Tay Tương Linh vịn ở giá sách, bên tai là tất cả âm thanh khàn khàn phóng đại của anh, cô khép chặt hai chân, Lâm Thanh Khải xuyên vào càng nhanh, lúc bắn ra, anh áp sát tai cô mà rên rỉ một tiếng
Tương Linh bị âm thanh kích thích này làm cho nổi cả da gà,quyến rũ không nói nên lời.
Hai người vẫn duy trì tư thế này một lát, hô hấp Lâm Thanh Khải liền trụ tại cổ cô.
Anh như có như không đặt một nụ hôn lên làn da của cô,: Nghẹn chết. Anh thấp giọng: Nếu em không phải là lần đầu tiên thì tiết thể dục lúc sáng tôi đã thông suốt rồi.
Tương Linh nghĩ muốn xác nhận, hỏi; Anh không cùng người khác...
Hả? Lâm Thanh Khải có chút không chút để ý, tay vẫn vuốt ve đôi ngực của cô.
Tương Linh đột nhiên không dám tiếp tục hỏi. Cô sợ là tự mình đa tình, sợ anh sẽ nói là không tìm người hác, huống hò nếu thật sự không tìm người khác thì sao chứ? Chấm dứt chuyện này, chẳng lec sẽ thích cô sao?
Vừa ngưng lại lời nói, không khí bỗng dưng cũng theo đó mà ngưng trệ.
Im lặng một lát, Lâm Thanh Khải nở nụ cười, anh nắm lấy tay cô đang bám trên giá sách: Không.
Tương Linh mấp máy môi, nhìn biểu tình lúc này của anh: Không?
Ừ. Lâm Thanh Khải lên tiếng, không giải thích gì thêm, anh chuyển đề tài: Thứ đồ chơi này, em vẫn muốn sao?
Tương Linh nhìn trong lòng bàn tay vẫn đang cầm lá thư của lớp trưởng, trải qua trận ý loạn tình mê đã sớm bị nhăn nhúm lại.
Tương Linh xấu hổ, tốt xấu thì cũng là tâm ý của người khác cho dù không thể nhận thì như thế này cũng có chút quá đáng rồi. Cô vuốt vuốt lại bỏ vào trong túi áo: Muốn.
Cô không nghĩ là Lâm Thanh Khải biết trong này viết gì nên biểu hiện thực tự nhiên, cẩn thận cất kỹ, sửa sửa lại quần áo sau đó ngẩng đầu.
Đụng phải tầm mắt của Lâm Thanh Khải, anh dơ ta, vuốt xuôi gương mặt cô: Em có thể tùy tiện nhận lấy như vậy?
Tương Linh bị âm thanh kích thích này làm cho nổi cả da gà,quyến rũ không nói nên lời.
Hai người vẫn duy trì tư thế này một lát, hô hấp Lâm Thanh Khải liền trụ tại cổ cô.
Anh như có như không đặt một nụ hôn lên làn da của cô,: Nghẹn chết. Anh thấp giọng: Nếu em không phải là lần đầu tiên thì tiết thể dục lúc sáng tôi đã thông suốt rồi.
Tương Linh nghĩ muốn xác nhận, hỏi; Anh không cùng người khác...
Hả? Lâm Thanh Khải có chút không chút để ý, tay vẫn vuốt ve đôi ngực của cô.
Tương Linh đột nhiên không dám tiếp tục hỏi. Cô sợ là tự mình đa tình, sợ anh sẽ nói là không tìm người hác, huống hò nếu thật sự không tìm người khác thì sao chứ? Chấm dứt chuyện này, chẳng lec sẽ thích cô sao?
Vừa ngưng lại lời nói, không khí bỗng dưng cũng theo đó mà ngưng trệ.
Im lặng một lát, Lâm Thanh Khải nở nụ cười, anh nắm lấy tay cô đang bám trên giá sách: Không.
Tương Linh mấp máy môi, nhìn biểu tình lúc này của anh: Không?
Ừ. Lâm Thanh Khải lên tiếng, không giải thích gì thêm, anh chuyển đề tài: Thứ đồ chơi này, em vẫn muốn sao?
Tương Linh nhìn trong lòng bàn tay vẫn đang cầm lá thư của lớp trưởng, trải qua trận ý loạn tình mê đã sớm bị nhăn nhúm lại.
Tương Linh xấu hổ, tốt xấu thì cũng là tâm ý của người khác cho dù không thể nhận thì như thế này cũng có chút quá đáng rồi. Cô vuốt vuốt lại bỏ vào trong túi áo: Muốn.
Cô không nghĩ là Lâm Thanh Khải biết trong này viết gì nên biểu hiện thực tự nhiên, cẩn thận cất kỹ, sửa sửa lại quần áo sau đó ngẩng đầu.
Đụng phải tầm mắt của Lâm Thanh Khải, anh dơ ta, vuốt xuôi gương mặt cô: Em có thể tùy tiện nhận lấy như vậy?
/68
|