Dương Nhược Lan rất phiền muộn, cũng rất rối rắm. Tên nghiệt chướng này, đã lớn như vậy rồi mà không khiến người ta bớt lo lâu? Hoàng đế cô nương người ta tốt nhất vậy, ngay cả nhi tử cũng sinh cho ngươi rồi, không ngờ ngươi...
Lão bà kia của ngươi, rốt cuộc là đồ đệ của ai? Dương Nhược Lan nhìn nhi tử chằm chằm.
Ninh Thiên Nhai. Sở Dương thở dài.
Ai? Dương Nhược Lan mơ mơ hồ hồ, còn chưa kịp nhớ ra: Dường như cũng không phải là danh nhân gì a....
Còn có Bố Lưu Tình. Sở Dương nói tiếp...
Ninh Thiên Nhai? Ai vậy? Tên làm sao lại quen như vậy? Bố Lưu Tình? ..... Dương Nhược Lan nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên kinh hô một tiếng, hai mắt cũng trợn trừng lên: Ninh Thiên Nhai? Bố Lưu Tình?
Ngài nhỏ giọng một chút? Sở Dương cười khổ.
Dương Nhược Lan vô lực ngồi xuống ghế, hai mắt dại ra, thân hình cứng ngắc, môi mấp máy, lo lắng không yên nhỏ giọng hỏi: Là hai vị chí tôn trong truyền thuyết?
Chính là hai người bọn hắn. Sở Dương cười khổ: Ở cực bắc hoang nguyên, hai vị chí tôn xuất hiện, sau đó nhìn thấy con dâu ngài, cũng nhìn trúng tư chất của nàng, cho nên thu nàng làm đồ đệ. Thậm chí còn vì thế mà thiếu chút nữa đánh nhau. Sau đó, hai người mới quyết định cùng thu làm đệ tử....
Dương Nhược Lan giống như nghe được một câu chuyện thần thoại cực kỳ khó tin, thần tình biến ảo không ngừng giống đèn kéo quân. Không ngờ ngay cả thở cũng quên mất.
Cái này thật sự quá kinh người rồi.
Lão bà nhi tử lại là đồ đệ chung của Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình - hai vị chí tôn trong truyền thuyết, hơn nữa còn là đồ đệ mà hai vị chí tôn đánh nhau tranh đoạt...
Thân phận như vậy... Tuyệt đối so với công chúa một nước còn cao quý hơn ngàn vạn lần...
Khó trách nhi tử lại nói: Hôn sự này chúng ta hối không nổi... Quả thực là hối không nổi a....
Dương Nhược Lan cũng từng nghe nói, hai đại chí tôn này từng xuất hiện ở cực bắc hoang nguyên Trung Tam Thiên. Hiện giờ đối chiếu với lời Sở Dương, lập tức tin tưởng.
Nhi tử thật sự không có lý do lừa gạt mình...
Nhưng... Điềm Điềm thì phải làm sao đây?
Đáng thương tiểu sư muội của ta... đáng thương tiểu tôn của ta...
Dương Nhược Lan tâm loạn như ma...
Nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy? Thấy Dương Nhược Lan tim đập thình thịch, sắc mặt biến ảo không ngừng, Sở Dương không nhịn được hỏi.
Không... không có gì.... Dương Nhược Lan thở dài thật sâu, nói: Dương Dương, nữ hài tử này... ngươi... ngươi có thích không?
Nói xong lại bổ sung một câu: Ta nói... là nữ hài tử mà... bị hai đại chí tôn dẫn đi đó?
Sở Dương gật đầu khẳng định: Nương, đó là nữ nhân ta yêu nhất cả đời này.
Như vậy sao.... Dương Nhược Lan buồn bã thất lạc, nói: Vậy.... cũng chính bởi vì nàng, ngươi mới không tiếp nhận Ô Thiến Thiến sao?
Sở Dương sửng sốt, thoáng nhíu mày, hồ nghi hỏi: Nương, làm sao ngài lại biết Ô Thiến Thiến?
Dương Nhược Lan lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng, cười lớn nói: Ta nghe nói qua....
Sở Dương ừ một tiếng, coi như trả lời, lại tựa hồ đang trầm tư. Dương Nhược Lan trong lòng có quỷ, không dám hỏi tiếp nữa, vội vàng đổi đề tài, nói: Vậy... bộ dáng cô nương kia thế nào?
Sở Dương gật đầu liên tục: Phong hoa tuyệt đại, quốc sắc thiên hương.
Dương Nhược Lan có chút yên tâm nói: Tính tình thế nào? Có nghe lời ngươi không?
Sở Dương vỗ vỗ ngực: Ta bảo nàng đi hướng đông, nàng không dám đi hướng tây. Ta bảo nàng đánh chó, nàng tuyệt không dám mắng gà.
Dương Nhược Lan phì cười, nói: Dáng người thế nào?
Sở Dương vô hạn mơ màng,nói: Muốn ngực có ngực, muốn mông có mong, dáng người yểu điệu.... Ừm ta nói là Khinh Vũ sau khi lớn lên rồi...
Dương Nhược Lan thì thào nói: Xem ra có thể sinh nhi tử....
Sở Dương ngạc nhiên....
.....
Dương Bạo lão gia tử sau khi chuyển nhà tới Sở gia rồi, không ngờ ở lỳ lại luôn, giống như chim cu gáy chiếm tổ vậy. Trong nhất thời nửa khắc, không ngờ không nhìn ra ý định trở về.
Vì thế Sở gia lập tức náo nhiệt hẳn lên. Ngày ngày đều được nghe hai vị lão gia tử khí thôn sơn hà mắng chửi lẫn nhau, sau đó lại đột nhiên động thủ tới gà bay chó chạy. Sau đó lại vác hai cái mặt bầm dập tới cùng ngồi ăn cơm một bàn, cùng rót rượu, cúng say túy lúy, cùng ngủ.... cuộc sống thật thích chí vô cùng....
Cuộc sống Sở Dương cũng khôi phục lại như thường.
Ngày hôm sau, khi Sở Dương tới y quán, phía sau lưng lại kéo theo một cái đuôi nhỏ: Sở Nhạc Nhi....
Sở Nhạc Nhi hiện giờ đã không còn thống khổ nữa, thân thể tốt lên theo từng ngày. Chỉ trong vòng bốn năm ngày, không ngờ đã thay đổi rõ ràng, có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sắc mặt hồng nhuận, trắng nõn, tóc cũng mềm mại bóng mượt, không còn vẻ khô vàng cứng nhắc như trước nữa.
Dáng người cũng dần dần nẩy nở, duy chỉ có một điểm giống với trước kia. Nha dầu này vẫn giữ cái tính cách điềm đạm, thực quá trầm ổn quá trấn định...
Khóe miệng thường mỉm cười dịu dàng, bước đi bình tĩnh nhẹ nhàng, giống như u lan thâm cốc, không nhiễm một hạt bụi.
Chỉ có khi đối diện với Sở Dương, tiểu nha đầu này mới có thể hoạt bát. Sau khi ở với mẫu thân mấy ngày, tiểu nha đầu này liền bắt đầu đi theo, thành cái đuôi nhỏ của Sở Dương, đồng thời cũng là tiểu tiểu nhị miễn phí cho y quán.
Lẽ ra, y quán của Sở thần y quả thực có chút khó coi, tiểu cô nương giống như tiên lộ minh châu như thế ở trong, quả thực là có chút chà đạp. Nhưng Sở Nhạc Nhi lại không thèm để ý chút nào, cho dù vội vã, nhưng thoạt nhìn vẫn an an tĩnh tĩnh, nhu nhu hòa hòa....
Sáng sớm ngày thứ hai tới y quán, khi nhìn thấy Sở Phi Yên, Sở Dương hoảng sợ.
Sở Phi Yên đi đứng khập khiễng, mặt mũi bầm dập, đang thu dọn y quán. Trong y quán là một đống hỗn độn, khắp nơi đều là dụng cụ bị phá vỡ, mấy cái tủ thuốc cũng bị nện cho nát nhừ cả rồi.
Tiểu la lỵ Sở Nhạc Nhi đi theo Sở Dương không nhịn được kinh hô một tiếng: Tứ thúc, ngài sao vậy?
Sở Dương lập tức lửa giận vạn trượng. Nhìn tình huống này, nhất định là có kẻ tới phá phách, hơn nữa còn mang tính chất trả thù.
Bằng không, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Tứ thúc, ngài không sao chứ? Sở Dương chạy vội tới.
Sở Phi Yên thở dài, vẻ mặt hổ thẹn: Dương Dương, tứ thúc thực vô dụng....
Bây giờ còn nói cái này làm gì. Sở Dương hạ thấp giọng xuống, nói từng chữ một: Là... ngươi của Tiêu gia?
Sở Phi Yên gật đầu, nói: Hẳn là bọn hắn. Hắn thở dài: Hai nhà kia tuy cũng có cao thủ cường đại hơn tứ thúc ngươi, nhưng đại đa số đều biết rõ nhau rồi. Vừa xuất thủ là có thể nhận ra. Nhưng mấy người này lại nhận không ra, trừ Tiêu gia, hẳn là không còn người khác.
Sở Dương ừ một tiếng.
Sở Phi Yên nói: Khuya hôm nay, có thể bọn hắn lại tới.
Khuya hôm nay còn tới? Sở Dương nhíu mày: Ngươi chắc chứ?
...
Thì ra, đêm hôm đó Sở Dương trở về gia tộc, Sở Phi Yên lập tức đi Huyết Thù đường phát nhiệm vụ, tiêu sạch tử tinh Sở Dương giao cho, không còn một mảnh.
Đến ban đêm trở về, phát hiện Sở Dương còn chưa về, Sở Phi Yên lo lắng, mấy ngày nay đều ở lại đây trông y quán.
Không nghĩ tới, nửa đêm hôm qua đột nhiên ầm một tiếng, cửa đã bị đạp đổ, Sau đó mấy kẻ bịt mặt liền xông vào. Sở Phi Yên mặc dù có tu vi hoàng cấp ngũ phẩm, nhưng năm sáu kẻ này đều là cao thủ hoàng tọa cửu phẩm, căn bản ngăn không nổi, còn bị người ta bắt được, đánh cho một trận.
Mấy người kai cũng biết thân phận Sở Phi Yên, không dám đối đã quá phận. Chỉ đánh cho mặt mũi bầm dập, ép hỏi tử tinh ở nơi nào. Tử tinh đã dùng để phát nhiệm vụ rồi, Sở Phi Yên làm sao giao ra được? Lại nói, cho dù có trong tay, Sở Phi Yên thà chết cũng không chịu giao ra. Đây chính là hi vọng của Nhạc Nhi, làm sao có thể giao ra?
Thấy ép không ra tử tinh, đám người kia liền nổi giận. Trước khi đi còn hung hăng đe dọa: Cho ngươi một ngày, nếu tối nay còn không giao tử tinh ra thì cứ đợi mà nhặt xác cháu ngươi đi.
Sở Phi Yên bị đánh cho thương tích đầy mình, tuy không thương tới gân cốt, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi tới nửa đêm. Thẳng cho tới sáng sớm, mới đứng lên, muốn về gia tộc cầu viện, lại có chút lưỡng lự. Chuyện này có chút mất mặc a. Đang lúc mâu thuẫn thì Sở Dương đã tới rồi...
Vừa tiến vào sân, Sở Dương lại càng bốc lên lửa giận. Tử trúc mà mình yêu thích nhất, không ngờ cũng bị chặt đổ mấy chục cây. Những thứ khác cũng không có tổn hại gì, tựa hồ đối phương tìm không ra nên mới bỏ đi.
Sở Dương mặt mày âm trầm, nhíu mày nói: Tứ thúc, chuyện này có điều gì đó không đúng. Lẽ ra, nếu Tiêu gia muốn tử tinh, thì cũng không cần đợi lâu như vậy chứ? Vì sao phải chờ tới ba ngày sau mới động?
Sở Phi Yên trợn trắng mắt, nói : Ba ngày sau... cũng là nhanh lắm rồi. Bằng không, ngươi vừa mới xem xong bệnh, chặt chém của Tiêu gia nhiều tử tinh như vậy, mà bọn hắn lại lập tức đánh tới cửa... Đây chẳng phải mà muốn tuyên chiến với Sở gia hay sao? Tiêu gia mặc dù tài hùng thế lớn, nhưng Sở gia thân là địa đầu xà Bình Sa Lĩnh, cũng không phải dễ chọc vào. Trải qua ba ngày giảm xóc, các đại gia tộc cũng khôi phục nguyên khí. Lúc này đánh tới, mới khiến tất cả các đại gia tộc đều có hiềm nghi. Cho dù có hiềm nghi Tiêu gia thì cũng không quá nhiều. cho nên bọn hắn mới trắng trợn như vậy.
Sở Dương gật đầu, trầm tư nói: Thì ra là thế.
Trong mắt hắn chợt lóe lên tinh mang: Tứ thúc, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi. Khuya hôm nay ta sẽ chuẩn bị cho bọn chúng một món quà lớn.
Sở Phi Yên lo lắng nói: Ngươi? Được không?
Sở Dương cười âm trầm, nói: Nếu ta còn không được... người khác có thể làm được sao? Hắn đưa tay vào trong người, lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong là một chút tuyền thủy màu trắng ngà: Tứ thúc, nhài uống cái này đi. Có lợi cho thương thế của ngươi.
Sở Phi Yên kiến thức rộng rãi, mở nắp bình ra, lập tức kinh hô: Sinh cơ tuyền thủy? Ngươi kiếm đây được đồ tốt như vậy?
Sở Dương mỉm cười: Trước kia có người cho, còn thừa lại một chút.
Sở Phi Yên cầm bình Sinh Cơ tuyền thủy, lập tức luyến tiếc nói: Thương thế của ta chỉ là ngoài da. Đừng lo, tuyền thủy này, cứ chờ đến khi tam ca trở về, cho hắn uống. Mấy năm nay hắn bôn ba bên ngoài... Thương thế quả thực không nhẹ.
Sở Dương nói: Chỗ ta vẫn còn, đã sớm chuẩn bị tốt cho tam thúc rồi.
Sở Phi Yên lúc này mới lưu luyến, nói: Vậy ta uống một nửa, còn một nửa lưu lại cho tứ thẩm ngươi.
Sở Dương cả giận nói: Tứ thẩm cũng uống rồi, cho ngươi uống thì ngươi cứ uống, sao lại nói lắm như vậy.
Sở Phi Yên trợn trắng mắt, rốt cuộc yên tâm uống hết.
Sở Dương đỡ Sở Phi Yên về phòng nghỉ ngơi, sau đó thu thập sơ qua một chút mặt tiền cửa hiệu, tủ thuốc bị đánh nát cũng dứt khoát ném hết ra ngoài.
Dặn Sở Nhạc Nhi không được chạy loạn, cẩn thận coi y quán. Sau đó Sở Dương liền từ cửa nhỏ hậu viện đi ra ngoài, biến đổi dung mạo, nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa...
Không bao lâu sau, Sở Dương một thân hắc bào đã đi tới trước chấp pháp đường, kéo mũ chùm đầu xuống, lộ ra tướng mạo thực sự, cười nói: Thỉnh đại nhân bẩm báo cho Sa thống lĩnh, cứ nói Sở Dương cầu kiến.
Lão bà kia của ngươi, rốt cuộc là đồ đệ của ai? Dương Nhược Lan nhìn nhi tử chằm chằm.
Ninh Thiên Nhai. Sở Dương thở dài.
Ai? Dương Nhược Lan mơ mơ hồ hồ, còn chưa kịp nhớ ra: Dường như cũng không phải là danh nhân gì a....
Còn có Bố Lưu Tình. Sở Dương nói tiếp...
Ninh Thiên Nhai? Ai vậy? Tên làm sao lại quen như vậy? Bố Lưu Tình? ..... Dương Nhược Lan nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên kinh hô một tiếng, hai mắt cũng trợn trừng lên: Ninh Thiên Nhai? Bố Lưu Tình?
Ngài nhỏ giọng một chút? Sở Dương cười khổ.
Dương Nhược Lan vô lực ngồi xuống ghế, hai mắt dại ra, thân hình cứng ngắc, môi mấp máy, lo lắng không yên nhỏ giọng hỏi: Là hai vị chí tôn trong truyền thuyết?
Chính là hai người bọn hắn. Sở Dương cười khổ: Ở cực bắc hoang nguyên, hai vị chí tôn xuất hiện, sau đó nhìn thấy con dâu ngài, cũng nhìn trúng tư chất của nàng, cho nên thu nàng làm đồ đệ. Thậm chí còn vì thế mà thiếu chút nữa đánh nhau. Sau đó, hai người mới quyết định cùng thu làm đệ tử....
Dương Nhược Lan giống như nghe được một câu chuyện thần thoại cực kỳ khó tin, thần tình biến ảo không ngừng giống đèn kéo quân. Không ngờ ngay cả thở cũng quên mất.
Cái này thật sự quá kinh người rồi.
Lão bà nhi tử lại là đồ đệ chung của Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình - hai vị chí tôn trong truyền thuyết, hơn nữa còn là đồ đệ mà hai vị chí tôn đánh nhau tranh đoạt...
Thân phận như vậy... Tuyệt đối so với công chúa một nước còn cao quý hơn ngàn vạn lần...
Khó trách nhi tử lại nói: Hôn sự này chúng ta hối không nổi... Quả thực là hối không nổi a....
Dương Nhược Lan cũng từng nghe nói, hai đại chí tôn này từng xuất hiện ở cực bắc hoang nguyên Trung Tam Thiên. Hiện giờ đối chiếu với lời Sở Dương, lập tức tin tưởng.
Nhi tử thật sự không có lý do lừa gạt mình...
Nhưng... Điềm Điềm thì phải làm sao đây?
Đáng thương tiểu sư muội của ta... đáng thương tiểu tôn của ta...
Dương Nhược Lan tâm loạn như ma...
Nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy? Thấy Dương Nhược Lan tim đập thình thịch, sắc mặt biến ảo không ngừng, Sở Dương không nhịn được hỏi.
Không... không có gì.... Dương Nhược Lan thở dài thật sâu, nói: Dương Dương, nữ hài tử này... ngươi... ngươi có thích không?
Nói xong lại bổ sung một câu: Ta nói... là nữ hài tử mà... bị hai đại chí tôn dẫn đi đó?
Sở Dương gật đầu khẳng định: Nương, đó là nữ nhân ta yêu nhất cả đời này.
Như vậy sao.... Dương Nhược Lan buồn bã thất lạc, nói: Vậy.... cũng chính bởi vì nàng, ngươi mới không tiếp nhận Ô Thiến Thiến sao?
Sở Dương sửng sốt, thoáng nhíu mày, hồ nghi hỏi: Nương, làm sao ngài lại biết Ô Thiến Thiến?
Dương Nhược Lan lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng, cười lớn nói: Ta nghe nói qua....
Sở Dương ừ một tiếng, coi như trả lời, lại tựa hồ đang trầm tư. Dương Nhược Lan trong lòng có quỷ, không dám hỏi tiếp nữa, vội vàng đổi đề tài, nói: Vậy... bộ dáng cô nương kia thế nào?
Sở Dương gật đầu liên tục: Phong hoa tuyệt đại, quốc sắc thiên hương.
Dương Nhược Lan có chút yên tâm nói: Tính tình thế nào? Có nghe lời ngươi không?
Sở Dương vỗ vỗ ngực: Ta bảo nàng đi hướng đông, nàng không dám đi hướng tây. Ta bảo nàng đánh chó, nàng tuyệt không dám mắng gà.
Dương Nhược Lan phì cười, nói: Dáng người thế nào?
Sở Dương vô hạn mơ màng,nói: Muốn ngực có ngực, muốn mông có mong, dáng người yểu điệu.... Ừm ta nói là Khinh Vũ sau khi lớn lên rồi...
Dương Nhược Lan thì thào nói: Xem ra có thể sinh nhi tử....
Sở Dương ngạc nhiên....
.....
Dương Bạo lão gia tử sau khi chuyển nhà tới Sở gia rồi, không ngờ ở lỳ lại luôn, giống như chim cu gáy chiếm tổ vậy. Trong nhất thời nửa khắc, không ngờ không nhìn ra ý định trở về.
Vì thế Sở gia lập tức náo nhiệt hẳn lên. Ngày ngày đều được nghe hai vị lão gia tử khí thôn sơn hà mắng chửi lẫn nhau, sau đó lại đột nhiên động thủ tới gà bay chó chạy. Sau đó lại vác hai cái mặt bầm dập tới cùng ngồi ăn cơm một bàn, cùng rót rượu, cúng say túy lúy, cùng ngủ.... cuộc sống thật thích chí vô cùng....
Cuộc sống Sở Dương cũng khôi phục lại như thường.
Ngày hôm sau, khi Sở Dương tới y quán, phía sau lưng lại kéo theo một cái đuôi nhỏ: Sở Nhạc Nhi....
Sở Nhạc Nhi hiện giờ đã không còn thống khổ nữa, thân thể tốt lên theo từng ngày. Chỉ trong vòng bốn năm ngày, không ngờ đã thay đổi rõ ràng, có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sắc mặt hồng nhuận, trắng nõn, tóc cũng mềm mại bóng mượt, không còn vẻ khô vàng cứng nhắc như trước nữa.
Dáng người cũng dần dần nẩy nở, duy chỉ có một điểm giống với trước kia. Nha dầu này vẫn giữ cái tính cách điềm đạm, thực quá trầm ổn quá trấn định...
Khóe miệng thường mỉm cười dịu dàng, bước đi bình tĩnh nhẹ nhàng, giống như u lan thâm cốc, không nhiễm một hạt bụi.
Chỉ có khi đối diện với Sở Dương, tiểu nha đầu này mới có thể hoạt bát. Sau khi ở với mẫu thân mấy ngày, tiểu nha đầu này liền bắt đầu đi theo, thành cái đuôi nhỏ của Sở Dương, đồng thời cũng là tiểu tiểu nhị miễn phí cho y quán.
Lẽ ra, y quán của Sở thần y quả thực có chút khó coi, tiểu cô nương giống như tiên lộ minh châu như thế ở trong, quả thực là có chút chà đạp. Nhưng Sở Nhạc Nhi lại không thèm để ý chút nào, cho dù vội vã, nhưng thoạt nhìn vẫn an an tĩnh tĩnh, nhu nhu hòa hòa....
Sáng sớm ngày thứ hai tới y quán, khi nhìn thấy Sở Phi Yên, Sở Dương hoảng sợ.
Sở Phi Yên đi đứng khập khiễng, mặt mũi bầm dập, đang thu dọn y quán. Trong y quán là một đống hỗn độn, khắp nơi đều là dụng cụ bị phá vỡ, mấy cái tủ thuốc cũng bị nện cho nát nhừ cả rồi.
Tiểu la lỵ Sở Nhạc Nhi đi theo Sở Dương không nhịn được kinh hô một tiếng: Tứ thúc, ngài sao vậy?
Sở Dương lập tức lửa giận vạn trượng. Nhìn tình huống này, nhất định là có kẻ tới phá phách, hơn nữa còn mang tính chất trả thù.
Bằng không, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Tứ thúc, ngài không sao chứ? Sở Dương chạy vội tới.
Sở Phi Yên thở dài, vẻ mặt hổ thẹn: Dương Dương, tứ thúc thực vô dụng....
Bây giờ còn nói cái này làm gì. Sở Dương hạ thấp giọng xuống, nói từng chữ một: Là... ngươi của Tiêu gia?
Sở Phi Yên gật đầu, nói: Hẳn là bọn hắn. Hắn thở dài: Hai nhà kia tuy cũng có cao thủ cường đại hơn tứ thúc ngươi, nhưng đại đa số đều biết rõ nhau rồi. Vừa xuất thủ là có thể nhận ra. Nhưng mấy người này lại nhận không ra, trừ Tiêu gia, hẳn là không còn người khác.
Sở Dương ừ một tiếng.
Sở Phi Yên nói: Khuya hôm nay, có thể bọn hắn lại tới.
Khuya hôm nay còn tới? Sở Dương nhíu mày: Ngươi chắc chứ?
...
Thì ra, đêm hôm đó Sở Dương trở về gia tộc, Sở Phi Yên lập tức đi Huyết Thù đường phát nhiệm vụ, tiêu sạch tử tinh Sở Dương giao cho, không còn một mảnh.
Đến ban đêm trở về, phát hiện Sở Dương còn chưa về, Sở Phi Yên lo lắng, mấy ngày nay đều ở lại đây trông y quán.
Không nghĩ tới, nửa đêm hôm qua đột nhiên ầm một tiếng, cửa đã bị đạp đổ, Sau đó mấy kẻ bịt mặt liền xông vào. Sở Phi Yên mặc dù có tu vi hoàng cấp ngũ phẩm, nhưng năm sáu kẻ này đều là cao thủ hoàng tọa cửu phẩm, căn bản ngăn không nổi, còn bị người ta bắt được, đánh cho một trận.
Mấy người kai cũng biết thân phận Sở Phi Yên, không dám đối đã quá phận. Chỉ đánh cho mặt mũi bầm dập, ép hỏi tử tinh ở nơi nào. Tử tinh đã dùng để phát nhiệm vụ rồi, Sở Phi Yên làm sao giao ra được? Lại nói, cho dù có trong tay, Sở Phi Yên thà chết cũng không chịu giao ra. Đây chính là hi vọng của Nhạc Nhi, làm sao có thể giao ra?
Thấy ép không ra tử tinh, đám người kia liền nổi giận. Trước khi đi còn hung hăng đe dọa: Cho ngươi một ngày, nếu tối nay còn không giao tử tinh ra thì cứ đợi mà nhặt xác cháu ngươi đi.
Sở Phi Yên bị đánh cho thương tích đầy mình, tuy không thương tới gân cốt, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi tới nửa đêm. Thẳng cho tới sáng sớm, mới đứng lên, muốn về gia tộc cầu viện, lại có chút lưỡng lự. Chuyện này có chút mất mặc a. Đang lúc mâu thuẫn thì Sở Dương đã tới rồi...
Vừa tiến vào sân, Sở Dương lại càng bốc lên lửa giận. Tử trúc mà mình yêu thích nhất, không ngờ cũng bị chặt đổ mấy chục cây. Những thứ khác cũng không có tổn hại gì, tựa hồ đối phương tìm không ra nên mới bỏ đi.
Sở Dương mặt mày âm trầm, nhíu mày nói: Tứ thúc, chuyện này có điều gì đó không đúng. Lẽ ra, nếu Tiêu gia muốn tử tinh, thì cũng không cần đợi lâu như vậy chứ? Vì sao phải chờ tới ba ngày sau mới động?
Sở Phi Yên trợn trắng mắt, nói : Ba ngày sau... cũng là nhanh lắm rồi. Bằng không, ngươi vừa mới xem xong bệnh, chặt chém của Tiêu gia nhiều tử tinh như vậy, mà bọn hắn lại lập tức đánh tới cửa... Đây chẳng phải mà muốn tuyên chiến với Sở gia hay sao? Tiêu gia mặc dù tài hùng thế lớn, nhưng Sở gia thân là địa đầu xà Bình Sa Lĩnh, cũng không phải dễ chọc vào. Trải qua ba ngày giảm xóc, các đại gia tộc cũng khôi phục nguyên khí. Lúc này đánh tới, mới khiến tất cả các đại gia tộc đều có hiềm nghi. Cho dù có hiềm nghi Tiêu gia thì cũng không quá nhiều. cho nên bọn hắn mới trắng trợn như vậy.
Sở Dương gật đầu, trầm tư nói: Thì ra là thế.
Trong mắt hắn chợt lóe lên tinh mang: Tứ thúc, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi. Khuya hôm nay ta sẽ chuẩn bị cho bọn chúng một món quà lớn.
Sở Phi Yên lo lắng nói: Ngươi? Được không?
Sở Dương cười âm trầm, nói: Nếu ta còn không được... người khác có thể làm được sao? Hắn đưa tay vào trong người, lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong là một chút tuyền thủy màu trắng ngà: Tứ thúc, nhài uống cái này đi. Có lợi cho thương thế của ngươi.
Sở Phi Yên kiến thức rộng rãi, mở nắp bình ra, lập tức kinh hô: Sinh cơ tuyền thủy? Ngươi kiếm đây được đồ tốt như vậy?
Sở Dương mỉm cười: Trước kia có người cho, còn thừa lại một chút.
Sở Phi Yên cầm bình Sinh Cơ tuyền thủy, lập tức luyến tiếc nói: Thương thế của ta chỉ là ngoài da. Đừng lo, tuyền thủy này, cứ chờ đến khi tam ca trở về, cho hắn uống. Mấy năm nay hắn bôn ba bên ngoài... Thương thế quả thực không nhẹ.
Sở Dương nói: Chỗ ta vẫn còn, đã sớm chuẩn bị tốt cho tam thúc rồi.
Sở Phi Yên lúc này mới lưu luyến, nói: Vậy ta uống một nửa, còn một nửa lưu lại cho tứ thẩm ngươi.
Sở Dương cả giận nói: Tứ thẩm cũng uống rồi, cho ngươi uống thì ngươi cứ uống, sao lại nói lắm như vậy.
Sở Phi Yên trợn trắng mắt, rốt cuộc yên tâm uống hết.
Sở Dương đỡ Sở Phi Yên về phòng nghỉ ngơi, sau đó thu thập sơ qua một chút mặt tiền cửa hiệu, tủ thuốc bị đánh nát cũng dứt khoát ném hết ra ngoài.
Dặn Sở Nhạc Nhi không được chạy loạn, cẩn thận coi y quán. Sau đó Sở Dương liền từ cửa nhỏ hậu viện đi ra ngoài, biến đổi dung mạo, nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa...
Không bao lâu sau, Sở Dương một thân hắc bào đã đi tới trước chấp pháp đường, kéo mũ chùm đầu xuống, lộ ra tướng mạo thực sự, cười nói: Thỉnh đại nhân bẩm báo cho Sa thống lĩnh, cứ nói Sở Dương cầu kiến.
/2680
|