Tương Linh bị anh hỏi, miệng theo bản năng phủ nhận: Thật ra không phải...
Cô không biết vì sao lại có chút cảm giác hổ thẹn.
Lâm Thanh Khải cười cười.
Có nam sinh đưa thư tỏ tình cho cô, chuyện này cũng không ngoài dự tính của anh, bất kể là ngoại hifnhn hay tính cách thì Tương Linh đều là kiểu con gái làm cho người ta thích mình. Ít nhất thì theo anh cảm thấy là như thế.
Chính là... khó có chút tránh khỏi bực bội.
Lòng ngón tay anh trươt xuống trên da cô, dừng lại sau gáy.
Nhưng anh... làm sao mà biết được. lúc Tương Linh nói chuyện da thịt tê rần theo đầu ngón tay chuyển động.
Lâm Thanh Khải không trả lời. Cúi đầu xuống, dán môi lên cổ cô.
Lúc này, đa số mọi người đã vào phòng học chính để ngủ trưa. Thư viện cũng không có mấy tienegsbuowcs chân qa lại, chỉ có vài tiếng cười đùa từ hướng sân bóng rổ.
Tiếng cười đùa này dầ trở nên xa xôi mơ hồ trong đầu Tương Linh, cô nhanh nắm chặt lấy vạt áo T-shirt của anh, cảm thấy mảnh da trên đầu lưỡi anh càng nóng bỏng.
Sắp tới giờ học rồi... Cô nói.
Hô hấp của Lâm Thanh Khải nóng rực Ân. Anh đáp lời, liếm thêm chỗ này một chút.
Toàn bộ cổ cô đều bị anh gặm mút thành tê dại, Cô mềm nhũn: Anh... nhẹ chút.... sẽ để lại dấu hôn.
Đến lúc này Lâm Thanh Khải mới cười ra tiếng: Sao thế, trên người em tôi từng để lại dấu ấn sao? Nhưng lần trước... Tương Linh có chút xấu hổ nhớ lại: Sau thứ sáu hôm đấy, em tắm rửa hai ngày rồi mà trên ngực vẫn có.
Ngón tay anh dùng lực, thân cũng dùng sức, cởi nội y của cô ra, tất cả đều có dấu tay cùng dấu hôn.
Sao không nói với tôi? bàn tay Thanh Khải đặt lên, nhẹ nhàng nhéo ngực cô một cái.
Tương Linh lúng ta lúng túng, Bởi vf anh không có liên lạc với tôi mà - lời này muốn nói ra, nhưng liền là nghẹn lại cổ họng rồi.
Kỳ thực từ đầu cô không dám chủ động tìm anh, cảm thấy cái anh muốn là thân thể nên mới có thể liên quan tới cô, nếu không phải lúc như vây thì cô không biêt bản thân giữ vị trí gì trong lòng anh.
Lâm Thanh Khải nhìn vẻ mặt của cô, trầm thấp nói: Lại nghĩ linh tinh gì rồi đúng không?
Không có. Tương Linh nhẹ giọng phản bác.
Cách quần áo của cô, Lâm Thanh Khải chạm vào đầu vú cô: Liền là chỉ có lúc làm thì em mới thành thật được.
Tương Linh vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng phản bác: Mới không có.
Khóe môi Lâm Thanh Khải hơi cong: Cho em nói lại.
Mới không có.
Anh nhìn cô cười: Em dám chắc không?
Tương Linh giật mình, Lâm Thanh Khải rút tay lại đặt nơi ngực trái, thấp giọng cười: Tôi phát hiện ở nơi này của tôi, lá gan em càng lúc càng lớn rồi.
Cô không biết vì sao lại có chút cảm giác hổ thẹn.
Lâm Thanh Khải cười cười.
Có nam sinh đưa thư tỏ tình cho cô, chuyện này cũng không ngoài dự tính của anh, bất kể là ngoại hifnhn hay tính cách thì Tương Linh đều là kiểu con gái làm cho người ta thích mình. Ít nhất thì theo anh cảm thấy là như thế.
Chính là... khó có chút tránh khỏi bực bội.
Lòng ngón tay anh trươt xuống trên da cô, dừng lại sau gáy.
Nhưng anh... làm sao mà biết được. lúc Tương Linh nói chuyện da thịt tê rần theo đầu ngón tay chuyển động.
Lâm Thanh Khải không trả lời. Cúi đầu xuống, dán môi lên cổ cô.
Lúc này, đa số mọi người đã vào phòng học chính để ngủ trưa. Thư viện cũng không có mấy tienegsbuowcs chân qa lại, chỉ có vài tiếng cười đùa từ hướng sân bóng rổ.
Tiếng cười đùa này dầ trở nên xa xôi mơ hồ trong đầu Tương Linh, cô nhanh nắm chặt lấy vạt áo T-shirt của anh, cảm thấy mảnh da trên đầu lưỡi anh càng nóng bỏng.
Sắp tới giờ học rồi... Cô nói.
Hô hấp của Lâm Thanh Khải nóng rực Ân. Anh đáp lời, liếm thêm chỗ này một chút.
Toàn bộ cổ cô đều bị anh gặm mút thành tê dại, Cô mềm nhũn: Anh... nhẹ chút.... sẽ để lại dấu hôn.
Đến lúc này Lâm Thanh Khải mới cười ra tiếng: Sao thế, trên người em tôi từng để lại dấu ấn sao? Nhưng lần trước... Tương Linh có chút xấu hổ nhớ lại: Sau thứ sáu hôm đấy, em tắm rửa hai ngày rồi mà trên ngực vẫn có.
Ngón tay anh dùng lực, thân cũng dùng sức, cởi nội y của cô ra, tất cả đều có dấu tay cùng dấu hôn.
Sao không nói với tôi? bàn tay Thanh Khải đặt lên, nhẹ nhàng nhéo ngực cô một cái.
Tương Linh lúng ta lúng túng, Bởi vf anh không có liên lạc với tôi mà - lời này muốn nói ra, nhưng liền là nghẹn lại cổ họng rồi.
Kỳ thực từ đầu cô không dám chủ động tìm anh, cảm thấy cái anh muốn là thân thể nên mới có thể liên quan tới cô, nếu không phải lúc như vây thì cô không biêt bản thân giữ vị trí gì trong lòng anh.
Lâm Thanh Khải nhìn vẻ mặt của cô, trầm thấp nói: Lại nghĩ linh tinh gì rồi đúng không?
Không có. Tương Linh nhẹ giọng phản bác.
Cách quần áo của cô, Lâm Thanh Khải chạm vào đầu vú cô: Liền là chỉ có lúc làm thì em mới thành thật được.
Tương Linh vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng phản bác: Mới không có.
Khóe môi Lâm Thanh Khải hơi cong: Cho em nói lại.
Mới không có.
Anh nhìn cô cười: Em dám chắc không?
Tương Linh giật mình, Lâm Thanh Khải rút tay lại đặt nơi ngực trái, thấp giọng cười: Tôi phát hiện ở nơi này của tôi, lá gan em càng lúc càng lớn rồi.
/68
|