Nếu lúc đầu không nghiên cứu cái "tấm kính" đáng chết kia…
Nêu bây giờ Siêu Não còn ở bên người…
Nếu có thể mang quân sự, khoa học tương lai thực hiện tại thời đại này…
Nếu…
Đáng tiếc, chỉ là "nếu" mà thôi, cũng như hắn bây giờ trọng sinh thành Trụ Vương, rất nhiều chuyện không thể vãn hồi nữa.
Số mệnh cũng giống như bị cưỡng gian, đã là không cách nào chống cự, chẳng bằng tận tình hưởng thụ. Hay làm như Trụ Vương trong lịch sử, trầm mê tửu sắc, sinh hoạt hoang dâm, hưởng thụ vài chục năm, tiện tay mang giang sơn dâng cho người ta, lởm nhất lúc chết cũng được phong làm sao Thiên Hỉ?.
Đáng tiếc, Trương Tử Tinh không phải là loại người ngớ ngẩn, bi quan tiêu cực, hắn không cam lòng.
Trên đường nghiên cứu khoa học "kiếp trước", không phải rất nhiều khó khăn sao? Mà hắn cuối cùng dựa vào ý chí kiên định, tinh thần bất khuất thành công vượt qua mọi trở ngại, biến điều không thể thành có thể. Để người như vậy cam tâm nghe số mệnh áp đặt, sao có thể chứ?
Một ngày, Trương Tử Tinh tâm trạng chán nản dẫn theo vài tên tùy tòng ăn mặc thường phục ra ngoài, dạo chơi tại Muội Ấp Thành, bước chân đến giữa chợ lúc nào không hay.
Buôn bán thời nhà Thương đã sớm xuất hiện, giao thông thủy bộ cũng coi như phát đạt, hàng hóa trong chợ rất đa dạng, nhiều nhất là dụng cụ đồ đồng, đồ gốm, cũng có chút ít đồ vật đắt giá như lụa, ngọc trai, tiền tệ lưu thông là một loại đồ đồng đặc chế, trong chợ người mua kẻ bán, thập phần náo nhiệt.
Lúc này, phía trước truyền tới một trận ồn ào, chỉ thấy người trên đường dạt ra tránh né, một tên nam tử ở trần, lưng cõng một thân hình gầy gò nhỏ bé, liều mạng chạy về bên này, đằng sau hơn mười gã đại hán khẩn trương đuổi theo.
Tên này sức lực không nhỏ, cõng người mà còn chạy rất nhanh, nhưng bởi quá vội vã, không cẩn thận trượt vỏ chuối té ngã, cùng nữ hài trên lưng nhất thời ngã sóng soài trên đất, không chờ hắn kịp đứng lên, truy binh đằng sau đã đuổi kịp, bao vây hai người lại.
"Nô tài đáng chết! Dàm bỏ trốn khỏi phủ!" Gã đại hán cầm đầu mắt lộ vẻ hung dữ, từ bên lưng rút ra một thanh kiếm đồng.
Nam tử thân trần thấy không còn đường chạy, chỉ đành quỳ xuống: "Tiểu nhân thực không muốn bỏ trốn, nhưng em gái năm nay mới tám tuổi người mang bệnh nặng, đến lúc nguy cấp. Cực chẳng đã mới trốn ra ngoài tìm thầy thuốc, xin đại nhân khai ân!".
Đại hán nhìn nữ hài hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, thét nói: "Lũ tiện nô chúng bay, thấp kém như kiến cỏ, chết thì chết đi càng đỡ tốn cơm, làm gì có tư cách tìm thầy thuốc? Mày phá vỡ hình cụ bỏ trốn, xử theo quy củ, cả nhà chịu hải hình!".
Hải hình là loại xử phạt tàn khốc, mang người đánh thành thịt vụn, nam tử vội vã dập đầu cầu xin: "Cha mẹ tiểu nhân mất sớm, chỉ còn lại em gái này, xin đại nhân khai ân tha cho em gái tiểu nhân, tiểu nhân nguyện theo ngài hồi phủ chịu tội". Bạn đang đọc truyện tại
Nêu bây giờ Siêu Não còn ở bên người…
Nếu có thể mang quân sự, khoa học tương lai thực hiện tại thời đại này…
Nếu…
Đáng tiếc, chỉ là "nếu" mà thôi, cũng như hắn bây giờ trọng sinh thành Trụ Vương, rất nhiều chuyện không thể vãn hồi nữa.
Số mệnh cũng giống như bị cưỡng gian, đã là không cách nào chống cự, chẳng bằng tận tình hưởng thụ. Hay làm như Trụ Vương trong lịch sử, trầm mê tửu sắc, sinh hoạt hoang dâm, hưởng thụ vài chục năm, tiện tay mang giang sơn dâng cho người ta, lởm nhất lúc chết cũng được phong làm sao Thiên Hỉ?.
Đáng tiếc, Trương Tử Tinh không phải là loại người ngớ ngẩn, bi quan tiêu cực, hắn không cam lòng.
Trên đường nghiên cứu khoa học "kiếp trước", không phải rất nhiều khó khăn sao? Mà hắn cuối cùng dựa vào ý chí kiên định, tinh thần bất khuất thành công vượt qua mọi trở ngại, biến điều không thể thành có thể. Để người như vậy cam tâm nghe số mệnh áp đặt, sao có thể chứ?
Một ngày, Trương Tử Tinh tâm trạng chán nản dẫn theo vài tên tùy tòng ăn mặc thường phục ra ngoài, dạo chơi tại Muội Ấp Thành, bước chân đến giữa chợ lúc nào không hay.
Buôn bán thời nhà Thương đã sớm xuất hiện, giao thông thủy bộ cũng coi như phát đạt, hàng hóa trong chợ rất đa dạng, nhiều nhất là dụng cụ đồ đồng, đồ gốm, cũng có chút ít đồ vật đắt giá như lụa, ngọc trai, tiền tệ lưu thông là một loại đồ đồng đặc chế, trong chợ người mua kẻ bán, thập phần náo nhiệt.
Lúc này, phía trước truyền tới một trận ồn ào, chỉ thấy người trên đường dạt ra tránh né, một tên nam tử ở trần, lưng cõng một thân hình gầy gò nhỏ bé, liều mạng chạy về bên này, đằng sau hơn mười gã đại hán khẩn trương đuổi theo.
Tên này sức lực không nhỏ, cõng người mà còn chạy rất nhanh, nhưng bởi quá vội vã, không cẩn thận trượt vỏ chuối té ngã, cùng nữ hài trên lưng nhất thời ngã sóng soài trên đất, không chờ hắn kịp đứng lên, truy binh đằng sau đã đuổi kịp, bao vây hai người lại.
"Nô tài đáng chết! Dàm bỏ trốn khỏi phủ!" Gã đại hán cầm đầu mắt lộ vẻ hung dữ, từ bên lưng rút ra một thanh kiếm đồng.
Nam tử thân trần thấy không còn đường chạy, chỉ đành quỳ xuống: "Tiểu nhân thực không muốn bỏ trốn, nhưng em gái năm nay mới tám tuổi người mang bệnh nặng, đến lúc nguy cấp. Cực chẳng đã mới trốn ra ngoài tìm thầy thuốc, xin đại nhân khai ân!".
Đại hán nhìn nữ hài hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, thét nói: "Lũ tiện nô chúng bay, thấp kém như kiến cỏ, chết thì chết đi càng đỡ tốn cơm, làm gì có tư cách tìm thầy thuốc? Mày phá vỡ hình cụ bỏ trốn, xử theo quy củ, cả nhà chịu hải hình!".
Hải hình là loại xử phạt tàn khốc, mang người đánh thành thịt vụn, nam tử vội vã dập đầu cầu xin: "Cha mẹ tiểu nhân mất sớm, chỉ còn lại em gái này, xin đại nhân khai ân tha cho em gái tiểu nhân, tiểu nhân nguyện theo ngài hồi phủ chịu tội". Bạn đang đọc truyện tại
/492
|