CHƯƠNG 18 NGƯỜI TRONG MỘNG CỦA NHƯỢC HI
Từ đêm hội hoa đăng về,nàng rất là vui nhưng không kém phần mệt mỏi,vào phòng,chưa kịp thay quần áo,nàng đã ngã lên giường và ngủ luôn.Đến sáng,tự nhiên nàng dậy rất sớm,háo hức đi sang phòng Nhược Hi,ngang qua hoa viên,nàng thấy y đang ngồi trong đình mát,vẻ mặt suy tư nhìn cảnh vật.Tò mò,nàng rón rén bước đến phía y,còn đang định dọa y một tí,ai ngờ giọng y vang lên :
- Sao phải bước rón rén vậy ?
- Đâu có,đâu có - Nàng lắc đầu chối bay
- Đến đây - Tự nhiên y gọi
Nàng im lặng,bước vào trong đình,ngồi bên y,lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật,trông y hôm nay không còn vẻ cợt nhả,cười đùa như trước nữa
- Có chuyện gì vậy ? - Nàng quan tâm hỏi
-............
- Không muốn nói à ? - Nàng không ép y,dù sao mỗi con người cũng cần phải có bí mật riêng của mình
- À,đúng rồi.Ngươi dạy ta võ công được không ?
- Võ công ?
- Ừ,ta muốn học.Đợt trước nhìn ngươi cùng hắn tỉ thí,ta thấy võ công của ngươi rất cao
- Nếu ngươi muốn thì ta dạy
- Thật sao ? - Nàng vui sướng - Ngày mai đi,bây giờ ta chưa chuẩn bị tinh thần lại đang đói nữa,nói đến đây bụng nàng kêu cái "rột !",nàng mặt đỏ bừng
- Haha.......- y sảng khoái cười,lại trở về với dáng vẻ thường ngày
Đến buổi chiều,nàng đi tìm Nhược Hi trò chuyện,hai người ở trong phòng khách nói cười rôm rả,bỗng nàng hỏi :
- Nhược Hi à,ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Ta 18 tuổi
- Sao ngươi vẫn chưa lấy chồng ?
- Ta.......ta.........- Nói đến vấn đề này,Nhược Hi đỏ mặt
- Ta biết rồi - Nàng nheo mắt lại,chằm chằm nhìn Nhược Hi,vẻ mặt gian trá nói - Ngươi đã có người trong lòng ?
Nhược Hi đỏ hết cả mang tai,cúi đầu thấp xuống,im lặng,không trả lời,vậy tức là đúng rồi
- Là ai vậy ? Là ai mà có thể được Nhược Hi công chúa để ý ?
- Ta......ta cũng không biết
- Ngươi không biết ? Làm sao lại dám thích hắn nha - Nàng ngạc nhiên
- Đó là chuyện năm ta 15 tuổi,một lần lén lút trốn ra khỏi hoàng cung,ta vì quá ham chơi,đi quá xa hoàng cung,gặp một bọn xấu,lúc đó ta vô cùng sợ hãi thì........
- Hắn xuất hiện cứu ngươi - Nàng ngắt lời
- Thật là hắn đi ngang qua nhưng không có ý định cứu ta,nếu ta không van xin - Nhược Hi buồn rầu nói
- Có phải không vậy ?
-...........
- Thế thì làm sao ngươi thích hắn ta ?
- Hắn rất tuấn mĩ,rất là lãnh khốc,hắn là người trong mơ của ta
-.........- Không còn gì để nói - Thế nếu không suất,không lãnh,ngươi có thích không ?
- Tất nhiên là không,may ra ta đưa hắn về hoàng cung để tặng ít đồ cảm tạ - Nhược Hi bình thản
Tiếp xúc nhiều với nàng,xem ra Nhược Hi bắt đầu có phong thái của người hiện đại rồi.
- Ngươi biết tên hắn ? - Nàng lại tiếp tục đề tài
- Không biết - Nhược Hi lắc đầu
- Ngươi có tìm kiếm hắn không ?
- Ta không dám,nếu tìm kiếm hắn mọi người sẽ phát hiện ta trốn khỏi hoàng cung
- Ồ ! - Nhược Hi xem ra còn quá ngây thơ rồi,nàng nghĩ chuyện Nhược Hi trốn ra khỏi hoàng cung thì ai chả biết,chẳng qua người ta không nói thôi,làm gì có chuyện công chúa biến mất mà không ai phát hiện
- Ngươi thấy còn có hy vọng gặp lại hắn không ? - Nhược Hi lo lắng
- Ta chắc là có,nếu các ngươi có duyên - Nàng đáp qua chuyện
Nhìn sắc trời đã bắt đầu tối,xem ra nàng và Nhược Hi đã nói chuyện quá say sưa rồi,phải đi ăn cơm thôi,từ khi ở phủ thái tử,được ăn không phải làm gì,nàng thấy mình thành heo rồi.
Từ đêm hội hoa đăng về,nàng rất là vui nhưng không kém phần mệt mỏi,vào phòng,chưa kịp thay quần áo,nàng đã ngã lên giường và ngủ luôn.Đến sáng,tự nhiên nàng dậy rất sớm,háo hức đi sang phòng Nhược Hi,ngang qua hoa viên,nàng thấy y đang ngồi trong đình mát,vẻ mặt suy tư nhìn cảnh vật.Tò mò,nàng rón rén bước đến phía y,còn đang định dọa y một tí,ai ngờ giọng y vang lên :
- Sao phải bước rón rén vậy ?
- Đâu có,đâu có - Nàng lắc đầu chối bay
- Đến đây - Tự nhiên y gọi
Nàng im lặng,bước vào trong đình,ngồi bên y,lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật,trông y hôm nay không còn vẻ cợt nhả,cười đùa như trước nữa
- Có chuyện gì vậy ? - Nàng quan tâm hỏi
-............
- Không muốn nói à ? - Nàng không ép y,dù sao mỗi con người cũng cần phải có bí mật riêng của mình
- À,đúng rồi.Ngươi dạy ta võ công được không ?
- Võ công ?
- Ừ,ta muốn học.Đợt trước nhìn ngươi cùng hắn tỉ thí,ta thấy võ công của ngươi rất cao
- Nếu ngươi muốn thì ta dạy
- Thật sao ? - Nàng vui sướng - Ngày mai đi,bây giờ ta chưa chuẩn bị tinh thần lại đang đói nữa,nói đến đây bụng nàng kêu cái "rột !",nàng mặt đỏ bừng
- Haha.......- y sảng khoái cười,lại trở về với dáng vẻ thường ngày
Đến buổi chiều,nàng đi tìm Nhược Hi trò chuyện,hai người ở trong phòng khách nói cười rôm rả,bỗng nàng hỏi :
- Nhược Hi à,ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Ta 18 tuổi
- Sao ngươi vẫn chưa lấy chồng ?
- Ta.......ta.........- Nói đến vấn đề này,Nhược Hi đỏ mặt
- Ta biết rồi - Nàng nheo mắt lại,chằm chằm nhìn Nhược Hi,vẻ mặt gian trá nói - Ngươi đã có người trong lòng ?
Nhược Hi đỏ hết cả mang tai,cúi đầu thấp xuống,im lặng,không trả lời,vậy tức là đúng rồi
- Là ai vậy ? Là ai mà có thể được Nhược Hi công chúa để ý ?
- Ta......ta cũng không biết
- Ngươi không biết ? Làm sao lại dám thích hắn nha - Nàng ngạc nhiên
- Đó là chuyện năm ta 15 tuổi,một lần lén lút trốn ra khỏi hoàng cung,ta vì quá ham chơi,đi quá xa hoàng cung,gặp một bọn xấu,lúc đó ta vô cùng sợ hãi thì........
- Hắn xuất hiện cứu ngươi - Nàng ngắt lời
- Thật là hắn đi ngang qua nhưng không có ý định cứu ta,nếu ta không van xin - Nhược Hi buồn rầu nói
- Có phải không vậy ?
-...........
- Thế thì làm sao ngươi thích hắn ta ?
- Hắn rất tuấn mĩ,rất là lãnh khốc,hắn là người trong mơ của ta
-.........- Không còn gì để nói - Thế nếu không suất,không lãnh,ngươi có thích không ?
- Tất nhiên là không,may ra ta đưa hắn về hoàng cung để tặng ít đồ cảm tạ - Nhược Hi bình thản
Tiếp xúc nhiều với nàng,xem ra Nhược Hi bắt đầu có phong thái của người hiện đại rồi.
- Ngươi biết tên hắn ? - Nàng lại tiếp tục đề tài
- Không biết - Nhược Hi lắc đầu
- Ngươi có tìm kiếm hắn không ?
- Ta không dám,nếu tìm kiếm hắn mọi người sẽ phát hiện ta trốn khỏi hoàng cung
- Ồ ! - Nhược Hi xem ra còn quá ngây thơ rồi,nàng nghĩ chuyện Nhược Hi trốn ra khỏi hoàng cung thì ai chả biết,chẳng qua người ta không nói thôi,làm gì có chuyện công chúa biến mất mà không ai phát hiện
- Ngươi thấy còn có hy vọng gặp lại hắn không ? - Nhược Hi lo lắng
- Ta chắc là có,nếu các ngươi có duyên - Nàng đáp qua chuyện
Nhìn sắc trời đã bắt đầu tối,xem ra nàng và Nhược Hi đã nói chuyện quá say sưa rồi,phải đi ăn cơm thôi,từ khi ở phủ thái tử,được ăn không phải làm gì,nàng thấy mình thành heo rồi.
/128
|