Lăng Tiêu quản lý tổng cộng có ba mươi hai người. Những người này, thực lực kém nhất, cũng có tu vi Cuồng Kiếm Sư! Đại đa số đều là Ma Kiếm Sĩ, còn có mấy người có được thực lực Ma Kiếm Sư, cũng là những người đàn ông cường tráng. Bởi vì quanh năm bọn họ khai thác quặng trong quặng mỏ, cho nên thoạt nhìn làn da cũng có chút tái nhợt.
Đám người này dường như có chút chết lặng. Bọn họ không biểu hiện ra vẻ nhiệt liệt hoan nghênh và cũng không có biểu lộ ra phản cảm mãnh liệt với người quản lý mới Lăng Tiêu. Dù sao mỗi ngày đều khai thác quặng, có thời gian nghỉ ngơi thì những người đó tụ tập lại một chỗ để nói chuyện phiếm, dường như trong ánh mắt của bọn họ không coi Lăng Tiêu là người bình thường.
Lăng Tiêu cũng được đối xử giống như mười mấy người quản lý khác. Mỗi người đều có được một gian phòng độc lập. Mà hơn ba trăm tên thợ mỏ đều phân ra hai mươi mấy người một gian phòng. Khi thời tiết nóng, mùi hôi bên trong đó có thể tỏa ra đến chết được.
Ngày đó Lăng Tiêu đã từng lĩnh giáo qua Tôn quản sự phân phối những người đó cho mình, quả thật uy lực thật lớn, khó trách khi những quản lý nhỏ tập hợp tại một chỗ nói chuyện phiếm, đều đề cập đến những đám thợ mỏ với vẻ mặt khinh thường.
Lăng Tiêu cũng chú ý tới, những quản lý này, kỳ thật đều có được thực lực Kiếm Thánh bậc trung, nên không kìm nổi cảm thán trong lòng. Thánh Vực vẫn là Thánh Vực, những người này thoạt nhìn chỉ thuộc về xã hội cấp thấp, nhưng cũng có thực lực như vậy.
Những người này còn như thế, thì những Kiếm Thánh sơ kỳ từ Nhân giới phi thăng đến đây, chẳng phải là không có địa vị sao?
Tuy nhiên hắn cũng nghĩ đến Thánh Vực còn có nhiều người bình thường. Khi nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của những tên quản lý mỏ này, trong lòng nhớ tới một câu: "So với cao thì không đủ nhưng nếu so phía dưới thì có dư". Những người này chắc hẳn cũng đã quen với cuộc sống này. Nếu như ném bọn họ tới Nhân giới, chắc chắn cũng kinh ngạc nói không ra lời!
Bởi vì bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện, thực lực ở chỗ Nhân loại quá yếu! Mà bọn nó chính là người mạnh nhất trên thế giới đó!
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới, vì sao rất nhiều đại gia tộc, nhất là người thủ hộ của gia tộc, như Tư Không Dương, người đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, cũng không muốn phi thăng, chắc chắn bọn họ cũng hiểu được chút ít tình hình ở Thánh Vực!
Đó là sự tồn tại cao nhất ở Nhân giới, trong gia tộc bọn họ cũng là người có một không hai. Nếu phi thăng tới Thánh Vực, thì chỉ có thể là một người như bây giờ ... Thậm chí, ngay cả địa vị này, bọn họ cũng không thể có được.
Nghĩ đến đều đó, thật đúng là một sự trào phúng quá lớn nhỉ!
Lăng Tiêu cảm thán trong lòng.
Những ngày này lặng lẽ trôi qua. Mao Thất không xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiêu, mà mỗi tháng đại khái Tôn quản sự cũng sẽ xuất hiện ở đây ba đến năm ngày, thời gian còn lại, đều bị hao phí trong sự nhàm chán.
Đương nhiên, chỉ những quản lí nhỏ nhàm chán, thậm chí sau khi bọn họ phát hiện Lăng Tiêu đang dùng thời gian nhàn hạ để tu luyện, còn cười nhạo Lăng Tiêu, cho rằng đầu óc của tiểu Hắc có hơi ngốc rồi, đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, sinh mệnh sẽ tương đối dài, cho dù sống mấy ngàn năm cũng không có vấn đề gì. Một khi đã như vậy thì còn tiếp tục cố gắng vất vả tu luyện làm gì?
Lăng Tiêu cũng không hứng thú đàm luận với những người này. Thậm chí hắn có chút hoài nghi, làm sao những người này có thể tu luyện đến Thánh cấp.
Kỳ thật mỗi người đều có những dĩ vãng thuộc về mình. Nếu như một người thật sự có bối cảnh lớn, chỗ dựa lớn, thì không ai muốn thực lực của mình đươc nâng cao đến một mức làm cho người ta kính ngưỡng?
Mỗi người đều có thời tuổi trẻ nhiệt huyết, cũng có thời điểm cố gắng hăm hở tiến lên, chỉ có điều sau khi bọn họ phát hiện cho dù mình có cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể dừng ở giai đoạn này. Có lẽ ban đầu bọn họ không phục, không muốn khuất phục vận mệnh, nhưng theo thời gian trôi qua, mấy trăm năm thời gian trôi qua, có lẽ với cảnh giới này... Không có bất kì thế lực lớn nào sẽ cung cấp cho bọn hắn đan dược thượng phẩm, càng không có chỗ dựa vững chắc nào cho bọn hắn tinh thạch, khiến bọn họ dù chậm nhưng cũng có thể đề cao lên.
Nhưng khi tới nơi này làm một người quản lý nhỏ, hàng năm còn lấy được tinh thạch để đủ tu luyện, trực tiếp hấp thu năng lượng của những tinh thạch này, không thể nhanh hơn kẻ ngốc như Lăng Tiêu hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện sao?
Nếu có thể thông qua việc hấp thu thiên địa linh khí để nâng cao thực lực, vậy tinh thạch quặng mỏ, lại như thế nào có thể giữ được giá trị như thế này chứ?
Trong quặng mỏ có rất ít con gái, chỉ có mười mấy người phụ trách làm cơm, phần lớn tuổi của bọn họ rất cao. Thánh Vực cũng không có bán Trú Nhan Đan, cho dù có, các nàng cũng không thể hao phí cho nó. Bạn đang đọc truyện tại
Đám người này dường như có chút chết lặng. Bọn họ không biểu hiện ra vẻ nhiệt liệt hoan nghênh và cũng không có biểu lộ ra phản cảm mãnh liệt với người quản lý mới Lăng Tiêu. Dù sao mỗi ngày đều khai thác quặng, có thời gian nghỉ ngơi thì những người đó tụ tập lại một chỗ để nói chuyện phiếm, dường như trong ánh mắt của bọn họ không coi Lăng Tiêu là người bình thường.
Lăng Tiêu cũng được đối xử giống như mười mấy người quản lý khác. Mỗi người đều có được một gian phòng độc lập. Mà hơn ba trăm tên thợ mỏ đều phân ra hai mươi mấy người một gian phòng. Khi thời tiết nóng, mùi hôi bên trong đó có thể tỏa ra đến chết được.
Ngày đó Lăng Tiêu đã từng lĩnh giáo qua Tôn quản sự phân phối những người đó cho mình, quả thật uy lực thật lớn, khó trách khi những quản lý nhỏ tập hợp tại một chỗ nói chuyện phiếm, đều đề cập đến những đám thợ mỏ với vẻ mặt khinh thường.
Lăng Tiêu cũng chú ý tới, những quản lý này, kỳ thật đều có được thực lực Kiếm Thánh bậc trung, nên không kìm nổi cảm thán trong lòng. Thánh Vực vẫn là Thánh Vực, những người này thoạt nhìn chỉ thuộc về xã hội cấp thấp, nhưng cũng có thực lực như vậy.
Những người này còn như thế, thì những Kiếm Thánh sơ kỳ từ Nhân giới phi thăng đến đây, chẳng phải là không có địa vị sao?
Tuy nhiên hắn cũng nghĩ đến Thánh Vực còn có nhiều người bình thường. Khi nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của những tên quản lý mỏ này, trong lòng nhớ tới một câu: "So với cao thì không đủ nhưng nếu so phía dưới thì có dư". Những người này chắc hẳn cũng đã quen với cuộc sống này. Nếu như ném bọn họ tới Nhân giới, chắc chắn cũng kinh ngạc nói không ra lời!
Bởi vì bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện, thực lực ở chỗ Nhân loại quá yếu! Mà bọn nó chính là người mạnh nhất trên thế giới đó!
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới, vì sao rất nhiều đại gia tộc, nhất là người thủ hộ của gia tộc, như Tư Không Dương, người đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, cũng không muốn phi thăng, chắc chắn bọn họ cũng hiểu được chút ít tình hình ở Thánh Vực!
Đó là sự tồn tại cao nhất ở Nhân giới, trong gia tộc bọn họ cũng là người có một không hai. Nếu phi thăng tới Thánh Vực, thì chỉ có thể là một người như bây giờ ... Thậm chí, ngay cả địa vị này, bọn họ cũng không thể có được.
Nghĩ đến đều đó, thật đúng là một sự trào phúng quá lớn nhỉ!
Lăng Tiêu cảm thán trong lòng.
Những ngày này lặng lẽ trôi qua. Mao Thất không xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiêu, mà mỗi tháng đại khái Tôn quản sự cũng sẽ xuất hiện ở đây ba đến năm ngày, thời gian còn lại, đều bị hao phí trong sự nhàm chán.
Đương nhiên, chỉ những quản lí nhỏ nhàm chán, thậm chí sau khi bọn họ phát hiện Lăng Tiêu đang dùng thời gian nhàn hạ để tu luyện, còn cười nhạo Lăng Tiêu, cho rằng đầu óc của tiểu Hắc có hơi ngốc rồi, đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, sinh mệnh sẽ tương đối dài, cho dù sống mấy ngàn năm cũng không có vấn đề gì. Một khi đã như vậy thì còn tiếp tục cố gắng vất vả tu luyện làm gì?
Lăng Tiêu cũng không hứng thú đàm luận với những người này. Thậm chí hắn có chút hoài nghi, làm sao những người này có thể tu luyện đến Thánh cấp.
Kỳ thật mỗi người đều có những dĩ vãng thuộc về mình. Nếu như một người thật sự có bối cảnh lớn, chỗ dựa lớn, thì không ai muốn thực lực của mình đươc nâng cao đến một mức làm cho người ta kính ngưỡng?
Mỗi người đều có thời tuổi trẻ nhiệt huyết, cũng có thời điểm cố gắng hăm hở tiến lên, chỉ có điều sau khi bọn họ phát hiện cho dù mình có cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể dừng ở giai đoạn này. Có lẽ ban đầu bọn họ không phục, không muốn khuất phục vận mệnh, nhưng theo thời gian trôi qua, mấy trăm năm thời gian trôi qua, có lẽ với cảnh giới này... Không có bất kì thế lực lớn nào sẽ cung cấp cho bọn hắn đan dược thượng phẩm, càng không có chỗ dựa vững chắc nào cho bọn hắn tinh thạch, khiến bọn họ dù chậm nhưng cũng có thể đề cao lên.
Nhưng khi tới nơi này làm một người quản lý nhỏ, hàng năm còn lấy được tinh thạch để đủ tu luyện, trực tiếp hấp thu năng lượng của những tinh thạch này, không thể nhanh hơn kẻ ngốc như Lăng Tiêu hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện sao?
Nếu có thể thông qua việc hấp thu thiên địa linh khí để nâng cao thực lực, vậy tinh thạch quặng mỏ, lại như thế nào có thể giữ được giá trị như thế này chứ?
Trong quặng mỏ có rất ít con gái, chỉ có mười mấy người phụ trách làm cơm, phần lớn tuổi của bọn họ rất cao. Thánh Vực cũng không có bán Trú Nhan Đan, cho dù có, các nàng cũng không thể hao phí cho nó. Bạn đang đọc truyện tại
/761
|