CHƯƠNG 119 SỰ THẬT ĐẰNG SAU (THƯỢNG)
“Leng keng ! Leng keng !”
- Linh,nàng đang suy nghĩ gì vậy ?
Bóng hình nhỏ nhắn trong đình chợt ngẩng đầu khi cảm nhận được một đôi tay ấm áp đặt trên vai mình.Khuôn mặt xinh đẹp ngước lên nhìn người vừa đến,vẻ buồn dầu.
- Nàng nghĩ đến cô ta ? – Nhìn chiếc lắc trên cổ tay bé nhỏ,Lãnh Diệt Thiên bình thản đưa đôi tay rắn chắc nhấc bổng nàng đặt vào lòng mình,nhẹ vùi đầu vào trong mái tóc dài
- Nhột....chàng bỏ đầu ra đi...ta sợ nhột – Nàng kêu lên khi bị tóc hắn chà vào mặt,nàng phụng phịu,nhăn nhó nói vẻ suy nghĩ – Nhược Hi....cô ấy rất tốt với ta....cô ấy là một cô công chúa...hừm...nói thế nào nhỉ...rất vui tươi,hoà đồng nhưng đôi lúc trầm tĩnh,im lặng,lại dịu dàng nữa...haizza...ta thật coi cô ấy là bằng hữu tốt của mình.Chàng biết không ?
- Ừ - Lãnh Diệt Thiên chăm chú nhìn nàng,thấy nàng bỗng hỏi mình,liền trả lời theo bản năng,dù sao đối với hắn,lời nàng nói luôn đúng
Thấy biểu tình của hắn như vậy,nàng liền khoát tay :
- Thôi,thôi,không nói với chàng,chàng lúc nào cũng kiệm lời – Lại lẩm bẩm – Không biết đến bao giờ mới sửa được đây ?
Nghe nàng phàn nàn,hắn cũng không nói gì,chỉ yêu chiều đưa tay gài lại tóc mai cho nàng
- Chàng....? – Nàng đỏ mặt,nhìn bàn tay của hắn
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng,trong mắt hắn loé lên tia sáng,chầm chậm,hắn cúi đầu,bờ môi bạc dễ dàng chạm đến cái miệng nhỏ nhắn.Đã rất lâu rồi,rất lâu rồi hắn đã muốn làm vậy với nàng,môi hắn quyến luyến không muốn rời,hơi thở nàng ngọt ngào làm hắn như say như chìm.Hành động đột ngột của hắn làm nàng hết hồn,giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng ôm của hắn,qua một lúc,đầu óc trở nên mơ hồ,mềm nhũn trong lòng hắn.Hắn nhẹ nhàng liếm vành môi anh đào,cảm giác được nàng hơi buông lỏng,không còn chống cự nữa,hắn cười nhẹ,vòng ôm cũng bắt đầu dịu dàng hơn.Dưới chiếc hôn cuồng nhiệt của hắn,nàng tâm hoảng ý loạn không biết làm gì,hai tay cuối cùng chỉ biết gắt gao nắm chặt góc áo hắn.Thời gian cứ trôi,khi cảm thấy chính mình hết dưỡng khí hắn mới luyến tiếc rời đi đôi môi nhỏ mê người (Jennifer : viết đoạn này xong,toát mồ hôi)
Khó nhọc dựa vào người hắn,nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu,trong lòng trách mắng hắn dám chiếm tiện nghi của mình.
- Linh...- Hắn khẽ gọi,cằm nhẹ tựa trên đỉnh đầu nàng được một lúc lại lặp lại – Linh...
Nghe hắn thì thầm,nàng sốt ruột quát :
- Có gì nói luôn đi !
- Nàng thật ngọt.
- A....không cho nói thế !!!!
********************************************
Bích Hoa lâu
- Vương gia,trong ba ngày gần đây Lãnh Diệt Thiên đã trở về Thiên Phong các cùng với Hiên Viên Tuyết,dù không có thuốc giải đoạt hồn độc nhưng không hiểu vì sao Nhược Linh cô nương vẫn có thể sống sót và Hiên Viên Nhược Hi bị buộc phải về Bạch Hổ quốc
- Chỉ có thế thôi sao ?
Người ngồi trên bàn nhẹ nhàng mân mê những hoa văn trên chiếc chén,có vẻ những hoạ tiết đơn giản trên đó thu hút hơn cả thông tin mình đang nghe
Dạ,ngay từ hôm qua tại buổi thiết triều ở Bạch Hổ quốc Hiên Viên Tề - hoàng đế Bạch Hổ quốc đã ra một thử thách đối với thái tử Hiên Viên Tuyết
- Thử thách ? – Đôi bàn tay khẽ dừng lại,nhướng mày nhìn người đang quỳ dưới đất,tiếu ý đậm bên khoé môi – Thật thú vị ! Ta muốn xem xem lão hồ li Hiên Viên Tề này còn có âm mưu gì đây ?
- Vì lực lượng và danh tiếng của Thiên Phong các bắt nguồn từ Bạch Hổ quốc,các tổ chức sát thủ mang danh nghĩa của Lãnh Diệt Thiên và ma nữ Mạc Phù đều tập trung tại Bạch Hổ là chủ yếu,trở thành mối đe doạ vô cùng lớn đối với Bạch Hổ quốc.Vì vậy,dù tiền tài và binh lực chỉ thua kém Thanh Long nhưng Bạch Hổ vẫn không thể đối phó được với Thiên Phong các,Hiên Viên Tề biết được mối quan hệ giữa Hiên Viên Tuyết và Lãnh Diệt Thiên nên đã thử thách muốn Hiên Viên Tuyết thương lượng với Lãnh Diệt Thiên để giúp sức diệt Thanh Long,một là vậy,hai là nếu không được,lợi dụng lí do này để...- Tiếng nói đến đây chợt ngừng,ngẩng đầu ẩn ý nhìn người trên bàn.Nhận được ẩn ý,người trên bàn khẽ cười
- Giết !!! Diệt tận gốc – U ám,lạnh lẽo,tiếng nói trầm thấp vang vọng trong không gian tối tăm
“Leng keng ! Leng keng !”
- Linh,nàng đang suy nghĩ gì vậy ?
Bóng hình nhỏ nhắn trong đình chợt ngẩng đầu khi cảm nhận được một đôi tay ấm áp đặt trên vai mình.Khuôn mặt xinh đẹp ngước lên nhìn người vừa đến,vẻ buồn dầu.
- Nàng nghĩ đến cô ta ? – Nhìn chiếc lắc trên cổ tay bé nhỏ,Lãnh Diệt Thiên bình thản đưa đôi tay rắn chắc nhấc bổng nàng đặt vào lòng mình,nhẹ vùi đầu vào trong mái tóc dài
- Nhột....chàng bỏ đầu ra đi...ta sợ nhột – Nàng kêu lên khi bị tóc hắn chà vào mặt,nàng phụng phịu,nhăn nhó nói vẻ suy nghĩ – Nhược Hi....cô ấy rất tốt với ta....cô ấy là một cô công chúa...hừm...nói thế nào nhỉ...rất vui tươi,hoà đồng nhưng đôi lúc trầm tĩnh,im lặng,lại dịu dàng nữa...haizza...ta thật coi cô ấy là bằng hữu tốt của mình.Chàng biết không ?
- Ừ - Lãnh Diệt Thiên chăm chú nhìn nàng,thấy nàng bỗng hỏi mình,liền trả lời theo bản năng,dù sao đối với hắn,lời nàng nói luôn đúng
Thấy biểu tình của hắn như vậy,nàng liền khoát tay :
- Thôi,thôi,không nói với chàng,chàng lúc nào cũng kiệm lời – Lại lẩm bẩm – Không biết đến bao giờ mới sửa được đây ?
Nghe nàng phàn nàn,hắn cũng không nói gì,chỉ yêu chiều đưa tay gài lại tóc mai cho nàng
- Chàng....? – Nàng đỏ mặt,nhìn bàn tay của hắn
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng,trong mắt hắn loé lên tia sáng,chầm chậm,hắn cúi đầu,bờ môi bạc dễ dàng chạm đến cái miệng nhỏ nhắn.Đã rất lâu rồi,rất lâu rồi hắn đã muốn làm vậy với nàng,môi hắn quyến luyến không muốn rời,hơi thở nàng ngọt ngào làm hắn như say như chìm.Hành động đột ngột của hắn làm nàng hết hồn,giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng ôm của hắn,qua một lúc,đầu óc trở nên mơ hồ,mềm nhũn trong lòng hắn.Hắn nhẹ nhàng liếm vành môi anh đào,cảm giác được nàng hơi buông lỏng,không còn chống cự nữa,hắn cười nhẹ,vòng ôm cũng bắt đầu dịu dàng hơn.Dưới chiếc hôn cuồng nhiệt của hắn,nàng tâm hoảng ý loạn không biết làm gì,hai tay cuối cùng chỉ biết gắt gao nắm chặt góc áo hắn.Thời gian cứ trôi,khi cảm thấy chính mình hết dưỡng khí hắn mới luyến tiếc rời đi đôi môi nhỏ mê người (Jennifer : viết đoạn này xong,toát mồ hôi)
Khó nhọc dựa vào người hắn,nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu,trong lòng trách mắng hắn dám chiếm tiện nghi của mình.
- Linh...- Hắn khẽ gọi,cằm nhẹ tựa trên đỉnh đầu nàng được một lúc lại lặp lại – Linh...
Nghe hắn thì thầm,nàng sốt ruột quát :
- Có gì nói luôn đi !
- Nàng thật ngọt.
- A....không cho nói thế !!!!
********************************************
Bích Hoa lâu
- Vương gia,trong ba ngày gần đây Lãnh Diệt Thiên đã trở về Thiên Phong các cùng với Hiên Viên Tuyết,dù không có thuốc giải đoạt hồn độc nhưng không hiểu vì sao Nhược Linh cô nương vẫn có thể sống sót và Hiên Viên Nhược Hi bị buộc phải về Bạch Hổ quốc
- Chỉ có thế thôi sao ?
Người ngồi trên bàn nhẹ nhàng mân mê những hoa văn trên chiếc chén,có vẻ những hoạ tiết đơn giản trên đó thu hút hơn cả thông tin mình đang nghe
Dạ,ngay từ hôm qua tại buổi thiết triều ở Bạch Hổ quốc Hiên Viên Tề - hoàng đế Bạch Hổ quốc đã ra một thử thách đối với thái tử Hiên Viên Tuyết
- Thử thách ? – Đôi bàn tay khẽ dừng lại,nhướng mày nhìn người đang quỳ dưới đất,tiếu ý đậm bên khoé môi – Thật thú vị ! Ta muốn xem xem lão hồ li Hiên Viên Tề này còn có âm mưu gì đây ?
- Vì lực lượng và danh tiếng của Thiên Phong các bắt nguồn từ Bạch Hổ quốc,các tổ chức sát thủ mang danh nghĩa của Lãnh Diệt Thiên và ma nữ Mạc Phù đều tập trung tại Bạch Hổ là chủ yếu,trở thành mối đe doạ vô cùng lớn đối với Bạch Hổ quốc.Vì vậy,dù tiền tài và binh lực chỉ thua kém Thanh Long nhưng Bạch Hổ vẫn không thể đối phó được với Thiên Phong các,Hiên Viên Tề biết được mối quan hệ giữa Hiên Viên Tuyết và Lãnh Diệt Thiên nên đã thử thách muốn Hiên Viên Tuyết thương lượng với Lãnh Diệt Thiên để giúp sức diệt Thanh Long,một là vậy,hai là nếu không được,lợi dụng lí do này để...- Tiếng nói đến đây chợt ngừng,ngẩng đầu ẩn ý nhìn người trên bàn.Nhận được ẩn ý,người trên bàn khẽ cười
- Giết !!! Diệt tận gốc – U ám,lạnh lẽo,tiếng nói trầm thấp vang vọng trong không gian tối tăm
/128
|