Một tiếng cười sảng khoái vang lên. Cái đầu hói bóng loáng của Sa Tâm Lượng đã xuất hiện trước mắt Sở Dương, vội vàng chạy xuống, hai tay nắm chặt tay Sở Dương: Tiểu huynh đệ, ha ha ha, làm sao mới mấy ngày đã quay trở lại rồi? Vào đây vào đây, chúng ta cùng uống trà, đến trưa ở lại ăn cơm luôn. Huynh đệ chúng ta phải uống say một phen.
Nói xong, không đợi Sở Dương trả lời đã kéo tay hắn, cực kỳ nhiệt tình lôi vào trong chấp pháp đường.
Tròng mắt hai vị chấp pháp giả canh cửa lập tức lồi ra.
Ta fuk, đây là Sa thống lĩnh mặt lạnh hiểm độc của chúng ta sao? Sa thống lĩnh mặt lúc nào cũng hầm hầm, nhìn thấy ai cũng lạnh lùng, cho dù là gia chủ tam đại thế gia tới, Sa thống lĩnh cũng phải hếch lỗ mũi lên tận trời, kiêu ngạo vô đối.
Hôm nay làm sao vừa nhìn thấy thiếu niên này lại giống như gặp được cha ruột vậy? Cho dù là lần trước tổng chấp pháp đại nhân tới đây, Sa thống lĩnh cũng không có bộ dạng như vậy?
Nghe được tin Sở Dương tới, Tần Bảo Thiện vẫn ở lại đây dưỡng thương lập tức cười ha hả ra tiếp đón. Dùng sức ôm chầm lấy Sở Dương, thực có một vẻ kinh hỉ giống như 'một ngày không gặp tựa như xa cách ba thu' : Lão đệ, ha ha ha... Tiểu lão đệ của ta, ngươi tới rồi, ca ca nhớ ngươi muốn chết....
Trên người Sở Dương lập tức nổi da gà: Ta vừa mới rời khỏi đây chưa tới một ngày một đêm đâu...
Sa Tâm Lượng nhanh nhẹn bày biện trà nước, cười ha hả, nói: Tiểu huynh đệ, ngồi đi ngồi đi. Ta đang chơi cờ với lão Tần. Lão hỗn đản kia thua còn quỵt nợ, chơi với hắn thật bực mình.
Tần Bảo Thiện cả giận nói: Rõ ràng ngươi trộm của ta một con xe....
Sở Dương vội vàng xua xua tay, cắt ngang hai người tranh cãi, nhíu mày lo lắng nói: Ta nói này... hai vị lão ca, các ngươi thế nào lại rảnh như vậy? Dược liệu của các ngươi...cần gấp như thế mà các ngươi vẫn còn tâm trí ở nhà chơi cờ? cái này cái này cái này....
Sở Dương bỗng thở hổn hển, dậm chân nói: Cái này, cái này... còn ra thể thống gì nữa.
Không ngờ tức tới sùi bọt mép rồi.
Tần Bảo Thiện cùng Sa Tâm Lượng thấy Sở Dương thật tâm sốt ruột cho mình, nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ cảm động. Tần Bảo Thiện ôn hòa nói: TIểu huynh đệ chớ sốt ruột, ha ha, với thân phận của hai người chúng ta, chỉ là một chút dược liệu, làm sao phải đích thân động thủ? Sớm an bài xong xuôi cả rồi.
Sa Tâm Lượng cười nói: Nếu không an bài xong xuôi, hai người chúng ta cũng chẳng có tâm tư chơi cờ đâu.
Hai mắt Sở Dương sáng lên, lúc này thật sự kinh hỉ nói: Vậy cửu biện ngọc linh chi và cửu thiên ngọc linh dịch, cũng tìm được rồi?
Tần Bảo Thiện gật đầu, nói: Hai vị thuốc này thật sự khó tìm, bất quá chúng ta cũng có con đường riêng.
Hắn cười ngạo nghễ, nói: Cửu biện ngọc linh chi cùng cửu thiên ngọc linh dịch, chính là linh dược cấp bậc thiên tài địa bảo. Nơi khác tìm không được, Hai người chúng ta phải ngày đêm liên hệ với Dược cốc cùng Gia Cát thế gia. Mà trong Dược cốc, lại trùng hợp có cửu thiên ngọc linh dịch, còn Gia Cát gia tộc, những năm gần đây phải chuẩn bị cho Vạn Dược đại điển, trong số tài liệu bọn họ sưu tầm được, có hai gốc cửu biện ngọc linh chi.
Sa Tâm Lượng thở dài,nói: Hai người chúng ta cũng phải phải dùng quyền lực làm việc riêng, sử dụng danh tiếng của chấp pháp giả để mua dược liệu. Người ta ít nhiều cũng phải bán một chút mặt mũi cho chấp pháp đường, cho nên mới thuận lợi hơn một chút. Nếu không, tự mình đi tìm kiếm, cũng không phải phải tìm tới năm nào..
Thì ra là thế. Sở Dương gật đầu, cười thoải mái nói: Ta an tâm rồi. Hai vị lão ca chắc phải tốn không ít tiền nhỉ?
Tốn tiền?Tốn vô cùng a. Sa Tâm Lượng có chút đau lòng, nói: Đó đều là tử tinh a. Cửu biện ngọc linh chỉ còn dễ nói một chút, chỉ tốn năm ngàn tử tinh. Còn cái cửu thiên ngọc linh dịch kia của ta, đám tạp chủng Dược cốc kia há miệng đòi tới một vạn tử tinh, nói gì cũng không chịu xuống giá. Cả vạn tử tinh a. Ta phải dốc hết toàn bộ số tử tinh mà ta ăn hối lộ trái pháp luật, lấy của công làm của tư mấy năm gần đây. Còn phải mượn lão tân ba ngàn mới đủ.
Sa Tâm Lượng nghiến răng nghiến, mắng chửi mấy tên Dược cốc lòng dạ hiểm độc không thôi, thở dài nói: Lão ca ca hiện tại, đúng là nợ nần chồng chất rồi.
Tần Bảo Thiện trợn trắng mắt, nói: Ngươi nói khó nghe bỏ mẹ. Ta không đòi nợ ngươi nữa là được chứ gì. Ở trước mặt tiểu huynh đệ, ngươi nói lấy của công làm của tư, ăn hối lộ trái pháp luật cái gì? Tiểu huynh đệ là người chính trực thuần khiết.
Sa Tâm Lượng cười lớn, nói: Chính vì tiểu huynh đệ không phải người ngoài, cho nên mới ta nói thằng. Bằng không, ngươi nói thử xem, hai người chúng ta, bổng lộc hàng năm mới có ba trăm khối tử tinh, lại còn phải tiêu pha hàng ngày, bây giờ đi đâu lấy ra một vạn khối tử tinh?
Sở Dương cười ha ha, nói: Nói đúng lắm. Tần lão ca đích thật là quá lo xa rồi. Nói thật, chấp pháp giả chấp chưởng Cửu Trọng Thiên đại lục nhiều năm như vậy rồi, không tham không cầu, có mấy người đâu? Lại nói... Cái này cũng thật quá bình thường. Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cần gì phải che che giấu giấu? Càng chưa nói tới, hai vị còn là lão ca ca của ta. Chẳng lẽ tiểu đệ trong mắt Tần đại ca, lại không hiểu đạo đối nhân xử thế như vậy?
Tần Bảo Thiện cười ha ha: Là lỗi của ta. Nói sai rồi, đợi lát nữa uống rượu, tự phạt một vò.
Ba người cùng cười lớn.
Sở Dương trong lòng khẽ nhảy thót lên một cái: cửu biện ngọc linh chi, năm ngàn tử tinh. Cửu thiên ngọc linh dịch, một vạn tử tinh. So với giá mà mình phỏng đoán lúc trước thì cao hơn nhiều lắm.
Phải biết rằng, sáu vị độc dược còn lại, giá cả mỗi loại, đều tuyệt đối cao hơn cửu thiên ngọc linh dịch nhiều lắm.
Chuyện thu thập linh dược này, đúng là không dễ dàng a.
Ồ, hai vị lão ca, các ngươi như thế nào lại liên hệ được nhanh như vậy? Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi giật mình: ... Dược cốc cùng Gia Cát thế gian, hẳn là ở rất xa mà. Cho dù dùng phi ưng truyền thư nhanh nhất, cũng phải mất tới mấy ngày...?
Ha ha ha.... Sa Tâm Lượng cười lớn, vỗ vỗ vai Sở Dương: Tiểu huynh đệ, nếu dựa vào kiểu truyền tin tức đó, đừng nói là vài ngày, cho dù là mấy tháng, cũng chưa chắc đã thu được. Nói không chừng nửa đường lại bị người ta bắt xuống làm thịt... chấp pháp đường của chấp pháp giả chúng ta, các nơi đều có chi nhánh. Hơn nữa, cũng có liên hệ với các đại gia tộc. Bên trong mỗi một chi nhánh đường khẩu, đều có một phần Uyên Ương Tử Mẫu ngọc. Mà chúng ta truyền tin tức, phải dựa vào Uyên Ương Tử Mẫu ngọc. Như vậy, nơi này phát tin tức, cho dù là xa mấy vạn dặm, cũng không quá một canh giờ là bên kia có thể thu được.
Uyên Ương Tử Mẫu ngọc? Đây là thứ gì? Thật sự là thế gian rộng, không gì không có. Sở Dương sợ hãi than thở: Càng ở cùng với hai vị lão ca, tiểu đệ càng cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng. Quả thực cái gì cũng không biết....
Lần này là thật sự ngạc nhiên.
Sa Tâm Lượng cười ha ha, vỗ đùi mình, nói: Uyên Ương Tử Mẫu ngọc chính là một loại ngọc kỳ quái, có liên hệ với nhau, là một kỳ vật trong thiên địa. Cho dù cách xa nhau ngàn vạn dặm, hai khối Tử Mẫu ngọc vẫn có thể cảm ứng lẫn nhau. Chỉ cần mấy vị cao thủ thánh cấp bát phẩm trở lên, vận huyền công truyền vào trong mẫu ngọc, đặt ở tổng bộ. Những khối tử ngọc khác phân đi các nơi, khi cần sử dụng, chỉ cần truyền một chút huyền công vào bên trong tử ngọc, là có thể truyền thông tin đi được.
Hắn mỉm cười: Thứ này chính là độc hữu của chấp pháp giả chúng ta. Mà Huyết Thù đường khẩu dùng cũng chính là nó. Bằng không, làm sao có thể truyền tin tức ra ngoài ngàn dặm trong vòng một ngày? Đây không phải là vô nghĩa sao? Ha ha ha....
Sở Dương tâm phục khẩu phục: Thật là đồ tốt a.
Cũng nói cho tiểu huynh đệ biết, tử tinh của chúng ta, hiện tại đều đã thanh toán xong xuôi. Nói cách khác, tiền hàng hai bên thỏa thuận xong. Còn Cửu biện ngọc linh chi cùng Cửu thiên ngọc linh dịch đã dược cao thủ Huyết Thù hộ tống, đang trên đường tới nơi này.... Tần Bảo Thiện cười nói: Yêu cầu của chúng ta chính là cấp tốc. Bằng không chúng ta làm sao có tâm tư chơi cờ cho được.
Thật sự là thần tốc. Sở Dương sợ hãi than, lập tức nghi vấn: Nhưng hai người các ngươi còn ở nơi này. Tử tinh thanh toán thế nào được? Uyên Ương Tử Mẫu ngọc kia... hẳn là không thể vận chuyển tử tinh chứ?
Tiểu huynh đệ thật sự là ngốc. Sa Tâm Lượng vui vẻ: Chẳng lẽ hai người chúng ta không có mấy người huynh đệ giao tình sinh tử sao? Để bọn họ ứng trước cho chúng ta, chúng ta trả nợ sao là được rồi. Lần này người của Huyết Thù áp tải linh dược tới đây, thuận tiện cũng áp tải tử tinh về luôn.
Thì ra là thế. Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu được một bí mật: Uyên Ương Tử Mẫu ngọc.
Đây chính là đồ tốt a.
Cách xa ngàn dặm, vẫn có thể truyền thông tin... Con mẹ nó, so với cái gì cũng nhanh hơn a. Nếu như cung cấp một lượng lớn thứ này cho Mạc Thiên Cơ, bảo hắn dùng thứ này thành lập một mạng lưỡi tình báo... Sẽ đáng sợ biết bao nhiêu chứ?
Sở Dương thầm ghi nhớ trong lòng.
Ba người cười nói một hồi, vẫn là Tần Bảo Thiện nhìn ra trước, nói: Tiểu huynh đệ hôm nay tới đây, hẳn không phải là tìm chúng ta nói chuyện rồi? Nhìn thần sắc lo lắng trên mặt ngươi, chẳng lẽ có chuyện gì? Không ngờ lại khiến tiểu huynh đệ bất an như thế?
Vừa nói như thế, Sa Tâm Lượng cũng lập tức thân thiết nói: “Nếu tiểu huynh đệ có chuyện thì cứ nói thẳng. Chỉ cần hai người chúng ta làm được, nhất định sẽ không từ chối.
Sở Dương thở dài nói: Chuyện này, thật sự là khiến ta khó mở miệng được.
Ở trước mặt chúng ta, có gì mà khó mở miệng chứ. Sa Tâm Lượng vung tay lên: Chuyện của tiểu huynh đệ, cũng chính là chuyện của chúng ta. Có gì cứ nói, không sao đâu.
Sở Dương ảm đạm, nói: Hai vị lão ca hẳn cũng biết, tiểu đệ phi thường thiếu tử tinh, cho nên mới mở một cái Tử Tinh Hồi xuân dường...
Hai người gật đầu liên tục.
Sở Dương nói: Nhưng hôm qua ta tới y quán, lại phát hiện ra, mặt tiền cửa hàng nhà ta lại bị người ta đập phá tan tành . Ngay cả tứ thúc ta trông coi ở đó, cũng bị đánh cho trọng thương....
Cái gì? Hai người lập tức giận tím mặt, nhảy dựng lên: Ở trong phạm vi chúng ta quản hạt, không ngờ lại có chuyện vô pháp vô thiên như thế?
Sở Dương thở dài, nản lòng thoái chí: Ta cũng không nghĩ tới....
Tần Bảo Thiện nỏi giận lôi đình: Phản rồi, phản rồi, đúng là phản rồi. Con mẹ nó, dám khi dễ tiểu huynh đệ ta có khác nào đánh vào mặt Tần Bảo Thiện ta. Có muốn nhẫn cũng không nhẫn được.
Sa Tâm Lượng lửa giận vạn trượng: Cũng khác gì đánh vào mặt Sa Tâm Lượng ta. Tên hỗn đản nào to gan như vậy?
Ta cũng không biết là ai. Những người này tu vi phi thường cao cường. Sở Dương buồn rầu nói: Hơn nữa, tối hôm qua, sau khi đập phá bản điếm, còn từng để lại một câu, tối nay lại tới, nếu không nôn tử tinh ra, cứ chuẩn bị nhặt xác cho ta đi....
Cái gì? Hai ngươì đều tức tới lông tóc dựng đứng, lập tức nổi giận lôi đình.
Nói xong, không đợi Sở Dương trả lời đã kéo tay hắn, cực kỳ nhiệt tình lôi vào trong chấp pháp đường.
Tròng mắt hai vị chấp pháp giả canh cửa lập tức lồi ra.
Ta fuk, đây là Sa thống lĩnh mặt lạnh hiểm độc của chúng ta sao? Sa thống lĩnh mặt lúc nào cũng hầm hầm, nhìn thấy ai cũng lạnh lùng, cho dù là gia chủ tam đại thế gia tới, Sa thống lĩnh cũng phải hếch lỗ mũi lên tận trời, kiêu ngạo vô đối.
Hôm nay làm sao vừa nhìn thấy thiếu niên này lại giống như gặp được cha ruột vậy? Cho dù là lần trước tổng chấp pháp đại nhân tới đây, Sa thống lĩnh cũng không có bộ dạng như vậy?
Nghe được tin Sở Dương tới, Tần Bảo Thiện vẫn ở lại đây dưỡng thương lập tức cười ha hả ra tiếp đón. Dùng sức ôm chầm lấy Sở Dương, thực có một vẻ kinh hỉ giống như 'một ngày không gặp tựa như xa cách ba thu' : Lão đệ, ha ha ha... Tiểu lão đệ của ta, ngươi tới rồi, ca ca nhớ ngươi muốn chết....
Trên người Sở Dương lập tức nổi da gà: Ta vừa mới rời khỏi đây chưa tới một ngày một đêm đâu...
Sa Tâm Lượng nhanh nhẹn bày biện trà nước, cười ha hả, nói: Tiểu huynh đệ, ngồi đi ngồi đi. Ta đang chơi cờ với lão Tần. Lão hỗn đản kia thua còn quỵt nợ, chơi với hắn thật bực mình.
Tần Bảo Thiện cả giận nói: Rõ ràng ngươi trộm của ta một con xe....
Sở Dương vội vàng xua xua tay, cắt ngang hai người tranh cãi, nhíu mày lo lắng nói: Ta nói này... hai vị lão ca, các ngươi thế nào lại rảnh như vậy? Dược liệu của các ngươi...cần gấp như thế mà các ngươi vẫn còn tâm trí ở nhà chơi cờ? cái này cái này cái này....
Sở Dương bỗng thở hổn hển, dậm chân nói: Cái này, cái này... còn ra thể thống gì nữa.
Không ngờ tức tới sùi bọt mép rồi.
Tần Bảo Thiện cùng Sa Tâm Lượng thấy Sở Dương thật tâm sốt ruột cho mình, nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ cảm động. Tần Bảo Thiện ôn hòa nói: TIểu huynh đệ chớ sốt ruột, ha ha, với thân phận của hai người chúng ta, chỉ là một chút dược liệu, làm sao phải đích thân động thủ? Sớm an bài xong xuôi cả rồi.
Sa Tâm Lượng cười nói: Nếu không an bài xong xuôi, hai người chúng ta cũng chẳng có tâm tư chơi cờ đâu.
Hai mắt Sở Dương sáng lên, lúc này thật sự kinh hỉ nói: Vậy cửu biện ngọc linh chi và cửu thiên ngọc linh dịch, cũng tìm được rồi?
Tần Bảo Thiện gật đầu, nói: Hai vị thuốc này thật sự khó tìm, bất quá chúng ta cũng có con đường riêng.
Hắn cười ngạo nghễ, nói: Cửu biện ngọc linh chi cùng cửu thiên ngọc linh dịch, chính là linh dược cấp bậc thiên tài địa bảo. Nơi khác tìm không được, Hai người chúng ta phải ngày đêm liên hệ với Dược cốc cùng Gia Cát thế gia. Mà trong Dược cốc, lại trùng hợp có cửu thiên ngọc linh dịch, còn Gia Cát gia tộc, những năm gần đây phải chuẩn bị cho Vạn Dược đại điển, trong số tài liệu bọn họ sưu tầm được, có hai gốc cửu biện ngọc linh chi.
Sa Tâm Lượng thở dài,nói: Hai người chúng ta cũng phải phải dùng quyền lực làm việc riêng, sử dụng danh tiếng của chấp pháp giả để mua dược liệu. Người ta ít nhiều cũng phải bán một chút mặt mũi cho chấp pháp đường, cho nên mới thuận lợi hơn một chút. Nếu không, tự mình đi tìm kiếm, cũng không phải phải tìm tới năm nào..
Thì ra là thế. Sở Dương gật đầu, cười thoải mái nói: Ta an tâm rồi. Hai vị lão ca chắc phải tốn không ít tiền nhỉ?
Tốn tiền?Tốn vô cùng a. Sa Tâm Lượng có chút đau lòng, nói: Đó đều là tử tinh a. Cửu biện ngọc linh chỉ còn dễ nói một chút, chỉ tốn năm ngàn tử tinh. Còn cái cửu thiên ngọc linh dịch kia của ta, đám tạp chủng Dược cốc kia há miệng đòi tới một vạn tử tinh, nói gì cũng không chịu xuống giá. Cả vạn tử tinh a. Ta phải dốc hết toàn bộ số tử tinh mà ta ăn hối lộ trái pháp luật, lấy của công làm của tư mấy năm gần đây. Còn phải mượn lão tân ba ngàn mới đủ.
Sa Tâm Lượng nghiến răng nghiến, mắng chửi mấy tên Dược cốc lòng dạ hiểm độc không thôi, thở dài nói: Lão ca ca hiện tại, đúng là nợ nần chồng chất rồi.
Tần Bảo Thiện trợn trắng mắt, nói: Ngươi nói khó nghe bỏ mẹ. Ta không đòi nợ ngươi nữa là được chứ gì. Ở trước mặt tiểu huynh đệ, ngươi nói lấy của công làm của tư, ăn hối lộ trái pháp luật cái gì? Tiểu huynh đệ là người chính trực thuần khiết.
Sa Tâm Lượng cười lớn, nói: Chính vì tiểu huynh đệ không phải người ngoài, cho nên mới ta nói thằng. Bằng không, ngươi nói thử xem, hai người chúng ta, bổng lộc hàng năm mới có ba trăm khối tử tinh, lại còn phải tiêu pha hàng ngày, bây giờ đi đâu lấy ra một vạn khối tử tinh?
Sở Dương cười ha ha, nói: Nói đúng lắm. Tần lão ca đích thật là quá lo xa rồi. Nói thật, chấp pháp giả chấp chưởng Cửu Trọng Thiên đại lục nhiều năm như vậy rồi, không tham không cầu, có mấy người đâu? Lại nói... Cái này cũng thật quá bình thường. Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cần gì phải che che giấu giấu? Càng chưa nói tới, hai vị còn là lão ca ca của ta. Chẳng lẽ tiểu đệ trong mắt Tần đại ca, lại không hiểu đạo đối nhân xử thế như vậy?
Tần Bảo Thiện cười ha ha: Là lỗi của ta. Nói sai rồi, đợi lát nữa uống rượu, tự phạt một vò.
Ba người cùng cười lớn.
Sở Dương trong lòng khẽ nhảy thót lên một cái: cửu biện ngọc linh chi, năm ngàn tử tinh. Cửu thiên ngọc linh dịch, một vạn tử tinh. So với giá mà mình phỏng đoán lúc trước thì cao hơn nhiều lắm.
Phải biết rằng, sáu vị độc dược còn lại, giá cả mỗi loại, đều tuyệt đối cao hơn cửu thiên ngọc linh dịch nhiều lắm.
Chuyện thu thập linh dược này, đúng là không dễ dàng a.
Ồ, hai vị lão ca, các ngươi như thế nào lại liên hệ được nhanh như vậy? Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi giật mình: ... Dược cốc cùng Gia Cát thế gian, hẳn là ở rất xa mà. Cho dù dùng phi ưng truyền thư nhanh nhất, cũng phải mất tới mấy ngày...?
Ha ha ha.... Sa Tâm Lượng cười lớn, vỗ vỗ vai Sở Dương: Tiểu huynh đệ, nếu dựa vào kiểu truyền tin tức đó, đừng nói là vài ngày, cho dù là mấy tháng, cũng chưa chắc đã thu được. Nói không chừng nửa đường lại bị người ta bắt xuống làm thịt... chấp pháp đường của chấp pháp giả chúng ta, các nơi đều có chi nhánh. Hơn nữa, cũng có liên hệ với các đại gia tộc. Bên trong mỗi một chi nhánh đường khẩu, đều có một phần Uyên Ương Tử Mẫu ngọc. Mà chúng ta truyền tin tức, phải dựa vào Uyên Ương Tử Mẫu ngọc. Như vậy, nơi này phát tin tức, cho dù là xa mấy vạn dặm, cũng không quá một canh giờ là bên kia có thể thu được.
Uyên Ương Tử Mẫu ngọc? Đây là thứ gì? Thật sự là thế gian rộng, không gì không có. Sở Dương sợ hãi than thở: Càng ở cùng với hai vị lão ca, tiểu đệ càng cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng. Quả thực cái gì cũng không biết....
Lần này là thật sự ngạc nhiên.
Sa Tâm Lượng cười ha ha, vỗ đùi mình, nói: Uyên Ương Tử Mẫu ngọc chính là một loại ngọc kỳ quái, có liên hệ với nhau, là một kỳ vật trong thiên địa. Cho dù cách xa nhau ngàn vạn dặm, hai khối Tử Mẫu ngọc vẫn có thể cảm ứng lẫn nhau. Chỉ cần mấy vị cao thủ thánh cấp bát phẩm trở lên, vận huyền công truyền vào trong mẫu ngọc, đặt ở tổng bộ. Những khối tử ngọc khác phân đi các nơi, khi cần sử dụng, chỉ cần truyền một chút huyền công vào bên trong tử ngọc, là có thể truyền thông tin đi được.
Hắn mỉm cười: Thứ này chính là độc hữu của chấp pháp giả chúng ta. Mà Huyết Thù đường khẩu dùng cũng chính là nó. Bằng không, làm sao có thể truyền tin tức ra ngoài ngàn dặm trong vòng một ngày? Đây không phải là vô nghĩa sao? Ha ha ha....
Sở Dương tâm phục khẩu phục: Thật là đồ tốt a.
Cũng nói cho tiểu huynh đệ biết, tử tinh của chúng ta, hiện tại đều đã thanh toán xong xuôi. Nói cách khác, tiền hàng hai bên thỏa thuận xong. Còn Cửu biện ngọc linh chi cùng Cửu thiên ngọc linh dịch đã dược cao thủ Huyết Thù hộ tống, đang trên đường tới nơi này.... Tần Bảo Thiện cười nói: Yêu cầu của chúng ta chính là cấp tốc. Bằng không chúng ta làm sao có tâm tư chơi cờ cho được.
Thật sự là thần tốc. Sở Dương sợ hãi than, lập tức nghi vấn: Nhưng hai người các ngươi còn ở nơi này. Tử tinh thanh toán thế nào được? Uyên Ương Tử Mẫu ngọc kia... hẳn là không thể vận chuyển tử tinh chứ?
Tiểu huynh đệ thật sự là ngốc. Sa Tâm Lượng vui vẻ: Chẳng lẽ hai người chúng ta không có mấy người huynh đệ giao tình sinh tử sao? Để bọn họ ứng trước cho chúng ta, chúng ta trả nợ sao là được rồi. Lần này người của Huyết Thù áp tải linh dược tới đây, thuận tiện cũng áp tải tử tinh về luôn.
Thì ra là thế. Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu được một bí mật: Uyên Ương Tử Mẫu ngọc.
Đây chính là đồ tốt a.
Cách xa ngàn dặm, vẫn có thể truyền thông tin... Con mẹ nó, so với cái gì cũng nhanh hơn a. Nếu như cung cấp một lượng lớn thứ này cho Mạc Thiên Cơ, bảo hắn dùng thứ này thành lập một mạng lưỡi tình báo... Sẽ đáng sợ biết bao nhiêu chứ?
Sở Dương thầm ghi nhớ trong lòng.
Ba người cười nói một hồi, vẫn là Tần Bảo Thiện nhìn ra trước, nói: Tiểu huynh đệ hôm nay tới đây, hẳn không phải là tìm chúng ta nói chuyện rồi? Nhìn thần sắc lo lắng trên mặt ngươi, chẳng lẽ có chuyện gì? Không ngờ lại khiến tiểu huynh đệ bất an như thế?
Vừa nói như thế, Sa Tâm Lượng cũng lập tức thân thiết nói: “Nếu tiểu huynh đệ có chuyện thì cứ nói thẳng. Chỉ cần hai người chúng ta làm được, nhất định sẽ không từ chối.
Sở Dương thở dài nói: Chuyện này, thật sự là khiến ta khó mở miệng được.
Ở trước mặt chúng ta, có gì mà khó mở miệng chứ. Sa Tâm Lượng vung tay lên: Chuyện của tiểu huynh đệ, cũng chính là chuyện của chúng ta. Có gì cứ nói, không sao đâu.
Sở Dương ảm đạm, nói: Hai vị lão ca hẳn cũng biết, tiểu đệ phi thường thiếu tử tinh, cho nên mới mở một cái Tử Tinh Hồi xuân dường...
Hai người gật đầu liên tục.
Sở Dương nói: Nhưng hôm qua ta tới y quán, lại phát hiện ra, mặt tiền cửa hàng nhà ta lại bị người ta đập phá tan tành . Ngay cả tứ thúc ta trông coi ở đó, cũng bị đánh cho trọng thương....
Cái gì? Hai người lập tức giận tím mặt, nhảy dựng lên: Ở trong phạm vi chúng ta quản hạt, không ngờ lại có chuyện vô pháp vô thiên như thế?
Sở Dương thở dài, nản lòng thoái chí: Ta cũng không nghĩ tới....
Tần Bảo Thiện nỏi giận lôi đình: Phản rồi, phản rồi, đúng là phản rồi. Con mẹ nó, dám khi dễ tiểu huynh đệ ta có khác nào đánh vào mặt Tần Bảo Thiện ta. Có muốn nhẫn cũng không nhẫn được.
Sa Tâm Lượng lửa giận vạn trượng: Cũng khác gì đánh vào mặt Sa Tâm Lượng ta. Tên hỗn đản nào to gan như vậy?
Ta cũng không biết là ai. Những người này tu vi phi thường cao cường. Sở Dương buồn rầu nói: Hơn nữa, tối hôm qua, sau khi đập phá bản điếm, còn từng để lại một câu, tối nay lại tới, nếu không nôn tử tinh ra, cứ chuẩn bị nhặt xác cho ta đi....
Cái gì? Hai ngươì đều tức tới lông tóc dựng đứng, lập tức nổi giận lôi đình.
/2680
|