CHƯƠNG 55 HOÀNG ĐẾ KHỐN KIẾP
Giậm chân uỳnh uỳnh đi vào phòng,cô bực tức cầm ấm trà tu ừng ực,trong đầu âm thầm tự mắng CHỬI mình ngu ngốc,cư nhiên lại bị tên cẩu hoàng đế đó lừa,thật đáng ghét.Nhớ đến mình đi chân đất,cô mới phát hiện chân mình đã chảy máu,sao cô có thể sơ suất trong cơn tức giận mà không để ý đến đôi chân của mình chứ ?
- Tất cả là tại tên cẩu hoàng đế khốn kiếp đó - Cô nhăn nhó thét oang oang,định đi chuẩn bị nước tắm thì chợt nhớ đến cái gì đó,nhoẻn miệng cười thích thú,rón rén đi đến hầm băng bí ẩn,cô chắc giờ này anh đang ở ngự thư phòng,nên sẽ không biết cô ở đây.Vào trong hầm băng lạnh lẽo,cô rẽ qua bên phải đi thẳng,trước mắt đã thấy có một cái bồn chảy nước đá tí tách,tất nhiên là cô vào đây để tắm,trời đang nóng mà,cô thoát y rồi ngồi vào trong cái bồn,hất hất làn nước đá mát lạnh,chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái như vậy,đưa tay mát xa làn da trắng nõn nà,cô đập tay đập chân loạn xạ,vày nước như tiểu hài tử.
- Ngươi đang làm cái gì vậy ? - Anh đột ngột xuất hiện từ lúc nào,nhìn cô hỏi.(Ruby : anh thật là....... >"<)
- Sao ngươi lại ở đây ? - Cô chớp chớp mắt ngây thơ hỏi,mãi sau mới chợt nhận ra mình đang không mặc y phục,cúi đầu xuống nhìn mình,rồi lại ngẩng đầu lên nhìn anh - AAAAAAAAAA !!!!! Đồ biến thái ! Ngươi............cút...........đi...............cho............ta..............huhuhu.............
- Mau mặc đồ vào - Anh tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì to tát,cầm bộ y phục dưới đất ném cho cô
- Phi Tùy Phong,ngươi là đồ trai bao,khốn kiếp,chó má,lợn gà..........
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi có tin ta liền đem ngươi lên giường ?
- Ngươi............
- Tốt nhất ngươi nên im lặng,lát luyện công xong,ta sẽ xử ngươi sau - Anh xoay người đi về phía căn phòng có chiếc giường hàn ngọc
- TRỜI ƠI...................... !!!!!!!!!!!!!!! - Cô bực tức hét lên,khóc không ra nước mắt,thút thít nghĩ vẩn vơ,không phải anh đã thấy hết rồi chứ ? Không,không thể nào đâu.Cô lắc lắc đầu không dám tin,làm sao bây giờ ? Cô phải làm sao đây ? Vội vàng mặc y phục,cô co giò chạy thẳng ra ngoài,mặc dù cơn đau từ bàn chân truyền đến,cô vẫn cố sống cố chết lao về cung Thừa Càn.Sau khi tự băng bó xong hai bàn chân,cô chèo lên giường lăn quay ra ngủ.
- Hoàng thượng đâu ? Ta muốn gặp người - Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tô Vân Á
- Tô cô nương,hoàng thượng không có trong này,nô tài cũng không biết người đã đi đâu - Tiểu Nghịch Tử vội ngăn cản
- Gì chứ ? Ta không tin,để ta vào !
- Tô cô nương,nếu người còn ngoan cố,nô tài buộc phải dùng bạo lực
- Ngươi dám ? Thái hậu sẽ không để yên cho ngươi,cứ thử động đến một sợi lông của ta đi
- Thái hậu sẽ không thể bênh vực được Tô cô nương,vì cô nương chưa được sự đồng ý của hoàng thượng mà đã tự ý xông vào trong cung thì sẽ bị phạt tội chém đầu,nếu như cô nương muốn vào thì cứ việc - Tiểu Nghịch Tử làm động tác mời
- Ta..............ta không vào nữa - Tô Vân Á sợ hãi xoay người bỏ đi
Chiều tối.Tại cung Thừa Càn
Nằm trong phòng,cô quay đi quay lại không tài nào ngủ được,sao anh có thể thản nhiên như thế khi đã nhìn thấy hết thân thể của cô chứ ?
- Không được,cô phải tìm cách trả thù - Nhưng phải làm thế nào để trả thù anh cơ chứ ?
- Âu Dương cô nương,đã đến giờ dùng bữa - Tiểu Nghịch Tử bước vào bẩm báo
- Ta không ăn !
- Các ngươi cứ dọn đồ ăn lên đi - Anh lên tiếng,đi đến cái bàn ngồi xuống rót một chén trà
- Phi Tùy Phong ! - Cô bực mình la hét
-............ ?
- Ngươi điếc hay sao.............?
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi muốn chết hả ?
- Đúng,ta rất muốn chết,thà rằng ta chết đi để quên nỗi nhục nhã này,mà không,có chết ta cũng không quên được
- Là ngươi tự ý xông vào hầm băng của ta,tự làm tự chịu !
- Ngươi...........nội công ngươi thâm hậu như vậy,ngươi phải biết là có người trong đó chứ ?
- Ta biết là có ngươi trong đó,nhưng ta không nghĩ rằng ngươi vào đó để tắm
- Vậy lúc đó..............ngươi thật sự................nhìn thấy hết rồi sao...........? - Cô nuốt nước bọt,giọng run run
- Sớm muộn gì ngươi cũng phải lấy ta thôi
- Ta..............ta sẽ không lấy tên cẩu hoàng đế như ngươi
- Dù gì ta cũng đã thấy hết rồi mà
- Phi Tùy Phong...........ta không biết đâu,ngươi trả lại sự trong trắng cho ta - Cô phụng phịu
- Bằng cách nào ?
- Quên nó đi
- Không quên được
- Đồ biến thái
- Ngươi nói sao cũng được
- ĐỒ.........ĐỒ CHÓ MÁ........
-...................
- Đồ khốn kiếp
-..................
- Đồ con heo
-..................
Suốt cả buổi tối hôm đó,chỉ có cô CHỬI anh đến mỏi cả miệng,mà anh thì vẫn thản nhiên mặc kệ những lời CHỬI bới của cô khiến cô càng tức điên lên,bực bội gào thét,cô chạy ầm ầm ra khỏi phòng.
Giậm chân uỳnh uỳnh đi vào phòng,cô bực tức cầm ấm trà tu ừng ực,trong đầu âm thầm tự mắng CHỬI mình ngu ngốc,cư nhiên lại bị tên cẩu hoàng đế đó lừa,thật đáng ghét.Nhớ đến mình đi chân đất,cô mới phát hiện chân mình đã chảy máu,sao cô có thể sơ suất trong cơn tức giận mà không để ý đến đôi chân của mình chứ ?
- Tất cả là tại tên cẩu hoàng đế khốn kiếp đó - Cô nhăn nhó thét oang oang,định đi chuẩn bị nước tắm thì chợt nhớ đến cái gì đó,nhoẻn miệng cười thích thú,rón rén đi đến hầm băng bí ẩn,cô chắc giờ này anh đang ở ngự thư phòng,nên sẽ không biết cô ở đây.Vào trong hầm băng lạnh lẽo,cô rẽ qua bên phải đi thẳng,trước mắt đã thấy có một cái bồn chảy nước đá tí tách,tất nhiên là cô vào đây để tắm,trời đang nóng mà,cô thoát y rồi ngồi vào trong cái bồn,hất hất làn nước đá mát lạnh,chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái như vậy,đưa tay mát xa làn da trắng nõn nà,cô đập tay đập chân loạn xạ,vày nước như tiểu hài tử.
- Ngươi đang làm cái gì vậy ? - Anh đột ngột xuất hiện từ lúc nào,nhìn cô hỏi.(Ruby : anh thật là....... >"<)
- Sao ngươi lại ở đây ? - Cô chớp chớp mắt ngây thơ hỏi,mãi sau mới chợt nhận ra mình đang không mặc y phục,cúi đầu xuống nhìn mình,rồi lại ngẩng đầu lên nhìn anh - AAAAAAAAAA !!!!! Đồ biến thái ! Ngươi............cút...........đi...............cho............ta..............huhuhu.............
- Mau mặc đồ vào - Anh tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì to tát,cầm bộ y phục dưới đất ném cho cô
- Phi Tùy Phong,ngươi là đồ trai bao,khốn kiếp,chó má,lợn gà..........
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi có tin ta liền đem ngươi lên giường ?
- Ngươi............
- Tốt nhất ngươi nên im lặng,lát luyện công xong,ta sẽ xử ngươi sau - Anh xoay người đi về phía căn phòng có chiếc giường hàn ngọc
- TRỜI ƠI...................... !!!!!!!!!!!!!!! - Cô bực tức hét lên,khóc không ra nước mắt,thút thít nghĩ vẩn vơ,không phải anh đã thấy hết rồi chứ ? Không,không thể nào đâu.Cô lắc lắc đầu không dám tin,làm sao bây giờ ? Cô phải làm sao đây ? Vội vàng mặc y phục,cô co giò chạy thẳng ra ngoài,mặc dù cơn đau từ bàn chân truyền đến,cô vẫn cố sống cố chết lao về cung Thừa Càn.Sau khi tự băng bó xong hai bàn chân,cô chèo lên giường lăn quay ra ngủ.
- Hoàng thượng đâu ? Ta muốn gặp người - Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tô Vân Á
- Tô cô nương,hoàng thượng không có trong này,nô tài cũng không biết người đã đi đâu - Tiểu Nghịch Tử vội ngăn cản
- Gì chứ ? Ta không tin,để ta vào !
- Tô cô nương,nếu người còn ngoan cố,nô tài buộc phải dùng bạo lực
- Ngươi dám ? Thái hậu sẽ không để yên cho ngươi,cứ thử động đến một sợi lông của ta đi
- Thái hậu sẽ không thể bênh vực được Tô cô nương,vì cô nương chưa được sự đồng ý của hoàng thượng mà đã tự ý xông vào trong cung thì sẽ bị phạt tội chém đầu,nếu như cô nương muốn vào thì cứ việc - Tiểu Nghịch Tử làm động tác mời
- Ta..............ta không vào nữa - Tô Vân Á sợ hãi xoay người bỏ đi
Chiều tối.Tại cung Thừa Càn
Nằm trong phòng,cô quay đi quay lại không tài nào ngủ được,sao anh có thể thản nhiên như thế khi đã nhìn thấy hết thân thể của cô chứ ?
- Không được,cô phải tìm cách trả thù - Nhưng phải làm thế nào để trả thù anh cơ chứ ?
- Âu Dương cô nương,đã đến giờ dùng bữa - Tiểu Nghịch Tử bước vào bẩm báo
- Ta không ăn !
- Các ngươi cứ dọn đồ ăn lên đi - Anh lên tiếng,đi đến cái bàn ngồi xuống rót một chén trà
- Phi Tùy Phong ! - Cô bực mình la hét
-............ ?
- Ngươi điếc hay sao.............?
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi muốn chết hả ?
- Đúng,ta rất muốn chết,thà rằng ta chết đi để quên nỗi nhục nhã này,mà không,có chết ta cũng không quên được
- Là ngươi tự ý xông vào hầm băng của ta,tự làm tự chịu !
- Ngươi...........nội công ngươi thâm hậu như vậy,ngươi phải biết là có người trong đó chứ ?
- Ta biết là có ngươi trong đó,nhưng ta không nghĩ rằng ngươi vào đó để tắm
- Vậy lúc đó..............ngươi thật sự................nhìn thấy hết rồi sao...........? - Cô nuốt nước bọt,giọng run run
- Sớm muộn gì ngươi cũng phải lấy ta thôi
- Ta..............ta sẽ không lấy tên cẩu hoàng đế như ngươi
- Dù gì ta cũng đã thấy hết rồi mà
- Phi Tùy Phong...........ta không biết đâu,ngươi trả lại sự trong trắng cho ta - Cô phụng phịu
- Bằng cách nào ?
- Quên nó đi
- Không quên được
- Đồ biến thái
- Ngươi nói sao cũng được
- ĐỒ.........ĐỒ CHÓ MÁ........
-...................
- Đồ khốn kiếp
-..................
- Đồ con heo
-..................
Suốt cả buổi tối hôm đó,chỉ có cô CHỬI anh đến mỏi cả miệng,mà anh thì vẫn thản nhiên mặc kệ những lời CHỬI bới của cô khiến cô càng tức điên lên,bực bội gào thét,cô chạy ầm ầm ra khỏi phòng.
/128
|