Hạo Thiên Thiên Đế nghe Trương Tử Tinh nhẹ giọng, ngầm như vứt được tảng đá trong lòng, nói:
- Hai người các ngươi hãy thu lấy Càn Khôn đỉnh và Hỗn Độn chung, chờ chúng ta lui tới nơi an toàn sẽ thả Công Tôn Hiên Viên ra.
Trương Tử Tinh tâm niệm đảo thật nhanh, dùng tiên thức trao đổi với Khổng Tuyên một câu. Khổng Tuyên sửng sốt chốc lát, lập tức đứng chếch sang một góc, tạo thành thế bao vây Hạo Thiên và Kim Mẫu.
Hạo Thiên Thiên Đế vội kêu:
- Hai người các ngươi sao lại nuốt lời?
- Chúng ta? Ta chỉ nói ta tha cho ngươi không chết, đâu nói huynh đệ của ta không được động thủ?
Trương Tử Tinh đột nhiên cười lớn:
- Lại nói, ngươi có biết cái gì gọi là cầu sống không được, cầu chết không xong? Ta chỉ nói tha cho ngươi không chết, không nói không để ngươi nếm thử mùi vị cực hình hành hạ, ha ha, chỉ sợ tới lúc đó ngươi còn cầu ta xin một đao dứt khoát đi.
Hạo Thiên Thiên Đế nghe vậy, vừa sợ vừa giận:
- Chẳng lẽ ngươi không cần tính mạng tên Hiên Viên Hoàng Đế này sao?
Trương Tử Tinh cười lạnh nói:
- Nếu ngươi là ta, sẽ lựa chọn thế nào?
Hạo Thiên Thiên Đế tức thì không biết nói sao, quả thật nếu đổi là hắn, hẳn sẽ không đáp ứng.
- Một Hoàng Đế mà thôi, sao có thể so với Đả Thần Tiên? Nếu thực muốn bảo toàn tính mạng hai ngươi, trừ phi giao ra Đả Thần Tiên, thả toàn bộ người.
Trương Tử Tinh bộ dạng chiếm thế thượng phong, mở miệng đòi "tiền chuộc" kinh người, đồng thời cũng ngầm tán phát ra một loại lực lượng kỳ dị.
Dao Trì Kim Mẫu nghiến răng hét:
- Tiêu Dao tử! Ngươi chớ khinh người quá đáng! Đả Thần Tiên kia là vật gì, sao có thể giao cho ngươi? Ngươi đã không cần tính mạng Hiên Viên Hoàng Đế, ta liền lập tức giết hắn, liều mạng đấu với ngươi một phen xem ai thắng ai thua!.
Trương Tử Tinh lòng có chút lạnh lại, nhưng sắc mặt vẫn như thường:
- Tam Hoàng đều là người đại công đức, kẻ nào dám hại tất nhận đại nhân quả. Các ngươi bắt được Hoàng Đế chỉ dám giam không dám giết hẳn cũng vì thế chứ? Muốn hạ sát thủ hả? Cũng được thôi, ta đây có thể đàng hoàng thay Hoàng Đế báo thù, trừ diệt đôi cẩu nam nữ các ngươi!
Hạo Thiên Thiên Đế xoay chuyển vô số chủ ý trong lòng, vội ngăn Dao Trì Kim Mẫu sắp phát tác tới nơi, nói:
- Tiêu Dao đạo hữu, nghe ta thẳng thắn nói một câu, Đả Thần Tiên là vật tối quan trọng của Thiên giới chúng ta, tuyệt không có khả năng giao ra. Hỗn Độn chung và Càn Khôn đỉnh của các ngươi tuy là Tiên thiên chí bảo, nhưng cũng không nhất định có thể đưa hai chúng ta vào chỗ chết đâu: ta chỉ cần dùng bí thuật bạo liệt Hạo Thiên tam bảo liền có chạy thoát, hi sinh một chút nguyên khí mà thôi. Hiên Viên Hoàng Đế này thế nào cũng có giao tình không nhỏ với đạo hữu, đạo hữu vốn người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể thấy chết không cứu?
Bạo liệt tam bảo? Tổn thương nguyên khí? Trương Tử Tinh bán tín bát nghi, biết lời của tên Hạo Thiên này không hẳn đã giả, ánh mắt lập tức cố ý nhìn lên Đả Thần Tiên, lại nhìn Hoàng Đế một cái, ra vẻ do dự nói:
- Phục Hi kể cũng có ân với ta, Hoàng Đế quả không nên không cứu, nhưng ông ta chỉ có một người, sao có thể thả cả hai người các ngươi? Đã là như vậy, ta cho ngươi chọn một trong hai đường: một, thả Hoàng Đế ra, ngươi cùng Nguyên Khanh một trong hai người được rời đi, kẻ kia ở lại chịu chết; hai, thả Thần Nông, Hoàng Đế cùng Tây Vương Mẫu nương nương ra, ta cho cả hai người các ngươi rời đi.
Hạo Thiên Thiên Đế vừa nghe, sắc mặt tức thì do dự, Dao Trì Kim Mẫu hừ lạnh một tiếng, gằn giọng nói:
- Chủ ý của ngươi thực hay, ngay cả tiện nhân Thiên Dao kia cũng muốn cứu ra, chẳng nhẽ nghiệt chủng kia là của ngươi?
Nghiệt chủng? Trương Tử Tinh lộ vẻ nghi hoặc, nhất thời mờ mịt, nói thế là sao?
Dao Trì Kim Mẫu nhìn ra vẻ khó hiểu của Tiêu Dao tử không phải giả vờ, có lẽ không biết chuyện Thiên Dao mang thai, huống chi giờ Trương Tử Tinh dùng pháp lực biến thành diện mạo Tiêu Dao tử, bề ngoài rất bình thường, nên Dao Trì Kim Mẫu cho rằng Tiêu Dao tử không có quan hệ ám muội vì với Dao chân nhân, tức thì cũng không nói nữa.
Hạo Thiên Thiên Đế lo lắng thoát thân, lắc đầu nói:
- Hồn phách Hoàng Đế cùng Thần Nông đều bị nhốt trong Đả Thần Tiên, nhưng lực vị giai chưa mất, có thể thả được. Có điều Thiên Dao bị ngự thê của ta nhốt vào trong ngục chịu kịch độc trớ chú, ngay thủ vệ cũng không vào được, giờ không thể lập tức thả ra.
Dao Trì Kim Mẫu cũng nói:
- Tiện nhân Thiên Dao kia bị huyết độc trớ chú của ta vây khốn, tuy không thương hại tới tính mạng, nhưng…
Dao Trì Kim Mẫu đang nói đột nhiên giật mình kinh sợ: mình sao lại không tự chủ nói ra hết mấy thứ này?
Hạo Thiên Thiên Đế cũng bừng người tỉnh ngộ, phát hiện ra Hỗn Độn chung của Khổng Tuyên đã lơ lửng trên đầu hai người mình, mà bốn phía xung quanh không biết từ lúc nào đã bị một vầng kiếm khí xoáy lốc kim sắc bao vây.
Thì ra vừa rồi lại rơi vào trong huyễn cảnh của Tiêu Dao tử! Hạo Thiên Thiên Đế thầm kêu nguy hiểm, nhấc Hoàng Đế lên quát lớn:
- Tiêu Dao tử, nếu còn dám manh động, ta lập tức giết Công Tôn Hiên Viên cùng Thần Nông!
Trương Tử Tinh thấy kẻ địch đã thoát khỏi huyễn cảnh do lực lượng ma thể tạo ra, thầm kêu đáng tiếc, lạnh lùng nói:
- Ngươi đem hồn phách cùng nhục thân của Hoàng Đế và Thần Nông thả ra, ta liền cho các ngươi an toàn rời đi! Nếu còn dám xảo trá, cẩn thận ta thay đổi chủ ý, cho các ngươi bồi táng cùng họ luôn!
Hạo Thiên Thiên Đế thầm hối hận đã để huyễn cảnh mê hoặc, đem cả chuyện nguyên hồn cũng nói ra, vốn hắn chỉ định dùng nhục thân hai người kia lừa Tiêu Dao tử một phen, không ngờ Tiêu Dao tử thực xảo trá, không chỉ dùng huyễn thuật mò ra chân tướng, lại còn định thừa dịp đánh trộm! Nếu phải như lúc trước nói, bạo liệt Hạo Thiên tam bảo thì quả có thể thoát thân, nhưng tam bảo này không phải pháp bảo tầm thường mà là bảo bối do Hồng Quân tự thân ban cho, nếu chẳng may hỏng mất, chức Thiên Đế này của hắn không phải sẽ rất lung lay sao?
Hôm nay Hạo Thiên kính bị tổn hại đã khiến Hạo Thiên Thiên Đế lo lắng lắm rồi, sao còn có thể bỏ được Hạo thiên tam bảo đại diện cho Thiên vị chí cao kia? Quyền lực cùng địa vị là thứ hắn mê muội nhất, vì một điểm này, năm đó hắn không tiếc bỏ mặc Thiên Dao, không tiếc kết thành phu thê cùng dạng nữ nhân như Kim Mẫu, nay tất nhiên càng không dễ từ bỏ, còn Đả Thần Tiên kia càng không phải nhắc tới.
Tương tự, Dao Trì Kim Mẫu cũng không muốn vì Hoàng Đế hay Thần Nông mà để mình bị thương tổn lần nữa. Trong mắt ả, vị lực của Hoàng Đế và Thần Nông đã bị Đả Thần Tiên thu lấy, tu vi giảm hẳn, không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu có thể an toàn thoát thân cũng coi như "tận dụng đầy đủ" rồi.
Hạo Thiên Thiên Đế còn định cò kè mặc cả, đòi thêm nhiều điều kiện hơn, nhưng thấy Trương Tử Tinh nhìn Đả Thần Tiên mặt đầy sát khí, sợ tên này vì tham Đả Thần Tiên mà mặc kệ Hoàng Đế, Thần Nông, vội im miệng không dám nói nữa.
Tuy nói lúc xưa Tiêu Dao tử từng có lệ dùng Quảng Thành Tử đổi lấy Tần Hoàn, cũng vì Long Cát công chúa mà xông lên Thiên giới, nhưng Hoàng Đế và Thần Nông dù sao không thể so với nữ nhân của Tiêu Dao tử, mà Đả Thần Tiên lại không phải vật thường, càng thêm trọng yếu với Thiên đế như hắn, giờ đành phải nhanh chóng đáp ứng Tiêu Dao tử, tránh đối phương đổi ý. Dao Trì Kim Mẫu cùng Hạo Thiên Thiên Đế đều lo lắng thoát thân, liên tiếp dùng tiên thức trao đổi điều này.
Cuối cùng, Hạo Thiên Thiên Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu rốt cuộc chịu dùng nhục thân cùng nguyên hồn của Hoàng Đế và Thần Nông, đổi lấy việc rời đi an toàn.
Lần này hai người xuống hạ giới, ý đồ đoạt Nhân vị lực không chỉ không thành mà còn mất đi hai con tin quan trọng Hoàng Đế, Thần Nông, còn mang theo thương thế chạy về, thực là "đã mất phu nhân lại thiệt quân". Trương Tử Tinh cũng thầm thở phào: vừa rồi thực ra hắn hết sức khẩn trương, lo nhị hoàng gặp chuyện không may. Phục Hi, Thần Nông, Hoàng Đế là ba người Trương Tử Tinh thực sự kính trọng, vừa là thầy vừa là bạn hắn, địa vị trong lòng rất cao. Nhưng hắn biết, nếu không ra vẻ làm vậy nắm lấy quyền chủ động, chỉ sợ Hạo Thiên và Kim Mẫu còn giở trò đòi lấy nhiều điều kiện hơn.
Như giờ rốt cuộc đã cứu được hai người, chỉ là như lời Dao Trì Kim Mẫu, Dao chân nhân còn đang bị nhốt trong Dao Trì ám ngục, bị vạn độc trớ chú tra tấn từng giờ, cho dù giữ được tính mạng chỉ sợ nguyên khí cũng tổn thương nặng nề, chuyện này hắn nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn. Tuy hắn không biết chuyện đã phát sinh trong lúc mê man kia, nhưng từ khi Dao chân nhân bị bắt lên Thiên giới, hắn lúc nào cũng tâm thần hoảng hốt không yên, vô cùng lo lắng, nay nghe Thiên Dao chịu khổ càng thêm sốt ruột vô cùng. Loại cảm giác này, chỉ sợ đã vượt quá phạm trù "đạo hữu" rồi.
Thiên Dao nhất định phải cứu, mà giai đoạn chuẩn bị vật lực đã sắp xong, cũng tới lúc lên Thiên giới tính sổ thôi.
Tiếng chuông leng keng vang lên, quan viên cùng bách tính quanh tế đàn từ từ tỉnh dậy, chỉ thấy Thiên tử đứng trên tế đàn hướng trời hành lễ, cao giọng hô:
- Cảm tạ thượng thiên giáng điềm lành cho con dân Đại Thương ta! Quả nhân nguyện nghe theo mệnh trời, tiếp tục tiến hành cải cách, lo cho vạn dân thiên hạ an cư lạc nghiệp, khai sáng thái bình thịnh thế!.
Chúng nhân nghe thấy lời này đều mừng rỡ trong lòng, vội vàng quỳ xuống khấn vái:
- Cảm tạ thượng thiên có Đại Thương chúng ta!
Chuyện tế trời lần này coi như hoàn thành thuận lợi, chuyện mây lành hạ xuống cũng được Đại Thương Quý Khan tranh thủ nhanh chóng truyền bá, biến cải cách tân chế thành ý trời, giúp quá trình tiến hành càng thêm thuận lợi.
Tất nhiên, đó chỉ là một chút tiểu thủ đoạn lợi dụng kẻ địch mà thôi.
Quả như Trương Tử Tinh đã tính, nguy cơ của Đông Hải tiên phủ chỉ là hư trương thanh thế mà thôi, nghe được tin Hạo Thiên cùng Kim Mẫu thất bại tại Triều Ca, đại quân Thiên giới không bao lâu bèn rút khỏi Đông Hải.
Quan trọng nhất, Hoàng Đế cùng Thần Nông đã an toàn thoát nạn, Phục Hi ở Hỏa Vân Động nghe được tin này lập tức chạy tới, đi cùng còn có vài vị thiếu phụ.
Hồn phách được dẫn vào trong thân thể xong, Hoàng Đế cùng Thần Nông an toàn tỉnh lại, sắc mặt lúc đó không khỏi kinh ngạc. Mấy vị thiếu phụ kia chính là thê tử của Hoàng Đế: Luy Tổ, Mô Mẫu cùng mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ, thấy Hoàng Đế không sao, rốt cuộc mừng quá mà khóc.
Chánh thê Luy Tổ của Hoàng Đế dung mạo đoan trang, mà Mô Mẫu lại rất xấu xí, Cửu Thiên Huyền Nữ thì mỹ lệ xinh đẹp, khí chất phi phàm, vài vị khác cũng đều có nhan sắc. Luy Tổ dẫn chúng nữ bái tạ Trương Tử Tinh:
- Đa tạ Bệ hạ cứu tính mạng phu quân chúng tôi, đại ân đại đức này, tuyệt không dám quên!
Trương Tử Tinh vội vàng đỡ họ dậy, nói:
- Ba vị thánh hoàng đều có đại ân với tôi, từng bôn ba bao lượt giúp đỡ, hôm nay hỗ trợ cũng là chuyện tất nhiên, nương nương cần chi dùng đại lễ?
Hoàng Đế lại than nói:
- Bệ hạ thất sách rồi, lần này tuy cứu được hai người chúng ta nhưng lại để Thiên Đế, Thiên Hậu kia chạy thoát, Đả Thần Tiên cũng không lấy được. Vật đó sau này quan hệ trọng yếu tới việc Bệ hạ có thể thu lấy Thiên giới sau này hay không, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế? Nếu lúc đó ta cùng hoàng huynh còn chút thần trí, nhất định không để Bệ hạ làm như vậy.
Trương Tử Tinh lắc đầu nói:
- Thánh hoàng nói vậy sai rồi! Hạo Thiên cùng Nguyên Khanh kia có lẽ mang bí thuật trên người, chưa chắc đã thực sự trừ diệt được. Huống chi Đả Thần Tiên có trọng yếu thế nào đi nữa cũng là vật chết, sao có thể so với tính mạng hai vị thánh hoàng? Nếu ta vì ngôi vị trên Thiên giới kia mà mặc kệ sinh tử của hai vị, thì có khác chi Hạo Thiên, Kim Mẫu kia?
- Bệ hạ cùng Hạo Thiên và Kim Mẫu quả nhiên bất đồng, ba người chúng ta thực không có nhìn sai
Phục Hi lộ vẻ hân thưởng, gật đầu nói:
- Lời Bệ hạ quả hợp lí, nhưng Đả Thần Tiên kia không chỉ liên quan tới ngôi vị Thiên đế, còn liên đới tới cả vị lực tam giới cùng đại thế phong thần, phải nghĩ cách đoạt lại mới được.
Trương Tử Tinh gật đầu nói:
- Không dấu ba vị thánh hoàng, ta đã hạ quyết tâm, dốc toàn lực thảo phạt thiên giới, giờ chỉ còn chút chuẩn bị cuối cùng thôi. Lúc đó Đả Thần Tiên mất rồi lại có cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tam Hoàng đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ mừng rỡ, Phục Hi kể cho Hoàng Đế, Thần Nông chuyện Trương Tử Tinh đã thành công luyện hóa Càn Khôn đỉnh, tu vi đạt tới Huyền Tiên đỉnh phong, lại cùng ba vị Huyền tiên trong Tru tiên trận, cùng Thông Thiên giáo chủ đánh bại hai người thánh nhân. Thần Nông, Hoàng Đế nghe đều trầm trồ thán phục, tới đoạn Côn Lôn sơn bị hủy thì càng giật mình kinh hãi.
Chuyện này kể thực quá kinh người, từ cổ chí kim, còn là lần đầu có người dám to gan làm vậy. Bất quá, Thiên tử đã có gan phá đi căn đạo Xiển giáo, còn sợ chi đánh lên thiên giới nữa.
Trương Tử Tinh đem hiệp nghị với nhị thánh Tây Phương giáo nói ra khiến Thần Nông và Hoàng Đế an tâm lại: có Thông Thiên giáo chủ cùng hai thánh Tây Phương giáo, cho dù Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mặc kệ nhân quả nuốt lời ra tay, thậm chí cùng hai vị thánh nhân còn lại liên hợp cũng có thể ngăn được. Huống chi chỉ cần Trương Tử Tinh tại lúc sát kiếp kết thúc, dùng Đả Thần Tiên định tam giới, phong thần thành công, ắt thành đại vị, thánh nhân cũng không thể làm hại được nữa.
Thần Nông đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Xin hỏi Bệ hạ, Côn Lôn kính kia đã hoàn toàn luyện hóa xong chưa?
Lời này vừa ra tức thì khiến Trương Tử Tinh giật mình, Côn Lôn kính là chuyện cực kỳ bí mật, trừ rất ít người thân mật nhất, người ngoài không ai biết được, sao Thần Nông lại biết?
Phục Hi thở dài một tiếng, tiếp lời nói:
- Lần này Bệ hạ phạt thiên, bất kể thế nào cũng phải cứu ra Tây Vương Mẫu nương nương. Vị nương nương này vì ngài mà hi sinh không ít, không chỉ đưa cho tiên thiên chí bảo Côn Lôn kính mà còn mang cả cốt nhục của ngài.
Trương Tử Tinh giật mình, sắc mặt không thể tin nổi: Thiên Dao mang thai hài tử của hắn !!!
Là tại lúc nào?
Chẳng nhẽ "ảo giác" hương diễm kia đều là thật?
Nói như vậy, Thiên Dao đã sớm cùng hắn có tình vợ chồng?
Lại còn mang thai hài tử của hắn?
Từ lúc hắn xuyên việt tới nay, quan hệ cùng không ít mỹ nữ nhưng đều không thấy tin vui, lại thêm khó khăn nghịch thiên trùng trùng, hắn đành phải dùng tinh lực đi đối phó, nhưng trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng thực không ngờ, bất tri bất giác lại cùng Thiên Dao có hài tử?
Hắn sẽ được làm phụ thân rồi sao?
Khó trách lần trước mời Thiên Dao tham gia Tru Tiên trận, nàng từng nói trong vòng trăm năm không cách nào dùng đến tiên lực, khó trách Hạm Chi Tiên nói Dao chân nhân thay đổi rất nhiều, thì ra…
"Nghiệt chủng" mà Dao Trì Kim Mẫu nói lúc trước, hẳn chính là hài tử của hắn và Thiên Dao!
Thiên Dao, nàng cứ vậy, âm thầm trong bóng tối giúp đỡ hắn, ngay cả Côn Lôn kính chí bảo tiên thiên cùng tiên quyết luyện hóa cũng đưa cho hắn, lại không yêu cầu hắn làm điều gì.
Thậm chí, ngay cả việc cho hắn biết cũng không làm.
Mà giờ mẫu tử hai người lại đang chịu khổ trong ám ngục !
Ngay nữ nhân cùng hài tử của mình cũng không bảo hộ được, còn xưng là nam nhân cái gì?
Trương Tử Tinh tâm thần kích động, trong đầu ông ông chấn động, hay tay run rẩy nắm chặt đến bật máu, tiên lực trong cơ thể không thể khống chế nổi, bật phát ra ngoài. Mọi người chung quanh liền thấy một nguồn năng lượng hỗn loạn từ trên người Trương Tử Tinh phát ra bốn phía, cho dù là tu vi cao như Phục Hi cũng bị sức mạnh đó áp bách, khó tránh khỏi cảm giác kinh hãi. Hoàng Đế và Thần Nông đã tổn hao nhiều lực lượng, mặc dù đã được mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ vội vàng che chắn trước người nhưng vẫn bị áp lực đó khiến cho mặt mày biến sắc.
Phục Hi vội vàng hô một tiếng, cùng Khổng Tuyên đồng loạt hợp lực, kiệt lực khống chế luồng sức mạnh kia trong phạm vi nhất định. Khổng Tuyên xuất Hỗn Độn Chung treo trên đỉnh đầu Trương Tử Tinh, phát ra một tiếng chuông trong trẻo. Trương Tử Tinh nhất thời tỉnh lại, tiên thức vừa động lập tức thu hồi luồng sức mạnh kia. Mọi người chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên biến mất, đều thở phào nhẹ nhõm.
Phục Hi sợ hắn xúc động, vội vàng nói:
- Bệ hạ, việc này chính là lỗi của ta đối với ngài. Cũng không phải là ta muốn giấu diếm việc này mà chỉ sợ ngài nhất thời xúc động, ảnh hưởng tới toàn bộ đại cục. Theo bí thuật mà Thông Thiên thánh nhân thi triển ngày đó thì có thể thấy rằng Tây Vương Mẫu nương nương nhất thời vẫn không nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy ta nghĩ chờ cho đại cục của Huyền đạo và Nhân giới được định xong mới báo cho ngài. Hiện giờ bệ hạ đã trù bị đầy đủ hết rồi, chỉ cần một lần nỗ lực đánh lên Thiên giới, cứu Tây Vương Mẫu nương nương ra. Việc này ta cũng bụng làm dạ chịu, tự nhiên nhất định phải đi trước.
Khổng Tuyên cũng đi tới, nói:
- Huynh trưởng yên tâm, có huynh đệ ta và mọi người, thêm cả Thánh hoàng Phục Hi, cho dù Hạo Thiên, Nguyên Khanh kia có vô số binh tướng và Vị giai lực của Thiên giới thì bên ta vẫn có thể chống được. Chỉ có điều Thiên giới thế lớn, lại bị Hạo Thiên, Nguyên Khanh khống chế trong tay, Nhân giới Cơ Phát không thể nào sánh nổi. Cuộc chiến này không phải là chuyện nhỏ, huynh trưởng ngàn vạn lần không thể để mất bình tĩnh được, cần phải tính toán cực kỳ cẩn thận.
Trương Tử Tinh hít sâu vài cái, kiệt lực khống chế được cảm xúc kích động, yên lặng gật gật đầu, ánh mắt có vẻ càng thêm kiên định.
Ba ngày sau, thiên tử triệu tập quần thần, nói là lúc tế trời đã được Thượng thiên gợi ý điều gì đó, cần phải đóng cửa tĩnh tư, tạm giao quốc sự cho Tử Giao, đồng thời lệnh cho quần thần tận tâm phụ tá, không được kháng chỉ.
Việc Thiên tử "Tĩnh tư" đã được thiên hạ lưu truyền từ lâu, rất nhiều quốc sách, kỳ thư, huyền vật danh chấn thiên hạ đều xuất hiện từ những lần như thế. Huống hồ lần này lại được trời cao gợi ý như vậy, cho nên chúng thần không hề dị nghị điều gì.
Trương Tử Tinh vốn định trực tiếp truyền ngôi, nhưng Phục Hi từng nói, chi bằng giữ lại Nhân vị lực, nắm lấy Đả Thần Tiên, cho nên chỉ tạm giao quyền cho Tử Giao. Trên thực tế, Tử Giao đã được Trương Tử Tinh dặn dò, trong khoảng thời gian này cứ thoải mái thể hiện năng lực, tạo dựng uy tín của mình, tương lai kế nhiệm cho tốt địa vị Thiên tử, thống ngự thiên hạ.
Sau khi tan triều, Trương Tử Tinh bỗng nhiên có cảm giác như thoát khỏi gánh nặng. Hiện giờ đại cục thiên hạ đã định, Tử Giao tính tình khoan hậu, lại được hắn dạy dỗ rất nhiều, hẳn sẽ có khả năng trở thành một vị vua nhân đức, trong triều lại có quần thần trung thành và tận tâm, do vậy gánh nặng Nhân giới cuối cùng cũng dần dần gỡ ra khỏi vai. Đương nhiên, trận chiến kế tiếp mới là khảo nghiệm chân chính.
Trương Tử Tinh đang ở hậu cung cùng Khương Văn Sắc mấy nàng, chợt nghe nội thị báo cáo: Thái sư Văn Trọng có việc khẩn yếu cần yết kiến Thiên Tử.
Trương Tử Tinh trong lòng kỳ quái, lúc trước ở trên triều, Văn Trọng không hề nói câu nào, sao giờ đúng lúc mình sắp "Tĩnh tư" lại tới cầu kiến?
Trương Tử Tinh lúc này mệnh cho nội thị truyền Văn Trọng chờ ở Chiêu Tuyên điện. Khi vào điện, chỉ thấy Văn Trọng đang quỳ gối không hề đứng dậy.
Trương Tử Tinh nhíu mày nói:
- Thái sư, xin mau mau đứng lên. Đến tột cùng có chuyện gì quan trọng vậy?
Văn Trọng vẫn không chịu đứng lên, nói:
- Cựu thần cả gan, xin hỏi bệ hạ, lần này tĩnh tư rốt cuộc là vì sao?
Trương Tử Tinh cười nói:
- Quả nhân được trời chỉ bảo, chỉ cảm thấy trong lòng sáng láng, cần phải tĩnh tư một phen để cầu lấy đạo lý trị quốc.
Văn Trọng thở dài:
- Bệ hạ trí mưu vô song, có nhiều kỳ sách, xoay chuyển toàn bộ thế cuộc, khiến Đại Thương ta uy chấn thiên hạ. Cựu thần giờ mới biết, khi Tây Chu tiến đánh Đại Thương ta, tại sao bệ hạ lại lệnh cho cựu thần không được liều chết chiến đấu mà phải giữ lại những tướng sĩ tinh anh, hóa ra là đã sớm có tính toán. Những năm gần đây, bệ hạ từng nhiều lần thấy thân phận Quốc Sư, tự mình mạo hiểm vào sinh ra tử, chỉ cần thắng một trận đã định được thiên hạ. Bởi vậy cựu thần vẫn hổ thẹn trong tâm, thân là thần tử mà lại không thể cống hiến cho Quân chủ, ngược lại còn phải nhờ Quân chủ mạo hiểm sinh tử để bảo tồn tính mạng, uổng cho cựu thần tự xưng là trung thần, thực là thẹn với tiên quân (vua đời trước), tội không thể tha thứ! Cựu thần gần đây nhàn hạ từng bái phỏng vài vị tôn trưởng của sư môn và bạn cũ mới biết bệ hạ ở Tru Tiên Trận không ngờ có thể chống lại thánh nhân. Thần thông như thế sao còn để ý gì tới cảm giác khi tế trời? Cựu thần không dám võ đoán thánh ý của bệ hạ, chỉ dám xin bệ hạ đồng ý một chuyện, lần "Tĩnh tư" này nếu có chuyện hung hiểm, xin đừng bỏ qua lão thần. Nếu bệ hạ chê lão hủ vô dụng, cựu thần chẳng còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa, chỉ còn cách tự tận để bày tỏ cõi lòng.
Trương Tử Tinh giật mình kinh hãi, vội vàng tiến tới, hai tay nâng Văn Trọng dậy. Chỉ thấy Văn Trọng hai mắt đỏ hồng, hiển nhiên là quyết tâm cực kỳ kiên định.
- Hai người các ngươi hãy thu lấy Càn Khôn đỉnh và Hỗn Độn chung, chờ chúng ta lui tới nơi an toàn sẽ thả Công Tôn Hiên Viên ra.
Trương Tử Tinh tâm niệm đảo thật nhanh, dùng tiên thức trao đổi với Khổng Tuyên một câu. Khổng Tuyên sửng sốt chốc lát, lập tức đứng chếch sang một góc, tạo thành thế bao vây Hạo Thiên và Kim Mẫu.
Hạo Thiên Thiên Đế vội kêu:
- Hai người các ngươi sao lại nuốt lời?
- Chúng ta? Ta chỉ nói ta tha cho ngươi không chết, đâu nói huynh đệ của ta không được động thủ?
Trương Tử Tinh đột nhiên cười lớn:
- Lại nói, ngươi có biết cái gì gọi là cầu sống không được, cầu chết không xong? Ta chỉ nói tha cho ngươi không chết, không nói không để ngươi nếm thử mùi vị cực hình hành hạ, ha ha, chỉ sợ tới lúc đó ngươi còn cầu ta xin một đao dứt khoát đi.
Hạo Thiên Thiên Đế nghe vậy, vừa sợ vừa giận:
- Chẳng lẽ ngươi không cần tính mạng tên Hiên Viên Hoàng Đế này sao?
Trương Tử Tinh cười lạnh nói:
- Nếu ngươi là ta, sẽ lựa chọn thế nào?
Hạo Thiên Thiên Đế tức thì không biết nói sao, quả thật nếu đổi là hắn, hẳn sẽ không đáp ứng.
- Một Hoàng Đế mà thôi, sao có thể so với Đả Thần Tiên? Nếu thực muốn bảo toàn tính mạng hai ngươi, trừ phi giao ra Đả Thần Tiên, thả toàn bộ người.
Trương Tử Tinh bộ dạng chiếm thế thượng phong, mở miệng đòi "tiền chuộc" kinh người, đồng thời cũng ngầm tán phát ra một loại lực lượng kỳ dị.
Dao Trì Kim Mẫu nghiến răng hét:
- Tiêu Dao tử! Ngươi chớ khinh người quá đáng! Đả Thần Tiên kia là vật gì, sao có thể giao cho ngươi? Ngươi đã không cần tính mạng Hiên Viên Hoàng Đế, ta liền lập tức giết hắn, liều mạng đấu với ngươi một phen xem ai thắng ai thua!.
Trương Tử Tinh lòng có chút lạnh lại, nhưng sắc mặt vẫn như thường:
- Tam Hoàng đều là người đại công đức, kẻ nào dám hại tất nhận đại nhân quả. Các ngươi bắt được Hoàng Đế chỉ dám giam không dám giết hẳn cũng vì thế chứ? Muốn hạ sát thủ hả? Cũng được thôi, ta đây có thể đàng hoàng thay Hoàng Đế báo thù, trừ diệt đôi cẩu nam nữ các ngươi!
Hạo Thiên Thiên Đế xoay chuyển vô số chủ ý trong lòng, vội ngăn Dao Trì Kim Mẫu sắp phát tác tới nơi, nói:
- Tiêu Dao đạo hữu, nghe ta thẳng thắn nói một câu, Đả Thần Tiên là vật tối quan trọng của Thiên giới chúng ta, tuyệt không có khả năng giao ra. Hỗn Độn chung và Càn Khôn đỉnh của các ngươi tuy là Tiên thiên chí bảo, nhưng cũng không nhất định có thể đưa hai chúng ta vào chỗ chết đâu: ta chỉ cần dùng bí thuật bạo liệt Hạo Thiên tam bảo liền có chạy thoát, hi sinh một chút nguyên khí mà thôi. Hiên Viên Hoàng Đế này thế nào cũng có giao tình không nhỏ với đạo hữu, đạo hữu vốn người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể thấy chết không cứu?
Bạo liệt tam bảo? Tổn thương nguyên khí? Trương Tử Tinh bán tín bát nghi, biết lời của tên Hạo Thiên này không hẳn đã giả, ánh mắt lập tức cố ý nhìn lên Đả Thần Tiên, lại nhìn Hoàng Đế một cái, ra vẻ do dự nói:
- Phục Hi kể cũng có ân với ta, Hoàng Đế quả không nên không cứu, nhưng ông ta chỉ có một người, sao có thể thả cả hai người các ngươi? Đã là như vậy, ta cho ngươi chọn một trong hai đường: một, thả Hoàng Đế ra, ngươi cùng Nguyên Khanh một trong hai người được rời đi, kẻ kia ở lại chịu chết; hai, thả Thần Nông, Hoàng Đế cùng Tây Vương Mẫu nương nương ra, ta cho cả hai người các ngươi rời đi.
Hạo Thiên Thiên Đế vừa nghe, sắc mặt tức thì do dự, Dao Trì Kim Mẫu hừ lạnh một tiếng, gằn giọng nói:
- Chủ ý của ngươi thực hay, ngay cả tiện nhân Thiên Dao kia cũng muốn cứu ra, chẳng nhẽ nghiệt chủng kia là của ngươi?
Nghiệt chủng? Trương Tử Tinh lộ vẻ nghi hoặc, nhất thời mờ mịt, nói thế là sao?
Dao Trì Kim Mẫu nhìn ra vẻ khó hiểu của Tiêu Dao tử không phải giả vờ, có lẽ không biết chuyện Thiên Dao mang thai, huống chi giờ Trương Tử Tinh dùng pháp lực biến thành diện mạo Tiêu Dao tử, bề ngoài rất bình thường, nên Dao Trì Kim Mẫu cho rằng Tiêu Dao tử không có quan hệ ám muội vì với Dao chân nhân, tức thì cũng không nói nữa.
Hạo Thiên Thiên Đế lo lắng thoát thân, lắc đầu nói:
- Hồn phách Hoàng Đế cùng Thần Nông đều bị nhốt trong Đả Thần Tiên, nhưng lực vị giai chưa mất, có thể thả được. Có điều Thiên Dao bị ngự thê của ta nhốt vào trong ngục chịu kịch độc trớ chú, ngay thủ vệ cũng không vào được, giờ không thể lập tức thả ra.
Dao Trì Kim Mẫu cũng nói:
- Tiện nhân Thiên Dao kia bị huyết độc trớ chú của ta vây khốn, tuy không thương hại tới tính mạng, nhưng…
Dao Trì Kim Mẫu đang nói đột nhiên giật mình kinh sợ: mình sao lại không tự chủ nói ra hết mấy thứ này?
Hạo Thiên Thiên Đế cũng bừng người tỉnh ngộ, phát hiện ra Hỗn Độn chung của Khổng Tuyên đã lơ lửng trên đầu hai người mình, mà bốn phía xung quanh không biết từ lúc nào đã bị một vầng kiếm khí xoáy lốc kim sắc bao vây.
Thì ra vừa rồi lại rơi vào trong huyễn cảnh của Tiêu Dao tử! Hạo Thiên Thiên Đế thầm kêu nguy hiểm, nhấc Hoàng Đế lên quát lớn:
- Tiêu Dao tử, nếu còn dám manh động, ta lập tức giết Công Tôn Hiên Viên cùng Thần Nông!
Trương Tử Tinh thấy kẻ địch đã thoát khỏi huyễn cảnh do lực lượng ma thể tạo ra, thầm kêu đáng tiếc, lạnh lùng nói:
- Ngươi đem hồn phách cùng nhục thân của Hoàng Đế và Thần Nông thả ra, ta liền cho các ngươi an toàn rời đi! Nếu còn dám xảo trá, cẩn thận ta thay đổi chủ ý, cho các ngươi bồi táng cùng họ luôn!
Hạo Thiên Thiên Đế thầm hối hận đã để huyễn cảnh mê hoặc, đem cả chuyện nguyên hồn cũng nói ra, vốn hắn chỉ định dùng nhục thân hai người kia lừa Tiêu Dao tử một phen, không ngờ Tiêu Dao tử thực xảo trá, không chỉ dùng huyễn thuật mò ra chân tướng, lại còn định thừa dịp đánh trộm! Nếu phải như lúc trước nói, bạo liệt Hạo Thiên tam bảo thì quả có thể thoát thân, nhưng tam bảo này không phải pháp bảo tầm thường mà là bảo bối do Hồng Quân tự thân ban cho, nếu chẳng may hỏng mất, chức Thiên Đế này của hắn không phải sẽ rất lung lay sao?
Hôm nay Hạo Thiên kính bị tổn hại đã khiến Hạo Thiên Thiên Đế lo lắng lắm rồi, sao còn có thể bỏ được Hạo thiên tam bảo đại diện cho Thiên vị chí cao kia? Quyền lực cùng địa vị là thứ hắn mê muội nhất, vì một điểm này, năm đó hắn không tiếc bỏ mặc Thiên Dao, không tiếc kết thành phu thê cùng dạng nữ nhân như Kim Mẫu, nay tất nhiên càng không dễ từ bỏ, còn Đả Thần Tiên kia càng không phải nhắc tới.
Tương tự, Dao Trì Kim Mẫu cũng không muốn vì Hoàng Đế hay Thần Nông mà để mình bị thương tổn lần nữa. Trong mắt ả, vị lực của Hoàng Đế và Thần Nông đã bị Đả Thần Tiên thu lấy, tu vi giảm hẳn, không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu có thể an toàn thoát thân cũng coi như "tận dụng đầy đủ" rồi.
Hạo Thiên Thiên Đế còn định cò kè mặc cả, đòi thêm nhiều điều kiện hơn, nhưng thấy Trương Tử Tinh nhìn Đả Thần Tiên mặt đầy sát khí, sợ tên này vì tham Đả Thần Tiên mà mặc kệ Hoàng Đế, Thần Nông, vội im miệng không dám nói nữa.
Tuy nói lúc xưa Tiêu Dao tử từng có lệ dùng Quảng Thành Tử đổi lấy Tần Hoàn, cũng vì Long Cát công chúa mà xông lên Thiên giới, nhưng Hoàng Đế và Thần Nông dù sao không thể so với nữ nhân của Tiêu Dao tử, mà Đả Thần Tiên lại không phải vật thường, càng thêm trọng yếu với Thiên đế như hắn, giờ đành phải nhanh chóng đáp ứng Tiêu Dao tử, tránh đối phương đổi ý. Dao Trì Kim Mẫu cùng Hạo Thiên Thiên Đế đều lo lắng thoát thân, liên tiếp dùng tiên thức trao đổi điều này.
Cuối cùng, Hạo Thiên Thiên Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu rốt cuộc chịu dùng nhục thân cùng nguyên hồn của Hoàng Đế và Thần Nông, đổi lấy việc rời đi an toàn.
Lần này hai người xuống hạ giới, ý đồ đoạt Nhân vị lực không chỉ không thành mà còn mất đi hai con tin quan trọng Hoàng Đế, Thần Nông, còn mang theo thương thế chạy về, thực là "đã mất phu nhân lại thiệt quân". Trương Tử Tinh cũng thầm thở phào: vừa rồi thực ra hắn hết sức khẩn trương, lo nhị hoàng gặp chuyện không may. Phục Hi, Thần Nông, Hoàng Đế là ba người Trương Tử Tinh thực sự kính trọng, vừa là thầy vừa là bạn hắn, địa vị trong lòng rất cao. Nhưng hắn biết, nếu không ra vẻ làm vậy nắm lấy quyền chủ động, chỉ sợ Hạo Thiên và Kim Mẫu còn giở trò đòi lấy nhiều điều kiện hơn.
Như giờ rốt cuộc đã cứu được hai người, chỉ là như lời Dao Trì Kim Mẫu, Dao chân nhân còn đang bị nhốt trong Dao Trì ám ngục, bị vạn độc trớ chú tra tấn từng giờ, cho dù giữ được tính mạng chỉ sợ nguyên khí cũng tổn thương nặng nề, chuyện này hắn nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn. Tuy hắn không biết chuyện đã phát sinh trong lúc mê man kia, nhưng từ khi Dao chân nhân bị bắt lên Thiên giới, hắn lúc nào cũng tâm thần hoảng hốt không yên, vô cùng lo lắng, nay nghe Thiên Dao chịu khổ càng thêm sốt ruột vô cùng. Loại cảm giác này, chỉ sợ đã vượt quá phạm trù "đạo hữu" rồi.
Thiên Dao nhất định phải cứu, mà giai đoạn chuẩn bị vật lực đã sắp xong, cũng tới lúc lên Thiên giới tính sổ thôi.
Tiếng chuông leng keng vang lên, quan viên cùng bách tính quanh tế đàn từ từ tỉnh dậy, chỉ thấy Thiên tử đứng trên tế đàn hướng trời hành lễ, cao giọng hô:
- Cảm tạ thượng thiên giáng điềm lành cho con dân Đại Thương ta! Quả nhân nguyện nghe theo mệnh trời, tiếp tục tiến hành cải cách, lo cho vạn dân thiên hạ an cư lạc nghiệp, khai sáng thái bình thịnh thế!.
Chúng nhân nghe thấy lời này đều mừng rỡ trong lòng, vội vàng quỳ xuống khấn vái:
- Cảm tạ thượng thiên có Đại Thương chúng ta!
Chuyện tế trời lần này coi như hoàn thành thuận lợi, chuyện mây lành hạ xuống cũng được Đại Thương Quý Khan tranh thủ nhanh chóng truyền bá, biến cải cách tân chế thành ý trời, giúp quá trình tiến hành càng thêm thuận lợi.
Tất nhiên, đó chỉ là một chút tiểu thủ đoạn lợi dụng kẻ địch mà thôi.
Quả như Trương Tử Tinh đã tính, nguy cơ của Đông Hải tiên phủ chỉ là hư trương thanh thế mà thôi, nghe được tin Hạo Thiên cùng Kim Mẫu thất bại tại Triều Ca, đại quân Thiên giới không bao lâu bèn rút khỏi Đông Hải.
Quan trọng nhất, Hoàng Đế cùng Thần Nông đã an toàn thoát nạn, Phục Hi ở Hỏa Vân Động nghe được tin này lập tức chạy tới, đi cùng còn có vài vị thiếu phụ.
Hồn phách được dẫn vào trong thân thể xong, Hoàng Đế cùng Thần Nông an toàn tỉnh lại, sắc mặt lúc đó không khỏi kinh ngạc. Mấy vị thiếu phụ kia chính là thê tử của Hoàng Đế: Luy Tổ, Mô Mẫu cùng mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ, thấy Hoàng Đế không sao, rốt cuộc mừng quá mà khóc.
Chánh thê Luy Tổ của Hoàng Đế dung mạo đoan trang, mà Mô Mẫu lại rất xấu xí, Cửu Thiên Huyền Nữ thì mỹ lệ xinh đẹp, khí chất phi phàm, vài vị khác cũng đều có nhan sắc. Luy Tổ dẫn chúng nữ bái tạ Trương Tử Tinh:
- Đa tạ Bệ hạ cứu tính mạng phu quân chúng tôi, đại ân đại đức này, tuyệt không dám quên!
Trương Tử Tinh vội vàng đỡ họ dậy, nói:
- Ba vị thánh hoàng đều có đại ân với tôi, từng bôn ba bao lượt giúp đỡ, hôm nay hỗ trợ cũng là chuyện tất nhiên, nương nương cần chi dùng đại lễ?
Hoàng Đế lại than nói:
- Bệ hạ thất sách rồi, lần này tuy cứu được hai người chúng ta nhưng lại để Thiên Đế, Thiên Hậu kia chạy thoát, Đả Thần Tiên cũng không lấy được. Vật đó sau này quan hệ trọng yếu tới việc Bệ hạ có thể thu lấy Thiên giới sau này hay không, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế? Nếu lúc đó ta cùng hoàng huynh còn chút thần trí, nhất định không để Bệ hạ làm như vậy.
Trương Tử Tinh lắc đầu nói:
- Thánh hoàng nói vậy sai rồi! Hạo Thiên cùng Nguyên Khanh kia có lẽ mang bí thuật trên người, chưa chắc đã thực sự trừ diệt được. Huống chi Đả Thần Tiên có trọng yếu thế nào đi nữa cũng là vật chết, sao có thể so với tính mạng hai vị thánh hoàng? Nếu ta vì ngôi vị trên Thiên giới kia mà mặc kệ sinh tử của hai vị, thì có khác chi Hạo Thiên, Kim Mẫu kia?
- Bệ hạ cùng Hạo Thiên và Kim Mẫu quả nhiên bất đồng, ba người chúng ta thực không có nhìn sai
Phục Hi lộ vẻ hân thưởng, gật đầu nói:
- Lời Bệ hạ quả hợp lí, nhưng Đả Thần Tiên kia không chỉ liên quan tới ngôi vị Thiên đế, còn liên đới tới cả vị lực tam giới cùng đại thế phong thần, phải nghĩ cách đoạt lại mới được.
Trương Tử Tinh gật đầu nói:
- Không dấu ba vị thánh hoàng, ta đã hạ quyết tâm, dốc toàn lực thảo phạt thiên giới, giờ chỉ còn chút chuẩn bị cuối cùng thôi. Lúc đó Đả Thần Tiên mất rồi lại có cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tam Hoàng đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ mừng rỡ, Phục Hi kể cho Hoàng Đế, Thần Nông chuyện Trương Tử Tinh đã thành công luyện hóa Càn Khôn đỉnh, tu vi đạt tới Huyền Tiên đỉnh phong, lại cùng ba vị Huyền tiên trong Tru tiên trận, cùng Thông Thiên giáo chủ đánh bại hai người thánh nhân. Thần Nông, Hoàng Đế nghe đều trầm trồ thán phục, tới đoạn Côn Lôn sơn bị hủy thì càng giật mình kinh hãi.
Chuyện này kể thực quá kinh người, từ cổ chí kim, còn là lần đầu có người dám to gan làm vậy. Bất quá, Thiên tử đã có gan phá đi căn đạo Xiển giáo, còn sợ chi đánh lên thiên giới nữa.
Trương Tử Tinh đem hiệp nghị với nhị thánh Tây Phương giáo nói ra khiến Thần Nông và Hoàng Đế an tâm lại: có Thông Thiên giáo chủ cùng hai thánh Tây Phương giáo, cho dù Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mặc kệ nhân quả nuốt lời ra tay, thậm chí cùng hai vị thánh nhân còn lại liên hợp cũng có thể ngăn được. Huống chi chỉ cần Trương Tử Tinh tại lúc sát kiếp kết thúc, dùng Đả Thần Tiên định tam giới, phong thần thành công, ắt thành đại vị, thánh nhân cũng không thể làm hại được nữa.
Thần Nông đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Xin hỏi Bệ hạ, Côn Lôn kính kia đã hoàn toàn luyện hóa xong chưa?
Lời này vừa ra tức thì khiến Trương Tử Tinh giật mình, Côn Lôn kính là chuyện cực kỳ bí mật, trừ rất ít người thân mật nhất, người ngoài không ai biết được, sao Thần Nông lại biết?
Phục Hi thở dài một tiếng, tiếp lời nói:
- Lần này Bệ hạ phạt thiên, bất kể thế nào cũng phải cứu ra Tây Vương Mẫu nương nương. Vị nương nương này vì ngài mà hi sinh không ít, không chỉ đưa cho tiên thiên chí bảo Côn Lôn kính mà còn mang cả cốt nhục của ngài.
Trương Tử Tinh giật mình, sắc mặt không thể tin nổi: Thiên Dao mang thai hài tử của hắn !!!
Là tại lúc nào?
Chẳng nhẽ "ảo giác" hương diễm kia đều là thật?
Nói như vậy, Thiên Dao đã sớm cùng hắn có tình vợ chồng?
Lại còn mang thai hài tử của hắn?
Từ lúc hắn xuyên việt tới nay, quan hệ cùng không ít mỹ nữ nhưng đều không thấy tin vui, lại thêm khó khăn nghịch thiên trùng trùng, hắn đành phải dùng tinh lực đi đối phó, nhưng trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng thực không ngờ, bất tri bất giác lại cùng Thiên Dao có hài tử?
Hắn sẽ được làm phụ thân rồi sao?
Khó trách lần trước mời Thiên Dao tham gia Tru Tiên trận, nàng từng nói trong vòng trăm năm không cách nào dùng đến tiên lực, khó trách Hạm Chi Tiên nói Dao chân nhân thay đổi rất nhiều, thì ra…
"Nghiệt chủng" mà Dao Trì Kim Mẫu nói lúc trước, hẳn chính là hài tử của hắn và Thiên Dao!
Thiên Dao, nàng cứ vậy, âm thầm trong bóng tối giúp đỡ hắn, ngay cả Côn Lôn kính chí bảo tiên thiên cùng tiên quyết luyện hóa cũng đưa cho hắn, lại không yêu cầu hắn làm điều gì.
Thậm chí, ngay cả việc cho hắn biết cũng không làm.
Mà giờ mẫu tử hai người lại đang chịu khổ trong ám ngục !
Ngay nữ nhân cùng hài tử của mình cũng không bảo hộ được, còn xưng là nam nhân cái gì?
Trương Tử Tinh tâm thần kích động, trong đầu ông ông chấn động, hay tay run rẩy nắm chặt đến bật máu, tiên lực trong cơ thể không thể khống chế nổi, bật phát ra ngoài. Mọi người chung quanh liền thấy một nguồn năng lượng hỗn loạn từ trên người Trương Tử Tinh phát ra bốn phía, cho dù là tu vi cao như Phục Hi cũng bị sức mạnh đó áp bách, khó tránh khỏi cảm giác kinh hãi. Hoàng Đế và Thần Nông đã tổn hao nhiều lực lượng, mặc dù đã được mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ vội vàng che chắn trước người nhưng vẫn bị áp lực đó khiến cho mặt mày biến sắc.
Phục Hi vội vàng hô một tiếng, cùng Khổng Tuyên đồng loạt hợp lực, kiệt lực khống chế luồng sức mạnh kia trong phạm vi nhất định. Khổng Tuyên xuất Hỗn Độn Chung treo trên đỉnh đầu Trương Tử Tinh, phát ra một tiếng chuông trong trẻo. Trương Tử Tinh nhất thời tỉnh lại, tiên thức vừa động lập tức thu hồi luồng sức mạnh kia. Mọi người chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên biến mất, đều thở phào nhẹ nhõm.
Phục Hi sợ hắn xúc động, vội vàng nói:
- Bệ hạ, việc này chính là lỗi của ta đối với ngài. Cũng không phải là ta muốn giấu diếm việc này mà chỉ sợ ngài nhất thời xúc động, ảnh hưởng tới toàn bộ đại cục. Theo bí thuật mà Thông Thiên thánh nhân thi triển ngày đó thì có thể thấy rằng Tây Vương Mẫu nương nương nhất thời vẫn không nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy ta nghĩ chờ cho đại cục của Huyền đạo và Nhân giới được định xong mới báo cho ngài. Hiện giờ bệ hạ đã trù bị đầy đủ hết rồi, chỉ cần một lần nỗ lực đánh lên Thiên giới, cứu Tây Vương Mẫu nương nương ra. Việc này ta cũng bụng làm dạ chịu, tự nhiên nhất định phải đi trước.
Khổng Tuyên cũng đi tới, nói:
- Huynh trưởng yên tâm, có huynh đệ ta và mọi người, thêm cả Thánh hoàng Phục Hi, cho dù Hạo Thiên, Nguyên Khanh kia có vô số binh tướng và Vị giai lực của Thiên giới thì bên ta vẫn có thể chống được. Chỉ có điều Thiên giới thế lớn, lại bị Hạo Thiên, Nguyên Khanh khống chế trong tay, Nhân giới Cơ Phát không thể nào sánh nổi. Cuộc chiến này không phải là chuyện nhỏ, huynh trưởng ngàn vạn lần không thể để mất bình tĩnh được, cần phải tính toán cực kỳ cẩn thận.
Trương Tử Tinh hít sâu vài cái, kiệt lực khống chế được cảm xúc kích động, yên lặng gật gật đầu, ánh mắt có vẻ càng thêm kiên định.
Ba ngày sau, thiên tử triệu tập quần thần, nói là lúc tế trời đã được Thượng thiên gợi ý điều gì đó, cần phải đóng cửa tĩnh tư, tạm giao quốc sự cho Tử Giao, đồng thời lệnh cho quần thần tận tâm phụ tá, không được kháng chỉ.
Việc Thiên tử "Tĩnh tư" đã được thiên hạ lưu truyền từ lâu, rất nhiều quốc sách, kỳ thư, huyền vật danh chấn thiên hạ đều xuất hiện từ những lần như thế. Huống hồ lần này lại được trời cao gợi ý như vậy, cho nên chúng thần không hề dị nghị điều gì.
Trương Tử Tinh vốn định trực tiếp truyền ngôi, nhưng Phục Hi từng nói, chi bằng giữ lại Nhân vị lực, nắm lấy Đả Thần Tiên, cho nên chỉ tạm giao quyền cho Tử Giao. Trên thực tế, Tử Giao đã được Trương Tử Tinh dặn dò, trong khoảng thời gian này cứ thoải mái thể hiện năng lực, tạo dựng uy tín của mình, tương lai kế nhiệm cho tốt địa vị Thiên tử, thống ngự thiên hạ.
Sau khi tan triều, Trương Tử Tinh bỗng nhiên có cảm giác như thoát khỏi gánh nặng. Hiện giờ đại cục thiên hạ đã định, Tử Giao tính tình khoan hậu, lại được hắn dạy dỗ rất nhiều, hẳn sẽ có khả năng trở thành một vị vua nhân đức, trong triều lại có quần thần trung thành và tận tâm, do vậy gánh nặng Nhân giới cuối cùng cũng dần dần gỡ ra khỏi vai. Đương nhiên, trận chiến kế tiếp mới là khảo nghiệm chân chính.
Trương Tử Tinh đang ở hậu cung cùng Khương Văn Sắc mấy nàng, chợt nghe nội thị báo cáo: Thái sư Văn Trọng có việc khẩn yếu cần yết kiến Thiên Tử.
Trương Tử Tinh trong lòng kỳ quái, lúc trước ở trên triều, Văn Trọng không hề nói câu nào, sao giờ đúng lúc mình sắp "Tĩnh tư" lại tới cầu kiến?
Trương Tử Tinh lúc này mệnh cho nội thị truyền Văn Trọng chờ ở Chiêu Tuyên điện. Khi vào điện, chỉ thấy Văn Trọng đang quỳ gối không hề đứng dậy.
Trương Tử Tinh nhíu mày nói:
- Thái sư, xin mau mau đứng lên. Đến tột cùng có chuyện gì quan trọng vậy?
Văn Trọng vẫn không chịu đứng lên, nói:
- Cựu thần cả gan, xin hỏi bệ hạ, lần này tĩnh tư rốt cuộc là vì sao?
Trương Tử Tinh cười nói:
- Quả nhân được trời chỉ bảo, chỉ cảm thấy trong lòng sáng láng, cần phải tĩnh tư một phen để cầu lấy đạo lý trị quốc.
Văn Trọng thở dài:
- Bệ hạ trí mưu vô song, có nhiều kỳ sách, xoay chuyển toàn bộ thế cuộc, khiến Đại Thương ta uy chấn thiên hạ. Cựu thần giờ mới biết, khi Tây Chu tiến đánh Đại Thương ta, tại sao bệ hạ lại lệnh cho cựu thần không được liều chết chiến đấu mà phải giữ lại những tướng sĩ tinh anh, hóa ra là đã sớm có tính toán. Những năm gần đây, bệ hạ từng nhiều lần thấy thân phận Quốc Sư, tự mình mạo hiểm vào sinh ra tử, chỉ cần thắng một trận đã định được thiên hạ. Bởi vậy cựu thần vẫn hổ thẹn trong tâm, thân là thần tử mà lại không thể cống hiến cho Quân chủ, ngược lại còn phải nhờ Quân chủ mạo hiểm sinh tử để bảo tồn tính mạng, uổng cho cựu thần tự xưng là trung thần, thực là thẹn với tiên quân (vua đời trước), tội không thể tha thứ! Cựu thần gần đây nhàn hạ từng bái phỏng vài vị tôn trưởng của sư môn và bạn cũ mới biết bệ hạ ở Tru Tiên Trận không ngờ có thể chống lại thánh nhân. Thần thông như thế sao còn để ý gì tới cảm giác khi tế trời? Cựu thần không dám võ đoán thánh ý của bệ hạ, chỉ dám xin bệ hạ đồng ý một chuyện, lần "Tĩnh tư" này nếu có chuyện hung hiểm, xin đừng bỏ qua lão thần. Nếu bệ hạ chê lão hủ vô dụng, cựu thần chẳng còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa, chỉ còn cách tự tận để bày tỏ cõi lòng.
Trương Tử Tinh giật mình kinh hãi, vội vàng tiến tới, hai tay nâng Văn Trọng dậy. Chỉ thấy Văn Trọng hai mắt đỏ hồng, hiển nhiên là quyết tâm cực kỳ kiên định.
/492
|