Trương Tử Tinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên đạo nhân. Đạo nhân này tướng mạo đường hoàng, mặc áo bào màu xanh, họa hình bát quái đồ án, tay trái cầm một giỏ hoa trang trí tinh tế, tay phải mang phất trần ánh bạc.
Trương Tử Tinh vốn không nghĩ bỏ chạy, lại thấy đạo nhân khí chất phi phàm, trong lòng đoán là một kỳ nhân dị sĩ trong thế giới này, vội vàng thi lễ, cố ý nói:"Đa tạ ý tốt của đạo trưởng, chỉ là truy binh đông đảo, sợ rằng đạo trưởng song quyền nan địch tứ thủ, xin ngài mau mau ly khai!".
Đạo nhân cười nhẹ, khom tay đáp lễ:"Bần đạo tu tại núi Chung Nam, tên gọi Vân Trung Tử, vừa rồi thấy tiên sinh hào hiệp trượng nghĩa, trong lòng bội phục, nguyện thi triển tiểu thuật giúp tiên sinh thoát thân".
Trương Tử Tinh vừa nghe thấy danh tính đạo nhân, trong lòng cả kinh. Vân Trung Tử, tiên nhân nổi danh Xiển Giáo, pháp lực cao cường, sư phụ Lôi Chấn Tử, một thanh mộc kiếm "Cự Khuyết Kiếm" thiếu chút nữa tiêu diệt hồ yêu Đát Kỷ. Trụ cột nhà Thương-Văn thái sư cũng chết dưới Thông Thiên Thần Hỏa Trụ của hắn, còn thoát khỏi Tam Hoa Chi Ách dưới Hỗn Nguyên Kim Đấu trong Hoàng Hà Trận, được xưng là vị tiên nhân may mắn nhất Xiển Giáo.
Sau chuyện xảy ra ở miếu Nữ Oa, tiên nhân đầu tiên giúp đỡ Trụ Vương, thật ngạc nhiên chính là đệ tử Xiển Giáo Vân Trung Tử ! Nếu lúc đó Trụ Vương không bị Đát Kỷ mê hoặc, đốt bỏ mộc kiếm Vân Trung Tử dâng tặng, chỉ sợ Đát Kỷ sớm chết dưới"Cự Khuyết Kiếm", 600 năm cơ nghiệp Thành Thang cũng không hẳn kết thúc. Chuyện này khiến Trương Tử Tinh thập phần khó hiểu, Vân Trung Tử vì sao dâng bảo kiếm trừ yêu? vì kéo dài Thành Thang huyết mạch mà không tiếc đắc tội Nữ Oa Nương Nương? Là có ẩn tình khác hay là bug của tiểu thuyết (^-^)?
Vân Trung Tử thấy Trương Tử Tinh ngây người, bèn hỏi:"chẳng nhẽ tiên sinh không tin lời bần đạo?"
"Đạo trưởng khí độ phi phàm, mới nhìn đã biết là vị đạo sĩ vừa đức vừa tài, sao có thể đùa giỡn lúc này? Ta tự có biện pháp thoát thân, không dám nhọc công đạo trưởng". Trương Tử Tinh thu hồi ý nghĩ, quyết định trước hết lung lạc Vân Trung Tử, hạ giọng nói:"Tại hạ vốn tôn sùng đạo thuật hiền sĩ, chờ xong chuyện này, mời đạo trưởng không chê, quá bộ tới gia cư, cũng để ta nghe giáo hối".
Vân Trung Tử thấy Trương Tử Tinh vẻ mặt tự tin, lại lễ phép cung kính, cũng không níu kéo, nhẹ gật đầu.
Hai người vừa trao đổi mấy câu, truy binh đã xông tới trước mặt. Trần Cật chỉ vào Trương Tử Tinh, hướng vị tướng cưới ngựa nói:"Đại nhân, là hắn!".
Võ tướng nhìn qua Trương Tử Tinh một lượt, thét hỏi:"Ngươi là người nào, dám bao che cho nô lệ bỏ trốn khỏ phủ Phi Liêm đại phu, còn đánh bị thương gia tướng đại phu? Còn không mau bó tay chịu trói, nếu không chém đầu không tha".
Trương Tử Tinh cũng không thèm nhìn võ tướng, quay ra một tên tùy tòng đánh mắt, tùy tòng liền bước lên hét lớn: "Chớ có vô lễ! Thọ Vương Thiên Tuế tại đây, còn không mau xuống ngựa chịu tội!". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trương Tử Tinh vốn không nghĩ bỏ chạy, lại thấy đạo nhân khí chất phi phàm, trong lòng đoán là một kỳ nhân dị sĩ trong thế giới này, vội vàng thi lễ, cố ý nói:"Đa tạ ý tốt của đạo trưởng, chỉ là truy binh đông đảo, sợ rằng đạo trưởng song quyền nan địch tứ thủ, xin ngài mau mau ly khai!".
Đạo nhân cười nhẹ, khom tay đáp lễ:"Bần đạo tu tại núi Chung Nam, tên gọi Vân Trung Tử, vừa rồi thấy tiên sinh hào hiệp trượng nghĩa, trong lòng bội phục, nguyện thi triển tiểu thuật giúp tiên sinh thoát thân".
Trương Tử Tinh vừa nghe thấy danh tính đạo nhân, trong lòng cả kinh. Vân Trung Tử, tiên nhân nổi danh Xiển Giáo, pháp lực cao cường, sư phụ Lôi Chấn Tử, một thanh mộc kiếm "Cự Khuyết Kiếm" thiếu chút nữa tiêu diệt hồ yêu Đát Kỷ. Trụ cột nhà Thương-Văn thái sư cũng chết dưới Thông Thiên Thần Hỏa Trụ của hắn, còn thoát khỏi Tam Hoa Chi Ách dưới Hỗn Nguyên Kim Đấu trong Hoàng Hà Trận, được xưng là vị tiên nhân may mắn nhất Xiển Giáo.
Sau chuyện xảy ra ở miếu Nữ Oa, tiên nhân đầu tiên giúp đỡ Trụ Vương, thật ngạc nhiên chính là đệ tử Xiển Giáo Vân Trung Tử ! Nếu lúc đó Trụ Vương không bị Đát Kỷ mê hoặc, đốt bỏ mộc kiếm Vân Trung Tử dâng tặng, chỉ sợ Đát Kỷ sớm chết dưới"Cự Khuyết Kiếm", 600 năm cơ nghiệp Thành Thang cũng không hẳn kết thúc. Chuyện này khiến Trương Tử Tinh thập phần khó hiểu, Vân Trung Tử vì sao dâng bảo kiếm trừ yêu? vì kéo dài Thành Thang huyết mạch mà không tiếc đắc tội Nữ Oa Nương Nương? Là có ẩn tình khác hay là bug của tiểu thuyết (^-^)?
Vân Trung Tử thấy Trương Tử Tinh ngây người, bèn hỏi:"chẳng nhẽ tiên sinh không tin lời bần đạo?"
"Đạo trưởng khí độ phi phàm, mới nhìn đã biết là vị đạo sĩ vừa đức vừa tài, sao có thể đùa giỡn lúc này? Ta tự có biện pháp thoát thân, không dám nhọc công đạo trưởng". Trương Tử Tinh thu hồi ý nghĩ, quyết định trước hết lung lạc Vân Trung Tử, hạ giọng nói:"Tại hạ vốn tôn sùng đạo thuật hiền sĩ, chờ xong chuyện này, mời đạo trưởng không chê, quá bộ tới gia cư, cũng để ta nghe giáo hối".
Vân Trung Tử thấy Trương Tử Tinh vẻ mặt tự tin, lại lễ phép cung kính, cũng không níu kéo, nhẹ gật đầu.
Hai người vừa trao đổi mấy câu, truy binh đã xông tới trước mặt. Trần Cật chỉ vào Trương Tử Tinh, hướng vị tướng cưới ngựa nói:"Đại nhân, là hắn!".
Võ tướng nhìn qua Trương Tử Tinh một lượt, thét hỏi:"Ngươi là người nào, dám bao che cho nô lệ bỏ trốn khỏ phủ Phi Liêm đại phu, còn đánh bị thương gia tướng đại phu? Còn không mau bó tay chịu trói, nếu không chém đầu không tha".
Trương Tử Tinh cũng không thèm nhìn võ tướng, quay ra một tên tùy tòng đánh mắt, tùy tòng liền bước lên hét lớn: "Chớ có vô lễ! Thọ Vương Thiên Tuế tại đây, còn không mau xuống ngựa chịu tội!". Bạn đang đọc truyện được copy tại
/492
|