
Hạm Chi Tiên ngẩng đầu, lộ vẻ u oán: "Bệ hạ, người có cả thiên hạ trong tay, hậu cung phi tần vô số, sao còn phải khổ muốn người thô lậu nơi hải ngoại như ta? Ta liền trở lại Kim ngao đảo, không gặp gỡ ngươi nữa!". Bạn đang đọc truyện tại
/492
|