Tinh thạch ẩn chứa bên trong mạch khoáng tinh thạch dày đặc với từng độ cao kinh người! Khó trách Âu Dương gia coi trọng nơi này như thế, Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng.
Nói như vậy, mạch khoáng tinh thạch cũng có sản lượng phân chia cao thấp. Sản lượng mạch khoáng của Âu Dương gia này có chút cao kinh người!
Thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác nơi này chính là một kho bảo tàng cất giấu tinh thạch!
Lúc này, cô bé đưa cơm đi đến bên người Lăng Tiêu, hạ giọng nói :
- Tiểu Hắc quản lý, chúng ta cần phải đi rồi.
- Ừ
Lăng Tiêu vừa quay đầu lại, phát hiện những thợ mỏ này đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình, trong đó có đủ loại hàm ý cảnh giác. Trước đây trong quặng mỏ gặp chuyện không may, hơn phân nửa quản lý tham lam không chịu mình có liên quan, có vài thời điểm thậm chí quản lý rõ ràng bức bách những thợ mỏ khai thác tinh thạch. Dần dần, những thợ mỏ này đều hiểu được điều cốt lõi, vừa nhìn thấy quản lý có dấu hiệu gì, đều chỉ mong cách xa một chút. Tinh thạch tuy rằng vô giá, nhưng dù sao cũng phải có mạng dùng mới được.
Lăng Tiêu gật gật đầu, không nói gì, trực tiếp đi đưa cô bé đưa cơm trở về. Vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của những người này, từ nay về sau Lăng Tiêu cũng không muốn đi tới quặng mỏ.
Lỗ Văn cười nhạo Lăng Tiêu :
- Thế nào? Tiểu Hắc huynh đệ, ta đã nói rồi, đi tới chỗ đó một lần, chắc chắn ngươi sẽ không muốn đi lần thứ hai!
Lăng Tiêu cười cười, không nói gì.
Cô bé đưa cơm cũng không vì lời nói của Lăng Tiêu mà có chút thay đổi gì. Lăng Tiêu nhìn thấy nàng mỗi ngày đẩy xe, kéo cái giỏ to lớn kia, chậm rãi đi xuống vách núi. Mỗi khi gặp mưa đầy trời, thấy nàng cố sức đẩy, Lăng Tiêu cũng đi tới giúp một tay, khiến cô bé bình thường này, sinh ra hảo cảm không ít với quản lý Lăng Tiêu
Lăng Tiêu cũng chỉ có một loại thương tiếc phát ra từ nội tâm đối với cô bé đưa cơm này.
Nơi này tuy là Thánh Vực, nhưng theo nhận xét của Lăng Tiêu, chỉ cần nơi nào có người thì cũng không khác nhau lắm, có tranh chấp lợi ích và yêu hận tình cừu. Ngược lại với trong quặng mỏ này, bởi vì đoạn tuyệt với thế nhân nên càng có vẻ tiếp cận với cuộc sống người thường. Thậm chí so với hoàn cảnh trước đây của Lăng Tiêu thì càng bình thường hơn.
Nói như vậy, mạch khoáng tinh thạch cũng có sản lượng phân chia cao thấp. Sản lượng mạch khoáng của Âu Dương gia này có chút cao kinh người!
Thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác nơi này chính là một kho bảo tàng cất giấu tinh thạch!
Lúc này, cô bé đưa cơm đi đến bên người Lăng Tiêu, hạ giọng nói :
- Tiểu Hắc quản lý, chúng ta cần phải đi rồi.
- Ừ
Lăng Tiêu vừa quay đầu lại, phát hiện những thợ mỏ này đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình, trong đó có đủ loại hàm ý cảnh giác. Trước đây trong quặng mỏ gặp chuyện không may, hơn phân nửa quản lý tham lam không chịu mình có liên quan, có vài thời điểm thậm chí quản lý rõ ràng bức bách những thợ mỏ khai thác tinh thạch. Dần dần, những thợ mỏ này đều hiểu được điều cốt lõi, vừa nhìn thấy quản lý có dấu hiệu gì, đều chỉ mong cách xa một chút. Tinh thạch tuy rằng vô giá, nhưng dù sao cũng phải có mạng dùng mới được.
Lăng Tiêu gật gật đầu, không nói gì, trực tiếp đi đưa cô bé đưa cơm trở về. Vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của những người này, từ nay về sau Lăng Tiêu cũng không muốn đi tới quặng mỏ.
Lỗ Văn cười nhạo Lăng Tiêu :
- Thế nào? Tiểu Hắc huynh đệ, ta đã nói rồi, đi tới chỗ đó một lần, chắc chắn ngươi sẽ không muốn đi lần thứ hai!
Lăng Tiêu cười cười, không nói gì.
Cô bé đưa cơm cũng không vì lời nói của Lăng Tiêu mà có chút thay đổi gì. Lăng Tiêu nhìn thấy nàng mỗi ngày đẩy xe, kéo cái giỏ to lớn kia, chậm rãi đi xuống vách núi. Mỗi khi gặp mưa đầy trời, thấy nàng cố sức đẩy, Lăng Tiêu cũng đi tới giúp một tay, khiến cô bé bình thường này, sinh ra hảo cảm không ít với quản lý Lăng Tiêu
Lăng Tiêu cũng chỉ có một loại thương tiếc phát ra từ nội tâm đối với cô bé đưa cơm này.
Nơi này tuy là Thánh Vực, nhưng theo nhận xét của Lăng Tiêu, chỉ cần nơi nào có người thì cũng không khác nhau lắm, có tranh chấp lợi ích và yêu hận tình cừu. Ngược lại với trong quặng mỏ này, bởi vì đoạn tuyệt với thế nhân nên càng có vẻ tiếp cận với cuộc sống người thường. Thậm chí so với hoàn cảnh trước đây của Lăng Tiêu thì càng bình thường hơn.
/761
|