CHƯƠNG 56 TRĂNG - SAO - RƯỢU - RƯỚC HỌA VÀO THÂN
Đêm khuya thanh vắng,một bóng dáng nhỏ nhắn ôm vò rượu bắc thang chèo lên mái nhà,khó khăn lắm mới leo được đến đỉnh,cô lẳng lặng ngồi xuống,ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng dịu mát,cầm vò rượu đổ cả vào miệng uống,rượu rớt xuống cổ chảy xuống y phục,ướt đẫm cả một mảng áo,cô lấy ống tay áo lau miệng.
- Vừa uống rượu vừa ngắm trăng sao thì còn gì bằng ? - Cô lại dốc cả vò rượu vào miệng tu ừng ực - Tên cẩu hoàng đế đó............hix hix.......sao hắn có thể.........khụ khụ...........- Cô ho sặc sụa rồi nôn bừa mứa trên nóc nhà. (Ruby : sax,chị bẩn quá >.<)
- Rượu gì mà khó uống vậy chứ ? - Ở hiện đại cô và Nhược Linh uống rượu thường xuyên đã quen rồi,nhưng ở cổ đại rượu có vẻ nặng hơn nhiều thì phải,chẳng mấy chốc cô đã nốc sạch vò rượu.
Cô đứng dậy,loạng choạng đi vòng quanh nóc nhà,lắc lắc đầu,nhắm mắt rồi lại mở,cứ thế lặp đi lặp lại không biết được bao nhiêu lần,dù hoa mắt nhưng cô vẫn cố bước đi và kết quả là.........RẦM !!!!!! Cô bước hụt chân và té xuống dưới đất.
- Ai ya.............thằng nào dám ru tao ngã vậy ? - Cô lớn tiếng hét
Đám lính gác cửa tỉnh luôn cơn ngủ gật khi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cô.
- Âu Dương cô nương ? - Tiểu Nghịch Tử vội chạy đến đỡ cô đứng dậy
- Buông ta ra,đồ biến thái - Cô đẩy ngã Tiểu Nghịch Tử,lè lưỡi lêu lêu hắn,rồi chân nam đá chân chiêu bỏ chạy
- Âu Dương cô nương,người say rồi,nên đi ngủ sớm thôi - Tiểu Nghịch Tử vội đuổi theo
- Có giỏi thì bắt ta nè............- Cô quay lại lên giọng thách thức
- Âu Dương cô nương,cẩn thận phía trước có hồ - Tiểu Nghịch Tử hoảng sợ lên tiếng
- ÁÁÁÁÁ !!!!!!!!!!!!!
"ÙM'
Bị ngã xuống nước,cô dường như đã tỉnh rượu,chân tay quơ loạn xạ trong nước,mếu máo khóc ô ô.
- Người đâu.............mau cứu Âu Dương cô nương - Tiểu Nghịch Tử kinh hô
- Chúng nô tài không có biết bơi................!
- Đồ ăn hại,các ngươi có còn là nam nhân không hả ? Mau đến Lân Yên điện bẩm báo với hoàng thượng nhanh lên,Tiểu Thiết Tử,cho người đi kiếm sợi dây thừng cho ta - Tiểu Nghịch Tử vội vàng ra lệnh
- Ta không muốn chết a~ - Cô nhăn nhó không ngừng thút thít. "khụ.......khụ",trong lúc này cô vẫn còn bị nôn mửa
- Âu Dương cô nương,người hãy cố lên,nô tài sẽ cứu người - Tiểu Nghịch Tử khuyên bảo
- Ta chịu hết nổi rồi,vĩnh biệt,Tiểu Nghịch Tử - Cô vừa dứt câu thì bị chìm xuống đáy hồ
- Âu Dương cô nương,người không được chết - Tiểu Nghịch Tử kinh hãi khóc sướt mướt
- Chết với không chết cái gì ? Nha đầu đó đâu ? - Anh kịp thời xuất hiện,lên tiếng hỏi
- Dạ.............Âu Dương cô nương đã chìm xuống dưới hồ.............- Tiểu Nghịch Tử chân tay run lẩy bẩy
- Chết tiệt ! - Anh nhảy xuống đáy hồ,ôm lấy cô đã bất tỉnh,bơi lên bờ,đặt cô xuống đất,dùng hô hấp nhân tạo để nhịp tim đập trở lại,cô ho ra một đống nước,mở mắt nhìn anh,không một chút cảm kích,cô hậu đậu bò dậy,cúi xuống nhìn bộ y phục đã ướt sũng,cô không thể nhớ ra tại sao mình lại rớt xuống hồ.
- Âu Dương cô nương,may có hoàng thượng đến kịp lúc,nếu không người đã lên tây thiên rồi - Tiểu Nghịch Tử cười vui vẻ nói
- Vậy sao ? - Cô nhàn nhạt nhìn anh
- Mau về cung thay y phục kẻo bị cảm lạnh ! - Anh trầm giọng ra lệnh
- Mặc kệ ta !
- Muốn ta thay y phục cho ngươi ? - Anh trêu chọc - Cũng đúng thôi,vì ngươi còn biết ngại gì nữa đâu nhỉ ? Dù sao ta đã nhìn thấy hết thân thể của ngươi rồi mà ?
- Ta khó khăn lắm mới quên được chuyện đó mà ngươi lại khơi ra làm cái gì ? Đồ chó má,ngươi cút đi !!!!!!
- Âu Dương Bảo Nhi,đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của ta,ngươi còn dám CHỬI ta,đêm nay ta đem ngươi lên giường ! - Anh nở nụ cười xấu xa,sát lại gần cô nói nhỏ
- Đồ.........- hai từ khốn kiếp của cô bị nuốt lại,phải nhẫn nhịn,cô phải bảo vệ sự trong trắng của bản thân
- Ngươi vừa định nói cái gì ?
- A ha ha ha.......................ta nói ngươi rất đẹp trai - Cô cười cười ngọt giọng nịnh nọt
- Đẹp trai ?
- À không,ý ta nói ngươi là một đại mỹ nam,không bao giờ chấp nhặt một tiểu nha đầu xấu xí như ta có đúng hay không ?
- Đương nhiên rồi - Cô thay đổi thái độ nhanh như vậy khiến anh cảm thấy thú vị - Có điều......ta vốn không thích bị người khác CHỬI,ngươi nghĩ ta nên xử phạt ngươi như thế nào ?
- Ê...........hê hê hê..........hoàng thượng............người không thể thủ hạ lưu tình sao ? Ta dù sao cũng vừa mới thoát chết,không thể tha cho ta lần này sao ? - Cô sởn hết gai ốc với cái tài diễn kịch của mình
- Có thể,nếu như ngươi chịu hôn ta một cái ! - Anh thản nhiên nói
- Chuyện đó..............
- Sao hả ? Không làm được ?
- Đúng là ta không thể làm được - Cô lúng túng gãi đầu
- Đã vậy thì ta không thể cho qua rồi ! - Anh cười nham hiểm
- Ngươi ép người quá đáng rồi đó ! - Cô cuối cùng thì cũng không thể kiềm chế được,tức giận quát mắng,trước khi bỏ đi còn tặng cho anh cái lườm sắc lạnh.
Đêm khuya thanh vắng,một bóng dáng nhỏ nhắn ôm vò rượu bắc thang chèo lên mái nhà,khó khăn lắm mới leo được đến đỉnh,cô lẳng lặng ngồi xuống,ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng dịu mát,cầm vò rượu đổ cả vào miệng uống,rượu rớt xuống cổ chảy xuống y phục,ướt đẫm cả một mảng áo,cô lấy ống tay áo lau miệng.
- Vừa uống rượu vừa ngắm trăng sao thì còn gì bằng ? - Cô lại dốc cả vò rượu vào miệng tu ừng ực - Tên cẩu hoàng đế đó............hix hix.......sao hắn có thể.........khụ khụ...........- Cô ho sặc sụa rồi nôn bừa mứa trên nóc nhà. (Ruby : sax,chị bẩn quá >.<)
- Rượu gì mà khó uống vậy chứ ? - Ở hiện đại cô và Nhược Linh uống rượu thường xuyên đã quen rồi,nhưng ở cổ đại rượu có vẻ nặng hơn nhiều thì phải,chẳng mấy chốc cô đã nốc sạch vò rượu.
Cô đứng dậy,loạng choạng đi vòng quanh nóc nhà,lắc lắc đầu,nhắm mắt rồi lại mở,cứ thế lặp đi lặp lại không biết được bao nhiêu lần,dù hoa mắt nhưng cô vẫn cố bước đi và kết quả là.........RẦM !!!!!! Cô bước hụt chân và té xuống dưới đất.
- Ai ya.............thằng nào dám ru tao ngã vậy ? - Cô lớn tiếng hét
Đám lính gác cửa tỉnh luôn cơn ngủ gật khi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cô.
- Âu Dương cô nương ? - Tiểu Nghịch Tử vội chạy đến đỡ cô đứng dậy
- Buông ta ra,đồ biến thái - Cô đẩy ngã Tiểu Nghịch Tử,lè lưỡi lêu lêu hắn,rồi chân nam đá chân chiêu bỏ chạy
- Âu Dương cô nương,người say rồi,nên đi ngủ sớm thôi - Tiểu Nghịch Tử vội đuổi theo
- Có giỏi thì bắt ta nè............- Cô quay lại lên giọng thách thức
- Âu Dương cô nương,cẩn thận phía trước có hồ - Tiểu Nghịch Tử hoảng sợ lên tiếng
- ÁÁÁÁÁ !!!!!!!!!!!!!
"ÙM'
Bị ngã xuống nước,cô dường như đã tỉnh rượu,chân tay quơ loạn xạ trong nước,mếu máo khóc ô ô.
- Người đâu.............mau cứu Âu Dương cô nương - Tiểu Nghịch Tử kinh hô
- Chúng nô tài không có biết bơi................!
- Đồ ăn hại,các ngươi có còn là nam nhân không hả ? Mau đến Lân Yên điện bẩm báo với hoàng thượng nhanh lên,Tiểu Thiết Tử,cho người đi kiếm sợi dây thừng cho ta - Tiểu Nghịch Tử vội vàng ra lệnh
- Ta không muốn chết a~ - Cô nhăn nhó không ngừng thút thít. "khụ.......khụ",trong lúc này cô vẫn còn bị nôn mửa
- Âu Dương cô nương,người hãy cố lên,nô tài sẽ cứu người - Tiểu Nghịch Tử khuyên bảo
- Ta chịu hết nổi rồi,vĩnh biệt,Tiểu Nghịch Tử - Cô vừa dứt câu thì bị chìm xuống đáy hồ
- Âu Dương cô nương,người không được chết - Tiểu Nghịch Tử kinh hãi khóc sướt mướt
- Chết với không chết cái gì ? Nha đầu đó đâu ? - Anh kịp thời xuất hiện,lên tiếng hỏi
- Dạ.............Âu Dương cô nương đã chìm xuống dưới hồ.............- Tiểu Nghịch Tử chân tay run lẩy bẩy
- Chết tiệt ! - Anh nhảy xuống đáy hồ,ôm lấy cô đã bất tỉnh,bơi lên bờ,đặt cô xuống đất,dùng hô hấp nhân tạo để nhịp tim đập trở lại,cô ho ra một đống nước,mở mắt nhìn anh,không một chút cảm kích,cô hậu đậu bò dậy,cúi xuống nhìn bộ y phục đã ướt sũng,cô không thể nhớ ra tại sao mình lại rớt xuống hồ.
- Âu Dương cô nương,may có hoàng thượng đến kịp lúc,nếu không người đã lên tây thiên rồi - Tiểu Nghịch Tử cười vui vẻ nói
- Vậy sao ? - Cô nhàn nhạt nhìn anh
- Mau về cung thay y phục kẻo bị cảm lạnh ! - Anh trầm giọng ra lệnh
- Mặc kệ ta !
- Muốn ta thay y phục cho ngươi ? - Anh trêu chọc - Cũng đúng thôi,vì ngươi còn biết ngại gì nữa đâu nhỉ ? Dù sao ta đã nhìn thấy hết thân thể của ngươi rồi mà ?
- Ta khó khăn lắm mới quên được chuyện đó mà ngươi lại khơi ra làm cái gì ? Đồ chó má,ngươi cút đi !!!!!!
- Âu Dương Bảo Nhi,đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của ta,ngươi còn dám CHỬI ta,đêm nay ta đem ngươi lên giường ! - Anh nở nụ cười xấu xa,sát lại gần cô nói nhỏ
- Đồ.........- hai từ khốn kiếp của cô bị nuốt lại,phải nhẫn nhịn,cô phải bảo vệ sự trong trắng của bản thân
- Ngươi vừa định nói cái gì ?
- A ha ha ha.......................ta nói ngươi rất đẹp trai - Cô cười cười ngọt giọng nịnh nọt
- Đẹp trai ?
- À không,ý ta nói ngươi là một đại mỹ nam,không bao giờ chấp nhặt một tiểu nha đầu xấu xí như ta có đúng hay không ?
- Đương nhiên rồi - Cô thay đổi thái độ nhanh như vậy khiến anh cảm thấy thú vị - Có điều......ta vốn không thích bị người khác CHỬI,ngươi nghĩ ta nên xử phạt ngươi như thế nào ?
- Ê...........hê hê hê..........hoàng thượng............người không thể thủ hạ lưu tình sao ? Ta dù sao cũng vừa mới thoát chết,không thể tha cho ta lần này sao ? - Cô sởn hết gai ốc với cái tài diễn kịch của mình
- Có thể,nếu như ngươi chịu hôn ta một cái ! - Anh thản nhiên nói
- Chuyện đó..............
- Sao hả ? Không làm được ?
- Đúng là ta không thể làm được - Cô lúng túng gãi đầu
- Đã vậy thì ta không thể cho qua rồi ! - Anh cười nham hiểm
- Ngươi ép người quá đáng rồi đó ! - Cô cuối cùng thì cũng không thể kiềm chế được,tức giận quát mắng,trước khi bỏ đi còn tặng cho anh cái lườm sắc lạnh.
/128
|