Sau khi Diệp Tri Du và Thẩm Tâm cử hành hôn lễ xong thì đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật. Lý Thù Đường nhìn hình ảnh Thẩm Tâm đăng trong vòng bạn bè, cảm thấy hình như cô và Diệp Tri Du cùng mở công ty du lịch đơn giản là vì bản thân muốn đi chơi thôi.
Tuần trăng mật sau cưới dài hơn tuần trăng mật trước khi cưới, hai người đi khoảng nửa tháng mới về nước.
Sau khi quay về lượng công việc nhiều hơn, tuy mới cưới nhưng dường như cả ngày hai người đều ở công ty.
Thời tiết chuyển lạnh, Thẩm Tâm bất cẩn bị cảm nhẹ, do mấy ngày liên tiếp làm việc bận rộn suýt nữa đã ngất ở công ty luôn. Diệp Tri Du tan làm mới hay tin, anh vội vàng chạy về nhà.
Thẩm Tâm nằm trong phòng ngủ, Diệp Tri Du sờ lên trán cô, nhẹ giọng đánh thức cô: “Vợ ơi, tỉnh lại đi em.”
Thẩm Tâm ngủ không sâu, mơ màng mở mắt nhìn Diệp Tri Du đang cau mày trước mắt: “Anh về rồi đó à?”
Diệp Tri Du thấy cô định ngồi dậy thì nhanh nhẹn ngồi nhích lại đỡ cô tựa vào đầu giường. Đắp chăn thật kín cho cô, Diệp Tri Du lại sờ trán cô thêm một lần nữa: “Tại sao bị sốt cũng chẳng báo anh một lời? Đã đi bệnh viện khám chưa em?”
Thẩm Tâm theo bản năng liếc nhìn bàn tay đang đặt trên trán mình: “Em chỉ bị sốt nhẹ thôi, em nghĩ không cần báo anh, dù gì anh không phải bác sĩ mà.”
Diệp Tri Du nhìn cô đầy cảnh cáo, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em đã đi gặp bác sĩ chưa?”
Thẩm Tâm chột dạ nhìn nơi khác: “Em uống thuốc hạ sốt rồi, khi nãy về ngủ một lúc đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
“Em ẩu chưa, em bảo anh không phải bác sĩ vậy em là bác sĩ chắc?” Sắc mặt Diệp Tri Du nghiêm hơn vài phần nữa, “Bị bệnh cũng không báo cho anh biết, còn không chịu đi bệnh viện, Thẩm Tâm, em định làm gì hả?”
“…” Cô không muốn làm gì hết, cô chỉ sốt nhẹ thôi, Diệp tiên sinh lại khắt khe đến vậy! “Do dạo gần đây em bận việc công ty nhiều quá nên không nghỉ ngơi tốt, cả chiều nay em ngủ rồi, bây giờ tinh thần đã tốt hơn nhiều ạ.”
“Không phải tự em quyết định là được.” Diệp Tri Du tìm được nhiệt kế trong hộp cứu thương để Thẩm Tâm ngậm, sau đó đứng lên giám sát cô, “Sáng mai đi bệnh viện nhé, làm kiểm tra toàn thân, anh đi cùng em.”
Thẩm Tâm rất sợ đến bệnh viện, bình thường bị đau đầu nóng sốt nếu có thể tự uống thuốc thì cô sẽ uống ngay, đến khi không chịu được nữa mới tìm phòng khám gần nơi ở.
Tóm lại cô tuân theo một nguyên tắc, có thể không cần đi bệnh viện sẽ không đi.
Nếu trước đây ở công ty cũ không sắp xếp cho nhân viên khám sức khỏe định kỳ một năm một lần thì không chừng cô không đi bệnh viện nhiều năm luôn ấy chứ.
“Thân thể em hoàn toàn khỏe, chẳng phải trước khi kết hôn chúng ta đã làm kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân rồi sao?”
Diệp Tri Du không bị cô lừa: “Kiểm tra khi đó em cũng không bị sốt.”
“…Thì bây giờ em cũng hạ sốt rồi, thật đó.”
“Em nói anh không tính, đo nhiệt độ xong rồi nói.” Diệp Tri Du nói xong thì để cô yên lặng suy nghĩ câu hỏi, không cho phép cô nói chuyện nữa.
Chờ đúng thời gian, Diệp Tri Du lấy nhiệt kế cô đang ngậm lên nhìn, thật sự đã hết sốt. Thẩm Tâm cố gắng nhìn trộm nhiệt kế: “Sao rồi anh?”
Diệp Tri Du nói: “Thật sự đã hạ sốt.”
Thẩm Tâm vô cùng đắc ý: “Em đã nói rồi mà, em rất hiểu thân thể mình.”
“Thật không?” Diệp Tri Du lau nhiệt kế sạch sẽ rồi bỏ vào hộp cứu thương, “Ngày mai hay là vẫn đi kiểm tra thân thể nhỉ?”
“Tại sao chứ, em hết sốt rồi!”
“Hôm nay suýt nữa em đã ngất xỉu.” Diệp Tri Du quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm, “Em có biết lúc nghe được tin đó anh lo lắng biết bao nhiêu không?”
Thẩm Tâm định giải thích do khi đó mình quá mệt, lại cộng thêm việc bị sốt nên thể lực không chống đỡ nổi, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của Diệp Tri Du, cô đành nuốt mấy lời định nói xuống: “Vậy được, kiểm tra sức khỏe thì kiểm tra, nhưng nếu anh đã đi cùng em chi bằng anh cũng kiểm tra luôn nhé.”
“…” Diệp Tri Du nhìn cô một cái, ngồi xuống cạnh cô, “Được thôi.”
Thẩm Tâm hài lòng.
“Em ăn tối chưa?” Diệp Tri Du hỏi.
Thẩm Tâm lắc đầu, vốn do không khỏe nên cô chẳng có khẩu vị gì, nhưng bây giờ nghe Diệp Tri Du hỏi thế thì bản thân cảm thấy hơi đói: “Sau khi em về nhà là ngủ luôn cho đến khi nãy anh đánh thức em đó.”
“Anh biết rồi.” Diệp Tri Du đứng lên cởi âu phục ra, thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, “Anh nấu cháo cho em nhé, sẽ nhanh thôi.”
“Vâng.” Thẩm Tâm hiểu được tài nghệ nấu nướng của Diệp Tri Du, anh không nấu được mấy món phức tạp, nhưng những món đơn giản như cháo thì không làm khó được anh, “Em thấy miệng hơi nhạt, anh bỏ thêm giúp em chút muối nhé.”
“Bệnh nên ăn thanh đạm một xíu, còn đòi bỏ muốn thêm à? Hay anh mời em ăn xiên nướng nhé?”
“…” Ý đó cũng được nha.
Tuy nhiên Thẩm Tâm không dám nói.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tâm cảm thấy mình càng ngày càng không chút tiền đồ. Hồi mới quen Diệp Tri Du, rõ ràng lúc nào cô cũng dỗi anh được, bây giờ đều bị anh quản lý nghiêm ngặt, ngay cả ăn cháo thêm chút muối cũng phải được anh đồng ý!
Tại sao cô lại lạc trôi tới cái nhà này vậy!
Sau khi Diệp Tri Du ra bếp nấu cháo giúp cô, cô bèn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho chuyên gia tình cảm Lý Thù Đường.
Thẩm Tâm: Lý Thù Đường ơi, tớ hỏi cậu nhé, cậu và Trì Tuấn ai quyết định chuyện nhà?
Lý Thù Đường: Đơn nhiên là tớ.
Thẩm Tâm: Chuyện gì anh ấy cũng nghe lời cậu hả?
Lý Thù Đường: Đúng vậy.
Thẩm Tâm: [mỉm cười]
Lý Thù Đường: Sao nào, chẳng lẽ ở nhà cậu bị Diệp Tri Du quản à? Tạo phản liền!
Thẩm Tâm:…
Thẩm Tâm: …Cũng không đến nổi, chỉ là chuyện gì liên quan đến tớ anh ấy cũng muốn quản!
Lý Thù Đường: Ví dụ như?
Thẩm Tâm: Hôm nay tớ bị sốt, anh ấy bắt tớ ngày mai phải đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện! Làm quá mà! Còn nấu cháo giúp tớ, tớ bảo anh ấy cho thêm chút muối thì anh ấy bảo không được!
Lý Thù Đường:….
Lý Thù Đường: Cho nên bây giờ anh ấy đang ở trong bếp nấu cháo cho cậu?
Thẩm Tâm: Đúng vậy, nếu không sao tớ có thời gian nhắn tin với cậu chứ.
Lý Thù Đường: [mỉm cười], chị em tốt à, cậu đến khoe tình cảm đúng không? [mỉm cười]
Thẩm Tâm: …Tớ thề luôn, tớ chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm của cậu.
Lý Thù Đường: À à, thôi đi, tớ còn muốn đưa Trì Tuấn cho Diệp Tri Du để huấn luyện nè! Đến tận bây giờ Trì Tuấn chưa từng nấu cháo cho tớ lần nào!
Thẩm Tâm:…Ồ, Trì Tuấn nhà cậu giàu mà, nấu cơm đâu cần đến lượt anh ấy.
Lý Thù Đường:????? Diệp Tri Du không giàu bằng anh ấy chắc?
Lý Thù Đường: Không được rồi, hôm nay tớ nhất định phải ăn cháo do đích thân anh ấy nấu!
Thẩm Tâm lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Có phải cô vô tình đào hố cho Trì Tuấn rồi không?
Trời đất chứng giám nhé, cô thật sự không hề cố ý.
Diệp Tri Du đang nấu cháo trong bếp chợt nhận được tin nhắn của Trì Tuấn: Đàn ông tội gì phải làm khó đàn ông với nhau.
Diệp Tri Du: “…”
Câu này quen thế nhỉ.
Anh gửi một chữ “Ồ” cho Trì Tuấn, rồi đặt điện thoại xuống tiếp tục nấu cháo cho Thẩm Tâm. Sau khi nấu xong, anh lại lo lắng Thẩm Tâm ăn không có mùi vị gì nên thêm chút muối vào, rồi bưng lên cho cô kèm một đĩa rau luộc.
Ăn cháo với rau xanh sẽ khiến người khác thèm ăn hơn chút.
Nhưng đây đều do Diệp Tri Du tự tay làm, còn bưng lên cho cô, dĩ nhiên Thẩm Tâm muốn ăn lắm. Nếm một muỗng cháo trắng Diệp Tri Du nấu, Thẩm Tâm khen ngợi: “Tiểu Diệp à, tay nghề có tiến bộ nha, cháo nấu rất vừa, không quá đặc cũng không quá lỏng, không tệ chút nào. Nên em mới bảo anh phải tập luyện nhiều vào, làm vài lẫn sẽ lên tay ngay.”
Diệp Tri Du bất đắc dĩ nhìn cô: “Ăn gì mà nói nhiều thế?”
“À, vậy anh không thích nghe thì em không nói nữa.”
Thẩm Tâm vùi đầu ăn, Diệp Tri Du nhìn gò má của cô, cong môi cười, đi gần lên hôn lên trán cô một cái: “Anh không phải không thích nghe, anh rất thích nhé.”
Thẩm Tâm bị anh hôn bất ngờ khiến mặt có xu hướng nóng lên: “Anh đừng có lúc nào cũng ôm ôm hôn hôn, còn ra thể thống gì nữa.”
Diệp Tri Du cười nói: “Anh hôn vợ anh thôi, sao nào?”
Thẩm Tâm bĩu môi: “Hừ, không biết xấu hổ.”
Diệp Tri Du cong môi, xoa đầu cô.
Tối nay Thẩm Tâm không ăn nhiều, cô ăn hết cháo, rau luộc thì còn một nửa. Diệp Tri Du một bên dọn dẹp bát đũa một bên nói với cô: “Em không cần miễn cưỡng ăn nhiều đâu, ăn đủ no là được. Anh đi rửa bát đây, em đánh răng rồi đi ngủ nhé, đừng để lạnh đấy.”
“Vâng.” Thẩm Tâm thấy anh ra ngoài thì bò khỏi chăn, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Đợi cô làm xong rồi nằm thêm lúc nữa Diệp Tri Du mới đi lên. Anh tắm rửa đơn giản, mặc đồ ngủ nằm cạnh cô.
Hai tay vòng qua eo cô một cách tự nhiên, Diệp Tri Du vây cô trong ngực mình, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Vợ ơi em ngủ chưa?”
Thẩm Tâm trở mình, nằm đối mặt với anh: “Chưa ạ.”
Diệp Tri Du hôn lên môi cô một cái, rồi tựa vào trán cô: “Sau này em thấy khó chịu chỗ nào phải báo anh biết trước nhớ chưa? Đừng để anh phải lo.”
“Ừm, em biết rồi.”
“Ngoan lắm.” Diệp Tri Du không nhịn được hôn lên môi cô một cái nữa, “Anh đã nhờ Giản Hàng đặt lịch kiểm tra tại bệnh viện rồi, ngày mai phải dậy sớm, chúng ta ngủ thôi.”
Thẩm Tâm “à” một tiếng, nhưng vẫn mở to mắt nhìn Diệp Tri Du: “Hình như hồi chiều em ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ được.”
“Không ngủ được?” Thanh âm Diệp Tri Du tựa như nỉ non, vang lên bên tai Thẩm Tâm: “Vậy không ngủ được thì chúng ta làm chuyện khác nhé?”
Thẩm Tâm lập tức ngáp một cái: “Đột nhiên em hơi buồn ngủ rồi, thần kỳ ghê!”
Diệp Tri Du cười khẽ, ngực hơi chấn động: “Mệt thì ngủ đi, sáng mai anh gọi em dậy.”
“Được, anh ngủ ngon.” Thẩm Tâm nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Tri Du và Thẩm Tâm đi bệnh viện kiểm tra. Báo cáo y tế hai ngày nữa mới có, phải chờ hai ngày khiến Diệp Tri Du sợ thân thể Thẩm Tâm có vấn đề gì, nên nghiêm khắc hạn chế thời gian làm việc của cô.
Thật sự khó hơn cả quy định giờ giới nghiêm của Thẩm Vọng.
Thẩm Tâm thở dài, đời này cô không thoát khỏi số kiếp bị đàn ông quản mà.
Hai ngày sau, báo cáo y tế đã có, Diệp Tri Du chở Thẩm Tâm đến bệnh viện lấy báo cáo. Thấy bác sĩ, Diệp Tri Du không quan tâm đến kết quả của mình, anh hỏi về tình trạng của Thẩm Tâm trước: “Bác sĩ cho tôi biết thân thể vợ tôi có bị gì không?”
Bác sĩ vừa lật giở báo cáo y tế của Thẩm Tâm vừa đáp: “Thân thể bà Diệp không có gì khác thường lớn, chỉ là cô ấy mang thai rồi.”
Thẩm Tâm: “???!”
Diệp Tri Du: “!!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ: Phản ứng của hai người lớn ghê.:)
Tuần trăng mật sau cưới dài hơn tuần trăng mật trước khi cưới, hai người đi khoảng nửa tháng mới về nước.
Sau khi quay về lượng công việc nhiều hơn, tuy mới cưới nhưng dường như cả ngày hai người đều ở công ty.
Thời tiết chuyển lạnh, Thẩm Tâm bất cẩn bị cảm nhẹ, do mấy ngày liên tiếp làm việc bận rộn suýt nữa đã ngất ở công ty luôn. Diệp Tri Du tan làm mới hay tin, anh vội vàng chạy về nhà.
Thẩm Tâm nằm trong phòng ngủ, Diệp Tri Du sờ lên trán cô, nhẹ giọng đánh thức cô: “Vợ ơi, tỉnh lại đi em.”
Thẩm Tâm ngủ không sâu, mơ màng mở mắt nhìn Diệp Tri Du đang cau mày trước mắt: “Anh về rồi đó à?”
Diệp Tri Du thấy cô định ngồi dậy thì nhanh nhẹn ngồi nhích lại đỡ cô tựa vào đầu giường. Đắp chăn thật kín cho cô, Diệp Tri Du lại sờ trán cô thêm một lần nữa: “Tại sao bị sốt cũng chẳng báo anh một lời? Đã đi bệnh viện khám chưa em?”
Thẩm Tâm theo bản năng liếc nhìn bàn tay đang đặt trên trán mình: “Em chỉ bị sốt nhẹ thôi, em nghĩ không cần báo anh, dù gì anh không phải bác sĩ mà.”
Diệp Tri Du nhìn cô đầy cảnh cáo, nghiêm mặt hỏi: “Vậy em đã đi gặp bác sĩ chưa?”
Thẩm Tâm chột dạ nhìn nơi khác: “Em uống thuốc hạ sốt rồi, khi nãy về ngủ một lúc đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
“Em ẩu chưa, em bảo anh không phải bác sĩ vậy em là bác sĩ chắc?” Sắc mặt Diệp Tri Du nghiêm hơn vài phần nữa, “Bị bệnh cũng không báo cho anh biết, còn không chịu đi bệnh viện, Thẩm Tâm, em định làm gì hả?”
“…” Cô không muốn làm gì hết, cô chỉ sốt nhẹ thôi, Diệp tiên sinh lại khắt khe đến vậy! “Do dạo gần đây em bận việc công ty nhiều quá nên không nghỉ ngơi tốt, cả chiều nay em ngủ rồi, bây giờ tinh thần đã tốt hơn nhiều ạ.”
“Không phải tự em quyết định là được.” Diệp Tri Du tìm được nhiệt kế trong hộp cứu thương để Thẩm Tâm ngậm, sau đó đứng lên giám sát cô, “Sáng mai đi bệnh viện nhé, làm kiểm tra toàn thân, anh đi cùng em.”
Thẩm Tâm rất sợ đến bệnh viện, bình thường bị đau đầu nóng sốt nếu có thể tự uống thuốc thì cô sẽ uống ngay, đến khi không chịu được nữa mới tìm phòng khám gần nơi ở.
Tóm lại cô tuân theo một nguyên tắc, có thể không cần đi bệnh viện sẽ không đi.
Nếu trước đây ở công ty cũ không sắp xếp cho nhân viên khám sức khỏe định kỳ một năm một lần thì không chừng cô không đi bệnh viện nhiều năm luôn ấy chứ.
“Thân thể em hoàn toàn khỏe, chẳng phải trước khi kết hôn chúng ta đã làm kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân rồi sao?”
Diệp Tri Du không bị cô lừa: “Kiểm tra khi đó em cũng không bị sốt.”
“…Thì bây giờ em cũng hạ sốt rồi, thật đó.”
“Em nói anh không tính, đo nhiệt độ xong rồi nói.” Diệp Tri Du nói xong thì để cô yên lặng suy nghĩ câu hỏi, không cho phép cô nói chuyện nữa.
Chờ đúng thời gian, Diệp Tri Du lấy nhiệt kế cô đang ngậm lên nhìn, thật sự đã hết sốt. Thẩm Tâm cố gắng nhìn trộm nhiệt kế: “Sao rồi anh?”
Diệp Tri Du nói: “Thật sự đã hạ sốt.”
Thẩm Tâm vô cùng đắc ý: “Em đã nói rồi mà, em rất hiểu thân thể mình.”
“Thật không?” Diệp Tri Du lau nhiệt kế sạch sẽ rồi bỏ vào hộp cứu thương, “Ngày mai hay là vẫn đi kiểm tra thân thể nhỉ?”
“Tại sao chứ, em hết sốt rồi!”
“Hôm nay suýt nữa em đã ngất xỉu.” Diệp Tri Du quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm, “Em có biết lúc nghe được tin đó anh lo lắng biết bao nhiêu không?”
Thẩm Tâm định giải thích do khi đó mình quá mệt, lại cộng thêm việc bị sốt nên thể lực không chống đỡ nổi, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của Diệp Tri Du, cô đành nuốt mấy lời định nói xuống: “Vậy được, kiểm tra sức khỏe thì kiểm tra, nhưng nếu anh đã đi cùng em chi bằng anh cũng kiểm tra luôn nhé.”
“…” Diệp Tri Du nhìn cô một cái, ngồi xuống cạnh cô, “Được thôi.”
Thẩm Tâm hài lòng.
“Em ăn tối chưa?” Diệp Tri Du hỏi.
Thẩm Tâm lắc đầu, vốn do không khỏe nên cô chẳng có khẩu vị gì, nhưng bây giờ nghe Diệp Tri Du hỏi thế thì bản thân cảm thấy hơi đói: “Sau khi em về nhà là ngủ luôn cho đến khi nãy anh đánh thức em đó.”
“Anh biết rồi.” Diệp Tri Du đứng lên cởi âu phục ra, thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, “Anh nấu cháo cho em nhé, sẽ nhanh thôi.”
“Vâng.” Thẩm Tâm hiểu được tài nghệ nấu nướng của Diệp Tri Du, anh không nấu được mấy món phức tạp, nhưng những món đơn giản như cháo thì không làm khó được anh, “Em thấy miệng hơi nhạt, anh bỏ thêm giúp em chút muối nhé.”
“Bệnh nên ăn thanh đạm một xíu, còn đòi bỏ muốn thêm à? Hay anh mời em ăn xiên nướng nhé?”
“…” Ý đó cũng được nha.
Tuy nhiên Thẩm Tâm không dám nói.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tâm cảm thấy mình càng ngày càng không chút tiền đồ. Hồi mới quen Diệp Tri Du, rõ ràng lúc nào cô cũng dỗi anh được, bây giờ đều bị anh quản lý nghiêm ngặt, ngay cả ăn cháo thêm chút muối cũng phải được anh đồng ý!
Tại sao cô lại lạc trôi tới cái nhà này vậy!
Sau khi Diệp Tri Du ra bếp nấu cháo giúp cô, cô bèn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho chuyên gia tình cảm Lý Thù Đường.
Thẩm Tâm: Lý Thù Đường ơi, tớ hỏi cậu nhé, cậu và Trì Tuấn ai quyết định chuyện nhà?
Lý Thù Đường: Đơn nhiên là tớ.
Thẩm Tâm: Chuyện gì anh ấy cũng nghe lời cậu hả?
Lý Thù Đường: Đúng vậy.
Thẩm Tâm: [mỉm cười]
Lý Thù Đường: Sao nào, chẳng lẽ ở nhà cậu bị Diệp Tri Du quản à? Tạo phản liền!
Thẩm Tâm:…
Thẩm Tâm: …Cũng không đến nổi, chỉ là chuyện gì liên quan đến tớ anh ấy cũng muốn quản!
Lý Thù Đường: Ví dụ như?
Thẩm Tâm: Hôm nay tớ bị sốt, anh ấy bắt tớ ngày mai phải đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện! Làm quá mà! Còn nấu cháo giúp tớ, tớ bảo anh ấy cho thêm chút muối thì anh ấy bảo không được!
Lý Thù Đường:….
Lý Thù Đường: Cho nên bây giờ anh ấy đang ở trong bếp nấu cháo cho cậu?
Thẩm Tâm: Đúng vậy, nếu không sao tớ có thời gian nhắn tin với cậu chứ.
Lý Thù Đường: [mỉm cười], chị em tốt à, cậu đến khoe tình cảm đúng không? [mỉm cười]
Thẩm Tâm: …Tớ thề luôn, tớ chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm của cậu.
Lý Thù Đường: À à, thôi đi, tớ còn muốn đưa Trì Tuấn cho Diệp Tri Du để huấn luyện nè! Đến tận bây giờ Trì Tuấn chưa từng nấu cháo cho tớ lần nào!
Thẩm Tâm:…Ồ, Trì Tuấn nhà cậu giàu mà, nấu cơm đâu cần đến lượt anh ấy.
Lý Thù Đường:????? Diệp Tri Du không giàu bằng anh ấy chắc?
Lý Thù Đường: Không được rồi, hôm nay tớ nhất định phải ăn cháo do đích thân anh ấy nấu!
Thẩm Tâm lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Có phải cô vô tình đào hố cho Trì Tuấn rồi không?
Trời đất chứng giám nhé, cô thật sự không hề cố ý.
Diệp Tri Du đang nấu cháo trong bếp chợt nhận được tin nhắn của Trì Tuấn: Đàn ông tội gì phải làm khó đàn ông với nhau.
Diệp Tri Du: “…”
Câu này quen thế nhỉ.
Anh gửi một chữ “Ồ” cho Trì Tuấn, rồi đặt điện thoại xuống tiếp tục nấu cháo cho Thẩm Tâm. Sau khi nấu xong, anh lại lo lắng Thẩm Tâm ăn không có mùi vị gì nên thêm chút muối vào, rồi bưng lên cho cô kèm một đĩa rau luộc.
Ăn cháo với rau xanh sẽ khiến người khác thèm ăn hơn chút.
Nhưng đây đều do Diệp Tri Du tự tay làm, còn bưng lên cho cô, dĩ nhiên Thẩm Tâm muốn ăn lắm. Nếm một muỗng cháo trắng Diệp Tri Du nấu, Thẩm Tâm khen ngợi: “Tiểu Diệp à, tay nghề có tiến bộ nha, cháo nấu rất vừa, không quá đặc cũng không quá lỏng, không tệ chút nào. Nên em mới bảo anh phải tập luyện nhiều vào, làm vài lẫn sẽ lên tay ngay.”
Diệp Tri Du bất đắc dĩ nhìn cô: “Ăn gì mà nói nhiều thế?”
“À, vậy anh không thích nghe thì em không nói nữa.”
Thẩm Tâm vùi đầu ăn, Diệp Tri Du nhìn gò má của cô, cong môi cười, đi gần lên hôn lên trán cô một cái: “Anh không phải không thích nghe, anh rất thích nhé.”
Thẩm Tâm bị anh hôn bất ngờ khiến mặt có xu hướng nóng lên: “Anh đừng có lúc nào cũng ôm ôm hôn hôn, còn ra thể thống gì nữa.”
Diệp Tri Du cười nói: “Anh hôn vợ anh thôi, sao nào?”
Thẩm Tâm bĩu môi: “Hừ, không biết xấu hổ.”
Diệp Tri Du cong môi, xoa đầu cô.
Tối nay Thẩm Tâm không ăn nhiều, cô ăn hết cháo, rau luộc thì còn một nửa. Diệp Tri Du một bên dọn dẹp bát đũa một bên nói với cô: “Em không cần miễn cưỡng ăn nhiều đâu, ăn đủ no là được. Anh đi rửa bát đây, em đánh răng rồi đi ngủ nhé, đừng để lạnh đấy.”
“Vâng.” Thẩm Tâm thấy anh ra ngoài thì bò khỏi chăn, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Đợi cô làm xong rồi nằm thêm lúc nữa Diệp Tri Du mới đi lên. Anh tắm rửa đơn giản, mặc đồ ngủ nằm cạnh cô.
Hai tay vòng qua eo cô một cách tự nhiên, Diệp Tri Du vây cô trong ngực mình, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Vợ ơi em ngủ chưa?”
Thẩm Tâm trở mình, nằm đối mặt với anh: “Chưa ạ.”
Diệp Tri Du hôn lên môi cô một cái, rồi tựa vào trán cô: “Sau này em thấy khó chịu chỗ nào phải báo anh biết trước nhớ chưa? Đừng để anh phải lo.”
“Ừm, em biết rồi.”
“Ngoan lắm.” Diệp Tri Du không nhịn được hôn lên môi cô một cái nữa, “Anh đã nhờ Giản Hàng đặt lịch kiểm tra tại bệnh viện rồi, ngày mai phải dậy sớm, chúng ta ngủ thôi.”
Thẩm Tâm “à” một tiếng, nhưng vẫn mở to mắt nhìn Diệp Tri Du: “Hình như hồi chiều em ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ được.”
“Không ngủ được?” Thanh âm Diệp Tri Du tựa như nỉ non, vang lên bên tai Thẩm Tâm: “Vậy không ngủ được thì chúng ta làm chuyện khác nhé?”
Thẩm Tâm lập tức ngáp một cái: “Đột nhiên em hơi buồn ngủ rồi, thần kỳ ghê!”
Diệp Tri Du cười khẽ, ngực hơi chấn động: “Mệt thì ngủ đi, sáng mai anh gọi em dậy.”
“Được, anh ngủ ngon.” Thẩm Tâm nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Tri Du và Thẩm Tâm đi bệnh viện kiểm tra. Báo cáo y tế hai ngày nữa mới có, phải chờ hai ngày khiến Diệp Tri Du sợ thân thể Thẩm Tâm có vấn đề gì, nên nghiêm khắc hạn chế thời gian làm việc của cô.
Thật sự khó hơn cả quy định giờ giới nghiêm của Thẩm Vọng.
Thẩm Tâm thở dài, đời này cô không thoát khỏi số kiếp bị đàn ông quản mà.
Hai ngày sau, báo cáo y tế đã có, Diệp Tri Du chở Thẩm Tâm đến bệnh viện lấy báo cáo. Thấy bác sĩ, Diệp Tri Du không quan tâm đến kết quả của mình, anh hỏi về tình trạng của Thẩm Tâm trước: “Bác sĩ cho tôi biết thân thể vợ tôi có bị gì không?”
Bác sĩ vừa lật giở báo cáo y tế của Thẩm Tâm vừa đáp: “Thân thể bà Diệp không có gì khác thường lớn, chỉ là cô ấy mang thai rồi.”
Thẩm Tâm: “???!”
Diệp Tri Du: “!!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ: Phản ứng của hai người lớn ghê.:)
/64
|