Đốt ngón tay khẽ vấn lấy lọn tóc của cô ra phía sau tai.
Hai người đi xuống lầu, giờ tự học giữa trưa đã tan từ lâu rồi.
Trên dân trường đều không có mấy bóng người, ánh mặt trời cũng bị những cành lá xum xuê che chắn tạo nên lốm đốm trên mặt đất.
Tương Linh dẫm mũi chân trên những vết lốm đốm trên đất, tâm tư rối bời, không ngừng nghĩ tới câu nói của anh.
Không sẽ tìm tới bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô. Anh nói, cô cũng rất tin anh.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn Lâm Thanh Khải.
Mặc dù là quan hệ chỉ có vậy, nhưng một câu nói vô ý của anh cũn đủ để làm cho cô thấy hạnh phúc.
Lâm Thanh Khải nhận thấy được tầm mắt của cô, đang định nói gì đó thì phía sau có người kêu: Tương Linh!
Tương Linh vừa quay đầu lại, là bạn học cùng bàn với cô, đang ngồi ở trong xe ô tô, nhanh chóng vọt qua chỗ cô.
Phanh kít một tiếng, xe ngay bên cạnh cô.
Nhìn nhìn cô, lại nhìn Lâm Thanh Khải một chút, bạn học cùng bàn rất ngạc nhiên: Hai người đang hẹn hò?
Bạn học vẫn nghĩ là giọng nói của mình rất nhỏ rồi.
Chỉ là mặt Tương Linh vẫn đột nhiên nóng bừng lên, âm thanh cao lên vài phần: Không phải. Không có. Làm sao có chuyện đó.
Ba lần phủ nhận liên tục.
Thân thể cũng đồng thời cách xa một chút.
Ánh mắt Lâm Thanh Khải bị ánh mặt trời chiếu lên thoáng híp mắt, tấm lưng rộng rãi lười nhác đứng đó thong dong nhìn Tương Linh.Thật đúng là chỉ lúc cởi hết quần áo thì cô mới có thể thành thật được.
Bạn học cùng bàn có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Khải cũng kìm chế lại, nhìn nhìn đồng hồ: Có ngồi chung xe với tớ luôn không?
Được. Tương Linh mở cửa xe ngồi vào phía sau.
Đi ra khỏi, cô mới dám xoay đầu cẩn thận nhìn Lâm Thanh Khải.
Lâm Thanh Khải đứng dưới gốc cây xum xuê, chân dài, thắt lưng hẹp, ánh mắt thật thanh tịnh.
Anh đi toilet rút một điếu thuốc rồi mới về lớp học.
Tiếng chuông vào học vang lên, xng quanh ầm ĩ âm thanh, mấy nam sinh đang nghịch điện thoại thấy anh đi vào liền ngẩng đầu hỏi: Đi đâu vậy, lúc nãy chơi bóng mà tìm cậu khắp nơi không thấy.
Lâm Thanh Khải đi đến vị trí cạnh cửa sổ, tùy ý trả lời: Có chút việc.
Cái gì--
Có cậu nam sinnh hỏi được nửa câu thì tầm mắt chợt chạm tới bả vai anh, chợt dừng một chút rồi sau đó cười đến có vài phần ý đồ: Xem ra là đi làm chuyện tốt a.
Trên ngón tay trắng trẻo cs một sợi tóc dài.
Ánh mắt Lâm Thanh Khải nhìn đến, nâng lên cầm xuống, không yên lòng lại dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn.
Sợi tóc đen nhánh, dài mà mềm mại, quấn chặt lấy ngón tay, nhẹ nhàng lấy đi một chút ái muội cùng sủng nịnh.
Tác giả: Thật ra nếu như là những thịt văn bình thường khác thì đã được thịt từ lâu, nhưng mà ta muốn nó phải có trật tự, đi theo từng bước rồi mới thịt thì sẽ hay hơn a.
Na: hai chương gần đây toàn thính của anh nhà. Haizzz
Hai người đi xuống lầu, giờ tự học giữa trưa đã tan từ lâu rồi.
Trên dân trường đều không có mấy bóng người, ánh mặt trời cũng bị những cành lá xum xuê che chắn tạo nên lốm đốm trên mặt đất.
Tương Linh dẫm mũi chân trên những vết lốm đốm trên đất, tâm tư rối bời, không ngừng nghĩ tới câu nói của anh.
Không sẽ tìm tới bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô. Anh nói, cô cũng rất tin anh.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn Lâm Thanh Khải.
Mặc dù là quan hệ chỉ có vậy, nhưng một câu nói vô ý của anh cũn đủ để làm cho cô thấy hạnh phúc.
Lâm Thanh Khải nhận thấy được tầm mắt của cô, đang định nói gì đó thì phía sau có người kêu: Tương Linh!
Tương Linh vừa quay đầu lại, là bạn học cùng bàn với cô, đang ngồi ở trong xe ô tô, nhanh chóng vọt qua chỗ cô.
Phanh kít một tiếng, xe ngay bên cạnh cô.
Nhìn nhìn cô, lại nhìn Lâm Thanh Khải một chút, bạn học cùng bàn rất ngạc nhiên: Hai người đang hẹn hò?
Bạn học vẫn nghĩ là giọng nói của mình rất nhỏ rồi.
Chỉ là mặt Tương Linh vẫn đột nhiên nóng bừng lên, âm thanh cao lên vài phần: Không phải. Không có. Làm sao có chuyện đó.
Ba lần phủ nhận liên tục.
Thân thể cũng đồng thời cách xa một chút.
Ánh mắt Lâm Thanh Khải bị ánh mặt trời chiếu lên thoáng híp mắt, tấm lưng rộng rãi lười nhác đứng đó thong dong nhìn Tương Linh.Thật đúng là chỉ lúc cởi hết quần áo thì cô mới có thể thành thật được.
Bạn học cùng bàn có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Khải cũng kìm chế lại, nhìn nhìn đồng hồ: Có ngồi chung xe với tớ luôn không?
Được. Tương Linh mở cửa xe ngồi vào phía sau.
Đi ra khỏi, cô mới dám xoay đầu cẩn thận nhìn Lâm Thanh Khải.
Lâm Thanh Khải đứng dưới gốc cây xum xuê, chân dài, thắt lưng hẹp, ánh mắt thật thanh tịnh.
Anh đi toilet rút một điếu thuốc rồi mới về lớp học.
Tiếng chuông vào học vang lên, xng quanh ầm ĩ âm thanh, mấy nam sinh đang nghịch điện thoại thấy anh đi vào liền ngẩng đầu hỏi: Đi đâu vậy, lúc nãy chơi bóng mà tìm cậu khắp nơi không thấy.
Lâm Thanh Khải đi đến vị trí cạnh cửa sổ, tùy ý trả lời: Có chút việc.
Cái gì--
Có cậu nam sinnh hỏi được nửa câu thì tầm mắt chợt chạm tới bả vai anh, chợt dừng một chút rồi sau đó cười đến có vài phần ý đồ: Xem ra là đi làm chuyện tốt a.
Trên ngón tay trắng trẻo cs một sợi tóc dài.
Ánh mắt Lâm Thanh Khải nhìn đến, nâng lên cầm xuống, không yên lòng lại dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn.
Sợi tóc đen nhánh, dài mà mềm mại, quấn chặt lấy ngón tay, nhẹ nhàng lấy đi một chút ái muội cùng sủng nịnh.
Tác giả: Thật ra nếu như là những thịt văn bình thường khác thì đã được thịt từ lâu, nhưng mà ta muốn nó phải có trật tự, đi theo từng bước rồi mới thịt thì sẽ hay hơn a.
Na: hai chương gần đây toàn thính của anh nhà. Haizzz
/68
|