Trương Tử Tinh mới vừa gọi Bích Tiêu, bên kia đã lập tức thông dây, giọng nói quen thuộc của Bích Tiêu truyền tới: "ngươi vẫn tắt bộ đàm tới nay, hôm nay mới chịu nối lại, hẳn lần Tây chinh kia kết thúc rồi phải không? Có hay không mang lễ vật gì trở lại?"
Trương Tử Tinh bị nàng nói một hồi liên thanh như súng bắn, không kịp trả lời, vẻ mặt không khỏi cười khổ.
Đồng dạng cười khổ còn có Vân Tiêu, muội muội vừa tiếp lấy "pháp bảo truyền âm" này, tức thì tinh thần khôi phục, mặc sức nói chuyện không hề cố kỵ, coi như không thấy tỷ tỷ mình đây.
"Cái gì? chinh Tây chưa kết thúc? Ngươi sắp tới Tam Tiên đảo?", chỉ nghe Bích Tiêu buột miệng hô, sắc mặt dần biến thành nghiêm trọng. Bạn đang đọc truyện tại
Trương Tử Tinh bị nàng nói một hồi liên thanh như súng bắn, không kịp trả lời, vẻ mặt không khỏi cười khổ.
Đồng dạng cười khổ còn có Vân Tiêu, muội muội vừa tiếp lấy "pháp bảo truyền âm" này, tức thì tinh thần khôi phục, mặc sức nói chuyện không hề cố kỵ, coi như không thấy tỷ tỷ mình đây.
"Cái gì? chinh Tây chưa kết thúc? Ngươi sắp tới Tam Tiên đảo?", chỉ nghe Bích Tiêu buột miệng hô, sắc mặt dần biến thành nghiêm trọng. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|