Từ sau ngày hôm đó cũng không còn tin nhắn gì từ số điện thoại kia nữa. Tương Linh nhiều lần định nhắn tin muốn hỏi về mối quan hệ của Lâm Thanh Khải và cô gái kia là như thế nào. Nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng lại tắt máy bỏ qua.
Tương Linh nằm trên giường, cầm điện thoại giơ ra trước mặt, mắt nhìn vào tấm ảnh trong tin nhắn.
Trong tình yêu nếu không tin tưởng nhau thì làm sao cỏn có thể bền lâu?
Sờ sờ trên đỉnh đầu, lần đầu anh xoa đầu cô. Cảm giác giống như con mèo nhỏ được anh cưng nựng vậy. Tương Linh bật cười một tiếng.
Có âm thanh báo tin nhắn đến. Tương Linh cầm điện thoại xem, là dãy số của Lâm Thanh Khải.
Hôm nay anh có việc bận, hôm khác nhé!
Tối qua cô có rủ anh đi tới thư viện.
Vâng. Em biết rồi. Đáy mắt thoáng thất vọng.
Tối qua cô đã không ngủ được chỉ vì nghĩ tới hôm nay là lần đầu tiên giống với hẹn hò nhất của mối quan hệ này.
Sao thế? Lại cãi nhau hả? Giọng của bạn cùng bàn vừa từ trong nhà tắm bước ra.
Không. Tương Linh lắc đầu: Tớ hỏi cậu này.
Ừ sao? Bạn cùng bàn vừa lau tóc vừa ngước mắt nhìn cô vẻ chăm chú.
Cậu thấy Lâm Thanh Khải đối với tớ như thế nào?
Dù cô là người trong cuộc, nhưng cô cũng thật sự mông lung về tình cảm của anh. Thời gian hai người quen nhau cũng không ngắn, nhưng mà cô cảm thấy như giữa anh và mình có một khoảng cách rất xa.
Cô muốn biết suy nghĩ của người ngoài khi nhìn vào mối quan hệ này. Người ta có câu người ngoài cuộc thường sáng suốt mà.
Lâm Thanh Khải, tớ thấy anh ta khá lạnh lùng, vẻ bề ngoài nghiêm túc cấm dục, tính khí khá chững chạc... ngưng một lát: Đối với cậu rất tốt mà. Cậu không thấy thế à?
Nếu... tớ nói nếu thôi nhé. Nếu như có người gửi ảnh thân mật với Lâm Thanh Khải thì theo cậu là có ý gì? Cuối cùng cô cũng nói ra rồi.
Ai? Bạn cùng bàn nheo mắt: á à... Cậu đang ghen đúng không?
Tương Linh đỏ ửng mặt: Không có.
Tớ là không dám chắc được về tình cảm của anh ấy nên muốn hỏi cậu thôi. Cô thật thà nói.
Được rồi, được rồi. Không trêu cậu nữa. Nói xem là ai vậy?
Là người này. Cô giơ điện thoại ra trước mặt bạn cùng bàn.
Người này... chẳng phải là...
Tương Linh căng thẳng.
Em gái của Lâm Thanh Khải sao?
Hả?
Thật sự là em gái? Cô hỏi lại.
Bạn cùng bàn gật đầu: Nghe nói cô gái này là thanh mai trúc mã với Lâm Thanh Khải, có ý với hắn, thường xuyên xua đuổi các cô gái đến gần anh ta. Ngoại trừ lần năm cuối trung học cô ta viết lên trang web của hội học sinh rằng cô ta là hôn thê của Lâm Thanh Khải nên hắn mới vào thanh minh với đúng một câu rằng cô ấy chỉ là em gái , ngoài ra thì không thấy hắn đề cập gì đến cô em gái này nữa.
...
Theo tớ thấy thì có vẻ như cô gái này yêu Lâm Thanh Khải. Có điều về phần Lâm Thanh Khải thì anh ta thần thần bí bí. Tớ cũng không... á xin lỗi. Tớ không có ý gì đâu. Bạn cùng bàn như chợt nhớ ra Tương Linh đang là bạn gái chính thức của anh nên vội vàng sửa lại.
Không có gì, cảm ơn cậu... Tương Linh cười.
Vậy cô ta đúng là em gái hàng xóm!
Tương Linh nằm trên giường, cầm điện thoại giơ ra trước mặt, mắt nhìn vào tấm ảnh trong tin nhắn.
Trong tình yêu nếu không tin tưởng nhau thì làm sao cỏn có thể bền lâu?
Sờ sờ trên đỉnh đầu, lần đầu anh xoa đầu cô. Cảm giác giống như con mèo nhỏ được anh cưng nựng vậy. Tương Linh bật cười một tiếng.
Có âm thanh báo tin nhắn đến. Tương Linh cầm điện thoại xem, là dãy số của Lâm Thanh Khải.
Hôm nay anh có việc bận, hôm khác nhé!
Tối qua cô có rủ anh đi tới thư viện.
Vâng. Em biết rồi. Đáy mắt thoáng thất vọng.
Tối qua cô đã không ngủ được chỉ vì nghĩ tới hôm nay là lần đầu tiên giống với hẹn hò nhất của mối quan hệ này.
Sao thế? Lại cãi nhau hả? Giọng của bạn cùng bàn vừa từ trong nhà tắm bước ra.
Không. Tương Linh lắc đầu: Tớ hỏi cậu này.
Ừ sao? Bạn cùng bàn vừa lau tóc vừa ngước mắt nhìn cô vẻ chăm chú.
Cậu thấy Lâm Thanh Khải đối với tớ như thế nào?
Dù cô là người trong cuộc, nhưng cô cũng thật sự mông lung về tình cảm của anh. Thời gian hai người quen nhau cũng không ngắn, nhưng mà cô cảm thấy như giữa anh và mình có một khoảng cách rất xa.
Cô muốn biết suy nghĩ của người ngoài khi nhìn vào mối quan hệ này. Người ta có câu người ngoài cuộc thường sáng suốt mà.
Lâm Thanh Khải, tớ thấy anh ta khá lạnh lùng, vẻ bề ngoài nghiêm túc cấm dục, tính khí khá chững chạc... ngưng một lát: Đối với cậu rất tốt mà. Cậu không thấy thế à?
Nếu... tớ nói nếu thôi nhé. Nếu như có người gửi ảnh thân mật với Lâm Thanh Khải thì theo cậu là có ý gì? Cuối cùng cô cũng nói ra rồi.
Ai? Bạn cùng bàn nheo mắt: á à... Cậu đang ghen đúng không?
Tương Linh đỏ ửng mặt: Không có.
Tớ là không dám chắc được về tình cảm của anh ấy nên muốn hỏi cậu thôi. Cô thật thà nói.
Được rồi, được rồi. Không trêu cậu nữa. Nói xem là ai vậy?
Là người này. Cô giơ điện thoại ra trước mặt bạn cùng bàn.
Người này... chẳng phải là...
Tương Linh căng thẳng.
Em gái của Lâm Thanh Khải sao?
Hả?
Thật sự là em gái? Cô hỏi lại.
Bạn cùng bàn gật đầu: Nghe nói cô gái này là thanh mai trúc mã với Lâm Thanh Khải, có ý với hắn, thường xuyên xua đuổi các cô gái đến gần anh ta. Ngoại trừ lần năm cuối trung học cô ta viết lên trang web của hội học sinh rằng cô ta là hôn thê của Lâm Thanh Khải nên hắn mới vào thanh minh với đúng một câu rằng cô ấy chỉ là em gái , ngoài ra thì không thấy hắn đề cập gì đến cô em gái này nữa.
...
Theo tớ thấy thì có vẻ như cô gái này yêu Lâm Thanh Khải. Có điều về phần Lâm Thanh Khải thì anh ta thần thần bí bí. Tớ cũng không... á xin lỗi. Tớ không có ý gì đâu. Bạn cùng bàn như chợt nhớ ra Tương Linh đang là bạn gái chính thức của anh nên vội vàng sửa lại.
Không có gì, cảm ơn cậu... Tương Linh cười.
Vậy cô ta đúng là em gái hàng xóm!
/68
|