Liên quan đến việc con cái, Thẩm Tâm và Diệp Tri Du đã bàn bạc qua. Do việc công ty tương đối bận rộn hơn nữa hai người vừa kết hôn, nên định qua một khoảng thời gian nữa mới sinh con. Bình thường hai người đều chú ý làm biện pháp phòng tránh…Thỉnh thoảng cũng quên mất.
“Cô mang thai mà không cảm nhận được sao?” Bác sĩ ngước mắt nhìn Thẩm Tâm ở đối diện.
Thẩm Tâm hơi mờ mịt: “Dạo gần đây tôi khá bận nên…”
Cho nên kỳ kinh nguyệt chậm trễ cũng cho rằng bản thân quá áp lực.
Diệp Tri Du hiểu ý cô, bình tĩnh dời đề tài: “Cô ấy bị bệnh có ảnh hưởng gì đến thai nhi không?”
Thẩm Tâm nghe anh nói vậy cũng vội nói: “Đúng rồi, hôm qua tôi còn uống thuốc hạ sốt.”
“Hai người yên tâm, không có ảnh hưởng nhiều, nhưng từ bây giờ cô phải chú ý nhiều hơn.”
Diệp Tri Du cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ chú ý hơn.”
Thẩm Tâm nhất thời có dự cảm xấu.
Mấy ngày trước cô còn than thở với Lý Thù Đường về chuyện Diệp Tri Du quản quá nghiêm, sau này mang thai quả như dự cảm của cô, vô cùng đáng sợ.
Bây giờ Diệp Tri Du đã quản thúc cô mọi phương diện, bao gồm cả thời gian làm việc, thời gian ngủ, một ngày ba bữa, việc cô lướt điện thoại và xem tivi cũng bị quản lý.
Nhưng Diệp Tri Du có một điểm rất tốt, chỉ cần Thẩm Tâm làm loạn thì anh sẽ không lướt điện thoại và không xem tivi nữa, cô thèm ăn gì anh sẽ mua cho món đó.
Việc này làm Thẩm Tâm hài lòng hơn.
Còn một chuyện không thể không nói, bác sĩ đặc biệt căn dặn trong thời gian này hai người không thể có hành động thân mật, nên mấy tháng nay Diệp Tri Du chỉ an phận ôm Thẩm Tâm ngủ.
Mỗi lần cảm thấy anh sắp không nhịn được nhưng không thể không nhịn khiến Thẩm Tâm cảm thấy thời kỳ mang thai rất vui vẻ.
Hai người nhịn gần mười tháng, Thẩm Tâm bình an sinh được một cô con gái khỏe mạnh.
Tên của bé con được Diệp Tri Du nghĩ ra trong lúc cô còn mang thai, Diệp Giai Uẩn.
Thẩm Tâm vui vẻ gọi con là A Uẩn, cái tên này được xem thành nhũ danh, Diệp Tri Du cũng gọi theo thế.
Mỗi lần hai vợ chồng gọi A Uẩn, bé con dường như nghe hiểu, nhìn hai người rồi cười khúc khích. Mỗi lần Diệp Tri Du thấy con cười với mình đều cảm thấy sinh con gái thật tốt, dáng vẻ ngọt ngào như Tâm Tâm của anh.
Nhà họ Diệp và nhà họ Thẩm rất cưng chìu A Uẩn, Diệp Tri Du cũng là ông bố cưng con gái, Thẩm Tâm lo A Uẩn bị họ cưng thành hư nên cô sẽ nghiêm khắc hơn với con, trái lại thành người khó nhất nhà.
Diệp Tri Du thường xuyên nói chuyện với Thẩm Tâm về điều này, anh cảm thấy cô quá nghiêm khắc với A Uẩn, ngay lúc này Thẩm Tâm chỉ lạnh lùng cười nhìn anh: “Em còn không nghiêm khắc với A Uẩn như anh đối với em đâu, anh có tư cách gì mà nói.”
Diệp Tri Du: “…”
Bé con mặc dù cảm thấy mẹ rất nghiêm với mình nhưng biết mẹ yêu thương mình. Mỗi lần Diệp Tri Du thấy Thẩm Tâm và A Uẩn ôm ôm hôn hôn, cảm thấy A Uẩn là đứa bé ngoan không để bụng chuyện trước đây.
Sau khi Diệp Giai Uẩn đi nhà trẻ, hai người đã dời ít áp lực cho trường học, cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn chút. Ngày đầu tiên Diệp Giai Uẩn đi nhà trẻ khóc rất thảm thiết, nhưng Thẩm Tâm ung dung chưa từng có, thậm chí còn đăng bài lên vòng bạn bè.
Diệp Tri Du thấy thế thì âm thầm chụp lại màn hình, chờ sau này A Uẩn trưởng thành sẽ đưa con bé nhìn như vật gia truyền.
Sau khi quen biết với bạn bè trong nhà trẻ, Diệp Giai Uẩn không còn chống cự đi nhà trả nữa, thậm chí còn kể cho mẹ nghe về những người bạn mới của mình ở nhà trẻ.
“Mẹ ơi, bạn Tiểu Lượng nói bạn ấy được mẹ nhặt được trong thùng rác đó.”
Thẩm Tâm ngồi bên giường nhỏ, dỗ cô bé ngủ: “Thật không con?”
“Thật ạ, mẹ ơi, em bé đều được nhặt trong thùng rác hả mẹ? Con cũng vậy sao?”
Thẩm Tâm khẽ cười, sờ đầu cô bé: “A Uẩn không phải nhặt được trong thùng rác nha, A Uẩn do mẹ cực khổ sinh ra.”
Diệp Giai Uẩn nghi ngờ mở to mắt nhìn cô: “Vậy tại sao Tiểu Lượng nói bạn ấy được mẹ nhặt từ trong thùng rác ạ?”
“Chuyện này…” Thẩm Tâm nghĩ ngợi, nói với con, “Có lẽ mẹ của Tiểu Lượng thấy bạn ấy quá nghịch ngợm.”
Diệp Giai Uẩn nghĩ nghĩ rồi hỏi cô tiếp: “Mẹ ơi, có phải em bé tinh nghịch đều được nhặt từ trong thùng rác phải không ạ?”
Thẩm Tâm nói: “Không đúng lắm, có lẽ cũng có em bé ngoan nghe lời nữa.”
“Oa, vậy con có thể nhặt được một em bé ngoan trong thùng rác không ạ?”
Thẩm Tâm bị cô bé chọc cười: “A Uẩn muốn nhặt em bé hả? Nhặt rồi thì sao? A Uẩn có nuôi được không?”
“Được ạ được ạ, A Uẩn có thể nuôi một em bé nhỏ.”
“À…”
“Nhưng hôm nay cô giáo dạy chúng con cách phân loại rác ạ..” Diệp Giai Uẩn mở to đôi mắt long lanh tỏ vẻ nghi ngờ, “Mẹ ơi, Em bé nhỏ thuộc loại rác gì ạ? Con có thể đi đâu để nhặt được?”
Thẩm Tâm: “…”
Chuyện này…là một vấn đề nghiêm trọng đó!
Sau khi dỗ A Uẩn ngủ xong, Thẩm Tâm trăn trở không thôi. Diệp Tri Du ngồi trên giường xử lý công việc, thấy cô vừa ngáp vừa đi vào, anh theo bản năng nhìn xuống đồng hồ ở góc phải màn hình: “Sao hôm nay lâu vậy? Hôm nay A Uẩn không ngoan sao?”
“Không phải vậy.” Trước khi dỗ A Uẩn ngủ thì Thẩm Tâm đã rửa mặt xong, bây giờ cô mặc đồ ngủ vén chăn lên làm ổ bên cạnh Diệp Tri Du, “Con bé cứ hỏi chuyện của bạn học trong nhà trẻ.”
Diệp Tri Du gật đầu, cầm văn kiện lên rồi đóng laptop lại: “A Uẩn kể bạn bè là chuyện tốt, trước đây cứ nhắc đến nhà trẻ là khóc.”
“Ừ, em cũng thấy vậy.”
Diệp Tri Du cúi đầu nhìn cô, cười với cô: “A Uẩn kể em nghe chuyện gì? Anh cũng muốn nghe nữa.”
Thẩm Tâm nói: “Nói mẹ của Tiểu Lượng bảo bé được nhặt từ trong thùng rác.”
“Vậy á?” Diệp Tri Du khẽ nhướng mày, nhẹ giọng hỏi Thẩm Tâm, “Không phải A Uẩn muốn có thêm em trai em gái đó chứ?”
Thẩm Tâm ngẩn người: “Gì? Không thể nào?”
A Uẩn còn nhỏ mà biết biểu đạt uyển chuyển như vậy sao?
Sau khi sinh A Uẩn không lâu, cô đã cùng thảo luận với Diệp Tri Du không định sinh thêm đứa thứ hai. Thời kỳ cô mang thai rất cực khổ, Diệp Tri Du cũng nhìn thấy được, nên hai người đã nhanh đạt được kết luận chung.
Dù gì chính anh cũng rất cực khổ.
“Để mai anh hỏi A Uẩn xem con bé có muốn nuôi con vật gì không.” Diệp Tri Du nói.
“Vâng, nuôi động vật cũng tốt.” Ít nhất cũng nhẹ lòng hơn nuôi một đứa trẻ.
Hôm sau Diệp Tri Du phụ trách dỗ A Uẩn ngủ, anh trò chuyện với bé con một lúc, hai người đã bàn xong U Uẩn sẽ nuôi một chú thỏ.
Thẩm Tâm cho rằng hai cha con sẽ quyết định nuôi mèo hay chó, không ngờ lại là thỏ. Nhưng thỏ rất dễ thương, A Uẩn thích là được.
Vì để thực hiện tâm nguyện nhặt được em bé trong thùng rác của A Uẩn, Diệp Tri Du lén lút mua một bé thỏ, sau đó cố tình bỏ vào thùng rác bên cạnh, sau khi Thẩm Tâm đón A Uẩn về nhà xong thì “vừa vặn” nhìn thấy con thỏ đó.
Diệp Giai Uẩn xuống xe, chạy tới thùng rác cạnh nhà: “Mẹ ơi mẹ ơi, bên cạnh thùng rác có em thỏ nhỏ kìa!”
Thẩm Tâm cùng đi đến, phát huy kỹ năng diễn xuất cấp ảnh hậu: “Thật kìa! Trong thùng rác có con thỏ!”
Diệp Giai Uẩn bế thỏ lên, sờ đầu nó: “Thỏ ơi thỏ ơi, tại sao em lại mọc ra từ thùng rác vậy? Có phải em cũng là một em bé nghịch ngợm không?”
Chú thỏ rất ngoan vùi trong ngực của bé con, hoàn toàn không có dáng vẻ nghịch ngợm.
“Mẹ ơi, nó ngoan quá, A Uẩn có thể nuôi thỏ nhỏ không ạ?” Diệp Giai Uẩn quay đầu lại, hỏi Thẩm Tâm ở phía sau, “Hôm trước cha có nói với A Uẩn, muốn mua thỏ cho con nuôi, bây giờ thỏ con mọc ra từ thùng rác. Mẹ ơi, chúng ta nuôi nó được không ạ.”
Thẩm Tâm sờ đầu bé con: “Được chứ, A Uẩn ôm nó vào nhà nhé.”
“Vầng ạ.” Diệp Giai Uẩn ôm thỏ con trong ngực, vui vẻ chạy tung tăng về nhà. Thẩm Tâm nhìn dáng vẻ nhảy nhót vui vẻ của con thì cảm thấy con bé mới là con thỏ nhỏ.
Diệp Giai Uẩn vào nhà thấy Diệp Tri Du đã về bèn chạy lên nói với anh: “Cha ơi, con có em thỏ nè.”
Diệp Tri Du đi đến cạnh con, cúi xuống nhìn con thỏ trong tay con, phát huy kỹ năng diễn xuất cấp ảnh đế: “A Uẩn có em thỏ từ đâu vậy? Mẹ mua cho con sao?”
“Không phải ạ.” Diệp Giai Uẩn lắc đầu, nói với anh, “A Uẩn nhặt được bên cạnh thùng rác. Cha ơi, vì sao trong thùng rác có em thỏ nhỏ ạ?”
Diệp Tri Du ra vẻ khó hiểu nhíu mày: “Cha cũng không biết nữa.”
Diệp Giai Uẩn hỏi anh: “Vậy mỗi ngày A Uẩn tưới nước cho nó thì nó có mọc ra thỏ nhỏ khác không ạ?”
Diệp Tri Du: “…”
E rằng không đâu con gái.
Thẩm Tâm đi đến, xoa đầu Diệp Giai Uẩn dạy con: “A Uẩn ơi, con không thể có lòng tham, có một em thỏ là phải biết quý trọng, nuôi dưỡng cho em nó lớn lên nhé.”
Diệp Giai Uẩn nghiêm túc gật đầu: “A Uẩn sẽ nuôi em ấy thật tốt ạ.”
“A Uẩn ngoan quá.”
Diệp Giai Uẩn sờ thỏ con trong tay, hỏi Thẩm Tâm: “Mẹ ơi, thỏ con ăn cà rốt sao?”
“Ừm, ăn rau xanh cũng được nữa con.”
Diệp Tri Du nói: “Hôm nay vừa hay cha mới mua cà rốt và rau xanh, chút nữa A Uẩn đút nó ăn nhé.”
“Vâng ạ, A Uẩn phải đặt tên cho em ấy, mình gọi nó là Thố Thố được không ạ?”
“…Được” Thẩm Tâm cười gật đầu, cái tên rất trừu tượng.
“Thố Thố Thố Thố.” Diệp Giai Uẩn hưng phấn gọi liền một mạch, lại quay sang hỏi Diệp Tri Du, “Cha ơi, tối nay Thố Thố ngủ ở đâu ạ? Chúng ta xây nhà cho nó được không?”
Lúc Diệp Tri Du mua thỏ cũng thuận tiện mua một cái chuồng, bây giờ đã sắp xếp xong. Anh ôm A Uẩn lên sân thượng, chỉ con nhìn: “Trước đây cha có nói sẽ mua thỏ cho con, con nhìn đi, cha đã xây nhà cho nó xong rồi.”
“Oa, cảm ơn cha ạ!” Diệp Giai Uẩn thả chú thỏ vẫn luôn ôm trong tay xuống, kéo tay Diệp Tri Du: “Cha ơi hôn hôn!”
Diệp Tri Du cười một tiếng, ngồi xổm xuống, Diệp Giai Uẩn nhón chân lên, hôn một cái lên má anh.
Sau khi hôn Diệp Tri Du, bé con lại quay sang hôn Thẩm Tâm, hôn hai người xong, Diệp Giai Uẩn tuyên bố: “Bây giờ cha mẹ có thể hôn nhau ạ!”
Thẩm Tâm: “…”
Diệp Tri Du: “…”
Thấy hai người đứng yên, Diệp Giai Uẩn tò mò nhìn: “Tại sao cha không hôn mẹ? Chẳng phải lúc sáng hai người vui vẻ hôn nhau sao?”
“…” Thẩm Tâm nhìn Diệp Tri Du một cái, “Em đã bảo anh phải chú ý hành động trước mặt con, A Uẩn bị anh dạy hư rồi đó!”
Diệp Tri Du: “…”
“Cô mang thai mà không cảm nhận được sao?” Bác sĩ ngước mắt nhìn Thẩm Tâm ở đối diện.
Thẩm Tâm hơi mờ mịt: “Dạo gần đây tôi khá bận nên…”
Cho nên kỳ kinh nguyệt chậm trễ cũng cho rằng bản thân quá áp lực.
Diệp Tri Du hiểu ý cô, bình tĩnh dời đề tài: “Cô ấy bị bệnh có ảnh hưởng gì đến thai nhi không?”
Thẩm Tâm nghe anh nói vậy cũng vội nói: “Đúng rồi, hôm qua tôi còn uống thuốc hạ sốt.”
“Hai người yên tâm, không có ảnh hưởng nhiều, nhưng từ bây giờ cô phải chú ý nhiều hơn.”
Diệp Tri Du cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ chú ý hơn.”
Thẩm Tâm nhất thời có dự cảm xấu.
Mấy ngày trước cô còn than thở với Lý Thù Đường về chuyện Diệp Tri Du quản quá nghiêm, sau này mang thai quả như dự cảm của cô, vô cùng đáng sợ.
Bây giờ Diệp Tri Du đã quản thúc cô mọi phương diện, bao gồm cả thời gian làm việc, thời gian ngủ, một ngày ba bữa, việc cô lướt điện thoại và xem tivi cũng bị quản lý.
Nhưng Diệp Tri Du có một điểm rất tốt, chỉ cần Thẩm Tâm làm loạn thì anh sẽ không lướt điện thoại và không xem tivi nữa, cô thèm ăn gì anh sẽ mua cho món đó.
Việc này làm Thẩm Tâm hài lòng hơn.
Còn một chuyện không thể không nói, bác sĩ đặc biệt căn dặn trong thời gian này hai người không thể có hành động thân mật, nên mấy tháng nay Diệp Tri Du chỉ an phận ôm Thẩm Tâm ngủ.
Mỗi lần cảm thấy anh sắp không nhịn được nhưng không thể không nhịn khiến Thẩm Tâm cảm thấy thời kỳ mang thai rất vui vẻ.
Hai người nhịn gần mười tháng, Thẩm Tâm bình an sinh được một cô con gái khỏe mạnh.
Tên của bé con được Diệp Tri Du nghĩ ra trong lúc cô còn mang thai, Diệp Giai Uẩn.
Thẩm Tâm vui vẻ gọi con là A Uẩn, cái tên này được xem thành nhũ danh, Diệp Tri Du cũng gọi theo thế.
Mỗi lần hai vợ chồng gọi A Uẩn, bé con dường như nghe hiểu, nhìn hai người rồi cười khúc khích. Mỗi lần Diệp Tri Du thấy con cười với mình đều cảm thấy sinh con gái thật tốt, dáng vẻ ngọt ngào như Tâm Tâm của anh.
Nhà họ Diệp và nhà họ Thẩm rất cưng chìu A Uẩn, Diệp Tri Du cũng là ông bố cưng con gái, Thẩm Tâm lo A Uẩn bị họ cưng thành hư nên cô sẽ nghiêm khắc hơn với con, trái lại thành người khó nhất nhà.
Diệp Tri Du thường xuyên nói chuyện với Thẩm Tâm về điều này, anh cảm thấy cô quá nghiêm khắc với A Uẩn, ngay lúc này Thẩm Tâm chỉ lạnh lùng cười nhìn anh: “Em còn không nghiêm khắc với A Uẩn như anh đối với em đâu, anh có tư cách gì mà nói.”
Diệp Tri Du: “…”
Bé con mặc dù cảm thấy mẹ rất nghiêm với mình nhưng biết mẹ yêu thương mình. Mỗi lần Diệp Tri Du thấy Thẩm Tâm và A Uẩn ôm ôm hôn hôn, cảm thấy A Uẩn là đứa bé ngoan không để bụng chuyện trước đây.
Sau khi Diệp Giai Uẩn đi nhà trẻ, hai người đã dời ít áp lực cho trường học, cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn chút. Ngày đầu tiên Diệp Giai Uẩn đi nhà trẻ khóc rất thảm thiết, nhưng Thẩm Tâm ung dung chưa từng có, thậm chí còn đăng bài lên vòng bạn bè.
Diệp Tri Du thấy thế thì âm thầm chụp lại màn hình, chờ sau này A Uẩn trưởng thành sẽ đưa con bé nhìn như vật gia truyền.
Sau khi quen biết với bạn bè trong nhà trẻ, Diệp Giai Uẩn không còn chống cự đi nhà trả nữa, thậm chí còn kể cho mẹ nghe về những người bạn mới của mình ở nhà trẻ.
“Mẹ ơi, bạn Tiểu Lượng nói bạn ấy được mẹ nhặt được trong thùng rác đó.”
Thẩm Tâm ngồi bên giường nhỏ, dỗ cô bé ngủ: “Thật không con?”
“Thật ạ, mẹ ơi, em bé đều được nhặt trong thùng rác hả mẹ? Con cũng vậy sao?”
Thẩm Tâm khẽ cười, sờ đầu cô bé: “A Uẩn không phải nhặt được trong thùng rác nha, A Uẩn do mẹ cực khổ sinh ra.”
Diệp Giai Uẩn nghi ngờ mở to mắt nhìn cô: “Vậy tại sao Tiểu Lượng nói bạn ấy được mẹ nhặt từ trong thùng rác ạ?”
“Chuyện này…” Thẩm Tâm nghĩ ngợi, nói với con, “Có lẽ mẹ của Tiểu Lượng thấy bạn ấy quá nghịch ngợm.”
Diệp Giai Uẩn nghĩ nghĩ rồi hỏi cô tiếp: “Mẹ ơi, có phải em bé tinh nghịch đều được nhặt từ trong thùng rác phải không ạ?”
Thẩm Tâm nói: “Không đúng lắm, có lẽ cũng có em bé ngoan nghe lời nữa.”
“Oa, vậy con có thể nhặt được một em bé ngoan trong thùng rác không ạ?”
Thẩm Tâm bị cô bé chọc cười: “A Uẩn muốn nhặt em bé hả? Nhặt rồi thì sao? A Uẩn có nuôi được không?”
“Được ạ được ạ, A Uẩn có thể nuôi một em bé nhỏ.”
“À…”
“Nhưng hôm nay cô giáo dạy chúng con cách phân loại rác ạ..” Diệp Giai Uẩn mở to đôi mắt long lanh tỏ vẻ nghi ngờ, “Mẹ ơi, Em bé nhỏ thuộc loại rác gì ạ? Con có thể đi đâu để nhặt được?”
Thẩm Tâm: “…”
Chuyện này…là một vấn đề nghiêm trọng đó!
Sau khi dỗ A Uẩn ngủ xong, Thẩm Tâm trăn trở không thôi. Diệp Tri Du ngồi trên giường xử lý công việc, thấy cô vừa ngáp vừa đi vào, anh theo bản năng nhìn xuống đồng hồ ở góc phải màn hình: “Sao hôm nay lâu vậy? Hôm nay A Uẩn không ngoan sao?”
“Không phải vậy.” Trước khi dỗ A Uẩn ngủ thì Thẩm Tâm đã rửa mặt xong, bây giờ cô mặc đồ ngủ vén chăn lên làm ổ bên cạnh Diệp Tri Du, “Con bé cứ hỏi chuyện của bạn học trong nhà trẻ.”
Diệp Tri Du gật đầu, cầm văn kiện lên rồi đóng laptop lại: “A Uẩn kể bạn bè là chuyện tốt, trước đây cứ nhắc đến nhà trẻ là khóc.”
“Ừ, em cũng thấy vậy.”
Diệp Tri Du cúi đầu nhìn cô, cười với cô: “A Uẩn kể em nghe chuyện gì? Anh cũng muốn nghe nữa.”
Thẩm Tâm nói: “Nói mẹ của Tiểu Lượng bảo bé được nhặt từ trong thùng rác.”
“Vậy á?” Diệp Tri Du khẽ nhướng mày, nhẹ giọng hỏi Thẩm Tâm, “Không phải A Uẩn muốn có thêm em trai em gái đó chứ?”
Thẩm Tâm ngẩn người: “Gì? Không thể nào?”
A Uẩn còn nhỏ mà biết biểu đạt uyển chuyển như vậy sao?
Sau khi sinh A Uẩn không lâu, cô đã cùng thảo luận với Diệp Tri Du không định sinh thêm đứa thứ hai. Thời kỳ cô mang thai rất cực khổ, Diệp Tri Du cũng nhìn thấy được, nên hai người đã nhanh đạt được kết luận chung.
Dù gì chính anh cũng rất cực khổ.
“Để mai anh hỏi A Uẩn xem con bé có muốn nuôi con vật gì không.” Diệp Tri Du nói.
“Vâng, nuôi động vật cũng tốt.” Ít nhất cũng nhẹ lòng hơn nuôi một đứa trẻ.
Hôm sau Diệp Tri Du phụ trách dỗ A Uẩn ngủ, anh trò chuyện với bé con một lúc, hai người đã bàn xong U Uẩn sẽ nuôi một chú thỏ.
Thẩm Tâm cho rằng hai cha con sẽ quyết định nuôi mèo hay chó, không ngờ lại là thỏ. Nhưng thỏ rất dễ thương, A Uẩn thích là được.
Vì để thực hiện tâm nguyện nhặt được em bé trong thùng rác của A Uẩn, Diệp Tri Du lén lút mua một bé thỏ, sau đó cố tình bỏ vào thùng rác bên cạnh, sau khi Thẩm Tâm đón A Uẩn về nhà xong thì “vừa vặn” nhìn thấy con thỏ đó.
Diệp Giai Uẩn xuống xe, chạy tới thùng rác cạnh nhà: “Mẹ ơi mẹ ơi, bên cạnh thùng rác có em thỏ nhỏ kìa!”
Thẩm Tâm cùng đi đến, phát huy kỹ năng diễn xuất cấp ảnh hậu: “Thật kìa! Trong thùng rác có con thỏ!”
Diệp Giai Uẩn bế thỏ lên, sờ đầu nó: “Thỏ ơi thỏ ơi, tại sao em lại mọc ra từ thùng rác vậy? Có phải em cũng là một em bé nghịch ngợm không?”
Chú thỏ rất ngoan vùi trong ngực của bé con, hoàn toàn không có dáng vẻ nghịch ngợm.
“Mẹ ơi, nó ngoan quá, A Uẩn có thể nuôi thỏ nhỏ không ạ?” Diệp Giai Uẩn quay đầu lại, hỏi Thẩm Tâm ở phía sau, “Hôm trước cha có nói với A Uẩn, muốn mua thỏ cho con nuôi, bây giờ thỏ con mọc ra từ thùng rác. Mẹ ơi, chúng ta nuôi nó được không ạ.”
Thẩm Tâm sờ đầu bé con: “Được chứ, A Uẩn ôm nó vào nhà nhé.”
“Vầng ạ.” Diệp Giai Uẩn ôm thỏ con trong ngực, vui vẻ chạy tung tăng về nhà. Thẩm Tâm nhìn dáng vẻ nhảy nhót vui vẻ của con thì cảm thấy con bé mới là con thỏ nhỏ.
Diệp Giai Uẩn vào nhà thấy Diệp Tri Du đã về bèn chạy lên nói với anh: “Cha ơi, con có em thỏ nè.”
Diệp Tri Du đi đến cạnh con, cúi xuống nhìn con thỏ trong tay con, phát huy kỹ năng diễn xuất cấp ảnh đế: “A Uẩn có em thỏ từ đâu vậy? Mẹ mua cho con sao?”
“Không phải ạ.” Diệp Giai Uẩn lắc đầu, nói với anh, “A Uẩn nhặt được bên cạnh thùng rác. Cha ơi, vì sao trong thùng rác có em thỏ nhỏ ạ?”
Diệp Tri Du ra vẻ khó hiểu nhíu mày: “Cha cũng không biết nữa.”
Diệp Giai Uẩn hỏi anh: “Vậy mỗi ngày A Uẩn tưới nước cho nó thì nó có mọc ra thỏ nhỏ khác không ạ?”
Diệp Tri Du: “…”
E rằng không đâu con gái.
Thẩm Tâm đi đến, xoa đầu Diệp Giai Uẩn dạy con: “A Uẩn ơi, con không thể có lòng tham, có một em thỏ là phải biết quý trọng, nuôi dưỡng cho em nó lớn lên nhé.”
Diệp Giai Uẩn nghiêm túc gật đầu: “A Uẩn sẽ nuôi em ấy thật tốt ạ.”
“A Uẩn ngoan quá.”
Diệp Giai Uẩn sờ thỏ con trong tay, hỏi Thẩm Tâm: “Mẹ ơi, thỏ con ăn cà rốt sao?”
“Ừm, ăn rau xanh cũng được nữa con.”
Diệp Tri Du nói: “Hôm nay vừa hay cha mới mua cà rốt và rau xanh, chút nữa A Uẩn đút nó ăn nhé.”
“Vâng ạ, A Uẩn phải đặt tên cho em ấy, mình gọi nó là Thố Thố được không ạ?”
“…Được” Thẩm Tâm cười gật đầu, cái tên rất trừu tượng.
“Thố Thố Thố Thố.” Diệp Giai Uẩn hưng phấn gọi liền một mạch, lại quay sang hỏi Diệp Tri Du, “Cha ơi, tối nay Thố Thố ngủ ở đâu ạ? Chúng ta xây nhà cho nó được không?”
Lúc Diệp Tri Du mua thỏ cũng thuận tiện mua một cái chuồng, bây giờ đã sắp xếp xong. Anh ôm A Uẩn lên sân thượng, chỉ con nhìn: “Trước đây cha có nói sẽ mua thỏ cho con, con nhìn đi, cha đã xây nhà cho nó xong rồi.”
“Oa, cảm ơn cha ạ!” Diệp Giai Uẩn thả chú thỏ vẫn luôn ôm trong tay xuống, kéo tay Diệp Tri Du: “Cha ơi hôn hôn!”
Diệp Tri Du cười một tiếng, ngồi xổm xuống, Diệp Giai Uẩn nhón chân lên, hôn một cái lên má anh.
Sau khi hôn Diệp Tri Du, bé con lại quay sang hôn Thẩm Tâm, hôn hai người xong, Diệp Giai Uẩn tuyên bố: “Bây giờ cha mẹ có thể hôn nhau ạ!”
Thẩm Tâm: “…”
Diệp Tri Du: “…”
Thấy hai người đứng yên, Diệp Giai Uẩn tò mò nhìn: “Tại sao cha không hôn mẹ? Chẳng phải lúc sáng hai người vui vẻ hôn nhau sao?”
“…” Thẩm Tâm nhìn Diệp Tri Du một cái, “Em đã bảo anh phải chú ý hành động trước mặt con, A Uẩn bị anh dạy hư rồi đó!”
Diệp Tri Du: “…”
/64
|