CHƯƠNG 38 LINH NHI,RỐT CUỘC NÀNG LÀ AI ?
Sáng sớm tỉnh lại,nàng đã thấy Tiểu Điệp túc trực bên cạnh,thấy nàng tỉnh,Tiểu Điệp bê đến một chậu nước,hầu hạ nàng rửa mặt,không quen được hầu hạ,nàng lúng túng xua tay,đỡ lấy khăn mặt tự rửa lấy :
- Tiểu Điệp,ta có thể tự mình làm mà
- Sao có thể thế được,vương gia đã nhắc nhở ta phải chăm sóc cô nương thật tốt,nếu không vương gia sẽ trách phạt ta
- Hả ? Không cần đâu
- Ngươi đã bị mất trí nhớ,nên tạm thời sẽ ở phủ Cung thân vương này,nghĩa là khách ở đây,ta không dám thất lễ - Tiểu Điệp nói – Vương gia đã căn dặn người sẽ sang thăm ngươi
- Hắn sẽ sang đây ư ? – Nàng ngạc nhiên,hắn thì có việc gì ở đây mà sang cơ chứ
- Đúng vậy – Tiểu Điệp bỗng tò mò – Ngươi thật sự mất trí nhớ sao ?
- Ta.....ta thật sự không nhớ mình là ai nữa
- Tên mình ngươi cũng không nhớ sao ?
- Ta chỉ nhớ một chữ “Linh” mà thôi
- Linh sao ? Vậy ta sẽ gọi ngươi là Linh nhi nhé ! – Tiểu Điệp vui vẻ bắt chuyện
- Linh nhi,ta rất thích – Nàng cười nói
- Nhìn ngươi chắc là hơn tuổi ta rồi.Hay chúng ta kết nghĩa tỉ muội đi – Tiểu Điệp đưa ra ý kiến
- Tại sao lại muốn kết nghĩa với ta ? – Nàng không hiểu
- Từ lần đầu thấy ngươi ta đã có cảm giác rất thân thuộc,cứ như là gặp người thân vậy,mà ta lại không có người thân,ta từ nhỏ đã là nha hoàn trong phủ rồi – Tiểu Điệp buồn rầu nói,mắt rưng rưng,nhìn rất đáng thương
- Ta cũng vậy – Nàng bật ra
- Sao ? Ngươi nhớ ra gì à ? – Tiểu Điệp hỏi,sung sướng tưởng nàng nhớ ra gì đó
- À,không,ý ta là hiện giờ ta cũng chỉ có một mình,không có ai bên cạnh – Nàng bào chữa,suýt nữa thì lộ tẩy
- Ồ ! Ra là vậy,thế thì ta sẽ là muội muội của ngươi,ngươi là tỉ tỉ của ta – Tiểu Điệp nghiêng người,đôi mắt lấp lánh nét cười,nhìn thật ngây thơ,đáng yêu
- Được,muội muội – Nàng cũng sẵn sàng nhận một muội muội dễ thương này,dù sao cũng tốt cho mình khi ở đây
- Xem ra cô nương ở đây rất an toàn,không có việc gì đáng lo ngại
Đang hồ hởi,cười nói với Tiểu Điệp,nàng bỗng bất ngờ khi có tiếng nói vang lên,chỉ thấy Mộ Dung Cung đứng trước cửa,phong thái ung dung,điềm tĩnh,nhẹ nhàng bước vào,tỏa ra luồng khí chất hơn người,vô cùng lãnh đạm
- Vương gia – Tiểu Điệp vội vàng đứng dậy thỉnh an Mộ Dung Cung
Đúng là rườm rà,nàng không thích cứ tí lại phải quỳ chút nào,đau hết cả chân,nhìn ngứa hết cả mắt,nàng cũng chẳng có tâm trạng nào mà chào đón Mộ Dung Cung,ngồi trên giường kêu lên một tiếng coi như chào :
- Tam vương gia
- Cô nương đã đỡ hơn chưa ? – Mộ Dung Cung hỏi thăm nàng,thần sắc của nàng có vẻ tốt hơn hôm qua
- Ta đã tốt hơn nhiều rồi – Nàng nói,lãnh đạm,nàng thật sự chẳng muốn gần gũi với vị vương gia này chút nào
- Ta ở ngoài nghe Dã Điệp gọi ngươi là Linh nhi,đó có phải là tên ngươi không ?
- Ta không biết,nhưng ta thích tên đó
- Vậy thì ta cũng gọi ngươi là Linh nhi được không ? – Mộ Dung Cung hỏi nàng nhưng giọng điệu của hắn tựa như ra lệnh,không cho phép nàng từ chối
- Được,vương gia cứ tự nhiên – Tên thì chả dùng để gọi,còn đi hỏi làm chi
- Ngươi có thể gọi ta một tiếng Cung – Mộ Dung Cung bỗng có cảm giác hạnh phúc nếu được nghe miệng nàng gọi mình thân thiết như vậy
- Cung ? – Nghe ghê chết đi được,cung với chả tên – Hay ta gọi ngài là Cung đại ca nhé
- Cũng được,Linh nhi – Mộ Dung Cung gọi thẳng tên nàng luôn,nghe giọng hắn có vẻ vui khi nói tên nàng,nàng cũng tự biết tên mình rất hay,nên không có ý kiến gì cả.
- Vương gia,đã trưa,mời vương gia và cô nương đến dùng bữa – Nhìn trời,Tiểu Điệp khẽ lên tiếng,từ sáng đến giờ Linh tỉ chưa hề ăn gì cả,Tiểu Điệp lo lắng vết thương Linh tỉ chưa lành
- Không cần phiền phức như vậy,ngươi cứ mang đồ ăn lên đây cho Linh ăn,ta phải vào triều luôn – Mộ Dung Cung phân phó
- Vâng,nô tì đã biết – Hành lễ xong,Tiểu Điệp lui ra khỏi phòng,chắc là lấy thức ăn,lại còn phải chào nữa,nàng ngáp dài,người cổ đại đúng là chẳng văn minh chút nào.Quay sang Mộ Dung Cung,nàng đuổi khách :
- Cung đại ca có việc,Linh nhi không làm phiền
- Ta đi,tối sẽ đến dùng bữa với muội – Mộ Dung Cung bước đi ra ngoài
Ra đến cửa,một hắc y nhân xuất hiện,hành lễ với Mộ Dung Cung :
- Chủ nhân
Chưa để hắc y nhân nói xong,Mộ Dung Cung bước qua,hắc y nhân hiểu y,liền lui ra.Đến thư phòng,Mộ Dung Cung tiến đến chiếc ghế giữa phòng,mới ra hiệu hắc y nhân nói
- Chủ nhân,không điều tra được gì về nàng,nhưng tháng trước vừa là khách ở thái tử phủ Bạch Hổ quốc
- Hiên Viên Tuyết ? Là khách sao ?
- Vâng,nhưng không biết làm sao bị Hiên Viên Nhược Hi – tứ công chúa Bạch Hổ quốc sai thích khách ám sát,rơi xuống dòng sông Long Thương – Nói đến đây,hắc y nhân ngừng lại một lúc,rồi quỳ xuống – Thuộc hạ vô năng,chỉ điều tra được thế,mong vương gia trách phạt
- Không sao,thế cũng đủ rồi – Mộ Dung Cung mỉm cười – Ngươi nghĩ nàng thực sự mất trí nhớ ?
- Thuộc hạ không chắc,điều đó cũng có thể - Hắc y nhân lên tiếng,y đã theo dõi nàng suốt,không thấy gì bất thường
- Được rồi,ngươi lui đi – Sau tiếng nói của Mộ Dung Cung,hắc y nhân liền phi thân biến mất,trong phòng chỉ đơn độc Mộ Dung Cung
- Linh nhi,rốt cuộc muội là ai ? – Tiếng nói lạnh lẽo vang lên – Thật thú vị
Sáng sớm tỉnh lại,nàng đã thấy Tiểu Điệp túc trực bên cạnh,thấy nàng tỉnh,Tiểu Điệp bê đến một chậu nước,hầu hạ nàng rửa mặt,không quen được hầu hạ,nàng lúng túng xua tay,đỡ lấy khăn mặt tự rửa lấy :
- Tiểu Điệp,ta có thể tự mình làm mà
- Sao có thể thế được,vương gia đã nhắc nhở ta phải chăm sóc cô nương thật tốt,nếu không vương gia sẽ trách phạt ta
- Hả ? Không cần đâu
- Ngươi đã bị mất trí nhớ,nên tạm thời sẽ ở phủ Cung thân vương này,nghĩa là khách ở đây,ta không dám thất lễ - Tiểu Điệp nói – Vương gia đã căn dặn người sẽ sang thăm ngươi
- Hắn sẽ sang đây ư ? – Nàng ngạc nhiên,hắn thì có việc gì ở đây mà sang cơ chứ
- Đúng vậy – Tiểu Điệp bỗng tò mò – Ngươi thật sự mất trí nhớ sao ?
- Ta.....ta thật sự không nhớ mình là ai nữa
- Tên mình ngươi cũng không nhớ sao ?
- Ta chỉ nhớ một chữ “Linh” mà thôi
- Linh sao ? Vậy ta sẽ gọi ngươi là Linh nhi nhé ! – Tiểu Điệp vui vẻ bắt chuyện
- Linh nhi,ta rất thích – Nàng cười nói
- Nhìn ngươi chắc là hơn tuổi ta rồi.Hay chúng ta kết nghĩa tỉ muội đi – Tiểu Điệp đưa ra ý kiến
- Tại sao lại muốn kết nghĩa với ta ? – Nàng không hiểu
- Từ lần đầu thấy ngươi ta đã có cảm giác rất thân thuộc,cứ như là gặp người thân vậy,mà ta lại không có người thân,ta từ nhỏ đã là nha hoàn trong phủ rồi – Tiểu Điệp buồn rầu nói,mắt rưng rưng,nhìn rất đáng thương
- Ta cũng vậy – Nàng bật ra
- Sao ? Ngươi nhớ ra gì à ? – Tiểu Điệp hỏi,sung sướng tưởng nàng nhớ ra gì đó
- À,không,ý ta là hiện giờ ta cũng chỉ có một mình,không có ai bên cạnh – Nàng bào chữa,suýt nữa thì lộ tẩy
- Ồ ! Ra là vậy,thế thì ta sẽ là muội muội của ngươi,ngươi là tỉ tỉ của ta – Tiểu Điệp nghiêng người,đôi mắt lấp lánh nét cười,nhìn thật ngây thơ,đáng yêu
- Được,muội muội – Nàng cũng sẵn sàng nhận một muội muội dễ thương này,dù sao cũng tốt cho mình khi ở đây
- Xem ra cô nương ở đây rất an toàn,không có việc gì đáng lo ngại
Đang hồ hởi,cười nói với Tiểu Điệp,nàng bỗng bất ngờ khi có tiếng nói vang lên,chỉ thấy Mộ Dung Cung đứng trước cửa,phong thái ung dung,điềm tĩnh,nhẹ nhàng bước vào,tỏa ra luồng khí chất hơn người,vô cùng lãnh đạm
- Vương gia – Tiểu Điệp vội vàng đứng dậy thỉnh an Mộ Dung Cung
Đúng là rườm rà,nàng không thích cứ tí lại phải quỳ chút nào,đau hết cả chân,nhìn ngứa hết cả mắt,nàng cũng chẳng có tâm trạng nào mà chào đón Mộ Dung Cung,ngồi trên giường kêu lên một tiếng coi như chào :
- Tam vương gia
- Cô nương đã đỡ hơn chưa ? – Mộ Dung Cung hỏi thăm nàng,thần sắc của nàng có vẻ tốt hơn hôm qua
- Ta đã tốt hơn nhiều rồi – Nàng nói,lãnh đạm,nàng thật sự chẳng muốn gần gũi với vị vương gia này chút nào
- Ta ở ngoài nghe Dã Điệp gọi ngươi là Linh nhi,đó có phải là tên ngươi không ?
- Ta không biết,nhưng ta thích tên đó
- Vậy thì ta cũng gọi ngươi là Linh nhi được không ? – Mộ Dung Cung hỏi nàng nhưng giọng điệu của hắn tựa như ra lệnh,không cho phép nàng từ chối
- Được,vương gia cứ tự nhiên – Tên thì chả dùng để gọi,còn đi hỏi làm chi
- Ngươi có thể gọi ta một tiếng Cung – Mộ Dung Cung bỗng có cảm giác hạnh phúc nếu được nghe miệng nàng gọi mình thân thiết như vậy
- Cung ? – Nghe ghê chết đi được,cung với chả tên – Hay ta gọi ngài là Cung đại ca nhé
- Cũng được,Linh nhi – Mộ Dung Cung gọi thẳng tên nàng luôn,nghe giọng hắn có vẻ vui khi nói tên nàng,nàng cũng tự biết tên mình rất hay,nên không có ý kiến gì cả.
- Vương gia,đã trưa,mời vương gia và cô nương đến dùng bữa – Nhìn trời,Tiểu Điệp khẽ lên tiếng,từ sáng đến giờ Linh tỉ chưa hề ăn gì cả,Tiểu Điệp lo lắng vết thương Linh tỉ chưa lành
- Không cần phiền phức như vậy,ngươi cứ mang đồ ăn lên đây cho Linh ăn,ta phải vào triều luôn – Mộ Dung Cung phân phó
- Vâng,nô tì đã biết – Hành lễ xong,Tiểu Điệp lui ra khỏi phòng,chắc là lấy thức ăn,lại còn phải chào nữa,nàng ngáp dài,người cổ đại đúng là chẳng văn minh chút nào.Quay sang Mộ Dung Cung,nàng đuổi khách :
- Cung đại ca có việc,Linh nhi không làm phiền
- Ta đi,tối sẽ đến dùng bữa với muội – Mộ Dung Cung bước đi ra ngoài
Ra đến cửa,một hắc y nhân xuất hiện,hành lễ với Mộ Dung Cung :
- Chủ nhân
Chưa để hắc y nhân nói xong,Mộ Dung Cung bước qua,hắc y nhân hiểu y,liền lui ra.Đến thư phòng,Mộ Dung Cung tiến đến chiếc ghế giữa phòng,mới ra hiệu hắc y nhân nói
- Chủ nhân,không điều tra được gì về nàng,nhưng tháng trước vừa là khách ở thái tử phủ Bạch Hổ quốc
- Hiên Viên Tuyết ? Là khách sao ?
- Vâng,nhưng không biết làm sao bị Hiên Viên Nhược Hi – tứ công chúa Bạch Hổ quốc sai thích khách ám sát,rơi xuống dòng sông Long Thương – Nói đến đây,hắc y nhân ngừng lại một lúc,rồi quỳ xuống – Thuộc hạ vô năng,chỉ điều tra được thế,mong vương gia trách phạt
- Không sao,thế cũng đủ rồi – Mộ Dung Cung mỉm cười – Ngươi nghĩ nàng thực sự mất trí nhớ ?
- Thuộc hạ không chắc,điều đó cũng có thể - Hắc y nhân lên tiếng,y đã theo dõi nàng suốt,không thấy gì bất thường
- Được rồi,ngươi lui đi – Sau tiếng nói của Mộ Dung Cung,hắc y nhân liền phi thân biến mất,trong phòng chỉ đơn độc Mộ Dung Cung
- Linh nhi,rốt cuộc muội là ai ? – Tiếng nói lạnh lẽo vang lên – Thật thú vị
/128
|